[BHTT - EDIT HOÀN] Sau Khi Chia Tay Đại Tiểu Thư Nhà Giàu - Nhất Chỉ Hoa Giáp Tử
Chương 106
Để không làm phiền đến Phù Sương, cả hai người đều giữ động tĩnh rất nhỏ khi về đến chỗ ở của Phương Du, cũng may là vali của Đàm Vân Thư có chất lượng tốt, bánh xe lăn không gây ra tiếng động lớn.Mãi cho đến khi bước vào trong nhà, Phương Du mới thở phào nhẹ nhõm.Cô vẫn chưa chuẩn bị tinh thần để bạn bè phát hiện mối quan hệ giữa cô và Đàm Vân Thư.Cánh cửa nhẹ nhàng khép lại, cô bật đèn lên rồi quay đầu lại, ánh mắt dừng trên người Đàm Vân Thư đang đứng bên cạnh.Ánh mắt của Đàm Vân Thư luôn dán chặt vào cô, không rời đi dù chỉ một khoảnh khắc. Trên đường đi, Phương Du đã cảm nhận được điều đó.Chỉ là bây giờ, khi đối diện với ánh mắt của Đàm Vân Thư, cảm giác càng thêm nóng bỏng."Sao vậy?" Đàm Vân Thư thấy Phương Du nhìn mình, khẽ hỏi.Phương Du chớp mắt: "...Không có gì."Cô chỉ đột nhiên nghĩ đến việc quan hệ giữa mình và Đàm Vân Thư đã thay đổi, nhất thời sững sờ."Thật sự không có gì sao?" Ánh mắt Đàm Vân Thư dịu dàng, giọng nói cũng mềm mại, "Mình muốn nghe cậu nói, dù là gì cũng được, mình đều nghe."Mặc dù họ không dầm mưa lâu nhưng cũng đã ướt sũng. May mà trời mưa nên ngoài đường ít người, nếu không thì có lẽ sẽ thu hút ánh mắt của người khác.Nhưng nhìn thế nào cũng thấy họ thật thê thảm. Đàm Vân Thư dùng ánh mắt này nhìn cô trông đáng thương vô cùng, chằng khác gì một con mèo tam thể bị mưa xối ướt.Phương Du đẩy nhẹ vai Đàm Vân Thư, cô nói: "Thật sự không có gì, cậu đi tắm trước đi, mình đi nấu canh gừng." Cô cau mày, nói thêm, "Kẻo cậu lại bị cảm."Đàm Vân Thư nắm lấy tay cô, bóp nhẹ rồi bật cười: "Mình không dễ bị cảm đâu.""Tự bản thân cậu nghe có tin được không?" Đôi môi Phương Du hơi hé mở, đôi mày khẽ nhướng lên, "Có cần mình đếm lại cho cậu nghe không?""......"Đàm Vân Thư mím môi, cô tiến tới gần một chút, thử hỏi: "Chúng ta không thể tắm cùng nhau à? Bây giờ cũng hơi muộn rồi.""Không thể."Tai Phương Du bất chợt nóng lên, gần như không cần suy nghĩ mà từ chối."Tại sao?""Mình không quen.""Nhưng trước đây chúng ta đã..."Phương Du đặt tay lên vai Đàm Vân Thư, cô nghiêng người tới, hôn nhẹ lên môi Đàm Vân Thư. Khi Đàm Vân Thư im lặng, ánh mắt cô lấp lánh, nói: "Bây giờ khác rồi, Đàm Vân Thư." Cô lại hôn nhẹ, lông mi khẽ rung, "Không phải nói sẽ nghe lời mình sao?"Đàm Vân Thư ôm lấy eo cô, sau đó đặt cô ngồi lên chiếc tủ bên cạnh, đầu hơi ngẩng lên, đôi mắt nâu ánh lên những giọt nước long lanh."Không được." Phương Du nhẹ nhàng đặt tay lên môi Đàm Vân Thư, "Không thể hôn thêm nữa, cậu phải đi tắm trước."Đàm Vân Thư nhìn cô chằm chằm rồi nhẹ nhàng hôn vào lòng bàn tay cô, nghe vậy cũng không cố gắng nữa, chỉ đáp lại một chữ: "Ừm."Rất nhanh, Đàm Vân Thư lấy quần áo từ vali rồi bước vào phòng tắm.Chiếc ô vẫn đang nhỏ nước được Phương Du đặt ra ban công để hong khô. Cô nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm, nhìn chiếc vali đen đặt trong phòng khách, thích nghi thêm vài phút trước khi vào bếp nấu canh gừng.Mọi thứ đều không chân thực chút nào.Gần 11 giờ, hai người ngồi trên ghế sofa trong phòng khách.Canh gừng đã uống xong, Phương Du cũng đã tắm xong, chỉ là chân cô không thể chạm nước dù đã quấn một lớp màng bọc thực phẩm trước khi tắm, nhưng vết thương vẫn lộ ra rõ ràng hơn so với trước.