[BHTT - Edit] Không làm thế thân - Nghịch Thiêm
Chương 8: Chị muốn hôn em.
Từ ngày Lâm Diệc Ngôn đưa về, hai người họ bặt tin, liên lạc chỉ qua điện thoại với vài dòng hỏi han bệnh tình. Trình Nặc ngỡ rằng đối phương muốn cho nàng không gian riêng để suy nghĩ, nên đã chu đáo không làm phiền. Nàng cũng rụt rè chẳng dám chủ động tìm kiếm. Nào ngờ, lần gặp lại này lại là một khung cảnh thế này.Cô gái kia, liệu có phải là mục tiêu mới của cô Lâm?Trình Nặc không dám nghĩ sâu hơn. Nàng không muốn ác ý suy đoán ai, nhưng lòng trĩu nặng một nỗi khó chịu."Ngẩn người gì vậy?"Một bàn tay chắn ngang tầm mắt, cắt ngang dòng suy nghĩ của Trình Nặc. Nàng chớp mắt liên tục, rồi dõi theo năm ngón tay thon dài đang lay nhẹ, đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Trần Nhiễm. Khóe môi nàng cứng đờ, cố gắng nở một nụ cười gượng gạo: "Cậu còn muốn chụp nữa không?""Chụp chứ." Trần Nhiễm hồn nhiên chẳng mảy may để ý đến những biến đổi nhỏ nhặt trên gương mặt cô bạn, hào hứng chỉ về phía một khóm đào khác: "Đi đi đi, chúng ta qua bên kia chụp mấy tấm nữa.""Ừ, được." Trình Nặc khẽ cười, nhưng nụ cười có phần miễn cưỡng. Vừa bước đi, nàng lại không kìm được mà liếc về phía dãy ký túc xá kia.Cửa xe vẫn tấp nập người ra vào, bóng dáng cao gầy lạnh lùng kia đã khuất dạng. Trình Nặc cắn chặt môi dưới.Không chỉ riêng họ đến chụp ảnh, người đổ về ngày càng đông, hứng thú của Trần Nhiễm dần tan biến, nàng kéo Trình Nặc chụp vội vài tấm rồi thôi.Trở về ký túc xá, Trần Nhiễm cởi giày nhảy phịch lên giường, giọng lười biếng: "Nặc Nặc gửi ảnh cho tớ đi.""Ừ." Trình Nặc mở WeChat, nhấp vào ảnh đại diện của Trần Nhiễm, gửi những tấm ảnh vừa chụp bằng điện thoại mình cho bạn.Không biết có phải do ngày khai giảng mạng trường chập chờn không, mấy tấm ảnh gửi đi rất lâu mới thành công. Trình Nặc tắt cửa sổ chat, đang định đặt điện thoại xuống đi nấu nước thì ánh mắt khựng lại ở ảnh đại diện cá vàng quen thuộc. Biểu cảm nàng thoáng thay đổi.Chần chừ vài giây, cuối cùng nàng vẫn không nhịn được mà nhấp vào.Tin nhắn mới nhất vẫn là của Lâm Diệc Ngôn, vỏn vẹn mấy chữ hờ hững: "Đỡ rồi là tốt."Rồi sao nữa?Mối quan hệ của họ cứ thế kết thúc ư?Không, họ thậm chí còn chưa thực sự bắt đầu, nói gì đến kết thúc.Điện thoại trong lòng bàn tay nóng ran, ngón tay Trình Nặc lướt trên khung tin nhắn, nhìn chằm chằm vào nút "Xóa".Muốn xóa đi hết dấu vết này, để lòng không vướng bận.Ngón tay nàng khẽ động, đang chuẩn bị chạm vào nút xóa."Leng keng ——"Một tiếng thông báo bất ngờ vang lên, trên ảnh đại diện cá vàng đột nhiên xuất hiện số "1" màu đỏ.Ngón tay Trình Nặc phản ứng nhanh hơn cả lý trí, nàng nhấp vào tin nhắn mới, tim đột nhiên thót lên.【Cô Lâm: Đang làm gì?】Khi nàng đã chẳng còn ôm chút hy vọng nào, đối phương lại gửi đến một lời hỏi thăm.Trình Nặc không rõ lòng mình đang cảm thấy thế nào, chỉ thấy nơi ngực nghẹn ứ như bị ai đó khoét một lỗ nhỏ, không khí tươi mới tràn vào, khiến nàng như sống lại.