[BHTT] [EDIT HOÀN] - Phúc Hắc Cố Sự - Mị Cốt

Chương 60



Chương 60

Khi Cố Ân Nam và Kiều Mộng Tiêu vừa bước vào nhà, cả hai liền ngẩn người, bởi vì họ phát hiện Cố Trường Quân đang ở trong phòng khách.

"Anh, sao anh lại..."

"Mẹ em đã kể cho anh nghe chuyện của em và cô ấy rồi." Cố Trường Quân vừa nói vừa liếc nhìn Kiều Mộng Tiêu.

"Sao mẹ lại nghĩ đến chuyện nói với anh chứ?" Cố Ân Nam kéo Cố Trường Quân qua một bên, khẽ hỏi nhỏ.

"Bởi vì anh đã công khai rồi." Cố Trường Quân trả lời.

"Trời ơi..." Cố Ân Nam không kìm được che miệng, hít một hơi thật sâu. "Thế ba mẹ anh có nói gì không?"

"Họ chỉ nói nếu anh nhất quyết thích đàn ông, thì tất cả tài sản của gia tộc sẽ để cho anh cả, anh sẽ không được chia chút nào." Nói xong, Cố Trường Quân mỉm cười, rồi tiếp tục: "Dù sao thì anh cũng chẳng để tâm."

"Vậy mẹ em đã nói gì với anh?" Cố Ân Nam tò mò hỏi.

"Bà ấy chỉ hỏi anh tại sao lại thích đồng tính, rồi hỏi anh có nghĩ kỹ về tương lai chưa." Cố Trường Quân nhún vai. Có điều, anh còn giấu đi một chuyện — đó là mẹ còn hỏi anh rất nhiều điều về Kiều Mộng Tiêu, nhờ anh xem thử người phụ nữ này rốt cuộc có đáng tin, có xứng đáng để con gái bà yêu thích hay không.

Thật ra, giữa Cố Trường Quân và Kiều Mộng Tiêu không có nhiều giao tình. Lần duy nhất tiếp xúc, anh cảm thấy cô gái này khá thâm sâu khó lường, không phải người bình thường có thể dễ dàng đối phó. Vì thế, anh chỉ nói một câu: "Kiều Mộng Tiêu thủ đoạn cao tay, mong là cô ấy sẽ không dùng những thủ đoạn đó trên người Nam Nam."

Không ngờ, sau khi nghe câu đó, Mạc Lệ liền sinh ra bất an cực độ.

Thủ đoạn cao tay? Vậy thì chắc chắn là một kẻ tình trường dày dạn! Hơn nữa, phụ nữ xinh đẹp thường có tình sử phức tạp — bà dường như đã quên rằng con gái mình cũng rất xinh đẹp, nhưng đời sống tình cảm một chút cũng không phức tạp.

Vậy là, Mạc Lệ liền giữ Cố Trường Quân lại để giúp bà "trông chừng."

Cố Trường Quân cũng đồng ý.

Dù sao, anh cũng muốn tốt cho em gái. Bất kể em gái thích nam hay nữ, anh đều phải xem xét kỹ càng.

"Ra là vậy..." Cố Ân Nam gật gù, như đang có điều suy nghĩ.

Nhưng Kiều Mộng Tiêu lại cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như thế. Bởi nàng biết Cố Trường Quân nhìn mình không mấy thiện cảm. Tuy không đến mức ghét bỏ, nhưng chắc chắn chẳng có mấy ưa thích. Ánh mắt anh ta nhìn nàng, dường như mang theo sự cảnh giác và xa cách.

Lúc này, Cố Vân đi vào. Cố Ân Nam liền khoác cánh tay ông:

"Ba, mẹ ở trên lầu phải không?"

"Ừ." Cố Vân gật đầu.

"Mộng Tiêu, lại đây nào." Cố Ân Nam quay đầu gọi.

"Ừ, lát nữa mình sẽ lên." Kiều Mộng Tiêu mỉm cười.

Rồi nàng quay sang nhìn Cố Trường Quân, nói: "Lâu rồi không gặp."

"Tôi đã điều tra cô." Cố Trường Quân đi thẳng vào vấn đề.

"Điều tra tôi gì cơ?" Kiều Mộng Tiêu nghiêng đầu.

"Điều tra chuyện của cô và Kiều Dịch." Cố Trường Quân nói.

Nghe vậy, Kiều Mộng Tiêu thoáng sững sờ, nhưng rất nhanh lấy lại vẻ bình tĩnh.

"Hử?" Cô chỉ khẽ nhướn mày.

"Tôi là người nhìn Nam Nam lớn lên. Hồi nhỏ, nó chuyện gì cũng kể cho tôi, tất nhiên cũng bao gồm cả chuyện liên quan đến Kiều Dịch." Cố Trường Quân khoanh tay ra sau lưng, chậm rãi nói.

Kiều Mộng Tiêu khẽ nhíu mày. Không thể phủ nhận, Cố Trường Quân quả thật rất chú ý đến chi tiết.

