[BHTT] [EDIT HOÀN] - Phúc Hắc Cố Sự - Mị Cốt
Chương 37
Chương 37Khi biết Kiều Mộng Tiêu dẫn thêm một người về nhà, Kiều Ngọc Anh liền hỏi:
"Dẫn ai về thế? Con cuối cùng cũng có bạn trai rồi hả?"Kiều Mộng Tiêu chỉ đành bất lực đáp: "Không, là bạn gái.""Thật là..." Thế là, Kiều Ngọc Anh liền cụt hứng. Bà bình thản với hai chữ "bạn gái" không phải vì đặc biệt cởi mở, mà vì trong đầu bà đã tự động gán nó vào mục "bạn nữ giới". "Vậy khoảng chừng mấy giờ thì các con đến?""Bọn con chuẩn bị xuất phát ạ." Kiều Mộng Tiêu đáp. "Đừng nhớ con quá đấy nhé.""Lại giở trò này nữa à!" Kiều Ngọc Anh cười khẽ, dặn thêm mấy câu cẩn thận trên đường rồi mới cúp máy."Haizz... phải làm sao bây giờ..." Cố Ân Nam thấy Kiều Mộng Tiêu cúp điện thoại liền ngã xuống sofa, ôm ngực than thở."Sao thế?""Kiều lão đại, cậu nói xem, bao giờ hôn nhân đồng giới mới được hợp pháp hóa đây? Thật lòng mà nói, mình chẳng thích kiểu sống phải lén lút thế này chút nào. Mình chỉ muốn đường hoàng dẫn chị ra ngoài, gặp họ hàng bạn bè thì có thể hiên ngang giới thiệu: 'Đây là vợ tôi, Kiều Mộng Tiêu!'." Cố Ân Nam vừa nói vừa lăn một vòng trên sofa, đặt đầu lên đùi Kiều Mộng Tiêu."Kiều lão đại, tâm nguyện lớn nhất hiện giờ của mình là hai chúng ta được mặc những chiếc váy cưới đẹp nhất thế giới, mời mọi người đến dự, để ai nấy đều công nhận và chúc phúc cho chúng mình. Mình không cần thứ tình yêu kiểu trời long đất lở gì cả, chỉ cần nắm tay cậu đi đến cuối con đường. Khi cậu mệt mỏi, ngột ngạt khó thở, mình sẽ là dưỡng khí của cậu; khi mình xui xẻo, chông gai, cô độc, thì cậu sẽ là ngọn núi của mình." Càng nói, tâm trạng Cố Ân Nam lại càng trĩu nặng.Đôi lúc, cô cảm thấy cuộc đời mình toàn những điều trắc trở. Khi những trắc trở ấy quấn chặt lại trong lòng, người ta sẽ trở nên yếu đuối. Mà khi yếu đuối, rất dễ muốn buông bỏ niềm tin, lý tưởng, thậm chí cả sinh mệnh.Thế nhưng, Cố Ân Nam lại nghĩ, thà rằng mình chịu thêm nhiều khổ cực trong công việc, miễn là có thể dùng những khổ cực ấy để đổi lấy việc xã hội bớt kỳ thị những người đồng tính."Yên tâm đi, mình sẽ luôn ở bên cậu. Chỉ là, so với tờ giấy chứng nhận kết hôn, thì e rằng quan niệm con người mới là trở ngại lớn nhất. Cho dù luật pháp cho phép, nhưng nếu những người xung quanh không chấp nhận, vẫn ôm định kiến, thì cũng vô ích thôi. Giờ đừng nghĩ nhiều quá nữa, đi nào." Kiều Mộng Tiêu gõ nhẹ vào trán Cố Ân Nam rồi đứng dậy.Ngôi nhà của Kiều Ngọc Anh là do Kiều Mộng Tiêu mua, thoạt nhìn bên ngoài cũng không tệ, nhưng vào trong mới thấy