Đàm Vân Thư đang cầm tăm bông thấm iod, chuẩn bị chăm sóc vết thương cho cô...Vốn dĩ Phương Du muốn tự mình bôi thuốc nhưng Đàm Vân Thư không đồng ý, cô nhẹ nhàng thổi vào vết thương của Phương Du, động tác bôi thuốc cũng rất dịu dàng, sợ rằng mình sẽ làm cô ấy đau thêm."Có phải đau lắm không?" Đàm Vân Thư lại bôi thuốc lên một vết thương khác, nhìn Phương Du với ánh mắt quan tâm. Cô vừa thấy chân Phương Du co lại."Chưa đến nỗi nào." Phương Du đáp."Chưa đến nỗi nào có nghĩa là rất đau, cậu toàn không nói thật cảm giác của cậu với mình.""......" Đúng là nói trúng phóc.Đàm Vân Thư lại đổi sang tăm bông mới, tập trung tiếp tục công việc. Khi bôi xong thuốc, cô lấy băng gạc quấn cho Phương Du.Nhưng kỹ thuật thì... biết nói thế nào nhỉ.Phương Du nhìn đôi chân mình được bọc chặt, rơi vào im lặng.Chậc, thôi kệ.Dù sao sáng mai cũng sẽ thay.Nhưng nhìn thì thật là buồn cười. Cô lại nhìn Đàm Vân Thư, thấy cô ấy cũng có chút ngơ ngác, giải thích: "... Mình chưa từng quấn qua.""Không sao đâu."Phương Du rút chân mình về, không còn đặt trên đùi Đàm Vân Thư nữa, cảm thấy không quen lắm.Thực hiển nhiên bàn chân được bọc chặt như vậy thì không thể nào đi vừa dép được, dù ngón chân có cố gắng đến đâu cũng là vô ích, cảnh tượng này khiến Phương Du không nhịn được cười.Cô vừa định nói rằng mình sẽ đi dép vào phòng ngủ như thế này, thì Đàm Vân Thư đã cúi người xuống rồi bế cô lên.Phương Du theo phản xạ quàng chân quanh eo Đàm Vân Thư, sợ mình sẽ rơi xuống, nhưng tư thế này...Cô gần như treo người lên người Đàm Vân Thư."Đàm Vân Thư...!" Phương Du quàng tay quanh cổ Đàm Vân Thư, giọng nói rõ ràng có chút gấp gáp, "Đâu phải mình không thể đi, thả mình xuống.""Đừng nhúc nhích." Đàm Vân Thư hơi ngẩng đầu, nhìn cô, "Nếu không thì sẽ ngã."Nói xong cô ôm chặt Phương Du hơn, bước vững vàng về phía phòng ngủ.Phương Du vốn vẫn mảnh khảnh nên việc bế cô không hề tốn sức.Vì căn phòng nhỏ nên khoảng cách từ phòng khách đến phòng ngủ chỉ vài bước chân, chỉ trong chớp mắt, Đàm Vân Thư đã nhẹ nhàng đặt cô lên giường, rồi quay lại phòng khách để tắt đèn.Cô rõ ràng là không thường xuyên đến đây nhưng lại rất quen thuộc với không gian này, mọi thứ được thực hiện một cách nhuần nhuyễn.Phương Du còn chưa kịp phản ứng thì bên cạnh đã có thêm sự hiện diện của một người, chỉ cần duỗi tay là có thể chạm vào.Căn phòng chỉ còn lại chiếc đèn đầu giường đang chiếu sáng quan sát hai người.Cả hai không tiến thêm bước nào, đều nằm nghiêng, ánh mắt dừng lại trên gương mặt của nhau, ngay cả tần suất chớp mắt cũng giống nhau.Cuối cùng Phương Du là người đầu tiên lên tiếng hỏi: "Cậu đang nhìn gì vậy?""Nhìn cậu.""......" Phương Du quay mặt đi, nhìn lên trần nhà, "Không cho nhìn, đi ngủ thôi."Đàm Vân Thư lại tiến gần hơn, cô dùng khuỷu tay chống lên cơ thể, cố gắng chui vào tầm nhìn của Phương Du, sau đó nhếch môi với cô: "Mình không nhỏ mọn như vậy, cậu có thể tiếp tục nhìn mình."Chỉ là lúc này, tóc dài của cô lại rơi xuống, phần đuôi tóc chạm vào cổ Phương Du.Phương Du làm theo, vừa nhìn cô vừa vuốt tóc, đầu ngón tay lướt qua cổ cô rồi nghe thấy Đàm Vân Thư hỏi nhỏ: "Bây giờ thì sao? Phương Du.""Sao?""Bây giờ có thể tiếp tục hôn không?" Đàm Vân Thư vẫn đang hỏi nhưng tay đã đặt lên eo cô."Nếu mình nói không thể thì có phải sẽ không...?"Đàm Vân Thư đã cúi đầu chặn môi Phương Du lại, không để cô nói hết câu.Cái gì không thể, không có cái gọi là không thể.Đây là nụ hôn đầu tiên của họ sau khi nói thẳng tâm ý với nhau, cũng là nụ hôn đầu tiên sau khi mối quan hệ thay đổi.