[BHTT] [EDIT] Không nghĩ làm nữ phụ ác độc - Tiểu Ngô Quân

Chương 3: Có người đang nhớ cô



Đông Lăng dự định về nhà thay quần áo, hóa trang rồi đi đến cuộc hẹn, không ngờ anh trai cô đang ở nhà.

"Lại đi bệnh viện à, tình hình cậu ta thế nào?"

Đông Đường cầm ly nước trái cây từ bếp đi ra, nhìn gương mặt không bộc lộ cảm xúc gì của em gái, cảm thấy tâm trạng cô không được tốt.

"Vẫn như cũ, không có gì thay đổi."

Ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng Đông Lăng càng nặng trĩu.

Dòng số liệu loạn kia mang ý thức của Văn Hàn đi, không biết anh có còn sống không. Lúc về, cô đã hỏi 021, 021 nói có khả năng anh chạy sang thân thể khác, cũng có khả năng chưa chắc gì.

"Vậy sao sắc mặt em thế này, anh còn tưởng bệnh cậu ta nặng thêm."

Đông Đường thuận tay đưa ly nước trái cây cho em gái. Anh đối với tiểu tử Văn Hàn cảm giác rất vi diệu, tuy thấy cậu ta không tồi nhưng từ khi biết ba mẹ có ý định kết thân, anh nhìn cậu khó tính hơn. Dù gì hiện tại người kia xảy ra chuyện, anh vẫn hy vọng cậu ta mau khỏe.

Đông Lăng uống một ngụm nước trái cây, thở dài: "Em chỉ phát hiện thế giới này yếu ớt quá."

Yếu quá đi! Không yêu đương là cả thế giới chơi xong. Có phải quá qua loa rồi không!

"Em nói linh tinh cái gì vậy."

Đông Đường búng nhẹ trán Đông Lăng, coi cô như cô bé mơ mộng viển vông.

Đông Lăng lắc đầu, mặt đầy vẻ cao thâm khó đoán, u uất như người tỉnh giữa cõi say: "Anh à, anh không hiểu đâu."

Anh không biết em gái anh đang cầm kịch bản nam chính! Anh không biết em gái anh đến làm kim chủ còn không đủ tư cách!

"Anh, anh nói xem, nếu em mở một công ty giải trí thì thế nào?"

Đông Lăng đổi chủ đề, thử hỏi ý kiến Đông Đường. Cô hỏi đương nhiên vì không có tiền, nếu mở công ty cũng phải lấy vốn từ nhà.

Đây là kết quả cô cân nhắc tốt nhất: mở một công ty giải trí, đem Tống Minh Chỉ ký vào công ty của mình, sau đó nâng đỡ cô ấy nổi tiếng. Dùng danh nghĩa cá nhân không được, nhà cô làm ăn không liên quan đến giới giải trí, người ta chưa chắc bán mặt mũi cho cô, vẫn nên tiến vào cái vòng kia trước.

Đông Đường nghi hoặc nhìn cô: "Sao đột nhiên muốn vào giới giải trí, trước đó ba mẹ không phải đã bảo không cần vào sao?"

Chuyên ngành của Đông Lăng có chút dính dáng đến giới giải trí, cô học âm nhạc ở một trường danh tiếng nước ngoài, chủ tu violin, cũng học biên khúc lưu hành... nhưng nghệ thuật khó kiếm tiền. Ba mẹ cô vốn chẳng trông mong cô kiếm tiền, chỉ cần cô vui vẻ sống kiếp phú nhị đại, đừng dính dáng giới giải trí lộn xộn. Vì thế họ tương đối phản đối cô tiến vào giới đó.

"Không phải em vào giới giải trí, mà em muốn mở công ty giải trí, tuyển chút nghệ sĩ rồi nâng đỡ họ, anh à, được không?"

Đông Lăng ngoài miệng làm nũng, trong lòng thì tự tin. Cô cảm thấy chuyện này hơn phân nửa là thành.

Đông Đường xoa đầu cô: "Sao đột nhiên muốn làm kinh doanh?"

"Chỉ là muốn thôi. Đến lúc đó anh giúp em một chút nha, cảm ơn ạ."

Đông Lăng chắp tay trước ngực, cảm tạ. Sau đó sợ anh trai đổi ý ngăn cản, cô liền nhanh như chớp chạy về phòng.

Đông Đường nhìn bóng lưng em gái, bất đắc dĩ lắc đầu.

Đông Lăng cũng không dám nói nguyên nhân, nếu trong nhà biết cô làm vậy để cùng mỹ nữ "giao dịch mập mờ", chắc chắn cô sẽ bị mắng một trận.

