[BHTT 😺 EDIT] [Hoàn] Thính Thần - Cá Muối Không Ăn Rau

Chương 89. Yêu



Chương 89. Yêu

Editor: Lăng

Trong hai ngày tiếp theo, Từ Đồ Chi thỉnh thoảng sẽ truyền một số thông tin nội bộ đến, nhưng điều quan trọng nhất là mặc dù cảnh sát có bằng chứng video nhưng thi thể của Trương Hạnh vẫn không được tìm thấy. Nhậm Lễ không chịu nhận tội và khẳng định đoạn video đó là giả mạo.

Tuy nhiên, cơ nghiệp của Nhậm Lễ tràn ngập nguy cơ. Tin y bị giam giữ đã lan truyền ra ngoài, rất nhiều đối tác bất an đã đề nghị chấm dứt hợp đồng, điều này tương đương với việc xác nhận tin đồn y có liên quan đến vụ án giết người.

Sau khi Lâm Thương Từ đeo máy thở thêm hai ngày, bác sĩ xác định tổn thương ở cổ họng không còn ảnh hưởng đến hô hấp của cô nữa, cho phép cô tháo máy thở ra. Dưới lớp băng gạc dày có một lỗ thủng, bác sĩ nói nó sẽ sớm lành lại nên cô không cần phải lo lắng.

Giọng cô khi nói vẫn khàn như cũ, Cố Trọng nói cô đừng nói, đưa điện thoại cho cô đánh chữ,

Lâm Thương Từ cầm điện thoại rất lâu, nhưng không gõ được chữ nào, thấy thời gian thăm nuôi đã gần hết, cô mới viết: "Ngày mai vẫn muốn gặp em."

Thật ra lời cô muốn nói không chỉ có vậy.

Cố Trọng ngồi bên cạnh, nhìn điện thoại, siết chặt ngón tay rồi hỏi cô: "Mai Từ muốn ăn gì?"

Lâm Thương Từ nghiêng đầu suy nghĩ một chút, cầm điện thoại tiếp tục đánh chữ

Muốn uống cocktail em pha.

Cố Trọng bật cười, nói: "Bệnh nhân sao lại uống rượu? Chờ Từ khỏe lại đã."

Lâm Thương Từ cũng nhếch môi cười, ngẩng đầu giơ ngón tay về phía Cố Trọng, chờ Cố Trọng đến gần cô, cô ấy ôm mặt cô và hôn lên môi.

Sau đó cô mới chỉ vào đồng hồ treo tường, nhắc cô ấy đến lúc quay về.

Chờ bóng dáng Cố Trọng biến mất ngoài cửa, Lâm Thương Từ ngơ ngác nhìn lên trần nhà một lúc, rồi mới đưa tay nhéo nhéo đùi cô với chút hy vọng nhỏ nhoi.

Không có cảm giác.

Bất cứ khi nào có thời gian là cô lại làm như vậy, hy vọng khi véo sẽ đau. Thế nhưng chỗ bị véo chỉ bị bầm tím, nhưng lại không có chút cảm giác nào. Khi Cố Trọng nhìn chỗ bị bầm tím, chỉ có thể im lặng giả vờ như không thấy.

Vừa rồi khi cô cầm điện thoại đánh chữ, thật ra cô có rất nhiều lời muốn nói.

Muốn nói Cố Trọng không cần vất vả như vậy, phải ở phòng bệnh chăm sóc cô như bảo mẫu, sau này cũng không cần chăm sóc phần đời còn lại của cô nữa.

Muốn nói chia tay với Cố Trọng, nhưng cô và Cố Trọng cùng một loại người. Cô rất tham lam và cũng rất ích kỷ, không nỡ để Cố Trọng rời xa mình.

Có khi đợi cô thích ứng với cuộc sống trên xe lăn, đến lúc đó nếu cô đề nghị chia tay vì lý do khác, Cố Trọng sẽ chấp nhận phải không?

