[BHTT] [EDIT HOÀN] - Phúc Hắc Cố Sự - Mị Cốt
Chương 47
Chương 47Cuối cùng, Cố Ân Nam vẫn kể lại chuyện với Kiều Mộng Tiêu. Từ nhỏ đến lớn, sở trường lớn nhất của cô chính là "tiền trảm hậu tấu".Hồi tiểu học, bố mẹ quản lý việc học rất chặt, nhưng đôi khi cô muốn sang nhà bạn chơi thì cứ tự đi, đến giờ cơm tối mới gọi điện về báo không về nữa. Tất nhiên, kiểu hành động này là không thể chấp nhận, với ba mẹ chính là tìm đường chết. Cho nên sau lần Cố Vân nhận được điện thoại, phi thẳng đến xách cô về nhà rồi giáo huấn một trận, từ đó cô không dám nữa.Nhưng sau khi tốt nghiệp đại học, vì thực sự không muốn làm ở công ty của ba, cô gom toàn bộ tiền lì xì từ nhỏ đến lớn, bắt đầu khởi nghiệp, rồi dọn ra ngoài ở. Tất cả chuẩn bị xong xuôi mới báo cho ba mẹ. May thay, lần này ba mẹ cũng không làm khó cô.Lần này, Cố Ân Nam linh quang lóe lên, lại tự ý làm chuyện này. Nghĩ kỹ thì cũng thấy không ổn. Nhưng việc cũng đã làm rồi, thì còn cách nào khác đâu?Mặc dù trong đầu cô đã tự tưởng tượng ra cảnh Kiều Nữ Vương cầm roi quất mình, còn mình thì chỉ có thể khóc lóc kêu "Yamete!", nhưng cô vẫn phải dũng cảm kể cho Kiều Mộng Tiêu rằng mình vừa làm một chuyện gì."Kiều lão đại, hôm nay có mệt không?" Trong một nhà hàng, khi gặp mặt Kiều Mộng Tiêu, Cố Ân Nam cười híp mắt hỏi."Cũng như bình thường thôi. Nhưng sao tự nhiên cậu lại hỏi vậy?" Kiều Mộng Tiêu vén tóc dài, tháo kính đen cất vào túi."Là vì mình lo cho cậu mà. Lo lắng cho nữ vương đáng yêu xinh đẹp của mình mệt mỏi, nếu cậu ngã bệnh thì mình biết phải làm sao?" Cố Ân Nam vừa nói vừa liên tục nháy mắt đưa tình.Kết quả, một gã đàn ông béo bàn phía sau tưởng rằng Cố Ân Nam đang liếc mắt với mình, liền cười hì hì, nheo đôi mắt hột đậu, gõ gõ đũa cười khả ố với cô."Nhìn cái gì mà nhìn, biến thái!" Thế là Cố Ân Nam đập bàn, ngữ khí mười phần tức giận hét về phía hắn.Kiều Mộng Tiêu cũng quay lại nhìn, thấy gã đàn ông ngẩn ra một giây, rồi dùng tay béo ục ịch lau khóe miệng, lắc đầu bỏ đi."Không tệ nha, xem ra con sóc nhỏ này đã hồi phục tinh thần rồi." Kiều Mộng Tiêu chậm rãi quay đầu lại, nhìn Cố Ân Nam bật cười.Nếu một ngày nào đó Cố Ân Nam trở nên "bình thường", thì mới thật sự đáng lo."Ây da, thực ra bình thường người ta cũng rất thục nữ mà." Cố Ân Nam chỉnh lại cổ áo, hai tay áp vào má, còn chu môi thổi một cái hôn gió về phía Kiều Mộng Tiêu.Toàn thân Kiều Mộng Tiêu lập tức run lên, như bị sét đánh giữa đêm, điện lưu chạy khắp cơ thể, cả người ngoài giòn trong nhừ."Nói đi, cậu đã làm trò gì?" Kiều Mộng Tiêu đi thẳng vào vấn đề, đặt câu hỏi."Thật ra cũng chẳng có gì, nhưng mà mình nói ra, cậu đừng đánh mình nhé." Cố Ân Nam đan tay đặt lên bàn."