[BHTT - EDIT HOÀN] Sau Khi Chia Tay Đại Tiểu Thư Nhà Giàu - Nhất Chỉ Hoa Giáp Tử
Chương 68
Căn hộ penthouse mà Thẩm Ánh Chi mua nằm trong một khu dân cư cao cấp, ngay cả gara đậu xe ở đây thực sự phản ánh được đẳng cấp của chủ nhân. Trần nhà phủ kim loại giả thàng bầu trời đầy sao, sàn làm từ đá kim cương cứng cáp, cùng những cột đèn LED phủ khắp nơi. Tất cả đều tạo ra một không gian vừa ấm áp, vừa thoải mái, nhằm mang lại cảm giác như chủ nhân đã về đến nhà ngay từ trong gara.Bên ngoài trời đang mưa, âm u tối đen một mảnh nhưng gara hoàn toàn không bị ảnh hưởng, ánh sáng rực rỡ, không khác gì so với những ngày khô ráo. Thậm chí, ánh sáng còn sáng đến mức khiến Đàm Vân Thư thấy nhức mắt, cô chăm chú nhìn chiếc ghim cài áo trên ngực Tiết Dịch, đến mức như quên cả chớp mắt, khiến đôi mắt khô rát và phát đau.Suốt sáu năm qua trong nhiều đêm khó ngủ, dù không dám thừa nhận tình cảm mình dành cho Phương Du nhưng cô vẫn thường lấy chiếc ghim cài này ra nhìn. Có những lúc, cô còn so sánh nó với những đám mây trên bầu trời, cố gắng xem có đám mây nào trông giống hệt nó hay không.Chiếc ghim cài này là vật duy nhất Phương Du để lại cho cô, cũng là niềm an ủi duy nhất mà cô có.Hóa ra, giữa họ thật sự không còn gì liên quan đến nhau, có thể cắt đứt sạch sẽ đến vậy.Không phải cô chưa từng tìm kiếm phiên bản tương tự của thương hiệu này, nhưng những món đồ thủ công như thế này không thể có chiếc nào hoàn toàn giống hệt nhau, luôn có những điểm khác biệt so với chiếc ghim này.Vì vậy cô mới nhớ rõ từng đường nét, đường viền, màu sắc, hoa văn của nó.Và bây giờ, nó đang đeo trên ngực của người khác.Không phải phiên bản tương tự, mà chính là chiếc đó.Chiếc mà cô đã dùng làm lợi thế để ép buộc Phương Du nhận cô làm bạn bè.Vậy tại sao nó lại nằm trên ngực Tiết Dịch?"Chào buổi tối, Đàm tổng." Tiết Dịch cười bước đến gần, giọng nói vang vọng trong gara, cắt đứt dòng suy nghĩ của Đàm Vân Thư.Tâm trí Đàm Vân Thư như một cuộn chỉ rối, cô khó khăn run run mắt, giấu đi sự kinh ngạc của mình rồi mỉm cười đáp lại: "Chào buổi tối."Cô cố gắng không để ánh mắt của mình dán vào chiếc ghim cài, duy trì vẻ ngoài thanh lịch và nói: "Lại gặp cô rồi, cô Tiết.""Lần trước tôi cũng đã nói câu này.""Ừm."Đàm Vân Thư nhìn thẳng phía trước, một tay nâng váy. Hôm nay cô mặc chiếc váy đuôi cá thêu kim loại mạ vàng, trông vô cùng quý phái. Đôi giày cao gót màu bạc gõ nhịp lên sàn, âm thanh vang lên thanh thoát và dứt khoát. Cô bước chậm rãi về phía trước rồi nói: "Nhưng cùng đến đây với cô Tiết, chẳng phải cũng được coi là một lần tình cờ gặp mặt sao?""Có duyên thôi." Tiết Dịch mỉm cười, "Tôi gặp Đàm tổng có cảm giác như đã quen từ lâu vậy.""Trùng hợp thật, tôi cũng có cảm giác như