| BHTT | | EDIT - HOÀN | Xa Xôi Thời Không Bay Tới Một Cánh Hoa
Chương 35. Ôn Ninh
Loại lúa mới là loại lúa chắc chắn và tốt, tiếp theo là cẩn thận chăm sóc và chờ thu hoạch.Vân Nhiễm vì chán không có việc gì làm nên bắt đầu nghĩ đến việc cải tiến xe chở nước.Nàng còn giấu những linh kiện máy móc, khiến chiếc xe chở nước trở nên hiệu quả hơn, làm nàng có chút hưng phấn.Với tâm trạng vui vẻ, Vân Nhiễm cầm theo hai vò rượu bước vào cửa nhà Hoa Nhược, nhưng chưa kịp vào thì đã bị Tần Dữu Dữu ngăn lại.“Vân Vân ~ nương nói, từ nay về sau trong nhà không cho có rượu ~” Tần Dữu Dữu xoay eo, chắn ngang không cho Vân Nhiễm vào."Đừng nói bậy! Bưởi Bưởi, cái này thực ra là nước trái cây, chỉ là dùng gạo làm nước trái cây thôi, ngươi nghĩ xem Bưởi Bưởi có phải cũng muốn ăn gạo không?" Vân Nhiễm mở miệng nói dối."Vân công tử..." Tần Thư không biết từ khi nào xuất hiện phía sau Vân Nhiễm, cũng không biết đã nghe được bao nhiêu."Ai nha, không phải là đệ muội sao?" Vân Nhiễm giật mình, vội vàng che vò rượu phía sau."Mũi ngươi thật nhạy bén nhỉ?" Tần Thư cười hỏi.Vân Nhiễm bản năng sờ mũi, sau đó xấu hổ cười: "Ngươi nhìn xem đệ muội, sao lại không biết nói chuyện phiếm thế này."Tần Thư thở dài, bất đắc dĩ nhìn nàng đang biểu diễn, Vân Nhiễm quả nhiên bắt đầu tìm kiếm bóng dáng Hoa Nhược ở xung quanh."Vân công tử, đừng tìm nữa, Hoa Nhược nàng đang ở ngoài ruộng." Tần Thư nhìn ra ý định của nàng."Vậy ta xuống ruộng tìm cô ấy!" Vân Nhiễm nhanh chóng bước đi."Nương, đó là nước trái cây sao?" Tần Dữu Dữu kéo tay Tần Thư, tò mò hỏi."Bưởi Bưởi ngoan, nghe nương nói, rượu không phải thứ tốt..." Tần Thư bế Tần Dữu Dữu lên, kiên nhẫn giải thích.Vân Nhiễm chạy thật xa mới vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm, sau đó bước nhanh đi tìm Hoa Nhược.Lúc này, Hoa Nhược đang kiểm tra tình trạng lúa giống ở các gia đình, tay ấn vào trong nước, nhắm mắt lại.Loại năng lực này giống như radar, lấy Hoa Nhược làm trung tâm, tỏa ra ngoài để kiểm tra tình hình phát triển của các loại lúa."Mộng du?" Vân Nhiễm xuất hiện, đánh gãy việc kiểm tra của Hoa Nhược."Ngươi đến đây làm gì?" Hoa Nhược đứng dậy, xoa xoa tay."Ngươi xem đây là cái gì?" Vân Nhiễm giơ vò rượu trong tay lên.Hoa Nhược ôm chặt vò rượu, làm ra vẻ lén lút, nhìn xung quanh một cách cẩn thận."Ngươi phải cẩn thận đấy, cái này bây giờ ở nhà chúng ta là hàng cấm!" Hoa Nhược thì thầm."Nàng quản được ngươi à? Nàng không có ở đây." Vân Nhiễm không bận tâm."Nàng… đâu đâu cũng có thể ở." Hoa Nhược vẫn lo lắng, nhìn ngó xung quanh, sợ Tần Thư sẽ bất ngờ bắt gặp."Thật là kỳ lạ, sao? Uống một ly nhỏ được không?" Vân Nhiễm không biết từ đâu lấy ra hai chiếc chén nhỏ."Ta nhìn ngươi uống..." Hoa