[BHTT - Edit] Không làm thế thân - Nghịch Thiêm

Chương 94: Muốn hẹn hò với em



"Bởi vì, trong lòng em vẫn còn có chị."

Giọng Lâm Diệc Ngôn chậm rãi rơi xuống, ngón tay đặt trên môi Trình Nặc cũng rời đi, đầu ngón tay khẽ chạm vào ngực Trình Nặc, độ ấm trong mắt cũng nóng bỏng như nhiệt độ cơ thể, bao trùm chặt chẽ lấy nàng, phảng phất muốn hòa tan người vào trong đó.

Ngón tay ấy như một công tắc, nhẹ nhàng chạm vào, cánh cửa trái tim khép chặt của Trình Nặc đã lặng lẽ mở ra, nàng nghe thấy tiếng tim mình đập dữ dội, máu trong người đột nhiên sôi trào, hơi nóng lan tỏa khắp cổ và mặt, nóng rực như lửa đốt. Cảm giác rung động quen thuộc mà đã lâu này khiến nàng đột nhiên thấy bối rối, nàng hoảng loạn nắm lấy tay Lâm Diệc Ngôn, môi giật giật, muốn nói gì đó nhưng lại không thể phát ra tiếng.

Lâm Diệc Ngôn cũng không cần Trình Nặc đáp lại điều gì, tâm trạng cô lúc này như thủy triều dâng lên, nếu không phải vì đang bệnh không có sức lực, nếu không phải sợ dọa Trình Nặc, có lẽ cô đã làm ra những hành động điên cuồng hơn. Cứ yên lặng ôm Trình Nặc như vậy cũng tốt rồi, cô có thể ở gần, tỉ mỉ ngắm nhìn cô gái khiến trái tim cô rung động không thôi này.

"Tích" một tiếng, tiếng khóa điện tử mở khóa thành công trong đêm khuya đặc biệt rõ ràng, chỉ là hai người trong phòng đang chìm đắm trong cảm xúc nồng nàn, đều không chú ý đến chi tiết này.

Cho nên khi Triệu Việt mở cửa bước vào, cảnh tượng cô nhìn thấy chính là ái muội như vậy ——

Lâm Diệc Ngôn quỳ một gối trên sofa, một tay ôm chặt eo Trình Nặc, một tay đặt lên ngực Trình Nặc, một người ngửa đầu, một người cúi đầu, tình tứ nhìn nhau.

Triệu Việt rất thức thời, muốn giả vờ như không có gì xảy ra rồi lặng lẽ rút lui.

"Meo!" Tiếng mèo kêu dịu dàng phá vỡ sự tĩnh lặng.

Trình Nặc giật mình tỉnh táo lại, theo phản xạ có điều kiện đẩy Lâm Diệc Ngôn ra. Lâm Diệc Ngôn theo đà ngả sang một bên, nhíu mày, hơi lộ vẻ không vui nhìn về phía kẻ phá hoại không khí kia.

Triệu Việt cũng không ngờ Vượng Tài lại đột nhiên kêu lên, vội bịt miệng Vượng Tài, xấu hổ cười với Lâm Diệc Ngôn đang trừng mắt nhìn mình.

Trình Nặc bật dậy, phát hiện người bước vào là Triệu Việt, nàng lập tức giống như học sinh làm chuyện xấu bị giáo viên bắt quả tang, cúi đầu chỉnh lại quần áo xộc xệch trên người, lắp bắp nói: "Triệu, cô Triệu, buổi tối tốt lành."

"Buổi tối tốt lành." Triệu Việt đã sớm đoán được chuyện gì đang xảy ra, cho nên cũng không hỏi Trình Nặc tại sao lại xuất hiện ở đây, trong lòng suy nghĩ nhanh chóng, nói: "Hình như tôi đến không đúng lúc, hai người cứ tiếp tục nhé, tôi về trước."

"Từ từ! Cô Triệu đừng đi!" Trình Nặc vội gọi Triệu Việt lại.

