[BHTT] [EDIT HOÀN] - Phúc Hắc Cố Sự - Mị Cốt

Chương 53



Chương 53

Mạc Lệ chống cằm, ngồi bên Cố Vân đã lướt web suốt bốn tiếng đồng hồ. Trong khoảng thời gian này, hai người gần như đều đang gấp rút bổ sung kiến thức liên quan.

Hôm nay, bà vẫn luôn đọc một bài viết, tiêu đề là "Nếu như chúng ta chưa từng gặp nhau".

Đây là một bài post cũ từ năm 2008, thời ấy trên Baidu Tieba chưa cần đăng ký tài khoản cũng có thể đăng bài, vì vậy chủ thớt thường xuyên trong trạng thái chưa đăng nhập.

Nội dung bài viết kể về câu chuyện của hai cô gái lớn lên cùng nhau.

Nhịp điệu câu chuyện vừa chậm rãi vừa day dứt. Ban đầu Mạc Lệ còn hoài nghi tình cảm mà chủ thớt viết ra, nhưng càng đọc về sau, mắt bà lại không kìm được mà dần ươn ướt.

"Haiz, đúng là đứa trẻ ngốc." Mạc Lệ buông con chuột, hai tay ôm vai, mím môi nhìn màn hình.

Cố Vân ở bên liếc nhìn, rồi vươn tay vỗ nhẹ vai bà.

Mạc Lệ thuận thế ngả vào ngực ông, rồi nói: "Nói chứ, chúng ta cũng đâu phải đồng tính đâu..."

"Bà nói gì vậy? Nếu chúng ta là đồng tính thì làm sao mà ở bên nhau được?" Cố Vân trừng mắt.

"Tôi biết, nên mới không hiểu! Rõ ràng chẳng có cái gen ấy, tại sao chúng ta thì không, mà nó lại có chứ? Thật chẳng hiểu nổi!" Mạc Lệ lẩm bẩm.

"Chắc là do số phận thôi. Đôi khi mấy chuyện này đúng là khó nói chính xác." Cố Vân thở dài.

Từ trước đến nay, trong chuyện tình cảm, ông luôn đứng về phía Cố Ân Nam. Nhưng lần này, sự việc quá đỗi bất ngờ, nên ngay cả ông cũng rất bối rối.

Ủng hộ con gái ư? Tình cảm này ai biết được có thể lâu dài không? Không ủng hộ ư? Nhưng liệu như vậy có thể khiến con gái thực sự hạnh phúc không? Nếu thật sự không rung động với nam giới, thì cho dù cùng đàn ông kết hôn, trong lòng vẫn vướng mắc, còn nói gì đến hạnh phúc?

Hơn nữa, với tính cách của Cố Ân Nam, nếu thật sự chọc giận con bé, chưa biết chừng lại gây ra chuyện lớn.

"Tất cả là tại ông, đều tại ông!" Mạc Lệ vừa lo vừa rối, liền giơ tay đấm vai Cố Vân mấy cái.

"Tại tôi? Sao lại tại tôi?"

"Ông là ba nó mà, vậy mà chẳng hề biết nó không thích con trai!" Mạc Lệ trách ông.

"Thế còn bà, bà là mẹ nó đó thôi!" Cố Vân thở phì phò đáp lại.

"Ừ, đều là lỗi của chúng ta." Mạc Lệ bĩu môi, bất lực nói.

"Đúng là lỗi của chúng ta. Lúc Nam Nam đi học, chúng ta mải lo bôn ba, chẳng chăm sóc nó chu đáo, thậm chí còn chưa từng tham dự buổi họp phụ huynh nào. Chúng ta luôn nghĩ chỉ cần kiếm đủ tiền để nó không lo cơm áo là đủ, mà chưa từng quan tâm trong quá trình trưởng thành nó đang làm gì, nghĩ gì. Thành tích nó đưa về luôn tốt, chúng ta liền tưởng rằng mọi thứ đều ổn, không cần lo lắng..."

"Cái gì gọi là 'tưởng rằng nó bình thường'? Cố Vân, tôi nói cho ông biết, con gái tôi vốn dĩ rất bình thường!" Mạc Lệ bắt bẻ ngay.

