[BHTT - EDIT] MẠNH LƯU CẢNH - BỐN MÙA BÌNH AN

CHƯƠNG 20



Cơn mưa và s cu ri.

Mạnh Lưu Cảnh đã trải qua một ngày đầy vất vả, nhưng cũng chính điều đó khiến cô cảm thấy an tâm hơn. Phòng nước sôi trong khuôn viên trường nằm ở một góc khuất, gần ký túc xá, là nơi cung cấp nước ấm cho học sinh. Hiện tại, tất cả học sinh đã về nhà, người bảo vệ cũng không lui tới khu vực này, và xung quanh chẳng có ai. Cô không biết liệu Ngụy Thanh Chu có còn ở đó hay không.

Mạnh Lưu Cảnh chạy hết tốc lực về phía đó. Mưa xối xả đập vào mặt, vào người, gây đau đớn, nhưng cô không để ý. Vừa chạy, cô vừa lau nước mưa trên mặt, cố gắng giữ tốc độ cao nhất có thể. Dù vậy, cô vẫn mất khoảng mười phút để đến nơi. Trong đầu cô, hệ thống trí tuệ nhân tạo liên tục cảnh báo: "Chỉ số tiêu cực của nữ chủ đạt 95%, dự kiến sẽ bị trừng phạt trong ít nhất 72 giờ. Hãy nhanh chóng khắc phục tình hình!"

Mạnh Lưu Cảnh càng lúc càng lo lắng. Cửa phòng nước sôi bị khóa bằng một sợi xích sắt rỉ sét, chỉ có ổ khóa trông còn mới một chút, nhưng cũng đã bị rỉ sét loang lổ. Lúc này, nó bị nước mưa làm lạnh cóng. Cô nuốt nước bọt, tim đập mạnh đến mức như muốn vỡ tung. Cô chạy nhanh về phía cửa, vừa chạy vừa gọi: "Ngụy Thanh Chu! Ngụy Thanh Chu! Cậu có ở trong đó không? Nói gì đi!"

Bên trong, Ngụy Thanh Chu đang quỳ gối trên nền đất. Đầu gối cô vừa bị Liễu Tương đá mấy phát, giờ không thể dùng lực được, chỉ cần động nhẹ cũng đau nhói. Trong lòng nàng ngập tràn sự u uất, đầu óc không ngừng nhớ lại những chuyện xảy ra từ khi Hạ Tiều rời đi, cùng với những lần Lý Oanh Nhiễm bắt nạt nàng từ nhỏ đến lớn.

Dù vài tháng trước nàng có vài người bạn, tạm thời cảm thấy vui vẻ, nhưng nàng biết mình chỉ là một cái bóng nô lệ, cố gắng vùng vẫy để thoát khỏi bóng tối khi ánh mặt trời ló dạng. Nhưng chỉ cần ánh mặt trời hơi chếch đi, bóng tối lại kéo nàng trở về.

Nàng không biết liệu tiếng kêu của mình có vang ra ngoài không, điện thoại cũng bị đập nát, giờ đây không thể xác định được gì. Có lẽ nàng sẽ bị chuột cắn chết, hoặc chết đói ở đây.

Mẹ chắc chắn sẽ nhận ra nàng chưa về nhà, nhưng liệu bà có tìm được nơi này không? Không thể nào.

Nàng mê man nghĩ ngợi, đầu óc như bị bao phủ bởi sương mù và gió lốc, giống như cơn mưa xối xả bên ngoài. Lúc này, trời mưa như trêu ngươi, dường như không muốn để nàng có chỗ trú chân, cứ muốn giật tung mái nhà mới thôi.

Trong tiếng mưa rơi điếc tai, nàng như nghe thấy tiếng gọi của Mạnh Lưu Cảnh!

Ý nghĩ đó khiến nàng tỉnh táo hơn một chút. May mắn thay, tiếng gọi của Mạnh Lưu Cảnh không ngừng vang lên. Ngụy Thanh Chu vội vàng hét lớn: "Tớ ở đây! Mạnh Lưu Cảnh... Cậu mau đến đây... Mạnh Lưu Cảnh!"

