[BHTT - EDIT HOÀN] Sau Khi Chia Tay Đại Tiểu Thư Nhà Giàu - Nhất Chỉ Hoa Giáp Tử

Chương 88



Khu cắm trại không quá yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng hò reo vang lên, nhưng Phương Du như hoàn toàn bỏ qua và lờ đi mọi âm thanh bên ngoài, trong đầu cô vẫn còn vang vọng câu nói vừa rồi của Đàm Vân Thư.

Trong thời gian tiêu khiển mình, cậu có thể đừng thích người khác không?

Không khó để nghe ra sự không vui trong giọng điệu của Đàm Vân Thư, cô thậm chí có thể tưởng tượng ra hình ảnh của Đàm Vân Thư khi nói câu đó; và cũng không khó để biết rằng câu trả lời mà Đàm Vân Thư muốn nghe là hai chữ "có thể", y như những lần trước.

Phương Du không rõ Đàm Vân Thư đã thấy gì hay nghĩ gì, nhưng tất cả những điều đó có liên quan gì đến cô? Cô chỉ cần đưa ra câu trả lời theo cách suy nghĩ của riêng mình, làm một người cầm quyền ích kỷ chỉ đứng từ góc độ của mình.

Dù bản thân cô biết rất rõ rằng, sẽ không có cái lựa chọn gì để phải dừng lại trước.

Mối quan hệ này đã bắt đầu đếm ngược ba tháng kể từ khoảnh khắc cô đồng ý, chỉ vỏn vẹn ba tháng mà thôi.

Nhưng ngay sau đó, Phương Du có vẻ cảm nhận được điều gì đó, cô quay nhìn bốn phía xung quanh. Nhưng khu cắm trại này có rất nhiều người đến cắm trại, cô nhìn thấy nhiều khuôn mặt lạ, chỉ có duy nhất không thấy hình bóng của Đàm Vân Thư.

Cô còn để ý đến cái lều không bật đèn ở vị trí tối qua, chỉ chưa đầy vài giây, bên trong đã sáng lên, cho thấy có một gia đình ba người đang ở bên trong.

Phương Du hơi ngẩn người, hồi tưởng lại đêm qua.

"Tiểu Du, phim đã chiếu hết rồi!" Đường Bán Tuyết gọi cô khi thấy cô không còn nói chuyện điện thoại.

Phương Du thu hồi suy nghĩ của mình, cầm điện thoại đi về, nụ cười nở trên khuôn mặt cô, như thể mọi chuyện chưa từng xảy ra.

Phù Sương hỏi: "Cậu đang xem gì vậy?"

"Không có gì." Phương Du nói, "Chỉ là nhớ đến việc tối qua mình bị lạnh khi cắm trại ở đây."

Tiết Dịch với vẻ mặt quan tâm hỏi: "Có cảm thấy không thoải mái không?"

"Hiện tại thì không." Phương Du vẫy tay, "Thôi nào, tiếp tục xem phim đi!"

Bộ phim này là một bộ hài kịch vui vẻ, khi những người lạ đi ngang qua phía sau họ cũng dừng lại tham gia cùng, mọi người cùng cười vang.

Sau khi bộ phim kết thúc, Tiết Dịch nhấc vành mũ của mình lên, cười đề nghị: "Chúng ta chụp một bức hình chung nhé? Như lần trước." Cô ngừng lại, "Chuyến lưu diễn của tôi nửa năm tới sẽ bắt đầu, sau đó sẽ bận rộn hơn, có thể không có nhiều thời gian gặp gỡ mọi người."

Bầu không khí tối nay có chút vi diệu, khó mà diễn tả, nếu không đã không chọn phim hài để làm dịu đi. Trước đó có Phương Du đã làm tư tưởng nên Phù Sương và Đường Bán Tuyết cũng hiểu rõ ý nghĩa đằng sau câu nói của Tiết Dịch.

Đây có lẽ là bức ảnh chụp chung cuối cùng của bốn người họ.

