[BHTT] [EDIT HOÀN] - Phúc Hắc Cố Sự - Mị Cốt

Chương 40



Chương 40

Chiều thứ bảy, Kiều Mộng Tiêu lái xe tới trước tòa nhà công ty của Cố Ân Nam, rồi gọi điện cho cô ấy.

Nhưng khi Cố Ân Nam bước ra, Kiều Mộng Tiêu kinh ngạc đến ngây người.

Cố Ân Nam trang điểm giống như Tiểu Thanh (thanh xà ấy), tết tóc kiểu công chúa, mặc một chiếc váy trắng tinh liền áo. Trên eo váy buộc một chiếc nơ, khắp váy còn được điểm thêm ren. Ngoài ra, khuyên tai cũng là hình nơ con bướm, đầu mút gắn một viên ngọc trai nhỏ. Nhưng quan trọng nhất là, dưới đôi chân kia còn đi đôi giày cao gót màu trắng ít nhất 14cm.

Cố Ân Nam rõ ràng chưa quen đi giày cao như vậy, bước đi run rẩy như lão phật gia, run run rẩy rẩy, dường như đôi chân có thể "đánh nhau" bất cứ lúc nào.

"Cậu có chắc là mình đi dự tiệc sinh nhật đúng không?" Kiều Mộng Tiêu liếc đồng hồ trên tay. Từ cửa công ty Cố Ân Nam đến xe của mình, Cố Ân Nam đi mất hai phút. Khoảng cách ngắn như này, chỉ cần vài chục giây là xong.

"Cậu không thấy mình đẹp sao?" Nhưng mà, khi ngồi vào xe, Cố Ân Nam lại đưa tay vuốt tóc mai, rồi bắt chéo tay đặt lên đùi, xoay người một cách uyển chuyển, giọng nói mềm mại.

"À hả?" Kiều Mộng Tiêu nghĩ mãi vẫn không hiểu sao Cố Ân Nam có thể nói ra chữ "đẹp" một cách bình thản như vậy. "Mình tưởng cậu vừa chui ra khỏi một đống bánh ngọt chứ."

"No No No, không biết thưởng thức là vì cậu già rồi." Cố Ân Nam đưa ngón trỏ, lắc vài cái, tiếp tục giữ tư thế ưu nhã.

"Được rồi, nhưng cậu có chắc là đi đôi giày này không sao chứ?" Kiều Mộng Tiêu cúi nhìn đôi giày trắng, riêng phần đế chống nước cũng cỡ 5cm.

"Chớ xem thường Bổn cung, Bổn cung là người phải chinh phục vũ trụ, chinh phục vũ trụ tất nhiên phải bắt đầu từ dưới chân." Cố Ân Nam chậm rãi liếc KiềuMộng Tiêu.

"Nương nương nói rất đúng, là Mộng Tiêu quá lo lắng. Nương nương có thể có tham vọng như vậy thật là tuyệt vời." Kiều Mộng Tiêu gượng cười nói ra.

Cuối cùng không diễn nổi nữa, Cố Ân Nam nhìn Kiều Mộng Tiêu vài phút rồi cũng bật cười.

"Này, mình mặc như vậy, có thật sự kỳ cục như cậu nói không?" Cố Ân Nam cúi xuống chỉnh chiếc nơ ở eo.

"Cậu đã hơn hai mươi tuổi rồi, mà lại mặc như thiếu nữ 17 muốn đi diễn kịch, cậu nghĩ không kỳ cục sao?" Kiều Mộng Tiêu vừa xoay vô-lăng vừa nói.

"Nha đầu chết tiệt, miệng cậu không thể tích đức chút sao?" Cố Ân Nam nổi giận.

"Nhưng mà nói thật, cậu đến cùng là bị cái gì kích thích vậy?" Kiều Mộng Tiêu nghĩ, một cô gái bình thường tuyệt đối không thể đột nhiên thay đổi phong cách như vậy.

Cố Ân Nam nghe xong không đáp.

Cô ấy tuyệt đối không nói cho Kiều Mộng Tiêu biết, thực ra mình thật sự bị kích thích.