Nhược nuốt nuốt nước miếng, mặc dù rất muốn nhưng nhớ đến Tần Thư, cô đành phải nhẫn nhịn."Nhà có gia quy có khác?" Vân Nhiễm ngồi xuống đất, thong thả đổ một chén rượu rồi đưa lên miệng, nhấp một ngụm nhỏ."Ta nói cho ngươi biết! Ngươi như thế này là trời phạt đó!" Hoa Nhược biết Vân Nhiễm cố tình làm cho cô thèm."Nói bậy thôi ~" Vân Nhiễm cười, uống tiếp, còn không quên khen rượu thật ngon.Khi hai người đang trò chuyện, hai chiếc xe ngựa từ xa chậm rãi tiến lại. Hoa Nhược nhận ra đó là xe của Chưởng quầy và gia đình của ông ấy, xe đang vội vàng chạy đến.Vân Nhiễm không hứng thú với chuyện đó, tiếp tục uống rượu, trong khi chưởng quầy xuống xe và cùng Hoa Nhược trò chuyện mấy câu. Màn vải phía sau xe ngựa bị ai đó vén lên.Một đôi giày trắng tinh dẫm lên cầu thang gỗ, Hoa Nhược không khỏi nhìn về phía đó.Một nữ tử trong trang phục quý phái màu tím đứng đó, mái tóc đen nhánh được cuộn thành búi, trên búi tóc có cài một chiếc trâm bằng ngọc có tua rua rủ xuống.Nàng có khuôn mặt trắng nõn nà, làn da mịn màng, hai hàng lông mày thanh thoát như vẽ, mỗi cử chỉ đều toát lên vẻ quý tộc, thể hiện rõ gia thế bất phàm của nàng.“Hoa huynh, để ta giới thiệu một chút.” Cùng chưởng quầy dẫn Hoa Nhược đến gần nữ tử kia. “Đây là người từ hoàng thành tới, cũng là đại diện cho thương hội hợp tác lần này của chúng ta, ngươi có thể gọi nàng là…” Cùng chưởng quầy nhìn về phía nữ tử.“Ta họ Ninh, ngươi có thể gọi ta là Ninh cô nương.” Ôn Ninh mỉm cười nói.“Chào Ninh cô nương.” Hoa Nhược khom người hành lễ.“Ninh cô nương lần này đến đây chỉ là để tham quan, Hoa huynh không cần phải lo lắng.” Cùng chưởng quầy nói.“Dạ, có thể, cứ tự nhiên tham quan.” Hoa Nhược gật đầu, rồi lùi lại định dẫn họ đi tham quan.Bỗng nhiên Hoa Nhược nhớ ra, vẫn còn một “tửu quỷ” đang nằm dưới đất. Cô định gọi Vân Nhiễm nhưng lại phát hiện không thấy cô ấy đâu.“Người đâu?” Hoa Nhược nhìn xung quanh, chỉ có thể thấy trên mặt đất một vò rượu và nửa ly rượu đã được để yên trên mặt đất.“Nghe nói, ở đây có một vật kỳ lạ, gọi là… xe chở nước?” Ôn Ninh nhẹ nhàng hỏi.“A? Đúng rồi, vậy để ta đưa Ninh cô nương đi xem.” Hoa Nhược không để ý đến Vân Nhiễm, liền dẫn họ đến gần bờ sông.Càng lại gần bờ sông, âm thanh từ xe chở nước càng rõ ràng, nếu chú ý kỹ, có thể nghe thấy tiếng bánh răng máy móc chuyển động.“Nếu vật này được sử dụng rộng rãi, nhất định sẽ có thể đóng góp không ít cho đất nước.” Ôn Ninh vừa thấy chiếc xe chở nước đã khen ngợi không ngừng.“Đáng tiếc, hiện tại xe chở nước vẫn còn nhiều điểm thiếu sót, đang nỗ lực hoàn thiện.” Hoa Nhược trả lời.“Liệu ta có thể xem kỹ một chút không?” Ôn Ninh hỏi.