Triệu Việt thu chân vừa bước ra về: "Sao vậy Trình Nặc?"

Trình Nặc nhanh chóng liếc nhìn Lâm Diệc Ngôn đang ngồi tựa lưng vào sofa với vẻ mặt khó đoán, rồi nhìn con mèo tròn vo trong lòng Triệu Việt, buột miệng thốt ra: "Cô cứ đi như vậy, vậy con chuột thì sao?"

"Phụt ——" Triệu Việt bị lý do vụng về của nàng chọc cười, một tay vuốt ve con mèo trong lòng, cằm hếch lên, trêu chọc nói: "Vượng Tài thì biết bắt chuột thật đấy, nhưng tôi chỉ sợ có người nào đó lại luyến tiếc cục cưng của mình."

Ai là cục cưng của chị ấy......

Trình Nặc nhớ lại chuyện Lâm Diệc Ngôn trước đó nói dối Triệu Việt rằng mình là chuột, tai nóng bừng lên.

Cô Triệu quả nhiên cái gì cũng biết.

Bị vạch trần, mặt Trình Nặc lập tức đỏ như máu, nàng không dám nhìn Lâm Diệc Ngôn bên cạnh, cũng không dám nhìn Triệu Việt, đầu càng cúi càng thấp, cằm sắp chạm đến xương quai xanh, hai bàn tay nhỏ bé nắm chặt vào nhau, hối hận không chạy trốn sớm hơn.

"Khụ ——" Lâm Diệc Ngôn đột nhiên ho khan một tiếng.

Trình Nặc theo tiếng nhìn sang, thấy sắc mặt cô ửng hồng, môi càng đỏ thắm như máu, cũng không biết là do sốt cao hay nguyên nhân nào khác, đột nhiên khẩn trương, nhỏ giọng hỏi: "Muốn uống nước không?"

"Không cần, không sao." Lâm Diệc Ngôn cho nàng một ánh mắt trấn an, bình ổn lại nhịp thở, đôi mắt đẹp lưu chuyển, nói với Triệu Việt: "Triệu Việt, có thể giúp tớ đưa em ấy về không?"

Trình Nặc kinh ngạc, nàng nào dám làm phiền giáo viên đưa mình về, theo bản năng từ chối: "Không cần đâu, tôi bắt xe được rồi."

Lâm Diệc Ngôn không đồng ý lắc đầu với nàng, rồi nói với Triệu Việt: "Phiền cậu."

Triệu Việt hiểu Lâm Diệc Ngôn lo lắng Trình Nặc về muộn bắt xe không an toàn, nghĩa không thể chối từ nhận lấy nhiệm vụ này: "Được thôi. Đi nào Trình Nặc, tôi đưa em về."

Trình Nặc nhìn Lâm Diệc Ngôn vừa giây trước còn tinh thần phấn chấn, giờ lại trở về trạng thái suy yếu, muốn nói lại thôi.

Lâm Diệc Ngôn vậy mà cứ thế nhờ Triệu Việt đưa nàng về, điều này khiến Trình Nặc có chút bất ngờ. Vừa rồi Lâm Diệc Ngôn ôm nàng chặt như vậy, nhìn nàng bằng ánh mắt si mê như vậy, nàng tưởng Lâm Diệc Ngôn sẽ tìm mọi cách giữ nàng lại...... Xem ra là nàng nghĩ nhiều rồi.

Nàng thật sự nên đi rồi, ở lại đây mình cũng không giúp được gì, cả hai đều xấu hổ. Nhưng nghĩ đến Lâm Diệc Ngôn vẫn còn đang sốt, Trình Nặc lại có chút chần chừ.

Triệu Việt đưa nàng về trường cũng mất khoảng 40 phút đi lại, cứ như vậy sẽ không ai chăm sóc Lâm Diệc Ngôn, vạn nhất có chuyện gì thì sao?