Đàm Vân Thư nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy trái tim mình như được lấp đầy bởi những đám mây, mềm mại đến không thể tưởng tượng nổi. Cô vuốt ve tóc Phương Du, trong khi Phương Du khéo léo nâng cằm lên một chút để Đàm Vân Thư có thể hôn sâu hơn, tay của Đàm Vân Thư đặt nhẹ lên eo Phương Du.Ánh mắt Đàm Vân Thư lại lần nữa trở nên thành kính, nhưng không thể không cảm thấy cay cay ở mũi. Cô tự hỏi mình đã làm gì khiến Phương Du sợ hãi những ngày mưa như vậy.Đàm Vân Thư nhớ lại đêm đầu tiên dẫn Phương Du về căn hộ của mình.Tiếng sấm vang trời, cô vô thức nghĩ rằng Phương Du sợ sấm chớp, nhưng sau khi tiếng sấm ngừng cơ thể căng thẳng của Phương Du vẫn không buông lỏng, cuối cùng còn gối lên vai cô mà khóc.Lúc đó, cô lẽ ra nên ý thức được...Đàm Vân Thư đem hết mọi sự áy náy vào nụ hôn này, nhưng càng nghĩ lại càng thấy khó chịu, cô không muốn phân tâm nhưng không thể kiểm soát được bản thân.Một lúc sau, Phương Du cảm thấy hai giọt ấm áp rơi xuống trên mặt mình.Cô rút lưỡi ra khỏi miệng Đàm Vân Thư, dừng nụ hôn lại, vừa mở mắt ra đã thấy Đàm Vân Thư đang nhìn mình với đôi mắt ngấn lệ."Sao vậy?" Bây giờ lại đến lượt Phương Du hỏi, cô nhẹ nhàng vuốt ve lông mày và đôi mắt của Đàm Vân Thư, vừa bối rối vừa đau lòng.Đàm Vân Thư nhìn cô, nhờ ánh sáng mà thấy được hình ảnh của mình trong mắt cô, rồi cúi đầu xuống, chôn mặt vào hõm vai cô nhưng không để nước mắt tuôn rơi nữa, bắt đầu xử lý cảm xúc của mình.Phương Du nhìn hành động của cô, từ từ quay đầu lại, vén tóc rối bên tai cô, nghiêng người hôn vào tai cô, không hỏi thêm mà chỉ nói: "Trong túi của mình còn một viên kẹo sữa Đại Bạch Thỏ, sáng mai mình sẽ chia đôi với cậu, được không?""Gì cơ?" Đàm Vân Thư chớp chớp hàng mi, vẫn còn chút giọng mũi."Chính là..." Phương Du nói chậm rãi, nhưng cũng có chút ngại ngùng, "Người đồng nghiệp mời mình đi tiệc độc thân đó, mối quan hệ của mình với chị ấy cũng khá tốt, vài ngày trước mình đã mời chị ấy ăn kẹo mừng, quên không để lại cho mình.""Vài ngày trước" và "mời ăn kẹo mừng" làm Đàm Vân Thư ngẩn ra, cô nhanh chóng phản ứng, rồi lại gần, gần như là chạm mũi vào mũi Phương Du.Hơi thở của cả hai quấn quýt bên nhau, cô nói: "Mình đang buồn, Phương Du."Cô cũng không nói rõ mình buồn điều gì, rồi tiếp tục: "Từ nay trở đi, những ngày mưa mình sẽ ở bên cậu, cho đến khi cậu không còn sợ nữa.""Bây giờ mình không sợ nữa." Phương Du vuốt ve tai cô, "Đừng lo."Nghe vậy, vòng tay ôm quanh eo cô của Đàm Vân Thư siết chặt hơn một chút, rồi nâng cằm lên, lại hôn vào Phương Du.Không có động tác thừa thãi, hai người chỉ tận hưởng khoảnh khắc yên bình và dịu dàng này.Nụ hôn này không biết kéo dài bao lâu, cuối cùng kết thúc trong dáng vẻ Phương Du trốn trong lòng Đàm Vân Thư, cả hai đều đã bình phục hô hấp, vẫn ôm nhau thật chặt."Chân giờ vẫn còn đau không?" Đàm Vân Thư quan tâm hỏi.Phương Du nhắm mắt trả lời: "Vừa nãy không để ý, giờ thấy cũng tạm ổn.""Phương Du..."Đàm Vân Thư nhặt lại nội dung trò chuyện trước đó trên WeChat, hỏi: "Mình không dễ thương không đáng yêu à? Cậu vẫn chưa nói với mình trực tiếp.""Cậu trước đây thấy thẻ mẫu của mình phản ứng thế nào?"Đàm Vân Thư không cần suy nghĩ, trong vài năm qua, cô thường xuyên lôi ra xem bức hình mẫu đó, nên cô nói: "Rất dễ thương, là của mình."Nói xong, cô lại cười: "Ừ, mình là của cậu, Phương Du.""Là bạn gái của mình." Phương Du sửa lại.