[BHTT - EDIT HOÀN] Sau Khi Chia Tay Đại Tiểu Thư Nhà Giàu - Nhất Chỉ Hoa Giáp Tử
Chương 79
Nụ hôn của Phương Du đã làm tan biến phần nào nỗi u uất trong lòng Đàm Vân Thư.Cô hơi ngửa đầu, chiếc cằm thanh tú nằm gọn trong bàn tay Phương Du, đầu ngón tay Phương Du vẫn còn vương vấn nơi vành tai của Đàm Vân Thư.Một tay Đàm Vân Thư chống bên cạnh giữ cho mình không ngã xuống, còn tay kia thì ôm lấy eo Phương Du, giúp cô ngồi thoải mái hơn trên đùi mình.Tư thế hôn này đã từng có trước đây, cả hai đều rất quen thuộc.Sau khi kết thúc, Phương Du nghiêng đầu, cằm tựa lên vai Đàm Vân Thư. Ngón tay cô nghịch đuôi tóc của Đàm Vân Thư, quấn nó quanh đầu ngón rồi từ từ gỡ ra, tranh thủ khoảng thời gian này để điều chỉnh hơi thở của mình trở lại bình thường.Không ai nói gì, bầu không khí chìm trong sự yên tĩnh.Đàm Vân Thư dùng chóp mũi chạm nhẹ vào má Phương Du, trước mắt hết thảy đều là thật, không phải ảo giác của cô.Một lúc sau, Phương Du đứng dậy khỏi đùi Đàm Vân Thư. Cái khác không nói, chỉ là cô bị hôn đến mức chân mềm nhũn. Giờ đây sức lực mới trở lại không ít, mà cô cũng không muốn để Đàm Vân Thư nhận ra điều đó.Nếu Đàm Vân Thư lại một lần nữa khẳng định bản thân cam tâm tình nguyện, vậy cô cũng không cần thiết gì mang thêm gánh nặng nữa.Không đủ vững tâm sao? Có lẽ là vậy. Từ nhỏ đến lớn cô luôn an phận thủ thường, điều táo bạo nhất cô từng làm chính là giấu mẹ chuyện dây dưa với Đàm Vân Thư. Cho nên việc để cô trở thành một người không biết trân trọng trái tim thật lòng của người khác là một điều khó khăn.May mắn thay, cô còn nhiều thời gian để luyện tập. Phương Du tin rằng mình có thể làm điều đó một cách thuần thục, ít nhất là không quá ám ảnh với cảm giác tội lỗi và gánh nặng đạo đức nữa.Cô chỉ đơn giản trả lại cho Đàm Vân Thư những gì người kia đã từng làm với mình mà thôi.Suy nghĩ thông suốt điều này, Phương Du thở nhẹ một hơi. Đôi mắt của người trước mặt lấp lánh, trong tròng mắt màu nâu kia phản chiếu hình ảnh của chính cô.Phương Du khẽ cong môi, hỏi: "Ăn bánh ú không?""Ừ, ăn.""Tôi gói cho cậu bốn cái." Phương Du bình thản nói, "Cậu mang về nhé."Vừa nói xong, cô tiếp lời: "Lần sau gặp mặt chờ tôi thông báo."Phương Du không muốn phải gặp Đàm Vân Thư mỗi ngày, trong dĩ vãng cô thường xuyên phải chờ Đàm Vân Thư chủ động tìm.Đàm Vân Thư ngẩn người một chút, rồi thuận theo: "Ừ."Trên bàn ăn có hai chiếc hộp trong suốt đặt cạnh nhau, bên trong là những chiếc bánh ú truyền thống. Đàm Vân Thư liếc mắt là có thể dễ dàng nhận ra chúng, nhưng với cô, chúng trông hoàn hảo hơn cả những chiếc bánh mà các thương hiệu quảng cáo tuyên truyền.Từ ngày đến Kinh thành, Phương Du tự nhắc mình phải học cách tận hưởng cuộc sống, và cũng chính từ đó cô mới bắt đầu dần dần tham gia những ngày lễ như này. Chứ hồi trước vào dịp lễ như Đoan Ngọ, cô chỉ toàn đi làm thêm.Nếu là 