Đánh cậu? Ai dám?" Kiều Mộng Tiêu nuốt miếng thịt xá xíu, hơi hơi giương mắt."Sự thật là, hôm qua mình đi gặp Thẩm Nặc. Rồi mình khiến hắn tin rằng cậu bị điên." Cố Ân Nam gõ ngón tay theo nhịp trên bàn, biểu cảm đầy khí phách.Cái biểu cảm này, nhìn thế nào cũng không giống bộ dạng sợ bị đánh!Mặt Kiều Mộng Tiêu lập tức đen lại."Trước khi làm chuyện này, ít nhất cậu cũng phải bàn với mình một tiếng chứ?" Kiều Mộng Tiêu đặt đũa xuống, nhíu mày, trông rất khó chịu."À... thật ra, mình định bàn với cậu, nhưng mà..." Nói đến đây, Cố Ân Nam cắn môi suy nghĩ, rồi bất ngờ cúi đầu, giơ hai tay lên: "Báo cáo Nữ Vương đại nhân, chuyện này đúng là mình sai! Mình không nên tự ý hành động mà không thương lượng với cậu! Roi da, độc dược, dao găm đây, muốn chém muốn giết, muốn róc thịt tất cả nghe theo cậu!"Lại còn... nhận sai nhanh thế cơ à! Kiều Mộng Tiêu vốn chuẩn bị một bài giáo huấn độc địa, giờ thì sừng sờ tại chỗ."Ở trong lòng cậu, hình tượng của mình là người đàn bà độc ác à?" Kiều Mộng Tiêu hỏi với ánh mắt khó hiểu."Không! Trong lòng mình, cậu như mặt trời đỏ rực, ánh sáng bất diệt!" Cố Ân Nam đưa ngón tay trỏ, lắc lư trước ngực."Cậu..." Từ nhỏ đến lớn, lần đầu tiên Kiều Mộng Tiêu hiểu thế nào là "cạn lời"."Cố Ân Nam.""Có mặt! Nô tài đây! Công chúa điện hạ có gì sai bảo?!"Kiều Mộng Tiêu ôm trán."Thôi thôi, thu hồi cái bộ dạng này của cậu đi. Biết sai là được rồi. Chủ yếu mình lo cậu gặp nguy hiểm. Cậu tính tình lỗ mãng, mà Thẩm Nặc cũng không phải kẻ hiền lành gì. Mình sợ cậu gặp anh ta một mình sẽ bị hại. Đến lúc đó mình có khóc cũng chẳng biết khóc ở đâu." Kiều Mộng Tiêu thở ra một hơi, ánh mắt Kiều Mộng Tiêu vẫn như u linh nhìn chằm chằm Cố Ân Nam."Bất kể làm chuyện gì, cũng phải nghĩ đến sau đó sẽ có hậu quả ra sao. Có những việc, cho dù cậu cho rằng làm vậy có thể mang lại kết quả tốt, có thể giải quyết được khó khăn, thì đó cũng chỉ là cậu cho rằng thôi. Biến cố luôn xảy ra ngoài ý muốn. Cậu đã nghĩ chưa, nếu Thẩm Nặc thật sự biến thái đến mức vô phương cứu chữa, mà giữa chừng hắn làm gì đó với cậu, thì cậu còn có thể ngồi bình yên trước mặt mình như bây giờ không?" — Kiều Mộng Tiêu lại bắt đầu giảng giải như một bài học giáo dục."Vâng! Lời của Công chúa điện hạ quả thực chí lý, Ân Nam nhất định sẽ khắc ghi trong tâm khảm." — Cố Ân Nam vừa dứt lời, liền cười hì hì gắp một miếng sườn bỏ vào bát của Kiều Mộng Tiêu, rồi nói: "Công chúa điện hạ, người ăn nhiều một chút.""Thật ra mà nói, kỳ thực từ đầu đến cuối, mình vẫn luôn suy nghĩ mãi về một chuyện." Kiều Mộng Tiêu vừa nói vừa gắp miếng sườn đầy nước sốt trong bát, khẽ nhíu mày."Vâng, xin mời nói!" Cố Ân Nam lập tức đặt đũa xuống, bày ra bộ dạng ngoan ngoãn như một cô gái nghe lời."Tại sao mình từ Nữ Vương đại nhân lại biến thành Công chúa điện hạ?""