| BHTT | | EDIT - HOÀN | Xa Xôi Thời Không Bay Tới Một Cánh Hoa
Chương 23. Hàng Tết
Vụ thu hoạch lúa mì vụ đông kết thúc trong sự ồn ào náo nhiệt, cuối cùng toàn bộ lúa mì đã được tuốt hạt thành công. Tần Thư quyết định giữ lại một phần ba làm thực phẩm cho gia đình, phần còn lại được giao cho Hoa Nhược mang ra chợ bán.Hoa Nhược đánh xe bò đến Trạch Phòng Trai, vốn tưởng sẽ mang đến thứ gì đó mới lạ để giao dịch. Nhưng khi chưởng quầy mở bao ra, bên trong chỉ là bột mì. Hơn nữa, phần lớn bột mì này còn chưa được xay mịn lần hai, không thể sử dụng trực tiếp để chế biến món ăn.“Hoa huynh, cái này…” Cùng Chưởng quầy tỏ vẻ khó xử, “Loại bột mì này ở chỗ ta vốn đã có không ít.”"Ta hiểu ý của ngài," Hoa Nhược nói, "Trong này có một túi bột mì đã được nghiền kỹ, không bằng để đầu bếp của ngài làm thử một món gì đó nếm xem."Thực ra, ở nhà các nàng đã thử qua bột mì này. Bột được làm từ lúa mì trồng ra từ bách bảo túi, Tần Thư đã dùng để nấu mấy bát mì.Lúc đó, món ăn chỉ là mì sợi nấu nước trong, ban đầu Hoa Nhược không cảm thấy có gì đặc biệt, nhưng sau khi ăn cô mới nhận ra sự khác biệt.Mì sợi vừa dai vừa mềm, khi nhấm nháp kỹ còn có một mùi thơm tự nhiên của ngũ cốc, vị ngọt thanh thoảng qua đầu lưỡi. Mặt sợi bóng mịn khiến người ta ăn mãi không thấy ngán.“Nếu Hoa huynh đã mang đến, tất nhiên là có chỗ độc đáo. Vậy hãy để ta nếm thử một chút,” Cùng chưởng quầy nói rồi bảo hạ nhân đem bột mì vào bếp.Chẳng bao lâu, một bát mì thịt bò nóng hổi được bưng ra. Hương thơm ngào ngạt từ nước canh, mì sợi, thịt bò, và rau cải khiến người ta không thể cưỡng lại. Cùng chưởng quầy vừa nếm một miếng, liền nhắm mắt lại tận hưởng, khóe miệng nở nụ cười hài lòng không che giấu.“Quả nhiên là mì hảo hạng! Loại chất lượng thế này thật khó tìm. Hoa huynh, xin hãy để toàn bộ số bột mì này lại cho ta,” Cùng chưởng quầy vui vẻ nói.Vì giá bột mì ở đây không cao, dù Cùng chưởng quầy có trả thêm chút tiền nhờ chất lượng đặc biệt, cuối cùng giao dịch cũng chỉ đạt mức ba mươi lượng bạc.Trên đường trở về, Hoa Nhược vừa lôi xe lừa vừa tính toán. Mướn người, chi phí nghiền bột tổng cộng tốn hơn một lượng bạc. Sau khi trừ hết chi phí, vụ thu hoạch này chỉ kiếm được 28 lượng.Hoa Nhược bĩu môi. "Quả nhiên vẫn là trồng cây ăn quả mới kiếm được tiền."Bận rộn hai tháng trời, cuối cùng cũng chỉ thu về chút bạc này. Hoa Nhược cảm thấy nếu cứ làm nông mãi như thế này, việc một mình tự lo liệu mãi mãi chỉ dậm chân tại chỗ.Nếu muốn có những khoản tiền lớn thì cần phải mở rộng sản nghiệp. Trong thời gian ngắn mà mua quá nhiều đất đai thì rõ ràng không thực tế."Vậy sao ta không bán hạt giống!" Hoa Nhược vỗ đùi, một ý tưởng nảy ra trong đầu. "Đi nhanh về nhà cùng Tần Thư bàn bạc một chút."Về đến nhà, Hoa Nhược không thể chờ đợi được, vội vã kéo Tần Thư vào phòng và nói về ý tưởng của mình."Nàng muốn cho thuê hạt giống?" Tần Thư chưa từng nghe đến hình thức này. Trong thôn có bán hạt giống, nhưng phần lớn là bán chứ chưa nghe ai cho thuê."Nàng xem này, ta cho họ thuê hạt giống, họ trồng ra, đến lúc thu hoạch thì ta có thể giúp họ bán, lợi nhuận thì ta chỉ lấy ba phần." Hoa Nhược nói."