[BHTT] [EDIT- HOÀN] Thái Hậu Tự Xưng Là Bạn Gái Cũ Của Ta - Mãng Bạch
Chương 51: Ngươi khấu ta tròng mắt!
Cẩu thái giám vừa gào một tiếng đã gọi ra hơn chục tên, thế cục lập tức đảo chiều.Thẩm Nguyệt Chương bị trói!Song quyền khó địch tứ thủ, cả bọn bị trói giật cánh khuỷu quăng giữa sân đất bụi mù mịt, ai nấy nhếch nhác xám xịt. Thấy cục diện lật lại, cẩu thái giám lết chiếc chân bị thương, đắc ý đứng dậy khặc khặc cười quái. Mới cười nửa câu đã bị kẻ cầm đầu trong đám kia bạt cho một cái tát như trời giáng."Cười cái con mẹ ngươi!"Vốn đang nằm vắt trên bậc thềm, y bị một tát đánh rơi xuống, lăn lông lốc tới chân bậc. Trên người chỉ khoác nội y, lăn một vòng trong đất bẩn, mỡ trắng nhồn nhột run rẩy dưới ánh đêm; mũ quan rớt lăn, tóc xõa như ma, khiến A Tang trườn lại gần Thẩm Nguyệt Chương thì thầm:"Giống quỷ quá!"Thẩm Nguyệt Chương thở dài, liếc sang Đoạn công tử ở bên - cũng đang bị trói - nhưng đã bị A Tang đá rớt một chiếc giày.Thẩm Nguyệt Chương: "Sợ quỷ thì tìm Đoạn công tử, nghề cũ đó!"Đoạn Lương mặt đen thui, đôi tất trắng cẩm tuyến nổi bật hẳn trong tối. Còn chiếc giày bị A Tang ném đi ngay lúc tưởng bọn kia là quỷ, giờ bị người ta đạp lên, mũi giày chĩa thẳng về phía đại môn.Đoạn Lương càng sa sầm, hừ lạnh quay sang Thẩm Nguyệt Chương: "Quả nhiên ngươi giỏi đổi giọng theo chiều gió. Đi với ngươi chẳng được việc gì tốt!"Thẩm Nguyệt Chương: "......"Thôi thì, hoàn cảnh dù đang "gió xoay ngược", vẫn có hai tin tốt và một tin xấu. Tin tốt thứ nhất: xem chừng bọn này không chung phe với cẩu thái giám. Tin xấu: cẩu thái giám xúi chúng bắt luôn Thẩm Nguyệt Chương với A Tang đem bán! Tin tốt thứ hai: Giang đại nhân tìm mấy tháng nay đám buôn người - bị bọn họ đụng trúng rồi!Đêm nặng, đuốc bùng lên lách tách. Đám kia gầy nhẳng như nhịn đói lâu ngày, dưới ánh lửa chập chờn càng thêm dữ tợn như ma quỷ. Tên vừa tát thái giám có vẻ xiêu lòng trước lời xui, giơ đuốc tiến sát.Phản ứng của Thẩm Nguyệt Chương rất nhanh: "Đại ca, đừng nghe hắn nói bậy! Chúng tôi chỉ là nữ nhi nhà thường, sao thành người của quan phủ được? Kẻ làm quan là hắn kìa - hoạn quan trong cung, người thân tín cạnh Bệ hạ!""Hoạn quan?""