cách bày trí, sửa sang khá xuề xòa."Dì vốn sinh ra trong gia đình nghèo khó, nên thói quen tiết kiệm ăn sâu rồi. Giờ tuy không cần sống kham khổ nữa, nhưng vẫn giữ thói quen ấy. Nên mình cũng để mặc dì thôi. Ngay cả đồ đạc trong nhà cũng do dì tìm thợ mộc quen biết làm cho, nói là như vậy rẻ hơn." Thấy Cố Ân Nam lộ vẻ ngạc nhiên, Kiều Mộng Tiêu chủ động giải thích.Cố Ân Nam nghe xong chỉ gật gù. Đúng vậy, đa phần người từng khổ cực đều thế. Dù đã có tiền, họ vẫn thích đi mua đồ giảm giá, đi chợ mặc cả từng đồng."Vì vậy, nếu dì có hỏi cậu cái gì bao nhiêu tiền, thì đừng nói thật, kẻo dì cho là cậu tiêu xài hoang phí." Kiều Mộng Tiêu vừa dừng xe, vừa nhắc nhở."OK!" Cố Ân Nam cười lớn, rồi cùng Kiều Mộng Tiêu vào nhà.Vừa bước vào, hương thức ăn đã lan tỏa khắp nơi.Cố Ân Nam vừa đổi giày vừa hít hà, mở miệng khen ngay: "Wow! Thơm quá!""Ô, thì ra là cháu à!" Nghe tiếng, Kiều Ngọc Anh ló đầu ra nhìn rồi chợt nói."Dì và cậu ấy quen nhau sao?" Kiều Mộng Tiêu đi đến cạnh dì, mở tủ lạnh định lấy nước uống."Dì ơi, không có coca hả?" Nhưng vừa mở tủ, Kiều Mộng Tiêu liền sững sờ."Uống coca làm gì, vừa đắt lại vừa hại sức khỏe, toàn chất phụ gia. Trên kia có nước cam dì tự làm, mang ra uống đi."Thế là, Kiều Mộng Tiêu đành lặng lẽ bê cái chậu to nước cam tự chế của dì đặt lên bàn, rồi khẽ lắc đầu với Cố Ân Nam."Bác gái, chúng ta... từng gặp rồi sao?" Cố Ân Nam ngẫm một lát, rồi hỏi."Ôi chao, trí nhớ bọn trẻ bây giờ thật tệ! Dĩ nhiên là gặp rồi! Lần đó, hồi các cháu học cấp hai, con gái dì – Tiểu Thiền giận dỗi bỏ nhà đi, dì đi tìm khắp nơi. Kết quả gặp cháu, cháu còn cùng dì tìm nó suốt một hồi lâu nữa!" Vừa nói, Kiều Ngọc Anh vừa bày đĩa lòng heo xào ra đĩa trắng."A, thì ra là bác! Bác Hoa Lan Trắng!" Nghe xong, Cố Ân Nam nhớ lại, reo lên.Đúng thế, cô từng gặp Kiều Ngọc Anh.Hình như là hồi lớp 6 thì phải. Không rõ từ khi nào, mỗi tối trên đường tan học về, Cố Ân Nam luôn thấy một bác gái bán hoa mộc lan bên đường. Trong cái giỏ nhỏ, những bông hoa trắng tinh khâu thành chuỗi bày ngay ngắn, rất đáng yêu.Thế là, Cố Ân Nam ngày nào cũng mua vài chuỗi mang về, đôi khi còn chuyện trò với bác ấy. Chẳng bao lâu sau, bác không còn xuất hiện nữa. Không ngờ, bác ấy chính là dì của Kiều Mộng Tiêu."Đúng rồi, cuối cùng cũng nhớ ra à?" Kiều Ngọc Anh cười, lau tay vào tạp dề, lại nói: "Không nghĩ tới cháu đã lớn thành thiếu nữ rồi!""Vâng, thoắt cái đã mười hai mười ba năm rồi. Xem ra chúng ta đúng là có duyên!" Cố Ân Nam cười hớn hở, liếc nhìn Kiều Mộng Tiêu đang múc nước cam vào cốc."Dưới bàn trà có kẹo đấy, cháu cứ tự nhiên, lấy mà ăn!" Kiều Ngọc Anh vừa dặn, vừa tiếp tục nấu nướng."Vâng ạ!" Cố Ân Nam liền chạy đi lấy mấy viên kẹo sô-cô-la, sau đó nhảy đến bên Kiều Mộng Tiêu, vỗ vai, nháy mắt nói: "Có duyên có duyên.""