Ngay tối hôm qua, Kiều Mộng Tiêu bị Kiều Ngọc Anh gọi sang ở một đêm, nên sau khi ăn xong, cô rảnh rỗi không có chuyện gì làm, đi một cửa hàng gần đó mua đồ lót, gặp hai cô gái cao tận 1m8. Hơn nữa, qua cuộc trò chuyện với nhân viên, mới biết họ chỉ mới 18 tuổi!

Nói thật, hai cô gái khổng lồ về ngoại hình trông cũng không tệ, thân hình không quá gầy cũng không quá béo, nhưng khung xương thật sự to, nên hơi có chút thịt cũng khiến người ta cảm thấy rất cường tráng! Thế mà hai cô gái này lại cùng thích một chiếc đồ lót mà trắng ngà xinh xắn nhưng nhỏ nhắn.

"Cái này có quá nhỏ không nhỉ? Tôi thật sự có thể mặc vừa sao?" Cô gái A ngập ngừng hỏi nhân viên của hàng.

"Đương nhiên là vừa! Các cô không béo, mà đồ lót này co giãn tốt. Cô thấy đó, đây là mẫu bán chạy nhất cửa hàng chúng tôi, nhìn chất liệu này..."

Nhân viên cười tươi, tâng bốc ưu đãi của món đồ lên tận mây xanh. Hai cô gái khổng lồ nghe xong bị dao động sửng sốt một lúc.

Cố Ân Nam đứng một bên nhìn thấy, chỉ nghĩ rằng món đồ này chắc chắn không hợp với họ.

Quả nhiên, khi hai cô gái thử đồ, đều cảm thấy hơi chật.

Nhưng nhân viên vẫn cười nói: "Đồ lót này tất nhiên phải chật, không chật làm sao tạo dáng cơ thể được đúng không? Nếu quá rộng thì không hiệu quả, còn thà không mặc còn hơn."

"Nhưng thật sự quá chật, thở cũng khó khăn." Hai cô gái vẫn do dự. Họ do dự vì mặc dù chật, nhưng mặc vào lại thấy thon gọn hơn.

Cố Ân Nam cầm đồ lót đã chọn đứng chờ một lúc, nhưng nhân viên cứ bận nói chuyện với họ, bỏ mặc cô một bên, khiến cô khó chịu. Nhân viên cố ép họ mua đồ vì món này là đắt nhất, bán được một cái, hoa hồng cũng cao hơn.

Cuối cùng, Cố Ân Nam không nhịn được, bước đến vỗ vai một cô gái, nói: "Nếu cảm thấy chật, vậy hãy đổi kiểu khác đi. Món này dành cho các cô gái dưới 1m7, thân hình nhỏ nhắn, còn các cô cao, khung xương lớn, đừng nghĩ nữa, chắc chắn không hợp. Nếu cố mặc, không chỉ hại cơ thể mà còn dễ xảy ra chuyện."

Hai cô gái khổng lồ nghe xong, nháy mắt liền đỏ mặt.

"Chúng tôi mua đồ, liên quan gì đến cô?" Cô gái B nổi giận đùng đùng chất vấn.

"Tôi chỉ góp ý mà thôi." Cố Ân Nam kiềm chế tức giận, mỉm cười.

"Vô lý, chúng tôi không quen cô, ai cần cô góp ý vậy." Cô gái A nhăn mày.

"Xin lỗi, tôi không có ác ý, chỉ muốn các cô nhanh chóng thôi." Cố Ân Nam thấy mình đã hết kiên nhẫn.

"Cô gái này, xin lỗi, cô ra quầy tính tiền đi, tôi sẽ giúp cô trước." Nhân viên thấy bầu không khí căng thẳng, vội xin lỗi Cố Ân Nan.

"Nhìn cô ta kiêu vậy... Cũng không phải không có miệng, không biết tự tìm nhân viên tính tiền à..."

"Được rồi, không nói nữa. Nhìn cô ta chắc cũng gần 30, người lớn tuổi hay nóng tính. Chúng ta không thèm tranh luận với cô ta."

