[BHTT] [EDIT HOÀN] - Phúc Hắc Cố Sự - Mị Cốt
Chương 67
Chương 67 Sau khi Lưu Hiểu Viện về đến nhà, Mục Tư Diêu đang ngồi trên ghế sofa, một tay chống cằm, một tay cầm chuột nhấn cái gì đó bên cạnh chiếc laptop đặt trên bàn trà.Thấy Lưu Hiểu Viện về, Mục Tư Diêu liền buông chuột ra, vẫy tay gọi cô lại."Có chuyện gì thế? Sao gấp gáp như vậy?" Lưu Hiểu Viện vừa vuốt lại tóc vừa ngồi xuống cạnh cô."Em còn nhớ tôi đã từng nói với em, Mạnh Ca không phải là người tốt không?" Ánh mắt Mục Tư Diêu nhìn chằm chằm vào cô, từng chữ đều vô cùng nghiêm túc."Nhớ chứ. Nhưng em cũng từng nói với chị rồi, quá khứ của một người như thế nào thật ra không thể đại diện cho tất cả. Con người ta sẽ thay đổi mà. Người tốt có thể trở thành kẻ xấu, nhưng kẻ xấu cũng có thể trở thành người tốt. Diêu Diêu, nghe em một lần thôi, đừng chấp nhặt mãi chuyện này nữa, được không?" Lưu Hiểu Viện cảm thấy rất đau đầu.Cô thật sự không hiểu vì sao Mục Tư Diêu trong chuyện liên quan đến Mạnh Ca lại cố chấp như thế. Nhớ thù đến mức này, liệu có tốt không?"Lưu Hiểu Viện, rốt cuộc cô ta cho em uống bùa mê thuốc lú gì vậy? Sao em cứ một mực bênh vực cô ta thế? Em đã từng nghĩ đến cảm nhận của tôi chưa? Đã bao giờ nghĩ đến lý do tại sao tôi lo lắng cho em đến vậy chưa? Em tưởng tôi chỉ đơn thuần là ghen tuông vì hai người thân thiết à?"Rõ ràng Mục Tư Diêu đã tự nhủ rằng không được nổi giận, nhưng cuối cùng vẫn không kiềm chế được."Đủ rồi, Mục Tư Diêu! Cắn chặt không buông quá khứ của người ta thì có gì hay ho?" Lưu Hiểu Viện cũng tức giận."Thôi tôi không nói nữa. Đây này, tự em nghe đi."Mục Tư Diêu cắn môi nhìn cô một lúc, sau đó đẩy laptop về phía Lưu Hiểu Viện, rồi cầm lấy một quyển sách, cau mày đọc, không thèm nói thêm.Lưu Hiểu Viện chau mày thở dài, chỉnh lại máy tính, nhìn vào màn hình.Chỉ thấy trong đó mở sẵn một thư mục, bên trong là chi chít các tệp âm thanh.Cô bấm vào một file, rồi chống cằm nghe.Thế nhưng, càng nghe, sắc mặt cô lại càng trở nên ngưng trọng."Bộ quần áo này không tệ, chắc cũng hợp với gu của Cố Ân Nam. Anh mua đi. Tuy hơi đắt một chút, nhưng không phải để dùng tiền trói buộc cô ấy đâu. Cô ấy vốn chẳng thiếu tiền tiêu. Chỉ là khi nhận được món đồ hợp ý, cô ấy sẽ cảm thấy anh là người đáng tin cậy, hiểu cô ấy đủ nhiều."Giọng nói này... chính là của Mạnh Ca. Mạnh Ca đang giúp một người đàn ông bày kế theo đuổi Cố Ân Nam."Chuyện gì thế này? Mạnh Ca chẳng phải sớm đã biết Cố Ân Nam đã có người yêu rồi sao?" Lưu Hiểu Viện bắt lấy cánh tay Mục Tư Diêu."