Ý tưởng hay nhưng chỉ sợ sẽ có nhiều người cảm thấy không an tâm." Tần Thư nói ra sự nghi ngờ."Món đồ mới xuất hiện chắc chắn sẽ có nhiều người không dám thử, nhưng cũng sẽ có người muốn thử, đây chính là cơ hội đột phá của chúng ta." Hoa Nhược nói."Nghe như nàng muốn làm địa chủ vậy." Tần Thư đùa.Hoa Nhược ngẩn người, đưa tay sờ cằm, cảm thấy đúng là như vậy, nhưng thực tế thì không phải cô."Hiệu quả như nhau mà, hơn nữa họ có thể tự do làm chủ, lại không cần lo tìm nguồn tiêu thụ. Tốt nhất là nếu không thể thuê đất, ta cũng có thể mua như vậy chúng ta không lỗ, họ cũng sẽ không có ý kiến gì." Hoa Nhược cười nói."Bây giờ là mùa đông, chẳng có gì để làm, chi bằng chờ đến đầu xuân nàng thử xem sao." Tần Thư luôn ủng hộ cô."Được! Việc cấp bách bây giờ là ngày mai cả nhà chúng ta vào thành mua một ít đồ Tết." Hoa Nhược nói."Nàng không nói ta đã quên mất, tiền hôm nay đâu rồi?" Tần Thư vươn tay.Hoa Nhược gãi đầu, rồi lấy túi tiền trong ngực đưa cho Tần Thư, sau đó cười hắc hắc chạy đi.Tần Thư nhìn thấy dáng vẻ của cô liền biết chắc chắn là Hoa Nhược đã lén lút lấy tiền, nhưng nàng cũng biết là mình cần phải đưa cho Hoa Nhược một ít tiền. Ra ngoài như thế nào mà lại không có tiền trong tay được?Tần Thư đi đến tủ quần áo, lấy từ trong hộp tiền sâu bên trong, đặt số tiền Hoa Nhược mang về hôm nay vào trong, rồi kiểm tra lại một chút."Nhìn xem có đến hai trăm lượng, ngày càng phát đạt rồi." Tần Thư cười, lại đặt hộp tiền vào chỗ sâu, cẩn thận khóa tủ lại.Cuối năm càng gần, không khí ở các nhà trở nên náo nhiệt, những người đi xa cũng dần trở về, và khắp thôn bắt đầu điểm xuyến màu đỏ của những câu đối Tết."Hoa Nhược!" Tần Thư bưng một chén ra gọi, chờ Hoa Nhược ôm Tần Dữu Dữu xuất hiện rồi đưa chén cho cô. "Ta làm một chút hồ nhão, ngươi đi dán câu đối lên.""Được rồi." Hoa Nhược cầm hồ nhão đi ra kho hàng."Tiểu phát ~ ta muốn làm~" Tần Dữu Dữu giơ tay nhỏ lên muốn lấy hồ nhão."Thôi, đừng để rơi ra, nếu không nương sẽ đánh mông ngươi đó." Hoa Nhược cười và chuẩn bị dặn dò nàng."Nương sẽ không đánh ta đâu ~" Tần Dữu Dữu nói xong, đôi tay ôm chặt lấy chén.Kho hàng hiện giờ đầy ắp những thứ dùng để đón Tết, tất cả đều là những món mua vội trong hai ngày qua, có thịt khô, câu đối, pháo đốt và các thứ linh tinh.Hoa Nhược tìm thấy câu đối, rồi lại đi v7ào một góc để tìm một cái hộp nhỏ, trân trọng vỗ vỗ lớp bụi trên mặt hộp và từ từ mở ra."Oa ~ thật đẹp quá ~" Tần Dữu Dữu chạy lại nhìn."