[BHTT - EDIT] MẠNH LƯU CẢNH - BỐN MÙA BÌNH AN

CHƯƠNG 107



Hng Môn Yến.

Tuy rằng bị Ngụy Thanh Chu nói móc khiến cậu hơi khó chịu, nhưng nếu lời nàng nói là sự thật, thì e rằng Phương Tư Quyện vẫn còn hậu chiêu chờ mình. 

Lúc này, người duy nhất mà cậu có thể tin tưởng chỉ có chính mình, hoặc Bùi Dung Triệt – người đang đứng cách đó không xa, đang trò chuyện rất tự nhiên. Dù sao thì cậu ta cũng là bạn học, hơn nữa lại là bạn rất thân của Mạnh Lưu Cảnh. Phương Tư Vanh nghĩ, có lẽ cậu ta đáng để tin cậy. 

Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, Phương Tư Vanh hít sâu một hơi, chủ động bước đến chỗ Bùi Dung Triệt. 

"Bùi Dung Triệt, tôi có chuyện muốn nói với cậu." 

Bùi Dung Triệt xoay người lại, giữ dáng vẻ cao ngạo của một công tử nhà giàu, chỉ hơi gật đầu: "Qua chỗ khác nói hay ở đây cũng được?" 

Phương Tư Vanh liếc mắt ra hiệu về phía chiếc sofa gần đó, hai người nhanh chóng bước tới và ngồi xuống. 

Là con cái của những gia tộc thượng lưu, cả hai đều có dáng vẻ tao nhã, lịch lãm. Bọn họ gần như cùng lúc ngồi xuống, vắt chéo chân. Bùi Dung Triệt nhìn cậu ta, thúc giục: "Có gì thì nói thẳng đi." 

Phương Tư Vanh liếc nhìn xung quanh, rồi hạ giọng: "Chiều nay, Ngụy Thanh Chu bị bắt cóc." 

Bùi Dung Triệt sững sờ, sau khi phản ứng kịp thì lập tức muốn đứng dậy đi tìm nàng, nhưng bị Phương Tư Vanh giữ lại: "Cô ấy đã được Mạnh Lưu Cảnh cứu rồi. Cậu có thể đừng phản ứng thái quá như thế không? Chút bình tĩnh này cũng không có, làm sao các cô ấy có thể xem trọng cậu được?" 

Bùi Dung Triệt gạt tay cậu ta ra, khó chịu nói: "Đừng có động tay động chân với tôi. Tôi biết tôi đẹp trai, nhưng cậu cũng đừng có bám dính như vậy." 

Phương Tư Vanh tức giận trừng mắt nhìn cậu ta. Nếu không phải bản thân đang thiếu người đáng tin, cậu thật sự không muốn phí lời với tên này. 

"Ngụy Thanh Chu và Mạnh Lưu Cảnh nghi ngờ là anh trai tôi đứng sau vụ bắt cóc. Nhưng chi tiết cụ thể vẫn chưa rõ ràng, nên tôi cũng không thể nói chắc được. Tôi tìm cậu là vì nếu thực sự là anh tôi làm, thì hắn nhất định sẽ còn những thủ đoạn khác để đối phó với tôi. Vì vậy, tôi muốn nhờ cậu giúp đỡ." 

Bùi Dung Triệt cau mày suy nghĩ một lúc rồi nói: "Phương thiếu gia, đừng nói với tôi là cậu không có lấy một thuộc hạ nào đấy nhé?" 

Nghe vậy, Phương Tư Vanh đỏ mặt vì tức giận, nghiến răng nói: "Cậu nghĩ nếu tôi có thể tin bọn họ, thì cậu còn bị xe đâm à?" 

Bùi Dung Triệt sầm mặt lại: "Cậu nói cũng có lý... Nhưng mà này, tôi thấy cậu đúng là vô dụng thật đấy!" 

Phương Tư Vanh không chịu nổi nữa, đập bàn: "Tôi nghĩ chắc cậu bị đâm đến ngu người luôn rồi! Nhờ cậu giúp đúng là sai lầm!" 