Khi Cố Ân Nam đặt đồ lên quầy, hai cô gái vẫn cố ý đè thấp giọng nói chuyện nhưng lại cố tình để cô nghe thấy.

Cố Ân Nam lập tức đen mặt.

"Hai người các cô, thầy cô có dạy không được nói xấu người khác sau lưng không? Nếu muốn nói xấu, cũng không được trước mặt người ta, vì đó là biểu hiện của không có chỉ số IQ!" Cô quay lại nhìn họ.

"Nói xấu sau lưng? Có sao? Bây giờ là xã hội tự do ngôn luận, cô không biết à?" Cô gái B nói với biểu cảm hỗn láo.

"Vì cửa hàng nhỏ, lại chỉ có một nhân viên, để tôn trọng, tôi đợi nhân viên phục vụ các cô trước, nên mới nhịn không chen ngang. Hiểu chưa?" Cố Ân Nam nhìn hai người họ.

"Nói như thể cô rất lịch sự vậy, bị tổn thương thì đi chỗ khác sang trọng hơn mua đồ đi!" Cô gái khổng lồ tiếp tục mỉa mai.

"Tôi có lịch sự hay không chưa tới lượt các cô đánh giá, nhưng tôi sẽ không như các cô, tùy tiện để lộ khuyết điểm trước người lạ." Cố Ân Nam nói xong, quay người lấy ví.

"Não ngắn, cmn, thần kinh à, thấy người là cắn!" Cố Ân Nam không nhịn được, thầm thăm hỏi cả họ hai cô gái kia một lượt trong đầu. Rồi cô kéo túi giấy đựng đồ lót bước ra ngoài.

Nếu không phải quanh đây chỉ có một cửa hàng đồ lót này, mà cô cũng không muốn đi xa, cô chắc chắn sẽ không bước vào ngay từ đầu, với phong cách phục vụ kiểu này! Nhưng nếu tức giận mà không mua, chắc bọn họ sẽ tưởng là mình bị họ làm cho nổi giận rồi.

"Con quấy rối cuối cùng cũng đi rồi, nhìn cái dáng điệu của nó, chiều cao nữa, chậc chậc..."

Ngay khi Cố Ân Nam bước ra, phía sau lại vang lên những lời bàn tán sắc nhọn, chói tai.

Vì thế, cô liền dừng bước, quay đầu lại và buông một câu: "Tôi hài lòng với chiều cao của mình, cũng may là không cao như cột trụ trời, nếu không thì chắc đã bị con khỉ phá rồi." Rồi cô tiếp tục đi.

Chiều cao là do cha mẹ ban tặng, thực ra không nên dựa vào đó mà chế giễu người khác cả trực tiếp lẫn gián tiếp, nhưng cô thật sự không chịu nổi. Tuổi còn nhỏ là có quyền kiêu ngạo sao?

Cô hy vọng sau này sẽ không gặp lại họ, những kẻ bướng bỉnh như vậy, gặp họ chắc chắn sẽ rước xui xẻo! Mặc dù Cố Ân Nam vốn là người xui xẻo, cứ nghĩ gì là xui xẻo xảy ra, nhưng từ đáy lòngcô vẫn chân thành hy vọng không gặp lại hai "bông hoa kỳ quái" đó.

Chỉ có điều, khi về đến nhà, đứng trước gương, cô lại càng nhìn càng thấy rối rắm.

"Già sao? rất thấp sao? Hừ..." Cô như vậy là vừa đủ có biết không?! Nhưng khi nằm lên giường, cô càng nghĩ lại càng nhiều, sau đó..." Và kết quả là ngày hôm sau cô mới mặc kiểu trang phục như vậy.

Kiều Mộng Tiêu đỗ xe trong sân nhà họ Tưởng, sau đó lấy từ ghế sau ra một cái túi đen, mở cửa xe, mỉm cười hỏi Cố Ân Nam: "Cậu đi nổi không? Có cần mình giúp đỡ không?"

"Không cần!" Cố Ân Nam lập tức giơ tay ra, làm động tác "cấm".

Vậy là Kiều Mộng Tiêu chỉ đứng bên nhìn thôi.

