[BHTT - Edit] Không làm thế thân - Nghịch Thiêm

Chương 67: Nhìn thôi cũng thấy đau lòng



Tô Uyển tâm trạng vui vẻ rời khỏi ký túc xá 203.

Vẻ mặt Trình Nặc ngây ngô nhìn cánh cửa ký túc xá đóng chặt, rất lâu sau mới chậm rãi hoàn hồn.

Nàng cho rằng bị từ chối thì Tô Uyển sẽ tuyên bố từ bỏ, không ngờ Tô Uyển vẫn muốn theo đuổi nàng...

Đây đương nhiên là một vấn đề rất đau đầu, chỉ là lúc đó, Trình Nặc bối rối không phải vì sự theo đuổi của Tô Uyển, mà là những lời bạn nữ ngoài hành lang vừa nói.

Tuy rằng nàng không tận mắt nhìn thấy, tuy rằng nàng nói với Tô Uyển là không biết, nhưng trong lòng Trình Nặc rõ ràng, người đến tìm nàng chính là Lâm Diệc Ngôn. Và chỉ có thể là Lâm Diệc Ngôn.

Chỉ là nàng không hiểu, Lâm Diệc Ngôn rõ ràng nhìn thấy nàng bị Tô Uyển đưa đi, vì sao vẫn muốn đến ký túc xá tìm nàng?

Bạn nữ kia còn nói, Lâm Diệc Ngôn mỗi lần đến đều đứng ở cửa ký túc xá của họ rất lâu. Nàng càng nghĩ càng không rõ, Lâm Diệc Ngôn biết rõ nàng không ở đó, vì sao không chịu đi?

Là muốn canh giữ ở cửa chờ nàng trở về sao?

Hôm nay Lâm Diệc Ngôn có đến nữa không?

Nàng một chút cũng không hy vọng Lâm Diệc Ngôn sẽ đến, thậm chí có chút hối hận vì đã vội vàng dọn về ký túc xá như vậy.

Đối mặt với sự thổ lộ và thích của Tô Uyển, Trình Nặc chỉ cảm thấy xấu hổ và không biết làm sao. Nhưng khi đối mặt với Lâm Diệc Ngôn, trong lòng nàng có quá nhiều cảm xúc không rõ ràng và không thể lý giải. Mỗi lần Lâm Diệc Ngôn xuất hiện đều có thể khiến tâm trạng nàng rối bời, nàng lo lắng mình lại lần nữa rơi vào mê man như vậy, sợ hãi mình lại lần nữa mất đi lý trí và phán đoán.

Vết thương trên chân âm ỉ đau, Trình Nặc nghĩ đến tâm phiền ý loạn, lấy sách giáo khoa ra muốn xem một lát, lại không tĩnh tâm được. Nàng lại lấy điện thoại ra, đeo tai nghe, mở máy nghe nhạc, nhắm mắt lại.

Nghe một lúc rồi bất giác ngủ quên.

"Phanh phanh phanh..."

Tiếng đập cửa đột ngột xuyên qua tai nghe chui vào tai, kéo Trình Nặc về thực tại. Nàng chống tay ngồi dậy, xoa xoa cánh tay bị gối đè, theo tiếng động nhìn về phía cánh cửa rung chuyển, thân thể giật mình, ý thức tỉnh táo hơn phân nửa.

Có người đang gõ cửa ký túc xá của họ.

Cơ thể rã rời chợt căng thẳng, Trình Nặc ấn nút tạm dừng nhạc, dựng tai lắng nghe.

"Nặc Nặc mở cửa cho tớ, tớ tìm không thấy chìa khóa." Giọng cao vút xuyên qua ván cửa truyền vào, nhẹ nhàng vang dội.

Cũng may, không phải Lâm Diệc Ngôn.
Nhận ra chủ nhân giọng nói, trái tim treo lơ lửng của Trình Nặc rơi xuống đúng chỗ, nàng tháo tai nghe, vụng về nhảy lò cò đi ra.