...." Cố Ân Nam hoá đá. "Hả?"Kiều Mộng Tiêu chỉ lắc đầu."Thực ra, Mộng Tiêu, việc mình tự ý đi gặp Thẩm Nặc đúng là không ổn. Nhưng mình cũng đã chuẩn bị an toàn. Khi đó mình có sắp xếp vài cao thủ trong quán, nếu anh ta có hành động gì bất thường thì sẽ xông ra xử lý ngay. Dù sao, mình cũng không phải loại làm ăn lỗ vốn." Cố Ân Nam vừa nói vừa tự múc bát cơm, chuẩn bị ăn."Vậy kế hoạch của cậu rốt cuộc là gì?" Kiều Mộng Tiêu hỏi."Về rồi mình kể." Cố Ân Nam nháy mắt.Sau đó, Kiều Mộng Tiêu mới hiểu được trong hồ lô của Cố Ân Nam bán thuốc gì.Thì ra, cô định "dẫn rắn ra khỏi hang".Nếu Thẩm Nặc thật sự muốn hại Kiều Mộng Tiêu, thì sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào.Mà Cố Ân Nam lại muốn tạo ra một "cơ hội" như thế, xem anh ta sẽ hành động thế nào."Mình khiến anh ta tin cậu bị bệnh tâm thần, rồi còn xin số của người từng chữa cho mẹ anh ta. Nếu anh ta thật sự muốn hại cậu, chắc chắn sẽ tìm một bác sĩ giả, sau đó thông qua bác sĩ giả đó để hại cậu." Lúc nói chuyện Cố Ân Nam trông có vẻ tự tin hơn gấp trăm lần."Sau đó chỉ cần bác sĩ giả có động tĩnh, thì cảnh sát sẽ ra tay bắt ngay?" Kiều Mộng Tiêu nhướn mày.Cố Ân Nam gật đầu lia lịa."Người hiểu mình nhất, không ai bằng Kiều Mộng Tiêu!" Cố Ân Nam vỗ tay."Nhưng mình nghĩ không khả thi." Kiều Mộng Tiêu ngẫm nghĩ rồi dội ngay một gáo nước lạnh."Hử? Sao vậy?" Cố Ân Nam hỏi."Thẩm Nặc này rất xảo quyệt. Cậu tưởng cậu đang diễn kịch lừa anh ta, nhưng mình lại cảm thấy, chính anh ta đang diễn để lừa cậu." Kiều Mộng Tiêu vuốt cằm nói."Ý cậu là sao?""Nhưng mà, cũng có thể lấy gậy ông đập lưng ông. Nếu anh ta muốn chúng ta tin rằng anh ta thật sự vô tội, thì cứ như ý anh ta, để anh ta nghĩ rằng chúng ta không nghi ngờ gì." Khóe môi Kiều Mộng Tiêu khẽ nhếch."Ý cậu là... cái kiểu nói vòng vòng đó rốt cuộc là sao?" Cố Ân Nam cau mày suy nghĩ, bỗng nhiên bừng tỉnh: "À, mình hiểu rồi, cho nên, ý cậu là..."Sau đó, cả hai nhìn nhau cười.Cố Ân Nam cầm điện thoại lên, mặt mày vui vẻ tìm ra số mà Thẩm Nặc đã đưa."Alo? Là bác sĩ Từ Sướng phải không?" Cố Ân Nam ngồi xếp bằng trên giường, liếc nhìn Kiều Mộng Tiêu."Vâng, xin hỏi cô là?""Chào bác sĩ, tôi là Cố Ân Nam. Chuyện là thế này, không biết Thẩm Nặc có nói với cô chưa, tôi có một người bạn tên Kiều Mộng Tiêu. Gần đây hình như tinh thần cô ấy có chút vấn đề, nhưng tôi không chắc chắn. Hơn nữa, vì công việc của cô ấy rất quan trọng, nên chuyện này không thể để lộ ra ngoài, đành nhờ cô giúp. Nếu cô có thời gian, có thể gặp cô ấy được không?" Cố Ân Nam thao thao bất tuyệt nói liền một tràng."Đúng vậy, Thẩm Nặc đã nói với tôi, còn dặn phải đặc biệt chú ý đến việc này. Vậy bạn cô khoảng khi nào thì rảnh?""Ồ, ngày mai buổi chiều cô ấy rảnh, còn bác sĩ thì sao?" Cố Ân Nam nhìn dòng chữ Kiều Mộng Tiêu viết trong một cuốn sổ nhỏ rồi hỏi."Được thôi, chiều mai tôi không có bệnh nhân hẹn trước. Vậy lúc đó hai người đến phòng khám của tôi nhé." – Giọng Từ Sướng nghe rất bình thường."Vâng, vậy đến lúc đó tôi đưa cô ấy đến.""