[BHTT - EDIT] MẠNH LƯU CẢNH - BỐN MÙA BÌNH AN

CHƯƠNG 51



Sm biết cu có ý vi Ngy hc mui, t đã không nói vy.

Mệt sao? Phương Tư Vanh nhất quyết không thừa nhận mình mệt trước mặt Mạnh Lưu Cảnh.

Hắn có mục tiêu rõ ràng: "Hừ, tôi thấy người nên nghỉ ngơi là cái người phía sau kia mới đúng. Nếu không theo kịp thì đừng chiếm chỗ!"

Ngụy Thanh Chu siết chặt tay.

Cảm giác liên tục bị khiêu khích thật khó chịu, nàng không phải kiểu người dễ dàng để mặc người khác chèn ép.

Mạnh Lưu Cảnh định lên tiếng thì đã bị Ngụy Thanh Chu kéo ra phía sau: "Không cần cậu lo! Cứ đứng yên sau lưng tớ!"

Mạnh Lưu Cảnh sững sờ—cô chưa từng thấy Ngụy Thanh Chu có tinh thần chiến đấu mạnh như vậy. Câu nào của Phương Tư Vanh đã chọc tức nàng? Chẳng lẽ học bá cũng không chịu nổi việc bị nhắc đến thể lực?

Hắn hừ lạnh: "Được! Được lắm! Vậy để tôi xem cậu giỏi đến mức nào..."

"Đừng nhiều lời nữa!"

Giọng nói vang lên lớn đến mức cắt ngang cả lời Phương Tư Vanh.

Người luôn dịu dàng như nước lại có thể bộc phát khí thế mạnh mẽ đến vậy, khiến mọi người xung quanh không khỏi ngạc nhiên.

Bùi Dung Triệt đứng một bên thì thầm: "Ôi trời... Ôn nhu tỷ nổi giận sao?"

Lâm Tầm Nam và Bạch Tuế An nhìn nhau, nghiêm túc gật đầu: "Không, không! Cậu không hiểu đâu! Đây là thuộc tính bộc phát! Là kiểu 1 mạnh mẽ đó!"

Bùi Dung Triệt: "Nói cái gì? Ôn nhu tỷ là cái gì???"

Lúc này, trận đấu đã không còn là đánh đôi nữa mà gần như trở thành đấu đơn.

Ngụy Thanh Chu ở phía sau nãy giờ không mất nhiều sức, trong khi Phương Tư Vanh đã chạy tới chạy lui liên tục. Dư Úy từ đầu trận đến giờ, vận động nhiều nhất cũng chỉ là hét một tiếng ban đầu.

Dần dần, Phương Tư Vanh bắt đầu đuối sức, hơi thở ngày càng nặng nhọc. Quan trọng hơn, hắn liên tục bị ép đánh trả mà không có cơ hội phản công, tình cảnh vô cùng thảm hại. Sắc mặt đen sì, trông chẳng khác gì bị kéo lê trên mặt đất.

Lưu Húc Hà há hốc mồm: "Ôi trời ơi..."

Tiếng vợt cầu chạm bóng vang lên liên tục. Bùi Dung Triệt chậm rãi quay sang Lâm Tầm Nam: "Ngụy Thanh Chu rốt cuộc bị kích thích cái gì thế?"

Lâm Tầm Nam lắc đầu cứng đờ: "Không biết! Cậu không thấy Phương Tư Vanh cũng sắp hoang mang luôn rồi à? Đánh đôi mà biến thành đấu đơn luôn!"

Mạnh Lưu Cảnh cũng không thể tin nổi—từ trước đến nay chưa từng thấy Ngụy Thanh Chu vận động mạnh như thế. Thể lực của nàng thực sự tốt như vậy sao?

Nhìn sang Phương Tư Vanh, hắn mồ hôi ướt đẫm, quần áo gần như dính sát vào người.

Dư Úy sốt ruột, vội lên tiếng: "Sao thế này, không phải chỉ là trận đấu giao hữu thôi sao? Cần gì căng thẳng vậy..."

Nhưng Phương Tư Vanh lại không chịu nổi chuyện người khác bảo Ngụy Thanh Chu nương tay với hắn. Hắn quay phắt lại, trừng mắt với Dư Úy: "im đi!"