vậy."Thẩm Ánh Chi đã sắp xếp quản gia đến đón từ trước, vừa nhìn thấy họ liền nhanh chóng tiến tới rồi dẫn họ đến cửa thang máy tráng lệ huy hoàng.Hai người đứng ngang hàng, chỉ cách nhau nửa thân người. Cửa thang máy được lau rất sạch, có thể nhìn thấy rõ hình bóng bên trong.Kể từ khi tái ngộ Phương Du, có nhiều lần Đàm Vân Thư cũng nhìn cô trong những hoàn cảnh tương tự.Cô thường quan sát sự khác biệt về chiều cao giữa Phương Du và mình, dường như không thay đổi gì so với trước đây. Nhưng ngay lúc này, cô không nhìn thấy bóng dáng của Phương Du, mà thứ cô nhìn thấy là chiếc trâm cài liên quan mật thiết với cô.Tất cả sự chú ý của cô không thể kiểm soát được, cứ hướng về phía chiếc trâm đó.Chẳng lẽ món quà này có thể được trao lần nữa sao? Không, Phương Du không phải là kiểu người như vậy. Nhưng làm sao để giải thích được tình huống trước mắt? Tuy nhiên... nếu không phải là tặng quà thì sao? Những người thân thiết thường sử dụng đồ của nhau, chẳng phải cũng là chuyện rất bình thường sao? Trước đây, khi còn đi học, những cô gái trong lớp cũng thường xuyên dùng chung kẹp tóc với bạn thân của mình.Suy nghĩ của Đàm Vân Thư nhảy loạn xạ, những câu hỏi liên tục nhảy múa trong đầu cô.Nhưng bất luận là khả năng nào, tất cả đều khiến cô đau khổ vô cùng, như thể có đàn kiến đang gặm nhấm, từ từ ăn mòn máu thịt của cô.Chẳng mấy chốc họ đã vào thang máy, sau khoảng mười giây thì đến trước cửa nhà Thẩm Ánh Chi.Vài phút trước, Thẩm Ánh Chi đã mở cửa đợi họ, thấy họ xuất hiện, cô mỉm cười chào đón: "Hai người còn đi cùng nhau nữa sao?""Gặp nhau ở bãi xe." Đàm Vân Thư đáp.Tiết Dịch đưa túi xách trong tay ra. Hôm nay cô cũng trang điểm nên giảm bớt vẻ sắc sảo ở đôi mắt, khiến cô trông có phần thân thiện hơn.Cô mỉm cười nói: "Lần đầu đến nhà, cảm ơn Thẩm tổng đã mời, mong cô nhận lấy món quà nhỏ này.""Cảm ơn, cô Tiết mau vào thay giày đi." Thẩm Ánh Chi không khách sáo, nhưng khi ánh mắt lướt qua, cô lập tức nhìn thấy chiếc trâm cài trên ngực Tiết Dịch.Mi mắt cô không khỏi giật nhẹ.Trùng hợp vậy sao?Thẩm Ánh Chi không để lộ cảm xúc, chỉ khẽ liếc nhìn người bạn thân của mình.Gương mặt của Đàm Vân Thư vẫn giữ nụ cười nhẹ, cô đã đi trước một bước vào phòng để quần áo, trong khi Tiết Dịch từ từ ngồi xuống bên cạnh cô và thay đôi dép đi trong nhà đã được chuẩn bị sẵn.Có gì đó không ổn.Bầu không khí rất khác lạ.Thẩm Ánh Chi chột dạ sờ lên sống mũi, xách theo túi rồi bước vào trong: "Bữa tối vẫn chưa xong, nếu không ngại thì chúng ta có thể uống chút rượu trước nhé?" Cô cười nói, "Cơn mưa này đã kéo dài cả ngày, tôi xem dự báo thời tiết nói hai ngày tới vẫn sẽ mưa. Nhưng trời mưa không nên làm hỏng tâm trạng, chi bằng chúng ta cùng ngắm mưa và trò chuyện chút."Trong khoảng thời gian cô nói, hai vị khách đã rửa tay xong.Nghe vậy, Tiết Dịch lộ ra vẻ áy náy và nói: "Xin lỗi Thẩm tổng, tôi không thể uống rượu được, ngày mai tôi phải thu âm bài hát mới.""Không sao, bảo vệ giọng hát là quan trọng nhất." Thẩm Ánh Chi rất lý giải, nhân tiện nói thêm, "Ngày trước Vân Thư học ngành phát thanh truyền hình, cô ấy cũng phải bảo vệ giọng nói của mình."Tiết Dịch nhìn Đàm Vân Thư, hỏi: "Vậy bây giờ Đàm tổng thì sao?""Tôi không làm việc liên quan đến lĩnh vực đó nữa nên không cần kiêng cữ gì." Đàm Vân Thư ngồi xuống chiếc ghế đơn bên cửa sổ sát đất. Ngoài trời, mưa giăng mờ mịt và trái tim cô dường như cũng bị phủ một lớp sương mờ, trả lời câu hỏi chỉ dựa vào ý chí của mình."Vậy Đàm tổng có còn muốn làm MC không?" Tiết Dịch cũng ngồi xuống, tự nhiên hỏi.Đàm Vân Thư nghiêng đầu nhìn cô, mỉm cười trả lời: "Không, làm MC chưa bao giờ là ước mơ của tôi.""Sao không hỏi tôi?" Thẩm Ánh Chi rót rượu cho mình và Đàm Vân Thư.Tiết Dịch thuận miệng hỏi: "Vậy ước mơ của Thẩm tổng là gì?"Trong không gian bếp mở, bốn đầu bếp riêng đang bận rộn, mùi thơm của thức ăn dần lan tỏa ra ngoài, ba người họ ngồi đó trò chuyện nhẹ nhàng.Lý do Thẩm Ánh Chi mời Tiết Dịch lần này chủ yếu là vì cô ấy rất thưởng thức Tiết Dịch.Hai năm trước, Tiết Dịch chỉ là một ca sĩ đường phố nổi tiếng chút ít. Nhưng sau hai năm, cô đã trở thành một ca sĩ nổi tiếng với hàng triệu người hâm mộ. Hành trình của cô ấy chẳng phải rất đáng ngạc nhiên sao?Trong mắt Thẩm Ánh Chi, Tiết Dịch không khác gì so với Phương Du và những người kia.Vì vậy, cô sẵn sàng đưa ra cành ô liu hợp tác.Lần hợp tác trước thành công rực rỡ, vì thế buổi tối hôm nay cũng có thể coi là một "bữa tiệc ăn mừng" nhỏ riêng tư, chỉ có ba người họ mà thôi.Ban đầu, họ định để Tiết Dịch hát, nhưng khi mở lời, mọi thứ đã chuyển sang một chiều hướng khác.Ngực Đàm Vân Thư cảm thấy nghẹn lại, mọi suy nghĩ về chiếc trâm cài kia cứ lởn vởn trong đầu cô.Có lẽ do tác dụng của rượu, cô lại nghĩ đến nhiều điều hơn.Năm xưa, khi Phương Du tặng cô chiếc trâm cài đó, cô ấy nói đó là món quà tốt nghiệp.Vậy lần này, Tiết Dịch đeo nó với ý nghĩa gì? Phương Du lấy nó lại là để tặng cho Tiết Dịch sao? Hoặc có thể không phải tặng, chỉ đơn giản là lấy lại thôi, giống như những gì cô đã nghĩ khi đứng ở cửa thang máy.Nếu sớm biết cô đã không nói ra điều đó...Giờ đây, giữa họ chẳng còn lại gì nữa.Hơn nữa, Phương Du đã nhận món quà gấu trúc mà Tiết Dịch tặng.Tối qua Tiết Dịch còn gặp Phương Du và họ đã chụp một bức ảnh rất gần nhau. Con gấu trúc ấy dường như là một minh chứng...Minh chứng cho những khoảnh khắc vui vẻ, hạnh phúc của họ."Vân Thư..." Thẩm Ánh Chi nắm lấy cổ tay của bạn mình, mày nhăn lại, "Đừng uống nữa."Chai rượu gần như cạn đáy.