[BHTT] [EDIT- HOÀN] Thái Hậu Tự Xưng Là Bạn Gái Cũ Của Ta - Mãng Bạch

Chương 61 - Ngươi dựa vào cái gì?



Liễu Lục Sinh nói Liễu Vân tìm nàng. Thẩm Nguyệt Chương vốn không nghi, nhưng tới trước trướng của Thái Hậu lại được báo: nương nương đang bận bàn chính sự, giờ chưa rảnh gặp.

Thẩm Nguyệt Chương cũng không nghĩ nhiều. Tối nay quận chúa về ngủ ở doanh, nàng không phải qua đó kèm luyện ngựa, rảnh tay bèn dạo quanh bãi đất trống bên ngoài, đợi Liễu Vân bàn xong việc.

Cuối tháng bảy, gió đêm đã se lạnh, thổi lên người lành lạnh.

Nàng xoa cánh tay, lười quay về khoác áo, liền nhặt mấy hòn sỏi ném chơi. Ném đến mỏi tay, người cũng nóng lên; thấy bên trong vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc, nàng ngồi xếp bằng xuống đất, lại nhặt cành cây nhỏ, chán chường khều khều bụi cỏ bên cạnh.

Chỗ nàng ngồi tránh gió, cũng lánh ánh sáng. Nhìn qua chỉ thấy mép bóng trướng mơ hồ lộ ra một vạt áo đỏ thẫm.

Vạt áo dính nhựa cỏ ướt, phảng phất mùi đất ẩm.

Không biết qua bao lâu, vầng trăng dần trôi đến đỉnh đầu. Ánh trăng sáng rót xuống làm chỗ nàng ngồi bừng lên; chiếc nhẫn đá hồng ở ngón giữa tay trái lấp lánh dưới trăng.

Nàng đưa lên ngắm kỹ, bỗng nhớ cây trâm bướm vàng lấy từ chỗ quận chúa.

Liễu Vân thích bươm bướm - số ít thứ có thể khiến cô bé Liễu Vân năm xưa bỏ được vẻ già dặn trước tuổi mà vui ra mặt.

Từ khi có cây trâm, nàng vẫn định rảnh sẽ đưa cho Liễu Vân, bận tới bận lui rồi quên béng.

Nhân lúc nhớ ra, nàng vừa định đứng dậy quay về lấy, thì mặt ngoài đùi phải sát mông chợt nhói một đau buốt.

Thẩm Nguyệt Chương hít mạnh một hơi, gần như bật dậy, ôm chặt chỗ đau, lảo đảo vào vùng sáng trước trướng.

Chỗ nhói đau nhanh chóng nóng rát, rồi lan rộng. Từ lúc cung nữ giữ cửa rảo bước ra truyền lời đến khi tới trước mặt, cơn đau ở chân nàng đã loang thành một mảng to bằng bàn tay.

"Thẩm tiểu thư, người làm sao vậy?"

Cung nữ bị phản ứng của nàng làm hoảng, kêu khẽ một tiếng, vội vàng chạy đến đỡ.

Vừa đến gần, thấy nàng ôm chân, mặt nhăn vì đau, cung nữ lập tức hiểu ra; còn chưa kịp mở miệng, đã có một bóng người nhanh bước từ trong trướng ra.

Thẩm Nguyệt Chương chẳng còn để ý được ai. Cơn đau đã tràn khắp mặt ngoài bắp đùi, da nóng rực, hình như còn sưng, sờ vào cứng đờ; nàng chỉ thấy da đầu tê rần vì đau!

Nàng muốn khóc. Khóe mắt liếc thấy màu hồng phấn trên cung trang của cung nữ, lại cố nén; cho đến khi giọng của Liễu Vân vang ngay bên tai:

"Bị cắn à? Vào trước đi."

Sóng mũi nàng cay xè, suýt không kìm nổi, nhưng vẫn nghe rõ lo lắng trong giọng Liễu Vân.

Nàng chậm rãi điều hơi, đè xuống cơn chua xót. Bảo mình dù sao cũng làm quan đã lâu, tuyệt đối không thể khóc vì đau giữa chốn đông người - mất mặt lắm!

