[BHTT - EDIT] MẠNH LƯU CẢNH - BỐN MÙA BÌNH AN
CHƯƠNG 102
Về nhà.Mùa đông năm nay kết thúc muộn, sau khi kỳ thi cuối kỳ kết thúc, khắp nơi đều là những người trẻ tuổi xách vali lên xe về quê. Mạnh Lưu Cảnh và Ngụy Thanh Chu cùng nhau đáp máy bay trở về Dung Thành. Vừa bước chân xuống đất, cái lạnh quen thuộc đã xuyên thấu qua lớp áo lông. "Lạnh không?" Mạnh Lưu Cảnh vừa hỏi, vừa kéo tay Ngụy Thanh Chu nhét vào túi áo mình, đồng thời đỡ lấy chiếc vali từ tay nàng. Ngụy Thanh Chu thích thú với sự chăm sóc này, cười đáp: "Lạnh lắm," rồi dựa vào người Mạnh Lưu Cảnh gần hơn. Mạnh Lưu Cảnh khẽ mỉm cười, trong đám đông đón người thân, cô nhìn thấy chú Trương đang vẫy tay về phía họ. Trong xe, hơi ấm đã được bật sẵn. Cửa xe đóng lại, ngay lập tức ngăn cách cái lạnh bên ngoài. Ngụy Thanh Chu nhìn tay mình, phân vân không biết có nên rút lại hay không, nhưng lại hơi luyến tiếc. Mạnh Lưu Cảnh đóng cửa xe bên kia, vừa nói với chú Trương về việc đưa Ngụy Thanh Chu về nhà trước, vừa tự nhiên nắm lấy tay nàng, nhét vào túi áo mình. Hai người đã nắm tay nhau không ít lần, nên Mạnh Lưu Cảnh đã quen với việc này. Ngụy Thanh Chu nhìn cô ấy trò chuyện với chú Trương, thoải mái dựa vào vai Mạnh Lưu Cảnh, nhắm mắt nghỉ ngơi. Chú Trương nhìn qua gương chiếu hậu, lập tức giảm nhạc xuống: "Cô Ngụy có cần chăn lông không?" Ngụy Thanh Chu cọ nhẹ vào người Mạnh Lưu Cảnh: "Không cần đâu ạ." Mạnh Lưu Cảnh mặt ửng đỏ, ôm nàng vào lòng: "Cậu xem tớ có phải là siêu ấm không." Rồi cô kéo khóa áo lông, bao bọc cả Ngụy Thanh Chu vào trong, hai người cùng mặc chung một chiếc áo lông, ấm áp vô cùng. Chú Trương nhìn thấy vậy, không nhịn được cười: "Tình cảm hai đứa tốt quá. Nhà tôi hai đứa nhỏ suốt ngày cãi nhau, đánh nhau túi bụi!" ... Ngụy Thanh Chu khẽ mỉm cười, cố gắng áp sát vào người Mạnh Lưu Cảnh. Hơi thở của nàng phảng phất mùi hương quen thuộc của Mạnh Lưu Cảnh, khiến tinh thần hoàn toàn thư giãn. Từ sân bay về nhà Ngụy Thanh Chu không xa lắm, chỉ khoảng một tiếng đồng hồ. Khi xe dừng lại, Ngụy Thanh Chu vẫn đang ngủ say. Chú Trương không làm phiền, xuống xe trước để lấy hành lý. Mạnh Lưu Cảnh cúi xuống, nhìn Ngụy Thanh Chu đang ngủ say, khuôn mặt mềm mại đến mức cô không nhịn được chạm nhẹ vào mũi nàng, rồi lại vuốt nhẹ hàng mi. Nhìn một lúc lâu, Mạnh Lưu Cảnh không kìm lòng được, muốn khẽ hôn lên môi Ngụy Thanh Chu. "Tiểu Chu ngủ rồi à? Để tôi gọi con bé dậy." Giọng nói của Ngụy Ngôn bỗng vang lên, khiến Mạnh Lưu Cảnh giật mình tỉnh táo lại. Cô vội vàng lùi ra, nhưng trước mắt cô là bạn gái mình, quá hấp dẫn... Sau vài giây cân nhắc, Mạnh Lưu Cảnh nhanh chóng cúi xuống, hôn nhẹ lên môi Ngụy Thanh Chu. Ngụy Thanh Chu thực ra đã tỉnh từ lúc xe dừng. Nàng hé mắt nhìn thấy chú Trương xuống xe, rồi cảm nhận được cái chạm nhẹ lên mũi mình. Trái tim nàng ngọt ngào, nàng nhắm mắt lại, tận hưởng khoảnh khắc ấm áp này, để Mạnh Lưu Cảnh vuốt ve khuôn mặt mình một cách dịu dàng.Tất cả những điều này