"Đã nói như vậy rồi, sao bà lại tỏ ra như thể việc nó thích con gái là chuyện trời đất không dung nổi thế?!" Cố Vân có chút tức giận.

"Tôi có như vậy sao, có như vậy hả?! Thôi, không thèm nói với ông nữa, nói chuyện với ông mệt chết đi được!" Mạc Lệ dứt lời liền đứng dậy, hất đầu bỏ ra khỏi thư phòng.

"Đúng là mẹ nào con nấy." Cánh cửa đóng sầm lại, Cố Vân châm một điếu thuốc, vừa nhả khói vừa lắc đầu nhìn cánh cửa ấy.

Sau đó, ông nghĩ ngợi một lúc, rồi vào trang Renren của con gái. Đây là lần đầu tiên anh đăng ký trang web này. Bình thường ông từng thấy Cố Ân Nam dùng, nhưng không để tâm, chỉ nhớ mang máng nó đăng ký bằng tên thật, nên vừa tìm liền ra.

Trang cá nhân của cô rất náo nhiệt, mỗi ngày đều có rất nhiều người ghé vào nhắn lại và bình luận.

Cô có ba album ảnh: một cái toàn ảnh thời trang; một cái toàn ảnh sưu tầm trên mạng như minh họa, icon; và một cái toàn ảnh đời thường.

Trong album đời thường có hơn ba trăm tấm, tấm đầu tiên đã được đăng lên từ sáu năm trước, khi cô học năm hai đại học.

Trong ảnh, cô mặc váy trắng, xách túi xách màu kem, làm mặt xấu trước ống kính bên lan can bờ sông. Gió lớn thổi tung mái tóc dài đen nhánh, gương mặt nhỏ nhắn như nụ hoa hồng hé nở, rạng rỡ đầy sức sống.

Tấm ảnh mới nhất được đăng hai ngày trước, chụp khi cô nhận phỏng vấn của một tạp chí, tại văn phòng.

Trong bộ đồ công sở, dáng người cô thon thả, trang điểm tinh tế, tóc dài xoã vai, ánh mắt sắc sảo, toát ra vẻ mạnh mẽ.

Dưới ảnh có một đám đông gọi cô là "nữ thần".

Thật lòng mà nói, Cố Vân chẳng nghĩ ra được người đàn ông nào xứng đáng với Nam Nam nhà mình.

Từ trước đến nay, bất kể cậu con trai nào, dù bảnh bao hay gia thế hiển hách, chỉ cần gặp Cố Ân Nam, khí thế ngút trời đều biến mất sạch sẽ.

Sau đó, Cố Vân tiếp tục đọc trạng thái của con gái.

Trạng thái mới nhất của cô viết: "Dù biết làm vậy sẽ rất tổn thương họ, nhưng vì hạnh phúc của bản thân, mình vẫn phải thử. Cố gắng bao giờ cũng tốt hơn chẳng làm gì, đúng không?"

Còn trước đó, Cố Ân Nam đã viết: "Mình muốn ở bên cậu, cả đời này, thật đấy."

Đọc xong, trong lòng Cố Vân lập tức đã bị xúc động.

Ông suy nghĩ rất lâu, rồi chẳng hiểu vì sao lại để lại một bình luận ngay dưới trạng thái mới nhất: "Đúng."

Bình luận xong, ông lại ngẫm nghĩ, rồi gọi điện cho Cố Ân Nam.

Lúc này Cố Ân Nam vừa mới nằm xuống giường.

Khi nhận được điện thoại của ba, cô lập tức ngẩn người.

"Kiều lão đại, là ba mình!"

"Mình đâu phải ba cậu." Kiều Mộng Tiêu nói xong lại liếc nhìn điện thoại, hỏi: "Không nghe à?"

"Đương nhiên phải nghe rồi." Cố Ân Nam nói rồi nhấn nút nghe máy.

"Ba, ba còn chưa ngủ à?" Cố Ân Nam hỏi.

"Ừ, ba đang xem trang Renren của con." Cố Vân đáp.

