| BHTT | | EDIT - HOÀN | Xa Xôi Thời Không Bay Tới Một Cánh Hoa

Chương 9. Bồi dưỡng



Vì thực sự không tự tin vào khả năng của mình, Hoa Nhược rất nghiêm túc trong lần trồng trọt đầu tiên này.

Nếu đêm đó không ngủ được, cô liền kéo Tần Thư ra ngoài đất, đến khu đất trống duy nhất mà họ đã khai hoang.

Tần Thư ngạc nhiên phát hiện ra, mặc dù rõ ràng là chỉ mới gieo hạt giống vào giữa trưa, nhưng dưới ánh sáng mờ ảo của đèn lồng, hạt giống đã bắt đầu nảy mầm.

“Tần Thư, ngươi sao vậy? Có muốn làm thêm chút gì nữa không?” Hoa Nhược ngồi xổm ở hai đầu bờ ruộng hỏi.

“Nói thật, ta chưa bao giờ thấy một loại cây trồng có tốc độ sinh trưởng nhanh như vậy, nhanh quá đi.” Tần Thư thật lòng nói, nàng chưa bao giờ tiếp xúc với loại cây trồng này, nếu so với cây trồng bình thường, thì thật không thể tưởng tượng nổi.

“Vậy sao?” Hoa Nhược không có khái niệm gì về điều này, giấy hướng dẫn ghi rõ là thời gian sinh trưởng của nó là mười ngày, vậy chắc hẳn là bình thường.

“Quá nhanh, ngươi nhìn, nó đã nảy mầm rồi kìa.” Tần Thư chỉ vào một cây mầm nhỏ màu xanh lục.

“Vậy không sao đâu, dù sao đây không phải hạt giống ở đây, chúng ta về trước đi, ngày mai lại đến xem.” Hoa Nhược vỗ vỗ tay đứng dậy.

Tần Thư theo sau, trên đường đi vừa kể cho Hoa Nhược một ít kiến thức về cây nông nghiệp.

Sáng sớm hôm sau, Hoa Nhược liền dậy sớm đi ra ngoài đất. So với hôm qua, hôm nay đã có sự thay đổi, những mầm nhỏ màu xanh lục đã phát triển thành những ngọn cao như ngón tay.

Theo giấy hướng dẫn, Hoa Nhược lại tiếp tục đi tới đi lui, mang nước từ con sông gần đó về.

Cuối cùng, sau khi tưới xong mảnh đất nhỏ, cô mệt mỏi ngồi xuống mặt đất.

“Như thế này không ổn, về sau nếu phải trồng nhiều hơn, mang nước thật sự rất phiền phức.” Hoa Nhược lau mồ hôi.

Sau khi làm xong mọi việc, đã gần trưa, Tần Thư kéo Tần Dữu Dữu đến gọi Hoa Nhược về ăn cơm.

“Tần Thư, có cái gì giống như xe chở nước không?” Hoa Nhược hỏi nàng.

“Xe chở nước là cái gì?” Tần Thư lại một lần nữa ngơ ngác, nàng chưa từng nghe qua vật đó.

"Chính là một cái bánh xe… Để ở nơi có dòng nước… sẽ di chuyển… Sau đó nước sẽ chảy vào đồng ruộng." Hoa Nhược quơ chân múa tay biểu thị cái đó đồ vật.

"Tuy rằng không biết ngươi nói chính là thứ gì, nhưng ta thật sự xác định không có." Tần Thư đưa qua một cái khăn tay cho cô lau mồ hôi. "Chỉ là nghe ngươi nói cái đó đồ vật tựa hồ rất lợi hại."

"Lợi hại? Hẳn là ở đây rất lợi hại đi, ta có thể suy nghĩ thử." Hoa Nhược lầm bầm lầu bầu, rồi đi vào trong nhà.

Sáng sớm hôm đó, Tần Dữu Dữu không thấy Hoa Nhược nắm tay nàng đi về phía nhà, dọc đường Hoa Nhược đều bận suy nghĩ về xe chở nước và dâu tây, còn Dữu Dữu thì yên lặng theo sau cô.

Ăn xong cơm trưa, buổi chiều không có việc gì, Tần Thư lấy vải dệt và kim chỉ mua từ tiệm may ra.

