| BHTT | | EDIT - HOÀN | Xa Xôi Thời Không Bay Tới Một Cánh Hoa
Chương 2. Mềm lòng
Hoa Nhược đứng một bên, im lặng nhìn Tần Thư. Cô không nói gì, cũng không làm gì, chỉ lặng lẽ quan sát. Có lẽ vì khóc quá lâu, Tần Thư dần mệt mỏi, tiếng nức nở cũng từ từ ngừng lại.“Giờ thì có thể nói được chưa? Nàng bị làm sao vậy?” Hoa Nhược lại hỏi, giọng vẫn đều đều, không biểu lộ cảm xúc gì.Tần Thư ngẩng đầu, mắt đỏ hoe, khẽ đáp: “Là phong hàn… Không sống được bao lâu nữa…”Khi thốt ra những lời này, từng chữ như dao cắt vào tim Tần Thư.Năm mười bốn tuổi, nàng bị cha mẹ bán cho gia đình giàu có trong thôn làm con dâu nuôi từ bé. Nhưng thực tế, nàng chỉ là món đồ xung hỉ. Gia đình ấy chỉ có một cậu thiếu gia duy nhất, nhưng sức khỏe lại rất yếu.Khi bước vào nhà đó nàng sống như một người hầu. Khi nàng mười tám tuổi, vì muốn nối dõi tông đường, lão gia đã ép nàng vào phòng của thiếu gia. Đêm hôm đó, không hiểu sao cậu thiếu gia ngày thường ốm yếu nhưng đêm ấy lại có tinh lực.Cuối cùng, họ đã viên phòng. Dù chỉ có một lần nhưng may mắn, Tần Thư mang thai. Một năm sau, nàng hạ sinh một bé gái. Tuy nhiên, vận may chẳng ở lâu thiếu gia không bao lâu sau cũng qua đời, như thể chỉ chờ hoàn thành trách nhiệm nối dõi tông đường rồi ra đi.Biến cố xảy ra. Khi đứa bé vừa ròn hai tuổi, gia đình lão gia vì đắc tội quyền quý mà rơi vào cảnh táng gia bại sản, tan nhà nát cửa, vợ chồng ly tán. Nhưng quyền quý vẫn không buông tha muốn đuổi cùng giết tận. Dẫu căm hận gia đình nhà chồng đến tận xương tủy, Tần Thư không muốn con mình phải chịu chung số phận. Cắn răng chịu đựng, nàng ôm đứa trẻ chạy trốn vừa lăn vừa bò đến vùng núi sâu.Tần Thư chỉ mong một điều giản dị: con gái khỏe mạnh. Chỉ cần như thế, nàng tin rằng dù khổ cực đến đâu, họ cũng có thể vượt qua.Thế nhưng trời không thương xót những người đáng thương. Một tháng sau khi vào trong núi, Tần Dữu Dữu - con gái nhỏ của nàng - đột nhiên mắc phong hàn. Tần Thư tìm khắp nơi tìm kiếm thảo dược, nhưng không dám trực tiếp cho con uống mà luôn tự mình thử dược trước.Dù Tần Thư cố gắng hết sức cứu con, nhưng bệnh của Tần Dữu Dữu vẫn cứ tái đi tái lại. Đến sáng hôm nay, đứa bé không tỉnh dậy nữa. Nhìn đứa bé đang dần dần mất đi hơi thở, Tần Thư tuyệt vọng đến mức không còn muốn sống.Trong cơn bấn loạn, nàng nghĩ đến việc treo cổ tự sát. Vì cây quá cao, Tần Thư chỉ có thể buộc dây thừng vào một tảng đá rồi dùng hết sức ném đi...Nhưng không ngờ tảng đá đó lại rơi trúng Hoa Nhược - người vừa xuyên không đến thế giới này. Và đó là toàn bộ sự việc dẫn đến tình cảnh hiện tại. Nghe xong câu chuyện của Tần Thư, Hoa Nhược lần đầu tiên thật sự hiểu rằng quá trình xuyên qua không chỉ có những điều tốt đẹp, mà còn có rất nhiều gian nan và đau khổ mà khó có thể nhìn thấy.Lần này, câu chuyện làm Hoa Nhược cảm thấy một chút chua xót, cô liền vỗ vỗ vai Tần Thư một cách động viên, mặc dù tay cô có vẻ hơi vụng về.