Mở cửa phòng, nhìn Trần Nhiễm xách theo bao lớn bao nhỏ vẻ mặt phong trần mệt mỏi, nụ cười căng thẳng trên mặt Trình Nặc nở rộ: "Nhanh vậy."

"Tớ đi tàu cao tốc đương nhiên nhanh rồi." Trần Nhiễm đẩy hành lý vào, cúi đầu nhìn xuống, chú ý tới tư thế kỳ lạ của nàng và lớp băng gạc dày quấn quanh chân, vội bỏ hành lý xuống đỡ nàng: "Sao chân cậu bị thương nghiêm trọng vậy!"

Trình Nặc bị cô bạn nửa kéo nửa ôm đẩy vào trong, không để bụng nói: "Không bị thương đến xương cốt, dưỡng một hai tuần là khỏi."

Trần Nhiễm ấn nàng ngồi xuống ghế, ngồi xổm xuống xem xét chân nàng, so sánh hai bên, phát hiện chân bị thương của nàng rõ ràng sưng gấp đôi chân lành, cau mày nói: "Cậu còn gạt tớ nói không sao, như thế này mà còn gọi là không sao? Rốt cuộc cậu ngã thế nào vậy?"

Buổi tối xảy ra chuyện, khi nói chuyện phiếm với Trần Nhiễm, Trình Nặc đã nói qua chuyện chân bị thương, nàng không muốn Trần Nhiễm lo lắng, nên không kể cho Trần Nhiễm trải nghiệm bị thương của mình, chỉ nhẹ nhàng nói là vết thương nhỏ không đáng kể. Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Trần Nhiễm, lòng Trình Nặc ấm áp, nàng cố gắng diễn đạt đơn giản nhất có thể để kể cho Trần Nhiễm nghe.

Khi nói đến việc ngã từ sườn núi xuống làm đau chân, Trình Nặc đột nhiên dừng lại.

"Sau đó thì sao?" Trần Nhiễm nóng lòng muốn biết chuyện tiếp theo, "Bị thương như vậy cậu còn tự mình về được sao?"

Đáy mắt Trình Nặc lóe lên một tia sáng nhạt, rũ hàng mi xuống nói: "Sau đó Lâm Diệc Ngôn đến tìm tớ, là chị ấy đưa tớ đến bệnh viện."

Vẻ mặt Trần Nhiễm sững lại, kinh ngạc nói: "Cậu gọi điện cho chị ấy?"

"... Điện thoại tớ hết pin rồi, làm sao gọi cho chị ấy được."

Không nói đến lúc ấy điện thoại có còn pin hay không, Trình Nặc gọi cho ai cũng không thể gọi cho Lâm Diệc Ngôn, bởi vì trong lòng nàng, nàng và Lâm Diệc Ngôn đã sớm kết thúc rồi. Chỉ là sự tình phát triển hoàn toàn lệch khỏi quỹ đạo nàng dự đoán, nàng và Lâm Diệc Ngôn chẳng những không dứt khoát, ngược lại nàng còn nợ Lâm Diệc Ngôn một ân tình...

Ai có thể ngờ được, trong trạng thái hoàn toàn mất liên lạc, vào lúc nàng cần giúp đỡ nhất, người đến cứu nàng lại là Lâm Diệc Ngôn.

Cảnh Lâm Diệc Ngôn cõng nàng ra khỏi bóng tối như thước phim chiếu chậm từng khung hình hiện lên trong đầu, như đang nhắc nhở Trình Nặc, giữa họ căn bản chưa hề dứt khoát.

Nội tâm bình tĩnh lập tức bị đảo lộn, Trình Nặc dùng sức lắc đầu, muốn đem những hình ảnh khắc sâu đó hoàn toàn xóa sạch khỏi đầu.

Trần Nhiễm nắm lấy tay nàng, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Nói cách khác mấy ngày nay họ Lâm lại đến quấy rầy cậu? Cậu sẽ không quay lại với chị ta chứ?!"

"Sao có thể..." Trình Nặc lắc đầu nguầy nguậy nói: "Hai ngày nay tớ đều ở nhà chị Tô, sáng nay mới về ký túc xá."

