[BHTT] [Edit-Hoàn] Sư Tôn Mỗi Đêm Đều Muốn Ta Hống Ngủ - Mộc Phong Khinh Niên
Chương 27: Nàng như vậy còn đáng yêu hơn
Một giấc ngủ dậy, trời vẫn chưa sập, nhưng tình huống hiện tại còn đáng sợ hơn cả trời sập.Bạch Kính Huyền, vị Tiên Tôn uy phong một cõi trên Tử Tiêu Phong, hô phong hoán vũ Kính Huyền Tiên Tôn, biến thành một con chồn tuyết lông xù!Đầu óc Hạ Thanh ong ong một trận, vẫn không thể tin được, vì thế nàng nhắm mắt lại nằm yên, ngủ lại một giấc thử xem.Có lẽ là cách nàng mở mắt không đúng.Hạ Thanh nhắm mắt lại, cục lông xù xù trước ngực lại động đậy.Thân hình nhỏ bé của nó nhích tới trước, chóp mũi chạm vào cằm Hạ Thanh, đầu nhỏ dụi vào mặt Hạ Thanh, tìm một vị trí thoải mái rồi ngủ tiếp.Hơi thở ấm áp phả vào cổ Hạ Thanh, ngứa ngáy khó chịu.Hạ Thanh bật dậy, nhấc con vật nhỏ lên: "Nàng còn ngủ, ngủ cái gì hả, nhìn xem tình huống hiện tại thế nào!"Con chồn tuyết nhỏ bị nhấc sau cổ, lại thêm tiếng hét lớn của Hạ Thanh, đôi mắt tròn xoe đen láy trừng to hơn, vẻ mặt thế mà lại vô cùng ủy khuất.Một lát sau, nó dường như lúc này mới phát hiện sự thay đổi trên cơ thể mình.Nhìn Hạ Thanh, rồi cúi đầu nhìn thân thể mình, vô cùng kinh hãi.Bỗng nhiên, đầu con vật nhỏ nghiêng đi, không một tiếng động.Hạ Thanh: "......"Đây là ngất đi rồi, hay là giả chết đây?Bình tĩnh, bình tĩnh, đây là thế giới trong sách, thế giới quan kỳ lạ.Trên đại lục man hoang còn có thú nhân, chuyện người hóa thành động vật này, cũng không kỳ lạ lắm nhỉ?"Không kỳ lạ cái quỷ!" Hạ Thanh không chấp nhận được chút nào.Tình cảm của nàng và Bạch Kính Huyền mới có chút tiến triển, bang, người sống sờ sờ biến thành chồn tuyết nhỏ.Giấc mộng đẹp đêm đêm hoan ca với đại mỹ nhân tan vỡ như vậy, ai đền bù tổn thất cho nàng!"Bạch Kính Huyền, nàng tỉnh lại đi!" Hạ Thanh dùng sức lay động thân hình nhỏ bé của con chồn tuyết.Đối với Bạch Kính Huyền không ở hình người, Hạ Thanh thật sự không thể mở miệng gọi Khanh Khanh nữa.Một lát sau, con chồn tuyết từ từ tỉnh lại, đáy mắt toàn là mờ mịt.Đối diện với ánh mắt Hạ Thanh, con vật nhỏ nức nở một tiếng, chui vào lòng Hạ Thanh."A a a!!" Hạ Thanh hét thảm một tiếng, nàng còn chưa mặc y phục!Nàng nhanh tay lẹ mắt đè con vật nhỏ đang lộn xộn trong ngực lại, nhanh như chớp nhảy xuống giường, dùng tốc độ có thể so với huấn luyện quân sự gói kỹ quần áo.Quay đầu lại, con vật nhỏ lông trắng mà nàng để lại trên nệm giường đã biến mất.Hạ Thanh: "?"Động vật nhỏ lớn bằng thước tay không giống người, trước mắt đêm khuya tĩnh lặng, ánh mặt trời chưa sáng, chỗ nào nó cũng có thể trốn."Bạch Kính Huyền?" Hạ Thanh gọi nàng, đi qua đi lại trong phòng, "Nàng trốn ở đâu vậy?"Không bao lâu, một cái đầu nhỏ từ sau chăn chui ra, ánh mắt sâu thẳm nhìn Hạ Thanh.Hạ Thanh thấy nó, nhẹ nhàng thở ra: "Thì ra trốn dưới chăn."Nàng đi về phía giường, làm bộ muốn vén chăn lên, cái đầu nhỏ kia lại vèo một tiếng chui trở lại trốn đi.Hạ Thanh vén chăn trên giường lên, con vật nhỏ lông trắng lộ ra dưới ánh trăng.Nhưng không đợi Hạ Thanh đưa tay ôm nó, nó đã nhảy xuống giường, chui vào gầm giường.Hạ Thanh mộng bức: "Trốn ta?"Nàng khom lưng nhìn xuống gầm giường, thấy con vật nhỏ màu trắng cuộn thành một cục tròn, rúc vào một góc dưới gầm giường, bộ dạng đáng thương vô cùng.