Nàng mím chặt môi, không nói một lời, để người dìu vào trong trướng.

Rất nhanh, cung nữ khiêng bình phong vào. Nữ y đến bôi thuốc, đồng thời nàng cũng thay sạch y phục từ đầu tới chân.

Nàng không biết thứ gì cắn mình, sợ nó còn ẩn trong áo quần, thay mới cho yên tâm.

Lúc bôi thuốc, nàng thấy đùi phải quả nhiên sưng vồng; chỗ bị cắn có hai điểm rỉ máu nhỏ, nổi cộm như một gò con.

Thuốc mỡ thanh nhiệt giải độc vừa quệt lên mát rượi, lập tức dịu bỏng rát. Nàng như được sống lại, gương mặt đang căng vì đau dần thả lỏng; đến lúc này mới thấy trán ướt đẫm, cả tóc mai cũng ẩm một mảng.

Nữ y ra ngoài qua bình phong để bẩm báo. Nàng nằm trên giường nhỏ, chiếc trung y vừa thay mỏng nhẹ, ống quần còn xắn, lộ vùng thuốc mới bôi. Nàng thở phào, thấy Liễu Vân bước vào, trên mặt còn nhoẻn nụ cười lấy lòng.

Ngay sau đó, Bùi Thượng Du và A Tang cũng vào, vẻ mặt đầy lo.

Bùi Thượng Du liếc vết thương, đôi mày thanh tú nhíu chặt: "Cái gì cắn vậy? Sao thành thế này!"

Nói xong lại lầm bầm: "Đau lắm phải không? Người ta ban ngày còn chẳng dám qua đó, ngươi thì tối om lại len lỏi vào!"

Thẩm Nguyệt Chương cười cợt: "Một mình ngoài kia chờ chán quá. Bên ấy đỡ gió, ai biết xui rủi."

Dứt lời, nàng cúi xem thuốc đã se chưa, không thấy vẻ mặt của Liễu Vân thoáng qua một tia u ám.

Nàng tự nói: "Không sao đâu, bôi thuốc là đỡ nhiều rồi." Nàng thử nhích chân, lại nói: "Cũng không còn đau đến thế. Yên tâm đi, Bùi tỷ tỷ!"

Nàng vẫn cười hồn nhiên, như thể người vừa đau đến nói không ra lời ban nãy chẳng phải mình.

Bùi Thượng Du chỉ cười bất lực, đưa tay ra: "Đi nổi không? Chúng ta cũng sắp về rồi, để ta với A Tang dìu ngươi về nhé?"

Câu ấy hướng về Thẩm Nguyệt Chương, nhưng khóe mắt Bùi Thượng Du vẫn liếc sang Liễu Vân đang im lặng.

Liễu Vân ngồi quay lưng với ánh sáng, nét mặt tối khó đoán. Người vốn quen làm chủ thay Thẩm Nguyệt Chương lúc này lại không nói gì, chỉ mím môi nhìn nàng.

Thẩm Nguyệt Chương nhấc thử chân: "Đi được."

A Tang vừa định bước tới đỡ, nàng đã nói tiếp: "Lát ta tự về cũng được, hai người cứ về trước đi."

Bùi Thượng Du không nói thêm. Hành lễ với Liễu Vân rồi cáo lui. Thẩm Nguyệt Chương dõi theo nàng khuất sau bình phong, rồi ra khỏi trướng.

Người đi rồi, nàng lại thò đầu nhìn ra ngoài một cái - ban nãy đau đến choáng váng, cúi đầu để người dìu vào, chỉ thấy bóng người chồng chéo, chẳng kịp để ý rốt cuộc còn những ai đang bàn chính sự với Liễu Vân.

Giờ nàng nhìn qua bình phong, chỉ thấy ở xa có Tuyết Sương đang đứng trước rương, sắp xếp hũ thuốc mỡ nữ y vừa để lại.

Cơn đau ở chân như lời nhắc: trời đã khuya. Bùi Thượng Du là nữ nhân còn dễ nói, Liễu Lục Sinh là em ruột cũng tạm; nhưng ngoài họ ra, những người còn lại trên bãi săn lúc này đều chẳng có lý do chính đáng để xuất hiện trong trướng của Thái Hậu!