Còn việc Lâm Diệc Ngôn có đến tìm nàng hay không, nàng không nói.

Trần Nhiễm thở hắt ra, lời nói thấm thía: "Cậu không đấu lại chị ta đâu, nên tránh xa chị ta ra, đừng để bị chị ta lừa nữa biết không?"

"... Tớ biết rồi." Trình Nặc đột nhiên cảm thấy cổ họng có chút khô khốc, lần nào cũng vậy, cứ nhắc đến Lâm Diệc Ngôn là cả người nàng không ổn. Đôi mắt vừa chuyển, Trình Nặc đổi sang chủ đề nhẹ nhàng: "Thực ra bị thương cũng tốt, chị Tô nói tớ coi như tai nạn lao động, không cần đi làm vẫn được trả lương bình thường, hơn nữa khỏi rồi còn có thể quay lại tiếp tục thực tập."

Trần Nhiễm biết nàng không muốn nói về Lâm Diệc Ngôn, bĩu môi nói: "Chỉ có chút tiền lương thực tập của cậu còn chưa đủ dưỡng thương đâu."

Trình Nặc không để bụng cười cười, sờ sờ bụng phẳng lì nói: "Có mang gì ngon cho tớ không, tớ sắp chết đói rồi, còn chưa ăn sáng nữa."

Trần Nhiễm mỗi lần về nhà đều mang chút đồ ăn ngon về, lần này cũng không ngoại lệ, cô bạn lục trong vali ra một túi khô bò và khoai lang khô đưa cho Trình Nặc: "Đây đều là mẹ tớ làm bảo tớ mang cho cậu."

Trình Nặc nhận lấy túi, cười cong mắt: "Cảm ơn dì giúp tớ nhé."

Tuy rằng Trần Nhiễm hay chê mẹ mình kỳ quái, nhưng về khoản làm đồ ăn vặt thì mẹ Trần rất có tay nghề, khô bò thơm mà không dai, khoai lang khô vừa mềm vừa ngọt, Trần Nhiễm thấy Trình Nặc ăn ngon lành, không nhịn được cũng lấy một miếng khô bò, ôm đồ ăn ngồi sang một bên xem tạp kỹ.

Mở ứng dụng xem video, thấy trang đầu đề xuất 《 Lãng mạn đầy phòng 》 phát sóng trailer, Trần Nhiễm tiện tay nhấp vào. Nhìn thấy một cái tên quen thuộc hiện lên trên màn hình, Trần Nhiễm vội ấn tạm dừng, chỉ vào màn hình kích động nói: "Nặc Nặc mau xem, cậu lên TV rồi!"

Trình Nặc nhoài người tới, nhìn thấy góc dưới bên phải màn hình có dòng chữ "Tổ hậu cần: Trương Tiểu Văn, Trình Nặc", mắt nàng sáng lên nói: "Tớ còn tưởng thực tập sinh không có tư cách ghi tên chứ."

Chỉ là một dòng phụ đề không hề thu hút, khán giả sẽ không chú ý đến những nhân vật nhỏ bé phía sau màn như họ, nhưng nhìn thấy tên mình xuất hiện trong danh sách nhân viên công tác, Trình Nặc vẫn cảm thấy một chút tự hào. 《 Lãng mạn đầy phòng 》 là dự án đầu tiên nàng tiếp xúc, tuy rằng so với những người khác nàng làm được có lẽ không nhiều, nhưng ở trong đội ngũ này nàng đã học được rất nhiều điều thiết thực.

Trailer được phát vào giữa trưa 12 giờ, Trình Nặc vẫn chưa kịp xem, nàng kéo ghế lại gần.

Xem xong trong lòng vô vàn cảm khái, Trình Nặc cầm điện thoại muốn trò chuyện với Tô Uyển một chút về cảm xúc của mình, nhấp vào ảnh chân dung Tô Uyển, nhìn thấy tin nhắn kia thì dừng lại.