Phương Du không từ chối, lần này cô chọn đứng ở vị trí cuối cùng, không còn đứng bên cạnh Tiết Dịch nữa, mọi người hướng về ống kính, cùng nhau tạo dáng.

Chụp vài bức, Tiết Dịch mới lưu luyến thu tay lại, cười nói: "Sáng mai tôi có việc đột xuất, tôi sẽ phải quay về Kinh thành ngay, mọi người cứ vui vẻ tiếp nhé."

Nỗi buồn chia ly dường như thấm vào không khí.

Phương Du bình thản nói: "Lên đường bình an, Tiết Dịch."

"Ừ."

Không lâu sau, nhóm bốn người tản ra, khu cắm trại chỉ còn lại ba người.

Phù Sương và Đường Bán Tuyết lại ngồi xuống ghế, hai người họ tối nay đã uống bia ở đây, lúc này cảm thấy hơi say.

Đối mặt với việc Tiết Dịch rời đi, hai người không kìm được trầm mặc một lúc, cuối cùng Đường Bán Tuyết cảm thán: "... Một chuyến lưu diễn có thể kiếm được bao nhiêu tiền nhỉ?"

"Ha ha."

Phương Du cũng cười theo: "Không biết, cậu thử đi ra mắt xem, có thể đến lúc đó sẽ biết được bao nhiêu tiền."

Ba người lại cười đùa vui vẻ, nhanh chóng trả ghế và màn hình lại cho bên cho thuê, không lâu sau lại đi bộ ven hồ về khách sạn Sơn Vũ, không ai nhắc đến chuyện liên quan đến Tiết Dịch nữa.

Về đến phòng, nhưng Phương Du lại không thể nào ngủ được.

Tối nay cô không uống rượu, cốc của cô chỉ đựng nước suối của bản địa, uống vào có chút ngọt lành.

Cô khẽ nhắm mắt, tay đưa ra bên cạnh, nhưng trên cái giường rộng 2,2 mét này không có tồn tại nào khiến cô cảm thấy ấm áp.

Phương Du: "..."

Ngay lúc cô đang im lặng, màn hình điện thoại của cô sáng lên, tối nay không có cùng Đàm Vân Thư hôn nhau, cô dễ dàng chú ý đến tiếng động của điện thoại.

Cô cầm điện thoại lên, mở WeChat.

Đàm Viên Viên: [Cậu có bị cảm không?]

Phương Du tựa người vào đầu giường, nhíu mày, hỏi lại: [Cậu bị cảm lạnh à?]

Đàm Viên Viên: [Cậu không sao là tốt rồi.]

Thật là một khổ nhục kế vụng về, Phương Du nhìn thấu ngay.

Cô cười nhạt một tiếng, vài giây sau, cúi mắt, đầu ngón tay chạm nhẹ vào màn hình: [Số phòng là bao nhiêu?]

***

Đàm Vân Thư khi tỉnh dậy vào buổi sáng đã cảm thấy không được thoải mái, nhưng vì có Phương Du ở đó, mọi thứ đều không đáng để bận tâm. Mà cảm lạnh có lẽ cũng liên quan đến cảm xúc, sau khi thấy hình ảnh Phương Du và Tiết Dịch cùng xuất hiện tối qua, sự khó chịu này của cô càng trở nên nặng nề, bây giờ còn sốt nhẹ.

Ngay khi đo nhiệt độ xong, cô đã đi hỏi Phương Du.

Chủ yếu là không hy vọng Phương Du khó chịu.

Phương Du đến tìm cô thật là chuyện ngoài ý muốn, cô còn tưởng sẽ lại nhận được câu "uống nhiều nước ấm đi" như lần trước.

Thời gian chờ đợi Phương Du đến phòng thật sự là một sự tra tấn.

Cô không biết Phương Du đến từ đâu, buổi tiệc ở khu cắm trại đã kết thúc chưa? Hay là Phương Du từ phòng khách sạn đến? Cô không biết cụ thể mất bao lâu, có thể là vài phút, hoặc mười mấy phút, hoặc là nửa tiếng.