Cả gia đình ba người ngồi trong sân, tận hưởng thời gian thư giãn sau bữa trưa. Tần Dữu Dữu ăn no xong, cảm thấy mệt mỏi, dù sao cũng là một đứa trẻ, không lâu sau liền ghé vào lòng Hoa Nhược mà ngủ.

"Tần Thư…" Hoa Nhược không biết nghĩ đến điều gì, theo bản năng gọi tên nàng.

"Hả? Nóng sao?" Tần Thư cầm quạt bên cạnh, quạt gió cho mọi người.

"Vẫn ổn, ngươi nói chúng ta có nên mua một con trâu, hoặc một con lừa không?" Hoa Nhược điều chỉnh thân mình cho thoải mái hơn.

"Dùng để cày ruộng sao?" Tần Thư hỏi.

"Không chỉ vậy, một là để trồng trọt, còn nếu sau này muốn mang đồ đi bán thì cần có phương tiện giao thông." Hoa Nhược đáp.

"Vậy thì mua đi." Tần Thư trả lời.

"Ta ngủ một lát…" Hoa Nhược cũng cảm thấy mệt mỏi, nhắm mắt lại chợp mắt một chút.

Bên tai là làn gió nhẹ thổi qua, Tần Thư dọn chiếc ghế gần hơn một chút để Hoa Nhược có thể ngủ thoải mái hơn, và chờ đợi các nàng tỉnh lại.

Tiểu viện mới được dọn vào có vẻ hơi trống trải, Tần Thư nhìn căn nhà này, cảm thấy cảm kích và mỉm cười, cúi đầu nhìn Hoa Nhược đang ngủ.

Mặc dù cô mặc trang phục nam, trang điểm nói là để thuận tiện ra ngoài sau này, nhưng hôm nay khi ngủ, trên người cô như có một tầng hào quang.

Chỉ có điều, điều này người khác khó mà nhận ra được, chỉ có Tần Thư mới cảm nhận được sự che chở mà cô dành cho Tần Dữu Dữu.

Tần Thư nghĩ, có lẽ Hoa Nhược cũng không biết cô trong lòng nàng quan trọng thế nào. Nếu nói là người thân thì dường như không đủ chính xác, nếu nói là bạn bè thì lại có chút không cam lòng, vậy thì đó là gì...

“Tần Thư…” Hoa Nhược đang nhắm mắt bỗng nhiên lên tiếng, làm gián đoạn dòng suy nghĩ của Tần Thư, khiến tay nàng cũng ngừng lại.

“Ân?” Tần Thư nhẹ giọng đáp lại.

“Đừng vội… Tay mệt…” Hoa Nhược giơ tay cầm chiếc quạt, “Cùng ngồi với ta một lát… Ta chỉ ngủ một chút thôi…”

Tần Thư cảm thấy như có một điều gì đó khiến nàng xúc động, nàng nhìn tay hai người nắm chặt vào nhau, cảm giác mặt nàng dần nóng lên.

“Ngủ đi, ta ở đây.” Tần Thư nói, tay đặt lên ghế, nhưng lại có chút ngượng ngập không biết đặt tay ở đâu.

“Cùng nhau ngủ…” Hoa Nhược vỗ vỗ vai mình rồi vỗ vỗ lên người Tần Dữu Dữu.

Tần Thư nhìn vào vai cô, thân thể có chút lúng túng nhưng chậm rãi di chuyển gần hơn, đầu hơi cúi xuống, nhẹ nhàng tựa vào vai nàng.

Vai Hoa Nhược hơi gầy, nhưng lại đáng tin cậy, khi đầu Tần Thư dựa vào đó, cảm giác tựa như tâm hồn nàng đang dần dần lắng xuống.

Tần Thư nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, trong không khí dường như có một mùi hoa thoang thoảng, một loại hương hoa lạ khiến lòng người cảm thấy vui vẻ và thoải mái.