Dư Úy lập tức câm nín, lặng lẽ đứng phía sau, tiếp tục thưởng thức dáng người của Phương Tư Vanh.

Trận đấu kéo dài suốt hai tiếng đồng hồ. Cuối cùng, cả Ngụy Thanh Chu cũng thấm mệt, mồ hôi túa ra. Còn Phương Tư Vanh? Hai tay hắn run rẩy, đến nắm chặt vợt cũng khó khăn.

Mạnh Lưu Cảnh thật sự không thể nhìn nổi nữa. Bình thường cũng không thấy Ngụy Thanh Chu vận động mạnh, nếu ngày mai mà đau nhức thì đúng là rắc rối to. Nàng vội vàng hô lên: "Dừng! Đừng đánh nữa!"

Ngụy Thanh Chu liếc nhìn cô: "Sao phải dừng?"

Mạnh Lưu Cảnh bị dọa sững một giây: "Cậu... Cậu muốn đau nhức cả cánh tay ngày mai à?"

Ngụy Thanh Chu chưa kịp nói gì, Phương Tư Vanh đã lên tiếng: "Đúng vậy, tốt nhất nên nghỉ ngơi sớm đi."

Tuy câu nói có vẻ quan tâm, nhưng ánh mắt hắn lại mang đầy ý khiêu khích.

Ngụy Thanh Chu cảm giác ngọn lửa trong lòng lại bùng lên lần nữa. Nàng nhặt quả cầu dưới đất lên, tư thế rõ ràng là chưa chịu dừng lại nếu chưa đánh bại hắn thêm một trận.

Phương Tư Vanh tay run lên, nhưng vẫn cứng đầu cắn răng chịu đựng.

Mạnh Lưu Cảnh vội vàng kéo tay Ngụy Thanh Chu: "Đừng đánh nữa, tớ mệt lắm rồi, thật sự đó, mắt tớ mở không nổi luôn đây này."

Bùi Dung Triệt cũng lập tức chạy đến: "Ôn nhu tỷ, cậu đúng là tàn nhẫn quá, được rồi được rồi, chừa cho hắn một con đường sống đi. Chúng ta tới đây nãy giờ, giờ cũng gần 9 giờ rồi, còn chưa ăn cơm đâu, chết đói mất!"

Phương Tư Vanh không nói gì thêm, Ngụy Thanh Chu nhìn hắn một lúc rồi thu vợt: "Được, vậy đi ăn trước."

Mọi người thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng rời khỏi sân bóng.

Lúc đi ngang qua Phương Tư Vanh, Ngụy Thanh Chu vô tình liếc nhìn, đúng lúc này, hắn thấp giọng nói:

"Chuyện giữa tôi và cậu chưa kết thúc ở đây đâu. Tôi nhất định sẽ chứng minh rằng tôi có tư cách ở bên cạnh nàng hơn cậu."

Ngụy Thanh Chu khựng lại.

Bùi Dung Triệt nhíu mày khó hiểu: "Cậu vừa nói gì?"

"Đi trước đi, Bùi Tử." Ngụy Thanh Chu lên tiếng ngắt lời.

Nàng bình thường luôn gọi tên đầy đủ, chỉ khi đặc biệt nghiêm túc mới dùng cách gọi này. Bùi Dung Triệt thoáng sững sờ, nhưng cũng không nói gì thêm, ngoan ngoãn cùng mọi người rời sân bóng.

Chỉ còn lại hai người.

Không có Mạnh Lưu Cảnh bên cạnh để kiềm chế, ánh mắt Ngụy Thanh Chu sắc bén nhìn Phương Tư Vanh:

"Nàng không phải phần thưởng trong cuộc thi đấu. Cả cậu và tôi đều không có quyền sở hữu nàng. Hiện tại, cậu đang khiêu chiến tôi, nhưng mục tiêu của cậu không chỉ là tôi, cũng giống như tôi vậy. Mạnh Lưu Cảnh là điều mà tôi theo đuổi, chứ không phải phần thưởng cho người chiến thắng. Nếu cậu mang tâm lý cạnh tranh này, thì ngay lúc này cậu đã bị loại rồi."