Đúng không, ngươi nói nương ngươi sẽ thích chứ?" Hoa Nhược vuốt nhẹ chiếc vòng ngọc, cười nói.Chiếc vòng tay này đã tiêu hết toàn bộ số tiền riêng của cô, tiền từ việc bán nhân sâm cô vẫn chưa nộp và trong thời gian gần đây, cô cũng tích góp một ít tiền linh tinh, tổng cộng là hơn 60 lượng, toàn bộ dùng để mua chiếc vòng tay này.Vòng tay hoàn toàn bằng màu xanh lục, trong đó lẫn một ít màu trắng ngà, Hoa Nhược chỉ liếc mắt qua cửa hàng trang sức là đã chọn được, nhanh chóng quyết định mua."Sẽ thích! Bưởi Bưởi chắc chắn sẽ rất thích ~" Tần Dữu Dữu cười nói."Vậy nàng nhất định sẽ rất thích." Hoa Nhược cười, lại giấu chiếc vòng tay đi, đây là một niềm vui bất ngờ."Vậy bưởi bưởi lễ vật đâu?" Tần Dữu Dữu bĩu môi nói."À... lễ vật cho Bưởi Bưởi ở chỗ nương ngươi, chờ sau đi lúc ngươi lớn rồi sẽ biết thôi ~" Hoa Nhược nói dối mà không có chuẩn bị trước, cô không biết phải giải thích như thế nào về việc đã quên mất lễ vật của Tần Dữu Dữu."Dạ ~" Tần Dữu Dữu tin tưởng vô tội.Đến cửa, Hoa Nhược ôm Tần Dữu Dữu phết hồ nhão sau đó hai người cùng nhau dán câu đối Tết."Đây là cái câu đối đầu tiên của năm mới rồi." Hoa Nhược vuốt nhẹ câu đối, cảm thán một chút.Lúc mới tới nơi này, cô luôn nghĩ làm thế nào để có thể trở về, nhưng giờ đây thời gian đã trôi qua cô đã hòa nhập vào nơi này. Nghĩ lại những năm tháng trước đây, tất cả đều một mình, giờ đây cô đã có những năm tháng không còn đơn độc."Tiểu phát ~ cái này đọc như thế nào?" Tần Dữu Dữu cất tiếng hỏi, khiến Hoa Nhược giật mình."Châm đèn triều phục tịch, tiệm làm nhiều năm thân, tím các chưa về ngày, thanh môn lại thấy xuân, giấu quan hàn quá tẫn, khai định thảo sinh tân, đều có trong rừng thú, ai kinh tuổi đi tần." Hoa Nhược lẩm bẩm một mình.Giống như những câu thơ, mùa đông đã qua, mùa xuân tượng trưng cho sự sinh sôi nảy nở lại đến, cô tìm thấy được ý nghĩa mới, tất cả quá khứ giờ đây không còn quan trọng."Vậy có nhiều như thế này sao?" Tần Dữu Dữu giang hai tay ra, múa may tay chân. Mặc dù nàng không biết chữ, nhưng nàng vẫn biết một ít về số lượng.Hoa Nhược vốn đang cảm thán thời gian, bỗng nhiên ngừng lại khi thấy dáng vẻ của Tần Dữu Dữu."Ngươi biết rất nhiều... ngươi có biết không?" Hoa Nhược bế nàng lên và nghiêm túc nói."Hửm?" Tần Dữu Dữu nghiêng đầu, không hiểu những gì nàng nói."Tiểu quỷ!" Hoa Nhược hé miệng, làm bộ muốn cắn nàng."Cạc cạc cạc cạc cạc cạc cạc cạc cạc cạc cạc cạc cạc ..." Tần Dữu Dữu cười lấy tay che mặt, tránh né sự tấn công.Tần Thư nghe thấy tiếng động và đến xem, thấy hai người đang đùa giỡn."Thật là tốt ~" Tần Thư cười rồi quay lại phòng bếp.