[BHTT] [EDIT] Lương Băng - Phiêu cái Diêu

Chương 7: Bên ngoài đình Mẫu Đơn



Vô Tự Thán

Giữa tôi và Lương Băng có lẽ mãi mãi vẫn sẽ tồn tại những nuối tiếc, thế nhưng trong những lần gặp gỡ hiếm hoi, chúng tôi cũng đã thực hiện được không ít mong muốn—ví như đến quê hương của nhau, gặp gỡ cha mẹ đôi bên.

Quê tôi là một thị trấn nhỏ vùng sông nước, nơi những hàng liễu rủ bóng bên bờ, những chiếc thuyền con mái che đen lướt qua từng nhịp cầu, đến tối lại thấy từng chuỗi đèn lồng đỏ phản chiếu lấp lánh trên mặt nước. Lương Băng luôn nói muốn đến một lần, bảo rằng chỉ cần ngắm nhìn phong cảnh Giang Nam tựa tranh thủy mặc kia thôi, thời gian hẳn cũng sẽ chậm lại đôi phần. Ngoại trừ những ngày bên bờ biển, phần lớn thời gian chúng tôi đều quá vội vã, vội đến, vội đi, thậm chí có lúc còn chẳng có lấy một giây riêng tư.

Tiểu Uyển từng hỏi tôi, liệu như vậy có đáng hay không. Thật ra, tôi cũng không biết. Chỉ là trong lòng luôn nghĩ, nếu đã may mắn gặp được Lương Băng, thì dù cả đời này chỉ có thể gặp vài lần như vậy, vẫn là đáng. Còn Tiểu Uyển thì vẫn luôn ngưỡng mộ, cô ấy từng từ bỏ một cô gái, rồi lại thích một người khác, nhưng người ấy vẫn là thẳng.

"Cậu và Lương Băng đúng là may mắn thật."—Tiểu Uyển thường nói như vậy.

Nghĩ lại, có lẽ đúng là chúng tôi may mắn. Trong mối tình này, không ai uốn nắn ai, cũng không ai theo đuổi ai. Không có quá nhiều băn khoăn hay lo lắng, chỉ đơn giản là yêu, chỉ đơn giản là xem đối phương như một người yêu thực sự.

Đúng dịp nghỉ Tết Nguyên Đán, tôi về quê, Lương Băng nói cuối tuần chị có thể đến chơi. Hôm đó, bố tôi lái xe đưa tôi ra đón chị, sau đó đưa cả hai đến một khu du lịch.

Bố tôi từ trước đến nay luôn cư xử lịch thiệp, điểm này về sau Lương Băng nhớ mãi không quên. Chị còn bắt chước giọng bố gọi tôi là "Bé con".

"Nổi cả da gà rồi đấy."—Tôi ghét bỏ nhìn chị.

"Nhưng mà tiếng Ngô* nghe thật sự rất nũng nịu."—Lương Băng bình luận rồi nhéo má tôi, bảo: "Làm nũng một câu cho chị nghe coi?"
(E: Tiếng Ngô là một phương ngữ  chủ yếu được dùng ở vùng giang nam - tức là một số tỉnh như Chiết Giang, Giang Tô, Thượng Hải,...)

"Sợ chị rợn người."

Lương Băng chỉ cười không nói gì. Chúng tôi vào phòng trọ, vừa đóng cửa lại đã lập tức hôn nhau. Nhà trọ này cũng khá đặc biệt, mở cửa sổ ra là con kênh chạy dọc con phố.

Hôm ấy trời mưa phùn, những giọt nước từ góc mái rơi xuống, hơi nước mờ mịt bao phủ khắp nơi. Đang hôn, Lương Băng chợt đẩy tôi áp lên khung cửa sổ cũ kỹ, khiến nó kêu lên kẽo kẹt.

Tôi né nụ hôn của cô ấy, nói: "Em sắp rớt xuống sông rồi đây này."

"Chị cứu em."

Chúng tôi lúc nào cũng vậy—không gặp thì cứ mâu thuẫn suốt, nhưng mỗi khi gặp lại chẳng thể rời xa. Vì thế, Lương Băng từng nói, nếu sau này chia tay, nhất định không thể gặp mặt, nếu không chắc chắn sẽ không chia nổi.

Tôi từng hỏi chị có muốn ở nhà tôi luôn không, chị bảo: "Thôi ở ngoài đi."

"Sao vậy? Em còn từng ở nhà chị rồi mà."

"Bố mẹ em tốt lắm, gặp nhiều lại thấy áy náy."

Lương Băng nói vậy, tôi cũng không miễn cưỡng nữa.

Mẹ tôi từng hỏi về Lương Băng, tôi nói chị ấy là đàn chị đại học, đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Thế nên trước lúc chị đi, mẹ còn bảo tôi lấy ít đặc sản đưa cho chị mang về.