Đúng vậy! Áo mũ của hắn còn vứt trong phòng, không tin đại ca vào xem. Trong ấy còn có hai cô nương bị hắn trói. Đại ca hỏi các nàng là rõ!"Tên cầm đầu quả sai người vào kiểm tra, rồi cúi xuống liếc bọn bị trói: "Không phải người của quan, vậy nửa đêm nửa hôm lê la tới nơi này làm gì?"Mắt hắn âm u, gò má hốc hác như sói đói. A Tang cũng thấy khí sát của hắn mà nín thở; riêng Thẩm Nguyệt Chương dường như chẳng mảy may sợ.Nàng vốn quen xuất nhập doanh trại từ bé, từng thấy tướng sĩ vào sinh ra tử. Bọn chuyên trốn chui trốn nhủi chẳng dám ngửa mặt nhìn trời này - bảo sợ bọn họ mới là mất thể diện!Nàng bèn bịa khổ: "Nhà nghèo quá, nương bán ta cho tên hoạn quan này làm... làm vợ.""Ngươi đặt điều!"Cẩu thái giám lăn lộn phản bác: "Ta không quen biết ả!""Hảo a, đồ hoạn quan!" Thẩm Nguyệt Chương nổi trận lôi đình bật dậy - đầu nàng đập trúng cằm tên cầm đầu khiến hắn lùi mấy bước, mắt tối sầm. Dây chỉ trói nửa thân, nàng lao tới, đá thẳng vào vết thương đang mưng mủ của thái giám: "Ngày trước múc bồn cầu trong cung ta theo hầu, nay nhận cha nuôi, phất lên rồi muốn quăng ta? Nằm mơ!""Đủ rồi! Kéo ả về!"Tên cầm đầu tỉnh lại ngăn bớt. Thẩm Nguyệt Chương còn muốn đá thêm vài phát cho hả giận, bị mấy tên lôi đi, quẳng xuống giữa A Tang với Đoạn Lương.Nàng mắt đỏ hoe, trừng tên cầm đầu: "Ngài bảo ta gả cho hoạn quan, ngày ngày bị người đời khinh, mấy năm nay hắn lại chê ta 'già', nuôi ngoài một đứa. Hết cách, đành đưa em gái ta cho hắn nạp làm thứ, bảo 'đổi vị'!"Tên cầm đầu liếc A Tang, rồi liếc Đoạn Lương: "Thế còn hắn?"Thẩm Nguyệt Chương quát lớn: "Mấy trò 'đổi vị' của đàn ông... các người tự biết!"Xung quanh lặng phắc. Chỉ còn tiếng gió hun đuốc xèo xèo và tiếng rên rỉ của tên thái giám.Đoạn Lương: "!!!!!!"Tên cầm đầu: "!!!!!!"A Tang: "......"A Tang nghe quen quen như trong thoại bản tử, liền biết điều bồi thêm: "Hắn còn muốn đem tỷ tỷ ta dâng cha nuôi nữa. Tỷ ta không chịu."Tên cầm đầu nhìn lại A Tang - nhớ cảnh vừa rồi nàng quét ngang một thương hạ ba tên - bèn hỏi: "Còn cây thương kia..."A Tang gật đầu: "Hắn định tống khứ ta, nhưng nhà nghèo, còn trông vào hắn ăn cơm, đành đưa đệ đệ ta tới."Quả là một nhà "ăn cơm mềm" đến nơi đến chốn! Tên cầm đầu thoáng sững sờ, như sợ hãi cái xấu xa của dân kinh thành.Cẩu thái giám vẫn cố cãi, Thẩm Nguyệt Chương lập tức dúi thêm bùn: "Đại ca, đồ súc sinh này 'xúc cảnh sinh tình' lại mê đắm cái khác, nên giỏi đánh người. Nhưng hắn là người bên Hoàng thượng, không dám để ai thấy chúng ta có thương tích; em gái ta không đánh lại, liền nuôi sẵn hai đứa bên ngoài, hẹn gặp ở chỗ hoang này. Thực ra hắn ở hẻm Vĩnh Nhạc - cả dãy là nhà phú hộ với thương hộ lớn. Hắn khoe: 'Phải ở như thế mới xứng thân phận'. Còn nơi này... các ngươi núp ở đây là phạm vào chuyện lớn, khó ra khỏi thành lắm phải không?"Nàng chớp mắt tiếp: "Cách đây hai tháng, hắn còn khoe khoang: 'Trong kinh có đám làm loạn, Hoàng thượng hỏi