Đúng, cô ta sớm đã biết. Em có muốn hiểu rõ mọi chuyện không?" Mục Tư Diêu khép sách lại.Lưu Hiểu Viện gật đầu."Vậy em hứa với tôi, cho dù có thắc mắc thế nào, cũng đừng cắt ngang khi tôi đang nói, được không?" Mục Tư Diêu không muốn lại đang kể thì biến thành một cuộc cãi vã.Lưu Hiểu Viện lại gật đầu lần nữa.Thế là, Mục Tư Diêu liền đem toàn bộ ngọn nguồn sự việc nói cho cô nghe một cách rõ ràng, mạch lạc.Nghe xong, Lưu Hiểu Viện vẫn cảm thấy khó tin. Có lẽ, tất cả đều là sự thật, nhưng cô thật sự không thể tiếp nhận nổi.Mạnh Ca nhìn qua thật sự chẳng giống kẻ xấu. Dung mạo xuất chúng, nụ cười rạng rỡ, hơn nữa lời nói, cách cư xử đều toát lên vẻ quan tâm, giống như nghĩ cho người khác. Một người như vậy, sao có thể là kẻ xấu được chứ?"Biết ngay là em vẫn không chịu tin mà." Mục Tư Diêu thoáng chốc không biết nói gì thêm, chỉ đứng dậy, định tắt máy tính và dọn bàn.Nhưng ngay lúc Mục Tư Diêu vừa định đóng máy, Lưu Hiểu Viện lại đưa tay ngăn lại."Đừng vội, để đó đã.""Được thôi. Vậy tôi đi tắm đây." Mục Tư Diêu không nói thêm gì nữa, chỉ xoay người rời đi.Lưu Hiểu Viện kéo hết những tệp âm thanh còn lại vào trình phát, hy vọng có thể tìm ra chút sơ hở. Nhưng vô ích, giọng nói đó quả thực là của Mạnh Ca, từ cách nói chuyện, ngữ điệu cho đến thái độ, không sai một chút nào.Nghe xong, trong lòng Lưu Hiểu Viện chỉ cảm thấy có một góc nào đó trong nội tâm đang chậm rãi, lặng lẽ sụp đổ.Cô vẫn luôn tin tưởng Mạnh Ca. Bất kể Mục Tư Diêu nói thế nào bên cạnh, cô cũng kiên quyết đứng về phía Mạnh Ca. Thế nhưng cô lại không ngờ Mạnh Ca lại là một người hai mặt như vậy. Ngoài mặt thì tử tế, nhưng lại âm thầm giở trò xấu xa. So với tức giận, thì lúc này trong lòng Lưu Hiểu Viện tràn ngập nhiều nhất chính là thất vọng.Khoảnh khắc đó, Lưu Hiểu Viện chợt nhớ lại những lời Mạnh Ca từng nói với mình.Khi cô ta hỏi: "Nếu lúc này có người công khai chuyện của hai người ra trước mọi người, chẳng phải sẽ rất rắc rối sao?" câu nói đó rốt cuộc là có ý gì? Thật sự chỉ là giả thuyết như cô ta nói, hay là ẩn ý muốn chính tay làm như thế?Lưu Hiểu Viện càng nghĩ càng thấy rối, đầu óc như bị đổ đầy hồ dán, đặc quánh, không thoát ra được.Thế nhưng, sau đó tại sao Mạnh Ca lại còn nói với mình nhiều chuyện liên quan đến việc công khai xu hướng tình cảm? Nghe ra dường như cô ta thật sự rất quan tâm đến mình. Nhưng... rốt cuộc là vì điều gì?Lúc này, Mục Tư Diêu tắm xong đi ra, thấy Lưu Hiểu Viện vẫn còn ngồi ngẩn người ở đó, cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ vào phòng, bắt đầu sấy tóc.Một lúc lâu sau, Lưu Hiểu Viện mới vào phòng ngủ, ngồi xuống bên cạnh cô.Mục Tư Diêu tắt máy sấy, quay đầu lại lặng lẽ nhìn cô.Lưu Hiểu Viện cắn môi, cuối cùng nói: "Em đã hiểu rồi."Mục Tư Diêu khẽ gật đầu, vươn tay đặt lên vai cô, sau đó ôm cô vào lòng.Bên kia, Lục Lộ đang báo cáo lại cho Kiều Mộng Tiêu và Cố Ân Nam những kết quả theo dõi của mình.