khiến lý trí của Ngụy Thanh Chu dần tan biến. Nàng đoán rằng Mạnh Lưu Cảnh sẽ không kiềm chế được mà hôn mình, nàng chắc chắn Mạnh Lưu Cảnh sẽ làm vậy. Giọng của mẹ bất ngờ vang lên khiến nàng giật mình, nhưng nghe có vẻ vẫn còn cách vài bước. Như một con mèo nhỏ bị vỗ về, tim nàng khẽ run lên. Ngụy Thanh Chu hơi hé mắt, còn Mạnh Lưu Cảnh thì ngượng ngùng vì bị dọa sợ. Xem đi, mình đoán đúng rồi ~ vừa nãy cô ấy thực sự không kiềm chế được. Nghĩ vậy, nàng mạnh dạn vươn tay, định nắm lấy cổ áo của Mạnh Lưu Cảnh, tranh thủ khoảng thời gian ngắn ngủi này để nhẹ nhàng hôn cô một chút. Thế rồi, hai người có cùng suy nghĩ liền vô thức đạt được sự ăn ý. Đến mức Ngụy Thanh Chu còn chưa kịp chạm vào cổ áo Mạnh Lưu Cảnh, bàn tay nàng chỉ mới hờ hững nắm lại, đặt lên vai cô ấy. Cả hai đối diện nhau ở khoảng cách cực gần, trái tim đập mạnh như lửa nóng. Tiếng gõ cửa kính xe vang lên. Hai người đỏ bừng mặt, lập tức tách ra. Ngụy Thanh Chu nhanh chóng ngồi thẳng lưng, giả vờ chỉnh lại mái tóc vốn dĩ không hề rối. Mạnh Lưu Cảnh cũng vội kéo lại quần áo của mình, dù rõ ràng nó vẫn ngay ngắn như trước. Hai người bận rộn giả bộ như chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng cả hai đều hiểu bản thân đã quá rõ ràng. "Tiểu Chu, về đến nhà rồi, dậy đi con." Mạnh Lưu Cảnh lúc này mới sực nhớ ra có người đang đứng ngoài cửa xe, lập tức luống cuống hạ kính cửa sổ xuống, cố gắng điều chỉnh khuôn mặt mình thành một nụ cười ngoan ngoãn. "Chào dì Ngụy ạ." Cửa kính xe vừa hạ xuống, luồng khí ấm áp bên trong lập tức tràn ra, phả vào mặt Ngụy Ngôn. Nhìn hai gương mặt đỏ bừng của hai cô gái trong xe, bà chợt hiểu ra điều gì đó, bèn tìm một cái cớ hợp lý. "Trong xe ấm quá nhỉ, xem hai đứa nóng đến mức nào kìa. Kéo khóa áo xuống chút cho đỡ ngột ngạt, kẻo lại bị cảm lạnh." Ngụy Ngôn cười nói. Hai người liền vội vã kéo khóa áo xuống theo phản xạ, hành động đồng bộ đến mức khiến Ngụy Ngôn phải nhịn cười. Xuống xe rồi, Trương thúc đã giúp Ngụy Thanh Chu mang hết hành lý vào nhà. Hai người đứng ở cửa, lắng nghe Ngụy Ngôn dặn dò vài câu, chợt nhận ra rằng họ sắp phải tạm thời xa nhau. Mạnh Lưu Cảnh lưu luyến nhìn Ngụy Thanh Chu: "Vậy tớ về trước nhé, mai tớ lại đến tìm cậu." Ngụy Thanh Chu lập tức nhíu mày, quay sang nhìn cô. Khi ánh mắt hai người giao nhau, sự lưu luyến tràn đầy, họ mới chợt nhận ra rằng... tối nay họ không thể ngủ cùng nhau được. Tất cả sự ngọt ngào và ái muội của giây phút vừa rồi bỗng chốc trở nên thiếu chút hương vị. Nhưng trước mặt Ngụy Ngôn, cả hai không thể biểu hiện quá rõ ràng, đành gật đầu: "Về cẩn thận, đến nhà thì báo tớ một tiếng." Miệng thì nói lời tạm biệt, nhưng ánh mắt hai người vẫn lưu luyến không nỡ rời khỏi đối phương. Ngụy Ngôn thấy vậy bật cười: "Hai đứa này, tối nay còn ăn cơm chung mà, sao nói chuyện cứ như thể sắp xa nhau đến cuối tuần không bằng." Mạnh Lưu Cảnh nghe vậy, mắt lập tức sáng lên: "Thật ạ?" Ngụy Ngôn cười cưng chiều, giúp nàng chỉnh