Mà Liễu Lục Sinh vừa nói chuyện với nàng xong. Vậy tức là, vừa rồi trong trướng chỉ có Liễu Vân và Bùi Thượng Du.

Cảm giác chua xót vừa đè xuống lại ùa lên, lần này càng nặng nề và gắt gao.

"Vừa rồi bàn chính sự, chỉ có hai người các ngươi sao?"

Nàng nhìn thẳng Liễu Vân đang ngồi bên giường.

Nóng rát ở chân đã vơi nhiều, nhưng ngọn lửa vô cớ trong lòng lại bốc lên. Nàng nghiêng chân tránh tay Liễu Vân.

Nếu đêm nay không xảy ra chuyện thì thôi; đằng này vết thương khiến cái giá của việc ngồi chờ ngoài kia càng chát, cái giá ấy làm nàng thấy uất và ấm ức.

Nàng nghĩ không thông: nếu trong trướng chỉ có Bùi tỷ tỷ, cớ gì lại không cho nàng vào đợi?

Huống hồ, khi nàng và Liễu Vân nói chuyện, đôi lúc ngay cả Tuyết Sương và Xuân Nhụy còn phải lui ra. Thế mà Bùi tỷ tỷ lại mang theo A Tang, lại còn để Tuyết Sương hầu bên!

Nỗi ấm ức dâng cao: cả hai đều là người lớn lên cùng nàng, A Tang còn là bạn đồng sinh tử. Ba người họ bàn việc với nhau, lại riêng lẻ tránh nàng!

Cơn giận đến đột ngột. Nàng hạ ống quần định bỏ đi, bị Liễu Vân giang tay chặn lại: "Ngươi định đi đâu?"

"Ta về trướng ta ngủ!" Thẩm Nguyệt Chương muốn gầm lên cho có khí thế, nhưng để không lộ tiếng nghẹn trong họng, giọng nàng lại thấp như mèo con mới mở mắt.

Mà Liễu Vân cũng như đang giữ một con mèo sữa, dễ dàng khống chế một người đang đau chân như nàng.

Giọng Liễu Vân bình bình mà lạnh: nàng khẽ cười nhạt, hỏi vặn: "Ngươi xưa nay chẳng hứng thú với chính sự. Lần này nổi nóng làm gì? Hay là vì hôm nay không thể cưỡi ngựa với quận chúa, cố ý chạy tới đây trút giận lên ta?"

Hơi thở Thẩm Nguyệt Chương rối lên vì tức. Nàng bỗng ngẩng đầu, mắt hoe đỏ, trừng Liễu Vân, lại không còn muốn khóc nữa.

"Liên quan gì tới quận chúa? Rõ ràng là các ngươi! Chính sự gì mà Tuyết Sương với A Tang đều được nghe, còn ta thì bị gạt ra ngoài?"

A Tang nghe được, chứng tỏ không phải chuyện riêng của Liễu Vân; Tuyết Sương nghe được, chứng tỏ không phải chuyện riêng của Bùi tỷ tỷ. Ấy là việc công - việc công lại không cho nàng nghe!

Càng nghĩ càng giận, nàng gỡ mạnh cánh tay vắt ngang ngực của Liễu Vân để đi, buột miệng: "Ngươi không cho ta vào, nói trắng ra là không muốn gặp ta chứ gì? Buông ra! Ngươi không muốn thấy ta, ta cũng chẳng muốn thấy ngươi!"

Ngực Liễu Vân như nặng trĩu một cú.

Mọi chuyện rõ ràng theo đúng kế của nàng, vậy mà nàng vẫn đánh giá thấp sức công kích của Thẩm Nguyệt Chương. Chính sự còn chưa mở màn, nàng đã bị cú đâm bất ngờ này đánh cho toàn thân bầm dập, cả lý trí cũng chao đảo.

May mà động tĩnh Tuyết Sương ra ngoài trướng miễn cưỡng kéo nàng về được đôi phần. Nàng ép xuống cơn sóng cảm xúc cuộn lên, hít sâu, nói giọng phẳng lặng:

"Ngươi bị độc trùng cắn là ngoài ý muốn, đâu phải ta bảo ngươi ngồi trong bụi cỏ. Ngươi nổi nóng với ta làm gì?"