Ôi da. Hạ Thanh thoáng chốc mềm lòng.Nhớ lại những biểu hiện kích động vừa rồi của mình, chỉ sợ Bạch Kính Huyền bị phản ứng của nàng làm tổn thương rồi.Hạ Thanh nhìn chằm chằm cục lông tròn dưới gầm giường, con vật nhỏ cảm thấy không khí yên tĩnh lại, còn lén lút hé mắt nhìn Hạ Thanh một cái.Bất quá, thấy Hạ Thanh ở đó, nó lại vùi đầu xuống.Hạ Thanh đổi vị trí suy nghĩ, nếu là chính nàng đột nhiên biến thành động vật nhỏ, mà Bạch Kính Huyền tỏ ra một chút ghét bỏ, nàng chắc chắn sẽ lập tức bỏ nhà trốn đi.Huống chi, Bạch Kính Huyền biến thành như bây giờ, phần lớn là vì nàng.Bởi vì nàng mang về bình độc dược không cánh mà bay kia từ điện tư tế, cũng bởi vì sáng nay khi con hung thú biến dị xuất hiện, Bạch Kính Huyền vì bảo vệ nàng đã giơ tay chắn một chút.Hạ Thanh tự kiểm điểm sâu sắc.Con người vẫn không thể quá ích kỷ, hiện tại có vấn đề, phải nghĩ cách giải quyết.Nàng hít sâu một hơi, đưa tay về phía con chồn tuyết nhỏ dưới gầm giường: "Lại đây."Con vật nhỏ nghe tiếng ngẩng đầu nhìn nàng một cái, sau đó hừ một tiếng rồi quay đầu đi.Tê. Tim Hạ Thanh bị hung hăng chọc một cái.Bạch Kính Huyền là cái gì tuyệt thế đại khả ái, ngày thường cao lãnh như vậy, giận dỗi cũng chỉ là buồn bực, lúc này biến thành chồn tuyết nhỏ, tức khắc buff thêm hai trăm lần đáng yêu.Tâm lý Hạ Thanh đối với Bạch Kính Huyền thoáng chốc đã xảy ra biến hóa.Lúc trước luôn cẩn thận từng li từng tí, sợ một lời không hợp đã bị Bạch Kính Huyền rút kiếm chém rụng đầu, mà giờ phút này đối diện với Bạch Kính Huyền biến thành một cục nhỏ rúc dưới gầm giường, giống như đột nhiên thấy Bạch Kính Huyền cũng có mặt yếu đuối như vậy.Nàng không phải không có nhược điểm, cũng không phải thật sự hoàn mỹ vô khuyết.Điều này ngược lại làm Hạ Thanh cảm thấy Bạch Kính Huyền càng chân thật, cũng càng dễ dàng thân cận.Hạ Thanh hạ thấp người, dịu dàng mở miệng: "Ta không có ghét bỏ nàng, ta chỉ là có chút kinh ngạc, nàng mau ra đây, chúng ta cùng nhau nghĩ cách."Giọng nói vừa dứt, con vật nhỏ ngẩng đầu, đôi mắt tròn xoe nhìn qua, ánh mắt giao nhau với Hạ Thanh trên không trung.Trên mặt nó không có biểu tình gì, cũng không lập tức hành động, dường như đang xem xét sự chân thành trong giọng nói của Hạ Thanh.Hạ Thanh khẽ gọi: "Khanh Khanh."Hai chữ này như một chiếc chìa khóa, con chồn tuyết nhỏ chần chừ hồi lâu cuối cùng cũng động đậy, vèo vèo bò ra khỏi gầm giường, chạy về phía Hạ Thanh.Hạ Thanh cuối cùng cũng ôm được nó.Thân hình nhỏ bé mềm mại, lông da tinh tế sáng bóng, sờ vào mềm mại lại mượt mà.Hạ Thanh thầm than một tiếng, bộ lông này được chăm sóc thật tốt.Ôm con chồn tuyết nhỏ ngồi bên mép giường, Hạ Thanh hai tay nâng nó lên, sờ sờ đầu nó, trấn an nó đồng thời cũng trấn an chính mình.Sự việc đã đến nước này, Hạ Thanh nhanh chóng mở ra đại pháp chữa lành tâm hồn, gỡ rối rõ ràng tình huống hiện tại.Bạch Kính Huyền hiển nhiên là vì bị thương, rất có thể vết thương nhiễm độc tố mới dị biến thành động vật nhỏ.Không biết tình trạng này có nghiêm trọng không, còn có thể tiếp tục chuyển biến xấu, giống như con mèo kia nổi điên phát cuồng biến thành quái vật không?Nghĩ đến khả năng này, Hạ Thanh rùng mình.Sẽ không sẽ không, pháp lực của Kính Huyền Tiên Tôn cao cường như vậy, sao có thể dễ dàng mất kiểm soát như vậy.Thánh Nữ biến thành Chu Tước còn có thể khôi phục thành nhân thân, thế giới này đồ vật thần kỳ nhiều vô kể, các nàng nhất định có thể tìm được biện pháp giải độc.Hạ Thanh hít sâu một hơi, áp xuống nỗi sợ hãi trong lòng, sờ sờ đầu nhỏ của con chồn tuyết, nhỏ giọng nói: "Đợi trời sáng chúng ta sẽ đi Thánh Cung tìm Nữ Hoàng thú nhân, hỏi xem có cách nào làm nàng khôi phục không."Con chồn tuyết nhỏ ngẩng đầu từ trong lòng Hạ Thanh, đầu nhỏ gật gật, dường như đáp lại lời Hạ Thanh, tỏ vẻ không có ý kiến gì.Hạ Thanh bị nó chọc cười, nàng cư nhiên xuyên thấu qua con chồn tuyết này nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Bạch Kính Huyền.Nàng véo mũi nhỏ của nó một cái: "Nàng như vậy còn đáng yêu hơn."Đầu con chồn tuyết rụt về sau, mũi nhăn lại, dường như không thích động tác không lớn không nhỏ vượt cấp này của Hạ Thanh.Nhưng Bạch Kính Huyền đã thành ra thế này, Hạ Thanh mới không sợ nàng.Nàng lúc thì xoa xoa mũi con chồn tuyết, lúc thì lại xoa xoa tai con chồn tuyết.Mũi nhỏ của con chồn tuyết nhọn nhọn, có chút giống cáo, nhưng hình thể nhỏ hơn cáo rất nhiều, tai lại tròn xoe.