À đúng rồi, cô biết địa chỉ của tôi chưa? Nếu chưa thì ghi lại đi." Giọng Từ Sướng vẫn rất tự nhiên."Được rồi." Cố Ân Nam vừa trả lời vừa giơ tay làm ký hiệu chữ V với Kiều Mộng Tiêu.Thôi thì, đã là diễn kịch thì ai nấy cứ so tài xem diễn xuất ai cao tay hơn."Cô ấy có giọng nói khá dễ nghe đấy." Cúp máy xong, Cố Ân Nam nghịch điện thoại một lúc rồi quay lại nhướng mày với Kiều Mộng Tiêu.Kiều Mộng Tiêu giả vờ không thấy, rồi đi tắm.Chiều hôm sau, Cố Ân Nam đưa Kiều Mộng Tiêu đến phòng khám tâm lý tư nhân kia.Phòng khám nhìn khá ổn, cả phong cách trang trí lẫn vệ sinh đều rất tốt.Cố Ân Nam kéo Kiều Mộng Tiêu đi vào thì gặp ngay Từ Sướng.Từ Sướng trông khoảng hơn ba mươi, tóc hơi xoăn buộc gọn ra sau, da trắng, nhưng quầng mắt hơi thâm. Trên người mặc áo blouse trắng, thoạt nhìn còn giống... bệnh nhân hơn là bác sĩ."Xin chào, cô là Kiều Mộng Tiêu tiểu thư – bạn của Cố tiểu thư sao?" Từ Sướng mỉm cười dịu dàng, đưa tay định bắt tay Kiều Mộng Tiêu.Nhưng Kiều Mộng Tiêu vừa cúi mắt nhìn bàn tay ấy liền nhíu mày, lập tức hất tay Cố Ân Nam ra, định bỏ đi."Này, chờ chút, Tiêu Tiêu, cậu sao thế?!" Cố Ân Nam lo lắng hốt hoảng quay lại, giữ chặt cánh tay Kiều Mộng Tiêu."Cậu bảo đưa tôi đi đâu đó, hóa ra là tới đây?! Cố Ân Nam, xin lỗi, tôi không có bệnh, cũng mong cậu đừng lo chuyện không đâu nữa, được không?" Kiều Mộng Tiêu dừng bước, nghiêng đầu nhìn cô, giọng đầy gắt gỏng."Tiêu Tiêu!" Cố Ân Nam sốt ruột, dậm chân tại chỗ, nắm tay càng chặt hơn."Cậu có buông ra không?" Kiều Mộng Tiêu nhìn bàn tay bị nắm chặt, hỏi."Tiêu Tiêu, nghe tôi nói, không phải như cậu nghĩ đâu, thật đấy!" – Cố Ân Nam lắc đầu, vừa gấp gáp giải thích vừa nháy mắt liên tục với Từ Sướng."Thật ra là thế này, Kiều tiểu thư, việc Cố tiểu thư đưa cô đến đây, không phải vì nghĩ cô có bệnh đâu." Từ Sướng đút tay vào túi, thong thả bước đến bên cạnh Kiều Mộng Tiêu."Vậy đưa tôi đến đây làm gì?" – Kiều Mộng Tiêu nghiêng đầu.Bộ dạng của nàng thoạt nhìn có phần khủng bố. Quầng mắt thâm đen, lớp trang điểm cẩu thả, viền mắt bên trái rõ ràng kẻ quá đậm. Quan trọng nhất là ánh mắt rất bất thường – nhìn cái gì cũng đầy tính cảnh giác.Trong mắt Từ Sướng, bộ dạng này của Kiều Mộng Tiêu, nói không có bệnh... thì ai tin?"Là như vậy, tôi là bạn của Cố Ân Nam, gần đây mới liên lạc lại, cho nên tính đi chơi cùng nhau. Sau đó cô ấy tiện thể rủ cô đi cùng thôi." – Từ Sướng vẫn mỉm cười. Rồi quay sang trách Cố Ân Nam: "Ân Nam, hóa ra cô chưa nói chuyện này cho Kiều tiểu thư biết à?""Tôi... tôi quên mất..." Cố Ân Nam ngẫm nghĩ, rồi lại kéo tay Kiều Mộng Tiêu: "Tối nay chúng tôi tính đi ăn ngon, chơi vui, cậu cùng đi nhé. Tôi biết cậu bận rộn nhiều việc, nên càng cần thả lỏng thư giãn chút, chứ cứ tự ép mình thì khó chịu lắm. Mặc kệ thế nào đi nữa, vẫn phải biết hưởng thụ cuộc sống chứ.""Nếu các người muốn đi thì đi đi. Tôi không