Ảnh chụp, ghi âm — tất cả đều có.Bên trong chứa đựng rất nhiều thông tin. Trong đó, trí mạng nhất chính là chuyện tối qua sau khi Mạnh Ca rời khỏi cùng Lưu Hiểu Viện.Mạnh Ca sau khi đi với Lưu Hiểu Viện đã hẹn gặp Vương Nhị. Lúc gặp mặt, Mạnh Ca uy hiếp Vương Nhị, bắt cô ấy đi đánh cắp tài liệu cơ mật của công ty Cố Ân Nam.Vương Nhị tuy không đồng ý, nhưng cũng không hề từ chối dứt khoát.Sau khi Cố Ân Nam nghe và xem xong, cả người rơi vào trầm mặc.Tại sao Vương Nhị lại không thẳng thừng từ chối? Cậu ấy đang do dự điều gì? Chẳng phải hai người từng là bạn thân hồi còn đi học sao? Tại sao trong chuyện này cậu ấy lại tỏ ra lập lờ nước đôi như thế?" Mình đi vệ sinh một lát." Cố Ân Nam xoa xoa thái dương, rồi đứng dậy bước vào nhà vệ sinh.Vào bên trong, khóa cửa lại, cô cầm điện thoại ngắm nghía một lúc lâu, cuối cùng vẫn gọi cho Vương Nhị."Nam Nam, có chuyện gì vậy?" Giọng nói của Vương Nhị nghe rất bình thường, ngữ khí cũng thoải mái.Cố Ân Nam khựng lại, rồi hỏi: "Dạo này cậu có phải đang rất thiếu tiền không?"Nghe vậy, Vương Nhị sững sờ, sau đó cười đáp: "Cũng ổn rồi, gần đây mình tìm được một công việc khá tốt. Yên tâm, tiền nợ cậu, mình sẽ trả đủ, không thiếu một xu.""Không, ý mình không phải vậy." Cố Ân Nam nghẹn lại."Thế thì ý cậu là...""Buổi tối nếu cậu rảnh... thì chúng ta ra ngoài gặp nhau đi." Giọng của Cố Ân Nam rất bình thản. Nhưng chính sự bình thản ấy lại khiến người ta cảm thấy có gì đó không ổn.Bởi vì, nếu là lúc bình thường, Cố Ân Nam sẽ nói: "Cưng ơi, tối nay cậu rảnh không? Nếu rảnh thì ra ngoài, mình đi chơi nhé!"Thế nên, Vương Nhị có chút bất an.Tuy vậy, cô ấy vẫn đồng ý.Cố Ân Nam cúp máy, quay lại phòng khách, liếc nhìn Kiều Mộng Tiêu và Lục Lộ, sau đó nói: "Đã thu thập đủ chứng cứ rồi, vậy thì tối nay chúng ta giải quyết dứt điểm đi.""Được, cô ta diễn cũng đủ lâu rồi." Lục Lộ gật đầu.Ngay sau đó, Lục Lộ lại quay đầu nói với Kiều Mộng Tiêu một câu: "Không chỉ chuyện này, mà cả những chuyện khác cũng nên sớm khép lại, vậy mới tốt."Câu nói ấy, trong tai Cố Ân Nam thì không có gì đặc biệt. Nhưng Kiều Mộng Tiêu lại hiểu rõ ý của Lục Lộ, vì vậy nàng xoa thái dương, thở dài một hơi.Đúng vậy, không chỉ chuyện của Mạnh Ca sắp được giải quyết, mà sự thật về Kiều Dịch, Kiều Quang Á và cha mẹ nàng cũng đã dần lộ rõ.Kiều Quang Á là anh họ của Kiều Dịch, tuy lớn hơn đến tận năm tuổi nhưng lại là một kẻ bỏ đi. Kiểu người cả ngày ăn chơi lêu lổng, vô tích sự, rảnh rỗi gây chuyện, thường xuyên kết thù oán với người khác.Bình thường Kiều Quang Á và Kiều Mộng Tiêu chẳng có mấy giao tình, nhưng sau khi thấy nàng thăng tiến, mỗi lần thiếu tiền tiêu xài liền chạy đến tìm nàng.Kiều Quang Á tuy không biết chuyện Kiều Mộng Tiêu đang yêu đương với Cố Ân Nam, nhưng lại biết họ từng là bạn cùng bàn, giờ đây quan hệ lại rất thân thiết. Thế nên hắn thường đem chuyện ra uy hiếp Kiều Mộng Tiêu: "Không đưa tiền cũng được, nhưng nếu không đưa thì tao sẽ đi nói với Cố Ân Nam, nói mày quen Kiều Dịch, hơn nữa Kiều Dịch chết là vì ba mẹ mày."Thế là, Kiều Mộng Tiêu đành thỉnh thoảng đưa cho hắn ít tiền tiêu. Tất nhiên, hắn cũng không dám đòi quá nhiều, bởi vì sợ Kiều Mộng Tiêu nổi giận cắt đứt mọi thứ, đến lúc đó thì chẳng còn gì mà vơ vét.Tuy vậy, trong lúc thỉnh thoảng đưa tiền cho Kiều Quang Á, Kiều Mộng Tiêu cũng âm thầm nhờ Lục Lộ điều tra hắn. Chỉ là, dạo gần đây, Kiều Quang Á dường như bám được một nữ đại gia bốn mươi tuổi, ăn uống chẳng còn lo, nên cũng thôi không bám riết lấy Kiều Mộng Tiêu nữa.Mãi đến gần đây, Kiều Quang Á với nữ đại gia kia chia tay, mà nữ đại gia cũng lặn mất tăm, không còn ai chống lưng cho hắn. Thế nhưng, trong khoảng thời gian ôm được chân nữ đại gia, hắn phất lên không ít, ăn diện khoe khoang khắp nơi, còn gây ra mấy chuyện rắc rối. Kết quả là, sau khi bị bỏ rơi, hắn từ một "phượng hoàng nam" rơi thẳng xuống thành "gà rừng rụng lông". Những kẻ xã hội đen vốn nhìn hắn không vừa mắt bèn lại tụ tập cười nhạo, tìm cách bắt nạt hắn.Nhưng chính vì thế, nhờ đám người kia, Lục Lộ lần ra được nhiều thông tin quan trọng. Nói ra thì cũng buồn cười, khi Kiều Quang Á đang đắc ý thì ai cũng nịnh bợ, chẳng ai dám nhắc đến chuyện xấu của hắn. Nhưng khi hắn rớt xuống vực, Lục Lộ hỏi gì cũng có người sẵn sàng kể, vừa nói vừa cười nhạo, chế giễu. Sau đó, Lục Lộ đã moi ra được không ít bí mật.Buổi tối hôm đó, năm người cùng tụ tập.Mạnh Ca ăn mặc lộng lẫy, lúc bước vào phòng riêng thì khuôn mặt tươi cười rạng rỡ. Nhưng khi nhìn thấy Vương Nhị, cô ta lập tức sững sờ.Vương Nhị sao lại có mặt ở đây? Hơn nữa, Lục Vũ cũng ở đây? Lục Vũ, Kiều Mộng Tiêu, Cố Ân Nam, Vương Nhị... tổ hợp này quá kỳ quái. Lục Vũ chẳng phải đang hẹn hò với Cố Ân Nam sao? Chẳng lẽ là giả? Nhưng rõ ràng cô ta đã điều tra rồi, bên cạnh Kiều Mộng Tiêu hoàn toàn không có ai tên Lục Vũ cả.Đương nhiên, Vương Nhị cũng không ngờ sẽ gặp Mạnh Ca ở đây. Vừa nhìn thấy cô ta, sắc mặt lập tức xám ngoét như tro tàn.Kiều Mộng Tiêu liếc cô ta một cái, nhướng mày nói: "Ngồi đi."Cuối cùng, Mạnh Ca vẫn đóng cửa, ôm một bụng nghi ngờ ngồi xuống."Trước đây chưa từng có dịp ngồi lại nói chuyện thẳng thắn, thật là tiếc. Hôm nay đã có mặt đầy đủ, vậy chúng ta cùng nhau nói rõ mọi chuyện, thế nào?" Cố Ân Nam nói xong, liền quay đầu nhìn Vương Nhị."Lục Vũ, sao anh lại ở đây?" Mạnh Ca cuối cùng cũng nhịn không được, mở miệng hỏi.Chính lúc này, cô ta mới để ý rằng hôm nay quần áo Lục Vũ mặc trông chẳng hề rẻ tiền. Không những không rẻ, mà còn cực kỳ cao cấp. Chỉ riêng chiếc đồng hồ trên cổ tay anh ta thôi đã có giá mấy trăm nghìn. Hoàn toàn khác hẳn với hình tượng trước kia của anh ta."Xin lỗi, thật ra tôi tên là Lục Lộ." Lục Lộ ngồi dựa người một cách lười nhác ở một bên, tay chơi đùa với điện