[BHTT - Edit Hoàn] Ta làm hắc nguyệt quang của hôn quân này chắc rồi
Chương 109
Vi Oanh nhìn Hoàng đế, rõ ràng Vân Thiều có hơi hoảng loạn, vô thức nắm chặt tay áo, cụp đôi mắt đen lại, hàng mi dài che đi tâm tình nơi đáy mắt."Bệ hạ định đi à?"Vân Thiều: "Oanh Oanh cũng đến sao?"Vi Oanh cong mắt cười với nàng ấy.Vân Thiều hoảng sợ lúng túng, ngón tay xoắn lại vào nhau, khớp xương hiện lên màu trắng nhợt vì dùng sức: "Oanh Oanh..."Vi Oanh ghé sát vào một chút: "Phò mã Bắc Quyết? Quen biết với bệ hạ lúc nào, chỉ e đây là cái bẫy, bệ hạ vẫn muốn đi ư."Vân Thiều bỗng xụi lủi, cụp mày, không biết nên nói gì, Vi Oanh càng đối xử dịu dàng ân cần với nàng ấy thì trong lòng nàng ấy càng thấp thỏm lo sợ. Tất cả những thứ này đều là nàng ấy trộm về, bây giờ chính chủ bị trộm sắp quay về cướp Oanh Oanh của nàng ấy đi.Vân Thiều chầm chậm nắm chặt tấu sớ, vò nát tờ giấy mà chẳng hay, lúc sau mới ngước đôi mắt đen lên: "Ta phải đi, Oanh Oanh."Nàng ấy đã nói dối một lời, thì buộc phải dùng càng nhiều lời nói dối khác để bù đắp.Dù biết đây là cái bẫy do đối phương bày ra, nhưng cũng chỉ có thể đi mà không được chùn bước. Từ cái khoảnh khắc sáu năm trước đưa ra quyết định, đến khoảnh khắc gặp lại Vi Oanh sáu năm sau, đã sớm không thể quay đầu rồi.Nhưng nàng ấy không hối hận.Vi Oanh suy nghĩ rồi cười bảo: "Được! Vậy ta cũng theo đi, thế này thì phải tăng ca rồi!"Bệ hạ cũng thôi tuyển tú, vui.Vân Thiều lập tức phản bác: "Không được, nàng không được đi!"Vi Oanh: "Tại sao ta không thể đi?!"
Nàng như nghĩ đến điều gì, mỉm cười nói: "Bệ hạ chớ lo lắng, lần trước ta và người biểu hiện ở hội săn mùa thu tốt biết bao, đến Quý phi cũng không vượt qua ta, đám binh lính Bắc Quyết tàn ác kia, quá dễ dàng?"Chân tay Vân Thiều lạnh toát, thầm nghĩ, dù thế nào đi chăng nữa cũng không thể để Oanh Oanh đi, không thể để Oanh Oanh gặp được người đó...Từ sau ngày ấy, mấy lần Vi Oanh muốn nhắc với Hoàng đế về chuyện này, muốn cùng Hoàng đế ngự giá xuất chinh. Nhưng Vân Thiều vẫn không đồng ý, nghe thấy nàng mở miệng nói chưa được vài câu đã lạnh mặt, rồi sau đó ra tỏ đáng thương kêu đau đầu.Hoàng đế muốn ngự giá xuất chinh, khiến cho thần dân chấn động. Bùi Tiễn dẫn đầu phản đối, bất kể là tân thần hay lão thần, lúc này cuối cùng cũng thống nhất, quỳ xuống đất hô: "Bệ hạ."Nhưng xưa giờ Hoàng đế đều bướng bỉnh cố chấp, sau khi nổi mấy cơn giận đùng đùng, đám đại thần cuối cùng cũng hiểu rằng không phải là nhất thời nổi hứng mà là quyết tâm. Giờ đây Cung đảng trên triều đã diệt, Hoàng đế nói một hai, đưa ra quyết định thì cũng không ai có thể phản đối.Đám đại thần chỉ có thể vừa thở dài vừa cẩn thận bố trí, tránh cho đao thương không có mắt, Bắc Quyết xảo trá, làm Hoàng đế bệ hạ tôn quý của bọn họ bị thương.Cuối cùng Hoàng đế dẫn theo vệ binh bảo vệ kinh thành, xuất phát từ Thịnh Kinh, rầm rập đi về phía Bắc, Bùi Tiễn hộ giá, Việt Thanh Huy và Thôi Tương chủ trì đại cuộc trong triều.Vân Thiều rũ mày, hai tay nắm dây cương, ánh nắng mùa thu rực rỡ lướt qua, khiến làn da vốn đã trắng nhợt bị chiếu vào thì càng thêm xanh xao. Trước khi đến, nàng ấy đã nhốt Vi Oanh lại trong điện Ngọc Lộ, để Hiền phi và Phúc Thọ coi nom...Có lẽ Oanh Oanh sẽ giận.Vân Thiều thấp thỏm nắm chặt lòng bàn tay, chốc sau lại từ từ buông ra, khóe môi kéo lên một nụ cười trào phúng.Bất kể thế nào, nàng ấy cũng không thể để Oanh Oanh gặp được kẻ đó, trừ phi nàng ấy chết.Chỉ cần còn sống một ngày, thì sẽ không thể để Oanh Oanh bay đi khỏi tay mình. Nếu chết ở chiến trường Bắc cương, hồn về nơi chín suối, vậy thì nàng ấy sẽ được giải thoát, Oanh Oanh cũng được giải thoát.Vân Thiều nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra, vẻ mặt nàng ấy kiên định, không tiếp tục dao động nữa. Niềm ưa thích cả cuộc đời này, qua một canh bạc mọi thứ đã sớm đánh cược tất cả, nào có thể qua đầu lại nữa.Ánh nắng mùa thu chiếu sáng diêm mạch (*), cánh đồng hoa tím hai bên đường, khiến Vân Thiều lại nhớ đến lần đầu gặp gỡ nhiều năm về trước.