Ổn định tâm trạng, ngón tay nàng gõ lên bàn phím.【Trình Nặc: Không làm gì.】【Cô Lâm: Ở đâu?】Tốc độ gõ chữ của Trình Nặc nhanh hơn một chút.【Trình Nặc: Ký túc xá.】【Cô Lâm: Xuống dưới.】Xuống dưới?Bây giờ sao???Trình Nặc mạnh tay đẩy cửa ban công, rướn cổ nhìn xuống, quả nhiên thấy chiếc Bentley màu trắng quen thuộc đỗ dưới một gốc cây."Lạnh chết mất, Nặc Nặc cậu làm gì mở cửa ban công ra thế?" Trần Nhiễm đang nằm trên giường chỉnh sửa ảnh, cằn nhằn."Phanh" một tiếng, cửa ban công bị đóng sầm lại.Trình Nặc vội vã quay vào: "Tớ xuống lầu lấy đồ chuyển phát nhanh.""Chuyển phát nhanh? Cậu mua gì vậy?"Trình Nặc làm ngơ, không quay đầu lại mà mở cửa ký túc xá bước ra ngoài.Đầu óc nàng nóng bừng, tim đập thình thịch, vội vã chạy xuống lầu, đến gần chiếc xe, bước chân nàng chần chừ.Bình tĩnh.Rụt rè.Người ta chỉ khẽ gọi, sao mình lại vội vã thế này?Trình Nặc kịp thời dừng bước chân trước xe, khom lưng định gõ cửa sổ, cửa xe trước mặt nàng một bước đã mở ra.Hơi ấm trong xe cùng mùi hương nữ tính quen thuộc phảng phất trên gương mặt nàng, Trình Nặc khẽ nheo mắt, nhìn rõ người ngồi bên trong.Vẫn là Lâm Diệc Ngôn, vẫn chiếc áo khoác dài màu nhạt lạnh lùng ấy, vẫn gương mặt trang điểm hoàn hảo, vẫn vẻ thờ ơ lười biếng, và nụ cười khẽ trên đôi môi mỏng gợi cảm.Nụ cười của cô rất nhạt, luôn mang vẻ không để tâm, nhưng mỗi khi nở rộ lại khiến người ta không thể cưỡng lại mà muốn chìm đắm.Trình Nặc thừa nhận mình lại bị cô mê hoặc.Giây tiếp theo, nghĩ đến khung cảnh trước dãy ký túc xá, cô cũng từng nở nụ cười như vậy với cô gái hoạt bát đáng yêu kia, lòng Trình Nặc vừa mới hé mở lại đóng sầm lại.Gió lạnh thổi tỉnh cái đầu đang nóng lên của nàng.Nàng hít sâu vài hơi khí lạnh, dưới ánh mắt nóng rực chăm chú của Lâm Diệc Ngôn, cẩn thận chui vào trong xe."Cô Lâm." Trình Nặc ngồi ngay ngắn, giả vờ nhìn thẳng phía trước."Sao em mặc ít thế này?"Qua gương chiếu hậu, Trình Nặc thấy cô khẽ nhíu mày, đôi mắt nâu hờ hững thoáng hiện lên vẻ quan tâm.Thật sự chị ấy để ý đến mình như vậy sao?Trong lòng Trình Nặc thoáng hiện một cảm xúc phức tạp khó tả. Vội vã ra ngoài nàng đã quên cả áo khoác, chỉ mặc mỗi chiếc áo len mỏng, ánh mắt nàng dao động, cố tình nói dối: "Em không lạnh."Vừa dứt lời, bàn tay trái đang đặt trên đùi nàng chợt bị nắm lấy."Tay lạnh thế này mà còn nói không lạnh?" Lâm Diệc Ngôn nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của nàng, hơi thở ấm áp phả nhẹ lên mu bàn tay.Đầu ngón tay Trình Nặc khẽ run, bị nóng đến mức như "vèo" một cái rụt tay lại.Phản ứng này có chút kịch liệt.Bàn tay Lâm Diệc Ngôn hẫng hụt trong không khí, cho rằng nàng chỉ đơn thuần xấu hổ như trước, cô liếc nhìn vẻ mặt nàng, phát hiện vành tai nàng hơi ửng đỏ, gương mặt thanh tú thoáng hiện lên vẻ bướng bỉnh và buồn bực. Cô im lặng một lát, khẽ hỏi: "Trông em không vui thì phải, có chuyện gì sao?""