Lâm Diệc Ngôn nhìn Trình Nặc khẽ mím môi, dường như nhìn thấu ý nghĩ trong lòng nàng, khóe miệng hơi cong lên, đôi mắt như nước mỉm cười nhìn nàng, nói: "Đợi em đi rồi chị sẽ ngủ, không sao đâu, mau về đi thôi, ngoan."

Tiếng "ngoan" này nói ra có thể nói là sủng nịch đến cực điểm, bị mạnh mẽ nhồi nhét một miệng cẩu lương, Triệu Việt không nhịn được tặc lưỡi, thả con mèo xuống, đi tới kéo Trình Nặc, nói: "Sốt có một chút thôi mà, không phải bệnh nghiêm trọng gì đâu, em cũng đừng lo lắng quá, cậu ấy lớn như vậy rồi có chuyện gì đâu, đi thôi."

Trình Nặc ngẫm lại cũng đúng, Lâm Diệc Ngôn đã uống thuốc, bây giờ cần nhất là nghỉ ngơi. Tuy rằng trong lòng vẫn có chút không yên tâm, nhưng trước mặt Triệu Việt, nàng cũng không muốn biểu hiện quá rõ ràng, hắng giọng một cái, cuối cùng liếc nhìn Lâm Diệc Ngôn, nói: "Vậy tôi đi đây."

Lâm Diệc Ngôn "ừ" một tiếng, mắt ngấn lệ không nỡ, vẫn nhìn theo họ ra khỏi phòng, mới cả người rã rời ngã xuống sofa, tinh thần cuối cùng không chống đỡ được nữa, nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.

Gió đêm thổi nhẹ, đèn đường chiếu xuống khu dân cư một vùng sáng tỏ, bóng cây lay động.

Trình Nặc và Triệu Việt một trước một sau ra khỏi nhà Lâm Diệc Ngôn, mãi đến khi vào thang máy, cả hai đều không nói một lời, tiếng bước chân xen lẫn che giấu sự xấu hổ không thể kìm nén.

Người phá vỡ sự im lặng trước là Triệu Việt: "Hôm nay tôi mới biết mật khẩu nhà Diệc Ngôn đấy."

Cửa thang máy đóng lại, Triệu Việt chậm rãi nói: "'906' là sinh nhật cậu ấy, còn '520' này...... Hình như là sinh nhật em đúng không?" Cô ấy hơi nghiêng người nhìn về phía Trình Nặc đang đứng bên cạnh, "Tôi xem hồ sơ học bạ của em rồi, con số này quá đặc biệt, lập tức khiến người ta nhớ kỹ."

Trình Nặc "à" một tiếng, không biết nên đáp lời thế nào, sờ sờ tai, cảm thấy không khí càng thêm xấu hổ.

Triệu Việt khẽ nhướng mày, nói: "Hình nền điện thoại của Diệc Ngôn đến bây giờ vẫn là ảnh của em, hai người chia tay lâu như vậy rồi mà cậu ấy vẫn chưa đổi, nói thật, tôi với cậu ấy quen nhau mười năm rồi, chưa bao giờ thấy cậu ấy để bụng ai như vậy cả."

Lâm Diệc Ngôn vẫn luôn dùng ảnh của nàng làm hình nền điện thoại, Trình Nặc biết điều đó, mặt nóng lên, cúi đầu nhìn mũi chân, lẩm bẩm: "Vậy sao?"

"Ting ——"

Tiếng cửa thang máy mở ra át đi giọng nói của nàng, Triệu Việt không nghe thấy.

Ngoài cửa có người đang đợi thang máy, họ bước ra ngoài.

Triệu Việt rất nhanh tìm thấy xe của mình, lên xe, liếc nhìn Trình Nặc đang đi về phía bên kia, vừa khởi động xe vừa hỏi với giọng điệu như đang trò chuyện: "Em và Diệc Ngôn làm lành rồi à?"

Tay Trình Nặc đang cài dây an toàn khựng lại, răng cắn nhẹ môi, nhỏ giọng nói: "Cũng không hẳn."