Ừ, có duyên. Đây." Kiều Mộng Tiêu mỉm cười, đặt ly nước cam đã rót sẵn trước mặt cô."Dì ơi, còn chú và Tiểu Thiền đâu ạ?" Kiều Mộng Tiêu vừa rót cốc nước lọc vừa hỏi."À, chú của cháu đi nhà người ta đánh cờ rồi, lát nữa mới về. Còn Tiểu Thiền thì hôm nay vừa tìm được việc ở thành phố bên cạnh, nên không về đâu." Kiều Ngọc Anh trả lời."Vậy à? Thế thì con lên phòng sạc điện thoại một lát, rồi xuống sau." Kiều Mộng Tiêu vừa nói vừa bưng ly nước dẫn Cố Ân Nam lên phòng."Vì sao cậu không uống cái này?" Vào đến phòng, Cố Ân Nam giơ ly nước cam hỏi."Cậu uống thử sẽ biết." Kiều Mộng Tiêu mỉm cười, lấy sạc điện thoại cắm vào ổ."Xì... nói nghe như thuốc độc ấy. Nhìn màu đẹp thế này chắc chắn ngon, cậu chỉ là quá kén chọn thôi. Mình thì không..." Vừa nói, Cố Ân Nam vừa nếm thử, kết quả thấy đắng nghét như thuốc nói không chừng thật sự còn có độc. Cô vội đặt ly sang một bên, rồi đánh trống lảng: "Hóa ra đây là phòng cậu à. Trông không giống phong cách của dì cậu chút nào.""Vì phòng này là mình tự thuê người thiết kế." Kiều Mộng Tiêu đáp, chỉ vào chiếc bàn thấp màu trắng ngoài ban công: "Cái bàn đó, lúc dì biết mình mua với giá hai vạn tệ, dì lải nhải cả nửa ngày. Mình bảo với dì rằng với điều kiện kinh tế hiện tại, hai vạn chẳng đáng gì. Vậy mà dì lại nói mình sống sung sướng quá rồi nên quên mất trên đời này vẫn còn nhiều người nghèo khổ. Nói thật, hai năm nay số tiền mình quyên góp chẳng ít đâu.""Khụ, bình tĩnh, bình tĩnh, cậu cũng biết mà, dì của cậu là người từng khổ cực mà." Cố Ân Nam an ủi."Ai mà chẳng từng khổ cực chứ." Kiều Mộng Tiêu đi ra ban công, hít sâu một hơi rồi nói: "Lúc khổ nhất, mua được một cái bánh bao cũng phải chia làm hai nửa, trưa một nửa, tối một nửa. Rõ ràng tiền thuê nhà mỗi tháng chỉ có năm mươi tệ, vậy mà vẫn không thể trả đúng hạn. Có lần sinh nhật lại gặp cảnh mất nước mất điện, khát lắm, muốn uống nước, nhưng vào siêu thị nhìn thấy nước khoáng một đồng một chai, lại liếm môi rồi quay về. Sau đó khi có nước, cũng chẳng kịp nấu, lấy ngay cốc hứng nước máy rồi uống liền. Khi đó, thật sự lòng đã nghĩ đến cái chết. May mắn là đến cuối tháng, ông chủ cuối cùng cũng trả số lương còn nợ."Cố Ân Nam lần đầu tiên nghe Kiều Mộng Tiêu kể về chuyện từng trải, vừa kinh ngạc