Đàm Vân Thư không chống cự, cô buông lỏng các ngón tay đang nắm chặt chiếc ly, chuyển sang xoa trán và khẽ đáp: "Ừm" một tiếng: "Được."Tiết Dịch lo lắng hỏi: "Đàm tổng có thấy khó chịu ở đâu không?"Lý trí Đàm Vân Thư vẫn còn đủ tỉnh táo, cô tự giác được mình vẫn chưa uống quá nhiều và đáp lại với ánh mắt sáng rõ: "Nghe cô Tiết hỏi vậy, chẳng lẽ cô từng học y khoa sao?"Không thể tránh được, ánh mắt cô lại rơi vào chiếc trâm cài.Tiết Dịch cười khúc khích: "Mặc dù tên tôi là Tiết Dịch, nhưng tôi không học y. Tuy nhiên, có nhiều fan hâm mộ của tôi học y luôn nói rằng học y rất vất vả.""Thế Tiết Dịch có thấy khổ không?" Đàm Vân Thư hỏi tiếp.Tiết Dịch nghe xong sững lại một chút, sau đó nở nụ cười thoáng buồn: "Tôi đã từng khổ, ai mà không từng trải qua khổ đau trong cuộc đời chứ?"Thẩm Ánh Chi kịp thời xen vào: "Cuộc sống vốn dĩ có đủ hương vị đắng cay ngọt bùi mà." Cô chuyển hướng câu chuyện, "Bữa tối đã xong rồi, đi thôi, chúng ta đổi không gian.""Ừ."Đầu bếp riêng chuẩn bị món ăn ngon miệng, hương sắc đầy đủ. Dù các món được chế biến theo phong cách tinh tế nhưng số lượnv không nhiều, vừa đủ cho ba người họ. Buổi tối nay không phải chỉ để ăn uống mà còn là dịp để trò chuyện, hiểu rõ nhau hơn, từ đó thuận lợi cho những hợp tác sắp tới.Tiết Dịch nói chuyện rất duyên dáng, thỉnh thoảng lại thốt ra vài câu làm người nghe không khỏi bật cười, xua tan bầu không khí có chút căng thẳng ban đầu.Đàm Vân Thư không có cảm giác ngon miệng, hơn nữa trước bữa ăn cô cũng đã uống chút rượu.Cô chỉ ăn vừa đủ no liền đặt đũa xuống.Đây là một chiếc bàn tròn nhỏ, ba người ngồi mỗi người một phía.Cô ngồi bên trái Tiết Dịch.Dưới ánh đèn chùm rực rỡ phía trên, từ góc nhìn của mình, cô có thể thấy rõ chiếc trâm cài, điều đó khiến cô lần nữa chắc chắn rằng đó chính là chiếc trâm ấy.Là chiếc trâm mà chính tay cô đã gửi đi.Nghe Thẩm Ánh Chi và Tiết Dịch trò chuyện về âm nhạc, cô lặng lẽ rót thêm cho mình một ly rượu và nói: "Tôi đi trước tiếp tục ngắm mưa.""Được."Đàm Vân Thư trở lại ghế sofa, mái tóc xõa xuống vai. Cô mở điện thoại lên và vào hộp thoại trò chuyện với Phương Du.Cô có rất nhiều điều muốn hỏi nhưng chẳng thể thốt ra câu nào.Chính cô đã nói, yêu Phương Du là chuyện của cô, vậy nên dù Phương Du có đưa ra quyết định gì, cô cũng nên lý trí chấp nhận, đúng không?Có lẽ là đúng.Nhưng làm sao để giữ được lý trí? Ai có thể nói cho cô biết không? Ai có thể dạy cô cách làm điều đó?Liệu có phải cô thực sự đã bỏ lỡ tất cả? Có phải vào cái đêm cô và Phương Du gặp lại nhau, cô không nên quá cứng đầu như thế? Cô nên bày tỏ tình cảm của mình với Phương Du sớm hơn, liệu nếu cô làm vậy, bây giờ cô vẫn còn cơ hội không?Sau vài hơi thở nặng nề, Đàm Vân Thư khóa màn hình điện thoại rồi cầm ly rượu uống cạn. Cô uống vội đến mức bị sặc, cúi người ho sù sụ, mắt đỏ lên và nước mắt bắt đầu chực trào. Nhưng cô vẫn kiềm chế không để chúng rơi xuống."Làm sao uống rượu mà cũng bị sặc thế kia." Thẩm Ánh Chi bước đến, đưa khăn giấy cho cô.Tiết Dịch lại lo lắng hỏi: "Đàm tổng có đau họng không? Uống chút nước ấm sẽ dễ chịu hơn đấy.""