Lương Băng đến vào sáng thứ Bảy, rời đi vào chiều Chủ Nhật, chỉ một đêm ngắn ngủi, nhưng thời gian dường như trôi chậm lại. Chúng tôi đi bộ trên con đường lát đá xanh, thấy tiệm nào chị ấy hứng thú thì ghé vào, như bao đôi tình nhân khác, tận hưởng sự nhàn nhã hiếm hoi này.

Tiết Thanh Minh vừa qua, các quán ăn đều phục vụ những món theo mùa. Có câu: "Ốc Thanh Minh béo hơn ngỗng, mầm cây thối trước mưa thơm sau." Lương Băng hiếm khi đến đây, tôi bèn gọi cả một bàn đầy món ngon.

Có ốc xào tương, trứng rán cây thối, canh thịt hầm măng và cá trắng hấp. Lương Băng còn hứng thú gọi thêm một bình hoàng tửu. Chị ấy bảo có một nguyện vọng, là muốn cùng tôi uống rượu một lần cho ra trò. Tôi đoán, có lẽ chị ấy muốn "đối tửu đương ca, nhân sinh kỷ hà"*.
(E: Đối tửu đương ca, nhân sinh kỷ hà: câu thơ trong bài Đoản Ca Hành của Tào Tháo, câu thơ thể hiện cảm xúc bi tráng về sự ngắn ngủi, vô thường của đời người, khuyến khích tận hưởng khoảnh khắc hiện tại.)

Rượu hoàng tửu ngọt dịu nồng nàn, không biết Lương Băng có thật sự say không, nhưng chị ấy cứ ồn ào bắt tôi giúp chị ấy lấy ốc.

"Ốc phải tự hút mới ngon."—Tôi nói thế, nhưng vẫn dùng tăm lấy mấy con cho chị.

"Thế thì để chị tự hút."—Nói rồi, Lương Băng chợt ngậm lấy tay tôi.

Rõ ràng chỉ là hút con ốc tôi đang cầm, nhưng chị lại cố tình liếm nhẹ đầu ngón tay tôi đầy ám muội. Tôi bị chị ấy liếm đến đỏ bừng mặt, lập tức đẩy cả đĩa ốc về phía chị, bảo chị ấy tự lo đi. Sau đó, Lương Băng thấy có ghẹ say, tôm say cũng thích thú, ăn thêm mấy miếng.

Cuối cùng, chị ấy ngà ngà hơi men, nhưng vẫn nhất quyết đòi đi bar buổi tối.

Không phải mùa cao điểm du lịch, quán bar cũng không đông khách. Lương Băng có vẻ thật sự say, ngồi cạnh tôi, một tay ôm vai, tay kia lại không yên phận mà vuốt ve eo rồi lần xuống đùi tôi.

Thấy tay chị ấy có xu hướng đi xa hơn, tôi vội đánh một cái, nhắc nhở: "Bên ngoài đấy."

Lương Băng mơ màng nhìn tôi, nhẹ giọng nói: "Ừ, vậy về làm tiếp."

Trong quán bar, ca sĩ hát một bài tên "Bên ngoài đình Mẫu Đơn". Tôi nhớ rõ có hai câu mà tôi nghe không hiểu:

"Giấc mộng kê vàng hai mươi năm, vẫn chẳng hiểu yêu là gì, tình là gì.
Kẻ viết nhạc làm bộ nghiêm túc, kẻ nghe nhạc lại vô tình nhất."

Tôi hỏi Lương Băng ý nghĩa của câu này. Chị ấy nắm lấy tay tôi, ngắm nghía một lúc rồi nói: "Có lẽ là đang nói về mấy người viết tiểu thuyết như chúng ta. Viết thì thê thảm đau lòng, nhưng viết xong thì quay đầu bước đi. Còn người đọc cũng vậy, lúc đọc cảm động đến rơi nước mắt, gấp sách lại thì đã quên rồi."

Lời này khiến tôi chợt buồn, bèn hỏi chị ấy: "Vậy chỉ cần từng thật lòng là đủ rồi sao?"

"Có lẽ vậy."

Sau đó, tôi và chị trở về phòng, trên chiếc giường chạm trổ hoa văn mà quấn lấy nhau. Tôi hỏi: "Chị có định kết hôn không?"

Lương Băng đáp: "Chắc là có."

Câu trả lời ấy kiên quyết đến mức như một điều tất nhiên.

Thế là tôi nuốt lại suy nghĩ kia—ý định thuê nhà sống chung với chị ấy sau khi tốt nghiệp.

Tôi hỏi: "Nếu chị kết hôn, em phải làm sao?"

"Cũng kết hôn đi."

Lúc đó tôi không biết, nếu Lương Băng kết hôn, tôi nên làm gì. Không ngờ, cuối cùng tôi lại kết hôn trước chị ấy, hơn nữa còn sớm hơn rất nhiều.

Chương trước Chương tiếp
Loading...