Triệu Việt nhìn nàng qua gương chiếu hậu, khó hiểu nói: "Cái gì mà không hẳn?"

Bởi vì họ không nói rõ ràng là muốn làm lành mà......

Trình Nặc chính mình cũng có chút không rõ, mắt hơi lóe lên, ngượng ngùng nói: "Chị ấy nói chị ấy muốn theo đuổi em lại từ đầu."

Triệu Việt ngẩn người, ngay sau đó hiểu ra, "phụt" cười, có chút hả hê: "Cũng phải thôi, trước đây cậu ấy làm em tổn thương như vậy, tôi làm bạn bè còn thấy cậu ấy khốn nạn nữa là. Nếu cậu ấy nói muốn theo đuổi em lại từ đầu, vậy em ngàn vạn lần phải giữ vững lập trường, đừng dễ dàng đồng ý cậu ấy như trước."

Trước đây Lâm Diệc Ngôn có theo đuổi nàng sao? Trình Nặc nghĩ rất lâu, dường như là không có.

Nàng từ cái nhìn đầu tiên đã không thể kiềm chế mà lún sâu vào ánh mắt Lâm Diệc Ngôn, Lâm Diệc Ngôn chẳng qua mời nàng ăn một bữa cơm, nàng đã hoàn toàn đầu hàng, hai người quen nhau một vòng đã xác định quan hệ, quả thực thần tốc.

Chưa hoàn toàn hiểu rõ một người, nàng đã mơ hồ hồ đồ trao đi chân tình, cuối cùng mới khiến bản thân thê thảm như vậy.

Chuyện này không trách được Lâm Diệc Ngôn, trách chỉ trách nàng lúc trước quá ngốc quá ngây thơ, đồng ý quá qua loa, kết thúc cũng qua loa.

Nếu có thể làm lại, nàng hy vọng mình sẽ nghiêm túc suy xét, bình tĩnh tỉnh táo bắt đầu lại một mối quan hệ, đó là có trách nhiệm với bản thân, cũng là có trách nhiệm với người khác.

Vô vàn chuyện cũ ùa về trong lòng, Trình Nặc trong lòng cảm khái rất nhiều, ngẩng đầu nhìn đèn đường và cảnh đêm lùi lại ngoài cửa sổ, khẽ thở dài, nói: "Em biết rồi. Cô Triệu, cảm ơn cô."

"Không khách sáo gì đâu, đi một chuyến cũng tốn bao nhiêu tiền xăng đâu, lần sau em mời tôi uống ly trà sữa là được." Phát hiện chủ đề này có chút nặng nề, Triệu Việt cười hì hì chuyển chủ đề, "Thực tập của em thế nào rồi, công việc thuận lợi không?"

Trình Nặc bỏ qua những chuyện rối rắm đó, khẽ nhếch môi, nói: "Khá tốt, mọi người ở đài đều rất chiếu cố em."

Triệu Việt gõ nhẹ ngón tay lên vô lăng, chợt lóe lên ý nghĩ, hỏi: "Đúng rồi, nhà sản xuất Tô của các cậu......"

"Leng keng ——" Điện thoại di động giấu trong túi xách của Trình Nặc đột nhiên vang lên.

Trình Nặc vừa lấy điện thoại ra khỏi túi vừa trả lời cô ấy: "Cô nói chị Tô hả? Chị Tô đối với em cũng rất chiếu cố, chưa bao giờ mắng em cả."

Chỉ là chiếu cố thôi sao? Triệu Việt còn muốn nghe được điều gì khác, nhìn thấy nàng lấy điện thoại ra mở khóa, liếc thấy hai chữ "chị Tô" thoáng qua trên màn hình, lời đến bên miệng lại nuốt trở vào.

Trình Nặc nhấp vào tin nhắn.