Sau đó, nàng khẽ cười, nói: "Chỉ vì chúng tôi đều họ Kiều nên anh mới để ý đến sao? Vậy anh đã điều tra ra được gì rồi?"

"Tôi nghe nói, trước khi quen Nam Nam, cô và Kiều Dịch là bạn thân." Cố Trường Quân trả lời.

Nghe xong, Kiều Mộng Tiêu chỉ chậm rãi vuốt ngón tay mình, không vội đáp lời.

"Những điều này, tôi tra được từ ngôi trường cô từng theo học. Nhưng nếu cô và Kiều Dịch thật sự là bạn, tại sao cô không nói với Nam Nam? Chẳng lẽ cô không biết Nam Nam rất coi trọng Kiều Dịch sao?" Cố Trường Quân cau mày. "Hay là cô đã làm gì, nên mới không dám nói ra?"

Lời này khiến tim Kiều Mộng Tiêu khẽ run lên. Làm gì ư? Không, nàng chưa từng làm gì cả. Nhưng tại sao lại không dám thừa nhận mối quan hệ với Kiều Dịch? Bởi vì, nàng không thể vượt qua khúc mắc trong lòng mình. Cho dù suốt mấy tháng qua, Cố Ân Nam không còn hay nhắc đến Kiều Dịch nữa, nhưng đối với nàng, đây vẫn là một cái gai không thể bỏ qua.

"Thật ra, Kiều Dịch đã chết rồi, đúng không?" Cố Trường Quân lại hỏi.

Lần này, Kiều Mộng Tiêu không thể giữ bình tĩnh, ngón tay khẽ run rẩy.

"Kỳ thật, ba mẹ Nam Nam vẫn luôn biết chuyện này. Lúc nghe họ trò chuyện, tôi vô tình biết được, rằng khi đến thăm bà nội thì Kiều Dịch gặp nạn mà qua đời. Nhưng vì khi ấy Nam Nam còn nhỏ, ba mẹ con bé sợ nói ra sẽ khiến con bé bị tổn thương, thế nên vẫn luôn giấu đi. Sau này, giấu mãi thành quen, rồi chẳng bao giờ nhắc lại sự thật. Nhưng tại sao cô lại không chịu thừa nhận mình là bạn của Kiều Dịch? Trong chuyện này, rốt cuộc còn che giấu điều gì?" Ánh mắt Cố Trường Quân trở nên sắc bén.

Nghe vậy, Kiều Mộng Tiêu im lặng một lát. Sau đó, nàng ngẩng đầu, nở một nụ cười nhẹ, nói: "Còn có thể có lý do gì chứ? Giống như ba mẹ Nam Nam thôi, sợ nói ra sẽ khiến cô ấy đau lòng. Nếu tôi nói tôi là bạn của Kiều Dịch, thì cô ấy chắc chắn sẽ bám lấy tôi mà hỏi Kiều Dịch giờ ở đâu. Khi ấy, tôi biết trả lời thế nào? Thà ngay từ đầu cứ nói rằng tôi không quen biết thì hơn."

Nghe xong, Cố Trường Quân thoáng sững lại. Quả thật, Kiều Mộng Tiêu nói rất có lý, nhưng chính vì quá có lý nên lại khiến người ta cảm thấy hơi gượng gạo, như thể có chút gì đó cố tình. Chỉ là, ngoài việc nghi ngờ, anh cũng chẳng tìm được điều gì khác để nói.

"Tôi yêu Cố Ân Nam." Kiều Mộng Tiêu nhìn anh một cái, rồi chậm rãi thốt ra năm chữ ấy.

"Anh cũng từng có người yêu, chắc anh hiểu rõ cái cảm giác đó." Nói xong, nàng liền xoay người, bước về hướng mà Cố Ân Nam đã đi.

Lúc này, Mạc Lệ đang đeo tai nghe, vừa nghe nhạc nhẹ vừa trò chuyện với một bác sĩ tâm lý.

Mãi cho đến khi cửa phòng ngủ bị đẩy ra, bà mới nhận ra thì ra con nhóc Cố Ân Nam đã về rồi.

"Mẹ, con đưa cô ấy về rồi." Cố Ân Nam nắm chặt tay Kiều Mộng Tiêu, cùng nhau bước đến trước mặt Mạc Lệ.

"Thế thì... hai người nói chuyện trước đi, ba xuống dưới với Trường Quân." Cố Vân đặt chìa khóa xe lên bàn, rồi xoay người bước ra ngoài.

Mạc Lệ khẽ gật đầu, sau đó ánh mắt dừng hẳn lại trên người Kiều Mộng Tiêu.

Đây không phải là lần đầu bà gặp Kiều Mộng Tiêu. Nói thật, lần đầu nhìn thấy nàng, bà hoàn toàn không thể ngờ rằng con gái mình lại có quan hệ với người này.