“Sẽ ổn thôi...” Hoa Nhược không biết phải làm sao để an ủi người mẹ nhỏ bé này.Rõ ràng mới chỉ hai mươi tuổi, nhưng Tần Thư đã phải chịu đựng quá nhiều khổ đau. Hoa Nhược tuy không thân thiết với Tần Thư, nhưng cô có thể cảm nhận được sự đau đớn khi một người quá trẻ lại phải mất đi tất cả những gì mình từng có.“Tốt... tốt lắm, đừng đứng dậy nữa... Hy vọng kiếp sau, ta có thể tìm được một người trong sạch... Ta... Ta sẽ làm trâu làm ngựa để đền bù cho nàng...” Tần Thư lại một lần nữa bật khóc.Trong lòng nàng, Tần Dữu Dữu như cảm nhận được nỗi khổ của mẹ, bàn tay nhỏ bé trên mặt đất khẽ cử động, cố gắng nắm lấy ngón tay của Tần Thư.Cử động nhỏ đó vô tình kéo lấy góc áo của Hoa Nhược.“Cái này cho ngươi... Ta... Ta không thể sống được nữa... Nhưng ngươi còn có thể...” Tần Thư đưa bánh nướng từ trong lòng ngực cho Hoa Nhược.Bánh nướng đã lạnh ngắt, Hoa Nhược cầm lấy và ấn thử, bánh nướng rất cứng, nhưng vẫn còn cảm nhận được hơi ấm lạ lùng...Trong khoảnh khắc đó, Tần Dữu Dữu như hồi quang phản chiếu, mở mắt và nắm lấy ngón tay út của Hoa Nhược.“Con của ta…” Tần Thư nhận ra rằng đây là một thử thách lớn, nếu Tần Dữu Dữu chết đi, thì nàng cũng không còn lý do để sống.Lòng bàn tay của đứa trẻ nóng bỏng kỳ lạ, độ ấm đó thậm chí lan đến tận trái tim Hoa Nhược. Cô ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt của Tần Dữu Dữu.Đôi mắt của đứa trẻ luôn sáng trong, vô tội, Hoa Nhược có khả năng thông linh, cảm nhận được mọi thứ trong thế giới này. Cảm giác ấy càng rõ rệt khi cô tiếp xúc với sự thuần khiết của đứa trẻ.Lần này, Hoa Nhược cảm nhận được sự khát khao sống, một cảm xúc khác biệt với những phản ứng của cây cối. Đây là một đứa trẻ sống, không phải là thực vật.“Không muốn rời đi, phải không?” Hoa Nhược nhẹ nhàng vuốt mu bàn tay Tần Dữu Dữu.Tần Dữu Dữu chớp mắt nhìn cô, Hoa Nhược khẽ cười, rồi nhìn chiếc bánh nướng trong tay, nhẹ nhàng đặt nó vào trong túi.“Suốt 24 năm qua, ta chưa bao giờ làm như thế này. Người ta nói cỏ cây vô tình, nhưng đối với chúng nó ta chưa bao giờ vươn tay giúp đỡ. Nhưng đối với ngươi, hẳn là ngươi sẽ sống sót.” Hoa Nhược đặt ngón tay lên trán của Tần Dữu Dữu.Cô không biết liệu điều này có thành công hay không. Hoa Nhược thực sự có khả năng chữa lành mọi vật, nhưng cô chưa bao giờ thử dùng năng lực đó cho con người, thậm chí là thực vật cũng chưa bao giờ được nàng chữa trị.Hoa Nhược tin vào số mệnh. Cô luôn cho rằng cuộc sống của nàng chính là một hành trình lang thang, không nơi nương tựa. Nếu trong hành trình này, cô có cơ hội cứu một mạng sống, thì tại sao không thử?Quá trình chữa lành này tiêu tốn rất nhiều năng lượng của Hoa Nhược. Cô tập trung hết sức vào đầu ngón tay, cảm nhận từng nhịp thở của mình trở nên gấp gáp.Khi cứu sống người khác, đồng nghĩa với việc Hoa Nhược chia sẻ nỗi đau của đối phương, cảm giác bỏng rát bắt đầu lan từ ngón tay cô và dần dần thấm vào khắp cơ thể.