"Cái gì?!" Cố Ân Nam cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

"Ảnh nhiều quá, nhìn hoa cả mắt, nhưng con gái ba ngày càng xinh đẹp." Cố Vân nói xong còn há há cười hai tiếng.

"Hì hì." Cố Ân Nam cũng cười, "Chẳng phải di truyền từ ba với mẹ sao."

"Nam Nam, ba muốn nói với con một chuyện." Cố Vân quay lại chủ đề chính.

"Vâng, ba nói đi." Cố Ân Nam đã chuẩn bị tâm lý.

"Khi nào rảnh, ba muốn gặp bạn gái con." Cố Vân nói.

Cố Ân Nam lập tức nghĩ tới, hình như mình từng đăng trạng thái liên quan đến chuyện này, thế là quay đầu nhìn Kiều Mộng Tiêu.

Chỉ thấy Kiều Mộng Tiêu gật đầu, nên Cố Ân Nam trả lời: "Được ạ."

"Ừ, giờ cũng khuya rồi, hai đứa nghỉ ngơi sớm đi."

"Khoan... ba, sao ba biết con đang ở cùng bạn gái?"

"Đoán bừa thôi." Cố Vân đáp.

Thôi xong, thật là ngại chết đi được.

Cố Ân Nam cúp máy, lặng im một lúc, rồi quay đầu nhìn Kiều Mộng Tiêu, sau đó ngập ngừng mãi mới nói: "Mình cảm thấy có hi vọng!"

"Lần trước những video, chương trình mà cậu gửi cho họ, cậu đã gửi hết chưa?" Kiều Mộng Tiêu hỏi.

"Ừ, mình đoán chắc họ cũng đã xem rồi." Cố Ân Nam trả lời xong, liền ngả người xuống giường, nói: "Vẫn thấy có chút khẩn trương nha!"

"Mình cũng vậy." Kiều Mộng Tiêu thở ra một hơi.

"Thật hiếm có, cậu cũng biết khẩn trương cơ đấy." Cố Ân Nam xoay người, gối đầu lên đùi nàng.

"Cậu tưởng mình là robot không có cảm xúc à?" Kiều Mộng Tiêu đặt cuốn sách sang bên cạnh, rồi đưa tay vuốt nhẹ gò má của cô.

"Đúng vậy, mình chính là nghĩ như thế." Cố Ân Nam gật đầu, "Cảm giác kỹ năng ngụy trang của cậu quá đỉnh, nên mình thường chẳng đoán được cậu đang nghĩ gì. Mình thật muốn biến thành giun trong bụng cậu, chui vào xem thử thế nào."

"Xời – cậu có thấy cậu mắc ói không vậy." Kiều Mộng Tiêu dở khóc dở cười.

"Sao, cậu dám chê mình à?" Cố Ân Nam trừng mắt.

"Đâu dám, đâu dám chứ!"

"'Đâu dám' nghĩa là ghét bỏ mình rồi!" Cố Ân Nam không chịu buông tha.

"Vớ vẩn!" Kiều Mộng Tiêu đưa tay chạm nhẹ vào giữa lông mày cô, rồi cúi xuống hôn đôi môi mềm mại của cô.

"À đúng rồi, cậu kể chi tiết cho mình nghe về sở thích của ba cậu đi..." Sau một hồi trêu đùa, Kiều Mộng Tiêu nghiêm túc nói.

Thế là Cố Ân Nam gật đầu.

Vài ngày sau, Cố Ân Nam đã để Cố Vân gặp Kiều Mộng Tiêu.

Tuy nhiên, cô không trực tiếp đưa Kiều Mộng Tiêu về nhà, vì vẫn chưa chắc thái độ của mẹ ra sao.

Nhưng phía ba thì rõ ràng thái độ mềm mỏng hơn nhiều, nên cô quyết định tấn công mặt trận này trước. Vừa hay Cố Vân cũng muốn sang xem công ty của con gái, thế là ông quyết định tự đến gặp bạn gái của con gái.

Khi Cố Vân đến chỗ ở của Cố Ân Nam thì vừa đúng giữa trưa.