Cậu tức giận đứng dậy bỏ đi, nhưng Bùi Dung Triệt vội vàng kéo hắn lại, cười xòa: "Thôi nào, thôi nào, Phương thiếu gia đã đích thân mở miệng nhờ giúp đỡ, tôi làm sao có thể không nể mặt được chứ? Tôi giúp!" 

Phương Tư Vanh hậm hực nuốt cơn giận xuống, đang định nói tiếp thì thư ký của Phương Tư Quyện bỗng nhiên xuất hiện, vỗ nhẹ lên vai: 

"Nhị thiếu gia, đại thiếu gia đang đợi cậu trên lầu." 

Nói xong, hắn ghé sát tai cậu, thì thầm: "Là chuyện liên quan đến cậu, ông chủ không có nhiều kiên nhẫn đâu." 

Dứt lời, thư ký rời đi. Phương Tư Vanh nhìn sang Bùi Dung Triệt: "Thấy chưa, tôi nói rồi mà." 

Bùi Dung Triệt nghiêm mặt, có chút lo lắng: "Giờ địch ở trong tối, chúng ta ở ngoài sáng. Hắn có chiêu gì tiếp theo, chúng ta hoàn toàn không rõ. Cậu cứ đi trước, tôi sẽ cố quan sát từ bên ngoài và giữ liên lạc với cậu." 

Thời gian gấp gáp, không có thời gian chuẩn bị thêm, có thể kịp kéo Bùi Dung Triệt vào cuộc đã là tốt lắm rồi. Phương Tư Vanh gật đầu, chỉnh lại cổ áo rồi đứng dậy lên lầu. 

Bùi Dung Triệt nhìn theo bóng hắn rời khỏi đại sảnh, sau đó lập tức chạy đi tìm Mạnh Tuần Triệt. Chỉ một mình cậu ta sợ là không đủ đề phòng. 

--- 

Cửa thang máy chậm rãi mở ra, Phương Tư Vanh hít sâu một hơi, gửi một tin nhắn WeChat cho Bùi Dung Triệt, sau đó đi theo thư ký băng qua hành lang. 

Đến trước cửa phòng, hắn giữ nút gửi tin nhắn thoại nhưng không nói gì, sau đó xóa tin nhắn đi, không để lại dấu vết. 

Thư ký mở cửa và mời hắn vào, rồi đứng bên ngoài canh giữ. 

Trong phòng vang lên bản giao hưởng *Số 5 – Định Mệnh* của Beethoven. Khi Phương Tư Vanh bước vào, hắn nghe ra nhạc đã đến chương thứ ba. 

Phương Tư Quyện ngồi tựa lưng trên ghế sofa, tay cầm một cây gậy chỉ huy, dường như đang rất đắm chìm vào giai điệu. Không khí vui tươi, sôi động của bản nhạc hoàn toàn đối lập với bầu không khí căng thẳng giữa hai người họ. 

Phương Tư Quyện liếc nhìn hắn, vẫn giữ nguyên vẻ ngoài ôn hòa vô hại, thong thả rót một ly rượu, đặt lên bàn trước mặt hắn. 

---

Phương Tư Quyện nhẹ nhàng gõ ngón tay lên mặt bàn, giọng nói thong dong: "Đừng căng thẳng như vậy, ngồi xuống đi."

Nói xong, hắn vặn nhỏ âm lượng bản nhạc đang phát trong phòng, khiến không gian xung quanh thoáng chốc trở nên tĩnh lặng hơn. Phương Tư Vanh ngồi xuống đối diện, liếc mắt nhìn ly rượu trên bàn nhưng không hề có ý định động đến.

Phương Tư Quyện cũng không ép buộc, chỉ tự rót một ly rượu khác, chậm rãi nhấp một ngụm. Thưởng thức hương vị trong chốc lát, hắn mới chậm rãi mở miệng:

"A Vanh, em còn nhớ hồi nhỏ không? Khi anh vừa mới được đón về, hình như có một, hai năm chúng ta vẫn còn có thể chơi cùng nhau."