Để tôi đi rót nước." Thẩm Ánh Chi đứng dậy.Đàm Vân Thư ngẩng lên, nhìn về phía Tiết Dịch, miễn cưỡng nở một nụ cười và hỏi: "Cô Tiết, chiếc trâm cài của cô mua ở đâu vậy?""Không phải mua đâu, đây là của một người rất quan trọng tặng cho tôi, chính là..." Tiết Dịch có chút ngượng ngùng, "người mà tôi muốn tặng con gấu trúc đó."Tiết Dịch mỉm cười tiếp tục: "Tôi có xem qua buổi phỏng vấn của Đàm tổng trong sự kiện từ thiện. Khi đó cô cũng đeo một chiếc trâm cài tương tự, ban đầu tôi còn nghĩ rằng tối nay cô cũng sẽ đeo nó, thế thì chúng ta có thể trò chuyện thêm, vì cá nhân tôi rất thích trâm cài.""Đúng là tôi đã quên mất." Đàm Vân Thư nhếch môi, "Chỉ là thấy thật trùng hợp,l nên mới hỏi thôi, xem ra gu thẩm mỹ của chúng ta đều rất tốt như nhau.""Vâng."Đàm Vân Thư không phải không nhận ra sự cố ý trong lời nói của Tiết Dịch, cũng không phải không cảm nhận được sự địch ý từ cô ấy. Kể từ những lần gặp gỡ ít ỏi trước đây, bầu không khí giữa họ luôn cực kỳ khó xử.Nhưng nhận ra rồi thì sao? Cô có thể làm được gì? Chiếc trâm cài này có phải đang nằm trên ngực cô lúc này đâu?Đàm Vân Thư chỉ cảm thấy mình như đang rơi từ vách đá xuống, và cái vực thẳm trước mắt dường như không có đáy.Cô cứ thế rơi mãi, không có điểm tựa, mất đi mọi cân bằng.Tim của Đàm Vân Thư như bị ép ngừng đập.Thẩm Ánh Chi rót nước rất nhanh, Đàm Vân Thư uống vài ngụm nước ấm thì cổ họng đã dễ chịu hơn nhiều. Tiết Dịch cũng không nán lại lâu, cô nhìn đồng hồ trên cổ tay rồi nói: "Thẩm tổng, Đàm tổng, ngày mai tôi còn có thông báo phải chạy, tối nay cần chạy thử một chút nên tôi xin phép về trước.""Được." Đàm Vân Thư gật đầu."Lái xe cẩn thận." Thẩm Ánh Chi dặn dò.Tiết Dịch khẽ cúi đầu rồi xoay người rời khỏi khu vực bên ngoài cửa sổ lớn.Khi tiếng đóng cửa vang lên, Đàm Vân Thư không còn gắng gượng được nữa, cô chống tay lên sofa, trông như kiệt sức."Không phải mua, mà là của một người rất quan trọng."Người rất quan trọng đó còn có thể là ai đây?Trong lòng Đàm Vân Thư, Phương Du cũng là người rất quan trọng.Thẩm Ánh Chi khó hiểu vô cùng, tiến lại gần hỏi: "Sao chiếc trâm cài này giống hệt cái của cậu thế?"Cô ấy vẫn chưa biết chuyện Đàm Vân Thư đã gửi trả lại trâm cài.Đàm Vân Thư lại rót đầy ly rượu cho mình, lần này nước mắt không cần che giấu bởi cơn ho nữa, hàng mi cô ướt đẫm, cô nói: "Không phải giống, mà là cùng một cái, Ánh Chi à.""