..." Trình Nặc luống cuống cọ xát bàn tay nhỏ bé lên chiếc áo len, mím môi, nhỏ giọng phản bác: "Không có."Bên tai nàng vang lên một tiếng cười khẽ.Dường như cô đang cười nàng quá non nớt, đến ngụy trang cũng vụng về quá rõ ràng.Trình Nặc ngẩng đầu nhìn lên, đối diện với đôi mắt mê người như thấu thị kia, lòng chợt hụt hẫng, tức khắc xì hơi.Dù là tuổi tác hay kinh nghiệm, trước mặt Lâm Diệc Ngôn, Trình Nặc quả thật quá trẻ con.Nếu không ngụy trang được, đơn giản chẳng cần ngụy trang.Trình Nặc vốn không thích quanh co ngượng ngùng, nàng ấp ủ lời muốn nói, nhìn thẳng vào mắt cô, nói: "Vừa nãy, em với Nhiễm Nhiễm cùng nhau chụp ảnh ở rừng hoa đào.""Rừng hoa đào?" Lâm Diệc Ngôn khẽ nghiêng đầu, như đang hồi tưởng, rồi khẽ cười, phụ họa: "Hoa đào trường em rất nhiều, thật đẹp."Ai quan tâm nó có đẹp hay không...Trình Nặc không định vòng vo, nàng thẳng thắn nói: "Em thấy chị đưa một cô gái lên ký túc xá."Vẻ mặt Lâm Diệc Ngôn có chút bất ngờ: "Em thấy rồi à?""Vâng." Trình Nặc khẽ nhíu mày, cố gắng kiềm chế giọng điệu, "Em thấy... chị và cô ấy rất thân mật."Các người là quan hệ gì? —— câu hỏi này, cuối cùng vẫn không thể thốt ra.Hay đúng hơn, là không dám hỏi.Chiếc áo len mềm mại bị nàng nắm chặt đến nhàu nhĩ, nhưng nàng không muốn lùi bước. Nàng nhìn thẳng vào Lâm Diệc Ngôn.Lâm Diệc Ngôn đột nhiên bật cười. Nụ cười này khác với trước, là vui vẻ, lại mang theo chút giễu cợt và ái muội."..." Trình Nặc không hiểu cô cười gì, bị cô nhìn đến trong lòng bồn chồn.Lâm Diệc Ngôn hơi cúi người, đôi mắt mỉm cười nhìn nàng: "Thì ra là em ghen."!"Em không..." Trình Nặc theo bản năng muốn phủ nhận.Một ngón tay chặn ngang miệng nàng, Lâm Diệc Ngôn không cho nàng nói.Trình Nặc: "..."Không hề truy đuổi sự hiểu lầm của nàng, Lâm Diệc Ngôn đột nhiên cảm thấy dáng vẻ này của nàng vô cùng đáng yêu, ngón tay di chuyển, như có như không lướt nhẹ qua gương mặt hơi căng thẳng của nàng, nụ cười ý vị sâu xa: "Đó là em họ tôi."Em họ...?Trình Nặc ngẩn người, nhận ra mình vừa phạm phải chuyện ngu ngốc đến mức nào, mặt bỗng nóng bừng.Là em họ!Chỉ là em họ!Vừa nãy nàng đã nghĩ lung tung những gì vậy?!Trình Nặc hận không thể tìm một cái lỗ nào đó để chui xuống, ngón tay nàng nắm chặt áo len, chật vật cúi đầu.Ý cười trên mặt Lâm Diệc Ngôn chậm rãi thu lại.Cô bé này hiển nhiên đã hiểu ra.Lâm Diệc Ngôn không vạch trần, chỉ lặng lẽ nhìn nàng, chờ nàng tự mình tiêu hóa hết sự xấu hổ này.Trình Nặc cúi gằm mặt, lòng đầy ảo não.Một lát sau, nàng trấn tĩnh lại, khẽ liếc nhìn cô, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi."Lâm Diệc Ngôn không hỏi vì sao nàng xin lỗi, chỉ khẽ vén tóc, nhìn gương mặt ửng hồng của nàng càng thêm tươi tắn, giọng điệu bình thản: "Tôi rất thích sự thẳng thắn của em. Sau này có vấn đề gì cứ hỏi tôi, không cần giấu diếm."Trình Nặc ngoan ngoãn gật đầu, nhưng vẫn cảm thấy hổ thẹn vì những suy nghĩ không nên có trước đó.Có một khoảnh khắc, nàng thậm chí nghi ngờ cô Lâm là một tay chơi, còn mình chẳng qua chỉ là con cá nhỏ vô tình mắc câu...Trình