"Này, cô kia, lại đây, chúng ta nói chuyện một chút." Mạc Lệ tắt cửa sổ trò chuyện QQ, vẫy tay gọi Kiều Mộng Tiêu.

Cố Ân Nam vốn muốn nói: "Mẹ, tên cô ấy không phải là 'cô kia' đâu," nhưng nghĩ lại, không thể đắc tội với mẫu thân đại nhân, thế là đành nuốt lời trở vào bụng.

"Con ra ngoài trước đi." Mạc Lệ ngẫm nghĩ, rồi quay sang bảo Cố Ân Nam.

"Vậy... được thôi." Lời của mẹ không thể cãi. Thế nên, Cố Ân Nam chỉ có thể ném cho Kiều Mộng Tiêu một ánh mắt "cố lên" rồi xoay người bước ra ngoài.

Chắc là sẽ ổn thôi nhỉ.

Tuy rằng mẹ không phải người dễ đối phó, nhưng "Kiều lão đại" cũng đâu phải hạng xoàng.

Đóng cửa lại, Cố Ân Nam thở ra một hơi, rồi đi xuống lầu.

Lúc này, ba cô đang đánh cờ với Cố Trường Quân.

Cố Ân Nam mở tủ lạnh lấy một chai nước trái cây, vừa vặn nắp vừa uống, vừa đi đến gần.

"Lạ thật, hôm nay sao mà nóng nực, oi bức thế không biết." Cô ngồi xuống, đưa tay quạt quạt.

"Nóng à? Anh thấy cũng mát mà." Cố Trường Quân nhìn bộ dạng "khổ sở" của cô, bật cười.

"Nam Nam, con lo Mộng Tiêu sẽ thua thiệt trước mặt mẹ con, đúng không?" Cố Vân một câu nói trúng ngay ý.

Cố Ân Nam ôm lấy chai nước, gật đầu đầy bất lực, rồi nghiêng người, ngả đầu vào vai Cố Trường Quân, nói: "Ba, anh, nếu con mà sợ đến phát bệnh tim, hai người phải nhớ đưa con đi bệnh viện ngay đấy nhé!"

"Nói linh tinh gì thế..." Cố Trường Quân nhéo má cô, nói: "Em khỏe thế này, anh chẳng tin em có chuyện gì đâu."

"Anh à, anh thật chẳng có chút tình thương nào hết, biết không?" Cố Ân Nam ngẩng đầu lên, dí ngón tay vào trán Cố Trường Quân.

Sau đó, cô quay sang nhìn Cố Vân, nói: "Ba, nói thật đi, ba thấy Kiều lão đại nhà con thế nào? Hài lòng không? Có thích cậu ấy không?"

Nghe vậy, Cố Vân đảo mắt một vòng, rồi khẽ ho một tiếng.

"Nói thật, ba vẫn nghĩ hai đứa không nên ở bên nhau thì hơn." Ông vừa lấy hộp cờ nhảy từ dưới bàn trà ra, vừa cúi đầu nói.

"Nhưng con thấy ba cũng khá thích trò chuyện với cậu ấy mà?" Cố Ân Nam cau mày.

"Đó là vì cô ấy là người tốt." Cố Vân mở nắp hộp cờ, rồi quay sang bảo Cố Trường Quân: "Nào, nào, hai ta đánh tiếp một ván."

"Người tốt chẳng càng chứng minh cậu ấy xứng đáng để con trao gửi cả đời sao?" Cố Ân Nam khoác tay Cố Trường Quân, nũng nịu nói: "Không cho đánh!"

"Nam Nam! Con là con gái, mà nó cũng là con gái. Nếu con là con trai, ba nhất định sẽ ép con cưới cô ấy rồi!" Cố Vân vò đầu, trông đầy phiền não. "Nhưng hai đứa con gái yêu nhau, con nghĩ người khác sẽ nói gì?"

Nghe xong, bàn tay đang nắm tay Cố Trường Quân của Cố Ân Nam càng lúc càng siết chặt.

"Con ra ngoài mua chút đồ." Cô thở dài một hơi, đứng dậy đi ra ngoài.

"Này! Con bé này thật là..." Cố Vân nửa muốn đứng lên, nửa lại thôi, tay cầm quân cờ chỉ vào bóng lưng con gái, rồi lại buông xuống, thở dài.

"Để cháu ra xem em ấy thế nào." Cố Trường Quân thấy vậy, cũng vội đứng lên đi theo.

Cố Vân nhìn bàn cờ, lắc đầu, rồi lại ngồi xuống tự chơi một mình.

Rốt cuộc là thế nào, mà nhà họ Cố lại có đến hai người đồng tính. Khi Cố Trường Quân công khai, xung quanh ai nấy đều chỉ trỏ bàn tán, đến tận bây giờ vẫn thế. Giờ Cố Ân Nam cũng muốn đi theo con đường đó ư? Cố Vân thật sự không muốn con gái mình trở thành đề tài mua vui nơi trà dư tửu hậu.