Cố Ân Nam nghiêng đầu, rồi đưa từng chân ra khỏi xe, chậm rãi đứng dậy, đi về phía trước với động tác hài hước.

Kiều Mộng Tiêu vô thức lắc đầu, bước tới, để Cố Ân Nam nắm tay anh đi cùng.

"Đừng nhìn mình đi lạch bạch thế này, thực ra chỉ là tê chân thôi." Cố Ân Nam vẫn tỏ vẻ cứng miệng.

"À —" Kiều Mộng Tiêu cố tình kéo dài âm.

Hai người vừa lên bậc thang, đi đến cửa, thì Mục Tư Diêu xuất hiện trước mặt họ.

"Đến rồi à?" Mục Tư Diêu cười, đưa tay phóng khoáng vỗ lên vai Cố Ân Nan, kết quả Cố Ân Nam trẹo chân, người lảo đảo, suýt ngã sấp xuống.

"Cái bộ đồ này là sao vậy?" Mục Tư Diêu lúc này mới nhìn kỹ trang phục của Cố Ân Nam, nhìn xong liền không nể mặt mà cà khịa: "Mình còn tưởng cậu vừa lăn vào đống bánh ngọt ấy chứ!"

Cách cà khịa này giống y hệt Kiều Mộng Tiêu, thậtsự là lợi hại! Cố Ân Nam chỉ biết co giật khóe miệng.

"Kiều Mộng Tiêu à, lâu rồi mới gặp." Mục Tư Diêu chuyển ánh mắt sang Kiều Mộng Tiêu.

"Ừ, cảm giác mọi người thay đổi nhiều quá." Kiều Mộng Tiêu mỉm cười.

"Các cậu nhanh vào đi!" Rồi Mục Tư Diêu quay lại hỏi: "Nam Nam, cậu vẫn uống hồng trà chứ? Mộng Tiêu, còn cậu muốn uống gì?"

"Chỉ cần nước lọc thôi."

"Ồ, chồng cậu đâu rồi?" Cố Ân Nam thay giày vào nhà, rồi nhìn quanh hỏi.

"Anh ấy không có ở đây."

"Vậy, bố mẹ cậu đâu?" Cô lại hỏi.

"Trưa mình đã qua gặp họ rồi, tối nay chỉ có chúng tathôi." Mục Tư Diêu trả lời bình thản.

"Vậy, rốt cuộc còn bao nhiêu người sẽ đến?" Cố Ân Nam tiếp tục hỏi. Cô nhận ra đến giờ, dường như chỉ có mình cô và Kiều Mộng Tiêu.

"Mình không mời nhiều người, đông quá sẽ đau đầu." Mục Tư Diêu đi đến ghế sofa ngồi, sắp xếp vài cuốn sách trên bàn trà, nhờ giúp việc để hồng trà và nước lên bàn.

"Ồ..." Cố Ân Nam cúi đầu, lấy ra một chiếc hộp nhỏ từ trong túi, rồi đưa đến trước mặt Mục Tư Diêu, nói: "Diêu Diêu, sinh nhật vui vẻ nhé!"

"Cảm ơn!" Mục Tư Diêu nhận lấy hộp, rồi ném cho cô một nụ hôn gió.

Mở hộp ra, một bộ trang sức ngọc bích xinh đẹp hiện ra trước mắt. Mục Tư Diêu ngạc nhiên mở to mắt, rồi nói: "Đẹp quá, Nam Nam, quả nhiên cậu hiểu mình! Cảm ơn cậu!"

Sở thích của Mục Tư Diêu là sưu tầm các loại đá quý, ngọc bích, và khi rảnh rỗi thì viết chữ, vẽ tranh.

"Để mình đeo cho cậu nhé?!" Cố Ân Nam nháy mắt, rồi lấy ra một chiếc dây chuyền, đi vòng ra phía sau Mục Tư Diêu.

"Chúc mừng sinh nhật." Lúc này, Kiều Mộng Tiêu đưa một túi đen tới trước mặt Mục Tư Diêu.