Nặc, sao mày lại nghĩ xấu xa như vậy!Không khí có chút ngượng ngùng.Một lát sau nữa, Trình Nặc cuối cùng cũng có can đảm ngẩng đầu, nhìn cô, lòng rối bời một lúc, không nhịn được hỏi: "Chị đến đưa em họ, rồi mới nhớ đến tìm em sao?"Lâm Diệc Ngôn không vội trả lời, chỉ khẽ nhướn mày, nhìn cô gái nhỏ đang hờn dỗi trước mặt.Cô gái ấy tựa như một trang giấy trắng, sạch sẽ và xinh đẹp, mọi cảm xúc đều bày hết trên gương mặt, chẳng thể giấu giếm.Lâm Diệc Ngôn khẽ cười nhạo một tiếng, đôi môi mỏng khẽ mở, giọng bình thản: "Không phải."Không phải sao? Trình Nặc nửa tin nửa ngờ."Từ Giai Giai năm nay học năm hai, nhà có tài xế riêng, đến trường không cần tôi phải tự đưa." Vừa nói, Lâm Diệc Ngôn chậm rãi tiến sát lại, nhìn đôi mắt lấp lánh của nàng, thong thả ung dung nói: "Đưa em ấy chỉ là cái cớ, thật ra là vì muốn gặp em."Đối với cô gái nhỏ như vậy không thể chơi trò quá sâu sắc, nên Lâm Diệc Ngôn nói thẳng ra, không hề che giấu ý đồ của mình, thành công nhìn thấy đôi mắt nàng sáng lên.Trình Nặc không hề nghi ngờ.Rất kỳ lạ, rõ ràng họ chỉ gặp nhau vài lần, căn bản không hiểu rõ về nhau, nhưng Lâm Diệc Ngôn luôn mang đến cho nàng cảm giác đáng tin cậy.Nơi lòng nàng vốn nghẹn ứ bỗng trở nên rộng rãi thông suốt, Trình Nặc bị hơi thở mang theo hương thơm của cô bao quanh, mặt lặng lẽ ửng hồng, khẽ chạm mũi nói: "Vậy chị tìm em làm gì?""Đi ăn chút gì trước nhé?"Trình Nặc khẽ nghiêng đầu, nhìn đồng hồ, mới phát hiện bất giác đã gần trưa.Lần trước nàng đã từ chối cô Lâm, kết quả đổi lại một câu hờ hững "Tùy em".Trình Nặc châm chước một lát, nói: "Được ạ.""Muốn ăn gì?" Khi cùng nhau làm một việc, Lâm Diệc Ngôn luôn hỏi ý kiến nàng trước."Gì cũng được." Trình Nặc dừng một chút, rồi nói thêm, "Em mời chị.""Em mời tôi?""Dạ. Coi như cảm ơn chị lần trước trời mưa đưa em về."Lâm Diệc Ngôn không tranh cãi với nàng, chỉ khẽ cười nói: "Vậy tôi không khách sáo.""Không cần khách sáo với em!"Xe dừng trước một nhà hàng Tây sang trọng.Trình Nặc ngước nhìn trời, lặng lẽ mở WeChat xem số dư, âm thầm đổ mồ hôi hột.Xem ra tháng đầu tiên của học kỳ mới sẽ phải ăn mì gói.Nhưng lời đã nói ra, nàng chỉ có thể cắn răng, đi theo Lâm Diệc Ngôn vào nhà hàng Tây mà chỉ nhìn thôi cũng biết giá cả không hề rẻ này.Bên trong trang trí rất có gu, tiếng dương cầm du dương dễ chịu, không biết có phải do thời tiết hay giá cả quá đắt đỏ mà không có nhiều khách.Ngồi xuống, nhân viên phục vụ mang thực đơn đến.Trình Nặc liếc mắt một cái đã không dám nhìn nữa, đẩy thực đơn cho Lâm Diệc Ngôn, vẻ mặt phó mặc.Lâm Diệc Ngôn làm bộ không thấy vẻ đau khổ của nàng, bình tĩnh lật thực đơn, thỉnh thoảng hỏi ý kiến nàng."Em ăn gì cũng được, chị cứ tùy ý chọn đi." Trình Nặc khẽ cười, tay giấu dưới bàn véo véo đùi mình.Lâm Diệc Ngôn liếc nhìn nàng một cái, gọi vài món ăn, rồi trả thực đơn cho nhân viên phục vụ.Món khai vị đầu tiên rất nhanh được mang ra.Trước khi ăn, Lâm Diệc Ngôn nhìn người đối diện có vẻ hơi câu nệ, hỏi: "Trước đây em ăn đồ Tây bao giờ chưa?""