【Chị Tô: Chị đến đài truyền hình rồi, nếu có tình huống gì em cứ gọi điện thoại cho chị bất cứ lúc nào nhé.】

Khoảng 9 giờ sáng Tô Uyển gửi tin nhắn cho Trình Nặc, Trình Nặc lại không trả lời, vì không biết nên trả lời thế nào.

Từ khi biết được tâm ý của Tô Uyển dành cho mình, nàng không thể giống như trước đây mà tự nhiên ở chung với Tô Uyển được nữa. Nàng cũng không phải chưa từng bị người khác tỏ tình, nhưng lần này, Trình Nặc cảm thấy có chút khó xử, bởi vì Tô Uyển hoàn toàn không giống những người từng bị nàng từ chối mà dễ dàng bỏ cuộc như vậy...

Nhớ tới lời Tô Uyển trước khi đi nói sau này muốn theo đuổi nàng, Trình Nặc tâm trạng phức tạp tắt cửa sổ trò chuyện, bất đắc dĩ thở dài.

Hôm nay Tô Uyển có chút bận.

Chương trình sắp phát sóng, tiếp theo lại phải chuẩn bị cho việc thu hình kỳ sau, làm nhà sản xuất Tô Uyển phải tính toán chung mọi thứ, cô họp cả ngày, thể xác và tinh thần mệt mỏi, rời khỏi đài truyền hình thì trời đã tối.

Bất quá nghĩ đến lát nữa có thể gặp Trình Nặc, tâm trạng bị công việc đè nén của Tô Uyển lại tốt hơn.

Cô không biết Trình Nặc đã ăn chưa, cũng không gọi điện thoại qua xác nhận, theo như cô hiểu về Trình Nặc, dù chưa ăn thì Trình Nặc có lẽ cũng không muốn làm phiền người khác, chi bằng cô chủ động tấn công.

Tô Uyển mua chút đồ ăn ở gần đó, đi ngang qua một cửa hàng hoa, trong lòng chợt động, dừng xe lại đi vào.

Tình hình giao thông tối nay khá thuận lợi, Tô Uyển mất hơn mười phút để đến đại học truyền thông. Cô lái xe đến dưới ký túc xá của Trình Nặc và các bạn, không vội xuống xe, lấy phấn nền trong túi ra nhanh chóng dặm lại lớp trang điểm, rồi xịt thêm chút nước hoa lên người.

Chuẩn bị ổn thỏa, Tô Uyển trang điểm xinh đẹp xuống xe, tay xách một túi đồ ăn lớn, trong lòng còn ôm một bó hoa ly, nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến hình tượng nữ vương mạnh mẽ của cô. Cô tự tin tràn đầy đi về phía cổng, đi được nửa đường thì bị một bóng dáng cao gầy phía trước làm dừng chân.

Ánh đèn đường mờ ảo, chiếc Bentley trắng tinh như mới lặng lẽ đậu dưới tán cây, người bên cạnh xe được tôn lên càng thêm nổi bật. Lâm Diệc Ngôn mặc chiếc áo gió dài màu đen ôm sát người, nửa thân mình chìm trong bóng tối, hơi ngửa đầu lộ ra đường quai hàm hoàn mỹ và chiếc cổ thon dài, ánh mắt chăm chú nhìn chiếc đèn nhỏ ở ban công ký túc xá 203. Gió thổi rối mái tóc của cô, người đi ngang qua tò mò đánh giá cô, cô dường như không cảm nhận được, vẫn đứng im bất động, như đã đứng đó rất lâu.

Tiếng bước chân lẫn trong sự ồn ào xung quanh.

"Cô Lâm."

Tiếng động phía sau cuối cùng cũng khiến Lâm Diệc Ngôn cảnh giác, cô chậm rãi xoay người, nhìn thấy Tô Uyển ôm một bó hoa ly vẻ mặt cười như không cười đánh giá mình, giữa lông mày khẽ nhíu lại không thể nhận ra, ánh mắt hơi trầm xuống, giọng nói lạnh lùng: "Cô Tô."