thoại, khẽ cười.Lục Lộ?! Mạnh Ca lập tức ngẩn người. Người tên Lục Lộ này, cô ta có nghe qua, chỉ là từ trước đến giờ chưa bao giờ biết mặt mũi hắn ra sao. Nhưng cô ta từng nghe người ta nói, hình như Kiều Mộng Tiêu có một người bạn tên là Lục Lộ.Nghĩ đến đây, Mạnh Ca lập tức hiểu ra — quả nhiên mình đã bị gài bẫy!Vương Nhị ngồi bên cạnh cũng thấy hơi choáng váng."Cô Mạnh làm việc thật không đủ cẩn trọng." Cố Ân Nam lạnh lùng cười.Quả nhiên, kẻ không có đầu óc thì vĩnh viễn vẫn là kẻ không có đầu óc, cho dù làm chuyện xấu, cũng chẳng thể làm nên trò trống gì."Tôi không hiểu cậu đang nói gì." Sắc mặt Mạnh Ca trầm hẳn xuống."Không hiểu cũng không sao, vậy để chúng tôi giúp cô sắp xếp lại mọi chuyện." Kiều Mộng Tiêu nhấc chén trà lên, thong thả nói."Sắp xếp cái gì?" Đôi tay đặt trên đùi của Mạnh Ca đã siết thành nắm đấm.Kiều Mộng Tiêu nghe xong liền từ trong túi lấy ra một xấp ảnh cùng một chiếc MP4 mini. Nàng đẩy mớ ảnh đến trước mặt Mạnh Ca, rồi mở MP4. Bên trong là toàn bộ bản sao các đoạn ghi âm được trích ra từ bút ghi âm."Ban đầu, khi cô xuất hiện trước mặt tôi, ra vẻ làm chuyện tốt ngay dưới mí mắt tôi, tôi còn có chút cảm động. Nhưng càng nghĩ càng thấy không hợp lý. Nhà cô phá sản, nợ nần chồng chất, tiền đâu để cô đi làm từ thiện? Cho dù cô có tích cóp được tiền riêng, thì trong tình cảnh này, lẽ ra phải nghĩ cách dùng số tiền đó sinh lợi mới đúng. Bản thân còn lo không xong, sao có thể tiêu tiền cho người khác? Tôi không tin cô cao thượng đến thế." Kiều Mộng Tiêu khẽ nâng chiếc MP4 trong tay: "Cho nên, lý do duy nhất tôi nghĩ ra được chính là — những việc cô làm đều chỉ là để che mắt thiên hạ."Nghe Kiều Mộng Tiêu nói vậy, lại nhìn thấy những bằng chứng kia, Vương Nhị lập tức hoảng loạn trong lòng.Mạnh Ca cầm lên mấy tấm ảnh nhìn qua, thấy trong đó thậm chí còn có cả ảnh chụp cảnh mình gặp mặt Vương Nhị tối hôm qua.Ngay sau đó, Kiều Mộng Tiêu ấn nút phát MP4, giọng nói của Mạnh Ca vang lên rõ ràng từ bên trong truyền ra.Mạnh Ca thoáng sửng sốt."Cô còn gì để nói nữa không?" Cố Ân Nam lạnh giọng hỏi."Chuyện này đúng là lỗi của tôi. Chỉ là lúc đó đầu óc nóng lên, làm ra chuyện ngu ngốc. Tôi xin lỗi." Không ngờ, phản ứng của Mạnh Ca lại cực kỳ bình thản.Cố Ân Nam nghe xong, lửa giận lập tức bùng lên!"Nóng đầu? Chuyện ngu ngốc? Xin lỗi? Cô tưởng chỉ cần né tránh rồi nói vài câu xin lỗi là xong chuyện sao?" Cố Ân Nam nhịn không nổi, đập bàn một cái rồi đứng bật dậy."Tôi đã nói rồi, tôi chỉ nhất thời nóng đầu thôi. Tối qua tôi nói với Vương Nhị những lời đó cũng chỉ vì trong lòng không cân bằng. Nhưng sau đó tôi đã gọi lại cho cô ấy, bảo thôi, đừng làm như vậy nữa." Mạnh Ca tiếp tục nói dối, mặt mũi không hề biến sắc."Thật sao?" Cố Ân Nam bất ngờ quay đầu nhìn về phía Vương Nhị.Sắc mặt Vương