kế, ta bảo phải tăng phòng bị, trăm triệu không cho bọn chúng chạy'. Có phải nói các ngươi đó không?"Xong bèn hạ bút xin giao dịch: "Vậy thế này đi - trên người hắn có lệnh bài Hoàng thượng ban. Ta với em gái về nhà lấy lệnh bài cho các ngươi. Các ngươi vốn định bắt thêm mấy cô nương - thêm một tên cũng chẳng sao. Dẫn hắn theo, có hắn ở đây, ta dám bảo sẽ không lộ hành tung các ngươi. Được chứ?"Tên cầm đầu rõ là động tâm. Cả bọn trốn kỹ suốt mấy tháng, nay thấy cửa thoát, lòng rần rần. Hắn vẫn còn ngờ: "Nếu ngươi dẫn quan binh đến thì sao?"A Tang cộc lốc: "Vậy giết hoạn quan!""......" Cẩu thái giám bị nhét giẻ, mắt lồi trực bắn: "Ngô ngô!!!"Sau một phen cò kè, "giao dịch" thành công. Thẩm Nguyệt Chương dẫn theo người "an toàn nhất" là... Đoạn Lương - chẳng có mấy giá trị vũ lực - ngồi lên cỗ xe của bọn buôn người. Trong thùng xe chật, bốn người, hai tên cầm đao kê sau lưng Thẩm Nguyệt Chương và Đoạn Lương, ngoài có kẻ đánh xe, tổng cộng năm mạng, chạy thẳng hướng hẻm Vĩnh Nhạc.Khác với vẻ thản nhiên của Thẩm Nguyệt Chương, Đoạn Lương thì hoảng thấy rõ. Hắn biết tỏng - chẳng có lệnh bài ra thành nào hết, hẻm Vĩnh Nhạc tuy giàu nhưng cũng chỉ là phú hộ thường. Chẳng qua bọn kia... đã tin mù mắt lời ả!Tim hắn đập rộn, xe dần chậm lại. Bên ngoài có tiếng quát: "Tới đầu hẻm rồi. Nhà nào?"Sau lưng có mũi đao thúc, Thẩm Nguyệt Chương lập tức chỉ: "Ngay căn trong cùng!"Rồi còn ngượng nghịu quay lại cười: "Đại ca đừng chê - ta chỉ mong nó chết sớm!"Tên kia: "......"Bánh xe quặt vào hẻm. Thấy nhẹ cả người, bọn chúng cùng thở phào. Nhưng hẻm vốn yên bỗng vụt dậy một tiếng chó sủa. Như giọt băng rơi vào hồ, sóng lan tứ tán - chớp mắt, cả hẻm rộ lên chó tru đồng loạt, lại lẫn tiếng ngỗng, tiếng gà. Hẹp như thế, tiếng rống réo như sát bên tai, khiến da đầu bọn kia đều tê dại."Kêu cái quỷ gì vậy!" gã đánh xe run giọng."Làm sao biết." Thẩm Nguyệt Chương vô tội, "Chó giữ nhà thấy người lạ thì sủa thôi!"Dẫu từng gặp chó canh cổng, nhưng như cả hẻm đồng thanh đe dọa thế này thì thật rợn. Mặc kệ, chúng đành nghiến răng đánh liều, mong thoát mau. Nhưng xe bất chợt khựng. Người trong toan mắng, ngoài đã nghe tiếng thét, kẻ đánh xe nhảy tót xuống chạy ngược ra đầu hẻm. Sau hắn, một con chó đen... to gần bằng ngực đàn ông, bay phắt lên mui xe!Con chó không đuổi chủ, nó đặt cả cái đầu to tướng chui vào trong thùng xe, bốn vó như vững cả thân xe, gầm gừ cảnh cáo. Hai tên "kèm" sau lưng Thẩm Nguyệt Chương tay run bắn, mũi đao dí vào nàng cũng không vững.Không biết giằng co bao lâu, tiếng