Phương Tư Vanh biết rõ hắn gọi mình tới đây không chỉ để ôn chuyện cũ, nên im lặng không đáp, để mặc cho hắn tiếp tục nói.

"Khoảng thời gian đó, bây giờ nhớ lại, anh vẫn thấy rất vui vẻ. Lúc đó, anh đã nghĩ cuối cùng mình cũng có cha, gia đình cuối cùng cũng trọn vẹn. Mẹ anh cũng không còn phải khóc thầm mỗi đêm nữa. Nhưng tất cả đã thay đổi khi anh nhìn thấy mẹ của em."

Hắn vắt chéo chân, khóe môi nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý, rồi tiếp tục: "Sau đó, em cũng biết rồi đấy. Mẹ anh bị mẹ em giết chết. Dù biết rõ mẹ anh đã mang thai, bà ấy vẫn cố tình đẩy bà xuống cầu thang. Mẹ anh vốn yếu ớt, không chịu nổi cú ngã đó, chưa kịp đến bệnh viện đã qua đời. Chuyện này em biết rõ, anh cũng không cần phải nhắc lại nhiều."

Phương Tư Vanh khẽ thở dài. Cậu không thể phán xét chuyện của mẹ mình, cũng không thể biện minh bất cứ điều gì.

Thấy cậu vẫn giữ im lặng, Phương Tư Quyện bỗng bật cười, giọng nói có phần lạnh lẽo: "Thật ra, lúc đó anh rất thích em. Em biết không? Anh đã có một tuổi thơ không mấy tốt đẹp, khó khăn lắm mới có được một người em trai như em, đương nhiên là anh trân trọng rồi! Em chính là em trai ruột của anh!"

Lời còn chưa dứt, sắc mặt hắn bỗng trở nên u ám. Chỉ trong nháy mắt, hắn chộp lấy cổ áo Phương Tư Vanh, đẩy mạnh cậu vào thành ghế. Đôi mắt hắn ta đỏ lên, tràn đầy căm phẫn.

Nghiến răng nghiến lợi, hắn ta gằn từng chữ: "Nhưng tại sao em lại không chịu nghe lời? Nếu em cứ ngu ngốc một chút, anh đã không cần phải ra tay với em! Nhưng không, em lại còn thông minh hơn cả anh! Em luôn miệng nói bản thân tận tâm vì Phương thị, nhưng em có biết anh đã làm bao nhiêu vì Phương thị không?!"

Hắn hất mạnh Phương Tư Vanh ra, khiến cậu ngã xuống sofa. Sau đó, hắn thong thả đứng dậy, một tay đút túi quần, thở dài như thể vừa chút bỏ được phiền muộn. Bầu không khí căng thẳng bỗng chốc lại dịu đi, nhưng sự nguy hiểm trong giọng nói của hắn ta vẫn còn đó.

"Lão già đó thực sự cố chấp! Bản thân ông ta vô dụng không nói, đến cả mắt cũng mù! Chỉ vì em là con trai chính thất, ông ta liền nhất quyết phải giao Phương thị cho em! Còn bắt anh phải tận tâm giúp đỡ em?! Dựa vào cái gì?! Anh đã vất vả bao nhiêu năm để đưa Phương thị phát triển như hiện tại, thế mà bây giờ, chỉ vì một lý do nực cười như vậy, ông ta muốn anh đi làm trợ thủ cho con trai kẻ thù?! Phương Tư Vanh! Em nói xem, anh còn có thể xem em là em trai sao?! Hả?!"

Phương Tư Vanh chỉnh lại quần áo, ngồi ngay ngắn lại trên sofa mà không nói một lời. Cậu thực sự không biết phải nói gì, cũng không biết phải giải quyết mớ hỗn loạn này ra sao. Cậu không thể đứng ngoài cuộc, giống như hắn chưa từng có ý định tranh đoạt quyền lực, nhưng từ nhỏ đến lớn, có bao giờ cậu được tự do quyết định đâu?