Nàng nhận ra giọng mình có chút nghẹn ngào, nhưng ngay lập tức cố gắng lấy lại bình tĩnh. Chưa kịp nghẹn ngào thêm vài tiếng, cánh cửa sắt đã bị đập mạnh, rồi sau đó là tiếng thở hổn hển của Mạnh Lưu Cảnh, cô lớn tiếng trả lời: "Tớ đến rồi! Tớ đến rồi, cậu đợi chút, tớ sẽ đưa cậu ra ngay, thật nhanh thôi! Đừng sợ, tớ đang ở ngoài đây, bảo vệ cũng đang đến..."

Mạnh Lưu Cảnh nói những lời vô thưởng vô phạt nhưng đầy hy vọng, giữa tiếng mưa rơi hỗn loạn. Dù mơ hồ, nhưng người bên ngoài dường như sợ nàng không nghe thấy nên cố gắng vỗ cửa sắt một cách nhịp nhàng.

Ngụy Thanh Chu dần cảm thấy yên tâm hơn.

Dù ngày thường Mạnh Lưu Cảnh có vẻ không đáng tin cậy bằng người khác, nhưng chỉ có cô ấy luôn đứng về phía nàng, bất kể nàng gặp chuyện gì. Cô luôn xuất hiện kịp thời và đưa nàng đến nơi an toàn.

Ngụy Thanh Chu chống tay đứng dậy, cảm giác ấm áp dần lan tỏa khắp cơ thể.

Sự tin tưởng này dường như đột nhiên xuất hiện, nhưng cũng có cảm giác như nó đã tồn tại từ lâu.

Mạnh Lưu Cảnh bị mưa xối ướt như chuột lột, bảo vệ và chú Trương cũng vội vàng bung dù chạy đến.

Thấy cô đang tựa vào cửa sắt, vừa lớn tiếng an ủi người bên trong, vừa vỗ cửa, cả hai đều lo lắng không thôi.

"Tiểu thư! Cô phải chú ý sức khỏe!" Chú Trương vội vàng bước tới, đưa cô sang một bên: "Bảo vệ đã mang theo dụng cụ, chúng ta sẽ đưa Ngụy tiểu thư ra ngay!"

Mạnh Lưu Cảnh vừa lau nước mưa trên mặt vừa thúc giục, mùi rỉ sét xộc vào mũi.

"Nhanh lên!"

Giọng cô gay gắt chưa từng thấy, chú Trương cũng vội vàng thúc giục bảo vệ: "Nhanh lên, nhanh lên!"

Mạnh Lưu Cảnh lại hét lớn vào phía trong: "Ngụy Thanh Chu! Chúng tớ đang mở khóa, sẽ đưa cậu ra ngay!"

Bảo vệ lục tìm một chùm chìa khóa, Mạnh Lưu Cảnh cầm lấy dù và nói với chú Trương: "Chú đi lấy tấm chăn lông tới, con tự cầm dù được."

Chú Trương vội vàng chạy đi lấy chăn.

Bảo vệ vẫn đang cố gắng tìm đúng chìa khóa, Mạnh Lưu Cảnh nóng lòng, quát lên: "Anh có tìm được không đấy?!"

Bảo vệ cũng đổ mồ hôi hột: "Trường gần đây thay một loạt khóa, mấy chìa khóa này chưa kịp dán nhãn... Phải thử từng cái..."

Vừa bị bắt nạt, giờ lại bị nhốt trong này, biết đâu lúc này lũ chuột đang chạy khắp nơi, nếu khiến nàng sợ hãi thì phải làm sao đây?

Mạnh Lưu Cảnh càng nghĩ càng lo lắng, tim đập nhanh hơn, cảm giác như sắp vỡ tung. Cô không thể chần chừ thêm được nữa, nhất định phải đưa Ngụy Thanh Chu ra khỏi đây càng sớm càng tốt. Trong đầu cô lúc này chỉ còn một suy nghĩ duy nhất: Phi cu cô y, phi cu cô y ngay lp tc!

Mạnh Lưu Cảnh càng lúc càng sốt ruột, đẩy bảo vệ sang một bên, cầm lấy kìm lớn và bẻ gãy ổ khóa, kéo đứt dây xích, rồi đẩy tung cánh cửa.

Ngụy Thanh Chu đang quay mặt về phía cửa, ngồi quỳ trong góc.

Tóc của Ngụy Thanh Chu đã bị nước mưa từ khe hở trên mái nhà làm ướt sũng, bộ đồng phục cũng lấm lem bùn đất. Khuôn mặt nàng tái nhợt, dựa vào góc tường, người đầy vết thương và vẻ bất lực.

Mạnh Lưu Cảnh thấy vậy, tim đau thắt lại. Cô vội chạy đến đỡ lấy Ngụy Thanh Chu, giọng gấp gáp và lo lắng: "Ngụy Thanh Chu, tớ đến rồi, cậu đừng sợ. Không ai dám bắt nạt cậu nữa đâu. Cậu... cậu nghỉ ngơi một chút đi, tớ chờ cậu. Bây giờ cậu có đứng dậy được không?"

Ngụy Thanh Chu nghe thấy tiếng gọi của Mạnh Lưu Cảnh, nghe thấy cô an ủi mình, nghe thấy cô gọi người đi lấy chăn lông, nghe thấy cô quát bảo vệ và cuối cùng dùng sức phá cửa. Những âm thanh ồn ào, loảng xoảng ấy dần dần mang lại cho nàng cảm giác an toàn. Cuối cùng, cánh cửa sắt bị đẩy mạnh ra, và hình ảnh Mạnh Lưu Cảnh, người đã bị mưa xối xả làm ướt nhẹp, hiện ra trước mắt.

Dù trông cũng khá chật vật, nhưng sự xuất hiện của Mạnh Lưu Cảnh đã khiến Ngụy Thanh Chu cảm thấy yên lòng.

"Đầu gối tớ hơi đau, cần nghỉ một chút." Ngụy Thanh Chu cố gắng gượng dậy, trả lời câu hỏi của Mạnh Lưu Cảnh: "Tớ thật sự đã gọi cậu sao?"

Mạnh Lưu Cảnh giơ điện thoại lên làm bằng chứng: "Tớ không gọi điện thoại, nhưng tớ luôn nghe thấy động tĩnh từ phía cậu. May mắn là tớ kịp thời đến đây."

Lúc này, Mạnh Lưu Cảnh vẫn còn thở hổn hển. Ngụy Thanh Chu nhận ra mức độ lo lắng của cô. Cô giơ điện thoại lên, ghi lại cuộc trò chuyện giữa hai người lúc này.

Đây là một cuộc chạy đua trong cơn mưa xối xả, một cuộc chạy đua để đảm bảo rằng Ngụy Thanh Chu không sao. Đó là sự lo lắng đến mức giọng nói của Mạnh Lưu Cảnh trở nên gay gắt và kích động.

Đó là một Mạnh Lưu Cảnh mà Ngụy Thanh Chu chưa từng thấy, và cũng là một sự may mắn mà nàng chưa bao giờ dám nghĩ tới.

"Tớ ổn, cậu đừng lo." Ngụy Thanh Chu ngược lại an ủi Mạnh Lưu Cảnh, "Họ không làm gì tớ đâu."

Mạnh Lưu Cảnh gật đầu: "Ừ, không sao. Tí nữa cậu về nhà tớ nhé. Tớ vừa gọi điện cho mẹ cậu rồi, bảo là cậu sẽ qua đêm nhà tớ. Chúng ta về nhà, tắm nước nóng, rồi nằm trong chăn ấm, xem phim hay chơi game gì cũng được. Cậu yên tâm, tớ sẽ không để cậu khó chịu nữa đâu."

Cô vừa nói những lời an ủi, vừa chú ý đến chú Trương đang chạy về, tay cầm tấm chăn lông.

Chú Trương cũng thở hổn hển: "Tiểu... tiểu thư! chăn lông đây! Trong phòng ẩm thấp lắm, chúng ta đi thôi?"

Mạnh Lưu Cảnh nhận lấy chăn lông, quấn quanh Ngụy Thanh Chu: "Ấm chưa?"

Ngụy Thanh Chu gật đầu, nhìn Mạnh Lưu Cảnh: "Còn cậu thì sao?"

Mạnh Lưu Cảnh ngẩn người, rồi mỉm cười, bỏ qua câu hỏi đó và hỏi lại: "Cậu đi được không?"

Ngụy Thanh Chu lắc đầu: "Họ đá vào đầu gối tớ, giờ không dùng được lực."

Mạnh Lưu Cảnh gật đầu: "Ở đây lạnh lắm, để tớ cõng cậu ra ngoài nhé?"

Ngụy Thanh Chu do dự một chút, nhưng không muốn Mạnh Lưu Cảnh phải chịu lạnh thêm, nên gật đầu đồng ý.