Nàng nghiêm túc đến mức khiến Phương Tư Vanh lần đầu tiên có cảm giác, trong những người cùng tuổi, có người đứng ở góc độ cao hơn hắn.

Và cũng đến bây giờ, hắn mới bừng tỉnh—lời nàng nói không sai.

Đối với Mạnh Lưu Cảnh, rốt cuộc là thích, hay chỉ là cảm giác muốn chinh phục?

Câu hỏi này đột nhiên xuất hiện khiến hắn không thể ngay lập tức phản bác. Nhưng dù là thích hay chinh phục, hắn đều thật sự muốn có được nàng.

Nghĩ vậy, hắn hít sâu, lấy lại bình tĩnh: "Nếu xét theo tiêu chuẩn hiện tại, cậu còn bị loại trước tôi ấy chứ."

Dù có tô vẽ thế nào, về mặt điều kiện vật chất, Ngụy Thanh Chu hoàn toàn không bằng hắn.

Nhưng từ đầu đến cuối, Ngụy Thanh Chu chưa bao giờ để điều đó cản trở mình. Chính nàng còn không thể dùng lý do này để bỏ cuộc, thì nghe từ miệng người khác lại càng vô nghĩa.

"Tôi muốn là tương lai với nàng. Và tương lai của tôi chắc chắn sẽ không giống bây giờ. Nếu cậu lấy hiện tại ra để so sánh, vậy tất cả những gì cậu có, nàng cũng có, thậm chí còn nhiều hơn. Tôi không biết cậu bị nàng hấp dẫn ở điểm nào, nhưng đối với tôi, nàng chính là ánh trăng mà dù có phải xé rách da thịt, tôi cũng muốn vươn tới. Tôi tuyệt đối sẽ không buông tay."

Phương Tư Vanh siết chặt răng. Hắn không thể phản bác lại nàng, chỉ có thể cắn môi, hằn học buông một câu: "Được! Vậy thử xem ai thắng!"

Ở một góc gần đó, Bạch Tuế An và Lâm Tầm Nam đang giả vờ tìm đồ nhưng thực chất là nghe lén.

Cả hai vừa nghe vừa run rẩy phấn khích: "Mẹ ơi mẹ ơi! @#%#%¥#@%#¥"

Sau đó lại vội vàng rón rén lùi về sau, như thể vừa chứng kiến một cảnh tượng kinh thiên động địa.

Lúc này, Mạnh Lưu Cảnh đang dựa vào tường nghịch điện thoại, bỗng nghe tiếng bước chân dồn dập.

Nàng ngẩng đầu lên, thấy hai người kia chạy như bay về phía mình, biểu cảm hưng phấn quá mức nhưng lại cố gắng kìm chế, khiến khuôn mặt trở nên méo mó một cách kỳ lạ.

Mạnh Lưu Cảnh: ......

"Hai người...... Hai người rốt cuộc để quên thứ gì bên trong vậy? Xác định là đồ trên người sao?"

Bạch Tuế An bị chọc cười, buông tay cười lớn: "Lão đại ~ hôm nay cậu có phúc lắm nha ~"

Lâm Tầm Nam vội vã kéo tay nàng: "Ai da, đừng nói nữa, đừng nói nữa!"

Mạnh Lưu Cảnh: Ri, chc chn là nghe lén ri.

Cái gì mà mình có phúc? Hai người này nói chuyn gì mà li liên quan đến mình? Chng l h đnh giúp mình tìm mt đi gia đ bao nuôi à? Ngy Thanh Chu thì ly đâu ra tin ch?

Một lát sau, Ngụy Thanh Chu cũng bước ra, ánh mắt dừng lại trên người hai cô gái đang hưng phấn quá mức, có vẻ hơi mất tự nhiên, chắc là đã nghe thấy tiếng bước chân rút lui vội vàng của họ.

Bị người khác nghe lén chuyện riêng tư đúng là đáng tức giận, nhưng giờ phút này, Ngụy Thanh Chu lại có chút xấu hổ.

Phương Tư Vanh cũng theo sát phía sau.

Mạnh Lưu Cảnh thò đầu ra nhìn: "Ra hết rồi à? Vậy đi thôi, kiếm gì ăn đi, tớ đói sắp chết rồi. Các cậu cũng chậm quá đấy!"