"Nam Nam, đợi anh với, em đi nhanh thế làm gì? Em định đi đâu mua đồ, để anh lái xe chở em!" Cố Trường Quân sải bước chạy theo, vừa mở cửa xe vừa lớn tiếng gọi.

"Thật tức chết đi được, tức chết mất thôi! Chẳng lẽ tất cả những gì em đã nói, đã làm trước đây đều vô ích hết sao?! Cái gì mà nếu em là đàn ông thì bắt em cưới cô ấy? Rõ ràng đây là sự phân biệt nghiêm trọng chứ còn gì nữa!" Cố Ân Nam nghe thấy tiếng Cố Trường Quân, nhưng vẫn không quay đầu lại, chỉ vừa lẩm bẩm, vừa sải bước đi thật nhanh.

Cố Trường Quân lái xe chậm rãi đi sát bên, vừa định nói "lên xe đi," thì Cố Ân Nam đã ôm chặt lấy vai, quay đầu lại trút hết bực dọc với anh.

"Anh nói xem, chuyện này khó chấp nhận đến thế sao? Tại sao em nhất định phải sống với một người đàn ông? Tại sao chứ? Em có tay có chân, có năng lực, có suy nghĩ, tại sao em phải ủy khuất chính mình? Tại sao em không thể sống cùng người phụ nữ mà em yêu? Tại sao hả?!" Khuôn mặt Cố Ân Nam tràn đầy lửa giận.

"Nam Nam... thôi nào, em lên xe trước đi..."

"Còn nữa!" Cố Ân Nam vỗ tay "bốp" một cái, tiếp tục nói: "Em đây không giết người phóng hỏa, không lừa đảo cướp bóc, không trộm gà bắt chó. Chỉ là em yêu một người phụ nữ thôi, dựa vào đâu mà phải để người ta xì xào bàn tán? Bọn họ ăn no rửng mỡ hả? Thật hạ tiện! Chuyện trong nhà người khác, bọn họ cứ phải thò đầu vào hóng cho bằng được? Mà tại sao chúng ta phải vì ánh mắt của họ mà bỏ cuộc, không sống theo ý mình? Thần kinh hết rồi! Em mặc kệ tổ tiên họ luôn!" Cơn giận trong lòng Cố Ân Nam càng lúc càng bùng cháy, hoàn toàn không thể kìm nén.

"Khéo ăn khéo nói thật. Em gái thân yêu ơi, em lên xe đi, anh thấy em đi mà vấp tới vấp lui hai lần rồi đó!" Cố Trường Quân vừa cười vừa bất lực, lái xe chậm như rùa, lại gọi thêm lần nữa.

"Trời ơi, tức chết em mất!" Cố Ân Nam rốt cuộc cũng chửi mệt, đến khi Cố Trường Quân dừng xe lại, cô mới kéo cửa xe, ngồi phịch vào trong.

Cố Trường Quân nhìn em gái, khẽ nở nụ cười dịu dàng, rồi đưa tay nắm lấy tay cô, nói:
"Em gái à, em thật sự yêu Kiều Mộng Tiêu đến vậy sao?"

"Tất nhiên rồi! Cô ấy chính là mặt trời trong lòng bàn tay em, là bảo vật trong miệng em đấy!" Cố Ân Nam lớn tiếng đáp.

Cô vẫn ôm chặt lấy vai, nhẹ nhàng cắn đôi môi dưới bóng loáng màu son, mái tóc đen mượt buông xuống trước ngực, làn da trắng mịn vì xúc động mà hơi ửng đỏ.

Lúc này, Cố Trường Quân mới chợt nhận ra, cô em gái đang ngồi cạnh mình quả thật đã trưởng thành rồi.

Tất nhiên, tính khí cũng theo đó mà lớn lên.

"Tại sao em lại thích cô ấy đến vậy?" Cố Trường Quân lại hỏi.

"Sai, là yêu." Cố Ân Nam nghiêm túc chỉnh lại. "Nếu bắt em phải nói lý do, thì thật ra em cũng chẳng thể nói rõ. Chỉ là... cảm giác đúng thôi."

"Nhưng mà, anh, em nghĩ anh cũng không xa lạ gì với cái cảm giác đó đâu."

Đúng vậy, vừa rồi Kiều Mộng Tiêu cũng đã nói với anh những lời gần giống như thế. Đúng là, cái cảm giác khi yêu một người, anh hiểu rất rõ.

"Cô ấy đối xử với em có tốt không?" Cố Trường Quân lại hỏi.

Nghe vậy, Cố Ân Nam lập tức gật đầu: "Tốt, thật sự rất tốt. Anh đừng nhìn vẻ ngoài lúc nào cũng lạnh lùng, kiêu ngạo của cô ấy, chứ về đến nhà thì lại thường bị em bắt nạt. Nào là quét nhà, nấu cơm, phơi quần áo... hầu hết đều là cô ấy lo hết. Tuy trông thì có vẻ rất tức giận, nhưng cùng lắm chỉ lườm em vài cái rồi thôi. Hơn nữa, trong công việc, cô ấy cũng hay cho em nhiều gợi ý. Việc em có thể đi thuận lợi đến bây giờ, công lao của cô ấy không nhỏ. Nói thẳng ra, em có thể trở nên tốt hơn cũng chính là nhờ cô ấy. Từ nhỏ đến lớn, thành tích của cô ấy lúc nào cũng nổi bật khiến em vừa ngưỡng mộ vừa ghen tỵ, nên em luôn cắn răng mà đuổi theo cô ấy."