"Cảm ơn." Mục Tư Diêu nhận lấy và mở ra. Bên trong là một bộ dụng cụ cắt gọt bằng gốm sứ cho nhà bếp. Đôi mắt cô ấy lập tức sáng lên. Với cô ấy, người thích nấu ăn, những thứ này chẳng khác gì kho báu.

Ngay lúc đó, cửa vang lên vài tiếng gõ dồn dập, trong trẻo.

Mục Tư Diêu theo tiếng gõ nhìn lại, nhìn thấy cô ấy.

Người đến là Lưu Hiểu Viện dáng người nhỏ nhắn, mặc một chiếc váy đỏ hồng đơn giản, tay cầm một chiếc túi nhỏ xinh xắn màu đen.

Cố Ân Nam nhìn cô gái với vẻ nghi ngờ, rồi nhận ra mình hoàn toàn không quen. Không quen nghĩa là Mục Tư Diêu chưa bao giờ nhắc đến cô ấy trước mặt mình. Nếu là bạn, chắc chắn khi nói chuyện sẽ không thể không nhắc đến, đúng không?

"Đến rồi à?" Mục Tư Diêu đứng lên, im lặng một lát, rồi tiến tới, ngón tay lồng vào nhau, một lúc lâu mới nói: "Đi ngồi đi."

Lưu Hiểu Viện gật đầu, đi đến bên cạnh Cố Ân Nam và Kiều Mộng Tiêu, rồi hơi cúi đầu mỉm cười với họ.

Mục Tư Diêu quay vào bếp, mở tủ lạnh, lấy ra cốc nước chanh ướp lạnh, rót ra một cốc đưa cho Lưu Hiểu Viện .

"Cảm ơn." Lưu Hiểu Viện nhận cốc nhấp một ngụm.

Hoá ra Mục Tư Diêu nhớ rõ nàng thích uống nước chanh. Lưu Hiểu Viện nhìn cốc nước, mỉm cười cay đắng. Nếu lần đó cô ấy không thẳng thắn với Mục Tư Diêu, có lẽ mọi chuyện sẽ không lúng túng như vậy.

Không khí bỗng chốc trở nên khác lạ.

Cố Ân Nam bỗng nhớ lại những lời Mục Tư Diêu nói lần trước. Chẳng lẽ, người phụ nữ này chính là 'cô ấy' mà Mục Tư Diêu nhắc đến?

Lúc này, tiếng khóc nỉ non vang lên, Mục Tư Diêu nói: "Mật Mật thức rồi, mình đi dỗ con bé." Rồi đứng dậy đi.

"Mình cũng đi mình cũng đi, lâu rồi không gặp con bé!" Cố Ân Nam nói, rồi chạy theo lên lầu.

Giờ trong phòng khách chỉ còn lại ba người: một giúp việc đang bận cắt đồ trong bếp, và hai người là Kiều Mộng Tiêu cùng Lưu Hiểu Viện .

"Xin chào." Kiều Mộng Tiêu chủ động chào cô.

"Ừ, xin chào." Lưu Hiểu Viện mỉm cười, đặt cốc nước trở lại bàn trà. Rồi cô nhận ra Kiều Mộng Tiêu đang nhìn mình, nên hơi ngại, vuốt vuốt cánh tay một chút.

"Cô là người dẫn chương trình radio phải không?" Đột nhiên Kiều Mộng Tiêu hỏi.

"Đúng, sao cô biết?" Lưu Hiểu Viện ngạc nhiên trả lời.

"Tôi thường xuyên nghe, nên giọng cô rất quen thuộc." Kiều Mộng Tiêu đáp.

"Hoá ra là vậy." Lưu Hiểu Viện không ngờ giọng mình lại để lại ấn tượng sâu sắc đến vậy.

Trong lúc đó, ở phòng em bé, Mục Tư Diêu thay tã mới cho Tưởng Mật, rồi cẩn thận đưa con bé cho Cố Ân Nam và nói: "Con nhóc này càng ngày càng nặng."

"Nặng thì mới tốt, điều đó có nghĩa là con bé sẽ sớm lớn lên thành thiếu nữ nha!" Cố Ân Nam vừa nói, vừa phát hiện thật sự cô bé nặng thật! Gần đây đã ăn gì mà cổ gần như biến mất vậy!

