[BHTT - Edit] Không làm thế thân - Nghịch Thiêm

Chương 50: Có phải thực sự chán ghét cô rồi không?



Ánh mặt trời lúc 12h trưa ngày càng gay gắt, tiếng chuông dồn dập xé ngang không trung. Tan học, đám học sinh như ong vỡ tổ ùa ra khỏi phòng học, cả khu vườn trường rộng lớn tức khắc giống như nồi nước sôi ùng ục.

Lâm Diệc Ngôn đứng thẳng tắp trước cổng lớn ký túc xá nữ khu bảy, hơi ngửa đầu, ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm vào cửa cầu thang.

Đại học Truyền thông nổi tiếng nhiều người đẹp, nhưng những người trưởng thành quyến rũ như Lâm Diệc Ngôn lại không nhiều. Cô dáng người cao gầy, thân hình đẹp, ngũ quan sắc sảo lại kinh diễm, hơn nữa cái khí chất thanh lãnh hoàn toàn khác biệt với hơi thở thanh xuân của vườn trường, khiến người qua đường không ngừng liếc nhìn. Những nữ sinh đi ngang qua đều không nhịn được chậm bước chân lén đánh giá cô, nhưng cô dường như không cảm nhận được, từ khi Trình Nặc rời đi, Lâm Diệc Ngôn vẫn luôn đứng ở chỗ này, tư thế cũng chưa từng thay đổi.

Sinh viên ra vào cửa ký túc xá không ngớt, từ tốp năm tốp ba dần dần trở nên thưa thớt vài người, đến sau cùng mọi người đều về ký túc xá nghỉ ngơi không còn ai ra vào nữa, chỉ còn lại cô vẫn cô đơn đứng ở cửa như một cái cọc gỗ.

Bọt kem đánh răng dính trên tóc cô đã khô lại, lại bị ánh nắng gay gắt làm cho chảy ra, lẫn với mồ hôi chảy xuống theo những sợi tóc bóng loáng.

Ngửi thấy cái mùi khó chịu ấy, giữa mày Lâm Diệc Ngôn khẽ giật, cúi đầu, giọt mồ hôi theo cằm rơi "tạch" xuống đất.

Đứng quá lâu dưới ánh sáng mạnh, tầm mắt có chút mơ hồ, thân hình Lâm Diệc Ngôn hơi chao đảo, nhìn giọt mồ hôi dính ướt bùn đất, lại bị hơi nóng bốc lên, gần như không thể nghe thấy mà thở dài một tiếng.

Cuối cùng, cô nhìn sâu vào cửa cầu thang vắng lặng không một bóng người, xác định Trình Nặc sẽ không xuống nữa, mới không cam lòng nhấc chân, từng bước đi về phía chiếc xe đậu trong góc.

Trong xe không bật điều hòa, ghế nóng như bị nướng, Lâm Diệc Ngôn dường như không cảm thấy gì, từ hộc tỳ tay trung tâm tìm ra khăn giấy ướt, rút một tờ, nhìn khuôn mặt lấm lem của mình trong gương, không biểu cảm lau những thứ dính nhớp trên tóc.

Lau rất lâu cuối cùng cũng khô, cô lại không nỡ đi, càng không dám lên tìm Trình Nặc.

Lâm Diệc Ngôn trước nay không phải người do dự, đã quyết định việc gì sẽ dốc hết sức lực để đạt được, nhưng bây giờ cô lại chùn bước. Cô không muốn từ bỏ, chỉ là nghĩ đến ánh mắt lạnh nhạt xa lạ của Trình Nặc khi nói những lời đó, lòng cô lại khó chịu vô cùng.

Ba mươi năm qua, cuộc sống của Lâm Diệc Ngôn có thể nói là thuận buồm xuôi gió, tài sản giàu có và điều kiện ưu việt cho cô đủ tự tin, từ nhỏ đến lớn đều là cô từ chối người khác, không ngờ lần đầu tiên thổ lộ chân tình lại thất bại, lại còn thất bại đến hai lần.

Đặt vào trước kia, những lời đó Lâm Diệc Ngôn tuyệt đối không nói ra được, cô rất khó hạ mình đối đãi với một người, cho nên cô ấp ủ cả đêm, trên đường còn không ngừng tự cổ vũ mình, tiêu hết tất cả dũng khí, gần như đem những lời tích góp mấy tháng đổ ra hết, từng chữ từng chữ đều chân thành, tình ý tha thiết. Nhưng Trình Nặc lại nói sẽ không tin cô nữa.

Là thái độ của cô vẫn chưa đủ thành khẩn sao?

Lâm Diệc Ngôn lần đầu tiên cảm thấy không biết phải làm sao, cô không biết làm thế nào mới có thể cầu xin Trình Nặc tha thứ, trong lúc mờ mịt, cô nghe thấy tiếng điện thoại "keng" một tiếng.

Chiếc điện thoại bị ném trên ghế phụ bị ánh nắng làm nóng ran, Lâm Diệc Ngôn mất kiên nhẫn cầm lấy, mở khóa.

【Triệu Việt: Cậu thật sự muốn đi tìm Trình Nặc làm lành à?】

Ngoài tin nhắn của Triệu Việt, còn có tin nhắn nhắc nhở công việc của trợ lý gửi đến trước đó.

【Tiểu Nhạc: Chị Ngôn, chiều hai giờ Gia Văn muốn đến tạp chí Vui Vẻ chụp ảnh bìa, chị đừng quên nhé.】

Lâm Diệc Ngôn không trả lời ai cả, ném điện thoại sang một bên, bực bội xoa xoa thái dương bị nắng làm choáng váng, lại ngồi trong xe một lát, nóng đến mồ hôi ướt đẫm không chịu nổi, mới không cam lòng thắt dây an toàn lái xe rời đi.
......

Trình Nặc buổi sáng dậy quá sớm, buổi chiều còn hai tiết học, nàng quyết định ăn no rồi ngủ trưa, nhưng nằm trên giường nhìn trần nhà trắng xóa lại không buồn ngủ chút nào.

Nàng ép mình nhắm mắt lại, trong đầu liền bắt đầu vang lên những lời Lâm Diệc Ngôn nói, khiến lòng nàng phiền loạn, dứt khoát tìm điện thoại và tai nghe, mở máy chiếu, vặn âm lượng nhạc lớn nhất, nghe tạp âm bên tai, lòng mới dần bình tĩnh lại.

Nghe khoảng năm sáu bài hát thì đồng hồ báo thức đánh thức nàng, Trình Nặc tháo tai nghe, xoa xoa tai bị rung đến tê dại, xuống giường, vỗ vỗ vai Trần Nhiễm đang nằm sấp trên bàn xem phim: "Đi học."

Trần Nhiễm cũng tháo tai nghe, chậm rì rì bắt đầu thu dọn đồ đạc cần thiết cho buổi học.

Khi xuống lầu, trái tim bình tĩnh của Trình Nặc đột nhiên lại đập dồn dập khác thường, bước chân nàng do dự.

Vạn nhất Lâm Diệc Ngôn vẫn chưa đi...

Trình Nặc định giả vờ nhìn thẳng, nhưng khi ra khỏi ký túc xá, nàng vẫn không thể kiềm chế mà liếc nhìn về phía góc kia.

Chiếc Bentley màu trắng quả nhiên không còn nữa.

Nàng thở phào nhẹ nhõm.

Tan học về, buổi tối đọc sách về, ngày hôm sau sáng tỉnh dậy... đều không gặp lại Lâm Diệc Ngôn và chiếc xe kia, trái tim treo lơ lửng của Trình Nặc cuối cùng cũng có thể buông xuống.

Nàng cảm thấy mọi chuyện cứ như vậy thôi, bị hờ hững và đả kích như vậy, Lâm Diệc Ngôn kiêu ngạo như thế, hẳn là không có khả năng đến tìm nàng nữa.

Vậy thì tốt quá.

Trình Nặc luôn cảm thấy mình không nhìn thấu con người Lâm Diệc Ngôn, nàng hoàn toàn không hiểu Lâm Diệc Ngôn, cho rằng lần này mình đoán đúng rồi, nhưng không ngờ chưa được mấy ngày yên ổn, trưa ngày hôm sau, nàng và Trần Nhiễm ăn cơm xong từ nhà ăn trở về, bất ngờ nhận được một cuộc điện thoại lạ.

Người lạ: "Chào cô, xin hỏi có phải cô Trình không? Hoa của cô đến rồi, xin mời xuống lầu nhận."

Trình Nặc ngạc nhiên nhìn Trần Nhiễm, che miệng micro nhỏ giọng hỏi cô bạn: "Cậu lại mua hoa cho tớ à?"

"Không có mà, Valentine qua lâu rồi, tớ mua hoa cho cậu làm gì." Trần Nhiễm vốn đang vẻ mặt khó hiểu, đột nhiên lóe lên một tia sáng, làm mặt quỷ nói: "Không phải là Trâu Duệ mua cho cậu đấy chứ?" Chuyện Trâu Duệ tỏ tình với Trình Nặc ngày đó Trần Nhiễm vẫn nhớ rõ, tỏ tình tặng hoa là chuyện bình thường mà, phản ứng đầu tiên của cô bạn chính là Trâu Duệ.

Trình Nặc cảm thấy không phải... Sáng hôm qua nàng đã nói rõ ràng với Trâu Duệ ở nhà ăn rồi, Trâu Duệ cũng thản nhiên chấp nhận lời từ chối của nàng, sao có thể còn giở trò này?

Nàng nghĩ đến một khả năng nào đó, nhưng lại không chắc chắn lắm.
Người ở đầu dây bên kia đợi đến mất kiên nhẫn, thúc giục nàng một tiếng, Trình Nặc không còn cách nào đành phải xuống lầu.

Nhìn thấy một anh chàng giao hàng mặc đồng phục màu lam ôm một bó hoa hồng chờ ở cửa ký túc xá, cảm giác kỳ lạ trong lòng Trình Nặc càng thêm mãnh liệt, nhìn nhìn những người qua lại xung quanh, nàng căng da đầu bước tới.

Anh chàng giao hàng đối chiếu thông tin với nàng, xác nhận không sai liền đưa hoa cho nàng rồi đi. Trình Nặc ôm bó hoa hồng đỏ nặng trĩu, dưới ánh mắt hoặc ngưỡng mộ hoặc tò mò của dì quản lý ký túc xá và các bạn nữ sinh đi ngang qua, chạy về ký túc xá.

"Đm một bó to thế này, Trâu Duệ cũng quá giàu rồi đi!" Mắt Trần Nhiễm như sắp bị bó hoa hồng đỏ kia làm lóa mắt, vừa thấy nàng vào cửa liền chào đón.

Trên mặt Trình Nặc không có nửa điểm vui mừng, từ những cánh hoa kiều diễm rút ra một tấm thiệp màu tím, thấy dòng chữ in trên đó, đôi mày đẹp khẽ nhíu lại, nói: "Không phải Trâu Duệ."

Trần Nhiễm không hiểu ra sao, ghé sát mắt nhìn thấy trên tấm thiệp viết ba chữ "Thực xin lỗi", con ngươi xoay chuyển, kinh hô: "Chẳng lẽ là Lâm Diệc Ngôn?"

Trình Nặc chần chừ một lát, mặt không cảm xúc gật đầu.

Nàng đã nói rõ ràng với Trâu Duệ, Trâu Duệ cũng không có gì phải xin lỗi nàng cả, ngoài Lâm Diệc Ngôn ra, Trình Nặc không thể nghĩ ra người khác.

Trình Nặc cho rằng Lâm Diệc Ngôn không đến là không còn dây dưa với nàng nữa, không ngờ Lâm Diệc Ngôn lại dùng cách tặng hoa sến súa như vậy để xin lỗi nàng. Lâm Diệc Ngôn khác thường như vậy, điều này thật sự ngoài dự kiến của nàng.

"Đưa bó hoa liền muốn cậu tha thứ? Tớ nhổ vào! Chị ta cứ ngủ rồi mơ đi!" Trần Nhiễm làm bộ nhổ nước bọt vào bó hoa.

So với Trần Nhiễm kích động, Trình Nặc lại không có dao động cảm xúc quá lớn, chỉ là đột nhiên nhớ tới khi họ ở bên nhau Lâm Diệc Ngôn chưa từng tặng nàng một bó hoa nào, lúc này nhìn bó hoa hồng đỏ chói mắt trước mặt, nàng cảm thấy có chút châm biếm.

Nàng xé nát tấm thiệp viết "Thực xin lỗi", rồi nhét bó hoa hồng được gói ghém tinh xảo vào túi, xoay người đi ra ngoài.

"Cậu đi đâu đấy?" Trần Nhiễm vội gọi nàng lại.

Trình Nặc giơ giơ chiếc túi trong tay, nói: "Vứt rác."

Trần Nhiễm cho nàng một ánh mắt tán thưởng, vẫy vẫy tay nói: "Đi đi."

Mà màn kịch xin lỗi cầu tha thứ bằng cách tặng hoa của Lâm Diệc Ngôn vẫn chưa kết thúc, sau đó, mỗi trưa Trình Nặc đều nhận được một bó hoa hồng.

Lần nữa nhận được điện thoại của anh chàng giao hàng, Trình Nặc nói thẳng trong điện thoại là không cần, bảo đối phương vứt giúp nàng. Nhưng một bó hoa như vậy mấy trăm tệ không hề rẻ, anh chàng giao hàng không hiểu tại sao nàng không cần, cũng không dám vứt lung tung, kiên quyết bảo nàng xuống lấy.

—— "Hàng của quý khách đã được giao."

Nhìn tin nhắn hiện lên trên app giao hàng, thần kinh căng thẳng của Lâm Diệc Ngôn thả lỏng xuống.

Đây là ngày thứ năm cô gửi hoa cho Trình Nặc. Dù biết cách này rất sến, nhưng Lâm Diệc Ngôn không nghĩ ra còn cách nào khác có thể khiến Trình Nặc chú ý đến mình.

Sáng hôm đó Lâm Diệc Ngôn đến tìm Trình Nặc thổ lộ, cầu xin Trình Nặc tha thứ, sau khi bị Trình Nặc từ chối hai lần, cô mặt mày xám xịt bỏ đi. Cô khát khao muốn giành lại Trình Nặc, nhưng công việc lại không thể bỏ bê, trở về công ty, buổi chiều đi chụp ảnh bìa tạp chí cùng Thẩm Gia Văn, buổi tối còn có một buổi xã giao, về đến nhà đã là nửa đêm. Sáng hôm sau tỉnh dậy, cô lại chuẩn bị đi tìm Trình Nặc, nhưng lại gặp Triệu Việt khi lái xe ra khỏi gara.

Triệu Việt chặn cô lại hỏi: "Cậu đây là đi công ty, hay là đi tìm Trình Nặc?"

Lâm Diệc Ngôn nhìn cô bạn một cái, thẳng thắn nói: "Trình Nặc."

Sau đó Triệu Việt không chịu bỏ qua mà lại hỏi cô tình hình ngày hôm qua.

Nói ra thì thật mất mặt, nhưng Lâm Diệc Ngôn nghĩ nghĩ, vẫn là kể cho Triệu Việt nghe chuyện mình chờ cả buổi cuối cùng bị từ chối.

Triệu Việt nghe xong thật không có cười nhạo cô, ánh mắt dò xét cô hồi lâu, nói: "Vậy cậu định mỗi ngày đi chặn người?"

Lâm Diệc Ngôn gật đầu. Ngoài việc chặn người, cô không nghĩ ra còn có cách nào khác để gặp Trình Nặc.

Triệu Việt như suy tư gì đó nói: "Trình Nặc bây giờ đối với cậu rất mâu thuẫn, cậu còn mỗi ngày lượn lờ trước mắt em ấy chỉ sợ hoàn toàn ngược lại. Hơn nữa cách này của cậu cũng không ổn, cậu chẳng lẽ có thể canh ở ký túc xá em ấy 24/24 sao?"

Lâm Diệc Ngôn bị cô bạn hỏi đến ngẩn người, bộ não vốn rất lanh lợi dường như đột nhiên không xoay chuyển được, suy nghĩ nửa ngày mới nói: "Tớ cũng có thể đến chỗ em ấy đi học chờ em ấy."

Triệu Việt lộ vẻ kinh hãi, không tán đồng nói: "Vậy cậu chẳng khác gì biến thái? Đến lúc đó đừng nói tha thứ, Trình Nặc ghét còn không kịp."

Lòng đầy nhiệt huyết của Lâm Diệc Ngôn bị hai câu nói thẳng thừng của Triệu Việt đả kích hoàn toàn, theo ý Triệu Việt cẩn thận suy xét, cô cũng cảm thấy mình làm như vậy thật sự rất phiền người.

Nhưng cô có thể làm sao bây giờ? Cô không giỏi theo đuổi người khác, chỉ có thể dùng cách vụng về nhất, vì thế cô đổi thành mỗi ngày đặt một bó hoa cho Trình Nặc, nhờ người bán hoa viết lời xin lỗi lên tấm thiệp.

Liên tiếp bốn ngày đều giao hoa thành công, nghĩa là đối phương đều nhận được hoa. Trình Nặc là người đặc biệt dễ dỗ, Lâm Diệc Ngôn không biết thái độ em ấy có mềm mỏng hay không, cô không muốn đợi nữa, tranh thủ cuối tuần gấp không chờ nổi muốn đi nghiệm thu thành quả.

Cô lái xe đến dưới ký túc xá Trình Nặc.

Đúng giữa trưa, Lâm Diệc Ngôn vừa đỗ xe xong thì điện thoại hiện thông báo giao hàng, cô ngước mắt nhìn qua.

Một anh chàng giao hàng ôm một bó hoa hồng đứng ở cổng ký túc xá, Lâm Diệc Ngôn vừa nhìn liền biết là bó hoa mình đặt, trong lòng đột nhiên có chút khẩn trương. Cô ngồi im trong xe, chờ Trình Nặc ra lấy, xem Trình Nặc có phản ứng gì.

Không ngờ người xuống lầu lại là Trần Nhiễm.

Trần Nhiễm rũ mắt xuống vẻ mặt ngái ngủ, vừa đi vừa ngáp. Cô bạn nhận bó hoa hồng từ tay anh chàng giao hàng, ghét bỏ liếc nhìn một cái, dưới ánh nắng gay gắt đi đến một thùng rác lớn, vung tay ném bó hoa hồng tươi vào trong.

"Đông" một tiếng, bó hoa hồng xinh đẹp rơi vào thùng rác bẩn thỉu.

"Cô đang làm gì vậy?"

Một giọng nói lạnh băng đột nhiên vang lên phía sau, Trần Nhiễm giật mình, xoay người, phát hiện đó lại là Lâm Diệc Ngôn, đầu tiên là ngẩn người, sau đó lại có chút chột dạ, lắp bắp nói: "Vứt, vứt đồ."

Ánh mắt Lâm Diệc Ngôn âm trầm nhìn cô bạn, hàm dưới căng chặt như đang kìm nén cảm xúc nào đó, giọng nói từng chữ một bật ra từ kẽ răng: "Đây là hoa tôi tặng Nặc Nặc, cô lại dám vứt nó đi?"

Trần Nhiễm bị ánh mắt cô dọa đến muốn lùi về sau, gót chân khẽ nhích nhưng lại cảm thấy như vậy quá hèn, buộc mình đứng vững, ngẩng đầu nhìn cô, ra vẻ trấn định nói: "Nặc Nặc căn bản không muốn, là cậu ấy bảo tôi vứt!"

Ánh mắt Lâm Diệc Ngôn khẽ biến đổi.

"Chị cho rằng chị tặng hoa thì Nặc Nặc sẽ quay lại với chị sao? Chị nằm mơ đi, Nặc Nặc sớm đã không thích chị, sau này chị đừng đến quấy rầy Nặc Nặc nữa, nếu không thì..." Trần Nhiễm vốn định mắng một trận, nhưng khi đối diện với đôi mắt sắc bén đầy khí thế của Lâm Diệc Ngôn, lại không nói nên lời. Lên mạng cô ấy còn có thể cứng rắn, đối mặt với người thật thì bệnh sợ xã hội lại tái phát.

Tuy rằng điều này rất hèn, nhưng nhìn sắc mặt Lâm Diệc Ngôn dần tái nhợt, Trần Nhiễm cảm thấy hiệu quả cũng không tệ lắm, nhân lúc Lâm Diệc Ngôn chưa hoàn hồn, cô bạn xoay người muốn đi.

"Đợi đã." Lâm Diệc Ngôn gọi cô bạn lại, đôi môi mỏng mím chặt đến trắng bệch, trong mắt không có vẻ uy hiếp, khóe miệng hơi hơi co giật, giọng nói khó khăn: "Mấy ngày nay tôi gửi hoa... em ấy đều vứt?"

"Chứ không phải là bảo bối gì, không vứt để làm gì?" Trần Nhiễm thấy cô không mạnh mẽ cũng không sợ hãi, ưỡn ngực lên vẻ bất cần, ác giọng ác khí nói: "Lâm Diệc Ngôn, tôi biết chị nhiều tiền, nhưng chị cũng quá coi thường Nặc Nặc rồi, nhà Nặc Nặc không thiếu tiền, cậu ấy chẳng thèm mấy thứ này của chị đâu! Sau này đừng có gửi những thứ rác rưởi cho Nặc Nặc nữa, cậu ấy tuyệt đối không bao giờ quay lại với cái loại khốn nạn như chị đâu, hết hy vọng đi! Hoa cũng đừng tặng nữa, tặng cũng vô ích, chị tặng một lần Nặc Nặc vứt một lần! Rác rưởi!"

Sắc mặt Lâm Diệc Ngôn xám trắng, cắn chặt môi.

Trần Nhiễm nhanh chân chạy trốn.

Lâm Diệc Ngôn không đuổi theo, đôi mắt tan rã chậm rãi di động, nhìn về phía những cánh hoa hồng bị vứt bỏ ô uế lẫn trong đống rác rưởi thối rữa, ngực nghẹn lại, cơn thịnh nộ trong mắt bị thay thế bởi sự mất mát và ảm đạm.

Cô cho rằng mấy ngày nay Trình Nặc đã nhận hết những bó hoa đó, không ngờ chúng lại bị coi như rác mà vứt đi.

Trình Nặc bây giờ có phải thực sự chán ghét cô rồi không?

Chương trước Chương tiếp
Loading...