Nhị thoáng tái nhợt.Mạnh Ca cũng nhìn về phía Vương Nhị. Nhưng trong ánh mắt kia dường như đang cảnh cáo: "Tốt nhất là phối hợp với tôi." Thế nhưng, sau khi im lặng một lúc, Vương Nhị như thể đã nghĩ thông suốt, liền mở miệng: "Không có. Sau đó cô ta không hề gọi cho mình để bảo dừng lại."Thấy Vương Nhị không chịu nghe lời, Mạnh Ca rốt cuộc cũng có chút mất kiểm soát."Nam Nam, xin lỗi. Số tiền mười vạn mình vay trước kia, là do Mạnh Ca yêu cầu. Nhưng sau đó mình không còn qua lại với cô ta nữa. Mãi đến tối hôm qua mới gặp lại. Nghe Mạnh Ca nói những lời đó, tuy mình không từ chối ngay, nhưng cũng không có ý đồng ý. Mình chỉ muốn cho bản thân chút thời gian, suy nghĩ xem phải xử lý thế nào. Thật ra, mình vốn đã định sẽ thú nhận với cậu rồi."Nói xong, Vương Nhị đứng bật dậy, giống hệt một học sinh phạm lỗi, cúi đầu thật sâu trước mặt Cố Ân Nam để xin lỗi.Lời cô nói là sự thật. Lúc này trong túi xách của cô vẫn còn bức thư dài viết sau khi gặp Mạnh Ca tối qua. Trong thư, cô đã giải thích tất cả. Ban đầu Mạnh Ca đòi tiền, cô thấy cũng chẳng hại gì nên đồng ý. Nhưng tối qua, nghe những lời Mạnh Ca nói, cô lập tức cảnh giác, hiểu ra người phụ nữ này muốn làm hại Cố Ân Nam. Cô không từ chối ngay chỉ vì sợ để lộ ý định sẽ báo cho Cố Ân Nam, làm kinh động đối phương mà thôi.Vừa nói, Vương Nhị vừa lấy bức thư trong túi ra, đưa cho Cố Ân Nam.Mạnh Ca lập tức sững sờ. Cô ta vốn nghĩ Vương Nhị là kẻ dễ điều khiển, nào ngờ lại như vậy."Cô còn gì để nói không?" Kiều Mộng Tiêu nghiêng đầu nhìn Mạnh Ca. "Đừng giả vờ nữa. Chúng ta đều là người trưởng thành, đâu phải kẻ ngu ngốc. Chúng tôi đủ khả năng phân biệt trắng đen đúng sai. Cô đừng tưởng chỉ cần cố gắng tô vẽ bản thân, chúng tôi sẽ không nhìn ra dã tâm thực sự của cô.""Cô Mạnh, chúng ta làm một cuộc giao dịch đi." Lục Lộ nhếch môi cười. "Nếu cô không muốn mang theo vết nhơ này cả đời, thì từ nay vĩnh viễn đừng quay lại thành phố này nữa. Nếu không, một khi những bí mật khó coi này của cô bị công khai, e rằng chẳng công ty nào dám nhận cô, cũng chẳng có người đàn ông nào dám cưới cô đâu."Nghe xong, Mạnh Ca im lặng thật lâu, rồi bất ngờ bật cười lạnh lẽo."Bí mật à? Ai mà chẳng bí mật không muốn lộ ra ánh sáng chứ?" Mạnh Ca cười nham hiểm nhìn về phía Kiều Mộng Tiêu và Cố Ân Nam."Nếu cô nói là chuyện đồng tính, tôi khuyên cô đừng quá để tâm. Chuyện tôi và Mộng Tiêu, ba mẹ tôi sớm đã biết, giờ cũng không phản đối. Cô biết không, mẹ tôi sau khi nhận được bức thư nặc danh của cô còn nghĩ cô đúng là rảnh quá không có chuyện gì làm đó." Cố Ân Nam nói rồi lấy bức thư đó đặt phịch lên bàn.Hoá ra... họ sớm đã biết hết. Mạnh Ca nhìn bức thư quen thuộc trên bàn, người cô ta lập tức run nhẹ. Nhưng bảo cô ta phải rời khỏi đây? Làm sao được chứ? Cô ta không phải cừu non