6 năm trước, lúc này cô có lẽ đang tham gia một sự kiện quảng bá thương hiệu nào đó cùng với chị Tiêu.Với kinh nghiệm sống nhiều năm, việc gói bánh ú đối với cô không khó. Hiện tại bất quá chỉ là càng thành thục hơn mà thôi.Phương Du cầm một hộp bánh đưa cho Đàm Vân Thư: "Không biết cậu thích vị gì, nên tôi gói bốn chiếc bốn vị khác nhau.""Vậy còn Tiết Dịch thì sao?" Đàm Vân Thư không kiềm chế được, lập tức hỏi ra miệng, "Cậu có biết cô ấy thích vị gì không?"Hộp còn lại chắc chắn là chuẩn bị cho Tiết Dịch.Phương Du gật đầu, trả lời một cách tự nhiên: "Biết.""...Ừm." Đàm Vân Thư trĩu khóe môi xuống, khó nhọc mở lời: "Cảm ơn cậu."Phương Du nhìn biểu cảm của Đàm Vân Thư, lông mi khẽ rung nhưng cuối cùng cô cũng không giải thích rằng mình đã hỏi Tiết Dịch từ trước. Cô thấy không cần thiết."Không có gì." Phương Du đáp ba chữ ngắn gọn....Tiết Dịch có lịch trình bận rộn, mãi đến khoảng mười giờ tối cô mới có thời gian đến chỗ Phương Du để lấy bánh ú. Phương Du không mời Tiết Dịch lên nhà mà hẹn gặp ở ven đường gần khu chung cư. Dù Đàm Vân Thư đã về từ trước lúc trời tối, nhưng Phương Du không quen việc ở cùng Tiết Dịch trong không gian đơn độc, nhất là sau khi biết Tiết Dịch dành cho cô tình cảm vượt ngoài mức tình bạn.Tiết Dịch cũng không cố chấp, đồng ý ngay.Vì thế khi nhận được tin nhắn của Tiết Dịch, Phương Du nhanh chóng xuống nhà. Gần khu chung cư, một chiếc xe bảo mẫu màu đen đậu bên đường, cửa xe mở ra, Tiết Dịch đội mũ lưỡi trai đứng bên cạnh.Nhìn thấy Phương Du, nụ cười trên mặt Tiết Dịch hiện lên, cô đưa cho Phương Du một túi nhỏ rồi nói: "Đây là quà đáp lễ cho bánh ú." Cô nhấn mạnh, "Không phải là thứ quý giá, nên cô cứ yên tâm nhận."Nghe vậy, Phương Du mới cầm lấy, nói: "Đoan Ngọ vui nhé.""Chúc cô cũng vậy."Tiết Dịch nâng nhẹ vành mũ của mình, dường như muốn nhắc nhở: "Tiểu Du, lúc ở bên tôi cô có thể tự nhiên hơn chút.""Được chứ." Phương Du mỉm cười, "Bạn bè mà.""Ừ, bạn bè."Phương Du tiếp tục nhắc nhở: "Nhưng tôi thấy các chuyên gia nói rằng ca sĩ thường không ăn những thứ dính giọng như thế này.Cô có thể không cần ăn đâu, cô A Dịch.""Tôi không miễn cưỡng bản thân đâu." Tiết Dịch trả lời.Hai người đều cười cười nói nói nhưng Tiết Dịch không có nhiều thời gian để trò chuyện, trợ lý trong xe bảo mẫu cũng đúng lúc lên tiếng nhắc nhở, cho nên cả hai tạm biệt nhau tại đó.Phương Du thở ra một hơi.Tiết Dịch tặng một chiếc túi thơm mang mùi hương của ngải cứu. Phương Du treo chiếc túi ở trước cửa phòng ngủ. Cùng lúc đó Đường Bán Tuyết đã nhắn tin trong nhóm chat, tag cô và Phù Sương, thông báo rằng video quay vào buổi chiều đã được đăng tải.