【Chị Tô: Tối mai 7 giờ, ở nhà hàng Duyệt Cơm bên cạnh đài truyền hình, 6 rưỡi chị qua đón các em.】

Ánh mắt đầu tiên nhìn còn có chút ngơ ngác, nhìn lại lần nữa, Trình Nặc mới bừng tỉnh nhớ ra Tô Uyển nói chính là chuyện ăn mừng sinh nhật tối mai.

【Trình Nặc: Được ạ, em về quay về nói với Nhiễm Nhiễm sau.】

【Chị Tô: Còn chưa nghỉ ngơi sao?】

【Trình Nặc: Chưa ạ, còn sớm mà.】

【Chị Tô: Chị cũng vậy, không đi làm thật không quen, một mình ở nhà lại buồn chán, muốn tìm người nói chuyện cũng không thấy ai.】

Người có chút EQ đều biết phía dưới hẳn là tiếp "Em có thể nói chuyện với chị" như vậy, nhưng Trình Nặc không biết nói gì với cô ấy, nghĩ nghĩ, cúi đầu gõ chữ.

【Trình Nặc: Chị có thể xem phim mà.】

Tô Uyển hiển nhiên không muốn kết thúc chủ đề nhanh như vậy với nàng, ngay sau đó lại hỏi nàng có bộ phim hay nào giới thiệu không.

Trình Nặc đang tìm kiếm trong đầu xem gần đây mình đã xem bộ phim nào, đột nhiên nghe thấy Triệu Việt nói: "Trình Nặc, em vẫn chưa làm lành với Diệc Ngôn, chẳng lẽ là vì cái cô Tô này sao?"

Ý nghĩ của Trình Nặc bị cắt ngang, kinh ngạc nhìn Triệu Việt, không cần nghĩ ngợi mà nói: "Đương nhiên không phải."

Vừa lúc gặp đèn đỏ, Triệu Việt dừng xe ở vạch kẻ đường, tranh thủ nhìn sang, tầm mắt lướt qua điện thoại của nàng, lông mày khẽ nhướng lên, nói: "Không phải thì tốt, vậy tôi yên tâm rồi."

Trình Nặc mím môi.

Một câu cố ý vô tình của Triệu Việt khiến Trình Nặc không tiện trò chuyện với Tô Uyển nữa, nàng cuối cùng gửi cho Tô Uyển một tin nhắn, Tô Uyển quả nhiên không làm phiền nàng nữa.

【Trình Nặc: Chị tự lên db tìm đi ạ.】

Triệu Việt lái xe rất nhanh, chỉ 10 phút là đến nơi.

Trình Nặc không muốn làm trễ thời gian của đối phương quá lâu, nhờ Triệu Việt thả nàng ở cổng trường, rồi tự mình chuyển sang xe buýt về ký túc xá. Như vậy thật ra rất phiền phức, nhưng Triệu Việt cũng không miễn cưỡng nàng, khi nàng tháo dây an toàn chuẩn bị xuống xe thì nói: "Thật ra em là không yên tâm Diệc Ngôn đúng không, sợ cậu ấy không ai chăm sóc, hy vọng tôi có thể về sớm một chút."

Trình Nặc ngượng ngùng, mặt đỏ bừng nói quanh co: "Cảm ơn cô, tạm biệt ạ."

Triệu Việt cười vẫy tay với nàng, quay đầu xe phóng nhanh đi.

Trình Nặc trở lại ký túc xá không lâu thì Trần Nhiễm cũng về.

Trần Nhiễm ném cuốn sách giáo khoa 《Tâm lý học》 lên bàn, tức giận nói: "Tớ không bao giờ chọn khóa của cô Triệu Việt nữa!"

"Sao vậy?" Trình Nặc giúp cô nhặt sách giáo khoa đặt lên kệ.

"Hôm nay buổi tối cô ấy bắt bọn mình xem phim, tớ tưởng có thể nhân cơ hội trốn học, ai ngờ cô ấy chiếu phim xong liền đi, để một giáo viên khác dạy thay, còn giao bài tập về nhà, bảo viết cảm nhận sau khi xem phim, còn không được sao chép trên Baidu!" Trần Nhiễm càng nói càng kích động, "Cậu nói cô ấy đi thì đi đi, làm gì còn để lại bài tập cho bọn mình, môn tự chọn nào mà tuần nào cũng phải viết tiểu luận, cô ấy cũng quá biến thái đi!"

