[BHTT - EDIT] MẠNH LƯU CẢNH - BỐN MÙA BÌNH AN

CHƯƠNG 10



Cu là người nhit tình sao?

Ngày hè trôi qua thật nhanh, lá cây bắt đầu chuyển sang màu vàng, tiết trời cũng dịu mát hơn. Kỳ thi tháng thứ ba cũng đang đến gần. Nhờ hai lần nộp giấy trắng trước đó, Mạnh Lưu Cảnh đã tận dụng cơ hội để ngồi cùng bàn với Ngụy Thanh Chu gần ba tháng. Điều tốt nhất khi ngồi cùng một "học thần" như Ngụy Thanh Chu chính là được nàng giúp đỡ không ngừng.

Mạnh Lưu Cảnh nhận ra rằng trước mỗi giờ Văn, Ngụy Thanh Chu đều lặng lẽ đẩy sách Văn của mình sang cho cô, sau đó tiếp tục làm việc riêng.

Lúc đầu, Mạnh Lưu Cảnh cảm thấy ngại ngùng, nhưng dần dần cô cũng quen với sự giúp đỡ này của Ngụy Thanh Chu.

Hai người tuy không nói chuyện nhiều, nhưng thỉnh thoảng vẫn trao đổi vài câu. Ví dụ như khi Mạnh Lưu Cảnh nhờ Ngụy Thanh Chu để dành một phần đồ ăn nhẹ, hoặc khi nàng thì thầm đáp án cho Mạnh Lưu Cảnh trong những lúc bị Từ lão sư đột kích kiểm tra.

Khi mùa thu đến, trường Trung học Nhất Trung tổ chức Đại hội Thể thao thường niên.

Tin tức này vừa lan ra, cả lớp lập tức xôn xao, ai nấy đều háo hức chờ đợi sự kiện này tới sớm một chút.

Lưu Húc Hà, lớp trưởng phụ trách thể thao, nhiệt tình kêu gọi mọi người đăng ký các hạng mục thi đấu. Các hạng mục nhẹ nhàng nhanh chóng được chọn hết, chỉ còn lại hai hạng mục khó nhằn: 1500 mét nam và 1000 mét nữ, không ai muốn đăng ký.

Lưu Húc Hà cố gắng thuyết phục Bùi Dung Triệt: "Anh bạn, giúp tôi giải quyết chuyện này đi!"

Ban đầu, Bùi Dung Triệt rất ghét Lưu Húc Hà, nhưng chỉ sau một tuần, hai người đã trở thành bạn thân. Bùi Dung Triệt lắc đầu: "Tôi đã đăng ký 50 mét tiếp sức, 100 mét tiếp sức, ném tạ, và nhảy xa rồi. Cậu còn muốn tôi làm gì nữa?"

Lưu Húc Hà cười khẩy: "Người tài giỏi thường đa năng mà. Lớp mình vốn ít nam sinh, cậu xem Thành Nguyên kia, cậu ấy cũng đăng ký hai hạng mục rồi."

Bùi Dung Triệt không đồng ý, chết cũng không đồng ý.

Lưu Húc Hà đành chuyển sang thuyết phục các nữ sinh: "Mạnh tỷ, cậu đăng ký 1000 mét nữ đi."

Mạnh Lưu Cảnh cười nhạt: "Hay tôi giúp cậu trở thành phụ nữ, rồi cậu tự chạy 1000 mét nhé, được không?"

Lưu Húc Hà vội vàng lắc đầu: "Không, không." Sau đó, cậu ta quay sang Ngụy Thanh Chu: "Học ủy, cậu nghĩ sao? Đây là cơ hội tốt để rèn luyện sức khỏe!"

Ngụy Thanh Chu vốn không quen từ chối yêu cầu hợp lý của người khác, nàng cũng chỉ đăng ký mỗi nhảy xa, nên định đồng ý. Nhưng Mạnh Lưu Cảnh nhanh chóng ngăn cản: "Cậu ấy không tham gia đâu."