021: 【Như vậy được không?】

Đông Lăng: 【Tỷ lệ thành công 90%, mở công ty chơi chơi thôi, ba mẹ em sẽ không phản đối.】

Tuy không lợi hại như Văn Hàn, không có công ty và nguồn tài nguyên, nhưng cô cũng không đến nỗi tay trắng.

021 cảm thán: 【Cô gái, cô quả không hổ là ác độc nữ xứng ngoan cường nhất bản văn.】

021 đến gắn kết với thế giới, tự nhiên đã xem qua truyện. Tuy quên mất nhiều nội dung do dữ liệu loạn, phía sau không có quyền hạn giải khóa, nhưng nó nhớ trong nguyên tác, ác độc nữ xứng vì có gia thế khủng, là tiểu công chúa được cưng chiều, Đông gia thậm chí gây áp lực muốn Văn Hàn cưới cô, đương nhiên lúc đó đánh giá nam chính còn cao hơn.

Đông Lăng không hiểu lắm ý 021, nhưng cô không ngu, kết hợp lời nói liền hiểu ý.

Cô có kế hoạch, biết mọi việc không thể nóng vội, tập trung vào trước mắt. Cô chọn sẵn quần áo để tham gia party tối nay, ngồi trước gương trang điểm.

Chủ đề party tối nay là "phi nhân loại", Đông Lăng tính hóa trang thành ma cà rồng, đánh phấn cho da mặt tái nhợt, trang điểm phong cách ám sắc lạnh lùng.

Cô không khỏi nhớ đến vẻ ngoài của Tống Minh Chỉ, nếu đối phương hóa trang thành ma cà rồng, ít nhất là kiểu bá tước trở lên.

Lạnh lùng, tao nhã, cao quý.

Nghĩ đến mỹ nhân, Đông Lăng hóa xong trang, thay quần áo rồi ra cửa.

"Đến Ngô Đồng."

Ngô Đồng là khu biệt thự, Đổng Nặc có một căn phòng chuyên dùng mở party ở đó.

Để hợp với màu váy, Đông Lăng bảo tài xế lấy chiếc Bugatti Veyron màu đen trong gara, đây là chiếc xe quý nhất trong bộ sưu tập của cô.

Ngồi trên xe, Đông Lăng nghĩ thầm, sau này nếu dùng xe này để kể chuyện, người khác sẽ không biết cô thật ra không có bao nhiêu tiền riêng.

021: 【Cô gái, cô giỏi thật, chưa làm kim chủ đã có ý thức kim chủ, tôi tự hào về cô!】

Đông Lăng hoảng sợ: 【Bạn nghe lén tôi nghĩ gì!】

021 lớn tiếng phản bác: 【Cô đừng oan uổng! Rõ ràng cô nghĩ lớn tiếng quá, tôi muốn không nghe cũng khó!】

Đông Lăng cảm giác nguy cơ, hỏi: 【Vậy sau này tôi nghĩ gì, bạn đều biết hết?】

021 giải thích: 【Không không, chúng tôi là hệ thống tốt, sao lại rình coi riêng tư ký chủ, cô chỉ cần nghĩ tập trung, chúng tôi sẽ không nghe.】

Đông Lăng nghi hoặc: 【Thật chứ?】

Cô lập tức trong lòng tập trung mắng hệ thống chó, nếu nó xuất hiện trước mặt, cô nhất định chém tám khúc, rồi ép nó khai ra tác giả quyển sách này là ai, gửi người đó một thùng lưỡi dao.

021: 【Tất nhiên rồi, cô gái, cô không tin tôi sao?】

Đông Lăng phát hiện nó không biết cô mắng, yên tâm, qua loa nói: 【Tin chứ.】

021 kiêu ngạo chống nạnh: 【Đương nhiên, cô có thể luôn tin tưởng hệ thống!】

Đông Lăng nghĩ: Đồ ngốc phê này!

021: 【...... Tôi nghe thấy đấy.】

Đông Lăng ho một tiếng, giả vờ không có chuyện gì.

Tài xế phía trước nghe tiếng, hỏi: "Tiểu thư, sao vậy?"

"Không có gì, tiếp tục lái."

Bắc Hải 8 giờ, đèn đuốc sáng trưng.

Vừa vào cửa, Đông Lăng thấy Trần Thương Thương chạy lại, mang theo hương thơm thoang thoảng.

"Cô hóa trang thành ma cà rồng hả?"

Trần Thương Thương nhìn răng nanh đạo cụ lộ ra và làn da trắng môi đỏ của Đông Lăng, đoán ngay được đáp án.

"Ừ, còn cô là...?"

Đông Lăng nhìn Trần Thương Thương mặc váy màu trắng vàng nhạt, cùng vòng hoa lấp lánh, ngữ khí chần chừ.