Tần Thư thậm chí sinh ra ý tưởng muốn dừng lại thời gian ngay ở khoảnh khắc này, cứ thế mà trôi đi… Không có suy nghĩ… Không có đau khổ… Không lo cơm áo gạo tiền… Chỉ có ngươi…

Ngủ khoảng nửa canh giờ, cuối cùng Hoa Nhược cũng tỉnh dậy dưới sự ép buộc của Tần Dữu Dữu, cô bé hình như nặng hơn một chút.

“Tỉnh rồi?” Giọng nói của Tần Thư rất nhẹ, chỉ cách tai Hoa Nhược một khoảng rất gần, nhưng Hoa Nhược lại không cảm thấy có gì lạ.

Cô đưa tay tự nhiên nắm lấy tay Tần Thư, giãn cơ thể ra, Tần Dữu Dữu cũng tỉnh theo động tác của cô.

“Tiểu phát~ xấu~” Tần Dữu Dữu làm mặt xấu, rồi lại muốn ngủ tiếp.

“Ngủ tiếp thì tối sẽ không ngủ được đâu, nương ngươi sẽ rất mệt, mau dậy đi, để ta dẫn ngươi đi chơi được không?” Hoa Nhược kiên nhẫn nài nỉ.

“Dạ ~” Tần Dữu Dữu mở mắt, ngồi lên người Hoa Nhược, dụi mắt.

Quả thực, chuyện đi chơi đối với trẻ con là không thể từ chối, có lẽ cả người lớn cũng thế...

“Chuẩn bị đi đâu?” Tần Thư thu xếp xong, nghe được câu hỏi của Hoa Nhược thì quay đầu hỏi lại.

“Chẳng phải ngươi đồng ý mua một con trâu cho ta sao? Hoặc là một con lừa.” Hoa Nhược đáp.

“Hôm nay sao?” Tần Thư không ngờ Hoa Nhược lại nhanh như vậy, nàng còn tưởng chỉ là nói chơi mà thôi.

“Tốc độ quyết định thành bại! Đi thôi!” Hoa Nhược vung tay lên rồi bế Tần Dữu Dữu lên.

Ba người đi khoảng nửa canh giờ, đến được một trấn nhỏ, sau khi hỏi thăm lâu mới tìm được nơi bán súc vật.

Việc chọn mua này Hoa Nhược không thành thạo lắm, may mà có người địa phương là Tần Thư, hai người thảo luận một chút rồi quyết định mua một con lừa trước.

“Nữ ~*” Tần Dữu Dữu thò tay ra, bước chân muốn sờ con vật mới trong nhà, nhưng lại sợ hãi cái con quái vật to lớn, lo lắng thử xem nó có dễ chơi đùa không.

*mình cũng hong hỉu chỗ này lắm sori sori

“Là lừa ~” Hoa Nhược đã quen với cách gọi kỳ quái của Tần Dữu Dữu, vẫn không nhịn được mà sửa lại.

“Nữ ~” Tần Dữu Dữu cười hì hì lặp lại.

“Bưởi Bưởi, con phải cố tình không vậy?” Tần Thư nghiêm túc ngồi xổm xuống trước mặt Tần Dữu Dữu.

Tần Dữu Dữu nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của mẹ, lại nhìn Hoa Nhược bên cạnh, bặm môi tỏ vẻ ủy khuất: “Tiểu phát~ nương thật hung dữ ~”

“Ôi thôi được rồi, được rồi, gọi là lừa thì gọi là lừa, trẻ con còn nhỏ, lớn lên rồi thì tốt thôi.” Hoa Nhược ôm lấy Tần Dữu Dữu nói.

“Muốn dạy lắm.” Tần Thư bất đắc dĩ nhìn Hoa Nhược, mặc dù trong lòng ấm áp nhưng lại không thể đồng ý ngay.

“Đúng vậy ~ nhưng phải dạy từ từ, đứa trẻ giống như một cuốn sách, cần phải viết từ từ, nóng vội thì dễ sai lầm đúng không?” Hoa Nhược cười nhìn Tần Thư “Ta và ngươi cùng nhau dạy nàng, đừng vội.”

“Được rồi ~” Tần Thư dường như không thể chống lại cách Hoa Nhược đối với Tần Dữu Dữu, nàng cũng không có sức kháng cự với Hoa Nhược, đặc biệt là khi Hoa Nhược cười nói.

Chương trước Chương tiếp
Loading...