lại mũ: "Đúng vậy, tối nay sang nhà con ăn cơm, lát nữa chúng ta sẽ cùng nhau đi." Nghe vậy, Mạnh Lưu Cảnh vui sướng ra mặt, liền kéo tay Ngụy Thanh Chu: "Vậy nhanh vào nhà đi, lát nữa chúng ta ngồi chung xe nha." Ngụy Thanh Chu đỏ bừng mặt, cảm giác như mọi cảm xúc của mình đều bị phơi bày quá rõ ràng vậy.........Buổi hoàng hôn tạm lắng xuống, màn đêm xanh thẳm bao phủ lấy cái lạnh mùa đông, những bông tuyết rơi rào rạt trong gió.Biệt thự nhà họ Mạnh được ánh sáng từ cửa sổ chiếu rọi, ngăn cách hơi lạnh bên ngoài. Trong phòng ăn, mấy người quây quần quanh bàn, trò chuyện vui vẻ, không khí vô cùng hòa hợp. "Tiểu Chu, lại đây, lại gần dì Phương nào!" Phương Kính Du nhiệt tình vẫy Ngụy Thanh Chu đến bên cạnh mình, càng nhìn nàng càng thấy thích. "Ai chà, càng lớn càng xinh đẹp! Dì thích quá!" Phương Kính Du nhướn mày, khóe miệng cong cong đầy vẻ cưng chiều, kéo Ngụy Thanh Chu lại rồi tỉ mỉ hỏi han ân cần. Ngụy Thanh Chu khẽ cười đáp lại, thoạt nhìn hai người giống mẹ con ruột thịt hơn là mẹ con nhà họ Mạnh. Còn Mạnh Tuần Triệt và Mạnh Lưu Cảnh thì ngồi ở cuối bàn, vô cùng ăn ý mà tập trung vào bữa ăn. Mạnh Từ hiếm khi buông báo xuống, nhân cơ hội quan tâm đến chuyện học hành của Ngụy Thanh Chu. Nhưng vừa mới hỏi được hai câu, Phương Kính Du đã lập tức ngắt lời: "Tiểu Chu ở trường đã học hành vất vả lắm rồi, lại còn phải giúp Lưu Cảnh bổ túc bài vở, mệt đến không chịu nổi nữa, đừng hỏi mấy chuyện đó nữa, nói chuyện khác đi!" Mạnh Tuần Triệt ngẩng đầu nhìn sang, nhỏ giọng thì thầm với Mạnh Lưu Cảnh: "Mẹ chúng ta đúng là nhiệt tình quá, anh ở nhà cả năm mà còn chẳng được quan tâm thế này." Mạnh Lưu Cảnh phẩy tay: "Em không ở nhà cả năm cũng y vậy thôi, đừng quan tâm nữa, cứ ăn cơm đi." Mạnh Tuần Triệt cười khẽ, đường nét tuấn mỹ trên gương mặt cong lên, trông vô cùng dễ nhìn. Mạnh Lưu Cảnh không nhịn được mà cảm thán: "Anh à, nói thật nha, em thấy anh mới đúng là kiểu nam chính bá đạo trong tiểu thuyết ấy. Nói thật đi, có cô thư ký nào quyến rũ anh không? Em hơi muốn hóng chuyện đấy." Mạnh Tuần Triệt suýt nữa bị sặc rượu: "Anh có giống vậy không?" Hắn còn lén lấy điện thoại ra soi gương kiểm tra một lượt. Mạnh Lưu Cảnh ôm bát cơm cười đến mức suýt nghẹn, bị Phương Kính Du bắt gặp, liền bị bà mắng một câu không kiên nhẫn: "Hai đứa ríu rít cái gì đấy, không lo ăn cơm à?" Mạnh Tuần Triệt vội vàng cất điện thoại, nhét vội một miếng thịt vào miệng rồi thở dài. Ngụy Thanh Chu thấy cảnh này, bỗng có chút thương cảm cho "cún con nhỏ" của nàng. Không ai quan tâm đã đành, còn bị mắng nữa chứ! --- Sau bữa ăn, Trương thẩm lên thu dọn phòng cho khách. Trước khi lên lầu, bà cẩn thận xác nhận lại: "Có cần thu dọn một phòng riêng cho Ngụy tiểu thư không, hay là vẫn ngủ cùng tiểu thư?" Trước đây Ngụy Thanh Chu từng đến vài lần và đều ngủ chung với Mạnh Lưu Cảnh, nên Trương thẩm mới hỏi vậy. Phương Kính Du, đang bận chơi mạt chược, nghe thấy liền nói ngay: "Tiểu Chu, con muốn ngủ ở