Thực ra, dù hệ thống không nhắc, Mạnh Lưu Cảnh cũng muốn ngăn Ngụy Thanh Chu. Nàng tuy cao nhưng người gầy, chạy 1000 mét chắc chắn sẽ không chịu nổi.

"Tôi sẽ giúp cậu." Mạnh Lưu Cảnh mở game, "Lên máy đi, tôi chơi cùng."

Lưu Húc Hà nghe vậy liền quên ngay chuyện chạy 1000 mét, vui vẻ ngồi xuống chơi game cùng Bùi Dung Triệt và Mạnh Lưu Cảnh.

Ngụy Thanh Chu cảm thấy ấm lòng. Nàng nhận ra sự quan tâm âm thầm của Mạnh Lưu Cảnh, nhưng vì chưa từng có bạn bè nên không biết cách đáp lại. Hai người vẫn giữ một khoảng cách, chưa thực sự trở thành bạn thân.

Chỉ một lát sau, Ngụy Thanh Chu nghe thấy Lưu Húc Hà vội vã quay sang cầu cứu Mạnh Lưu Cảnh: "Tớ không đấu lại cậu ta, quá ghê tởm!!"

Mạnh Lưu Cảnh liền nói với vẻ nghiêm túc: "1000 mét đừng tìm học ủy nữa. Chơi xong ván này, tôi sẽ giúp cậu đấu vài trận."

Lưu Húc Hà lập tức đồng ý, và "nỗi khổ" của Ngụy Thanh Chu cũng từ đó mà biến mất. Nàng vừa làm bài vừa nảy ra một suy nghĩ kỳ lạ —— liệu đây có phải là cách Mạnh Lưu Cảnh đang bảo vệ mình không?

---

Đại hội Thể thao diễn ra đúng kế hoạch. Không khí trong trường sôi động hơn bao giờ hết, học sinh nào cũng háo hức chờ đợi ba ngày không phải học.

Đặc biệt là những học sinh ngồi cuối lớp, đây là cơ hội để họ tỏa sáng. Ai nấy đều hăng hái chuẩn bị cho phần thi của mình.

Như mọi năm, Ngụy Thanh Chu lại là đại diện học sinh phát biểu. Lần này, nàng còn kiêm luôn vai trò phát thanh viên, đọc những lời cổ vũ từ các lớp gửi lên.

Mạnh Lưu Cảnh không có nhiều hạng mục thi đấu, cũng không nhận nhiệm vụ gì. Sau khi hoàn thành phần nhảy xa, cô ngồi thoải mái trên khán đài, thảnh thơi ngắm nhìn những "chấm nhỏ" đang chạy nhảy trên sân.

Nhớ lại vài năm trước, chính cô cũng từng là người dẫn đầu vì vinh quang của lớp. Thời gian trôi qua quá nhanh, giờ đây cô đã không còn là cô bé ngây thơ ngày nào, phải lo kiếm tiền trang trải học phí.

Mạnh Lưu Cảnh thẫn thờ nhìn ra xa, gió nhẹ thổi qua, ánh nắng chói chang khiến cô chớp mắt. Cô kéo bốn thùng nước khoáng lại gần, dùng hai cây gậy làm giá đỡ, rồi nhờ Bùi Dung Triệt ngồi lên.

Vâng, đúng vậy, là để che nắng.

Không để ý đến xung quanh, ánh mắt cô dừng lại ở khu vực nhảy xa nữ. Lúc này, Ngụy Thanh Chu đang xếp hàng chờ đến lượt, phía trước còn khoảng mười người.

Nhảy xa là hạng mục nhẹ nhàng, hầu hết mọi người đều tham gia cho vui. Vì thế, Mạnh Lưu Cảnh đã nhờ Lưu Húc Hà giữ chỗ tốt cho Ngụy Thanh Chu từ trước.

Phía sau Ngụy Thanh Chu là một cô gái cùng lớp, Lý Oanh Nhiễm, một tiểu tỷ muội của cô ấy, đang tay năm tay mười trò chuyện tán gẫu.

Hệ thống đột nhiên vang lên giọng nói xèo xèo: "Nữ chủ sắp bị đồng học cố ý xô ngã, bị thương đầu gối. Hy vọng cô nhanh chóng đến sân để ngăn chặn."