Ăn vài lần rồi ạ." Nhà Trình Nặc cũng coi như có chút điều kiện, trước đây nàng từng cùng bố mẹ tham dự một vài buổi tiệc cũng ăn đồ Tây, nhưng chưa bao giờ trang trọng như thế này. Nàng không muốn rụt rè, nhưng cũng không thích giả vờ hiểu biết, cầm lấy chiếc khăn ăn màu sắc tươi đẹp được gấp nếp tinh tế, nhỏ giọng hỏi: "Cái này... là trực tiếp buộc vào cổ ạ?"Biểu cảm Lâm Diệc Ngôn khựng lại.Trình Nặc biết mình lỡ lời, mặt hơi nóng lên.Lâm Diệc Ngôn lại không hề chế giễu nàng, đặt dao nĩa trong tay xuống, cũng cầm lấy chiếc khăn ăn trước mặt mình.Trình Nặc tưởng cô sẽ làm mẫu cho mình, giống như học sinh tiểu học chăm chú học theo.Lâm Diệc Ngôn gấp vài nếp, đột nhiên đặt khăn xuống, nhìn nàng một cái không mặn không nhạt, kéo ghế đứng dậy, vòng qua bàn dài đi đến chỗ nàng."?" Trình Nặc đang không hiểu chuyện gì thì chiếc khăn ăn trong tay bị rút ra."Như thế này." Giọng Lâm Diệc Ngôn có thể nói là dịu dàng, đặt chiếc khăn ăn đã gấp gọn lên trước cổ nàng.Trình Nặc vì cô đột nhiên đến gần mà lưng thẳng đờ, cũng không chú ý cô đã làm thế nào.Thao tác rất đơn giản, Lâm Diệc Ngôn rất nhanh đã giúp nàng chuẩn bị xong, nhưng cô lại không lập tức rời đi.Hơi thở ấm áp dừng lại bên gáy và gương mặt nàng, cảm giác tê dại khác thường khiến lòng nàng bất an.Trình Nặc đợi vài giây vẫn không cảm thấy động tĩnh gì, khẽ nghiêng đầu nhìn.Mặt hai người thiếu chút nữa chạm nhau.Trình Nặc khẽ kêu lên một tiếng, thân thể theo bản năng né sang bên cạnh.Lâm Diệc Ngôn thấy phản ứng của nàng, khẽ cười: "Trốn gì vậy?"Trình Nặc hai tay bám chặt lấy mép bàn, đối diện với câu hỏi bất ngờ, lắp bắp nói: "Em... Em tưởng chị muốn hôn em." Vừa dứt lời mới nhận ra mình đang nói gì, mặt nàng đỏ bừng.Ánh mắt Lâm Diệc Ngôn khẽ động, vẻ mặt có chút bất ngờ: "Em nghĩ vậy sao?""Không em không phải em không có! Em, em chỉ là..." Vội vã phủ nhận, nhưng khi Lâm Diệc Ngôn đột nhiên tiến gần, nàng im bặt.Giữa hai người chỉ còn một tấc khoảng cách.Đôi mắt Lâm Diệc Ngôn trở nên sâu thẳm, như cố ý xuyên tạc ý nàng, giọng khẽ hạ thấp: "Nếu em mong chờ như vậy, tôi không làm gì đó thì có vẻ không ổn.""..." Trình Nặc không phân biệt được cô có đang nói đùa hay không.Lâm Diệc Ngôn thấy nàng không có ý né tránh, ánh mắt lưu chuyển, ngón tay nâng nhẹ cằm nàng lên.Trình Nặc nín thở."Chị muốn hôn em." Ánh mắt Lâm Diệc Ngôn sáng quắc nhìn nàng, dịu dàng hỏi, "Được không?"Không, không được...Trong lòng vang lên một tiếng phủ nhận rõ ràng, nhưng khi đầu đối phương càng lúc càng cúi xuống, đầu óc Trình Nặc như bị đoản mạch, trống rỗng.Nàng ngoan ngoãn nhắm mắt lại.Phản ứng này lại khiến Lâm Diệc Ngôn ngẩn người.Lâm Diệc Ngôn không ngờ nàng lại phối hợp như vậy, im lặng một thoáng, ánh mắt lướt qua hàng mi run rẩy vì căng thẳng của nàng, còn có đôi môi hơi hé mở như mời gọi, dừng lại vài giây, rồi khẽ cúi người, một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống.