[BHTT-EDIT HOÀN][ABO] Tiểu tướng quân chỉ đeo bám thê tử mù của nàng

Chương 111 - 112



Chương 111

Gió lạnh ngoài nhà thổi suốt đêm, đến khi trời tờ mờ sáng mới ngừng.

Kỳ Ấu An mơ hồ nghe thấy tiếng mở cửa phòng bên cạnh, nghĩ đến quần áo hai người thay ra tối qua cần giặt, liền không định ngủ nữa.

Nàng cẩn thận kéo giãn khoảng cách với người trong lòng, rồi vén chăn ấm áp chuẩn bị xuống giường.

Không ngờ, vừa cử động, nàng đã cảm thấy một lực kéo kỳ lạ ở eo.

Nàng rất chắc chắn không phải là ảo giác của mình, không khỏi cúi đầu nhìn xuống, vừa nhìn, lập tức giải tỏa nghi ngờ của nàng, cũng khiến nàng suýt bật cười thành tiếng.

Chỉ thấy dây buộc áo ngủ của hai người đang buộc chặt vào nhau, và vì nàng đứng dậy, áo ngủ của thê tử nàng cũng bị kéo lên theo, ẩn hiện một chút xuân sắc quyến rũ.

Mặc dù lo lắng đánh thức thê tử, nhưng với nguyên tắc cơ hội không nhiều không thể bỏ lỡ, Kỳ Ấu An chỉ do dự một thoáng, rồi cười gian xảo vươn "móng vuốt ma quỷ" về phía đoạn eo nhỏ nhắn trắng nõn như ngọc đó.

Chỉ còn một tấc...

Vẻ đẹp gần trong gang tấc lại biến mất.

Tống Trạch Lan dụi đôi mắt ngái ngủ ngồi dậy, giọng nói dịu dàng pha lẫn sự lười biếng chưa tỉnh hẳn, "An An, tối qua nàng đã hứa với ta là dậy rồi sẽ viết thư cho Đại tướng quân, không được thất hứa."

"..."

Kỳ Ấu An không nói gì, trơ mắt nhìn vạt áo trắng muốt của nàng buông xuống, cả người đều không ổn, lưu luyến nhìn hồi lâu mới chịu từ bỏ.

Lúc này Tống Trạch Lan cũng đã hoàn toàn tỉnh táo, thấy nàng đang nhìn chằm chằm vào eo mình, có chút ngượng ngùng giải thích, "Mỗi lần nàng dậy đều không cho ta biết, nên ta mới nghĩ ra cách này."

"...Cách hay đấy," Kỳ Ấu An giả vờ ho khan hai tiếng, thấy nàng không phát hiện mình làm chuyện xấu, liền yên tâm, "Thê tử, nàng cứ yên tâm ngủ đi. Ta sẽ đi viết ngay, viết xong sẽ sắp xếp người cưỡi ngựa nhanh nhất gửi thư cho Kỳ Triều Yến, không chậm trễ một khắc nào."

Tống Trạch Lan không khỏi mỉm cười, nhìn cửa sổ lờ mờ ánh sáng, quả quyết lắc đầu, "An An, ta đi cùng nàng, vừa hay ta cũng cần viết một lá thư cho nương, nương biết chuyện Liễu thẩm nhờ đã được giải quyết rồi mới yên tâm."

"Được thôi, nhưng nàng phải hứa với ta, sau đó sẽ ngoan ngoãn ở trong phòng nghỉ ngơi hai ngày, nếu ta phát hiện nàng lén lút ra ngoài như hôm qua, ta sẽ lập tức đưa nàng về nhà."

Kỳ Ấu An cố ý nghiêm mặt, rồi bổ sung thêm, "Đến lúc đó nàng có cầu xin ta cũng vô ích, ta tuyệt đối sẽ không mềm lòng đâu."

"Chỉ hai ngày không ra khỏi nhà?"

Tống Trạch Lan dường như không tin yêu cầu của nàng lại đơn giản như vậy, trong đôi mắt cười tươi hiếm hoi lộ ra vài phần ngạc nhiên, "Nếu chỉ có yêu cầu này, ta đương nhiên đồng ý, hai ngày này dù trời có sập xuống, ta cũng đừng hòng bước ra khỏi phòng nửa bước."

"Ha ha ha, vậy thê tử, nàng phải đề phòng ban đêm ngủ say bị tA lén lút bế ra ngoài..."

"An An, nàng không phải là muốn bị đánh sao..."

Kỳ Ấu An cười không ngừng, Tống Trạch Lan vươn tay định bịt miệng nàng, hai người chơi đùa trên giường một lúc lâu, mới cởi dây buộc, chỉnh tề quần áo rồi ra sân trước.

Sân trước lộn xộn, bừa bộn, đầy bàn thức ăn thừa và những vò rượu lăn lóc trên đất.

Tiểu Mãn đã dọn dẹp rồi, nhưng Kỳ Ấu An ước chừng nàng sẽ phải dọn rất lâu, nên cũng tham gia vào, bưng đĩa lau bàn bận rộn không ngớt.

Còn về Tống Trạch Lan, Kỳ Ấu An hoàn toàn không cho nàng nhúng tay vào, kéo nàng vào thư phòng viết thư.

Một lá cho Ninh Phương, một lá cho Kỳ Triều Yến, đợi nàng viết xong, bên ngoài cũng đã dọn dẹp sạch sẽ.

Kỳ Ấu An không xem lá thư nàng viết cho nương mình, chỉ lướt qua lá thư gửi cho Kỳ Triều Yến, chữ viết ngay ngắn thanh tú, nội dung trong thư cũng khớp với suy nghĩ của mình, e rằng chính mình tự viết cũng chưa chắc đã viết tốt như vậy.

Nàng vô cùng hài lòng với người viết hộ là Tống Trạch Lan, khen ngợi hết lời, rồi vui vẻ ra ngoài tìm người chuyên trách gửi thư cho Kỳ Triều Yến.

Đợi nàng làm xong việc trở về, bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn.

Trên bàn ăn, Kỳ Ấu An không nhịn được mà nhìn đi nhìn lại tiểu đồ đệ của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn của đồ đệ gầy như cọng giá đỗ tuy hơi đen một chút, nhưng ngũ quan rất thanh tú, đôi mắt long lanh, quả thực là một nữ hài tử đáng yêu.

Nàng không thể không thừa nhận mình đã nhìn nhầm...

Hài tử bị nàng nhìn có chút ngượng ngùng, nhưng khi biết mình sẽ đi cùng Tiểu Mãn tỷ, vẫn lấy hết dũng khí nói với nàng rằng mình muốn ở lại.

Tuy nhiên, Kỳ Ấu An vì muốn tốt cho nó, nên không đồng ý, thái độ rất kiên quyết yêu cầu nó học chữ trước, đợi lớn lên rồi hãy ra chiến trường báo thù cho phụ mẫu.

Tống Trạch Lan và Tiểu Mãn cũng ở bên cạnh giúp lời, ba người thay phiên nhau thuyết phục  tiểu hài tử bướng bỉnh này.

Sau bữa sáng, Kỳ Ấu An lại bôi thuốc cho Tống Trạch Lan một lần nữa, rồi bảo nàng nằm nghỉ trên giường, còn mình thì ở trong sân giặt quần áo bẩn của hai người thay ra tối qua.

Vì Tống Trạch Lan cần xử lý vết thương cho binh lính bị thương, nên y phục không tránh khỏi dính máu, y phục của Kỳ Ấu An chỉ cần vò qua loa hai cái là treo lên dây phơi, nhưng nàng không dám lơ là với y phục của thê tử, cúi đầu chăm chú giặt giũ gần nửa ngày.

Tống Trạch Lan lén lút xuống giường nằm bò bên cửa sổ nhìn mấy lần, trong lòng vừa vui vừa ngượng.

Rõ ràng đã nói là mình sẽ chăm sóc sinh hoạt của tiểu tướng quân, vậy mà bây giờ tiểu tướng quân lại bận rộn không ngớt, còn phải tranh thủ thời gian giặt y phục cho mình.

Nếu chuyện này truyền đến tai Đại tướng quân, đừng nói là cho nàng ở lại trong quân, không để tiểu tướng quân đuổi nàng ra khỏi nhà đã là may mắn lắm rồi.

Tống Trạch Lan nghĩ lung tung, không để ý đến Triệu Tiểu Ô đã đến.

Tên này không phải là loại người dễ gần bình thường, vào nhà người khác cứ như vào nhà mình, không tìm thấy người ở sân trước, liền lén lút không tiếng động lẻn ra sân sau.

Kỳ Ấu An đang giặt đồ bên giếng nước nàng hoàn toàn không nhìn thấy, chỉ nhìn thấy Tống Trạch Lan đang nằm bò bên cửa sổ.

Một tiếng "tẩu tẩu" bất ngờ vang lên đầy nội lực, chói tai, khiến Tống Trạch Lan trong lòng lạnh toát, mí mắt cũng giật giật.

Nàng theo tiếng nhìn sang, liền thấy Triệu Tiểu Ô hớn hở chạy về phía mình, nhưng người này vừa bước chân chạy được hai bước, sắc mặt liền thay đổi đột ngột, rồi dừng lại.

Khoảnh khắc tiếp theo, người này liền ôm mông, miệng phát ra tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết.

Tống Trạch Lan ngẩn người, rồi gọi Kỳ Ấu An đỡ Triệu Tiểu Ô một tay, Kỳ Ấu An thì bỏ việc xuống đi qua, nhưng sắc mặt không được tốt, đỡ cánh tay Triệu Tiểu Ô cười lạnh nói, "Đáng đời, đào góc tường nhà người khác thì đáng bị trời đánh!"

"À?"

Triệu Tiểu Ô không gào nữa, vẻ mặt ngơ ngác, "Lão đại, ngươi đang nói gì vậy? Ngươi từ đâu ra vậy? Sao vừa nãy ta không nhìn thấy ngươi."

Nàng không nói thì thôi, vừa nói Kỳ Ấu An đã muốn giết người, kéo cổ áo sau của nàng lôi ra sân ngoài, "Giả vờ cái gì mà giả vờ, để ta nhìn thấy ngươi lén lút đến tìm thê tử ta nữa, còn cười tươi như vậy. Ta sẽ ném ngươi vào núi cho hổ ăn, đến lúc đó đừng nói mẫu thân ngươi cầu xin, ngay cả nương ta đích thân đến cũng vô ích."

Đối với Triệu Tiểu Ô, Kỳ Ấu An không hề có chút ý nghĩ thương hoa tiếc ngọc nào, nàng chỉ mong Triệu Tiểu Ô đau chết đi cho rồi, động tác thô bạo đến mức Triệu Tiểu Ô sắp khóc.

Đến sân trước, Kỳ Ấu An càng trực tiếp buông tay, mặc cho Triệu Tiểu Ô ngã phịch xuống đất cứng.

Cảm giác này càng thêm chua xót, Triệu Tiểu Ô cảm thấy mình suýt nữa thì thăng thiên, nhưng lại sợ Kỳ Ấu An kích động đánh mình nữa, nhịn đau vội vàng bò dậy giải thích, "Lão đại, ngươi... Ngươi chắc chắn đã hiểu lầm gì đó rồi, ta thừa nhận mình háo sắc nhưng thật sự không dơ bẩn như ngươi nghĩ, hơn nữa một vị Khôn Trạch ôn nhu tĩnh lặng như tẩu tẩu, nhìn là biết rất vô vị, hoàn toàn không phải kiểu ta thích. Lý Kim Hoa đã chọn cho mẫu thân ta bao nhiêu thê tử ôn nhu ta đều không chấp nhận, sao có thể đào góc tường nhà ngươi được? Ta thích kiểu Khôn Trạch  cao cao tại thượng không thèm để ý đến ta, theo đuổi sẽ có tính thử thách hơn, ví dụ như Ngọc Nhi..."

Ý chí cầu sinh của nàng thật sự rất mạnh, thấy sắc mặt Kỳ Ấu An không hề dịu đi, nàng vắt óc suy nghĩ lời lẽ để thanh minh cho mình.

Nhưng nói đến đây, trong đôi mắt trong veo nhưng ngu ngốc của nàng bỗng nhiên hiện lên vẻ mơ hồ, "Lão đại, ngươi không phải biết ta thích Ngọc Nhi sao?"

"Miệng ngươi có lời thật không? Trước đây không phải là không cưới cô nương Chức Ngọc ở Hồng Ngọc Lâu sao."

Kỳ Ấu An tuy nói vậy, nhưng trong lòng vẫn tin nàng vài phần, rồi lại nói, "Nói đi, ngươi đến tìm thê tử ta làm gì?"

Triệu Tiểu Ô lắc đầu như trống bỏi, "Không phải đâu lão đại, ta đến tìm ngươi, ta có chuyện rất quan trọng muốn nói với ngươi, còn về cô nương Chức Ngọc... khụ khụ, đó đã là chuyện cũ rích rồi, lão đại sau này ngươi tuyệt đối đừng nhắc đến nàng ấy nữa, nếu không sẽ hại chết ta đấy."

Kỳ Ấu An nhìn vẻ mặt căng thẳng của nàng, không khỏi nhếch môi cười khẩy, "Tiểu Điểu, ngươi chắc chắn Mai Thanh Ngọc đang mang con của ngươi không? Nàng ấy tự nói với ngươi, hay là quân y nói?"

"Lão...lão đại..."

Triệu Tiểu Ô lắp bắp, dường như muốn nói gì đó nhưng lại không nói ra được, nhưng Kỳ Ấu An đã quyết tâm muốn xác minh suy đoán trong lòng, cứ thế khoanh tay trước ngực, luôn nhìn nàng với vẻ mặt nửa cười nửa không.

Một lúc lâu sau, Triệu Tiểu Ô cuối cùng cũng chịu thua, cúi đầu ủ rũ, "Là ta lừa mẫu thân và đại tỷ, nếu không họ sẽ không giúp ta cứu Ngọc Nhi."

"Quả nhiên là vậy," Kỳ Ấu An nhướng mày, "Sớm đã nói với ngươi rồi, hai người căn bản không cùng một đường, người ta một lòng một dạ mưu tính tranh giành ngôi vị hoàng đế, còn ngươi thì sao, ăn chơi hưởng thụ không làm việc đàng hoàng, lại không có gia thế hiển hách nào có lợi cho người ta, người ta sao có thể để mắt đến ngươi được?"

Triệu Tiểu Ô trước đây nghe thì tai này lọt tai kia, lần này thì gật đầu đồng tình, rồi lại nghi ngờ nói, "Cũng không biết sao nữa, trước đây ta thường xuyên quấn lấy Ngọc Nhi, cũng không thấy nàng ấy phiền ta, bây giờ thì hay rồi, ta còn vào tù cùng nàng ấy, nàng ấy ngược lại vô cùng bài xích ta, bị chuột bọ trong ngục dọa cho mặt tái mét suýt ngất, cũng không cho ta đến gần nàng ấy."

Nói đến đây, tâm trạng nàng không khỏi trùng xuống, còn có chút tủi thân, "Ta ở trong đó cùng nàng ấy mười ngày, đến giờ còn chưa nắm tay. Thậm chí nàng ấy còn không nói một lời cảm ơn nào với ta, cũng không nói chuyện với ta, toàn là ta tự nói tự nghe, chỉ mấy hôm trước nghe ta nói ngươi sắp đến, nàng ấy mới chủ động nói với ta  là muốn gặp ngươi một lần, lão đại ngươi nói xem nàng ấy bị làm sao vậy?"

Kỳ Ấu An khóe miệng giật giật, nhìn Triệu Tiểu Ô như nhìn một kẻ ngốc.

Còn có thể làm sao nữa?

Đương nhiên là bị Triệu Chanh Khê chọc tức, nếu là nàng, bị người thân tín phản bội từ hoàng nữ cao quý trở thành tù nhân, muội muội của kẻ phản bội còn như con ruồi đuổi không đi, dù có tổn thương địch tám trăm tự tổn hại một ngàn, nàng cũng phải giết chết Triệu Tiểu Ô.

Công bằng mà nói, Mai Thanh Ngọc tên đó thật sự rất nhẫn nhịn, vậy mà không bóp chết Triệu Tiểu Ô vào một đêm trăng đen gió lớn.

Triệu Tiểu Ô không biết nàng đang nghĩ gì, thấy nàng cứ nhìn mình bằng ánh mắt kỳ lạ, chỉ cảm thấy như hòa thượng sờ đầu không ra.

Đang định mở miệng hỏi, lại thấy lão đại mình bỗng nhiên dời mắt đi, lông mày cong cong nhìn về phía sau mình.

Tống Trạch Lan đã nằm trên giường gần nửa ngày, vội vàng dùng cây trâm ngọc giản dị búi mái tóc dài xõa xuống, rồi chỉnh trang y phục đuổi theo.

Lúc này, thấy Kỳ Ấu An mỉm cười không khỏi cũng yên tâm, "An An, Triệu tiểu thư có vết thương trên người, khi đùa giỡn cũng nên chú ý chừng mực."

Triệu Tiểu Ô bị ngắt lời như vậy, quên sạch chuyện chính, chỉ biết có người đang bênh vực mình, liền gật đầu theo, ôm mông đau nhức oán trách nói, "Đúng vậy đúng vậy, suýt nữa thì đau chết ta, lão đại chắc chắn là cố ý, tẩu tẩu tỷ nhất định phải giúp ta báo thù nhé."

Tống Trạch Lan gật đầu với ánh mắt xin lỗi, một chữ 'được' còn chưa kịp thốt ra, Kỳ Ấu An đã nhìn nàng đầy ẩn ý vào chân trái vừa bước qua ngưỡng cửa, "Thê tử, nàng chắc chắn không? Ta nhớ có người dường như đã tự thân khó bảo toàn rồi."

Đã hẹn là không được ra khỏi nhà, phạm vi hoạt động lớn nhất là sân sau, mà đây là sân trước, là nơi nàng không nên xuất hiện.

Thân hình Tống Trạch Lan bước qua ngưỡng cửa hơi khựng lại, mím môi, vẫn bước vào, tự nhiên đi đến trước mặt Triệu Tiểu Ô, lấy ra một lọ sứ trắng nhỏ nhắn tinh xảo từ trong tay áo đưa cho nàng, "Triệu tiểu thư, đây là thuốc mỡ ta đã pha chế trước đây, nếu Triệu tiểu thư tin tưởng ta, không ngại mang về dùng thử."

"Tin tưởng, tin tưởng, rất nhiều người sau khi được tẩu tẩu khám bệnh đều nói chị y thuật giỏi, chữa bệnh tốt hơn lão Vương, mà lại ít thu tiền."

Triệu Tiểu Ô rất vui mừng, há miệng rộng đón lấy.

Vừa định nhét vào lòng, khóe mắt lại liếc thấy ánh mắt lạnh lẽo của Kỳ Ấu An, động tác không khỏi cứng lại, giây tiếp theo liền như bị bỏng mà nhét lại vào tay Tống Trạch Lan, nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, "Tẩu tẩu, ta vẫn là không nên nhận, vết thương nhỏ này của ta, không dùng đến."

Trong mắt Tống Trạch Lan hiện lên chút nghi hoặc, không hiểu sao nàng lại đột nhiên thay đổi ý định, đang định khuyên nàng, lại thấy nàng lùi lại mấy bước, trực tiếp kéo giãn khoảng cách với mình.

Hơn nữa, ánh mắt nhìn mình còn lộ ra chút cảnh giác, như thể đề phòng mình đến gần.

Lần đầu tiên trong đời, Tống Trạch Lan im lặng, tính cách nàng ôn hòa không làm được chuyện ép buộc người khác, chần chừ một lát, liền đổi lời nói: "Vậy được rồi, Triệu tiểu thư có cần thì nhất định phải nói cho ta biết."

Triệu Tiểu Ô liên tục gật đầu, "Lão đại, tẩu tẩu, ta còn có việc phải đi trước."

"..."

Tống Trạch Lan nhìn nàng ta ôm mông vội vàng rời đi, cúi đầu nhìn bình sứ trong tay, ngón tay trắng nõn hồng hào nhẹ nhàng xoa bóp, đầy vẻ khó hiểu và kinh ngạc, " Triệu tiểu thư sao lại phản ứng như vậy, chẳng lẽ nghi ngờ thuốc của ta có độc?"

Kỳ Ấu An cố nén cười, không vui nói: "Ta thấy kẻ này chính là không biết điều, có mắt như mù, cho nàng ta cũng là lãng phí, chi bằng cho ta."

"...Ta luôn cảm thấy nàng ta kỳ lạ," Tống Trạch Lan đặt thuốc vào lòng bàn tay Kỳ Ấu An, ánh mắt không lộ vẻ gì đánh giá nàng, "An An, vừa rồi nàng sao lại đối xử với Triệu tiểu thư như vậy? Tối qua không phải vẫn tốt sao? Dù là nể mặt đại tỷ của nàng ta, cũng không nên bắt nạt người ta như vậy."

"Mai Thanh Ngọc hết lần này đến lần khác tính kế hai chúng ta, kẻ này lại bảo ta thả người, ta trong lòng không vui," Kỳ Ấu An bĩu môi, rất lý lẽ, "Hơn nữa, hậu viện cũng không phải là nơi mà Càn Nguyên như nàng ta nên đến, ta đối xử khách khí với nàng ta thì nàng ta làm sao mà nhớ lâu được?"

Tống Trạch Lan thở dài, hình như cũng hiểu vì sao Triệu Tiểu Ô lại bất thường, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve má Kỳ Ấu An, "An An à, lòng dạ rộng lượng một chút, dù người ta có tính kế nàng và ta, giờ đây Kỳ gia mưu phản cướp giang sơn của người khác, cũng coi như là một báo một. Giữ lại mạng sống cho nàng ta, thành toàn cho nàng ta và Triệu tiểu thư thì có gì không được?"

Kỳ Ấu An không mua chuộc, hừ hừ đẩy tay nàng ra, "Đúng đúng đúng, ta nhỏ nhen, Tống tỷ tỷ rộng lượng, chỉ cần Kỳ Triều Yến không định mưu phản, nàng sẽ đi làm phi tần cho hôn quân. Nếu thành công, nàng có phải còn phải cảm ơn nàng ta không?"

Không đợi Tống Trạch Lan mở miệng, nàng liền lại nói một cách bỉ ổi: "Triệu Tiểu Ô nói Mai Thanh Ngọc muốn gặp ta một lần, ta không định gặp, nhưng thê tử, vì nàng đã nói như vậy, hay là nàng đi gặp? Tiện thể chuyển lời cảm ơn của ta đến nàng ta?"

Tống Trạch Lan thực sự bị chọc tức, nàng biết người này bên trong vô lại đến mức nào, nói lời bậy bạ không kiêng dè gì, trước mặt mình chỉ là giả vờ ngoan ngoãn, nhưng không ngờ có một ngày, người nào đó lanh lợi không chỉ khiến đại tướng quân tức chết, mà còn khiến nàng tức đến mức ngực đau nhói.

Nàng nhìn Kỳ Ấu An với ánh mắt u ám, một lúc lâu sau mới nở một nụ cười nhẹ, "An An nhắc nhở rất đúng, nếu thành công, quả thực nên cảm ơn Ngũ hoàng nữ thật tốt, dù sao đến lúc đó, theo quy tắc tiểu tướng quân nên cùng Ngũ hoàng nữ gọi ta là mẫu phi phải không?"

Kỳ Ấu An cả người ngây dại, nằm mơ cũng không ngờ thê tử mình lại nói ra lời này, hai mắt trợn tròn.

Tống Trạch Lan thì nhếch môi, thong thả quay người, không nhanh không chậm đi ra ngoài.

Kỳ Ấu An đứng ngây người một lúc lâu mới đuổi theo, "Thê tử, nàng hư rồi..."









Chương 112

Hai người đang chuẩn bị về hậu viện thì Triệu Tiểu Ô lại quay lại, chặn họ lại.

Nói chính xác hơn, Triệu Tiểu Ô chỉ muốn chặn Kỳ Ấu An, nhưng Tống Trạch Lan vì lòng tốt, sợ Kỳ Ấu An lại làm phiền mình, nên đã rất 'hiểu chuyện' mà ở lại.

Triệu Tiểu Ô vừa bị Kỳ Ấu An hiểu lầm nên chịu không ít khổ sở, hoàn toàn không muốn Tống Trạch Lan có mặt, nhưng cũng không dám mở miệng đuổi người, chỉ có thể cố gắng thu mình vào góc, rụt rè mở lời: "Lão đại, ngươi có thể đi cùng ta xuống địa lao gặp Ngọc Nhi một chuyến không? Nàng ấy có chuyện rất quan trọng muốn nói với ngươi."

Kỳ Ấu An đã sớm đoán được, nàng không muốn đi, nên khi Triệu Tiểu Ô ngốc nghếch rời đi, nàng cũng không nhắc nhở.

Bây giờ dù Triệu Tiểu Ô đã nhớ ra, nàng cũng không thay đổi ý định, thẳng thừng từ chối: "Ta rất bận, không có thời gian, đợi nàng ấy ra ngoài rồi tự đến tìm ta đi."

Đó là chuyện của ba tháng sau rồi.

Trong đầu Triệu Tiểu Ô không khỏi hiện lên khuôn mặt tái nhợt, tiều tụy của Mai Thanh  Ngọc, lại một vẻ mặt buồn bã sắp khóc: "Ngọc Nhi không chịu nổi lâu như vậy đâu, lão đại, cầu xin ngươi, ngươi hãy đi gặp nàng ấy đi, sẽ không làm mất quá nhiều thời gian của ngươi đâu."

"Dù ta có đi, cũng sẽ không thả nàng ấy ra, ngươi có thể nói với nàng ấy, đừng mơ mộng nữa."

Kỳ Ấu An không hề động lòng, quay người định đi, nhưng bị Tống Trạch Lan kéo tay áo lại: "An An, đi xem một chút cũng không sao, có lẽ nàng ấy có chuyện khác."

Đối diện với ánh mắt đầy ẩn ý của thê tử, Kỳ Ấu An im lặng một lát, bất đắc dĩ gật đầu: "Đưa người đến đây đi."

Nghe vậy, Triệu Tiểu Ô vui mừng khôn xiết, liên tục đồng ý, còn nháy mắt với Tống Trạch Lan, thầm giơ ngón tay cái.

Tống Trạch Lan bật cười, ra hiệu cho nàng nhanh chóng đi, Kỳ Ấu An nhìn rõ mồn một sự tương tác của hai người, không kìm được mắng vào bóng lưng Triệu Tiểu Ô: "Đúng là chó không bỏ được tật ăn cứt, tật cũ nhanh vậy đã tái phát rồi."

"...Nói bậy bạ gì vậy," Tống Trạch Lan giơ tay nhẹ nhàng đấm nàng một cái, "An An, nàng mà còn ghen bậy nữa là ta giận đó. Ta... trong lòng ta còn có thể chứa người khác sao? Sau này Triệu tiểu thư gì đó, đừng có dính dáng gì đến ta nữa, nếu nàng còn nói ra từ miệng mình, ta sẽ không thèm nói chuyện với nàng nữa."

Thỉnh thoảng ghen tuông cũng không sao, coi như tình thú, nếu thường xuyên như vậy, đó chính là nghi thần nghi quỷ rồi.

Tống Trạch Lan quyết tâm không chiều nàng, ném cho Kỳ Ấu An một ánh mắt "Nàng cần phải tự kiểm điểm", nhưng Kỳ Ấu An có thể tự kiểm điểm ra cái quái gì?

Nàng căn bản không cảm thấy mình sai, thê tử là của nàng, người khác nhìn nhiều một chút cũng không được! Cứ thế mà võ đoán!

Chỉ là trên mặt nàng không có ý hối lỗi, thê tử nàng sẽ giận, thế là sau một hồi cân nhắc lợi hại, nàng ngoan ngoãn nắm tay Tống Trạch Lan: "Thê tử ơi, ta biết lỗi rồi..."

Triệu Tiểu Ô không ngừng nghỉ mang lời của Kỳ Ấu An đến địa lao, người đứng đầu canh giữ địa lao liền đưa Mai Thanh Ngọc ra khỏi nhà giam, nhưng hắn không tin Triệu Tiểu Ô, đích thân dẫn theo hàng chục người áp giải Mai Thanh Ngọc đến tiểu viện của Kỳ Ấu An.

Tiếng bước chân đều đặn, mạnh mẽ của một nhóm người dừng lại ở ngoại viện, nhưng cũng làm cho Tống đại phu ở bên trong hoảng hốt.

Nàng chỉ huy Kỳ Ấu An giấu chiếc áo nhỏ ướt sũng, nhỏ nước của mình dưới áo khoác ngoài, sau khi nhìn từ bên ngoài không thấy gì mới yên tâm, ngón tay ngọc trắng nõn, thon dài nhẹ nhàng vuốt ngực, khẽ thở phào một hơi.

Kỳ Ấu An cũng là lần đầu tiên gặp chuyện như vậy, sau khi luống cuống tay chân mới nghĩ không phải ai cũng là Triệu Tiểu Ô không có não, vội vàng nói với thê tử: "Đừng lo, không có lệnh, họ không dám vào đâu."

Tống Trạch Lan khẽ lắc đầu, gò má trắng nõn vẫn còn vương chút hồng nhạt chưa tan: "Ta lo là Triệu tiểu thư..."

Nói Tào Tháo Tào Tháo đến, lời nàng chưa dứt, Triệu Tiểu Ô đã ồn ào xông vào: "Lão đại, ngươi mau nói với họ, bảo họ cho Ngọc Nhi vào đi."

Kỳ Ấu An nhíu mày, nguy hiểm nheo mắt lại, nhưng ngay sau đó nghĩ đến thê tử không thích nàng như vậy, liền thay đổi sắc mặt, gượng ép nở nụ cười thân thiện: "Bảo nàng ta đợi ở ngoại viện, ta sẽ ra ngay."

Triệu Tiểu Ô nhanh như chớp chạy ra ngoài, có thể chạy nhảy, khiến Tống Trạch Lan khá ngạc nhiên, khẽ nói: "Vết thương của Triệu nhị tiểu thư đã khỏi rồi sao?"

"Triệu Chanh Khê đâu có nỡ đánh thật, cũng chỉ là làm ra vẻ để ta xem thôi, vết thương nhỏ trên mông nàng ta mà đặt lên người ta, ta còn không thèm nhíu mày nữa là."

Kỳ Ấu An cười khẩy, lau khô vết nước trên tay, rồi định đi ra ngoài: "Thê tử, nàng có đi không? Ta đi gặp Mai Thanh Ngọc đó nha."

Vừa nãy Tống Trạch Lan mới nói không cho Kỳ Ấu An ghen bậy, giờ nàng ấy hỏi như vậy, rõ ràng là đang trêu chọc thê tử mình.

Tống Trạch Lan không thèm để ý đến nàng, khóe môi khẽ nở một nụ cười không rõ vui buồn: "An An, nàng nói xem?"

Kỳ Ấu An lập tức bại trận, khẽ ho nói: "Đi đi, thê tử, dù sao thân phận của Mai Thanh Ngọc cũng không tầm thường, trước đây nàng ta đã từng đích thân tranh giành thê tử với ta, nàng có đi cũng không thể coi là ghen bậy đúng không?"

Tống Trạch Lan không từ chối, chỉ liếc nàng một cái đầy trách móc: "Ta sợ nàng sẽ bốc đồng, không thể bình tĩnh nghe Ngũ hoàng nữ muốn nói gì."

Nàng dừng lại một chút, sau đó khôi phục vẻ điềm tĩnh thường ngày, nhẹ nhàng nói: "An An, nàng không phải cũng biết Mai Thanh Ngọc gặp nàng là để ra khỏi địa lao sao? Nàng ấy tuyệt đối không phải người ngu ngốc, bây giờ nàng ấy ở Bình Nhai Sơn cô lập không nơi nương tựa, muốn được tự do, hẳn sẽ đưa ra những điều kiện tương xứng để trao đổi với nàng."

Kỳ Ấu An lại cho rằng Mai Thanh Ngọc chưa chắc đã thông minh đến mức nào, nếu không cũng sẽ không rơi vào tình cảnh này.

Nhưng cũng phải nói, phân tích của thê tử nàng quả thực rất có lý, liền đê tiện nháy mắt với Tống Trạch Lan: "Biết rồi thê tử, lát nữa ta sẽ nhìn sắc mặt nàng mà hành động."

Tống Trạch Lan bị nàng chọc cười, khoác tay nàng, nhẹ nhàng tựa đầu vào: "Cả ngày không có hình dáng gì..."

Hai người cùng đến tiền viện, những binh lính canh giữ Mai Thanh Ngọc liền tự giác lùi ra ngoài cửa, đứng thẳng lưng, vẻ mặt nghiêm nghị canh gác hai bên.

Kỳ Ấu An quét mắt từ trong ra ngoài, khá hài lòng, cũng thầm quyết định nhanh chóng chọn ra một đội thân vệ đáng tin cậy ngày đêm canh gác ngoài cửa viện.

Một là để tránh người khác tùy tiện vào, hai là trông oai phong lẫm liệt, ví dụ như Kỳ Triều Yến là một ví dụ điển hình, đi đến đâu cũng có Trương Cát dẫn theo một đám binh lính mặc giáp trụ, cầm vũ khí theo sau.

Tống Trạch Lan lại không như Kỳ Ấu An mà mơ màng, vừa đến, ánh mắt dò xét của nàng tự nhiên rơi vào Mai Thanh Ngọc.

So với vẻ ngoài khi nàng nhìn thấy nàng ta trong ngục mấy ngày trước không có nhiều thay đổi, Mai Thanh Ngọc vẫn đầu bù tóc rối, tiều tụy, khác hẳn với vẻ cao quý, sang trọng trước đây.

Điểm khác biệt duy nhất là đôi mắt vô hồn, lạnh lùng kia giờ đây có thêm chút thần thái, đang không chớp mắt nhìn vị tiểu tướng quân bên cạnh mình.

Tiểu tướng quân là ai, là Càn Nguyên của mình, dù là do tín hương hay do lòng chiếm hữu, trong lòng Tống Trạch Lan không tránh khỏi dâng lên vài phần khó chịu.

Nhưng theo nguyên tắc địch không động ta không động, dù đã nhìn thấy những cảm xúc không nên tồn tại trong ánh mắt kiềm chế của Mai Thanh Ngọc, nàng cũng không lên tiếng ngắt lời, lặng lẽ làm một người ngoài cuộc tận tâm.

Triệu Tiểu Ô ban đầu thì thầm vào tai Mai Thanh Ngọc, nói với nàng rằng mình vừa phát hiện lão đại đặc biệt sợ thê tử, nếu đường lão đại không thông thì có thể thử thuyết phục tẩu tẩu, lời tẩu  tẩu nói là hữu hiệu nhất, v.v., lải nhải một đống, nhưng lại phát hiện nàng ấy đang thất thần, theo bản năng liền nhìn theo ánh mắt của nàng ấy, lẩm bẩm: "Lão đại..."

Tống Trạch Lan lúc này mới không nhanh không chậm kéo tay áo Kỳ Ấu An, nhẹ nhàng nói: "An An, nàng nhìn đi đâu vậy? Người ở đây này."

"Thê tử, ta có ngốc đến thế không?"

Kỳ Ấu An cười hì hì quay đầu lại, nhưng thấy thê tử mình nhíu mày nghiêm túc, vội vàng thu lại nụ cười, chuyển sang nhìn Mai Thanh Ngọc với vẻ mặt bực bội, Mai Thanh Ngọc tiều tụy thảm hại lại khiến nàng ngạc nhiên một thoáng, nhưng không hề có chút thương hại nào: "Chậc chậc, Ngũ điện hạ trông thật đáng thương, sao không để phụ hoàng hạ thánh chỉ thả ngươi ra? Ta nhớ Ngũ điện hạ xin chỉ rất dễ dàng mà."

Không thể không nói, Kỳ Ấu An rất biết cách chọc tức người khác, sắc mặt Mai Thanh Ngọc lập tức tối sầm lại, môi mấp máy, một lúc lâu sau, lại quay đầu lạnh lùng nói với Triệu Tiểu Ô: "Cút ra ngoài."

"Ồ..."

Triệu Tiểu Ô ngây ngốc đáp lời, nhìn nàng ấy, rồi lại nhìn Kỳ Ấu An, ba bước quay đầu một lần đi ra ngoài cửa viện.

Gọi đến là đến, đuổi đi là đi, trong mắt Kỳ Ấu An, Triệu Tiểu Ô này quả thực có chút thảm, nhưng một người cam chịu, một người cam đánh thì nàng có thể nói gì?

Chỉ có thể xem kịch vui thôi.

Nàng khoác tay Tống Trạch Lan đến phòng xử lý công vụ, ngồi xuống rồi thẳng thừng mở lời: "Có chuyện gì thì nói thẳng đi, ta đang bận."

Nói xong, nàng không nhìn Mai Thanh Ngọc, dùng ánh mắt hỏi thê tử mình xem mình làm đúng hay không, Tống Trạch Lan và nàng tâm ý tương thông, vừa nhìn đã hiểu ý nàng, khẽ gật đầu.

Mai Thanh Ngọc cũng tìm một chiếc ghế ngồi xuống, sau khi Triệu Tiểu Ô rời đi, nàng ấy dường như đã bỏ đi chiếc mặt nạ lạnh lùng "người lạ chớ đến gần", lười biếng ngả người ra sau ghế: "Ấu An, nàng vừa nói rất đúng, phụ hoàng hạ chỉ như thế nào, quả thực là do một ý nghĩ của bản điện hạ. Nhưng, Ấu An lẽ nào không tò mò tại sao lão già đó lại nghe lời như vậy sao?"

Kỳ Ấu An quả thực tò mò, cộng thêm lần ban hôn đó, nàng tổng cộng nhận được ba đạo thánh chỉ, những thánh chỉ vàng ngọc đó cứ như rau cải trắng ven đường, đâu đâu cũng thấy.

Nhưng nàng ngay lập tức nghĩ rằng điều này có lẽ liên quan đến những điều kiện mà Mai Thanh Ngọc muốn đàm phán với mình, liền giả vờ không hứng thú nói: "Cái thánh chỉ chó má gì, đối với ta chỉ là giấy lộn, không đáng để ta tốn công sức."

Kỳ Ấu An vừa dứt lời, eo liền bị véo nhẹ một cái, sau đó nàng nghe thấy giọng nói dịu dàng, điềm đạm của thê tử mình vang lên: "Nếu Ngũ điện hạ bằng lòng, không ngại mở lời kể xem?"

"...Thê tử?"

Có một khoảnh khắc, Kỳ Ấu An trở nên không tự tin, nàng ngây ngốc nhìn Tống Trạch Lan, đầy vẻ khó hiểu, làm như vậy chẳng phải là bị Mai Thanh Ngọc dắt mũi sao?

Thê tử mình thông minh như vậy, sao lại phạm phải sai lầm này?

Tống Trạch Lan không để ý đến nàng, nụ cười nhẹ nhàng, dịu dàng trên môi cũng không hề thay đổi, ánh mắt như một mặt hồ tĩnh lặng, vẫn đặt trên người Mai Thanh Ngọc.

Mai Thanh Ngọc lại chậm chạp không nói, cúi đầu, tự mình dùng tay chải những sợi tóc rối bù dính cỏ khô.

Kỳ Ấu An có chút không hiểu cách làm của Tống Trạch Lan, nhưng điều đó không ngăn cản nàng vô điều kiện bảo vệ thê ê, lạnh lùng nhìn một lúc, liền cười khẩy: "Mai Thanh Ngọc, thê tử ta đang hỏi ngươi đó, ngươi bị điếc hay bị câm rồi? Ta rất bận, không có hứng thú ở đây xem ngươi bắt chấy, ngươi mà còn giấu giếm nữa ta sẽ cho người đưa ngươi xuống! Địa lao thích hợp nuôi chấy, ngươi có thể từ từ bắt, tích góp ba năm năm tháng, còn có thể tự xào một nồi món mặn."

Ngay cả Tống Trạch Lan từ nhỏ đã học tu thân dưỡng tính, cũng suýt nữa phá công, mím chặt môi mới nén được tiếng cười.

Mai Thanh Ngọc càng cứng người lại, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, mãi một lúc sau mới ngẩng đầu nhìn nàng cười tươi: "Ấu An sao biết bản điện hạ muốn ăn mặn rồi?"

"..."

Kỳ Ấu An im lặng, nàng nhìn thấy một chút biến thái trong nụ cười của Mai Thanh Ngọc, hít một hơi thật sâu mới nói: "Ta thấy ngươi bị điên rồi!"

Nàng không muốn nói thêm lời vô nghĩa nào nữa, nắm tay Tống Trạch Lan đứng dậy rời đi.

Hai người đi đến cửa, Mai Thanh Ngọc mới lên tiếng gọi họ lại: "Bản điện hạ không nói là không nói cho các người biết, các người ít nhất cũng phải pha cho bản điện hạ một ấm trà để làm ẩm cổ họng chứ, đây là phép tắc tiếp khách cơ bản nhất."

"Không có," Kỳ Ấu An từ chối dứt khoát, nàng thực sự có chút tức giận, "Là khách hay là tù nhân ngươi không tự biết sao?"

Mai Thanh Ngọc liếm đôi môi hơi khô nứt, giấu đi vẻ thâm trầm trong mắt, ngồi thẳng hơn một chút, "Ta nói là được rồi, vì Quốc sư là người của ta, lão già không chết mê luyện đan, một lòng theo đuổi thuật trường sinh, ta liền chiều theo ông ta, tìm một kỳ nhân giỏi nhất về lĩnh vực này từ dân gian dâng lên cho ông ta, chúc ông ta... sớm siêu thoát."

Kỳ Ấu An không khỏi nhướng mày, "Một tiếng lão già không chết, hai tiếng lão già không chết, sao vậy, tưởng thế là ta sẽ tha cho ngươi à?"

Mai Thanh Ngọc không phủ nhận, "Ấu An, người nàng biết là Mai Thanh Ngọc, còn ta, tên là Mai Thanh Lịch, quả thực có thù sâu với lão già không chết."

Nàng ta dừng lại một chút, nụ cười nhếch mép lộ rõ vẻ châm biếm, "Bất kể ai làm phản, ta đều vui mừng. Thả ta ra, ta có thể giúp nhà họ Kỳ của nàng đoạt vị."

"Mai Thanh Lịch?"

Kỳ Ấu An thầm đọc ba chữ này trong lòng, vừa nghi ngờ vừa không khỏi dấy lên sự cảnh giác và e ngại, nàng vô thức kéo Tống Trạch Lan ra sau lưng, cau mày nói: "Ngươi là Lục hoàng tử... lẽ nào ngươi đã chiếm đoạt thân thể của Mai Thanh Ngọc?"

Tống Trạch Lan khẽ nhếch môi, trong lòng không nghi ngờ gì là vui mừng, nhưng cũng có chút bất lực, thầm mắng một câu ngốc nghếch, rồi mới dịu giọng nói: "An An, có lẽ nàng nghĩ nhiều rồi, ta rất chắc chắn nàng ấy chính là Ngũ hoàng nữ mà chúng ta quen biết."

Có lẽ là do vừa từ ngục tối ra, Mai Thanh Lịch bớt đi chút kiêu ngạo bẩm sinh của hoàng tộc, đối mặt với ánh mắt dò xét trần trụi của Kỳ Ấu An, ngược lại bình thản giải thích: "Nói một cách nghiêm túc, không có Lục hoàng tử mà chỉ có Lục công chúa. Ta và hoàng tỷ là song sinh, lời đồn song sinh xuất hiện có nghĩa là điềm báo vong quốc, vừa sinh ra đã phải dìm chết. Nhưng chúng ga sinh ra ở lãnh cung, không ai hỏi han. Mười năm trước, hoàng tỷ phân hóa thành Càn Nguyên Quân thượng phẩm, khi rời khỏi lãnh cung đã để người hầu Khôn Trạch của mình thay thế thân phận của ta. Sau đó mới có Ngũ hoàng nữ, Lục hoàng tử được ghi vào ngọc điệp hoàng gia, nói như vậy, Ấu An có hiểu không?"

Cái thuyết song sinh bất tường này cũng được lưu truyền rộng rãi trong dân gian, được đồn thổi thần kỳ, nói rằng song sinh là quái vật, là tai tinh, sẽ gây ra đại loạn thiên hạ, v.v., ngay cả trẻ ba tuổi cũng biết, Kỳ Ấu An tự nhiên cũng có nghe nói.

Nàng không có ý định tìm hiểu thật giả trong lời nói của Mai Thanh Ngọc, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, Ngũ hoàng nữ Mai Thanh Ngọc thật sự đã đi đâu?

Là sống hay chết, là gặp bất trắc, hay là ẩn mình ở đâu đó có mưu đồ khác...

Tống Trạch Lan khẽ thở dài, ánh mắt nhìn Mai Thanh Lịch thêm vài phần thương hại, "Theo ta thấy, song sinh không phải là điềm gở, chẳng qua là hoàng thất các người lừa gạt lòng người mà thôi. Ta may mắn được đọc một đoạn lịch sử ghi chép cách đây bốn trăm ba mươi hai năm, khi đó ba nước Đông Khải, Tây Việt và Nam Man đều thuộc triều đại Thiên Phượng, đương kim Hoàng thái nữ trên đường tuần du bị ám sát mất tích, Hoàng đế tuổi cao, sau khi tìm kiếm không có kết quả liền lập trữ quân khác, Tân thái tử và Hoàng hậu không hợp, Hoàng hậu sợ ông ta lên ngôi sẽ bất lợi cho mình và gia tộc, liền lừa dối thiên hạ để Hoàng thứ nữ là Khôn Trạch thay thế tỷ tỷ song sinh của mình trở về, bên ngoài tuyên bố Hoàng thứ nữ đã chết."

Giọng nói nhẹ nhàng của nàng từ từ kể, Kỳ Ấu An dần dần bị khơi gợi sự tò mò, cũng không khỏi đổ mồ hôi thay cho Hoàng thứ nữ, "Rồi sao nữa? Có bị lộ không?"

Tống Trạch Lan khẽ gật đầu, "Hoàng thứ nữ bị hoàng đệ suýt nữa trở thành thái tử vạch trần thân phận trong đại lễ đăng cơ, bị quần thần công kích, bị xử tội lừa dối. Nàng ấy dưới sự bảo vệ của Đại Vu Cổ Sư và những người khác dẫn tộc mẫu chạy về phía tây, sau đó cát cứ Tây Bắc đổi họ thành Cừu, chính là nước Tây Việt ngày nay. Hoàng đệ đó dưới sự ủng hộ của quần thần đăng cơ, sau đó liên tục phái binh tấn công Tây Bắc, chiến tranh liên miên khiến dân chúng lầm than oán thán, vô số nghĩa quân nổi dậy, triều đại Thiên Phượng trải qua biến động, mấy chục năm sau liền không còn tồn tại, chia cắt thành hai nước Nam Man và Đông Khải. Còn tổ tiên của hoàng thất Đông Khải, chính là vị hoàng đệ đó, tức là vị quân chủ cuối cùng của triều đại Thiên Phượng."

Nói đến đây, Tống Trạch Lan dừng lại, ánh mắt phức tạp nhìn Mai Thanh Lịch, Mai Thanh Lịch cũng biết nội tình, khóe môi mỏng cong lên một đường cong, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo, "Thiếu phu nhân nói không sai, vị quân chủ cuối cùng đó căm ghét hoàng tỷ của mình sâu sắc, cũng để ngăn chặn chuyện này tái diễn, liền để lại tổ huấn, phàm hậu thế xuất hiện song sinh, đều không được giữ lại."

"Cái điềm báo vong quốc chó má," Kỳ Ấu An không kìm được mắng, "Đây chính là cái cớ mà bọn họ bịa đặt, thật là khốn nạn, vì lợi ích cá nhân mà lừa gạt dân chúng của mình xoay như chong chóng, bọn họ rốt cuộc có biết mình đã hại chết bao nhiêu sinh mạng vô tội không?"

Tống Trạch Lan đưa tay vỗ vỗ lưng nàng, nàng mới từ từ bình tĩnh lại, mặt trầm xuống không nói nữa.

Mai Thanh Lịch liền tiếp lời: "Hoàng tỷ của ta tình cờ cũng phát hiện ra sự thật bị che giấu này, nên chúng ta mới có thể sống sót."

Mai Thanh Ngọc  tư chất cực tốt, là người nổi bật trong số các hoàng tử, hoàng nữ, 'Lục hoàng tử' lại là nam nhi, hai người dung mạo cũng không giống nhau, xuất hiện vừa đúng lúc trong tầm mắt của lão hoàng đế, dù lão hoàng đế có lòng dạ sắt đá, cũng không có lý do gì mà không nương tay với huyết mạch của mình...

Kỳ Ấu An nhướng mày, không hề nể mặt Mai Thanh Lịch, nói thẳng ra lời trong lòng, "Ta thấy hoàng tỷ của ngươi thông minh hơn ngươi nhiều, chỉ cần chia cho ngươi một phần, ngươi cũng không đến nỗi rơi vào tình cảnh này."

"Hừ," Mai Thanh Lịch cười lạnh một tiếng, vẻ mặt u ám nói: "Trách ta à? Lão hồ ly nhà nàng và họ Triệu hợp sức tính kế bản điện hạ, đổi lại là nàng, nàng e rằng còn thảm hơn bản điện hạ."

"Ngươi tự mình ngu ngốc, đừng nghĩ người khác cũng ngu ngốc..."

Kỳ Ấu An còn chưa dứt lời, giọng nói của Mai Thanh Lịch đã vang lên, "Kỳ Ấu An, bất kể nàng có tin hay không, điện hạ này chỉ nói một lần, trừ việc cưỡng hôn phu nhân của nàng ở y quán là do ta làm, những chuyện khác đều là do họ Triệu bày mưu cho điện hạ này. Nàng nghĩ tại sao nàng ta lại làm như vậy?"

"Cái gì?"

Kỳ Ấu An ngẩn người một lát, sau đó sắc mặt khó coi đến cực điểm, "Thánh chỉ ban hôn cũng là ý của nàng ta?"

Mai Thanh Lịch thản nhiên gật đầu, "Lúc đó ta thấy đó là một ý hay, liền chấp nhận."

Bây giờ xem ra, lại là một ý tồi tệ không thể tồi tệ hơn.

Ánh mắt Mai Thanh Lịch lướt qua hai người họ, cuối cùng lại dừng lại trên Kỳ Ấu An đang cố gắng kìm nén sự tức giận, "Nàng ta nói nàng không giống mẫu thân mình, người đầy tham vọng và mưu mô, nàng là người có tấm lòng son sắt, trung quân ái quốc, từ nhỏ đến lớn nguyện vọng ra trận giết địch bảo vệ lê dân bách tính chưa từng thay đổi, ta chưa từng nghĩ nàng sẽ đứng về phía Kỳ Triều Yến... chỉ vì một Khôn Trạch."

"Mai Thanh Lịch!" Kỳ Ấu An mắt phun lửa giận, giọng nói lạnh như băng giá mùa đông, thấu xương lạnh lẽo, "Nếu để ta biết ngươi lừa ta, ta sẽ khiến ngươi cầu sống không được, cầu chết không xong!"

Nếu Mai Thanh Lịch không nói dối, vậy thì người từng bước đẩy Kỳ Ấu An vào con đường tạo phản chính là Kỳ Triều Yến.

Bị mẫu thân ruột tính kế, Kỳ Ấu An làm sao có thể không tức giận?

Cũng chỉ có lửa giận, mới có thể che giấu cảm xúc khó nén trong lòng nàng.

Tống Trạch Lan nhìn vào mắt, đầy xót xa buông lỏng nắm đấm đang siết chặt của nàng, "An An, nàng đừng để trong lòng, đó chỉ là lời nói một phía của nàng ta thôi, không thể tin là thật."

Kỳ Ấu An không muốn nàng lo lắng cho mình, cố nặn ra nụ cười ừ một tiếng, "Thê tử, ta không sao, cho dù là thật thì sao? Triệu Chanh Khê là quân sư của ta, Kỳ Triều Yến là mẫu thân ta, chúng ta vốn dĩ là cùng một phe."