Đàm Vân Thư cũng nhận được thông báo từ Nửa Que Kem về đoạn video.Kể từ lần cuối cô xem được video có liên quan đến Phương Du đã một thời gian trôi qua, trong thời gian đó cô chỉ nhận được thông báo về các nội dung khác. Hiện tại khi vừa thấy thông báo nội dung có liên quan đến việc gói bánh ú, Đàm Vân Thư không tắt mà mở video ngay.Trùng hợp thay, cô vừa nấu xong một chiếc bánh ú do Phương Du gói.Thực ra cô đã nói dối. Cô không thích ăn bánh ú nhưng bánh do Phương Du gói thì cô sẽ không từ chối.Chiếc bánh ú trước mặt đã được bóc lớp lá bên ngoài, để lộ phần nhân bên trong. Nhìn qua nó là một chiếc bánh ú nhân thịt, Đàm Vân Thư dùng thìa lấy một miếng nhỏ đưa vào miệng, ăn khá ngon.Vừa chậm rãi thưởng thức vừa xem video mới của Đường Bán Tuyết.Đoạn vlog lần này nói về việc gói bánh ú.Lỗ tai Đàm Vân Thư dường như có công năng sàng chọn âm thanh, chỉ nghe được những thông tin liên quan đến Phương Du, mà toàn bộ sự chú ý của cô cũng chỉ dồn vào Phương Du.Trong video, Phương Du đang hướng dẫn hai người bạn thân của mình cách gói bánh ú, giọng nói nhẹ nhàng, rất êm tai.Đường Bán Tuyết chỉ vào hai hộp bên cạnh rồi hỏi: "Hai hộp này chuẩn bị cho ai thế? Tiểu Du.""Hai người bạn."Phù Sương biết một trong số đó là Tiết Dịch, bởi vì khi đón Phương Du từ Hải Thành về trước đó, cả hai người họ cũng ở trên xe. Cô hỏi: "Vậy người kia có phải là người bạn mà mình thấy vào sáng thứ Hai tuần trước không? Người bạn mới của cậu, người mà tụi mình chưa gặp ấy."Đàm Vân Thư suýt bị sặc.Sáng thứ Hai tuần trước? Có phải đang nói về hôm cô chen chúc đi tàu điện ngầm với Phương Du không?Phương Du: "Ừ, là cô ấy."Đường Bán Tuyết mỉm cười: "Xem ra có cơ hội phải gặp mặt rồi. Nếu là sáng thứ Hai, vậy có nghĩa là cô ấy đã qua đêm ở chỗ cậu rồi đúng không? Mình còn chưa bao giờ qua đêm ở chỗ cậu đâu đấy, thật tò mò về người bạn mới này."Phương Du cười bất lực trước ống kính: "Chủ đề sao càng lúc càng lệch vậy? Chúng ta không phải đang nói về bánh ú sao?"Chủ đề cứ như vậy lại chuyển hướng.Phương Du cũng không ngờ Đường Bán Tuyết lại không cắt bỏ đoạn này đi, và theo những gì cô biết về Đàm Vân Thư, có lẽ Đàm Vân Thư cũng đã xem video này.Cô xoa xoa trán.Một lúc sau, cô nhận được tin nhắn từ Đàm Vân Thư, đúng như dự đoán, Đàm Vân Thư nói: 【Mình đã xem video của Nửa Que Kem rồi.】Nói chung là thật thản nhiên.Phương Du gõ gõ ngón tay lên màn hình: 【Ừ.】Đàm Vân Thư vốn dĩ có chút không vui vì Tiết Dịch, nhưng cảm giác đó bây giờ đã bị quét sạch. Ngay cả Phù Sương còn chưa từng qua đêm ở chỗ Phương Du, điều này có nghĩa là hiện tại chỉ có cô từng trải nghiệm cảm giác nằm trên ghế sofa và giường của Phương Du thôi, đúng không?Đàm Vân Thư nở nụ cười tràn ngập bên kia màn hình, cô nhắn: 【Mình rất vui, Phương Du.】Phương Du đáp: 【.】Như thể cô không có phản ứng gì với tâm trạng của Đàm Vân Thư.Đàm Vân Thư nhướng mày, chụp lại cái bánh ú đã ăn hết rồi gửi cho Phương Du: 【Vị rất ngon.】Nhưng trong bức ảnh, ngoài cái đĩa còn có một đôi chân trắng nõn lọt vào khung hình.