Triệu Việt không lâu trước đây mới đưa cô về, Trình Nặc muốn nói đỡ cho Triệu Việt: "Tớ thấy khá tốt mà, tâm lý học là môn học rất hay, dù sao đây cũng là chuyên ngành thứ hai của cô Triệu Việt, có lẽ cô ấy yêu cầu hơi cao một chút, chắc cũng là hy vọng các cậu học thêm được chút kiến thức hữu ích."

Trần Nhiễm bĩu môi nói: "Nhưng tớ vẫn ghét viết luận văn, mỗi lần đều phải viết tay, mệt chết đi được."

Trình Nặc thuận thế xoa bóp tay cô, an ủi: "Thôi đừng nói chuyện đó nữa, tớ kể cho cậu chuyện vui này."

"Chuyện vui gì?"

"Thời gian và địa điểm sinh nhật chị Tô định rồi, tối mai 6 rưỡi, chị ấy đến đón bọn mình."

Trần Nhiễm lập tức hai mắt sáng lên, hưng phấn vỗ tay nói: "Vậy ngày mai ban ngày tớ sẽ không ăn gì hết, tớ muốn để bụng tối ăn một bữa no nê!"

Trình Nặc dở khóc dở cười xoa xoa khuôn mặt bầu bĩnh của cô, trong lòng thật ra có chút ngưỡng mộ.

Nếu ai cũng có thể giống Trần Nhiễm thì tốt rồi, chỉ cần cho chút đồ ăn ngon là có thể quên hết mọi phiền não.

Từ khi trở về, Trình Nặc đã có chút buồn bực, ban đầu nàng còn không biết mình buồn bực vì điều gì, mãi đến trước khi đi ngủ, nhìn thấy tin nhắn Triệu Việt gửi tới.

【Cô Triệu Việt dạy Truyền thông: Diệc Ngôn mấy giờ uống thuốc?】

Trình Nặc đang chuẩn bị nằm xuống, vội ngồi dậy trả lời tin nhắn.

【Trình Nặc: 9 giờ.】

Cuối cùng nàng cũng biết mình buồn bực vì điều gì, bởi vì vẫn còn nhớ thương Lâm Diệc Ngôn, lo lắng cho bệnh tình của Lâm Diệc Ngôn.

Chưa đợi Triệu Việt trả lời, nàng lại gửi tin nhắn thứ hai.

【Trình Nặc: Chị ấy đỡ hơn chút nào chưa ạ?】

【Cô Triệu Việt dạy Truyền thông: Em đi rồi cậu ấy ngủ luôn, nhiệt độ cơ thể không hạ mấy, nhưng ra rất nhiều mồ hôi. Tôi chỉ muốn hỏi em cậu ấy mấy giờ uống thuốc, có nên uống lại lần nữa không, nếu là 9 giờ thì thôi. Thuốc có lẽ không nhanh như vậy đâu, nhưng cậu ấy sức khỏe vốn rất tốt, chắc ngủ một giấc tỉnh dậy sẽ không sao, em đừng lo lắng quá nhé, tôi ở đây trông cậu ấy đêm nay.】

Lần này Triệu Việt gửi tin nhắn thoại, Trình Nặc vừa nghe xong toàn bộ nội dung, Trần Nhiễm đã từ nhà vệ sinh ra, ngước mắt nhìn nàng: "Ai bị bệnh vậy, muộn thế này cậu còn nhắn tin với ai đấy?"

Trình Nặc vội tắt cửa sổ trò chuyện, đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Trần Nhiễm, ra vẻ trấn định nói: "Một người bạn."

Trần Nhiễm hoàn toàn không nghe ra đó là giọng của Triệu Việt, hờ hững "à" một tiếng rồi không hỏi thêm.