dễ bị bắt nạt! Cô ta không phải người dễ bị bắt nạt!"Vậy thì xem như không còn cách. Vương Nhị, là bọn họ ép tôi, cô đừng trách tôi." Lúc này Mạnh Ca quay đầu nhìn về phía Vương Nhị.Kiều Mộng Tiêu và Cố Ân Nam nghe vậy liền giật mình. Vương Nhị? Chẳng lẽ Vương Nhị có nhược điểm gì để cô ta nắm giữ? Vương Nhị nhắm mắt một lát rồi nói với Cố Ân Nam: "Mọi thứ, mình đều đã ghi trong bức thư dài kia."Thế rồi Cố Ân Nam vội mở thư ra đọc, cuối cùng hiểu ra.Hoá ra trước đây, Mạnh Ca từng khiến một cậu bé dùng thuốc phiện lần hai; rồi cậu bé không chịu nổi lời đàm tiếu đã tự tử. Lý do dẫn đến việc cậu bé tái nghiện là vì thuốc lá mà Mạnh Ca đưa cho cậu có pha ma túy. Người đưa điếu thuốc đó cho cậu bé chính là Vương Nhị. Lúc ấy Vương Nhị khuyên Mạnh Ca nên tự thú, nhưng Mạnh Ca từ chối và còn dọa nếu Vương Nhị nói ra sẽ dùng mối quan hệ của mình đẩy mọi tội lỗi sang cho Vương Nhị.Mạnh Ca cười.Nhưng Kiều Mộng Tiêu đọc xong liền nói một câu làm Mạnh Ca cười không nổi nữa.Kiều Mộng Tiêu nói: "Khi đó là khi đó, bây giờ là bây giờ. Giờ cô còn nghĩ mình có mối quan hệ nào vững chắc sao?"Bên cạnh, Vương Nhị suy nghĩ rồi đáp: "Thật ra, Mạnh Ca, tôi đã quyết rồi. Ngày mai tôi sẽ đến sở công an nói rõ sự việc này."Nghe vậy, Mạnh Ca nắm chặt hai tay, hỏi: "Thật sao? Cô đã nghĩ kỹ chưa? Việc đó đã lâu rồi, cô nghĩ cảnh sát có thể điều tra ra là do tôi làm à? Mấy bằng chứng bất lợi trực tiếp đều chỉ về cô mà.""Tôi tin cảnh sát." Giọng Vương Nhị vô cùng kiên định. "Đồng thời, tôi cũng sẽ phối hợp điều tra. Lúc đó tuy cô không trực tiếp chạm vào bao thuốc, nhưng người đàn ông giúp cô làm việc đó, đưa thuốc vào tay tôi, tôi vẫn nhớ rất rõ."Nghe vậy, Mạnh Ca bật cười lớn, tiếng cười chói tai.Cười một hồi, cô ta ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Kiều Mộng Tiêu, giọng đầy âm hiểm:
"Các người thật độc ác. Đã như vậy thì tôi cũng liền không đếm xỉa đến. Kiều Mộng Tiêu, tại sao cô không dám nói cho Cố Ân Nam biết là cô quen Kiều Dịch? Cô chưa bao giờ nói với cô ta đúng không? Kiều Dịch đã chết từ lâu rồi, cô cũng chưa từng kể. Cô vẫn luôn giấu diếm, chẳng lẽ cũng có bí mật không thể cho ai biết sao?"Chuyện của Kiều Dịch, Mạnh Ca nghe được một cách tình cờ —— từ miệng Kiều Quang Á. Trong khoảng thời gian sa đọa hỗn loạn đó, cô ta thường lẫn lộn với đám lưu manh như Kiều Quang Á ở quán bar, trong lúc tán gẫu vô tình biết được chút nội tình. Sau này cô ta quan sát, phát hiện từ nhật ký mạng và hành động của Cố Ân Nam, dường như hoàn toàn không biết Kiều Mộng Tiêu và Kiều Dịch có quan hệ, càng không biết Kiều Dịch đã chết.Lời vừa thốt ra, Cố Ân Nam lập tức quay phắt đầu lại, kinh ngạc nhìn Kiều Mộng Tiêu, trong mắt tràn đầy sự khó tin.Mạnh Ca thấy vẻ mặt của Cố Ân Nam, càng cười điên dại.