Ông vừa bấm chuông cửa, Cố Ân Nam liền mở cửa.

Rồi Cố Vân sững người.

Nguyên nhân khiến ông bất ngờ, không phải vì Cố Ân Nam lôi thôi lếch thếch, cũng không phải vì cô đang đắp mặt nạ trắng toát, mà là vì... trên eo cô lại đang buộc một cái tạp dề!

"Ba, mau vào đi mau vào đi!" Cố Ân Nam dựa vào cửa, cười với Cố Vân một cái rồi nhường lối cho ông bước vào.

"Cháu chào chú." Lúc này, Kiều Mộng Tiêu đang bóc tỏi trong bếp cũng quay đầu lại, dịu dàng chào hỏi.

Cố Vân lập tức choáng váng.

Người đang hẹn hò với con gái mình, vậy mà lại là Kiều Mộng Tiêu của Vạn Mộc Quang Hoa?!

Cố Vân sững sờ ngay tại chỗ.

Sau đó, Kiều Mộng Tiêu bưng bộ trà cụ đi tới, ngồi xuống bên cạnh ông.

Cố Vân cảm thấy nháy mắt có chút choáng váng.

Người ta đều nói Kiều Mộng Tiêu là người phụ nữ rất khó gần, không người đàn ông nào lọt nổi mắt xanh của nàng, nhưng ông thật không ngờ, người phụ nữ này lại ở bên con gái mình!

"Chú, mời dùng trà." Cổ tay ngọc khẽ nghiêng, Kiều Mộng Tiêu rót một chén trà, cung kính dâng đến trước mặt Cố Vân.

"Cảm ơn." Cố Vân thoáng có chút nghẹn lời.

Ban đầu ông còn tưởng, người yêu của Cố Ân Nam chỉ là một cô gái xuất thân bình thường, chỉ cần bàn bạc vài điều kiện thì đối phương sẽ biết khó mà rút lui —— trải qua cả đêm suy nghĩ, ông vẫn cảm thấy con gái không thể ở bên một người phụ nữ.

Nhưng ông không ngờ, người đó lại là Kiều Mộng Tiêu.

Kiều Mộng Tiêu là ai chứ, thủ đoạn có, tiền tài có, thế lực cũng có! Một người phụ nữ có thể đi tới bước này, chỉ dùng hai chữ "thông minh" thì hoàn toàn không đủ để miêu tả.

"Kiều Mộng Tiêu, cô với con gái tôi..."

"Ba, ba đoán đúng rồi, người yêu con chính là Kiều Mộng Tiêu." Cố Ân Nam dựa vào tay vịn ghế sofa nói.

"Thật sự... làm cho người ta rất khó tưởng tượng ra." Cố Vân ho khan hai tiếng.

"Thật ra cũng bình thường thôi. Cháu vào bếp đã, lát nữa lại ra ạ." Kiều Mộng Tiêu đặt một đĩa bánh nhỏ trước mặt Cố Vân rồi quay vào bếp.

"Thật không nhìn ra." Cố Vân nhìn theo bóng lưng Kiều Mộng Tiêu, lẩm bẩm.

"Sao vậy ạ?" Cố Ân Nam ngồi xuống bên cạnh ông.

"Không ngờ Kiều Mộng Tiêu lại biết nấu ăn. Con xem, mẹ con thì không biết, con cũng không, ba còn tưởng phụ nữ bây giờ đều không biết chứ. Hơn nữa, Kiều Mộng Tiêu còn chẳng thiếu tiền." Cố Vân vừa nói, vừa tiện thể chê luôn Cố Ân Nam và Mạc Lệ.

"Vậy thì có sao, chuyện nhỏ thôi!" Cố Ân Nam vỗ vỗ cái tạp dề, mặt dày nói: "Rồi sẽ có ngày con thành siêu đầu bếp cho mà xem."

"À đúng rồi, ba, dạo này mẹ thế nào ạ?" Cố Ân Nam ngừng cười, thấp thỏm hỏi.

"Dạo này mẹ con thay đổi tâm trạng còn nhanh hơn trước kia. Đối với chuyện con thích con gái, bà ấy thật sự không thể chấp nhận được." Cố Vân trả lời.