Mạnh Lưu Cảnh cảm thấy vô cùng bất lực —— sao mấy cô gái nhỏ này lại có thể ác độc đến vậy? Làm những chuyện như thế, lương tâm không bất an sao?

Thời tiết nóng nực, cộng thêm sự hiện diện của những kẻ tiểu nhân chỉ biết giở trò xấu, Mạnh Lưu Cảnh cảm thấy bực bội mà đứng dậy, đi về phía khu vực nhảy xa.

Khi đến trước mặt Ngụy Thanh Chu, cô ấy vẫn còn một người phía trước. Ngụy Thanh Chu nhìn thấy Mạnh Lưu Cảnh đến, có chút ngạc nhiên và chủ động hỏi:

"Cậu có hạng mục thi đấu sao?"

Đây là lần đầu tiên Ngụy Thanh Chu chủ động bắt chuyện kiểu tán gẫu, Mạnh Lưu Cảnh cũng hơi giật mình, sau đó lắc đầu nhẹ, cúi xuống nhìn đôi giày của nàng: "Buộc dây giày lại đi, kẻo ngã."

Ngụy Thanh Chu theo bản năng nhìn xuống đôi giày, rõ ràng đã buộc chặt, nhưng lại nghe thấy giọng nói của Mạnh Lưu Cảnh trở nên lạnh lùng hơn vài độ ——

"Nếu ngã ở đây, chắc chắn sẽ rất thảm, nhiều người sẽ cười nhạo cậu. Đúng không?"

Nguỵ Thanh Chu ngẩng đầu lên, nhận ra nửa câu sau của Mạnh Lưu Cảnh là nói với người phía sau mình. Ngụy Thanh Chu lập tức hiểu ra tình hình, trong lòng dâng lên một nỗi buồn, ánh mắt lạnh lùng cũng theo Mạnh Lưu Cảnh nhìn về phía cô gái phía sau.

Cô gái đó bị dọa sợ, vốn định làm chuyện xấu nhưng chưa kịp thực hiện đã bị phát hiện, lại còn bị nhìn chằm chằm cảnh cáo. Cô ta không dám đối mặt với hai người, xấu hổ mà đi đến cuối hàng.

Khi người đó đi khỏi, Mạnh Lưu Cảnh mới khẽ hừ một tiếng, quay lại nhìn Ngụy Thanh Chu. Cô vẫn giữ vẻ cảnh giác và hỏi: "Làm sao cậu biết cậu ấy định làm gì?"

Hệ thống: "Kiểm tra đo lường được giá trị tiêu cực của nữ chủ đạt 85%, xin ký chủ lập tức áp dụng biện pháp!"

?

Mạnh Lưu Cảnh mặt ngẩn ra —— đây là kiểu gì, nghi ngờ mình là đồng phạm sao?

Mình cực khổ vì ai thế này!

Mạnh Lưu Cảnh tức đến phải bật cười: "Vì những suy nghĩ nhỏ nhen đó đều hiện rõ trên mặt! Thay vì nghi ngờ lung tung, sao cậu không tự chú ý hơn đến những hành động nhỏ của người xung quanh!"

Vốn đã khó chịu, giờ lại bị nghi ngờ khiến cô càng thêm phiền.

Mạnh Lưu Cảnh bĩu môi rời đi nhanh chóng. Ngụy Thanh Chu nhìn theo bóng lưng màu trắng đó, trong đầu hiện lên hình ảnh một chú cún con cắn răng căm giận bỏ đi, thậm chí không tự chú ý đến việc tay cô có nắm chặt lại thành quyền hay không.

Khi tỉnh táo lại, cô mới nhận ra mình đã suy nghĩ vớ vẩn, và hơn nữa, hậu quả là cảm thấy một chút hối hận.

"26, Ngụy Thanh Chu."

Suy nghĩ bị gián đoạn, Ngụy Thanh Chu bước lên, trong lòng nghĩ —— nói cách khác, nên bù đắp một chút chứ? Những chuyện như thế này, có nên bù đắp không?