Nói đến đây, Cố Ân Nam bỗng nhận ra, hình như bản thân chưa từng nói những lời ngọt ngào này trước mặt Kiều Mộng Tiêu.

"Cô ấy đã làm rất nhiều vì em. Từ trước đến nay đều vậy." Cuối cùng, Cố Ân Nam khẽ ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi chậm rãi nói ra câu ấy.

Cố Trường Quân nghe xong, đột nhiên hiểu ra, nếu bản thân không phải là người trong cuộc, thì căn bản chẳng có tư cách gì để can thiệp vào chuyện của người trong cuộc.

"Vậy... còn Kiều Dịch thì sao?" Cố Trường Quân im lặng một lúc, cuối cùng cũng mở miệng.

Nghe vậy, Cố Ân Nam đưa tay vén tóc, xoay người lại, cúi mắt nghĩ một lát rồi mới đáp: "Tại sao anh lại đột nhiên hỏi đến Kiều Dịch?"

"Không có gì. Anh chỉ cảm thấy hình như đã lâu rồi không nghe em nhắc tới cô ấy." Cố Trường Quân đưa tay gãi gãi mũi.

"Chẳng lẽ anh nghĩ em thích Kiều Dịch à?" Cố Ân Nam nói xong thì bật cười đến run cả người: "Anh trai à, trí tưởng tượng của anh phong phú quá đấy. Khi em quen Kiều Dịch, em còn nhỏ xíu, em chỉ coi cô ấy như một người bạn tốt thôi."

"Anh không nghĩ như vậy." Cố Trường Quân suýt choáng váng, có vẻ như là chính cô em này tự mình tưởng tượng nhiều quá.

"Nhưng nói thật, đúng là em có hơi không phải. Thời gian này, em ít khi nghĩ đến cô ấy, ngay cả sợi dây chuyền cô ấy tặng em, em cũng cất trong tủ quần áo chứ không mang theo người nữa. Có phải đây chính là cái gọi là 'thấy sắc quên bạn' không nhỉ? Nhưng mà, vừa nghe anh nhắc đến, em lại chợt thấy rất nhớ cô ấy. Không biết giờ cô ấy đang ở đâu, sống có tốt không. Thật sự mong có thể gặp lại một lần." Cố Ân Nam nói xong, hít sâu rồi chậm rãi thở ra một hơi.

Cố Trường Quân nghe xong cũng không biết nên nói gì.

"Anh, em đã quyết định rồi, nếu không thể cùng Kiều Mộng Tiêu đi đến cuối đời, thì em sẽ ở vậy cả đời. Để xem họ có nỡ để em sống cô đơn đến già không." Cố Ân Nam nói tiếp.

Cố Trường Quân nghe xong, quay đầu nhìn cô cười một cái, rồi nói: "Thuận theo tự nhiên thôi."

Cố Ân Nam lại nghịch tóc mình, rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

"À mà, em định đi đâu?" Cố Trường Quân hỏi.

"Đến cửa hàng chi nhánh của em lấy đồ." Cố Ân Nam trả lời.

Còn lúc này, trong phòng ngủ của Mạc Lệ ở nhà họ Cố, một cuộc "hỏi – đáp kịch liệt" đang diễn ra:

Mạc: "Cô bao nhiêu tuổi rồi?"

Kiều: "Hai mươi tám."

Mạc: "Vậy cô nghĩ ở tuổi này vẫn còn chơi bời được sao?"

Kiều: "Vì thế mới càng chứng minh cháu không phải đang chơi bời."

Mạc: "Cô chưa từng nghĩ đến tương lai sau này sao?"

Kiều: "Cháu chỉ biết cháu có thể kiểm soát cuộc đời mình."

Mạc: "Tại sao cô cứ phải bám lấy con gái tôi?"

Kiều: "Không phải vậy. Một bàn tay vỗ không thành tiếng. Nếu cậu ấy không yêu cháu, cho dù cháu có treo cổ trước mặt cậu ấy, cậu ấy vẫn có thể thản nhiên bước qua cháu."

Mạc: "Cô thuộc cung hoàng đạo gì?"

Kiều: "Sư Tử."

Mộ: "Quả nhiên."

Kiều: "Còn dì thì?"

Mạc: "Cự Giải."

Kiều: "Ồ~ quả nhiên."

Mạc: "Cô..."

Kiều: "Xin hỏi."