bước chân đều tăm tắp của quân tuần tra dồn tới. Lần đầu tiên, bọn chúng nghe tiếng giày đinh mà thấy... mừng như nghe thánh dụ. Đao rơi lạch cạch, nước mắt nước mũi giàn giụa, chúng lao ra khỏi xe gào:"Đại nhân! Đại nhân! Chúng tôi là bọn buôn người! Mau tống chúng tôi vào đại lao!"Quan binh nghe tiếng chó kéo tới. Khi Bùi Thượng Du bước ra, tiếng chó trong hẻm cũng dần lắng. Nàng đứng cạnh thùng xe trông Thẩm Nguyệt Chương và Đoạn Lương bình yên chui qua dưới bụng con chó đen mà xuống. Yên tâm rồi, nàng vẫn không quên lườm cho Thẩm Nguyệt Chương một cái trách.Đoạn Lương còn hoảng, thấy hai tên bị "đại hắc cẩu" khóa chặt tầm mắt mới dám rón rén bước xuống, rồi thúc cùi chỏ vào Thẩm Nguyệt Chương: "Cái trò gì vậy? Ngươi còn nói được tiếng... chó?"Con chó đen dữ dằn ban nãy nay ngoan như cún con, chen giữa Bùi Thượng Du và Thẩm Nguyệt Chương, ngẩng đầu lấy mũi ướt mơn trớn người này lại dụi người kia.Tất nhiên Thẩm Nguyệt Chương chẳng biết "cẩu ngôn", chỉ là - chó là của Bùi Thượng Du; chuẩn xác hơn, cả dãy nhà trong hẻm này... đều do nhà Bùi mua. Không ở, chỉ nuôi đầy chó dữ canh đêm.Bùi đại nhân tuy không tán thành con gái làm quan, nhưng không yên tâm để nàng ở kinh. Ông ở Vĩnh Châu, khó ở lại lâu; Bùi Thượng Du lại không muốn mang nhiều hạ nhân, nên người nhà bèn mua đứt cả hẻm để dựng "trận cẩu". Nếu không, lúc ở nơi hoang vu, chỉ cần Thẩm Nguyệt Chương bảo "hoạn quan ở hẻm Vĩnh Nhạc", A Tang đã liều mạng cản.Bùi Thượng Du kín tiếng, chẳng kể với ai. Mãi nửa tháng trước Thẩm Nguyệt Chương mới biết - dạo ấy nàng giận dỗi với Liễu Vân, án buôn người còn mở, không yên tâm cho Bùi Thượng Du và A Tang về nhà một mình nên đã đưa đón suốt nửa tháng. Trong nửa tháng, đưa ăn đưa uống, đến khi làm thân với đại hắc rồi thì... nay được một tay cứu mạng!Thẩm Nguyệt Chương vừa nhẹ nhõm vừa có tí đắc ý. Bị Đoạn Lương thúc, nàng cũng chẳng thèm khách sáo thúc trả. Chân cẳng hắn vẫn run, bị đẩy quá đà đập vào tường. Mất mặt không cam, hắn bèn giả vờ dựa tường, khoanh tay, hất cằm:"Nói! Kể đầu đuôi!"Thẩm Nguyệt Chương: "......"
Thanh niên à, bày đặt ngầu chi cho lắm.Không buồn đôi co, nàng quay lại tìm Đại Lý Tự Khanh Giang Hằng. Giang Hằng lập tức đem một đội binh mã dọc đường thẳng tiến vùng hoang vu - một lưới hốt gọn đám buôn người hắn ròng rã truy mấy tháng!Còn cẩu thái giám là người trong cung, Giang đại nhân khó xử trực tiếp; Thẩm Nguyệt Chương bèn sai thủ vệ trói chặt, dự định áp giải suốt đêm nhập cung.Trong phòng, nàng lấy hai bộ xiêm y mang theo đưa cho Nhụy nương và Cửu nương. A Tang không tìm được chìa xích, nóng ruột chém đứt đến... cong ba thanh đao của thủ hạ Giang đại nhân mới phá được khóa. Chân tay hai người còn tê dại, nhưng sáng mai mời thợ khóa là ổn - tự do, đã trong tầm tay.