Gặp Lâm Diệc Ngôn vào thời điểm này, Tô Uyển có chút bất ngờ, nhưng cũng nằm trong dự đoán. Cô không biểu hiện ra vẻ quá kinh ngạc, vẻ mặt thong dong bước lên phía trước vài bước. Khi còn cách khoảng 1 mét, Tô Uyển dừng chân, cố ý vô tình liếc mắt nhìn hướng tầng hai, ngoài một chiếc đèn ra không thấy gì, ánh mắt quay lại, nhẹ nhàng cười với Lâm Diệc Ngôn nói: "Cô Lâm đến thăm Trình Nặc sao?" Dùng ngữ khí trần thuật.

Lâm Diệc Ngôn hàm dưới căng chặt, không nói phải cũng không nói không phải.

Từ khi Trình Nặc bị Tô Uyển đưa đi, Lâm Diệc Ngôn luôn sống trong bất an, hai ngày trước cô đến ký túc xá tìm Trình Nặc, cả hai lần đều bị từ chối thẳng thừng. Nhìn thấy đèn sáng trên lầu, cô biết Trình Nặc đã dọn về, trong lòng rất muốn lên xem, nhưng mỗi lần đưa chân ra lại cứng ngắc rụt về.

Có lẽ sự lạnh nhạt và bài xích liên tiếp của Trình Nặc đã khiến cô sinh ra do dự và khiếp đảm.

Và điều cô càng sợ hơn, là lên lầu nhìn thấy Trình Nặc và Tô Uyển ở bên nhau.

Nhìn thấy Tô Uyển đi một mình, Lâm Diệc Ngôn biết mình lo lắng quá nhiều, nhưng điều này không khiến cô buông lỏng cảnh giác. Bởi vì cô chú ý đến bó hoa ly trong tay Tô Uyển.

Không còn nghi ngờ gì nữa, bó hoa này là muốn tặng cho Trình Nặc.

Điều này không khỏi khiến Lâm Diệc Ngôn nhớ lại những chuyện ngu ngốc mình đã làm trước đây, vì cầu xin sự tha thứ của Trình Nặc, cô dùng cách tặng hoa hồng mỗi ngày cho Trình Nặc, nhưng Trình Nặc lại không chấp nhận, đem toàn bộ tâm ý của cô ném vào thùng rác.

Cô tặng Trình Nặc không cần, vậy Tô Uyển tặng, Trình Nặc sẽ nhận sao?

Lâm Diệc Ngôn càng nghĩ trong lòng càng chua xót, nhìn bó hoa ly ánh mắt cũng dần dần lạnh xuống.

Tô Uyển cảm nhận được ánh mắt của cô, cầm một bông ly đang nở rộ lên ngửi, nói: "Thơm quá, tôi nghĩ Trình Nặc chắc sẽ thích."

Hai nắm tay giấu trong túi áo lặng lẽ siết chặt, ghen tị và không cam lòng trào dâng trong lòng, Lâm Diệc Ngôn giả vờ không nghe ra lời khoe khoang và khiêu khích của đối phương, môi mỏng khẽ mở, giọng nói gần như bật ra từ khớp hàm: "Chân em ấy có khỏe không?"

Tô Uyển không ngờ cô ấy vẫn còn bình tĩnh như vậy, giữa lông mày khẽ động, nói: "Khá tốt, hồi phục không tệ."

Lâm Diệc Ngôn trong lòng được an ủi đôi chút, nhưng câu nói tiếp theo của Tô Uyển suýt chút nữa khiến cô ấy sụp đổ.

"Nếu cô Lâm quan tâm Trình Nặc như vậy, có muốn cùng tôi lên xem em ấy không?" Tô Uyển cười đến vẻ mặt thân thiện vô hại.

Lâm Diệc Ngôn lại cảm thấy nụ cười của cô vô cùng chói mắt, nắm tay siết chặt hơn vài phần, ngước đầu nhìn về phía ban công vắng người, trong lòng một trận chua xót.

Không phải cô không muốn gặp Trình Nặc, mà là Trình Nặc không muốn nhìn thấy cô.