Mạc Lệ nhận ra, lần này mình thật sự đã gặp đối thủ rồi. Bao nhiêu năm sống trên đời, bà chưa từng thấy ai có thể bình tĩnh đối thoại với mình như thế. Hơn nữa, vừa dứt câu hỏi ở giây trước, giây sau đối phương đã đáp lại ngay, phản ứng nhanh đến mức bỏ xa bà mấy con phố.

Lợi hại thật.

Mạc Lệ híp mắt lại.

Giữa hai người, dường như có vô số ám khí vô hình đang "vèo vèo" phóng qua lại.

"Tôi đi vệ sinh một chút, cô chờ nhé." Mạc Lệ nói xong liền đứng dậy rời đi.

Kiều Mộng Tiêu thì bước ra ban công, hơi tùy ý dựa vào lan can ngắm cảnh.

Cuối cùng, nàng nhịn không được mà bật cười. Mạc Lệ thật dễ thương, Cố Ân Nam với bà ấy, quả thực giống như được đúc ra từ cùng một khuôn.

Một lúc sau, Mạc Lệ quay lại, tiếp tục "trận chiến".

"Tôi hỏi cô, cô thích nó ở điểm nào?" Mạc Lệ cũng dựa vào lan can.

"Điểm nào cũng thích cả. Cậu ấy và dì rất giống nhau, cho nên thật ra, nói thật lòng, cháu cũng rất thích dì." Kiều Mộng Tiêu cười, khóe mắt cong cong.

Mạc Lệ ngẩn ra, nghe xong thì hoa nở rộ trong lòng, nhưng ngay sau đó lại nhận ra bản thân vui mừng không đúng lúc, thế là vội vàng trầm mặt xuống.

"Cô nói có thể kiểm soát cuộc đời mình, nhưng cô có từng nghĩ, nó cũng có cuộc đời riêng của nó? Và cuộc đời nó, đâu phải cô có thể kiểm soát. Hơn nữa, nó là nó, cô là cô. Cái mà cô chịu đựng được, chưa chắc nó đã chịu đựng nổi. Ví dụ như ánh nhìn soi mói của người ngoài." Mạc Lệ lo lắng nói.

"Dì à, dì có thực sự hiểu Nam Nam bây giờ không? Dì có biết rằng, giống như cháu, không quá vài năm nữa Nam Nam cũng sắp ba mươi rồi không? Cậu ấy không còn là trẻ con nữa. Chuyện cậu ấy làm, tất nhiên là đã suy nghĩ kỹ rồi mới làm. Hơn nữa, ánh mắt của người ngoài liệu có thật sự quan trọng đến thế sao? Là người ngoài sống với Nam Nam cả đời, hay là người mà Nam Nam yêu thương mới sống với cậu ấy cả đời?" Kiều Mộng Tiêu vừa nói, vừa đưa tay nghịch chậu hoa nhỏ đặt trên ban công.

Trông nàng vô cùng ung dung, bình thản. Mạc Lệ phát hiện, uy nghiêm của mình lần này hoàn toàn vô dụng, chẳng trấn áp nổi chút nào!

"Không thể nói thế được. Cái gọi là tình yêu ấy, vốn chỉ là mấy trò mà bọn trẻ các cô thích treo trên miệng thôi." Mạc Lệ lắc đầu. "Hơn nữa, tình yêu cũng chẳng phải thứ không thể thay thế. Vì vậy, tôi càng hy vọng Nam Nam có thể gặp được một người đàn ông mà nó yêu, rồi kết hôn sinh con trong lời chúc phúc của mọi người."

"Nhưng mà, dì à, một cô gái thích con gái thì có thể rung động trước một cô gái khác; nhưng một cô gái thích con gái mà lại yêu một người đàn ông, thì cơ hội thật sự mong manh đấy." Kiều Mộng Tiêu không còn nghịch chậu hoa nữa, "Dì thật sự dám chắc rằng Nam Nam sẽ yêu một người đàn ông sao?"

"Tôi không chắc, nhưng tôi nghĩ sẽ không khó đến thế đâu." Mạc Lệ kéo kéo cổ áo.

"Vậy thì, trước khi gặp cháu, Nam Nam đã từng thích qua đàn ông chưa?" Kiều Mộng Tiêu chăm chú nhìn Mạc Lệ, khiến bà phải quay mặt đi.

"Dì à, thực ra cái gọi là ánh mắt người ngoài, cũng không thể vơ đũa cả nắm. Nói thật, chuyện của bọn cháu, bạn bè thân thiết xung quanh đều biết và đều ủng hộ. Còn những người không thân, suy nghĩ hay ánh nhìn của họ, tại sao bọn cháu lại phải bận tâm quá nhiều chứ? Dù sao, cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cuộc sống bình thường của bọn cháu, phải không?" Kiều Mộng Tiêu nói tiếp.

"Thật không hiểu nổi cái cách nghĩ của thế hệ các cô." Mạc Lệ bất giác nghẹn lời.