......"Thẩm Ánh Chi mím môi: "Cậu gửi trả lại à, kết quả Phương Du lại đưa cho Tiết Dịch?""Không phải." Đàm Vân Thư đáp như vậy, nhưng giọng cô không có chút tự tin nào.Một giọt nước mắt lại rơi xuống, cô ngẩng đầu, uống cạn ly rượu. Nhưng đầy miệng chua xót làm tê dại đầu lưỡi cô, khiến cô khó khăn nuốt xuống, cổ họng cũng đau rát.Thẩm Ánh Chi nhìn cảnh đó cũng không còn ý định an ủi nữa, chỉ lặng lẽ cầm ly lên, cụng với cô rồi cùng uống.Đêm dần buông, ngoài cửa sổ mưa không có dấu hiệu ngừng, bầu trời tối đen như mực.Gần 9 giờ 30, Đàm Vân Thư đứng dậy.Cô không còn tỉnh táo mấy, bước đi hơi loạng choạng nhưng vẫn kiên trì muốn tự về nhà.Thẩm Ánh Chi nói: "Mình để người đưa cậu về nhé.""Không cần." Đàm Vân Thư chỉ vào ứng dụng trên điện thoại, "Mình đã gọi tài xế lái thay rồi.""Được."Vài giây sau, Thẩm Ánh Chi chậm rãi nói: "Vân Thư, chuyện tình cảm, cũng sẽ có lúc thất bại.""...Mình biết.""Ừ."Thẩm Ánh Chi tiễn Đàm Vân Thư đến gara, đợi thấy cô lên xe mới quay về.***Ngày mai phải đi làm, tối nay cũng không có hoạt động gì, Phương Du tắm sớm rồi nằm trên giường.Chỉ là tiếng mưa ngoài cửa sổ không ngừng khiến thần kinh cô có chút căng thẳng và khó đi vào giấc.Trong phòng ngủ, cô bật một chiếc đèn bàn, ánh sáng hắt lên mặt cô. Cô trở mình, nhìn chăm chú vào chiếc đèn, suy nghĩ có phần rối loạn.Tối nay Đàm Vân Thư cũng không tìm cô để hỏi chuyện về Phương Đức Minh.Một lúc sau, cuối cùng cô cũng cảm thấy có chút buồn ngủ.Đúng lúc đó, tiếng chuông điện thoại vang lên, hiện tên là "Ngũ Ca," người bảo vệ có tính cách rất đàng hoàng ở cổng mà cô tương đối quen thuộc.Ngũ Ca rất ít khi gọi điện cho cô vào giờ này.Phương Du ngồi dậy nghe máy, chưa kịp mở miệng thì đã nghe Ngũ Ca nói: "Phương tiểu thư, có một cô tên Đàm tiểu thư đến tìm cô, cần tôi cho cô ấy vào không?""..." Phương Du mím môi, "Có thể để cô ấy tự nói chuyện với tôi không?"Ngũ Ca ngập ngừng đáp: "Có chút khó, cô ấy đã uống rượu...""Để tôi xuống, Ngũ Ca.""Phiền anh trông cô ấy giúp tôi một chút.""Không sao, đây là việc nên làm mà."Phương Du thay đồ ngủ, đi đôi dép thường ngày đi chợ mua đồ hoặc nhận bưu kiện, rồi cầm ô ra ngoài.Đàm Vân Thư lại uống rượu rồi đến tìm cô.Sáu năm trước là ngày mùng một tháng sáu, sáu năm sau thì trễ hơn một ngày.Tại sao?Tại sao sau khi uống rượu lại tìm đến cô, thậm chí khả năng nói chuyện cũng như bị mất đi.Cơn mưa không lớn không nhỏ, rơi tí tách trên mặt đất, dưới ánh đèn đường của khu dân cư, những giọt mưa trông như những sợi bạc lấp lánh.Phương Du mặc quần ngắn và dép lê, phần bắp chân đã bị bẩn, nhưng cô dường như không để ý, bước chân càng nhanh hơn.Trong thời tiết mưa thế này, không có ai đi dạo, dắt chó hay trò chuyện trong khu.Tiếng bước chân của Phương Du có chút vội vã, tiếng nước bắn lên rõ ràng. Cô mím chặt môi, trong ánh sáng mờ ảo, cô thấy Đàm Vân Thư đang đứng ở cổng khu dân cư.Phía trên cổng khu dân cư có một mái che lớn để tránh mưa.