Nghĩ đến đây, nước mắt cô lại trào ra. Cô có chút hoảng sợ, sợ mình sẽ phải sống như thế này cả đời, sợ phải sống một mình sau khi Cố Trọng rời đi, sợ rất nhiều thứ mà bản thân không thể làm được khi ngồi trên xe lăn.

Cô đưa tay rút hai tờ khăn giấy trên bàn đè lên mắt mình, để những cảm xúc vụn vỡ của mình chỉ ở lại trong phòng bệnh này.

Sáng hôm sau, tin tức có lợi cho hai cô tràn ngập trên mạng. Tất cả các tài khoản marketing muốn kiếm tiền đều đăng tin tức tương tự. Cảnh sát đưa ra thông báo rằng thi thể của Trương Hạnh đã được tìm thấy và nghi phạm Nhậm Lễ đã chính thức bị giam giữ hình sự.

Cố Trọng biết là do bên phía Hà Thanh Ca giúp đỡ. Vì ngay cả khi tìm thấy thi thể của Trương Hạnh, cảnh sát sẽ không đưa ra thông báo nhanh như vậy. Nhưng vì có Hà Thanh Ca hỗ trợ, dẫn đến hai thế lực đấu đá với nhau, rõ ràng thế lực bên phía Nhậm Lễ ở thế bất lợi hơn, nên phía cảnh sát mới có thông báo chính thức vào lúc này.

Giờ đây, sự nghiệp của Nhậm Lễ chính thức sụp đổ. Các đối tác lớn vốn dự định chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra đã đề nghị chấm dứt hợp đồng, hơn nữa còn muốn kiện Nhậm Lễ vi phạm hợp đồng. Tất cả các hot search trong ngày đều liên quan đến Nhậm Lễ.

Đương nhiên, Cố Trọng có liên quan cũng không trốn thoát được. Có một số tài khoản marketing từ những nguồn tin khác đã biết người kéo Nhậm Lễ xuống khỏi đỉnh cao chính là Cố Trọng. Khả năng làm truyền thông của Phiếm Hằng vẫn là hạng nhất, lợi dụng nhiệt độ của chuyện này và sự nổi tiếng của [Phong hoa], Cố Trọng đột nhiên trở thành Nhan Như Ngọc ngoài đời thực. Không còn chỉ là một danh hiệu tự phong trong lòng người hâm mộ, cô chính thức trở thành sư tỷ quốc dân nhà nhà đều biết.

Lần này, tổng lượt xem của [Phong hoa] không bị giới hạn ở mức 5,473 tỷ. Ngày 18, khi phát sóng tập cuối, các nền tảng phát sóng đã bị sập do lượng truy cập quá lớn. Cuối cùng, theo thống kê chính thức, tổng lượt xem của [Phong hoa] dừng lại ở mốc 6,7 tỷ.

Sau khi kết thúc, độ nổi tiếng vẫn không ngừng tăng lên, từ những gì Cố Trọng nói, hiện giờ toàn bộ Truyền thông Phiếm Hằng đều đang bận rộn điên cuồng. Tiếp theo Cố Trọng cũng sẽ trở nên rất bận, bởi vì có vài dự án cấp S sắp ra mắt đã tìm đến cửa, muốn hợp tác với đỉnh lưu mới xuất hiện.

Hiện giờ Cố Trọng đang đi thăm bệnh, đem cho Lâm Thương Từ món canh sườn bò, hầm mềm đến mức tan chảy trong miệng.

Lâm Thương Từ nhìn đồng hồ, biết Phòng Giai Nhuế và Đường Nhứ sắp đến. Hai người này ngày nào cũng chạy đến bệnh viện thăm cô, khi đến luôn mang theo đồ ăn vặt, thỉnh thoảng còn lén mang bia vào, nhưng sau đó bị Cố Trọng tịch thu.