"Cho nên mới nói, mỗi thế hệ đều khác nhau. Người của thế hệ của dì có thể không hiểu, nhưng không có nghĩa thế hệ bọn cháu cũng không hiểu. Thời thế đã khác, những người chấp nhận đồng tính ngày càng nhiều, chẳng còn giống như trước kia, bị coi là tội nhân ai cũng muốn bài trừ." Kiều Mộng Tiêu mỉm cười.

"Sao cô... cô lại lắm lời đến thế nhỉ?" Mạc Lệ hơi tức giận. "Đổi lại là mấy đứa con gái khác, chắc đã sợ chạy mất rồi."

"Không còn cách nào khác, vì cháu muốn bảo vệ Nam Nam mà. Nếu đã muốn bảo vệ cậu ấy, thì dù gặp khó khăn gì cũng phải bình tĩnh, không thể hoảng loạn." Thấy thái độ của Mạc Lệ cuối cùng cũng mềm đi, Kiều Mộng Tiêu thầm thở phào.

"Vô ích" Mạc Lệ lườm nàng một cái.

"Dì thật sự rất đáng yêu." Kiều Mộng Tiêu mím môi nhìn bà một lúc, sau đó lại bật cười.

Không xong rồi. Chịu không nổi nữa.

Sao con bé này... lại đáng mến đến thế... Mạc Lệ khẽ ho khan mấy tiếng.

Lúc này, Cố Ân Nam và Cố Trường Quân đã trở về.

"Chúng ta xuống dưới thôi." Mạc Lệ thoáng thấy xe của bọn họ, liền quay người đi ra khỏi phòng.

Kiều Mộng Tiêu cúi đầu vuốt trán, rồi cười một cái, uể oải đi theo.

"Các con đi đâu thế?" Mạc Lệ vừa xuống lầu đã hỏi.

"À, con đi mua ít đồ, rồi tiện thấy mấy thứ này nên mua về luôn." Cố Ân Nam đặt vài túi lớn lên bàn trà, bắt đầu lấy ra.

"Mua gì thế?" Cố Vân đứng dậy, khom lưng nhìn.

"Đồ tốt." Cố Ân Nam nháy mắt với ông.

Cố Vân hơi ngẩn người. Con bé vừa rồi còn hậm hực bỏ đi, ông còn tưởng nó giận thật. Sao bây giờ chẳng thấy chút giận dỗi nào nữa?

Thế này... hoàn toàn không hợp logic.

"Mẹ, cái này là cho mẹ!" Cố Ân Nam đưa một túi cho Mạc Lệ.

"Đây là?"

"Mẹ mở ra xem đi. Còn đây, ba, cái này là cho ba!" Cố Ân Nam lại xách một túi khác đưa cho Cố Vân.

Hai người nhìn nhau một cái, rồi đồng loạt mở túi ra.

Ngay sau đó, Mạc Lệ kinh ngạc thốt lên.

"Áo cưới?!" Bà mở chiếc váy trắng trong tay, mắt tròn xoe.

"Vest?!" Cố Vân cũng tròn mắt.

"Đúng vậy, con đặc biệt đặt may cho ba mẹ." Cố Ân Nam mỉm cười.

Kiều Mộng Tiêu bước tới, nói: "Tháng sau có một sự kiện, là lễ cưới tập thể dành cho các cặp vợ chồng lâu năm. Nam Nam luôn kể với cháu rằng, điều mẹ cậu ấy hối tiếc nhất chính là hồi cưới vì kinh tế eo hẹp, lại đang mang thai, nên không mặc được chiếc váy cưới mình thích. Thế nên, cháu nghĩ lần này hai người nhất định không thể bỏ lỡ cơ hội, liền thay mặt hai người đăng ký."

Mạc Lệ và Cố Vân vừa nhìn bộ đồ mới tinh trong tay, vừa nhìn nhau, cảm giác như quay lại thời trẻ.

"Hai bộ này là do chính tay Mộng Tiêu thiết kế đấy." Cố Ân Nam bước tới bên Mạc Lệ, nâng váy cưới lên, tiếp lời: "Trên toàn thế giới chỉ có một bộ duy nhất thôi."

"Thật sao?" Mạc Lệ nhìn sang Kiều Mộng Tiêu, hỏi chắc nịch.

"Đúng vậy. Đây là lần đầu cháu thử thiết kế, không biết hai bác có thích không. Dù sao, hai bác cứ thử mặc trước đã. Nếu không vừa hoặc không ưng, cháu sẽ sửa lại." Kiều Mộng Tiêu nói.

"Vậy thì chúng ta đi thử thôi." Mạc Lệ vui mừng kéo tay Cố Vân.

"Ừ, được." Thế là Cố Vân ngơ ngác đi theo bà lên lầu.

Sau đó, Kiều Mộng Tiêu ngồi xuống.

"Bốp, bốp, bốp." Cố Trường Quân đứng bên cạnh, vừa vỗ tay vừa nói: "Quả nhiên lợi hại."

"Cảm ơn." Kiều Mộng Tiêu mỉm cười.