Đêm khuya tĩnh mịch, Trình Nặc trằn trọc trên tấm ván gỗ cứng, nhìn bóng cây lay động theo gió ngoài cửa sổ, mãi không thấy buồn ngủ.

Cuối cùng khi nhắm mắt lại, nàng lặng lẽ cầu nguyện với ánh đèn đường mờ ảo ngoài ban công: Hy vọng ngày mai mọi chuyện đều tốt đẹp hơn.

Ngày hôm sau.

Đồng hồ sinh học luôn rất chuẩn của Trình Nặc dậy muộn.

Có lẽ đêm trước cảm xúc dao động quá lớn hao tổn tâm lực, cũng có thể mất ngủ dẫn đến ngủ không đủ giấc, Trình Nặc tỉnh dậy đầu có chút choáng váng, ánh sáng màn hình điện thoại đâm vào mắt hơi đau, nàng nhẹ nhàng xoa xoa, vốn chỉ muốn xem giờ, lại phát hiện trên đó có một tin nhắn chưa đọc.

Đợi đến khi thấy rõ người gửi tin nhắn, tim Trình Nặc đập mạnh một nhịp, lập tức tỉnh táo.

【Lâm Diệc Ngôn: Hạ sốt rồi.】

Nhìn thấy ba chữ này, trái tim treo lơ lửng cả đêm của Trình Nặc cuối cùng cũng có thể hạ xuống, thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, ngón tay như bay gõ chữ trên bàn phím.

【Trình Nặc: Hạ rồi thì tốt.】

Thời gian Lâm Diệc Ngôn gửi tin nhắn cho nàng là hai tiếng trước, Trình Nặc cả đêm ôm điện thoại ngủ, lúc ngủ nghiêng điện thoại đặt ở bên gối, nàng kinh ngạc vì mình vậy mà không nghe thấy một chút động tĩnh nào.

Tin nhắn vừa gửi đi, nàng cho rằng Lâm Diệc Ngôn đang nghỉ ngơi, hoặc bận việc khác, sẽ không nhanh như vậy nhìn thấy, không ngờ màn hình chợt lóe, Lâm Diệc Ngôn trực tiếp gọi điện thoại thoại lại. Tim Trình Nặc lỡ một nhịp, suýt nữa không cầm chắc điện thoại.

Sợ Trần Nhiễm ở giường đối diện nghe thấy, Trình Nặc theo bản năng muốn tắt máy, nhưng vì mắt còn dính ghèn chưa nhìn rõ, ngón tay vô tình chạm vào màn hình chuyển sang chế độ thoại.

"Tỉnh rồi?" Trong phòng ngủ quá yên tĩnh, giọng Lâm Diệc Ngôn vừa hạ sốt vẫn còn hơi khàn, vọng vào màng tai, mang theo một sự dịu dàng khác lạ.

Trình Nặc sờ sờ tai tê dại, khẽ khàng vén một góc màn giường, liếc nhìn Trần Nhiễm đang ngủ say trên giường, xác định Trần Nhiễm không bị đánh thức, nắm chặt điện thoại, rón rén bò xuống giường, đi ra ban công.

Đầu dây bên kia Lâm Diệc Ngôn không nghe thấy tiếng nàng, có chút kỳ lạ: "Nặc Nặc, nghe rõ không?"

Hôm nay thời tiết thật đẹp, ánh nắng tươi sáng, bầu trời trong xanh vạn dặm.

Trình Nặc hít một hơi không khí trong lành mang theo hơi ấm mặt trời, mới đưa điện thoại lên tai, nhẹ giọng: "Nghe rõ, chị nói đi."

Lâm Diệc Ngôn cười rất nhẹ, dường như tâm trạng rất tốt, dừng một chút, đi thẳng vào chủ đề: "Hôm nay em có thời gian không? Chị khỏi bệnh rồi, muốn hẹn hò với em."

Chương trước Chương tiếp
Loading...