Đàm Vân Thư nắm chặt điện thoại, chăm chú nhìn vào cửa phòng, thở cũng không thể tự nhiên.

Cho đến khi nghe thấy tiếng gõ cửa, cô mới thở phào nhẹ nhõm, đi đến mở cửa.

Ngoài cửa, Phương Du mặc một bộ đồ ngủ, tóc ướt vừa mới sấy khô, trên sống mũi đeo chiếc kính gọng vàng mà cô quen thuộc.

"... Vào đi." Đàm Vân Thư mở miệng có chút ngập ngừng, tất cả những không vui đêm nay trong một khắc này đều tan biến.

Phương Du bước vào trong một bước, "ừ" một tiếng, phản ứng có vẻ rất nhạt nhòa.

Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại, Phương Du liếc nhìn bố cục của căn phòng này.

Đây cũng là một căn suite, nhưng không tinh tế như căn của Đàm Vân Thư ở nội thành, phòng khách có phần mang hơi hướng kinh doanh hơn, trên bàn trà còn để nhiều tài liệu.

Ánh mắt trở lại, cô nhìn người đứng trước mặt, đưa tay lên, lòng bàn tay đặt lên trán Đàm Vân Thư, hỏi: "37 độ mấy?"

Đàm Vân Thư yên lặng nhìn cô, nhẹ nhàng trả lời: "37,8 độ."

"Chưa thể uống thuốc hạ sốt, cậu đã uống thuốc cảm chưa?" Phương Du hạ tay xuống, chỉ cảm thấy lòng bàn tay như đang nóng lên theo, nhưng điều khiến cô cảm thấy nóng hơn là ánh mắt của Đàm Vân Thư, dán chặt lên người cô không rời.

"Ừ, đã uống rồi."

Phương Du kéo dài giọng: "Ồ, vậy thì tôi..."

"Không ở lại thêm chút nữa sao?" Đàm Vân Thư lập tức khẩn trương lên, lời nói ra có phần gấp gáp.

Phương Du khẽ ho: "... Tôi chưa nói là sẽ đi mà."

Cô nắm tay Đàm Vân Thư, bước chân vào trong, hơi nâng cằm lên, giọng điệu trở nên nhẹ nhàng, "Ý của tôi là, nếu cậu đã uống thuốc rồi thì tôi có thể yên tâm ở lại, nếu không thì cảm cúm sẽ ảnh hưởng đến hiệu suất làm việc của tôi."

Đàm Vân Thư nhìn vào bàn tay Phương Du đang nắm lấy tay mình, khó giấu được nụ cười trong giọng nói: "Ừ."

"Nhưng tôi đến đây vì tối qua là tôi gọi cậu sang, nếu không phải vì tôi, cậu đã không bị cảm."

Phương Du cố gắng giải thích cho hành động của mình, nhưng chính cô cũng cảm thấy lời giải thích của mình có phần nhạt nhẽo.

Căn phòng của Đàm Vân Thư nằm ở tầng giữa của khách sạn, không mất nhiều thời gian để đến, nhưng cô không muốn Đàm Vân Thư nghĩ rằng mình quá lo lắng, nên đã cứng rắn chờ năm phút trước khi bước ra ngoài.

Trong năm phút đó, cô đã nghĩ sẵn mọi lời bào chữa.

Cô đến đây vì "trách nhiệm".

"Mình biết, Phương Du."

Phương Du nhìn thẳng vào mắt Đàm Vân Thư, nhìn bộ dáng Đàm Vân Thư như thể tuyệt đối không hề nghĩ ngợi nhiều, cô không tự nhiên mà đáp lại: "Biết là tốt rồi." Cô không muốn tiếp tục dây dưa với Đàm Vân Thư về chủ đề này, "Muộn rồi, đi ngủ thôi, tôi buồn ngủ rồi."