Đàm Vân Thư đứng dưới mái che, khá sát mép, không cản đường cư dân.Ánh sáng ở cổng rực rỡ, Phương Du thấy Đàm Vân Thư mặc một chiếc váy trắng, trông rất trang trọng, như thể vừa tham gia một sự kiện nào đó.Vậy là vì xã giao nên uống nhiều quá sao?Phương Du không kịp suy nghĩ nhiều, bởi cô đã đi đến chỗ Đàm Vân Thư.Ngũ Ca thấy Phương Du xuất hiện liền chào hỏi ngay, rồi nói: "Cô ấy đi từ bên đường qua, cả người bị ướt mưa."Phương Du cảm ơn anh ta, sau đó chầm chậm tiến về phía Đàm Vân Thư.Từ bên đường đi đến cổng có một đoạn, mưa không hề nhỏ, Đàm Vân Thư tuy không bị ướt hết người, nhưng trông vô cùng thảm hại, mái tóc dài uốn nhẹ của cô ấy bị mưa làm ướt, bết dúm thành từng lọn.Phương Du chưa bao giờ thấy Đàm Vân Thư trong bộ dạng này.Gió đêm nay mang theo mưa, thổi vào người khiến cảm giác lạnh càng rõ rệt.Phương Du đứng trước mặt Đàm Vân Thư, cô thu ô lại, chưa kịp mở lời thì đã nghe giọng Đàm Vân Thư nghẹn ngào, đầy cảm giác say: "Mình không có say rượu lái xe.""Ừ, tôi biết." Chiếc xe đen ở bên đường cũng không còn, Phương Du hỏi thêm: "Có chuyện gì vậy?""Mình... mình rất ghét nghe câu hỏi đó.""..." Phương Du bước thêm một chút, khoảng cách gần hơn, cô ngửi thấy mùi rượu từ người Đàm Vân Thư, "Rốt cuộc cậu đã uống bao nhiêu rồi?""Không nhớ nữa.""... Thế tại sao cậu vẫn nhớ đến đây?" Chỉ mới ghé đây một lần thôi mà."Phương Du..." Nước mắt Đàm Vân Thư lăn dài, "Mình thực sự đến quá muộn rồi sao? Phương Du.""Gì cơ?""Cậu có thể thử đừng đẩy mình ra nữa không? Mình... mình biết mình sai rồi, nếu cậu vẫn thấy chưa hả giận, thì cậu có thể thử xem mình như tiêu khiển, giống mình đã từng như vậy, ba năm, sáu năm, thậm chí lâu hơn cũng được, mình đều chấp nhận." Đàm Vân Thư chỉ còn chút ý thức về điều này, "Mình biết, trong tay mình giờ không còn gì để thương lượng với cậu nữa, chiếc trâm duy nhất mình có cũng đã..."Cô nói đến đây thì không thể nói tiếp được, chỉ cảm thấy trái tim mình bị xuyên thủng.Nước mắt nóng hơn cả nước mưa.Trước đây dù bị Đàm Vân Húc bắt nạt, cô cũng không khóc, nhưng giờ lại vì Phương Du mà đã khóc rất nhiều lần, xen lẫn nỗi đau trong lòng, khiến cô cảm thấy mình đang dần dần tan vỡ trong thế giới này."Mình thực sự... không còn cách nào khác." Đàm Vân Thư nghẹn ngào, cổ họng như bị bùn đất chặn lại, cô cũng không nhìn rõ được khuôn mặt của Phương Du.Cô cúi đầu, tựa trán lên vai Phương Du, tiếng khóc nức nở trộn lẫn trong sự hối hận vô hạn."Câu trả lời có thể là 'có thể' không?""Xin cậu... Phương Du."