| BHTT | | EDIT - HOÀN | Xa Xôi Thời Không Bay Tới Một Cánh Hoa
Chương 27. Khách vãng lai
Cây giống trong đất phát triển rất tốt, ba người con trai của Vương thẩm đều rất chăm chỉ, khiến Hoa Nhược bớt lo lắng đi nhiều.Sáng sớm, Hoa Nhược đã cầm cuốc xuống đất, Trần Mãn, con trai thứ hai của Vương thẩm đã đứng chờ ở cửa.“Hoa tiểu ca, ta ở đây.” Trần Mãn ngây ngô chào đón cô.“Hôm nay chỉ có một mình ngươi sao?” Hoa Nhược hỏi.“Đại ca ta vào thành, tiểu đệ ta phải lên núi đốn củi, trong nhà củi không còn nhiều lắm.” Trần Mãn trả lời.“Vậy chúng ta xuống ruộng xem thử, nếu không có gì ngoài ý muốn thì ta sẽ cùng ngươi lên núi đốn củi.” Hoa Nhược nghĩ, lần trước trong nhà cô đã mua củi, sử dụng cũng gần hết, nhân tiện lần này sẽ cùng Trần Mãn lên núi đốn thêm củi.Sau khi kiểm tra cây giống và hái những lá không tốt, Hoa Nhược cảm thấy không có vấn đề gì lớn nên đi cùng Trần Mãn lên núi.Trần Mãn mang theo bó củi buộc bằng dây thừng, Hoa Nhược thì không trở về nhà lấy đồ nữa.“Thời tiết phương Nam thật kỳ lạ, rõ ràng đã hai tháng rồi mà vẫn còn lạnh như vậy.” Hoa Nhược xoa tay nói.“Hắc hắc, Hoa tiểu ca đừng lo, một thời gian nữa sẽ ấm lên thôi.” Trần Mãn cầm lưỡi hái chặt cỏ dại bên đường.Đi một đoạn, Hoa Nhược thấy một ngôi nhà được làm bằng trúc, cô đã ở đây lâu như vậy nhưng chưa bao giờ tới đây, cũng không biết có người ở nơi này.“Ở đây có người ở sao?” Hoa Nhược nghi hoặc hỏi.“Cái nhà trúc à? Đúng vậy, có một người kỳ lạ tới đây hai năm trước, luôn sống một mình trong đó.” Trần Mãn đáp.“Thật vậy sao?” Hoa Nhược nhìn về phía căn nhà trúc, ánh mắt dừng lại ở góc tường khiến cô không khỏi ngạc nhiên.“Hoa tiểu ca? Hoa tiểu ca?” Trần Mãn vỗ vai cô.“Ừ? Sao vậy?” Hoa Nhược như bừng tỉnh từ cơn mơ.“Chúng ta đi đốn củi, lát nữa phải về ăn cơm.” Trần Mãn nói.“Được, ngươi đi trước, ta sẽ đuổi theo sau." Hoa Nhược mỉm cười, nhưng trong lòng vẫn suy nghĩ về vật ở góc tường.Trần Mãn cầm dao đi về phía cánh rừng không xa, Hoa Nhược thấy hắn không để ý mình liền đẩy cửa nhà trúc đi vào.Cô bước tới góc tường và nhìn thấy một đôi ủng chiến đấu giống hệt của mình đang nằm trên mặt đất.“Cô là ai?” Một giọng lạnh lùng vang lên phía sau.Hoa Nhược vội vàng đứng lên và nhìn về phía người vừa lên tiếng. Cô nhận ra đó là một người mặc nam trang, nhưng chỉ cần nhìn một cái là có thể nhận ra đây là một phụ nữ.Ánh mắt của cô lướt xuống và dừng lại ở cổ của người phụ nữ, nơi có một ngôi sao tinh đồ giống hệt của mình, đang phát sáng.Hoa Nhược vừa định hỏi thì đột nhiên cảm thấy cánh tay nóng rực, cơn đau dữ dội khiến cô không thể không dùng tay ôm chặt lấy để giảm bớt cảm giác đau đớn.Người phụ nữ đối diện cũng cảm nhận được và ôm lấy cổ mình, cau mày.“Chúng ta giống nhau sao?” Người phụ nữ mở lời trước.“Cô làm gì ở đây?” Hoa Nhược không trả lời câu hỏi, mà hỏi lại.“Tôi cũng muốn hỏi cô câu đó.” Người phụ nữ nhìn Hoa Nhược.Cả hai đứng đối diện, im lặng vài phút mà không ai giải thích, cơn đau dần dần tan biến.Hoa Nhược xắn tay áo lên, lúc này ngôi sao tinh đồ của cô cuối cùng đã hồi phục lại bình thường, cô thử triệu hồi tinh đồ và thấy nó phản hồi rất tốt.“Xem ra tinh đồ của cô cũng đã khôi phục.” Người phụ nữ nói.“Nghe nói, của cô cũng bị hỏng rồi.” Hoa Nhược nói.“Nếu chúng ta là những người giống nhau, tại sao phải có đối kháng với tôi như vậy? Mời vào ngồi?” Người phụ nữ cười và mở cửa phòng.Hoa Nhược theo cô vào trong phòng, cô mới phát hiện có nhiều động cơ cơ khí, vũ khí được hoàn thành phân nửa.“Đây là khả năng của cô?” Hoa Nhược hỏi.Người phụ nữ thu lại súng bán thành phẩm, sau đó lấy một ấm trà và rót cho Hoa Nhược một ly.