Đã đến bước đường cùng, cô ta cũng chẳng thèm giữ gì nữa. Ban đầu giấu kín không nói —— vì lúc ấy mâu thuẫn chưa bùng nổ, cuộc sống của cô ta còn khá ổn, chẳng muốn động tay. Về sau thì là vì cô ta âm thầm tính toán, chờ cơ hội thích hợp sẽ chia rẽ Cố Ân Nam và Kiều Mộng Tiêu, để mình ngư ông đắc lợi, thậm chí chiếm lấy Kiều Mộng Tiêu —— hoặc nói chính xác hơn, chiếm lấy tiền của Kiều Mộng Tiêu.Nhưng giờ đây, kế hoạch tan tành, mâu thuẫn phơi bày, cô ta liền lật hết quân bài.Cố Ân Nam nhìn chằm chằm Kiều Mộng Tiêu, im lặng một lúc lâu rồi khẽ nói:
"Mộng Tiêu... tại sao cậu phải phủ nhận? Tại sao phải giấu mình?""Bởi vì cái chết của Kiều Dịch, là do cô ta xử lý không thoả đáng. Cho nên cô ta cảm thấy không còn mặt mũi nhắc tới những thứ này với cô thôi." Mạnh Ca chống cằm, cười tít mắt, như đang đâm nhát dao cuối cùng.Thế nhưng, cô ta không nhận ra, gương mặt Lục Lộ ở bên cạnh lại nhẹ nhõm đến lạ thường.******
"Các người thật độc ác. Đã như vậy thì tôi cũng liền không đếm xỉa đến. Kiều Mộng Tiêu, tại sao cô không dám nói cho Cố Ân Nam biết là cô quen Kiều Dịch? Cô chưa bao giờ nói với cô ta đúng không? Kiều Dịch đã chết từ lâu rồi, cô cũng chưa từng kể. Cô vẫn luôn giấu diếm, chẳng lẽ cũng có bí mật không thể cho ai biết sao?"Chuyện của Kiều Dịch, Mạnh Ca nghe được một cách tình cờ —— từ miệng Kiều Quang Á. Trong khoảng thời gian sa đọa hỗn loạn đó, cô ta thường lẫn lộn với đám lưu manh như Kiều Quang Á ở quán bar, trong lúc tán gẫu vô tình biết được chút nội tình. Sau này cô ta quan sát, phát hiện từ nhật ký mạng và hành động của Cố Ân Nam, dường như hoàn toàn không biết Kiều Mộng Tiêu và Kiều Dịch có quan hệ, càng không biết Kiều Dịch đã chết.Lời vừa thốt ra, Cố Ân Nam lập tức quay phắt đầu lại, kinh ngạc nhìn Kiều Mộng Tiêu, trong mắt tràn đầy sự khó tin.Mạnh Ca thấy vẻ mặt của Cố Ân Nam, càng cười điên dại.Đã đến bước đường cùng, cô ta cũng chẳng thèm giữ gì nữa. Ban đầu giấu kín không nói —— vì lúc ấy mâu thuẫn chưa bùng nổ, cuộc sống của cô ta còn khá ổn, chẳng muốn động tay. Về sau thì là vì cô ta âm thầm tính toán, chờ cơ hội thích hợp sẽ chia rẽ Cố Ân Nam và Kiều Mộng Tiêu, để mình ngư ông đắc lợi, thậm chí chiếm lấy Kiều Mộng Tiêu —— hoặc nói chính xác hơn, chiếm lấy tiền của Kiều Mộng Tiêu.Nhưng giờ đây, kế hoạch tan tành, mâu thuẫn phơi bày, cô ta liền lật hết quân bài.Cố Ân Nam nhìn chằm chằm Kiều Mộng Tiêu, im lặng một lúc lâu rồi khẽ nói:
"Mộng Tiêu... tại sao cậu phải phủ nhận? Tại sao phải giấu mình?""Bởi vì cái chết của Kiều Dịch, là do cô ta xử lý không thoả đáng. Cho nên cô ta cảm thấy không còn mặt mũi nhắc tới những thứ này với cô thôi." Mạnh Ca chống cằm, cười tít mắt, như đang đâm nhát dao cuối cùng.Thế nhưng, cô ta không nhận ra, gương mặt Lục Lộ ở bên cạnh lại nhẹ nhõm đến lạ thường.******