đi." Kiều Mộng Tiêu nghe xong, sắc mặt dịu đi đôi chút, nhưng vẫn toát ra cảm giác khủng bố, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể rút dao đâm người."Này này này!" Vừa thấy Kiều Mộng Tiêu lại định bước ra ngoài, Cố Ân Nam vội chắn trước mặt nàng."Tôi đã nói rồi, các người muốn đi thì cứ đi. Tôi thì không." – Kiều Mộng Tiêu bất đắc dĩ vuốt tóc."Không được, cậu phải đi với tôi. Cậu rõ ràng đã hứa tối nay sẽ đi cùng tôi rồi mà." Cố Ân Nam ôm lấy nàng làm nũng.Từ bên cạnh, Từ Sướng nhìn cảnh này chỉ cảm thấy mình đúng là đã dính phải một chủ nhân rắc rối. Tối qua, sau khi nhận được điện thoại của Cố Ân Nam, cô liền cảm thấy cái tên Kiều Mộng Tiêu nghe rất quen. Thế là cô lên mạng tra thử, kết quả phát hiện có một người phụ nữ vừa lợi hại vừa nổi tiếng tên Kiều Mộng Tiêu, chỉ là dạo gần đây gặp phải không ít chuyện. Nhưng Từ Sướng vẫn chưa dám chắc đó có phải là bạn của Cố Ân Nam hay không.Mãi đến khi hôm nay gặp được Kiều Mộng Tiêu ngoài đời thật, cô mới xác định — quả nhiên chính là Kiều Mộng Tiêu, người vừa ngầu vừa xui xẻo từng xuất hiện trên bản tin thời sự mấy hôm trước."Được rồi, được rồi." – Kiều Mộng Tiêu khẽ nhíu mày, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý."Thế thì, hai người chờ một lát, để tôi đi thay quần áo đã." – Từ Sướng nhìn họ một cái, rồi xoay người đi vào phòng thay đồ.Sau khi chuẩn bị xong xuôi, Từ Sướng bước ra ngoài trong bộ áo thun màu vàng nhạt và quần bò."Chúng ta bây giờ đi luôn thôi." – Từ Sướng khoác chiếc túi cói lên vai, rồi mỉm cười với Cố Ân Nam và Kiều Mộng Tiêu."Đi đâu vậy?" – Kiều Mộng Tiêu hỏi."À... chỗ đó, có nhạc nước, có rạp chiếu phim, có phố ẩm thực ấy." – Cố Ân Nam đáp."Cậu nói thế thì làm sao tôi biết là chỗ nào?" – Kiều Mộng Tiêu bực bội."Ý Ân Nam chắc là quảng trường Vạn Khuê mới khai trương ở phía tây thành phố?" Từ Sướng xen vào."Tôi cũng vừa nghĩ tới. Chứ đâu phải tôi không nghĩ ra." Kiều Mộng Tiêu bực dọc chặn lời."Đi thôi." Kiều Mộng Tiêu liền quay người sải bước ra khỏi phòng khám.Cố Ân Nam mím môi, rồi bước đến cạnh Từ Sướng, khẽ nói với vẻ vô cùng áy náy:"Xin lỗi bác sĩ, dạo này cô ấy cứ như vậy mãi. Có lẽ là vì thời gian trước áp lực quá lớn. Tuy nói là nữ cường nhân, nhưng dù sao cũng chỉ là một cô gái trẻ thôi. Bác sĩ Từ, mong chị đừng trách. Chỉ cần chị có thể chữa khỏi cho cô ấy, bao nhiêu tiền tôi cũng sẵn sàng bỏ ra."Từ Sướng nhìn Cố Ân Nam, mỉm cười dịu dàng rồi gật đầu.