“Nhanh lên! Nhanh lên!” Trán Hoa Nhược ướt đẫm mồ hôi, cô gần như không thể chịu đựng thêm nữa…Mặc dù Tần Thư không biết Hoa Nhược đang làm gì, nhưng khi thấy sắc mặt của Tần Dữu Dữu càng ngày càng tốt lên, nàng cũng hiểu rằng người từ trên trời giáng xuống đang cứu đứa trẻ của nàng.“Ta có thể giúp gì không?” Tần Thư nói rất nhỏ, nàng lo lắng làm phiền Hoa Nhược trong lúc cứu người.“Ta sắp không chịu được nữa! Nhanh lên!” Hoa Nhược giơ tay, gân xanh nổi lên, máu chảy qua lỗ chân lông và dừng lại trên bàn tay.Cùng với tiếng hét của Hoa Nhược, một giọt nước trong suốt, thanh khiết, như có sinh mệnh, từ trán Tần Dữu Dữu chảy xuống và chui vào da cô.“Ta không thể…” Hoa Nhược nằm thở dốc trên mặt đất, “Không ai nói với ta… Làm vậy mệt quá…” Miệng cô lẩm bẩm trong cơn mệt mỏi.Bọt nước lan tỏa nhanh chóng trong cơ thể Tần Dữu Dữu, chúng tiêu diệt các tế bào bệnh tật, đồng thời cung cấp dinh dưỡng cho kháng thể của Tần Dữu Dữu, giúp cơ thể nàng phục hồi.Hoa Nhược nằm trên mặt đất, một tay bị Tần Dữu Dữu nắm chặt, cô cảm nhận một chút sức mạnh đang trở lại. Tay nhỏ bé của nàng lại có thêm sức lực.“Tiểu gia hỏa... Ta hiện giờ không bằng ngươi...” Hoa Nhược yếu ớt cười.Tần Thư vui mừng nhìn Tần Dữu Dữu, sắc mặt đã tốt lên, nàng nói lắp bắp vì quá kích động: “Ân công! Ân công! Tốt quá! Tốt quá!”“Nhưng nhẹ tay một chút, đừng làm ta tan ra thành từng mảnh...” Hoa Nhược mệt mỏi nói.“A? Xin lỗi, xin lỗi...” Tần Thư vội vã lùi lại khi thấy Hoa Nhược môi khô, nàng đứng dậy “Ta đi tìm nước cho ngài!” Nói xong, nàng vội vã chạy đi.“Ai! Ai!” Hoa Nhược còn chưa kịp gọi lại Tần Thư, thì nàng đã chạy xa. “Tại sao mẹ nó... lại đem con cho người lạ, không sợ ta là bọn buôn người sao?”Nói xong, Hoa Nhược mới nhận ra: “Có lẽ không có ai buôn người lại cứu người như vậy...” cô bất đắc dĩ lắc đầu.Khi Hoa Nhược đang lẩm bẩm, Tần Dữu Dữu đã bò đến gần cô, dò dẫm rồi hôn lên mặt Hoa Nhược.Hoa Nhược vuốt mặt mình, ướt đẫm mồ hôi, nhìn Tần Dữu Dữu ngây thơ, vô tội: “Ngươi đang chiếm tiện nghi của ta sao?”“Ha ha ha, thích ngươi.” Tần Dữu Dữu nói, sau đó ghé vào người Hoa Nhược làm nũng.Có lẽ vì Hoa Nhược đã dành hết tinh thần để cứu Tần Dữu Dữu, giờ đây họ đã có một sự kết nối đặc biệt, như thể tâm hồn họ đang hòa vào nhau, đó là một mối quan hệ tự nhiên đầy thân thiết.Hoa Nhược vuốt tóc Tần Dữu Dữu, khô ráp nhưng đầy dễ thương, cười nói: “Được rồi, không cần làm nũng nữa.”“Cảm ơn ngươi.” Tần Dữu Dữu nói, tuy giọng nói không nhanh nhẹn như trước, nhưng ít nhất cũng truyền đạt được ý nghĩa rõ ràng.“Hảo hài tử ~” Hoa Nhược cảm thấy rất vui vì Tần Dữu Dữu hiểu chuyện, cô cảm thấy không phí công khi cứu một đứa trẻ tốt như vậy, một đứa trẻ không đáng phải bị bệnh tật cướp đi sinh mệnh.