Nghe xong, Cố Ân Nam quay đầu nhìn đĩa bánh trên bàn trà, rồi cầm một chiếc bánh mềm dẻo cho vào miệng cắn một miếng: "Vậy thì phải làm sao? Còn ba thì sao, ba nghĩ thế nào?"

"Ba mong con hạnh phúc, nhưng không mong con ở bên phụ nữ. Có lúc, hạnh phúc trước mắt không có nghĩa là mãi mãi. Rất nhiều người khi đối mặt với hôn nhân đã chọn ở bên người mình xác định, nhưng về sau tình cảm nhạt dần, mâu thuẫn hiện ra, rồi lại hối hận." Cố Vân khẽ nhíu mày, nhấp một ngụm trà.

Cố Ân Nam nghe xong, quay sang nhìn ông, rồi bỏ nốt miếng bánh còn lại trong tay vào miệng, sau đó nuốt xuống.

"Ví dụ đó không thể chứng minh gì cả. Nếu nói như ba thì tình yêu tự do đều là bi kịch hết rồi." Cố Ân Nam cầm hộp nước xoài uống dở lên.

"Ba biết, nhưng con cũng rõ ràng ý ba không phải vậy." Cố Vân gần như muốn đập bàn.

"Ba chỉ đang trần thuật sự thật. Cả nước chúng ta đồng tính đâu ít, nhưng bao nhiêu người thật sự đi đến cùng? Tại sao yêu đương nhiều thế mà công khai thì ít? Không thể phủ nhận, là vì dư luận xã hội. Sức mạnh dư luận rất lớn, con biết rõ điều đó. Vậy con chắc chắn mình chịu được sao?" Cố Vân hỏi.

Nói thật ra, từ nhỏ đến lớn con gái ông luôn rất sĩ diện, cũng rất để ý ánh nhìn của người khác. Nhưng nếu thật sự ở bên một cô gái, thì đâu chỉ cần công khai với ba mẹ. Lụa chọn đồng tính ở chung, nghĩa là cả đời phải bước đi trên con đường "come out" không ngừng: với bạn bè, với họ hàng, với người quen mới. Nếu không thì chẳng có ý nghĩa gì.

Nhưng, trên cái thế giới này, cũng không phải tất cả mọi người ai cũng thấu hiểu. Lời dèm pha là không thể tránh. Giờ đây Cố Ân Nam đang đắm chìm trong tình yêu nên có lẽ thấy chẳng là gì. Nhưng khi những điều đó thực sự ập đến, liệu cô có thật sự thừa nhận được?"

Dù là đối với bản thân, đối với Mặc Lệ hay đối với Cố Ân Nam, Cố Vân đều không chắc chắn.

"Nam Nam, con đừng nghĩ thế giới này quá đơn giản..."

"Ba." Cố Ân Nam bình tĩnh ngắt lời, rồi mỉm cười: "Năm nay con bao nhiêu tuổi rồi?"

Cố Vân nghẹn lời, không trả lời.

"Ba, con đã trưởng thành từ lâu rồi, cũng đã va chạm ở cái xã hội này bao năm rồi, nên không tồn tại chuyện bồng bột hay chưa chín chắn đâu."

"Nhưng tình yêu sẽ khiến con người trở nên ngây thơ."

"Con vẫn nói câu cũ, ví dụ cá biệt không thể đại diện cho tất cả." Cố Ân Nam kiên quyết giữ vững quyết định của chính mình.

Cố Vân có chút nghẹt thở.

"Rốt cuộc con đang bàn bạc với chúng ta, hay đã quyết định xong hết rồi, chỉ tiện thông báo cho chúng ta biết một tiếng?" Cố Vân có chút bất mãn.

Cố Ân Nam nghe vậy, im lặng một lúc lâu, rồi thở dài: "Không phải con không nghe lời ba, mà là ba đã nghĩ con quá ngây thơ thôi."

Quả thật, ông chẳng có cách nào với đứa con gái này, cũng như chẳng có cách nào với Mạc Lệ.