Cố Ân Nam vội vàng hỏi: "Cậu và mẹ của mình nói chuyện thế nào rồi?"

"Ừm, coi như là khá ổn đi." Kiều Mộng Tiêu uể oải đáp.

"Vậy thì tốt, vậy thì tốt." Cố Ân Nam vừa nói vừa đưa tay ấn vào ngực mình.

"À đúng rồi, anh còn có việc, về trước đây." Cố Trường Quân nhìn đồng hồ, ngập ngừng một chút, rồi nói: "Đã quyết định ở bên nhau rồi, vậy thì, hãy cố gắng nhé."

Kiều Mộng Tiêu không ngờ Cố Trường Quân lại đột ngột nói lời động viên, nhưng nghe xong vẫn thấy rất vui, nàng gật gật đầu.

"Không ở lại ăn cơm cùng à?" Cố Ân Nam hỏi.

"Thôi, anh phải về nhà một chuyến." Cố Trường Quân đáp.

"Thế cũng được, có dịp lại ăn chung." Cố Ân Nam cười rạng rỡ.

Cố Trường Quân cạn lời. Nhìn thế nào cũng chẳng giống lời mời thật lòng. Rõ ràng chỉ là khách sáo, trong mắt em gái bây giờ, đúng là có người yêu rồi liền quên mất anh trai.

Còn lúc này, trên lầu, trong phòng ngủ, Cố Vân đang giúp Mạc Lệ kéo khóa váy.

Mạc Lệ nhìn hình bóng mình trong gương, cười không ngớt.

"Không ngờ con bé lại chu đáo đến thế." Sau khi kéo khóa xong, bà đứng trước gương ngắm mãi.

"Nó đúng là có lòng thật." Cố Vân bật cười.

"Ông chưa từng làm gì lãng mạn cho tôi cả." Mạc Lệ bất chợt sầm mặt, lườm ông một cái.

Cố Vân không phản bác.

"Ôi, chiếc váy này đẹp quá." Mạc Lệ vuốt những bông hoa trắng ở eo, trầm trồ.

Chiếc váy này thiết kế hoàn toàn hợp với sở thích của bà: xa hoa, quý phái nhưng vẫn giữ được nét thanh lịch. Đúng chuẩn gu của bà.

"Cái cổ này có hở nhiều quá không?" Cố Vân nhỏ giọng lẩm bẩm.

"Hở chỗ nào chứ? Sau này tôi già đi, khô gầy chỉ còn da bọc xương, có muốn hở cũng chẳng còn gì mà hở. Sao, ông ghen à?" Mạc Lệ xách váy hỏi.

"Thôi thôi, nghe bà hết." Cố Vân cười lắc đầu. Sau đó lại nói: "Vợ à, em trông thật xinh đẹp."

Cố Vân vốn hiếm khi nói lời như thế, nên lần này thốt ra khiến Mạc Lệ nghe mà lòng tràn đầy vui sướng.

"Tôi còn tưởng trong mắt ông, tôi chỉ là một bà già khó tính thôi." Mạc Lệ nũng nịu.

"Làm sao có thể chứ?"

"Sao lại không thể? Bình thường tôi nổi giận, ông chẳng bao giờ dỗ, chẳng phải là thấy tôi già rồi sao?" Mạc Lệ càng nghĩ càng tức.

"Tôi... thôi được, tôi xin lỗi. Tôi chỉ sợ bà chán tôi, nói nhiều quá lại khiến bà bực thêm." Cố Vân cảm thấy, có lúc đúng là mình không hiểu nổi lòng phụ nữ, dù đã sống từng ấy năm.

Thực ra, lúc mới yêu nhau, Mạc Lệ quả thực giống như một "nữ hán tử". Hồi ấy, thỉnh thoảng ông lãng mạn một chút, ngược lại còn bị Mạc Lệ chê sến. Ai ngờ sau này ông không làm thế nữa, thì bà lại thấy ông không lãng mạn, không yêu mình.

"Thôi không nói chuyện này nữa. Cố Vân, nói thật đi, ông thấy Kiều Mộng Tiêu, con bé đó, có đáng tin không?" Mạc Lệ hỏi.

"Thật lòng mà nói, cảm giác khá đáng tin, chỉ tiếc nó là con gái." Cố Vân lắc đầu.

"Con gái thì sao? Tôi thấy nó còn đáng tin hơn khối đàn ông đấy." Mạc Lệ bỗng cao giọng.

Nghe xong, Cố Vân cả người liền choáng váng. Khó khăn lắm ông mới bắt kịp suy nghĩ của Mạc Lệ, rằng con gái thì nên lấy đàn ông. Thế mà ngoảnh đi ngoảnh lại, Mạc Lệ lại vỗ tay khen ngợi Kiều Mộng Tiêu rào rào.

Thật sự, khó mà hiểu nổi. Vậy nên, thôi thì ông cứ im lặng, giữ vững lập trường trung lập của mình vậy.

*****

Chương trước Chương tiếp
Loading...