“Tôi tên là Vân Nhiễm, đến từ quân đội Lang Tinh.” Vân Nhiễm giới thiệu về mình.“Hoa Nhược, đến từ đội vệ binh Viễn Dương Tinh.” Hoa Nhược đáp, thực ra cô không phải là quân nhân, chỉ là biên chế mà thôi.“Uống trà đi, khó có dịp gặp được đồng hương.” Vân Nhiễm cười nói.Hoa Nhược uống trà, lòng thắc mắc về lai lịch của người này. Lang Tinh luôn tôn trọng chiến tranh, nhưng người này lại ở đây làm nhiều vũ khí như vậy, không biết có mục đích gì.“Cô làm nhiều vũ khí như vậy để làm gì?” Hoa Nhược hỏi thẳng.“Vì khả năng của tôi, nếu thật sự có âm mưu gì, cô nghĩ tôi sẽ chọn ở nơi này xa xôi và vắng vẻ không?” Vân Nhiễm trả lời.“Chúng ta không có gì liên quan. Sau này tôi sẽ không gây nguy hiểm cho cô, hy vọng chúng ta không trở thành kẻ thù.” Hoa Nhược tự mình tìm một lối thoát, vì cô cảm thấy mình không có sức cạnh tranh với Vân Nhiễm.“Cô sợ sao?” Vân Nhiễm nhìn cô, dường như phát hiện ra điều gì thú vị.“Tôi chỉ không muốn gây rắc rối.” Hoa Nhược không yếu thế nhìn lại, trong lòng lại có chút lo lắng.“Nhưng tôi lại muốn làm bạn với cô.” Vân Nhiễm mỉm cười nhìn Hoa Nhược.“Cô đùa gì vậy!” Hoa Nhược kích động đứng lên, nhìn quanh trong phòng, cảm thấy nơi này có thể dễ dàng cướp đi mạng sống của mình, vũ khí khiến cô sợ hãi.“Muốn chơi sao?” Vân Nhiễm vẫn cười mỉm.“Cô có vấn đề à? Tôi vô tình phát hiện cô, nếu cô cảm thấy tôi quấy rầy cô, tôi xin lỗi! Nhưng đừng tìm tôi gây chuyện!” Hoa Nhược tức giận nói.“Tôi đã ở đây 5 năm, rất khó gặp được điều gì thú vị, thật vất vả mới gặp được cô…” Vân Nhiễm nói với vẻ mặt hứng thú, như thể cô ta coi Hoa Nhược là một trò chơi thú vị.“Tôi sẽ chuyển nhà ngay!” Hoa Nhược nói rồi chạy ra ngoài trúc ốc.Cô vội vàng chạy về nhà, vừa vào cửa đã bắt đầu thu dọn hành lý, Tần Thư nghe thấy động tĩnh liền đi ra.“Nàng làm gì vậy?” Tần Thư giữ tay cô lại.“Không kịp giải thích! Tần Thư, chúng ta phải đi nhanh thôi!” Hoa Nhược kéo cô nói.“Sao vậy?” Tần Thư không hiểu, sáng nay cô còn ổn mà sao đột nhiên lại như vậy?“Không kịp giải thích, nếu không chạy sẽ không kịp nữa!” Hoa Nhược tiếp tục thu dọn đồ đạc.“Nàng phải nói cho ta biết chuyện gì đã xảy ra.” Tần Thư giữ cô lại.Hoa Nhược bị Tần Thư giữ lại, dần dần bình tĩnh lại, nhưng trong đầu cô vẫn loạn và người cô cũng run rẩy.“Tần Thư… Ta gặp một người giống ta... Cô ta rất nguy hiểm…” Hoa Nhược ôm Tần Thư, muốn tìm chút dũng khí.“Cô ta làm tổn thương nàng?” Tần Thư vội vàng kéo Hoa Nhược ra để kiểm tra cô có bị thương không.“Không… Nhưng ta… Sợ quá…” Hoa Nhược lần đầu tiên khóc trước mặt Tần Thư.Đó là một cảm giác sợ hãi bản năng. Khi còn nhỏ, Hoa Nhược luôn được dạy rằng người Lang Tinh rất đáng sợ, gặp phải họ chỉ có con đường chết.Hoa Nhược không ngờ rằng, cô lại gặp phải họ ở đây, và thậm chí là một quân nhân.“Được rồi, được rồi, chúng ta đi thôi… Đừng sợ…” Tần Thư không biết Hoa Nhược đang nói về ai, nhưng thấy cô sợ hãi như vậy, vẫn lựa chọn vô điều kiện ở bên cạnh cô.Tần Thư an ủi Hoa Nhược, rồi bắt đầu thu dọn hành lý và bảo cô dẫn Tần Dữu Dữu về nhà.Hoa Nhược nhanh chóng chạy sang nhà bên cạnh để đón Tần Dữu Dữu về, rồi ôm cô bé trở về. Khi đứng trước cửa nhà mình, Hoa Nhược nhìn xung quanh và thấy mọi thứ vẫn bình yên.Cây giống trong đất tươi tốt, mấy người già trong thôn đang tụ tập trò chuyện, còn có vài đứa trẻ đang chơi đùa.Hoa Nhược quay đầu nhìn cánh cửa nhà mình, cảm xúc phức tạp khiến cô nghẹt thở. Liệu cô có thật sự phải từ bỏ nơi này chỉ vì nỗi sợ trong lòng? Liệu vì thiếu dũng khí đối mặt với bản thân mà cô sẽ phải tiếp tục sống một cuộc sống lang bạt cùng mẹ con nàng ấy?