Chú Trương đưa dù cho Mạnh Lưu Cảnh, rồi cõng Ngụy Thanh Chu ra ngoài. Với thể hình của mình, chú dễ dàng cõng cô gái nặng hơn 80 cân.

Mạnh Lưu Cảnh rút một xấp tiền mặt từ túi, đưa cho bảo vệ: "Mua cái khóa mới." Rồi cô cầm dù, theo chú Trương về nhà.

Trong xe, không khí ấm áp và dễ chịu. Mạnh Lưu Cảnh không khỏi rùng mình, tay cô đỏ ửng vì cửa sắt và vết rỉ sét.

Ngụy Thanh Chu nhìn thấy, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả.

Về đến nhà, Phương Kính Du và mấy người khác không xuất hiện, để tôn trọng sự riêng tư của Ngụy Thanh Chu. Họ chỉ xuất hiện khi nhận được tin nhắn báo an toàn từ Mạnh Lưu Cảnh.

Mạnh Lưu Cảnh đỡ Ngụy Thanh Chu vào nhà, gọi chú Trương về nghỉ ngơi, rồi đưa cô lên lầu ba, vào phòng mình.

"Phòng tuy nhiều, nhưng đêm nay cậu ngủ với tớ nhé." Mạnh Lưu Cảnh vừa nói vừa tìm áo ngủ: "Phòng khác không dọn dẹp, cậu tạm ở với tớ vậy."

Thực ra, cô lo Ngụy Thanh Chu sẽ sợ hãi ban đêm, nên muốn ở bên cạnh cô ấy.

Ngụy Thanh Chu tin lời Mạnh Lưu Cảnh, gật đầu đồng ý, đỡ bàn đứng dậy, không muốn làm bẩn thêm bất kỳ chỗ nào.

Mạnh Lưu Cảnh quay lại, thấy nàng vẫn đứng im, liền hiểu ý. Cô không nói gì, đi vào phòng tắm mở nước nóng, rồi đưa áo ngủ và đồ lót cho Ngụy Thanh Chu: "Quần áo bẩn bỏ vào máy giặt hoặc thùng đồ bẩn đều được. Đồ lót tớ dùng chậu nhỏ giặt, nếu cậu không tiện thì vứt đi cũng được. Tớ còn nhiều, cỡ cũng không chênh lắm đâu. Đừng ngại."

Cô nói một tràng dài, chỉ vì lo Ngụy Thanh Chu không quen, không biết xử lý thế nào. Mạnh Lưu Cảnh muốn nàng thả lỏng, không phải cảm thấy gò bó.

Ngụy Thanh Chu nhìn người bạn đã nói rất nhiều trong đêm nay, lần đầu tiên cảm thấy sương mù trong lòng tan biến nhanh chóng. Nàng mỉm cười, từ tận đáy lòng, để an ủi người bạn đang lo lắng không ngừng.

"Tớ biết rồi, cậu..."

Mạnh Lưu Cảnh vội nói tiếp: "Tớ sẽ tắm ở phòng bên cạnh. 30 phút nữa, chúng ta gặp nhau ở..."

Cô nhìn quanh, chỉ vào chiếc giường trông rất thoải mái: "Ở đây nhé?"

Ngụy Thanh Chu cười dịu dàng: "Ừ, nghe cậu."

Mạnh Lưu Cảnh sững lại một chút. Dù Ngụy Thanh Chu trông khá chật vật, nhưng nụ cười của nàng lại dịu dàng đến mức khiến mọi khó khăn trở nên nhẹ nhàng hơn.

"Cậu vào đi, dép lê trong đó còn một đôi dự phòng."

Mạnh Lưu Cảnh nói xong, mang quần áo của mình sang phòng bên cạnh, còn Ngụy Thanh Chu thì bước vào phòng tắm.

Bồn tắm là loại chìm, màu đen, hình bán nguyệt, như một quả trứng ngỗng được khảm vào không gian sạch sẽ này.

Ngụy Thanh Chu bước vào cẩn thận, dòng nước ấm lập tức bao bọc lấy nàng.

Hôm nay là ngày nàng gặp nhiều chuyện nghiêm trọng nhất từ trước đến nay, nhưng cũng là ngày nàng cảm thấy an toàn và ấm áp nhất.

Có một người bạn như Mạnh Lưu Cảnh, thật sự là một may mắn lớn. Có lẽ vì nàng đã trải qua quá nhiều bất hạnh, nên những bất hạnh ấy đã tích tụ lại, để đổi lấy một phần thưởng lớn hơn?