phòng nào đây? Có phải không quen ngủ phòng cho khách không?" Ngụy Thanh Chu vốn hơi ngại trả lời, nhưng nàng vẫn muốn ngủ chung với Mạnh Lưu Cảnh. Được Phương Kính Du hỏi như vậy, nàng rụt rè gật đầu đồng ý: "Dạ." Mạnh Lưu Cảnh nghe vậy, vui vẻ giúp Ngụy Thanh Chu sắp xếp lại quân bài. Nhưng còn chưa kịp vui được bao lâu, Phương Kính Du đã dứt khoát quay sang Trương thẩm: "Vậy thì thu dọn phòng cho khách cho Lưu Cảnh đi, vất vả cho bà rồi." Mạnh Lưu Cảnh: "..." Chỉ trong tích tắc, cô còn chưa kịp đặt quân bài xuống đã bị "tống" sang phòng cho khách rồi! "Cậu đánh trước đi." Mạnh Lưu Cảnh liếc nhìn Trương thẩm đang đi lên lầu, dặn dò Ngụy Thanh Chu một câu rồi vội vàng đuổi theo. Chắc chắn là cô định thương lượng để khỏi phải dọn phòng cho khách, được ngủ ở phòng chính như cũ. Ngụy Thanh Chu không nhịn được mà bật cười, rất có tâm cơ mà liên tục giúp Phương Kính Du xếp bài. Đến khi chơi mạt chược cả buổi tối, Phương Kính Du vui vẻ cười rạng rỡ, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn hẳn. Mạnh Tuần Triệt và Mạnh Lưu Cảnh vì không chơi giỏi, nên chỉ có thể ngồi một góc chơi bài poker giải khuây. Bỗng nhiên, Mạnh Tuần Triệt nhớ ra điều gì đó, liền hỏi: "Trường các em có một cô gái tên Dư Úy, hình như là người của câu lạc bộ dã ngoại, em có biết không?" Mạnh Lưu Cảnh gật đầu: "Biết chứ, cô ấy thích Phương thiếu gia, là biên tập viên của câu lạc bộ bọn em." "Thích Phương Tư Vanh à?" Mạnh Tuần Triệt ngạc nhiên, "Thế mà cậu ta chưa bao giờ nói với anh chuyện này." "Sao thế?" Mạnh Tuần Triệt vừa xếp bài poker, vừa hờ hững nói: "Chuyện làm ăn thôi, Phương Tư Vanh có một người anh trai, dạo gần đây thường xuyên gặp Dư Úy. Mỗi lần gặp đều đưa cô ấy về trường. Anh nghĩ hai người đó chắc có hợp tác gì đấy." Mạnh Lưu Cảnh nghe vậy cũng lập tức tập trung lại, Mạnh Tuần Triệt lại nhớ đến cậu nam sinh họ Tống kia, nói:"Nam sinh họ Tống đó có liên hệ với Dư Úy. Cảnh sát thẩm vấn hắn chính là Triệu ca của em. Khi kiểm tra WeChat, tin nhắn cuối cùng của hắn là liên hệ với Dư Úy. Hắn nói chính Dư Úy đã cung cấp địa chỉ của các em. Chuyện này anh còn chưa kịp nói với em."Mạnh Lưu Cảnh tức khắc mất hết tâm trạng đánh bài: "Dư Úy nói cho hắn địa chỉ? Là vô tình hay cố ý?"Mạnh Tuần Triệt lắc đầu: "Chuyện này cũng không liên quan trực tiếp đến việc hắn giết người hay quấy rối các em. Triệu Húc chỉ là tiện thể hỏi thôi. Ngày mai là tiệc sinh nhật của chủ tịch Phương, nếu em muốn biết thêm thì phải tự mình đi hỏi. Ba và anh đều sẽ đến dự."Mạnh Lưu Cảnh gật đầu: "Vài ngày nữa em sẽ tìm cách hỏi thử. Dư Úy có vẻ không đơn giản như vậy. Các anh theo dõi cô ta đi?"Mạnh Tuần Triệt đáp: "Ừm, ngoài giờ học ra, cô ta chỉ có hai lần ra ngoài, đều là để gặp Phương Tư Quyện. Những lúc khác chắc cũng chỉ gọi điện thoại linh tinh thôi."Mạnh Lưu Cảnh thu lại dòng suy nghĩ, tiếp tục đánh bài, nhưng vẫn cảm thấy có chút bất an. Xem ra chuyện của Tống Trăn Hàng phải nhanh chóng giải quyết.