"Diêu Diêu, người đó là ai vậy?" Cố Ân Nam vừa chơi với đứa nhỏ, vừa hỏi.

Nhưng Mục Tư Diêu im lặng. Một lúc sau, cô thở dài: "Lưu Hiểu Viện ."

"Mình không hỏi tên, cậu biết mà." Cố Ân Nam tiếp tục.

"Vậy còn cậu với Kiều Mộng Tiêu thì sao?" Mục Tư Diêu quay lại hỏi.

Cố Ân Nam ngẩng đầu, trả lời rất nhanh: "Là bạn gái mình."

"Cậu... thật sự định ở bên một người con gái sao?" Mục Tư Diêu hỏi.

"Đúng." Cố Ân Nam gật đầu. "Mình không muốn sống trái với lương tâm. Mình cũng rõ ràng mình muốn gì, không muốn gì."

"Thật tốt." Mục Tư Diêu thở dài nhẹ nhõm.

"Vậy, Lưu Hiểu Viện chính là cô gái đã tỏ tình với cậu?" Cố Ân Nam hỏi.

Thật lâu sau, như thể đã hạ quyết tâm rất lớn, Mục Tư Diêu gật đầu.

"Nam Nam, cô ấy nói sẽ về quê lập gia đình, phải làm sao đây..." Mục Tư Diêu nhìn búp bê trên giường em bé, ánh mắt trống rỗng.

"Còn làm gì được? Cậu không thể ở bên cô ấy, cô ấy không thể có được cậu, giữa hai người không còn khả năng nào nữa, nên cô ấy tất nhiên phải nghĩ cho bản thân thôi." Cố Ân Nam nói xong, nhíu mày một chút. "Hôm nay rõ ràng là sinh nhật cậu, sao Tưởng Thanh Phong không về? Về tình về lý, chuyện này thật khó chấp nhận."

"Thôi mặc kệ, mình không quan tâm. Dù sao hôn nhân này đối với mình bây giờ chẳng còn ý nghĩa gì. Nếu không phải vì Mật Mật, mình đã ly hôn từ lâu rồi." Mục Tư Diêu dường như thực sự xem nhẹ mọi chuyện, khi nói đến đây, vẻ mặt cô ấy rất bình thản.

"Chỉ là Mật Mật còn nhỏ, nếu mình rời xa anh ta ngay bây giờ, một là không thể cho con bé một gia đình trọn vẹn, hai là mình cũng không đủ tiền để nuôi con bé." Mục Tư Diêu giờ rất hối hận, vì đã sinh con quá sớm.

"Mình cũng không biết nói sao, nhưng cậu có muốn thử tìm việc trước không? Rồi ban ngày để giúp việc trông con." Cố Ân Nam luôn nghĩ, cứ nhàn rỗi như vậy không phải là giải pháp. Nếu cứ nhàn rỗi như vậy, chắc chắn sẽ bị trầm cảm.

"Mình định tháng sau sẽ đi tìm việc. Chỉ là, cô giúp việc này còn quá trẻ, mình sợ cô ấy không biết chăm trẻ. Người trước lại bỏ đi, thật đau đầu." Mục Tư Diêu hơi nhíu mày.

Cố Ân Nam đặt lại bé vào tay Mục Tư Diêu, rồi nói: "Một cô giúp việc vừa có trách nhiệm, tay chân sạch sẽ, lại làm việc nhanh nhẹn, thật sự là khó tìm như mò kim đáy bể."

"Thôi, không nói nữa, chúng ta xuống đi." Lúc này, Mục Tư Diêu bế bé con mở cửa.

Nhưng vừa mở cửa, cả Mục Tư Diêu và Cố Ân Nam đều giật mình, vì cô giúp việc đứng ngay ngoài cửa.

"Cô đến từ lúc nào vậy?" Mục Tư Diêu hỏi, mặt tái mét.

"Vừa nãy thôi, chuẩn bị gõ cửa thì phu nhân đã mở rồi." Cô giúp việc cười, nói tiếp: "Những gì phu nhân yêu cầu tôi đã chuẩn bị xong, Mật Mật cứ giao cho tôi đi."