Chẳng bao lâu, Kiều Mộng Tiêu trong sự giúp đỡ của Cố Ân Nam đã nấu xong tất cả món ăn.

"Chú, mời chú ra ăn cơm." Kiều Mộng Tiêu dọn bát đũa xong, dịu dàng gọi Cố Vân.

Thế là, Cố Vân đứng dậy, chỉnh lại cổ áo, rồi đi tới ngồi xuống.

Trên bàn có bốn món một canh, bát đũa trông cổ điển tinh tế, đúng phong cách ông thích.

Có mắt nhìn đấy. Cố Vân dùng muỗng khuấy nhẹ bát canh cá trước mặt, ngay lập tức mắt sáng rực, hỏi: "Đây... thật sự là cô nấu sao?"

Nghe vậy, Kiều Mộng Tiêu ngẩng đầu lên nhìn, mỉm cười tao nhã: "Đúng vậy."

"Hương vị này, ta đã tìm rất lâu rồi! Bốn, năm năm trước, lúc ấy ta ra Bắc làm ăn, lúc ấy cực kỳ xui xẻo. Thương vụ thì đổ bể, lúc lái xe về thì nổ lốp, càng tệ hơn là lốp dự phòng cũng không có, muốn tự thay cũng không được." Cố Vân thoạt nhìn vô cùng kích động.

"Sau đó thì sao?" Kiều Mộng Tiêu hỏi.

"Sau đó, ba gặp một người tốt, nhờ ông ấy giúp mà đưa được xe đến tiệm sửa gần đó. Khi ấy, người đó xách theo một con cá sông lớn, rồi rủ ba về nhà ông ấy làm khách, còn nói tay nghề nấu ăn cực ngon, thế là ba đi nhà ông ấy làm khách. Sau đó hai người ngồi trên cái giường đất, vừa ăn cá vừa uống rượu trò chuyện, sảng khoái vô cùng. Rồi ba với ông ấy thành bạn. Chỉ tiếc là niềm vui không kéo dài lâu..." Câu chuyện này, Cố Ân Nam đã nghe không dưới năm lần.

"Đúng là có duyên." Kiều Mộng Tiêu mỉm cười.

"Đúng vậy, lúc đó trời đang mưa, hai chúng ta ngồi cùng nhau, rất vui vẻ. Sau này, ông ấy bảo đã cưới vợ, mừng rỡ lắm, còn nhất định mời ta dự tiệc cưới. Ta dĩ nhiên cũng vui, nhận thiệp rồi đến ngày ấy còn mang phong bì đi. Nhưng không ngờ, hỉ sự lại biến thành tang sự. Sáng hôm đó, ông ấy xuống lầu thì ngã, trực tiếp đập vỡ đầu, không cứu được, cứ thế là đi luôn. Haizz..." Nói đến đây, trán Cố Vân nhăn lại thành mấy nếp sâu.

"Thật sự đáng buồn." Kiều Mộng Tiêu bỗng nhớ đến cha mẹ mình.

Con người trước vũ trụ, bé nhỏ như con kiến trên mặt đất, chỉ một sơ sẩy là mất mạng.

"Cô nấu món cá chua ngọt này, hương vị rất giống của ông ấy." Cố Vân vừa nói, vừa múc thêm một muỗng, hít sâu: "Nói xem, cô cho những gì vào vậy?"

"Chỉ là gia vị thường thôi: súp lơ, cà chua, nấm, hành gừng tỏi cùng dầu ăn, thêm bột bắp, đường, rượu nấu ăn còn có chút tiêu. Không có công thức đặc biệt gì, có lẽ chỉ là lượng gia vị cháu nêm gần giống với người bạn của chú." Kiều Mộng Tiêu đáp.

"Có lẽ vậy, nhưng mà mùi vị này thật sự quá ngon. Rất tươi, nhưng lại không phải kiểu vị tươi do bột ngọt hay hạt nêm tạo ra..."

"Ừm, thật ra cháu không có bỏ bột ngọt hay hạt nêm đâu. Thứ đó ăn nhiều thì không tốt cho cơ thể, còn dễ gây rụng tóc nữa." Dường như chỉ trong nháy mắt, Kiều Mộng Tiêu biến thành cuốn bách khoa toàn thư sống.