Đợi cả hai người họ ngồi vào xe xong, Kiều Mộng Tiêu không nói một lời, lặng lẽ khởi động xe.Trên đường đi, Kiều Mộng Tiêu lái xe cũng coi như ổn định, chỉ là mỗi khi gặp đèn đỏ hay chuyện gì đó, nàng đều bực bội chửi vài câu. Thậm chí còn đập mạnh vào vô lăng, phản ứng hoàn toàn vượt quá mức bình thường."Kiều tiểu thư, đừng vội. Dù sao chúng ta cũng chẳng phải tranh thủ thời gian gì. Đã đi chơi thì cứ thoải mái một chút.""Thoải mái cái gì mà thoải mái? Tôi chính là xui xẻo, cô biết không? Cũng phải thôi, làm sao cô có thể biết được chứ?" Kiều Mộng Tiêu gắt gỏng đáp lại.Từ Sướng nghe xong, khẽ nhướn mày. Cô nghĩ: Cái mà người ta gọi là bệnh tâm thần của Kiều Mộng Tiêu, chắc là trầm cảm pha lẫn chứng hưng cảm rồi. Chỉ những người mắc chứng bệnh đó mới hay suy nghĩ lung tung, thậm chí không kiểm soát được bản thân mà bóp méo cả thiện ý của người khác, cứ ngỡ rằng cả thế giới đều đang chống lại mình.Thực ra, người bị trầm cảm rất đáng thương. Nếu nhẹ thì còn có thể chữa được, nhưng nặng thì khó nói lắm.Cuối cùng, khi đến nơi mà Cố Ân Nam đã nói, Kiều Mộng Tiêu thở dài một hơi thật sâu rồi xuống xe, đưa tay đặt lên trán, trông có vẻ vô cùng mệt mỏi."Tiêu Tiêu, cậu muốn ăn gì?" Cố Ân Nam khoác tay nàng hỏi."Cái gì cũng được." Kiều Mộng Tiêu đáp lại có chút mệt mỏi."Nghe nói bên này có một quán nướng tự chọn cũng khá ngon, hay là chúng ta tới đó? Tự mình nướng đồ ăn, chắc cũng vui lắm, đúng không?" Từ Sướng mỉm cười đề nghị."Thế nào? Đi không?" Cố Ân Nam lắc lắc cánh tay của Kiều Mộng Tiêu."Được, đi thôi. Cậu đừng lắc nữa, tay tôi sắp bị cậu lắc gãy rồi." Kiều Mộng Tiêu gượng cười, rồi đồng ý.Quán nướng đó nằm ở tầng hai toà nhà đối diện, vì mới bốn giờ chiều, chưa đến giờ cơm thật sự, nên bên trong khá vắng, trống trải.Cố Ân Nam dễ dàng lấy được một phòng riêng, rồi ba người cùng bước vào ngồi xuống."À đúng rồi, Ân Nam, lâu rồi không gặp, bình thường cậu rảnh thì làm gì thế? Sao chẳng bao giờ gọi tôi đi cùng." Từ Sướng vừa lật miếng thịt bò, vừa hỏi."Thật ra cũng chẳng làm gì, chỉ đi siêu thị dạo một vòng, rồi đến phòng gym tập luyện thôi." Cố Ân Nam nói bừa."Thế cũng tốt, rất nhiều người không coi trọng việc rèn luyện thân thể, cảm thấy đó là chuyện có cũng được, không có cũng chẳng sao. Thực ra, thường xuyên vận động không chỉ có lợi cho sức khỏe, mà tinh thần cũng bớt u uất hơn." Từ Sướng vừa nói vừa nhìn về phía Kiều Mộng Tiêu, rồi hỏi: "Bình thường hai người có hay tập thể dục cùng nhau không?""Không, bận lắm, lấy đâu ra tâm trí mà nghĩ đến chuyện đó." Kiều Mộng Tiêu cúi đầu, gắp một lát ngó sen."Công việc dĩ nhiên là quan trọng, nhưng con người sống trên đời, quan trọng hơn vẫn là phải sống vui vẻ. Nếu không thì chẳng khác gì một cái máy." Từ Sướng kiên nhẫn khuyên nhủ."Công việc thuận lợi thì tôi mới vui vẻ được." Kiều Mộng Tiêu khẽ nhíu mày."Đời người ai mà chẳng có lúc không thuận lợi. Đã biết trước sau gì cũng sẽ gặp khó khăn, thì tại sao lại phải khiến bản thân mệt mỏi rã rời chứ? Không có trở ngại nào là tuyệt đối không thể vượt qua cả." Từ Sướng vẫn mỉm cười. "Khi tôi gặp khó khăn, tôi sẽ nghĩ đến tương lai, nghĩ đến cảnh mình đã vượt qua được nó. Một khi đã giải quyết xong, nhất định cơ thể và tinh thần sẽ nhẹ nhõm hẳn. Nghĩ vậy thì dù làm gì tôi cũng có thêm động lực. Vì tôi biết, tất cả khó khăn trắc trở, đều chỉ là tạm thời mà thôi.""Không đúng, có những khó khăn, chưa chắc có thể giải quyết được." Kiều Mộng Tiêu phản bác."Chính vì vậy, bản thân lại càng phải tự cho mình niềm tin." Từ Sướng vừa nói vừa rót đầy chén trà mạch cho Kiều Mộng Tiêu.Kiều Mộng Tiêu không có trả lời."