Đây là lần đầu tiên, nàng không tập trung vào việc mình đang làm.

Trở về vị trí, Mạnh Lưu Cảnh vẫn còn chút bực bội, ngồi trong bóng râm mà cô tự tạo ra, lại cởi áo chống nắng che lên mặt, mơ màng chìm vào giấc ngủ, thậm chí không nhận ra có ai đến bên cạnh.

Ngụy Thanh Chu học theo người khác, đi siêu thị mua một chai nước đá. Khi thanh toán, nàng do dự một lúc, rồi cầm thêm hai chai nước thường và một chai nước trái cây lạnh.

Không biết làm sao để đúng ý, quyết định mua thêm vài chai.

Khi nàng phát hiện ra "lều trại" đơn giản giữa đám đông xanh ngắt, theo bản năng nàng cảm thấy đó là do Mạnh Lưu Cảnh dựng lên. Đến gần, quả nhiên đúng như vậy.

Trong lòng có chút vui vì đoán đúng, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy vui vì điều đó.

Cậu ấy có vẻ như đang ngủ. Ngụy Thanh Chu nhìn vài lần, không làm phiền, ngồi xuống bên cạnh chờ đợi.

Cuối cùng, một nam sinh lớp bên cạnh đánh thức Mạnh Lưu Cảnh ——

Đang mơ màng, một giọng nói lớn đột ngột vang lên: "Ngụy Thanh Chu! Hãy đến với tôi!"

Giọng nói đó khiến Ngụy Thanh Chu cũng giật mình. Phản ứng đầu tiên của cô là nhìn sang người đang ngủ bên cạnh. Quả nhiên, người đó giật mình ngồi dậy, vén tấm chống nắng lên, tóc rối bù, vẻ mặt bực bội: "Cậu có thể nói to hơn không? Trực tiếp kéo cậu ấy lên khán đài đọc diễn văn đi! Phiền quá, tránh ra!"

Mạnh Lưu Cảnh không biết Ngụy Thanh Chu đang ngồi ngay bên cạnh, tưởng cậu nam sinh đang gọi từ xa, nên càng thêm khó chịu.

Nhưng ngay trước khi mở mắt, cô nghe thấy một tiếng cười rất nhẹ, nhưng rất rõ.

Ngay sau đó, Ngụy Thanh Chu mang ý cười ngồi đối diện với cô.

Mạnh Lưu Cảnh nhìn chằm chằm vào nàng một lúc, trong đầu không khỏi nghĩ: "Quả nhiên là nữ chủ, đẹp thật đấy."

Cậu nam sinh kia đã bị Mạnh Lưu Cảnh dọa chạy mất, những người khác cũng im lặng tránh xa.

Một lúc sau, Ngụy Thanh Chu không nhịn được bật cười. Chuyện này đối với nàng cũng hơi kỳ quặc, hai người rơi vào một sự im lặng ngượng ngùng.

"Cậu muốn uống gì không?" Ngụy Thanh Chu chủ động phá vỡ sự im lặng.

Mạnh Lưu Cảnh nhìn cô ấy như thể nhìn người ngoài hành tinh: "Cậu là người nhiệt tình sao?"

Ngụy Thanh Chu:?

Nhận ra câu trả lời của mình không bình thường, Mạnh Lưu Cảnh vội vàng mặc lại áo chống nắng và nói: "Ý tôi là, trời nóng quá, đúng là nên hỏi vậy."

Chỉ là không nên là cô hỏi. Cô vẫn hơi nghi ngờ liệu những lời này có thực sự xuất phát từ miệng Ngụy Thanh Chu.

Ngụy Thanh Chu đương nhiên hiểu ý cô, im lặng một lúc rồi nói: "Nhưng cậu không nên trả lời như vậy."

Trả lời như vậy không đúng công thức, không cho nàng cơ hội suy đoán và lựa chọn.

Nghĩ vậy, nàng theo bản năng nắm chặt chai nước trái cây lạnh phía sau.

Mạnh Lưu Cảnh gãi gãi mũi: "Ừm... Nước đi."