Vừa than phiền cô vừa đi lên trước.

Bùi Dung Triệt và Lưu Húc Hà thì đi bên cạnh Bạch Tuế An, rỉ tai nhau hỏi đã nghe được những gì.

Mạnh Lưu Cảnh đi rất nhanh, còn Ngụy Thanh Chu thì chậm hơn nửa nhịp.

Nhìn bóng cô nàng khuất dần, Ngụy Thanh Chu bỗng nhớ đến một đêm đông năm lớp mười một. Khi đó, cũng là Mạnh Lưu Cảnh cùng Bùi Dung Triệt và Lưu Húc Hà đi phía trước, còn nàng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của họ, y như bây giờ.

Tâm trạng bỗng chốc trùng xuống.

"Nữ chủ giá trị..."

Hả? Ngụy Thanh Chu sao lại không theo kịp?

Mạnh Lưu Cảnh quay đầu lại, thấy người kia như đang chìm trong suy nghĩ, cô hơi bất mãn: Hai người này li nói gì vi nhau đây???

"Ngụy Thanh Chu?"

Cô gọi thẳng tên đối phương giữa đám đông, thoáng chốc xung quanh liền im bặt.

Có gì đó hơi kỳ lạ, nhưng Mạnh Lưu Cảnh không nghĩ nhiều.

Ngụy Thanh Chu ngơ ngác ngẩng đầu lên: "Hả?"

Mạnh Lưu Cảnh vẫy tay: "Còn chần chừ gì nữa? Không đói bụng à? Mau lên nào!"

Ngụy Thanh Chu dừng lại một giây, rồi nhanh chóng tăng tốc đến bên cạnh cô. Trên gương mặt nàng thấp thoáng nụ cười, khiến mọi người đều ngạc nhiên.

Từ lúc quen biết nàng đến nay, gần như chưa ai từng thấy Ngụy Thanh Chu cười một cách vui vẻ như vậy. Trước đây, ai cũng nghĩ nàng vốn không thích cười, hoặc chỉ đơn giản là sinh ra đã mang gương mặt lạnh nhạt.

Nhưng tại sao, khi nàng cười lại đẹp đến thế?

Có những người như vậy, nếu họ mỉm cười và bước về phía mình, người ta chắc chắn sẽ sẵn sàng trao đi tất cả niềm vui mà mình có.

Mạnh Lưu Cảnh chậm lại chờ nàng theo kịp, rồi hỏi hệ thống: "Vừa rồi ngươi nói gì cơ?"

Hệ thống đầy thỏa mãn trả lời: "Nữ chủ giá trị giảm 3%, hiện tại còn 47%."

Phương Tư Vanh siết chặt nắm tay.

Lâm Tầm Nam nghe hắn nghiến răng nghiến lợi bật ra từng chữ: "Mỹ! Sắc! Hoặc! Người! Đúng là có thủ đoạn!"

Lâm Tầm Nam: ......

Cả nhóm cùng nhau đi ăn, đương nhiên là chọn ăn lẩu – món có không khí nhất.

Tống Trăn Hàng sau khi nghỉ ngơi xong cũng xuống dưới nhập hội cùng mọi người.

Trong khoảng thời gian này, Tống Trăn Hàng đã đưa ra một quyết định quan trọng—nếu mọi người đều biết chuyện đứa bé, vậy thì chi bằng cứ thẳng thắn thừa nhận, nói rằng bản thân trước đây không hề biết gì, vừa rồi mới gọi điện xác nhận. Như vậy có thể cứu vãn một phần danh tiếng, sau đó đẩy hết trách nhiệm lên người Lý Oanh Nhiễm. Nếu thể hiện thật tốt, hắn vẫn có cơ hội tiếp cận bốn nữ sinh kia.

Mọi người thấy hắn xuất hiện trên bàn ăn, không khí vốn thân thiện lập tức trở nên im lặng.

Tống Trăn Hàng vờ như không nhận ra, gọi bà chủ mang thêm hai phần thịt: "Lát nữa để tôi tính tiền."

Định mời khách?

Mạnh Lưu Cảnh hơi ngạc nhiên, không biết có nên kỷ niệm một chút vì chứng kiến ngày Tống Trăn Hàng – kẻ keo kiệt có tiếng chịu rút hầu bao hay không.

Tống Trăn Hàng rót cho mình một ly bia lớn, chậm rãi mở miệng:

"Tôi biết mọi người có cái nhìn khác về tôi sau chuyện buổi trưa. Nói thật, tôi cũng mới biết chuyện này thôi. Tôi đã xác nhận rồi, đứa bé đúng là của tôi. Tôi chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm, dù gì tôi cũng rất thích trẻ con. Chúng ta vốn là một tập thể, chuyện này là việc riêng của tôi. Trước đây có khúc mắc, nhưng giờ đã giải quyết ổn thỏa, mọi người cũng đừng để nó ảnh hưởng đến không khí chung. Ly này, tôi kính mọi người!"

Hắn ngửa đầu uống cạn bát bia, cười thật kêu như thể mình là người rộng lượng và chân thành lắm.

Mạnh Lưu Cảnh khinh thường quay đầu đi, không thèm nhìn màn diễn xuất đó, tự mở một chai bia rồi đưa lên miệng uống.

Đến nước này, đây đúng là chuyện riêng của hắn. Cô vốn không có thói quen đào bới chuyện của người khác, hơn nữa cũng chẳng liên quan gì đến cô. Dù là Tống Trăn Hàng hay Lý Oanh Nhiễm, chỉ cần không xuất hiện trước mặt cô thì cô đều không bận tâm.

Ai ngờ Tống Trăn Hàng đột nhiên đổi chủ đề, lại rót thêm một ly:

"Ly này tôi kính Mạnh học muội. Chuyện tôi từ chối Ngụy học muội lúc trưa là do tôi lỡ lời. Nếu tôi biết em có ý với Ngụy học muội, tôi nhất định sẽ không nói vậy. Mong—"

"Khụ khụ khụ khụ khụ!!!!"

Mạnh Lưu Cảnh suýt nữa bị bia sặc chết, ho sặc sụa.

Ngụy Thanh Chu đỏ mặt vội vàng giúp cô vỗ lưng, còn đưa khăn giấy.

Tống Trăn Hàng cười thầm: "Được rồi, được rồi, trách tôi, trách tôi. Chuyện trước đây chúng ta không nhắc lại nữa. Sau này có gì cần giúp đỡ, mong mọi người đừng có khoảng cách."

Chỉ vài câu nói đã khiến không khí dịu xuống.

Nhưng đúng lúc đó, Phương Tư Vanh – vốn đã khó chịu từ lâu – đột nhiên đập mạnh ly xuống bàn, liếc trắng mắt nhìn Tống Trăn Hàng rồi đứng dậy bỏ đi thẳng.

*Cái gì mà Mnh Lưu Cnh có ý vi Ngy Thanh Chu ch? Cái quái gì vy?! Sao ngươi anh nói tôi có ý vi Mnh Lưu Cnh luôn đi? Ming chó!*

Hắn vừa đi, Lương Kỳ Đỉnh và Dư Úy nhìn nhau đầy khó hiểu, trong lòng bắt đầu phân tích nguyên nhân.

*Là vì Tng Trăn Hàng nói Mnh Lưu Cnh thích Ngy Thanh Chu, nên Phương Tư Vanh mi b đi?*

*Nghĩa là Phương Tư Vanh cũng thích Ngy Thanh Chu???*

Nhất định là vậy rồi! Nếu không thì tại sao lần nào đánh cầu lông, hắn cũng tranh giành để đứng đối diện Mạnh Lưu Cảnh, cố tình đấu tay đôi với nàng?!

Vậy vừa rồi Ngụy Thanh Chu nói gì với hắn, chẳng lẽ là tỏ tình?!!!

Dư Úy càng nghĩ càng hoang mang, theo bản năng nhìn về phía Ngụy Thanh Chu.

Cô ấy vẫn đang giúp Mạnh Lưu Cảnh thuận khí, sắc mặt có vẻ bình tĩnh, nhưng... tại sao tai lại đỏ thế kia?

Quả nhiên, nghe thấy có người tranh giành mình nên vui sướng đúng không?!