Thấy cậu không đáp, Phương Tư Quyện nhếch môi cười lạnh: "Hôm nay gọi em tới đây, em cũng biết rồi đấy. Anh không phải chỉ để trách móc em. Uống rượu đi, uống xong rồi nói tiếp."

Phương Tư Vanh nhìn ly rượu trên bàn một lần nữa, rồi ngước mắt lên nhìn: "Có gì cứ nói thẳng."

"Không uống?" Phương Tư Quyện cười tủm tỉm, lấy điện thoại ra: "Anh đoán trước được rồi, nên đã chuẩn bị một món nhắm rượu đặc biệt cho em đây. Thế nào?"

Anh đặt điện thoại xuống trước mặt Phương Tư Vanh. Trên màn hình là đoạn video quay cảnh Ngụy Thanh Chu bị trói chặt, bị ném vào thùng xe phía sau. Nhìn nàng không còn chút ý thức nào.

Mặc dù đã đoán được từ trước, nhưng khi thực sự nhìn thấy cảnh tượng này ngay trước mắt, cảm giác áy náy vẫn trào dâng trong lòng Phương Tư Vanh.

Ngụy Thanh Chu vốn dĩ chẳng liên quan gì đến những tranh đấu này, vậy mà cuối cùng lại bị kéo vào cuộc. Nếu không phải Mạnh Lưu Cảnh cứu nàng kịp thời, bản thân cậu hoàn toàn không biết gì cả, đối mặt với chuyện này sẽ càng rối loạn hơn gấp bội.

Cậu không phủ nhận bản thân cũng muốn có những người bạn có thể tùy ý cùng nhau thư giãn mà không cần lo nghĩ, nhưng lại không muốn chủ động đi tìm kiếm những mối quan hệ như thế. 

Giống như khi mới chuyển trường, Bạch Tuế An sẽ chủ động tìm cách hòa nhập vào nhóm bạn, còn cậu từ nhỏ đến lớn chỉ có thể dựa vào sự ưu tú của bản thân để khiến người khác đến gần mình. 

Sắc mặt Phương Tư Vanh hiện lên sự giận dữ, không báo trước mà túm cổ áo Phương Tư Quyện, gầm lên: 

"Có đôi khi tôi thật sự nghĩ anh điên rồi! Anh ra tay với cô ấy làm gì?!" 

Cậu diễn trò rất đạt, còn Phương Tư Quyện cũng thật sự mắc mưu, cười lớn, cười đến vô cùng vui vẻ: 

"Nha nha nha, anh còn tưởng cô ta nói dối, hóa ra em thật sự thích cô gái đó à? Vậy thì sao đây, bây giờ có chịu uống ly rượu này không? Nếu em còn không chịu nói, anh có thể cho người làm vài trò kích thích hơn nữa đấy~ Em muốn xem gì nào? Anh bảo bọn chúng cởi đồ cho em xem nhé, ha ha ha ha ha—" 

Phương Tư Vanh vung mạnh tay đẩy hắn ra, cầm lấy ly rượu trên bàn, uống một hơi lớn. Động tác thô bạo đến mức rượu tràn xuống cằm không ít, cậu chậm rãi dùng tay áo vest lau qua. 

Cậu làm vậy để ngăn cản Phương Tư Quyện liên hệ với thuộc hạ của hắn. 

Mà Phương Tư Quyện lại vô cùng hài lòng khi nhìn thấy hành động đó, cho rằng cậu đang căng thẳng vì cô gái kia, lại càng thêm không kiêng nể gì. Nhìn thấy túi áo bên cạnh cậu hơi nhúc nhích, mí mắt hắn giật nhẹ: 

"Trước khi vào cửa, em đã liên hệ với ai?" 

Phương Tư Vanh vừa vặn thả tay áo xuống, nghe vậy liền thầm may mắn vì bản thân đã nghĩ xa một bước. 

Thấy hắn không trả lời, sắc mặt Phương Tư Quyện dần trở nên âm trầm: 

"Phương Tư Vanh, anh không phải là người có kiên nhẫn. Nếu em không chịu nghe lời, anh có cách khiến em phải nghe theo. Đừng làm mọi chuyện trở nên phiền phức, không tốt đâu." 