Quả nhiên, có tiếng gõ cửa, Phòng Giai Nhuế và Đường Nhứ vội vàng bước vào và đóng cửa lại, phủi bọt nước trên người. Lúc này Lâm Thương Từ mới ý thức được bên ngoài trời đang mưa phùn.

Cố Trọng đang xoa bóp chân cho cô, thấy hai người đến cũng tập mãi thành quen. Liếc thấy hai người họ cũng không mang theo thứ gì, cô ấy cũng yên tâm thoải mái tiếp tục cúi đầu xoa bóp chân Lâm Thương Từ.

"Có đặt đồ ăn, lát nữa đến." Đường Nhứ kéo hai chiếc ghế tựa, tự mình ngồi xuống một chiếc.

"Hai người chưa ăn cơm sao?" Lâm Thương Từ hỏi xong lại bổ sung, "Chị ăn rồi đó nha."

"Em biết chị có cơm tình yêu, đừng khoe khoang." Đường Nhứ dựa vào lưng ghế nhấc chân bắt chéo. Cô ấy âm thầm quan sát Cố Trọng, cảm thấy cô thay đổi rất nhiều.

So với một minh tinh rực rỡ, giờ đây càng giống một bảo mẫu hơn.

"Cái miệng ăn mắm ăn muối của con nhóc Đường Nhứ này sớm muộn cũng có người vả cho mấy cái." Phòng Giai Nhuế mắng cô ấy, nói: "Vừa rồi bận họp nên không kịp ăn."

"Họp thường kỳ?" Lâm Thương Từ tính ngày, cô đã nằm viện hơn một tuần.

"Không phải, là do Hồng Thành, bên họ đã biết tình hình của em." Phòng Giai Nhuế có chút ảo não, bọn họ đã cố gắng che giấu sự thật, nhưng những ông chủ đó luôn có cách moi được tin tức nội bộ.

"Ý họ muốn thay thế em à?"

"Họ suy xét sau khi bình phục em cũng phải mất một thời gian dài mới bắt đầu làm việc được, bọn hỏi phòng làm việc của chúng ta có còn biên kịch nào có thể đảm nhận được không."

Một phòng làm việc không có khả năng tìm không ra một biên kịch khác để đảm nhận, chỉ là người có năng lực giống Lâm Thương Từ rất là khan hiếm.

"Tay em cũng không có bị phế, cô có thể nói với họ là em sẽ hoàn thành bản thảo trước thời hạn. Nếu không giao được, em sẵn sàng bồi thường mọi tổn thất cho họ."

Đã đến lúc dùng thời hạn ba tháng ban đầu rồi!

"Ồ! Đột nhiên chị trở nên hơi bị ngầu lòi đấy." Đường Nhứ bày tỏ tán thưởng từ tận đáy lòng.

Đặc biệt là khi một người bị thương nặng đang nằm trên giường nói ra những lời như vậy, sẽ cho người ta một loại ảo giác mỹ cường thảm.

Chỉ là ảo giác thôi nha.

Phòng Giai Nhuế dùng gót giày giẫm lên chân Đường Nhứ, Đường Nhứ chỉ có thể nín nhịn làm như không bị làm sao cả.

"Thật sự không thành vấn đề? Cô vẫn hy vọng em nghỉ ngơi nhiều hơn."

"Không sao, bác sĩ nói em có thể cố gắng phục hồi. Trừ bỏ việc phục hồi cơ thể, em cũng không có việc gì để làm.

Cô đã hỏi bác sĩ đến khám bệnh rất nhiều lần, đối phương quả thật không loại trừ hoàn toàn khả năng bình phục của cô.

"Thân là biên kịch, đây là việc duy nhất mà em có thể tự làm trong suốt quãng đời còn lại." Những việc khác cần phải có người giúp đỡ, nhưng đôi tay này thì không.

Cố Trọng cắn môi dưới nói: "Phục hồi rất vất vả......" Từ sẽ rất mệt.\

Cô biết rất nhiều người đã bỏ cuộc chỉ vì không thể kiên trì, cô không muốn Lâm Thương Từ phải vất vả quá.