Ngụy Thanh Chu vội vàng đưa chai nước phía sau ra trước, nhưng nhìn kỹ lại thì đó là chai nước thường, giống hệt chai nước mà Mạnh Lưu Cảnh dùng để kẹp giữ bốn thùng nước.

Hơn nữa, phơi lâu như vậy, nó đã nóng như bốn thùng nước kia.

Điều này đối với Ngụy Thanh Chu giống như một sai lầm, nàng lại cảm thấy bối rối, không biết làm sao để thu hồi. Trong khi đó, Mạnh Lưu Cảnh đã nhanh chóng tiếp nhận chai nước, mở nắp và uống một ngụm lớn.

"Cảm ơn." Nói xong, cô nhìn xuống bốn thùng nước khoáng dưới chân, chớp mắt hiểu ra sự bối rối mà Ngụy Thanh Chu đang cố che giấu, trong lòng nhẹ nhõm hơn, giúp nàng giảm bớt gánh nặng: "Cái này tốt hơn, mấy chai kia là nước sôi, uống vào chắc tôi sốt mất."

Ngụy Thanh Chu cảm thấy được an ủi, trong lòng dễ chịu hơn.

Mạnh Lưu Cảnh không quen với sự yên tĩnh này, cộng thêm tình huống hai người đối mặt khiến cô khó xử, nên đứng dậy đi vệ sinh. Trước khi đi, cô nhìn thấy Ngụy Thanh Chu đang đổ mồ hôi dưới nắng, lòng nhẹ nhàng cảm thấy cô bé này có chút ngốc nghếch, và càng thêm dịu dàng.

Cô gõ nhẹ vào vai Ngụy Thanh Chu: "Ngồi trong bóng râm đi, nắng thế này chết người đấy."

Ngụy Thanh Chu buột miệng: "Thế còn cậu?"

Mạnh Lưu Cảnh tâm trạng tốt, cười đáp: "Tôi đi hưởng điều hòa, bye bye!"

May mà cô bé này còn có lương tâm, biết xin lỗi vì hiểu lầm mình, ngượng ngùng mà bù đắp. Ừm ~ lần đầu tiên, cô đồng tình với hệ thống: "Cũng được đấy!"

Giọng điệu vui vẻ, chắc chắn sẽ tiếp tục! Hệ thống thúc giục cô quay lại ngồi thêm một chút, nhưng Mạnh Lưu Cảnh kiên quyết từ chối.

"nắng thế này, tôi không muốn ở đây mãi đâu."

Ngụy Thanh Chu nhìn theo bóng lưng Mạnh Lưu Cảnh dần khuất sau đám đông, cúi đầu, không biết mình đang nghĩ gì nữa.

Trong phòng giáo viên chắc chắn không có điều hòa như cậu ấy nói, chắc là lên mạng. Cũng phải thôi, nắng thế này, người cũng chán, hiểu lầm trước đó, cậu ấy có thể tiếp nhận chai nước kia đã là rất tốt rồi.

Bùi Dung Triệt vừa chạy tiếp sức xong, từ xa gọi: "Ôn Nhu tỷ! Ném cho tôi chai nước!"

Suy nghĩ dừng lại, Ngụy Thanh Chu mở lớp màng nhựa, lấy chai nước ném qua.

Bùi Dung Triệt cười hì hì cảm ơn rồi đi ném tạ.

Ngụy Thanh Chu lại đờ đẫn nhìn lòng bàn tay đang từ từ cuộn lại.

Chai nước vừa rồi, rõ ràng có cùng nhiệt độ với chai nước nàng đưa cho Mạnh Lưu Cảnh.

Lúc này, mặt trời dịch chuyển, không cần nàng lại gần, bóng râm cũng tự động đến gần. Một luồng mát lạnh xua tan cái nóng, tâm trạng Ngụy Thanh Chu cũng được thổi một làn gió.

Nàng chợt nhận ra, Mạnh Lưu Cảnh đúng là rất tốt, nhưng ngoài điều đó ra, cô dường như có một thái độ ưu ái đặc biệt dành cho nàng, người bạn cùng bàn.

Chương trước Chương tiếp
Loading...