Mục Tư Diêu nghe xong, gật đầu, rồi đặt cô bé vào tay cô giúp việc.

"Rau củ đã được thái sẵn, Nam Nam, xuống bếp cùng mình đi!" Mục Tư Diêu kéo Cố Ân Nam xuống bếp. Cô ấy sở dĩ không để cô giúp việc làm vì thấy như vậy không có ý nghĩa, mọi người cùng nhau nấu mới vui.

"Được thôi, mình nói trước, giờ mình là đầu bếp chính rồi nhé!" Cố Ân Nam tự kỷ nói.

Cô giúp việc ôm đứa nhỏ bế dỗ một lúc, rồi liếc nhìn Mục Tư Diêu và Cố Ân Nam đang xuống bếp, lại nhìn Lưu Hiểu Viện và Kiều Mộng Tiêu phía dưới, mím môi.

Tim cô nàng đập rất nhanh, tay cũng ra mồ hôi. Một ý nghĩ cứ lởn vởn trong đầu, không thể xua đi.

"Mộng Tiêu, cùng nhau nấu ăn nào!" Cố Ân Nam xuống bếp, liền kéo tay Kiều Mộng Tiêu. "Mỗi người chúng ta trổ vài chiêu đi, xem ai làm ngon nhất. À... dù nói vậy hơi xấu hổ, nhưng mình cứ cảm giác người chiến thắng cuối cùng chắc chắn là mình rồi, ha ha ha!!"

"Được thôi." Kiều Mộng Tiêu đứng lên một cách thoải mái, rồi đi theo tới.

Lưu Hiểu Viện nhìn theo bóng họ, chần chừ không biết nên tiến tới hay ở lại. Cô ấy thực sự chưa biết cách đối mặt với Mục Tư Diêu. Chỉ là, cô quá muốn gặp Mục Tư Diêu một lần, nên dù thấy ngượng ngùng, vẫn quyết định đến.

Lúc này, cô giúp việc nhỏ cũng xuống bếp, ngồi cạnh Lưu Hiểu Viện.

Hai người mỉm cười với nhau, cô giúp việc nhỏ hỏi khẽ: "Cô là cô Lưu phải không?"

Lưu Hiểu Viện gật đầu, trong lòng tự hỏi sao hôm nay lại có nhiều người không quen biết mà gọi đúng tên mình thế này.

"Phu nhân thường nhắc đến cô, còn treo cả chân dung của cô trong phòng nữa, đó là cô ấy tự tay vẽ đấy." Cô giúp việc nhỏ khẽ nói với Lưu Hiểu Viện.

Lưu Hiểu Viện ngơ ngẩn.

Cô ấy nói thật sao? Nếu thật, nghĩa là trong lòng Mục Tư Diêu thật sự có hình bóng của cô sao?

Nhìn thấy phản ứng của Lưu Hiểu Viện, ý nghĩ tà ác trong lòng cô giúp việc lại lớn dần.

Sau đó, Lưu Hiểu Viện cũng đứng dậy, đi vào cùng ba người bên trong.

"Có gì đây... để tôi xào thịt bò nhé." Lưu Hiểu Viện bưng bát thịt bò tơ, nhìn qua, rồi nói.

Mục Tư Diêu vừa đổ một đĩa củ sen vào chảo, nghe thấy giọng Lưu Hiểu Viện, liền ngừng lại, cầm cái xẻng quay đầu nhìn cô.

"Cẩn thận, sắp cháy rồi." Lưu Hiểu Viện nhắc nhở Mục Tư Diêu một cách tỉ mỉ.

Mục Tư Diêu gật đầu, rồi quay lại tiếp tục xào.

Cố Ân Nam ném nguyên liệu vào nồi, đậy nắp, bật bếp, vỗ tay thở phào một hơi.

Nhưng không hiểu sao, trong lòng lại thấy có chút nặng nề. Thường khi có cảm giác này, đều sẽ gặp một vài chuyện lạ lùng.

Cũng có thể, là tự cô suy nghĩ quá nhiều thôi.

******

Chương trước Chương tiếp
Loading...