"Nhưng chị không có lựa chọn nào khác ngoại trừ việc phục hồi chức năng." Lâm Thương Từ cười khổ.

Việc phục hồi chức năng rất khó khăn, nhưng cô vẫn sẵn sàng cố gắng vì Cố Trọng, vì cô không muốn Cố Trọng phải quá vất vả.

Cố Trọng trầm mặc, bầu không khí trong phòng bệnh đột nhiên trở nên xấu hổ. Đúng lúc phần mềm đặt đồ ăn cho biết đồ ăn đã đến, Phòng Giai Nhuế vội dẫn theo Đường Nhứ cùng nhau xuống lầu lấy.

Cố Trọng cúi đầu muốn nói lại thôi, im lặng một lúc lâu mới mở miệng: "Chúng ta có thể......" Khởi động lại vòng tuần hoàn.

Biết cô ấy muốn nói gì, Lâm Thương Từ cắt ngang lời cô ấy: "Không thể, đây là lần cuối cùng, là kết quả tốt nhất rồi."

Nhậm Lễ thành công bị bắt giữ, Cố Trọng bật lên trở thành đỉnh lưu, không có kết quả nào tốt hơn thế này.

"Cố Trọng, không phải là chị không nghĩ đến, mấy ngày nay chị vẫn luôn suy nghĩ. Có nên quay về quá khứ không, chúng ta có thể thử lại một lần cuối cùng. Dùng phương án toàn và phù hợp hơn, nhưng không thể."

"Bởi vì chị đã tính toán kỹ, em ở vòng lặp thứ bảy của mình đã tự mình khôi phục trí nhớ. Nếu quy tắc này không chỉ áp dụng riêng cho em thì sao? Vòng lặp sau chính là vòng lặp thứ bảy của A Đông."

"Đó chỉ là phỏng đoán của Từ......"

"Vậy việc chị bị liệt vĩnh viễn cũng chỉ là phỏng đoán của bác sĩ."

Cố Trọng mím môi, dường như cô không thể nói lại Lâm Thương Từ.

"Cố Trọng, nếu chị không thể phục hồi thân dưới, có phải em sẽ không thích chị nữa không?" Lâm Thương Từ cắn môi để nó không run rẩy quá mức.

Cô cũng sợ hãi, sợ hãi những gì Cố Trọng nói bây giờ sẽ khác với câu trả lời mà cô ấy đã nói trước đó.

"Vẫn vậy, em là người rất tham lam, Từ biết mà. Vậy nên khi Từ khỏe mạnh em cũng muốn, khi Từ đau ốm bệnh tật em cũng muốn."

"Vậy được, chị có em là đủ rồi."

Cô nói dối.

*****

Ngày 26 tháng 8, tiệc mừng [Phong hoa] được tổ chức theo đúng kế hoạch.

Cố Trọng ở bệnh viện xoa bóp chân cho Lâm Thương Từ xong, liếc mắt nhìn đồng hồ rồi nói: "Em phải đi rồi."

"Ừ, nếu thấy sư phụ và Đường Nhứ nhớ mời họ một ly giúp chị."

Cố Trọng cầm túi, siết chặt ngón tay, nói: "Vốn dĩ Từ cũng có thể tham gia."

"Ngày mai chị sẽ xuất viện, em với chị ở nhà chúc mừng riêng." Lâm Thương Từ nhìn góc nghiêng của Cố Trọng, biết cô ấy cũng không vui "Em lại đây ôm chị một cái đi."

Cố Trọng bỏ túi xách xuống, cúi người ôm cô.

Lâm Thương Từ dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ mái tóc rối của Cố Trọng, cằm cọ lên vai cô ấy, cẩn thận ngửi mùi nước hoa trên người cô ấy.

"Nếu Từ không muốn, em sẽ không đến buổi tiệc." Cố Trọng cũng không muốn đi lắm, cô thích ở đây với Lâm Thương Từ hơn là đi những dịp này.