Đêm nay vốn chỉ nên là một khúc dạo đầu.

Khúc dạo để Thẩm Nguyệt Chương tự nhận ra rằng nàng khác với người khác!

Kịch bản bình thường là sau khi bị chặn ngoài trướng, Thẩm Nguyệt Chương sẽ về lều mình, rồi trông thấy Bùi Thượng Du sớm đi tối về, kè kè bên mình, lại chẳng dẫn nàng theo, mà buồn bã mất mát.

Tới lúc ấy, Liễu Vân sẽ khẽ khàng dẫn dắt để nàng tự hiểu: Liễu Vân đối với nàng, không giống "bạn".

Nàng cũng muốn để Thẩm Nguyệt Chương đồng cảm, nếm thử mùi vị khi trông thấy nàng và quận chúa kè kè bên nhau: cơn nôn nao và bất bình trong lòng ấy...

Quá trình lẽ ra phải từ tốn, như nước ngầm chảy sâu. Ai ngờ nàng không cho vào trướng thì Thẩm Nguyệt Chương cứ ngồi lì ngoài đó, lại còn tự làm mình ra nông nỗi này.

Những bước "nhu" định sẵn đều vô dụng; Liễu Vân cũng bị mấy câu buột miệng của nàng châm lửa.

Thấy Thẩm Nguyệt Chương mãi không đáp, tay nàng vẫn gỡ cánh tay mình không buông, Liễu Vân bật cười lạnh: "Ngươi ấy, Bùi tỷ tỷ của ngươi có chuyện giấu ngươi, cũng chẳng thấy ngươi nổi nóng thế. Quận chúa khi trước còn khiến ngươi mất mặt trên đại điện, ngươi chẳng phải vẫn tíu tít chạy tới gần?"

"Giờ thì hay rồi, hai người thân thiết chuyện gì cũng nói, nào là bí mật, nào là cưỡi ngựa dưới trăng. Đến cả Bùi tỷ tỷ mà miệng ngươi ngày xưa không rời cũng quên nốt. Hừ, càng khỏi nói tới ta! Ta còn lấy làm lạ: sao hôm nay ngươi lại rảnh sang tìm ta - thì ra quận chúa tri kỷ của ngươi ốm à? Ừ, nàng không ốm, ngươi đâu nhớ đến ta?"

"Cũng không đúng. Chắc trước tiên ngươi tính tìm Bùi tỷ tỷ chứ gì? Thấy người không có mới vòng qua đây?"

Đáng lẽ đây phải là cuộc dẫn dắt có lý có lẽ, mềm mại kín đáo; vậy mà nàng càng nói càng tức.

Nếu ngày thường có thể dửng dưng, giờ đã không lỡ lời như thế. Nói cho cùng, nàng vẫn bận lòng, thậm chí nóng ruột muốn có được nơi Thẩm Nguyệt Chương một lời thừa nhận - một lời thừa nhận cho mối quan hệ của hai người.

Trong cục diện này, nàng thực sự không có lập trường để trách cứ hay đòi hỏi Thẩm Nguyệt Chương điều gì. Người nóng ruột từ đầu tới cuối chỉ là nàng!

Bảo nàng cam tâm sao được? Chịu thua sao được?

"Thẩm Nguyệt Chương!" Nàng gọi nặng giọng, "Rõ ràng tối nay là ta với Bùi tỷ tỷ của ngươi, còn cả A Tang cùng ở trong trướng. Với họ thì ngươi cười nói rạng rỡ, đến trước mặt ta lại cau có, gắt gỏng. Giấu ngươi đâu phải chỉ mình ta, mà ngươi lại chỉ dám trút hết lên đầu ta - ngươi dựa vào đâu?"

Nghe vậy, Thẩm Nguyệt Chương sững sờ nhìn Liễu Vân, như bị những lời ấy làm chấn động, hồi lâu mới hoàn hồn.

Nàng chưa từng nghĩ, sẽ có ngày Liễu Vân hỏi mình: "Ngươi dựa vào đâu?"

Chương trước Chương tiếp
Loading...