Bên kia, Mạnh Lưu Cảnh cũng nhắm mắt nằm trong bồn tắm. Hệ thống đột nhiên lên tiếng: "Tâm trí của ký chủ rất loạn, có nhiều vấn đề. Có phải cô đang bối rối không?"

Mạnh Lưu Cảnh thả lỏng thần kinh, nói không còn rành mạch như trước.

Cô thở dài: "Ai cho phép ngươi nghe trộm suy nghĩ của người khác vậy?"

Hệ thống xin lỗi: "Tôi chỉ muốn giúp cô giải quyết những vấn đề có thể giải quyết."

Mạnh Lưu Cảnh "Ừ" một tiếng: "Vậy ngươi nói đi, cô ấy chỉ là một người bình thường thôi. Dù ngoại hình và năng lực có hơn người, nhưng cô ấy vẫn nằm trong phạm vi bình thường. Tại sao phải khiến cô ấy chịu đựng nhiều đau khổ đến vậy, biến một trái tim vốn dĩ nên được nâng niu thành những mảnh vỡ?"

Hệ thống xì xào một hồi, Mạnh Lưu Cảnh đoán nó đang "thở dài".

"Tôi đo lường được rằng, tác giả muốn dùng bi kịch của nữ chính để làm nền tảng cho sự sủng ái của nam chính, coi đó là sự công bằng."

Mạnh Lưu Cảnh vẫn phản đối: "Nam chính không cho cô ấy sự tôn trọng xứng đáng, cũng không mang lại cảm giác an toàn. Ngược lại, chỉ cần một chút dịu dàng là đã khiến cô ấy dùng cả tính mạng để đổi lấy. Đó chẳng phải là một vòng luẩn quẩn sao?"

Hệ thống hiếm khi đồng tình: "Tôi cho rằng kết luận của ký chủ hợp lý hơn kết quả đo lường của tôi."

Mạnh Lưu Cảnh tiếp tục: "Cô ấy còn chưa gặp nam chính mà đã chịu nhiều ủy khuất như vậy. Vậy những ủy khuất ấy là để đổi lấy sự bất công của ai?"

Hệ thống: "Theo kết quả đo lường, những khó khăn cô ấy gặp phải trước khi gặp nam chính là để đổi lấy sự thiên vị từ phía ký chủ."

Mạnh Lưu Cảnh sửng sốt, thậm chí ngồi bật dậy: "Ngươi nói là ta sao?"

"Đúng vậy. Vì cô có ảnh hưởng lớn nhất đến chỉ số tiêu cực của nữ chính, nên những yếu tố làm tăng chỉ số đó cần cô để cân bằng."

"Tôi ảnh hưởng, lớn nhất...?" Mạnh Lưu Cảnh lẩm bẩm, rồi chợt hiểu ra.

Đúng vậy, cô đã nhiều lần giúp đỡ Ngụy Thanh Chu, và đối với cô ấy, cô có lẽ là người bạn duy nhất.

Tội nghiệp Tiểu Ngụy, cô chưa từng nhận ra rằng Ngụy Thanh Chu dường như chẳng có bạn bè nào.

Hệ thống không để cô chìm đắm trong suy nghĩ, tự quyết định: "Dữ liệu của tôi cho thấy, sự can thiệp kịp thời của cô có thể cân bằng chỉ số tiêu cực của nữ chính. Hiện tại, cô là người có ảnh hưởng lớn nhất và tích cực nhất đến cô ấy. Vì vậy, tôi kết luận rằng, những khó khăn hiện tại của nữ chính có thể đổi lấy sự thiên vị từ phía ký chủ. Phân tích kết thúc."

Mạnh Lưu Cảnh thở dài: "Tôi vẫn thấy đau lòng. Cô ấy chỉ là một học sinh cấp ba thôi, phải gánh chịu quá nhiều. Những khó khăn ấy chỉ để đổi lấy sự thiên vị của một người, thật sự quá mệt mỏi."

Hệ thống: "Xin ngài tin vào khả năng của mình, ngài có thể bù đắp cho nữ chính bằng tình yêu thương."

Mạnh Lưu Cảnh chợt nhận ra điều gì đó không ổn: Tình yêu thương???

À, đúng rồi, tình bạn cũng là một dạng tình yêu thương mà.

Chương trước Chương tiếp
Loading...