À, lại đang mở bài này sao?" Lúc này, Cố Ân Nam lắng tai nghe nhạc, bỗng lên tiếng."Cậu là fan của Christina à?" Từ Sướng hỏi."Không, chỉ là bài này luôn nằm trong playlist của tôi thôi." Cố Ân Nam cười cười."Trying hard to fill the emptiness. The place is gone and the puzzle undone. That's the way it is." Từ Sướng đọc theo lời bài hát, rồi mỉm cười nói: "Bài này đúng là hay, rất tích cực. Giờ nhiều ca khúc Âu Mỹ chỉ toàn xoay quanh chuyện tình dục, nghe nhiều cũng chán. Một ca khúc hay, lời ca ý nghĩa sẽ cho người ta dũng khí để tiếp tục bước đi trong cuộc sống khó khăn. Giống như các cô vậy, lấy sự nghiệp làm trọng, áp lực không nhỏ, thường nghe những ca khúc như thế cũng rất tốt."Nói xong, Từ Sướng lại đưa ánh mắt về phía Kiều Mộng Tiêu."Đúng rồi, Kiều tiểu thư, bình thường cô có sở thích nhỏ gì không? Thực ra khi công việc không thuận lợi, có thể dựa vào sở thích để sống thoải mái hơn.""Sao cô lại quan tâm đến tôi như vậy?" Thế nhưng, Kiều Mộng Tiêu đột nhiên đặt đũa xuống, nghiêm túc nhìn Từ Sướng."Đừng hiểu lầm, cũng đừng nghĩ linh tinh. Chỉ là cô là bạn của Ân Nam, giờ đang cùng nhau ăn uống, trò chuyện thì tôi tiện tìm chủ đề thôi, chỉ vậy." Từ Sướng nhún vai."Đúng đó, Tiêu Tiêu, cậu nghĩ đi đâu vậy?" Cố Ân Nam nắm lấy tay Kiều Mộng Tiêu, khẽ dỗ dành.Thật ra, những bệnh nhân ít nói, không thích giao tiếp, Từ Sướng đã gặp rất nhiều. Còn kiểu như Kiều Mộng Tiêu – bình thường lạnh nhạt, nhưng một khi mở miệng thì toàn gai góc – cô cũng chẳng lạ gì."Không có gì, xin lỗi." – Kiều Mộng Tiêu suy nghĩ một chút, rồi xin lỗi Từ Sướng."Ừ, không sao đâu."Từ Sướng mỉm cười. Với nhiều năm kinh nghiệm, cô gần như đã luyện thành "đao thương bất nhập".Cố Ân Nam cảm thấy điều thần kỳ ở Từ Sướng chính là, bất kể nói đến chủ đề gì, cô ấy cũng có thể khéo léo nắm lấy cái đuôi của câu chuyện để quay trở lại vấn đề chính, rồi dùng đủ cách khác nhau để khai thông, khuyên nhủ Kiều Mộng Tiêu.Nói thật, Từ Sướng trông giống như thật sự nghĩ cho Kiều Mộng Tiêu. Nếu như Từ Sướng không phải là người làm việc cho Thẩm Nặc như họ đã suy đoán, thì chẳng phải mình và Kiều Mộng Tiêu đã uổng phí mất tấm lòng tốt của người ta rồi sao?Nghĩ đến đây, Cố Ân Nam chỉ có thể khẽ lắc đầu trong lòng. Dù sao đi nữa, mọi chuyện cũng đã tiến hành theo kế hoạch.Sau bữa cơm, Cố Ân Nam cùng Kiều Mộng Tiêu trở về nhà."Cậu nghĩ cô ấy sẽ nghĩ thế nào?" Cố Ân Nam hỏi."Cô ấy sẽ cho rằng mình thật sự là một kẻ thần kinh, chẳng