"Cô Lâm?" Tô Uyển ung dung nhìn Lâm Diệc Ngôn, chờ đợi câu trả lời của cô.

"Không cần, tôi còn có việc."

"Phanh" một tiếng, theo tiếng cửa xe đóng lại, lá rụng trên mặt đất bị gió cuốn lên rồi lại rơi xuống.

Tô Uyển dùng chân đá văng những chiếc lá khô đó, nheo mắt nhìn về phía ô cửa kính đen như mực kia, khóe môi khẽ nhếch, dưới ánh mắt bí ẩn nhưng lại đầy cảm giác tồn tại kia, ngẩng đầu bước vào tòa nhà ký túc xá.

Lâm Diệc Ngôn cứng đờ người ngồi trong xe, đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm bóng dáng Tô Uyển rời đi, đáy mắt chậm rãi ngưng tụ hàn băng.

"Cốc cốc cốc..."

Trần Nhiễm chạy ra mở cửa: "Mỹ nữ tìm ai?"

Tô Uyển nhìn cô gái tóc ngắn trong cửa, cong môi cười nói: "Em là Trần Nhiễm đúng không, chị là Tô Uyển."

Trần Nhiễm ngẩn người, rất nhanh phản ứng lại: "Chị Tô?"

"Là chị, chào em." Tô Uyển khẽ gật đầu. Cô vừa dặm lại trang điểm, khuôn mặt rạng rỡ, bộ đồ công sở ôm sát cơ thể, eo thon chân dài có một vẻ quyến rũ khác biệt.

Trần Nhiễm thường nghe Trình Nặc nhắc đến Tô Uyển, hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt, không khỏi nhìn thêm vài lần: "Chị đến thăm Nặc Nặc à?"

"Đúng vậy, em ấy có ở đó không?"

"Có có, mời chị vào."

Trần Nhiễm đi vào trong, nhìn thấy Trình Nặc đang ngồi ở bàn học, cười nói: "Ngại quá, chị về hơi muộn."

Trình Nặc thấy Tô Uyển ôm bó hoa ly trong ngực, tim đột nhiên đập mạnh, hai tay theo bản năng nắm chặt tay vịn ghế, vội vàng đứng dậy: "Sao chị lại đến đây?"

"Đến thăm em chứ sao, không hoan nghênh à?" Tô Uyển sải bước đi tới, đưa hoa cho nàng.

Vẻ mặt Trình Nặc tức khắc mất tự nhiên, liếm môi không nhận: "Đến là được rồi, còn mua hoa làm gì nữa?"

"Đến thăm người bệnh tặng hoa không phải rất bình thường sao?" Tô Uyển nở nụ cười thong dong, ngón tay khẽ vuốt cánh hoa, nhìn vào mắt nàng nói: "Vừa hay đi ngang qua cửa hàng hoa thấy đẹp, cảm thấy rất hợp với em. Chúc em mau chóng khỏe lại."

Thật sự chỉ là như vậy sao? Trình Nặc nghi ngờ Tô Uyển dường như đang mượn cơ hội này để lấy lòng nàng... Chỉ là lý do Tô Uyển nói rất uyển chuyển không kẽ hở, nàng muốn từ chối cũng không tìm được lý do, chỉ có thể căng da đầu nhận lấy: "Cảm ơn ạ. Lần sau đừng tốn kém vậy."

Tô Uyển không tỏ ý kiến, thấy nàng chịu nhận, trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng, hỏi: "Hai người ăn tối chưa?"

"Ăn rồi." Trình Nặc bị mùi hoa làm choáng váng đầu óc, cẩn thận đặt hoa xuống, rũ mắt nhìn thấy Tô Uyển còn cầm một túi đồ ăn gói sẵn, "Chị còn mua gì nữa vậy?"

"Chỉ là một ít đồ ăn vặt, còn có trà sữa." Tô Uyển quay sang hỏi Trần Nhiễm: "Em thích uống trà sữa không?"