Đôi chân của Đàm Vân Thư cân đối, làn da mịn màng.Phương Du vẫn nhớ hình ảnh mình từng thật cẩn thận vuốt ve đôi chân đó, sợ đôi tay thô ráp của mình làm tổn thương làn da của Đàm Vân Thư, còn bây giờ Đàm Vân Thư lại nghênh ngang gửi những bức ảnh thế này cho cô.Gì chứ? Đây là đang dùng mỹ nhân kế sao? Lấy sắc dụ địch?Phương Du kiên quyết cho rằng mình sẽ không bị đánh bại bởi điều này—cô không trả lời tin nhắn của Đàm Vân Thư.Nhưng trước khi đi ngủ, tay cô lại không kìm được mà mở lại bức ảnh đó.Vì vậy, Phương Du chỉ biết ôm đầu thở dài.Không thể không thừa nhận lý do lúc trước cô không thể cưỡng lại sự cám dỗ, nguyên nhân chủ yếu vẫn là vì Đàm Vân Thư quá ngon miệng.Nhìn ngon, mà nếm cũng ngon.***Ngày hôm sau là 9 tháng 6, cả ngày Phương Du không trả lời bất kỳ tin nhắn nào của Đàm Vân Thư. Thực ra, Đàm Vân Thư cũng không nhắn gì đặc biệt, chỉ là vài câu thăm hỏi bình thường như việc cô vừa ăn thêm một cái bánh ú nữa, nhưng Phương Du đều coi như không thấy.Chờ sau khi đã qua ngày 10, Phương Du mới lựa chọn vài tin nhắn để trả lời.Hôm nay mới thực sự là ngày Tết Đoan Ngọ.Buổi tối có chương trình của Tiết Dịch, Phù Sương đến phòng Phương Du để cùng cô xem TV.Trên TV, Tiết Dịch đang cầm micro hát trên sân khấu. Nụ cười của cô ấy độc đáo, đôi mắt sắc sảo đã được trang điểm làm dịu đi nhiều, trông thân thiện hơn cho không khí ngày lễ.Tiết Dịch lại một lần nữa lên top tìm kiếm trên toàn bộ các nền tảng.Phương Du không vào xem, nhưng khi lướt Weibo, cô nhìn thấy Tiết Dịch đã đăng một bài viết mới, hỏi mọi người đã ăn bánh ú chưa, còn rằng cô ấy đã ăn bánh ú do bạn gửi tặng.Kèm theo đó là một bức ảnh bánh ú.Phần bình luận rất nhanh có fan để lại lời nhắn, mọi người gửi lời chúc Tiết Dịch nhân dịp lễ và khen ngợi giọng hát của cô ấy cực kỳ hay.Phương Du không có phản ứng gì, rất nhanh lướt qua.Nhưng Đàm Vân Thư thì không lướt qua. Cô nhìn vào bài đăng của Tiết Dịch, khẽ hừ lạnh một tiếng. Ăn bánh ú thì ăn bánh ú đi, lại còn phải thêm một câu "bạn tặng", đây có phải đang nhắm vào Phương Du không?Nhưng Đàm Vân Thư không có biện pháp gì.Hai ngày đã qua, cô vẫn chưa nhận được thông báo hẹn gặp của Phương Du, điều này khiến cô có chút bồn chồn.Cô thật muốn hỏi Phương Du rằng lần gặp tiếp theo là khi nào.Vậy Phương Du trước kia thì sao? Có phải cũng từng chịu đựng những cảm giác khắc khoải, bồn chồn lo lắng không yên như thế này không?Đàm Vân Thư đưa tay xoa xoa thái dương, nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy mỗi tế bào trong cơ thể mình đều đang gào thét, không còn nằm trong tầm kiểm soát của cô.Đảo mắt lại đến thứ Hai, một ngày làm việc mà ai nấy đều than phiền. Đàm Vân Thư dậy sớm.Nhưng ý định đến chờ ở cửa tàu điện ngầm của cô đã bị xem thấu.Khoảng 8 giờ Phương Du nhắn tin cho cô: 【Nhịn đi.】【Tuần này cũng không gặp.】Tác giả có lời muốn nói:Thư Thư: Mỹ nhân kế hem được rồi.