Phương Tư Vanh trừng mắt nhìn hắn đầy căm hận, mở khóa điện thoại rồi ném thẳng lên bàn trà. Tiếng động lớn vang lên khiến Phương Tư Quyện càng thêm hài lòng—đây là sự khuất phục của Phương Tư Vanh. 

Vài phút trước, cậu đã nhắn tin cho Bùi Dung Triệt. Mở ra xem, bạn tốt của cậu đã nhắn lại từ nửa giờ trước, chỉ vỏn vẹn một câu: 

[ Loại người như cậu không xứng ngồi ở tầng cao nhất bàn chuyện làm ăn với tôi. ] 

Không biết tại sao, khi đọc những lời này, Phương Tư Quyện lại cảm thấy như đang bị mắng xéo vậy. 

Hắn cười giễu cợt một tiếng, buông điện thoại xuống, nhìn sắc mặt lạnh lùng của Phương Tư Vanh, cười lạnh: 

"Hảo đệ đệ, sao không kính anh một ly? Rượu không ngon à?" 

Hắn thường xuyên chuốc rượu người khác, mà Phương Tư Vanh sớm đã biết trong ly rượu có vấn đề. Cậu trừng mắt nhìn anh trai mình đầy lạnh lùng, tự rót cho mình một phần ba ly, sau đó uống cạn. 

Cậu chậm rãi đổi sang tay áo bên kia để lau tay, động tác còn chậm rãi hơn lúc nãy. 

"Còn yêu cầu gì nữa không? Anh cứ nói thẳng ra đi!" 

So với bầu không khí ngột ngạt trong phòng, bên ngoài, Bùi Dung Triệt và Mạnh Tuần Triệt đang nấp ở gần cửa thang máy, nhìn thư ký canh gác bên ngoài mà cảm thấy khó xử. 

Hai người ghé đầu thì thầm bàn bạc một lúc, sau đó liền quyết định thử cách liều lĩnh. 

Bùi Dung Triệt hít sâu một hơi, đột nhiên quát lên: 

"Anh có ý gì đấy hả?!" 

Mạnh Tuần Triệt cũng không chịu thua kém, lớn tiếng đáp lại: 

"Cậu có ý gì đấy hả?!" 

Vừa hét vừa đẩy nhau ra giữa hành lang, thư ký bị dọa đến giật mình, thấy rõ người tới sau mới dám mạnh dạn tiến lên: 

"Hai vị, đây là phòng của tổng giám đốc Phương..." 

Bùi Dung Triệt không kiên nhẫn, trực tiếp đẩy người ra: 

"Cút sang một bên!" 

Hắn vốn nổi danh là kẻ ăn chơi ngang ngược, thư ký bị hắn đẩy ngã cũng không dám hó hé gì. Lồm cồm bò dậy định tiếp tục ngăn cản, nhưng ngay lập tức bị Mạnh Tuần Triệt bịt miệng, kéo sang phía thang máy. 

Bùi Dung Triệt nhanh chóng chạy tới ấn nút thang máy. Thư ký lúc này mới nhận ra mình bị lừa, vội giãy giụa định la lớn. 

Bùi Dung Triệt vốn nóng tính, lập tức đá hắn một cú khiến hắn im bặt, rồi thô bạo nhét người vào trong thang máy. 

"Đừng có lo chuyện bao đồng! Bằng không, ngay cả Phương Tư Quyện cũng chưa chắc bảo vệ nổi cậu đâu! Biết điều thì biến nhanh đi!" 

Thư ký giãy giụa nhưng vẫn bị hắn đẩy ra ngoài. Còn chưa kịp định thần, cửa thang máy đã đóng sầm lại, đưa hắn xuống tầng dưới. 

Hai người nhìn nhau cười, chỉnh lại quần áo rồi sải bước về phía phòng của Phương Tư Vanh. 

---

Chương trước Chương tiếp
Loading...