"Đây là lần cuối cùng, bắt đầu như thế nào thì cũng nên kết thúc như thế."

"Ừm."

Cố Trọng vẫn đến buổi tiệc mừng, cô dùng diễn xuất của mình giấu đi nỗi lòng nặng trĩu giữa tiếng cười nói của người khác.

Thông qua Đường Nhứ, Lâm Thương Từ biết Cố Trọng vẫn chưa rời khỏi buổi tiệc. Cô nhìn trần nhà, thời gian đang dần nuốt chửng từng giây phút hiện tại. Thời gian càng gần đến 12 giờ, cô càng cảm thấy bất an lo lắng.

Trong điện thoại không có tin tức gì của nhóm bát quái, rất yên tĩnh.

11 giờ rưỡi, Lâm Thương Từ kiềm chế không được phải gọi điện thoại cho Cố Trọng, nhưng chuông cứ vang mãi đến khi tắt vẫn không có ai bắt máy. Cô gọi hơn chục cuộc, đến phút 50 cuối cùng Cố Trọng cũng bắt máy.

"Trọng ơi?" Lâm Thương Từ lắng nghe tiếng động ở đầu bên kia điện thoại.

"Em đây, sao vậy?"

"Em đang làm gì?"

"Mới vừa tắm rửa xong......"

Lâm Thương Từ cong môi, nói: "Bên em có tiếng gió."

Cố Trọng trầm mặc, lúc này cô đang đứng ở trên cao. Rất cao.

"Cố Trọng, em nói em rất tham lam, chị khỏe mạnh hay ốm đau em cũng muốn. Em lừa chị à?" Giọng điệu của Lâm Thương Từ nghiêm túc chưa từng thấy.

"Không có lừa Từ." Giọng điệu của Cố Trọng nghe rất buồn tủi, cảm giác như giây tiếp theo cô sẽ khóc.

Lâm Thương Từ cũng không đành lòng, nhưng vì hai người, cô cần phải làm vậy.

"Cố Trọng, trước đây chị vẫn luôn hỏi liệu em có thể thích chị mãi mãi không, có thể yêu chị suốt đời không. Có phải vì thế nên em mới quên thật ra chị cũng có quyền lựa chọn không?"

"Em không có......"

"Bây giờ chị nói cho em biết, nếu em nhất quyết muốn tái khởi động vòng lặp, chị sẽ không yêu em nữa. Ngay khoảnh khắc mà em nhảy xuống, quan hệ của chúng ta sẽ chấm dứt!"

Cố Trọng ở bên kia im lặng, chỉ còn lại hơi thở bất thường và tiếng nức nở, ngay sau đó Lâm Thương Từ nghe thấy cô mở miệng:

"Nếu Từ có thể sống bình yên khỏe mạnh, em nghĩ dù Từ không yêu em nữa cũng không sao, chỉ cần em yêu Từ là đủ."

Ở tòa cao ốc pha lê tráng lệ phía đối diện, khuôn mặt Cố Trọng chiếm một mặt kính lớn. Người trên màn ảnh xinh đẹp xán lạn, khí thế phấn chấn đến thế, làm cô đột nhiên hiểu được tâm trạng của Lâm Thương Từ khi cô ấy ngồi đây chuẩn bị nhảy.

Tuyệt vọng và ấm áp.

Cô hy vọng nếu mình có thể cứu Lâm Thương Từ lần thứ nhất, vậy cũng có thể cứu cô ấy lần thứ hai.

Cố Trọng hít một hơi thật dài, dưới sự im lặng của Lâm Thương Từ ở đầu bên kia, cuối cùng cô cũng nói: "Em thật sự rất yêu Từ. Thế nên vì Từ, em có thể chấp nhận lời đề nghị chia tay."

-----

Tuyệt, mình thích chương này nhất đó luôn mấy bạn!!!

Chương trước Chương tiếp
Loading...