"Lão đại, học ủy đúng là rất cuốn hút, nhưng cậu cũng đừng phản ứng lớn như vậy chứ, học ủy đau lòng đấy."

"Tiểu Cảnh, cậu không phải thật sự thích Ngụy Thanh Chu chứ?!"

Lâm Tầm Nam cười khoái chí, cùng Bạch Tuế An cười ra hiệu với nhau.

Dư Úy ánh mắt ngày càng vi diệu, lặng lẽ bỏ qua màn trêu chọc trên bàn, nhìn Ngụy Thanh Chu với một chút... ganh ghét.

Nàng đúng là rất xuất sắc, nhưng... cô cũng không thể để nàng cướp mất Phương Tư Vanh được.

Mạnh Lưu Cảnh ho khan qua loa cho qua chuyện, cả người hoàn toàn tê liệt: "Các cậu... thật sự..."

Ngụy Thanh Chu nhìn bộ dạng cứng họng của cô, trong lòng thoáng có chút mất mát. Nàng thu tay lại, không giúp Mạnh Lưu Cảnh vỗ lưng nữa, chỉ thản nhiên nói:

"Mau ăn cơm đi, đừng nói đùa nữa."

Về phần lời giải thích của Tống Trăn Hàng, nhóm năm người tất nhiên chẳng ai tin, chỉ là trên mặt không ai tỏ thái độ khó xử với hắn, rốt cuộc Lương Kỳ Đỉnh nhìn qua cũng có vẻ hơi bối rối.

Bữa cơm kết thúc đã hơn 10 giờ, mọi người ai về phòng nấy. Chỉ có Bùi Dung Triệt vẫn còn hưng phấn, trên đường về hăng hái đề nghị:

"Chơi một ván game rồi ngủ tiếp đi!"

Mạnh Lưu Cảnh ngán ngẩm: "Lần nào cũng chỉ có bốn đứa bọn mình, bọn mình lại rank cao, tìm thêm đồng đội thì phiền chết đi được."

Bùi Dung Triệt tự tin vỗ ngực: "Không sao, để tớ đi hỏi thử, chắc chắn có người chơi cùng!"

Hắn hỏi một vòng, cuối cùng vẫn chẳng đủ người. Nhưng đúng lúc đang định quay về phòng thì cửa phòng Lâm Tầm Nam bật mở, nàng ló đầu ra:

"Nghe nói các cậu thiếu một người chơi game?"

Bùi Dung Triệt bỗng dưng căng thẳng, không dám nhìn thẳng vào nàng: "À... đúng... đúng vậy... thiếu một người."

Lâm Tầm Nam không để ý đến sự bối rối của hắn: "Rank bao nhiêu?"

Bùi Dung Triệt vỗ ngực: "Cậu rank nào cũng được, tôi có acc ở mọi bậc rank!"

Lương Kỳ Đỉnh đang hóng hớt từ kẽ cửa: *Ơ? Vừa nãy không phải cậu nói phải từ rank Vương Giả trở lên sao?* Giờ thì cái rank nào cũng có acc hả?!

Lâm Tầm Nam hơi nhíu mày: "Tôi chỉ có một acc, rank 6 sao."

Bùi Dung Triệt vui mừng ra mặt: "Tuyệt vời! Vậy chúng ta cùng—" Nhưng hắn chợt nhận ra mình có hơi lộ liễu, vội hạ giọng lại: "À, vậy... cậu vào đội bọn tôi nhé?"

Lâm Tầm Nam lập tức mở hẳn cửa, kéo túi lên vai: "Được rồi, điện thoại tôi trong túi đây, đi thôi đi thôi!"

Bùi Dung Triệt đứng ngẩn ra tại chỗ, lúc Lâm Tầm Nam lướt qua người hắn, mùi nước hoa thoang thoảng xộc vào mũi, khiến hắn có chút thất thần.

Lương Kỳ Đỉnh vẫn đang hóng hớt, chống tay lên cửa nhìn chằm chằm: *Ồ~ ra là thanh xuân nở hoa rồi đây~ Bảo sao tự nhiên lại có acc, tính toán cũng giỏi đấy chứ!*

Chương trước Chương tiếp
Loading...