Nàng dừng lại một chút, rồi ngẩng đầu nhìn Mai Thanh Lịch nói: "Ngươi nói với ta những điều này, là để chứng minh ngươi không ngốc sao? Triệu Chanh Khê tại sao lại xúi giục ngươi đi xin chỉ ban hôn, đương nhiên là để danh chính ngôn thuận, đạo lý đơn giản như vậy mà ngươi lại không hiểu sao? Còn nữa, nàng ta có phải không nói cho ngươi biết ta là Càn Nguyên không? Chẳng mấy chốc cả thiên hạ sẽ biết hoàng đế ngu muội vô sỉ đến mức nào, ép buộc đại tướng quân trung thành khởi binh tạo phản."

Một loạt câu hỏi phản bác của Kỳ Ấu An giáng xuống, nếu không phải Mai Thanh Lịch tận mắt chứng kiến nàng vừa rồi mất kiểm soát, có lẽ đã bị nàng lừa gạt qua rồi.

Nhưng Mai Thanh Lịch cũng không còn ngu ngốc đến mức lại chọc giận nàng, ừ một tiếng qua loa, "Hay là nói chuyện chính đi, cái nơi tồi tàn đó ta không muốn ở thêm một khắc nào nữa, ở thêm nữa thật sự sẽ mọc chấy. Trước đây để giành binh quyền của nhà họ Kỳ các nàng, ta đã chuẩn bị làm một trận lớn, nhân lúc hòa thân đã cài cắm không ít thám tử ở Nam Man, trong tay cũng có nhiều thứ nàng cần, nàng thả ta ra, ta sẽ ở phía sau bày mưu tính kế cho nàng, trong vòng ba đến năm năm, nhất định có thể đánh cho người Man phải cúi đầu xưng thần."

"Ngũ điện hạ," Kỳ Ấu An kéo dài giọng điệu, khóe môi nở một nụ cười lạnh nhạt, "Lời ngươi nói, có thể tin được không? Ngũ hoàng nữ thật sự đâu rồi? Sẽ không âm thầm mưu đồ gì chứ?"

"Chết rồi," Ánh mắt Mai Thanh Lịch thoáng qua một tia u ám, sau đó lại cười vô cùng vui vẻ, "Ấu An, nàng muốn ta làm thế nào? Hay là điện hạ này gả cho nàng làm thiếp? Thật sự trở thành người của nàng, nàng hẳn là yên tâm rồi chứ?"

Kỳ Ấu An còn chưa thoát khỏi tin tức ngũ hoàng nữ thật sự đã chết, đã bị những lời sau đó của nàng làm cho suýt chút nữa phun ra một ngụm máu cũ, "Ngươi đừng hại ta, nói bậy nữa thì ngươi chết trong ngục đi."

Bất kể Mai Thanh Lịch phản ứng thế nào, dù sao nàng cũng vô thức nắm lấy cánh tay Tống Trạch Lan, vội vàng nói: "Thê tử, ta tuyệt đối không có hai lòng với nàng, nàng vẫn luôn ở đây nhìn đấy, là nàng ta tự nói không liên quan gì đến ta, ta trong sạch..."

Tống Trạch Lan thà rằng nàng mãi mãi là một kẻ vô lại không có hình dáng, cũng không muốn nàng yếu đuối đáng thương như vừa rồi, ánh mắt dịu dàng quan tâm thêm vài phần ý cười nhạt, "An An, vậy nàng muốn nàng ta chứng minh thế nào?"

Kỳ Ấu An không nghĩ ngợi gì, không vui nói: "Lấy cái chết để minh chứng đi."

Ba tháng giam cầm cầu xin, ngược lại biến thành án tử hình, Mai Thanh Lịch cười lạnh một tiếng, liền không nói gì nữa.

Hai người không ai để ý đến ai, Kỳ Ấu An thậm chí còn muốn bỏ đi, nhưng bị Tống Trạch Lan ngăn lại.

Tống Trạch Lan suy nghĩ một chút, vẫn quyết định tự mình đưa ra quyết định, liền cân nhắc nói: "Không biết Thanh Lịch cô nương có nguyện ý gả cho Triệu nhị tiểu thư không? Lần này An An dám mạo hiểm bị đại tướng quân trách phạt mà thả ngươi tự do, đều là vì mẫu thân của nhị tiểu thư đã nói giúp cho ngươi trước mặt nhạc mẫu ta."

Mai Thanh Lịch đang lạnh mặt bỗng vỗ tay cười lớn, nhưng trong mắt lại không có chút ý cười nào, "Được thôi, chỉ cần người nhà họ Triệu đủ cứng rắn, điện hạ này hạ mình gả qua thì có sao đâu?"

Lần này đến lượt Tống Trạch Lan im lặng, nếu nàng khuyên can, chẳng phải là hại nhà họ Triệu sao?

Kỳ Ấu An thấy nàng cau mày, đưa tay ôm lấy eo nàng, liền kéo người vào lòng.

Không đợi Tống Trạch Lan hoàn hồn giãy giụa, nàng liền nói: "Thê tử, nàng xem tên này nguy hiểm đến mức nào, theo ta thấy, hoặc là giết, hoặc là đuổi đi, ta không có gan giữ nàng ta ở đây."

Tống Trạch Lan vốn đang do dự, nghe lời nàng nói liền gạt bỏ ý định để Mai Thanh Lịch ở lại làm mưu sĩ, "Cũng được, vậy thì để nàng ta rời khỏi đây đi."

Tuy nhiên, Mai Thanh Lịch làm sao cam tâm ẩn danh làm một người dân bình thường?

Nàng cúi đầu, ánh mắt thờ ơ, nghe Kỳ Ấu An nói để nàng rời đi, mí mắt khẽ nhấc lên, "Hai vị yên tâm, ta sẽ không hại các nàng. Trong tay ta có ba mỏ vàng, năm mỏ sắt đang khai thác, các nàng không cho ta ở lại, ra khỏi cổng thành ta sẽ đi tìm Kỳ đại tướng quân, chắc hẳn..."

"Được," Tống Trạch Lan không đợi nàng nói hết, liền vội vàng nói trước khi Kỳ Ấu An mở miệng: "Có thể ở lại."

Mai Thanh Lịch cười, "Vậy còn làm thiếp cho Ấu An thì sao?"

Tống Trạch Lan hít một hơi thật sâu, cụp mắt xuống, "Nếu An An đồng ý, ta không phản đối."

Thật ra, Kỳ Ấu An thật sự rất nghèo, nhưng chuyện bán thân nàng kiên quyết không làm, "Đừng có được đằng chân lân đằng đầu, ta không thèm ba quả óc chó hai quả táo của ngươi, mọi quân nhu đều do Kỳ Triều Yến phụ trách. Ngươi muốn ở lại thì ở, nhưng nếu ta phát hiện ngươi có ý đồ xấu, ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi."

Nàng nói xong, liền trực tiếp ôm Tống Trạch Lan rời đi.

Mai Thanh Lịch thì không gọi họ lại nữa, một mình lặng lẽ ngồi đó, Triệu Tiểu Ô hớn hở chạy đến bên cạnh nàng, nàng cũng không để ý, trong mắt thờ ơ như không chứa đựng bất cứ điều gì.

Kỳ Ấu An trở về hậu viện, liền bận rộn an ủi thê tử, mãi đến khi Tống Trạch Lan ngủ say mới ra ngoài.

Nàng không biết Mai Thanh Lịch rời đi lúc nào, dù sao khi ra ngoài thì sân ngoài yên tĩnh, không có một bóng người.

Nếu có thể, nàng hy vọng Mai Thanh Lịch vĩnh viễn biến mất, bởi vì nàng đã có thể dự đoán được những ngày sau này sẽ hỗn loạn đến mức nào...

Chương trước Chương tiếp
Loading...