Rèm cửa đã kéo kín, đèn trong phòng phần lớn đã tắt, chỉ còn hai dải đèn ấm áp trên trần nhà lặng lẽ soi sáng nhìn ngắm mọi thứ trong căn phòng.

Nhưng thật sự không nên nhìn...

Nhiệt độ ban đêm ở khu nghỉ mát khá thấp, trong phòng ngủ gần như không cần bật điều hòa, nhưng cũng không lạnh đến mức vừa nằm xuống giường phải ôm nhau đi, phải không?

Phương Du và Đàm Vân Thư không biết suy nghĩ của ánh đèn, cũng không có thời gian để quan tâm.

"Chỉ ôm thôi." Phương Du ra lệnh cho buổi tối ở chung hôm nay.

Đàm Vân Thư ôm cô: "Ừ, mình chỉ ôm mỗi cậu thôi."

"..."

Phương Du mở mắt, liếc nhìn góc nghiêng của Đàm Vân Thư.

Đàm Vân Thư cảm nhận được ánh nhìn của cô, cũng quay lại nhìn, khoảng cách giữa hai người gần đến mức chóp mũi họ gần chạm vào nhau.

Chỉ cần ai đó tiến thêm chút nữa, sẽ vượt qua ranh giới.

"Lời như vậy không thể nói sao?" Đàm Vân Thư hỏi, trời biết việc trò chuyện với Phương Du trong tình huống này đòi hỏi sự tự chủ mạnh mẽ đến mức nào. Cô hỏi xong không thể nhịn lại, dùng mũi mình cọ nhẹ vào mũi Phương Du.

Phương Du chầm chậm dời ánh mắt, khẽ mở miệng, nói rất nhẹ: "Điều đó tuỳ vào cậu."

Cô lại nói: "Tắt hết đèn đi được không."

Dù đã tháo kính ra, nhưng ở khoảng cách gần như vậy có gì mà không thấy rõ? Cô thậm chí có thể đếm được bao nhiêu sợi lông mi của Đàm Vân Thư, và đôi môi nhạt màu của Đàm Vân Thư nữa, rõ ràng không đỏ mọng như bình thường, nhưng...

Phương Du không muốn nghĩ tiếp, trong đầu chỉ hiện lên bốn chữ: "Sắc đẹp lừa người."

Đàm Vân Thư làm theo, tắt hết đèn, nhưng tại sao hiệu ứng vẫn không giảm đi chút nào?

Phương Du vẫn như cũ cảm nhận được ánh nhìn của Đàm Vân Thư, không có ánh sáng che đậy, ánh nhìn đó càng táo bạo và nồng nhiệt hơn. Cô trở mình, quay lưng về phía Đàm Vân Thư, và Đàm Vân Thư liền ôm lấy cô từ phía sau.

Hai người ôm sát nhau.

Cổ họng Phương Du di chuyển, cố gắng chuyển sự chú ý của mình, hỏi: "Cậu không buồn ngủ sao?"

"Lúc đầu hơi buồn ngủ."

"Có cần đo lại nhiệt độ không?"

"Không cần."

"Nới lỏng một chút, Đàm Viên Viên, ôm chặt quá rồi."

"Ừm."

Cảm nhận được Đàm Vân Thư quả thật nới lỏng một chút, Phương Du thở dài: "Tôi thật sự không phải đang thưởng cho cậu đâu, đúng không?"

"Cậu đang thưởng cho mình mà." Đàm Vân Thư trầm ngâm, "Đừng kết thúc mối quan hệ này quá sớm, Phương Du."

Phương Du không trả lời.