Đổi xong áo, Thẩm Nguyệt Chương và A Tang bước ra thì đụng Bùi Thượng Du. Nàng cũng đã tới. Người vừa rồi còn vung đao quét sạch nay bỗng cụp đuôi mày, giọng nghe còn ủy khuất hơn cả đại hắc:"Tiểu thư!"Bùi Thượng Du vội nắm tay xem khắp người, chắc chắn không thương mới thở phào. A Tang thì chìa hai bàn tay run bần bật:"Dao chém xích tê hết cả hổ khẩu!"Thẩm Nguyệt Chương ê răng giùm. Quay lại, thấy Đoạn Lương đang lồm cồm xỏ chiếc giày đen thui dẫm nát, nàng lặng một nhịp nhìn. Đoạn Lương như bắt được ánh mắt, nhe răng quát:"Nhìn gì mà nhìn!""Ngắm... thầy bấm quẻ cao tay!" nàng đáp tỉnh bơ.Hắn tức muốn xịt khói, quay lưng xỏ giày, trong khi Thẩm Nguyệt Chương đi vòng vòng ngoài sân. Giang đại nhân phải vừa bắt người vừa tìm tung tích cô gái mất tích, đêm nay còn bộn bề.Thấy việc tạm yên, nàng cũng không muốn làm vướng chân, đang định cáo lui thì cẩu thái giám bỗng vùng lên - biết phen này về cung chắc chết, hắn liều mạng lao thẳng vào Thẩm Nguyệt Chương! Hắn nhả phắt con dao giấu trong miệng, ngoạm thẳng vào cổ nàng - đã chết cũng muốn kéo đệm!Chỉ nghe tiếng kêu thất thanh. Bùi Thượng Du khẩn giọng gọi A Tang; đâu đó còn một tiếng gần như rách cổ: "Liễu Lục Sinh!"Trong chớp mắt, có lực mạnh giật phắt Thẩm Nguyệt Chương về phía sau. Hai luồng gió xé rít: trường thương trong tay A Tang và khúc gỗ khô do Liễu Lục Sinh ném đồng thời xuyên qua lồng ngực tên hoạn quan.Thẩm Nguyệt Chương chỉ kịp thoáng thấy, rồi bị ôm chặt ghì vào một vòng tay. Nhịp tim Liễu Vân dồn dập đến mức làm đầu nàng tê dại. Trong đầu nàng ta vẫn là cảnh nghìn cân treo sợi tóc vừa rồi - chỉ còn vô vàn "Còn may không phải nàng".Tay Liễu Vân run bần bật, chỉ có hơi ấm sống sờ sờ của Thẩm Nguyệt Chương trong lòng ngực mới khiến nàng hơi an tĩnh. Cảm thấy đối phương ngẩng đầu, Liễu Vân vội áp cằm xuống che mắt mày nàng lại.Giọng nàng khàn đi nhưng cố trấn tĩnh: "Không sao, không sao...""Không... không sao cái đầu ngươi!" Thẩm Nguyệt Chương đau đến bấu túm vạt áo trước ngực nàng, mắt nước rưng rưng, rít lên: "Ngươi... ngươi làm ta tròng mắt suýt văng ra!"