Trần Nhiễm vội vàng gật đầu không ngừng: "Thích ạ! Chị Tô tốt quá đi, em thích uống trà sữa nhất! Cảm ơn chị nhiều."

"Không có gì." Tô Uyển đưa túi cho cô ý bảo cô tự lấy. Trần Nhiễm tùy tiện cầm một ly, ly còn lại Tô Uyển cẩn thận cắm ống hút rồi đưa cho Trình Nặc: "Của em."

Ống hút đã cắm rồi, không uống cũng lãng phí, Trình Nặc đưa tay lấy trà sữa, lại không cẩn thận chạm vào tay Tô Uyển, bị nóng đến vội vàng rụt tay về.

Tô Uyển bị vẻ mặt của nàng làm cho buồn cười: "Uống đi, lạnh sẽ không ngon nữa đâu."

Trình Nặc cúi đầu nhấp một ngụm trà sữa.

Tô Uyển hỏi nàng: "Chị chọn loại nhiều đường, có lẽ hơi ngọt?"

Ngọt hay không ngọt Trình Nặc cũng không để ý, nuốt trọn hạt trân châu trong miệng, nói: "Vẫn ổn ạ."

"Ngon không?"

"Dạ..."

Ánh mắt Tô Uyển dời xuống, dừng lại trên đôi môi hồng nhuận đang ngậm ống hút của nàng.

"Khụ..." Trình Nặc suýt sặc, đặt ly trà sữa xuống bàn, tránh ánh mắt nóng rực của cô nói: "Em đi vệ sinh một lát."

Vừa dứt lời, cánh tay đã bị Tô Uyển nắm lấy.
"..."

"Chị đỡ em đi." Tô Uyển thuần thục đỡ cánh tay nàng lên.

Trình Nặc giãy giụa không thoát, đành phải chấp nhận.

Nhà vệ sinh và ban công thông nhau, đẩy cửa kính ra, gió lạnh ập vào mặt, trong nháy mắt thổi rối mái tóc. Tóc mái dính vào miệng, Trình Nặc dùng tay gãi gãi, theo động tác nghiêng đầu, ánh mắt vô tình lướt qua một vị trí dưới lầu, đồng tử hơi co lại.

Dưới lầu đỗ một chiếc Bentley màu trắng, thân xe dưới ánh đèn đường hơi phản quang, trông quen mắt lạ thường.

... Là Lâm Diệc Ngôn sao?

Tim Trình Nặc lỡ mất nửa nhịp, chân trụ như có ý thức riêng, khẽ xoay hướng muốn đến gần chút để nhìn rõ hơn.

Đột nhiên trước mắt lóe lên, Tô Uyển chắn trước mặt nàng.

Tô Uyển không chỉ chắn tầm mắt nàng, còn giúp nàng chắn cơn gió thu se lạnh, nhìn nàng chăm chú: "Em mặc phong phanh thế này, có lạnh không?"

Tầm mắt Trình Nặc bị che khuất, đối diện với đôi mắt cong cong ý cười của Tô Uyển, vẻ mặt cứng đờ, nhanh chóng giấu đi cảm xúc trong đáy mắt, khẽ hắng giọng nói: "Không lạnh."

"Em đó." Tô Uyển nhìn chằm chằm mặt nàng, thở dài nói: "Gầy đến sắp da bọc xương rồi, chị nhìn mà xót."

Mặt Trình Nặc nóng bừng, không biết nên đáp lời thế nào.

Tô Uyển khẽ cười, đưa tay chạm nhẹ má nàng nói: "Gió hơi lớn, đừng đứng đây."

Bị Tô Uyển trêu chọc như vậy, Trình Nặc cũng không còn tâm trí nào mà nhìn xuống lầu nữa. Nàng được Tô Uyển giúp đỡ vào nhà vệ sinh.

Tô Uyển đợi nàng đóng cửa cẩn thận, thong thả bước ra ban công, liếc mắt một cái liền nhìn thấy chiếc Bentley màu trắng dưới tán cây kia, nụ cười trên mặt cô chậm rãi nhạt đi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...