thể lý giải nổi." Kiều Mộng Tiêu khẽ nhếch môi cười."Nói thật nhé, cậu diễn quá thật rồi, mình phục sát đất luôn đó!" Cố Ân Nam giơ ngón cái lên."Tất nhiên rồi." Kiều Mộng Tiêu ra vẻ đắc ý."Xì..." Cố Ân Nam trợn trắng mắt."Mình dám cá, giờ Thẩm Nặc chắc đã liên hệ với Từ Sướng rồi." Kiều Mộng Tiêu tự tin nói."Nhưng mình thấy Từ Sướng trông như người tốt, từ ánh mắt, nét mặt đến những lời nói." Cố Ân Nam thở dài."Cho dù cô ấy có phải là người tốt hay không, thì Thẩm Nặc chắc chắn sẽ liên lạc với cô ấy. Thẩm Nặc muốn biết những chuyện cậu nói với anh ta trong bữa ăn lần trước rốt cuộc là thật hay giả, mình có thực sự bình thường hay đúng là đã mắc bệnh gì, để anh ta còn tính toán bước tiếp theo." Kiều Mộng Tiêu vừa nói vừa vươn vai."Hơn nữa, cho dù mình đoán sai thì chúng ta cũng chẳng tổn thất gì, đúng không?""Đúng đúng đúng, cậu nói cái gì cũng vô cùng chính xác hết!" Cố Ân Nam gật đầu lia lịa.Sự thật chứng minh rằng, suy đoán của Kiều Mộng Tiêu hoàn toàn không sai.Sau khi trở về, Từ Sướng lập tức nhận được cuộc gọi của Thẩm Nặc."Cô ấy thế nào rồi?" Thẩm Nặc hỏi."Hửm?""Tôi nói là, bạn của Ân Nam thế nào rồi?" Thẩm Nặc nhắc lại."Tôi biết anh hỏi cô ấy, chỉ là tôi chợt thấy tò mò, tại sao anh lại quan tâm Kiều Mộng Tiêu đến thế?" Từ Sướng vừa cất giày vào tủ, rồi bước vào phòng khách kéo rèm cửa."Ồ, bởi vì cô ấy là người Ân Nam rất quan tâm, cho nên, tôi dĩ nhiên cũng để ý đến. Dù sao, tôi không muốn có bất kỳ ai làm hại đến Cố Ân Nam. Tôi nghĩ, cô hiểu mà." Thẩm Nặc bình thản đáp."Tôi hiểu. Anh thích cô ấy chứ gì. Mắt nhìn cũng không tệ, cô gái ấy quả thật xinh đẹp, ngoài đời còn đẹp hơn cả trong ảnh. Chỉ có điều, tôi khuyên anh nên buông tay đi thì hơn. Bởi tôi đoán khả năng cô ấy sẽ thích anh là rất thấp." Từ Sướng không phải kẻ ngốc. Nhìn cách Cố Ân Nam và Kiều Mộng Tiêu tương tác, quan hệ giữa hai người tuyệt đối không phải kiểu bạn bè bình thường."Vậy sao." Thẩm Nặc thản nhiên đáp."Đúng thế. Kiều Mộng Tiêu đúng là có chút vấn đề, có lẽ thời gian này cô ấy chịu áp lực quá nhiều nên mới trở nên kỳ lạ như vậy. Cũng thật khó cho Cố Ân Nam, luôn nghĩ cho cô ấy." Từ Sướng vừa nói vừa bật điều hòa."Ồ? Thật sự có vấn đề? Cô chắc chứ?" Thẩm Nặc lại hỏi."Lời của anh là có ý gì vậy?" Từ Sướng cau mày, không vui."Không, chỉ là nghe cô nói vậy, tôi có chút lo cho Ân Nam thôi." Thẩm Nặc khéo léo chuyển lời."Tôi sẽ chữa khỏi cho vị Kiều tiểu thư kia. Hiện tại tình trạng của cô ấy chưa quá tệ, ít ra chưa đến mức rối loạn tinh thần. Anh yên tâm đi." Từ Sướng trả lời."Tôi tin cô. Vậy sau này mong cô cố gắng giúp ổn định tâm lý cho Mộng Tiêu. Cảm ơn." Thẩm Nặc nói xong liền cúp máy.Từ Sướng đặt điện thoại lên bàn trà, trong lòng cứ cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, nhưng lại không thể nói rõ rốt cuộc không thích hợp ở đâu.*****