Thanh niên à, bày đặt ngầu chi cho lắm.Không buồn đôi co, nàng quay lại tìm Đại Lý Tự Khanh Giang Hằng. Giang Hằng lập tức đem một đội binh mã dọc đường thẳng tiến vùng hoang vu - một lưới hốt gọn đám buôn người hắn ròng rã truy mấy tháng!Còn cẩu thái giám là người trong cung, Giang đại nhân khó xử trực tiếp; Thẩm Nguyệt Chương bèn sai thủ vệ trói chặt, dự định áp giải suốt đêm nhập cung.Trong phòng, nàng lấy hai bộ xiêm y mang theo đưa cho Nhụy nương và Cửu nương. A Tang không tìm được chìa xích, nóng ruột chém đứt đến... cong ba thanh đao của thủ hạ Giang đại nhân mới phá được khóa. Chân tay hai người còn tê dại, nhưng sáng mai mời thợ khóa là ổn - tự do, đã trong tầm tay.Đổi xong áo, Thẩm Nguyệt Chương và A Tang bước ra thì đụng Bùi Thượng Du. Nàng cũng đã tới. Người vừa rồi còn vung đao quét sạch nay bỗng cụp đuôi mày, giọng nghe còn ủy khuất hơn cả đại hắc:"Tiểu thư!"Bùi Thượng Du vội nắm tay xem khắp người, chắc chắn không thương mới thở phào. A Tang thì chìa hai bàn tay run bần bật:"Dao chém xích tê hết cả hổ khẩu!"Thẩm Nguyệt Chương ê răng giùm. Quay lại, thấy Đoạn Lương đang lồm cồm xỏ chiếc giày đen thui dẫm nát, nàng lặng một nhịp nhìn. Đoạn Lương như bắt được ánh mắt, nhe răng quát:"Nhìn gì mà nhìn!""Ngắm... thầy bấm quẻ cao tay!" nàng đáp tỉnh bơ.Hắn tức muốn xịt khói, quay lưng xỏ giày, trong khi Thẩm Nguyệt Chương đi vòng vòng ngoài sân. Giang đại nhân phải vừa bắt người vừa tìm tung tích cô gái mất tích, đêm nay còn bộn bề.Thấy việc tạm yên, nàng cũng không muốn làm vướng chân, đang định cáo lui thì cẩu thái giám bỗng vùng lên - biết phen này về cung chắc chết, hắn liều mạng lao thẳng vào Thẩm Nguyệt Chương! Hắn nhả phắt con dao giấu trong miệng, ngoạm thẳng vào cổ nàng - đã chết cũng muốn kéo đệm!Chỉ nghe tiếng kêu thất thanh. Bùi Thượng Du khẩn giọng gọi A Tang; đâu đó còn một tiếng gần như rách cổ: "Liễu Lục Sinh!"Trong chớp mắt, có lực mạnh giật phắt Thẩm Nguyệt Chương về phía sau. Hai luồng gió xé rít: trường thương trong tay A Tang và khúc gỗ khô do Liễu Lục Sinh ném đồng thời xuyên qua lồng ngực tên hoạn quan.Thẩm Nguyệt Chương chỉ kịp thoáng thấy, rồi bị ôm chặt ghì vào một vòng tay. Nhịp tim Liễu Vân dồn dập đến mức làm đầu nàng tê dại. Trong đầu nàng ta vẫn là cảnh nghìn cân treo sợi tóc vừa rồi - chỉ còn vô vàn "Còn may không phải nàng".Tay Liễu Vân run bần bật, chỉ có hơi ấm sống sờ sờ của Thẩm Nguyệt Chương trong lòng ngực mới khiến nàng hơi an tĩnh. Cảm thấy đối phương ngẩng đầu, Liễu Vân vội áp cằm xuống che mắt mày nàng lại.Giọng nàng khàn đi nhưng cố trấn tĩnh: "Không sao, không sao...""Không... không sao cái đầu ngươi!" Thẩm Nguyệt Chương đau đến bấu túm vạt áo trước ngực nàng, mắt nước rưng rưng, rít lên: "Ngươi... ngươi làm ta tròng mắt suýt văng ra!"