"Thì ra ăn nhiều bột ngọt dễ rụng tóc à, trách không được tôi ngày càng hói thế này." Cố Vân vừa nói vừa đưa tay xoa xoa đỉnh đầu mình.

"Ba à, cho dù ba có hói, thì vẫn là một soái ca, giống như hoà thượng Đường Tăng ấy!" Cố Ân Nam vừa bưng bát vừa nịnh hót.

"Con bé này... hahaha!" Cố Vân cười sảng khoái.

"Thật ra nếu bị rụng tóc, thì sau bữa ăn có thể ăn một đĩa nhỏ mè đen rang, lâu dần tình trạng sẽ cải thiện." Kiều Mộng Tiêu tiếp tục phổ cập kiến thức.

"Cái đó thật sự có tác dụng sao? Ba dùng dầu gội mè đen rồi mà chẳng thấy hiệu quả. Hơn nữa còn mua không ít sản phẩm mọc tóc, cũng đều vô ích." Thực ra tóc của Cố Vân cũng không hẳn là ít, chỉ có điều đúng là càng ngày càng thưa dần.

"Đối với các sản phẩm hóa học thì đừng kỳ vọng quá nhiều. Tốt nhất là điều chỉnh từ chế độ ăn uống. Ngoài ra, bình thường cũng đừng để áp lực quá lớn. Cháu thấy tóc của chú không giống kiểu rụng tóc vĩnh viễn theo tiến trình, chắc vẫn có thể cứu vãn. Sau này đừng ăn bột ngọt hay mấy thứ tương tự nữa, cũng đừng dùng lược nhựa, ngoài ra thì ăn nhiều rau quả và vận động nhiều hơn." Kiều Mộng Tiêu hoa lệ biến thành "Kiều đại sư".

Cố Vân vừa nghe vừa gật đầu lia lịa, sau đó còn hỏi thêm mấy vấn đề nữa.

Bữa cơm này, Kiều Mộng Tiêu nấu hoàn toàn dựa vào sở thích của ba Cố mà Cố Ân Nam đã tiết lộ trước đó, nên Cố Vân ăn uống vô cùng vui vẻ.

Ăn xong, Cố Vân quay sang nói với Cố Ân Nam: "Nam Nam, con thu dọn bát đũa đi, ba có chuyện muốn nói với cô Kiều một chút, làm phiền con rồi."

Cố Ân Nam gật đầu đồng ý.

Nhưng cái gọi là "có chuyện muốn nói" của Cố Vân, thật ra chỉ là ngồi tán gẫu linh tinh.

Nào là quân sự, địa lý, trà đạo, cờ vây...

May mà Kiều Mộng Tiêu cái gì cũng biết chút ít, nên hai người trò chuyện thoải mái, chẳng có chút gượng gạo nào.

Cố Ân Nam rửa xong bát, vừa lau tay vừa bước ra thì thấy hai người mỗi người ôm một tách trà, ngồi đó chẳng khác nào hai ông trẻ. Chủ đề trò chuyện của họ thì cô thật sự không hứng thú chút nào.

Nhưng cô lại rất vui.

Ba cô trông vui vẻ thế kia, lại còn rất thưởng thức Kiều Mộng Tiêu, chẳng phải nghĩa là có hy vọng rồi sao?

Thế nhưng, khi tiễn ba ra về, lúc Cố Ân Nam nhắc đến chuyện của mình với Kiều Mộng Tiêu, Cố Vân lại im lặng.

"Kiều Mộng Tiêu đúng là một cô gái không tệ, chỉ tiếc là... tiếc rằng con không phải con trai." Cố Vân nhìn trời cảm thán.

Nghe xong, Cố Ân Nam chỉ thấy trong lòng uể oải.

Quả nhiên, muốn thay đổi suy nghĩ của cha mẹ, thật sự không thể nóng vội. Cho dù ba có vẻ rất thưởng thức Kiều Mộng Tiêu đi chăng nữa.

*****

Chương trước Chương tiếp
Loading...