(*) Là tên gọi của một loài thực vật có hoa thuộc họ Dền, được trồng như một loại cây ngũ cốc lấy hạt.
Nàng như nghĩ đến điều gì, mỉm cười nói: "Bệ hạ chớ lo lắng, lần trước ta và người biểu hiện ở hội săn mùa thu tốt biết bao, đến Quý phi cũng không vượt qua ta, đám binh lính Bắc Quyết tàn ác kia, quá dễ dàng?"Chân tay Vân Thiều lạnh toát, thầm nghĩ, dù thế nào đi chăng nữa cũng không thể để Oanh Oanh đi, không thể để Oanh Oanh gặp được người đó...Từ sau ngày ấy, mấy lần Vi Oanh muốn nhắc với Hoàng đế về chuyện này, muốn cùng Hoàng đế ngự giá xuất chinh. Nhưng Vân Thiều vẫn không đồng ý, nghe thấy nàng mở miệng nói chưa được vài câu đã lạnh mặt, rồi sau đó ra tỏ đáng thương kêu đau đầu.Hoàng đế muốn ngự giá xuất chinh, khiến cho thần dân chấn động. Bùi Tiễn dẫn đầu phản đối, bất kể là tân thần hay lão thần, lúc này cuối cùng cũng thống nhất, quỳ xuống đất hô: "Bệ hạ."Nhưng xưa giờ Hoàng đế đều bướng bỉnh cố chấp, sau khi nổi mấy cơn giận đùng đùng, đám đại thần cuối cùng cũng hiểu rằng không phải là nhất thời nổi hứng mà là quyết tâm. Giờ đây Cung đảng trên triều đã diệt, Hoàng đế nói một hai, đưa ra quyết định thì cũng không ai có thể phản đối.Đám đại thần chỉ có thể vừa thở dài vừa cẩn thận bố trí, tránh cho đao thương không có mắt, Bắc Quyết xảo trá, làm Hoàng đế bệ hạ tôn quý của bọn họ bị thương.Cuối cùng Hoàng đế dẫn theo vệ binh bảo vệ kinh thành, xuất phát từ Thịnh Kinh, rầm rập đi về phía Bắc, Bùi Tiễn hộ giá, Việt Thanh Huy và Thôi Tương chủ trì đại cuộc trong triều.Vân Thiều rũ mày, hai tay nắm dây cương, ánh nắng mùa thu rực rỡ lướt qua, khiến làn da vốn đã trắng nhợt bị chiếu vào thì càng thêm xanh xao. Trước khi đến, nàng ấy đã nhốt Vi Oanh lại trong điện Ngọc Lộ, để Hiền phi và Phúc Thọ coi nom...Có lẽ Oanh Oanh sẽ giận.Vân Thiều thấp thỏm nắm chặt lòng bàn tay, chốc sau lại từ từ buông ra, khóe môi kéo lên một nụ cười trào phúng.Bất kể thế nào, nàng ấy cũng không thể để Oanh Oanh gặp được kẻ đó, trừ phi nàng ấy chết.Chỉ cần còn sống một ngày, thì sẽ không thể để Oanh Oanh bay đi khỏi tay mình. Nếu chết ở chiến trường Bắc cương, hồn về nơi chín suối, vậy thì nàng ấy sẽ được giải thoát, Oanh Oanh cũng được giải thoát.Vân Thiều nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra, vẻ mặt nàng ấy kiên định, không tiếp tục dao động nữa. Niềm ưa thích cả cuộc đời này, qua một canh bạc mọi thứ đã sớm đánh cược tất cả, nào có thể qua đầu lại nữa.Ánh nắng mùa thu chiếu sáng diêm mạch (*), cánh đồng hoa tím hai bên đường, khiến Vân Thiều lại nhớ đến lần đầu gặp gỡ nhiều năm về trước.
(*) Là tên gọi của một loài thực vật có hoa thuộc họ Dền, được trồng như một loại cây ngũ cốc lấy hạt.