“Đương nhiên được, nhưng ngài phải cẩn thận một chút.” Hoa Nhược lo lắng nàng không cẩn thận kích hoạt một cơ quan nào đó, vì Vân Nhiễm đã cẩn thận đặt nhiều cơ quan nhỏ để bảo vệ, tránh người có ý đồ xấu.Ôn Ninh nhấc góc váy lên, tiến lại gần một chút, vừa định tán thưởng về chiếc xe chở nước kỳ diệu thì mắt của nàng lại bị một vật khác hấp dẫn.“Đây là do ai làm vậy?” Ôn Ninh quay người, vội vã hỏi.“A? Vật này là do một người bạn tốt của ta làm.” Hoa Nhược trả lời.“Nàng ấy đâu rồi?” Ôn Ninh có vẻ càng thêm lo lắng.“Không biết, nàng vừa mới còn ở đây, một chút sau đã không thấy đâu nữa.” Hoa Nhược thật thà trả lời, không biết Vân Nhiễm đã đi đâu.“Nàng tên gì?” Ôn Ninh lại hỏi.“Nàng...” Hoa Nhược ngập ngừng, suýt nữa thì nói ra tên của Vân Nhiễm, nhưng cô lo sợ nếu người này có ý đồ xấu với Vân Nhiễm, nên mới ngừng lại, “Tên nàng ta thì không biết, chỉ biết là một vị cao nhân ngoài đời.”“Vậy nàng ấy ở đâu?” Ôn Ninh nhíu mày.“Cái này... cũng không biết.” Hoa Nhược nghĩ mình cần phải thông báo cho Vân Nhiễm trước về tình huống này.“Không biết sao...” Ôn Ninh thất vọng nhìn về phía chiếc máy móc bánh răng, thứ này nàng rất quen thuộc, mà chỉ có người kia mới có thể làm ra được.Không nhận được câu trả lời mình mong muốn, Ôn Ninh rời đi trong tâm trạng buồn bã.Hoa Nhược quay lại bờ ruộng, nhặt chiếc vò rượu trên mặt đất, rồi mang về nhà. Tần Thư nhìn thấy vò rượu trong tay cô, trừng mắt nhìn cô một cái rồi xoay người vào trong nhà.“Trời ơi! Ta thật là oan uổng mà!” Hoa Nhược vội vã buông vò rượu xuống rồi bước vào nhà.Sau vài lần giải thích, Tần Thư kéo cô lại, kiểm tra xem quả thật trên người cô không có mùi rượu.“Không phải là không cho nàng uống rượu, mà là sợ ảnh hưởng đến sức khỏe của nàng.” Tần Thư sờ lên mặt cô.“Ta biết nàng không phải là người gây rối vô lý.” Hoa Nhược mỉm cười rồi kể lại những chuyện xảy ra hôm nay.“Nghe nói Ninh cô nương hình như quen biết Vân Nhiễm?” Tần Thư nói.“Ai bảo không phải, Vân Nhiễm như vậy mà, nếu mà là kẻ thù thì sao đây?” Hoa Nhược đáp.“Đúng rồi, nếu có địa chỉ của người ta, nhất định phải hỏi rõ ràng mới được nói.” Tần Thư nói.“Ta ngoan mà ~” Hoa Nhược trêu đùa, mong Tần Thư khen ngợi.“Nàng ngoan thì phải biết chú ý sức khỏe.” Tần Thư nhéo nhẹ mặt nàng.“Đương nhiên rồi, ta muốn sống lâu trăm tuổi để bên nàng suốt đời.” Hoa Nhược dựa vào tay nàng.“Vậy thì ngoan lắm ~” Tần Thư nói, rồi nhìn Hoa Nhược nhìn nàng bằng ánh mắt tinh nghịch, cô muốn nhận lời khen từ nàng.“Khen thưởng gì đây? Đêm nay nàng phải tự ngủ thôi ~” Tần Thư cười, quay người bước ra khỏi nhà.“Rõ ràng là trừng phạt mà...” Hoa Nhược mặt dày mày dạn, đi theo phía sau Tần Thư, lầm bầm không ngừng.Tối hôm đó, Hoa Nhược dùng tuyệt chiêu dụ dỗ Tần Dữu Dữu ngủ.. rồi... Hắc hắc... Ôm mỹ nhân vào lòng.