Đàm Vân Thư nhắm mắt, môi nhẹ nhàng đặt lên tai Phương Du, tai của Phương Du nhỏ nhắn, sáng bóng và tinh xảo. Trước đây cô cũng đã từng ở đây lưu luyến quá, lúc này cô lại hôn nhẹ lên đó, và nói: "Tối nay lúc vừa họp xong mình có đi ngang qua khu cắm trại, thấy cậu và Tiết Dịch ở bên nhau, mình không vui, Phương Du." Cô chống người lên, nhẹ nhàng nắm lấy cằm của Phương Du, thấp giọng tiếp tục, "Không ai có thể có sắc mặt tốt với tình địch cả, nhất là khi cậu cười vui vẻ như vậy trước mặt cô ấy. Phải, cái từ 'tình địch' này mình căn bản với không tới. Mình không đủ tư cách để ngang bằng."

"... Sau này sẽ không còn nữa." Tối nay gặp Tiết Dịch là lần cuối, Phương Du nói xong câu này liền hối hận, nói nhiều với Đàm Vân Thư để làm gì? Trước kia Đàm Vân Thư đã từng nói nhiều với cô sao?

"Hả? Cái gì?"

"Không có gì."

Phương Du định quay mặt đi, nhưng Đàm Vân Thư giữ lấy cằm cô, cô không thể nhúc nhích.

Động tác của người này vẫn bá đạo như mọi khi, tràn ngập tính chiếm hữu.

Đàm Vân Thư cúi đầu xuống, trán áp vào trán Phương Du, hơi thở của hai người lại hòa quyện.

Cô nhẹ giọng nói: "Mình luôn quên nói điều này, bây giờ thấy cậu sống tốt như vậy, mình thật lòng cảm thấy vui cho cậu. Suốt sáu năm qua, mình nhiều lần nghĩ về cuộc sống của cậu, nghĩ rằng cậu sẽ có những người bạn rất tốt, nghĩ rằng cậu sẽ có một công việc không quá vất vả, nghĩ rằng cậu sẽ sống trong một căn nhà thoải mái hơn nhiều so với căn nhà khu 35 Tinh Hồ. Mình cũng nghĩ rằng có lẽ cậu còn có một.... người yêu hoàn toàn khác với mình, nhưng mình không dám nghĩ quá sâu về điều này, Phương Du."

Cô lặp lại: "Mình có thể đứng trong bóng tối, nhưng đừng kết thúc mối quan hệ này sớm, Phương Du."

Khi lời của Đàm Vân Thư kết thúc, cô liền cảm nhận được cằm của Phương Du hơi nâng lên, dù không có ánh sáng, Phương Du vẫn chính xác hôn lên môi cô.

Đó là câu trả lời thầm lặng của Phương Du.

Đàm Vân Thư nâng niu khuôn mặt của Phương Du, hôn rất thành kính. Chiếc giường này rộng rãi thoải mái hơn chiếc giường chật hẹp không dễ ngửi của buổi cắm trại hôm qua không biết bao nhiêu lần, mềm mại và dễ chịu. Cô lại cống hiến kỹ năng hôn tuyệt vời của mình, sau đó càng không thể dừng lại, tay cô không còn hài lòng với việc đặt trên mặt Phương Du nữa, mà bắt đầu khám phá dần xuống dưới, cuối cùng từ từ cởi bỏ nút áo ngủ của Phương Du, và váy ngủ của cô cũng được Phương Du cởi cùng lúc.

Không còn gì cách trở, hai người ôm sát nhau, Đàm Vân Thư cố tình ma sát cơ thể mình vào Phương Du.

Phương Du vòng tay qua cổ Đàm Vân Thư, ngửa đầu lên, không chút do dự mà hôn sâu.

Nhưng khi suy nghĩ dần trở nên mơ hồ, cô không thể ngừng nghi ngờ liệu mình có phải cũng đang bị sốt cao hay không, nếu không tại sao chỉ với vài lời nói của Đàm Vân Thư, cô lại ngoan ngoãn để mặc cho Đàm Vân Thư như thế này.

Nhưng bây giờ có muốn kêu dừng cũng đã quá muộn, lớp vải cuối cùng của cô cũng đã bị Đàm Vân Thư từ từ cởi xuống.

Chương trước Chương tiếp
Loading...