Trần Thương Thương lộ vẻ "cô không có gu", khinh thường nói: "Nữ thần nguyệt quế, chẳng lẽ tôi không đủ thánh khiết? Cô nhìn này vòng hoa phát sáng, đây là quang huy của thần nữ!"

"Cô xem giống thần kinh quang huy thì có, tắt đèn đi, vòng hoa cô chính là đèn LED. Cô đội nó ra đây để tán trai hay làm bóng đèn?"

Một giọng nói xen vào, tràn đầy ý cười nhạo.

Đông Lăng vừa nghe giọng biết ngay màn cãi nhau quen thuộc sắp bắt đầu, cô sớm quen cảnh này, chờ Trần Thương Thương "phản pháo".

Trần Thương Thương khoanh tay hừ lạnh: "Cũng không tốt bằng cô, Đường Thiến Thiến, cô là người sói hay chó con, nhìn mặt cô béo thế, một bữa ăn mấy người hả?"

Hai người càng tiến sát gần, như sắp diễn cảnh tát nhau, Đông Lăng chẳng lo, cầm cái bánh kem đứng xem, vừa nhìn vừa ăn.

Có người quen đi tới, nhìn vòng hoa phát sáng của Trần Thương Thương cười: "Trần Thương Thương, cô giả dạng gì vậy?"

Trần Thương Thương còn chưa kịp nói, Đường Thiến Thiến đã trừng mắt: "Mỹ nữ chuyện không đến lượt anh quản."

Đông Lăng đưa cho hai cô bạn mỗi người một ly rượu, biết màn khẩu chiến đến đây là dừng.

Đường Thiến Thiến u oán liếc cô: "Lăng Lăng, con nhóc kia mắng tôi cô cũng không giúp."

Đông Lăng nhún vai: "Tôi sợ cản trở các cô phát huy mà."

Thật ra ba người họ: Đường Thiến Thiến và Trần Thương Thương quen biết trước, rồi thông qua Thương Thương mới quen Đông Lăng. Ban đầu, khi hai người kia cãi nhau, cô cũng căng thẳng, sau hiểu ra không cần thiết, hai người này thích đấu võ mồm hằng ngày.

Trần Thương Thương khinh bỉ: "Lăng Lăng sao có thể giúp cô, cô ấy yêu nhất là tôi."

Ba người cười đùa, Đông Lăng vừa ăn chút bánh kem vừa kéo bạn bè nói chuyện chính.

"Tôi tính mở công ty giải trí, nhưng tôi không hiểu nhiều, Thiến Thiến, cô có thể giúp tôi hỏi thử mẹ cô không?"

Mẹ của Đường Thiến Thiến là ảnh hậu đã lui khỏi giới, đối với giới giải trí hiểu khá rõ.

Đường Thiến Thiến sảng khoái gật đầu, tò mò: "Cô sao bỗng nhiên muốn mở công ty giải trí, Bắc Hải minh châu chúng ta muốn vào giới giải trí à?"

"Cô đừng đùa, tôi muốn làm bà chủ."

'Bắc Hải minh châu' là một bậc tiền bối từng khen đùa cô ở buổi tụ hội, từ đó cô nổi danh, có người muốn đính hôn với cô, lúc đó cô mới 16, sợ quá ba mẹ vội đưa cô ra nước ngoài 6 năm, giờ mới về. Hiện tại trừ bạn thân, không ai trêu chuyện đó.

Đông Lăng chớp mắt, chợt nảy ra ý, kéo tay hai cô bạn: "Chúng ta là hảo tỷ muội (chị em tốt ) đúng không?"

Trần Thương Thương và Đường Thiến Thiến cùng cảnh giác: "Làm gì?"

"Hùn vốn đi! Giàu sang không quên nhau, có tiền mọi người cùng kiếm!"

Chủ yếu là một mình cô nuôi không nổi nữ chính, kéo thêm hai kim chủ hùn vốn bao dưỡng.

021 kính nể, giơ ngón tay cái: 【Cô gái, cô lợi hại thật.】

Đông Lăng ôm quyền: 【Biện pháp luôn nhiều hơn khó khăn.】

Đang ở biệt thự bàn chuyện, Tống Minh Chỉ đột nhiên hắt xì hai cái, giữa mày hơi nhíu.

Vương Bất Ly: "Bị cảm sao? Để tôi lấy thuốc cho cô?"

Tống Minh Chỉ lắc đầu, thân thể cô trước nay khỏe mạnh.

Vương Bất Ly đùa: "Hắt xì là có người mắng hai hạ nghĩ ba hạ, biết đâu ai đang nhớ cô."

Tống Minh Chỉ không tỏ ý kiến, tiếp tục đề tài vừa rồi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...