vừa xót xa.Những ngày tháng như thế, Cố Ân Nam hoàn toàn không thể tưởng tượng được.Từ khi có ký ức, cô đã luôn sống trong cảnh cơm áo không lo.Hồi mẫu giáo, trong lớp cô là đứa ăn mặc đẹp nhất. Bởi vì cô có rất nhiều quần áo xinh xắn, giày xinh, nơ xinh, dây chuyền vòng tay lấp lánh. Đi học về nhà đều có xe đưa đón. Khi đó, các bạn trong lớp đều gọi cô là công chúa.Lên tiểu học, cô vẫn là đứa có gia cảnh khá giả nhất. Có đủ loại hộp bút vừa dễ thương vừa xa xỉ, có đủ thứ đồ dùng học tập kỳ quái; đi siêu thị thì mua toàn đồ ăn vặt mà người khác chỉ thấy trên tivi. Khi đó, bạn bè gọi cô là thiên kim tiểu thư.Lên cấp 2, cô có chiếc điện thoại đầu tiên. Thời đó điện thoại chưa phổ biến, nên cả lớp ai cũng ghen tị, thường vây quanh để sờ thử. Có lần điện thoại bị người ta làm rơi vỡ, lý do người đó đưa ra chỉ là: "Tao ngứa mắt vì nó khoe khoang!"Kỳ nghỉ, cô theo anh họ đi khắp nơi, trong nước ngoài nước đều đến, nên văn tả nghỉ hè lúc nào cũng đầy ắp trải nghiệm. Khi thầy đọc bài văn của cô, cả lớp lại xì xào, có người cay nghiệt bảo cô lại làm màu. Lúc ấy, bạn bè đặt cho cô biệt danh: con đĩ.Lên cấp 3, trường có nam ca sĩ tới biểu diễn, thấy cô thì chủ động bắt chuyện. Fan của anh ta ghen đỏ mắt. Nhưng thật ra, hai người quen nhau chỉ vì anh ta là bạn của anh họ.Vậy mà, mọi người vẫn gán cho cô biệt danh: con điếm.Lên đại học, để sống yên ổn, cô tuyệt đối không khoe gia thế, cũng không để lộ đồ hiệu trước mặt ai, nên lại được yêu mến. Dù có người đào ra thân phận "con nhà giàu", mọi người cũng không thấy xa cách, ngược lại vẫn thích cô. Chỉ thỉnh thoảng có người ghen tỵ nhan sắc, bảo rằng mặt đẹp như hoa kia chắc chắn là do dao kéo.Thực ra, ban đầu Cố Ân Nam thấy rất ấm ức. Cô nghĩ mình có làm gì sai đâu, sao người ta lại nhìn mình như vậy?Đặc biệt có lần, chắc là hồi cấp 2, đi mua sắm với bạn cùng lớp. Cô mua rất nhiều đồ, nhưng bạn kia chẳng mua gì. Cô tò mò hỏi:"Sao cậu không mua gì hết?"Bạn trả lời: "Đắt quá." Cô buột miệng: "Có gì mà đắt đâu?"Từ đó, bạn kia không chơi với cô nữa.Lúc đó, Cố Ân Nam còn nghĩ bạn có vấn đề. Rõ ràng mấy món kia chẳng đắt, chắc chắn chỉ viện cớ để tránh mình thôi.Giờ nghĩ lại, Cố Ân Nam thấy khi đó mình thật trẻ con, bị ghét cũng đáng đời.Chỉ là, cô không ngờ bên cạnh mình lại có người nghèo đến mức giống cảnh ngộ trong phim tài liệu về nạn đói. Lại càng không ngờ Kiều Mộng Tiêu từng là đứa trẻ nghèo khổ đến thế. Thế giới này, chẳng hề tươi đẹp như cô từng nghĩ."Kiều lão đại, mình thật sự ngưỡng mộ cậu!" Nghĩ tới đây, Cố Ân Nam thở ra một hơi, rồi bước tới, vòng tay ôm lấy Kiều Mộng Tiêu từ phía sau. "Cậu thật sự quá giỏi. Đương nhiên, mình cũng rất giỏi, nhìn trúng người lợi hại như thế.""Cậu đúng là lúc nào cũng không quên tự luyến. Chẳng lẽ xung quanh cậu bốn phương tám hướng toàn đặt gương?" Kiều Mộng Tiêu quay đầu hỏi với vẻ trêu chọc."Hả?""Nếu không thì sao việc gì cậu cũng lôi bản thân vào được thế, sóc nhỏ?" Kiều Mộng Tiêu quay lại, chọt ngón tay vào giữa chân mày cô."Còn dám cười mình, mình cắn chết cậu!" Cố Ân Nam trừng mắt, tức giận nhìn chằm chằm Kiều Mộng Tiêu.Sau đó, cả hai cùng xuống lầu giúp Kiều Ngọc Anh làm việc.Đến giờ cơm, quả nhiên chồng của Kiều Ngọc Anh – Tần Đại Trụ – trở về đúng giờ.Mọi người chào hỏi xong, cùng ngồi ăn cơm.Kiều Ngọc Anh rất nhiệt tình, liên tục gắp thức ăn cho Cố Ân Nam và Kiều Mộng Tiêu, hệt như muốn nhét hết cả bàn đồ ăn vào bụng họ vậy."Hôm nay ra ngoài lại đi chơi bời với mấy đám bạn hư hỏng chứ gì?" Sau đó, Kiều Ngọc Anh lại gắp miếng xá xíu bỏ vào bát Tần Đại Trụ."Nói bạn bè người ta vậy khó nghe quá..." Tần Đại Trụ vốn muốn cãi, nhưng bị Kiều Ngọc Anh lườm một cái, lập tức rụt cổ, nuốt hết lời định nói."Con trai của lão Trương về rồi, bà biết không?" Một lát sau, Tần Đại Trụ ngẩng đầu nói."Trương Hạo?" Kiều Mộng Tiêu nhìn sang."Nó về rồi à? Ôi chao, chắc mẹ nó mừng phát điên rồi đi? Có phải lại khoe khắp nơi là con trai mua cho bao nhiêu thứ không?" Kiều Ngọc Anh bỏ hạt đậu nành vào miệng, rồi lại gắp giá trong món thịt bò xào cay."Mừng cái gì, nghe nói Trương Hạo dẫn một người đàn ông về." Tần Đại Trụ tiếp lời."Ý gì vậy?" Kiều Ngọc Anh khựng lại.Kiều Mộng Tiêu và Cố Ân Nam nhìn nhau, cũng ngừng đũa."Có người đến nhà họ định mượn đồ, gõ cửa thì nghe bên trong mẹ Trương Hạo khóc lóc hét: 'Tao không có đứa con bất hiếu như mày! Hai thằng đàn ông quấn lấy nhau không thấy nhục à, còn dám nói muốn sang nước ngoài đăng ký kết hôn? Tao nói cho mày biết, mày mà dám làm thế, tao sẽ uống thuốc chết cho mày xem!'" Tần Đại Trụ vừa kể vừa làm động tác minh họa.Nghe xong, Kiều Ngọc Anh nheo mắt lại, sau đó cảm thán: "Chà... mẹ nó thật là thảm.""Ừ. Năm ngoái bà ấy còn khoe là con trai xem mắt thành công, cuối năm nay sẽ cưới, chẳng mấy mà có cháu bế. Giờ thì..." Tần Đại Trụ lắc đầu."Bất hiếu có ba điều, không có con nối dõi là tội lớn nhất. Huống hồ, đây đâu chỉ là chuyện nối dõi! Còn đi làm cái trò đồng tính, muốn bị trời phạt sao! Mà chuyện này lộ ra, cả nhà bọn họ mất hết mặt mũi chứ còn gì. Nói thật, nếu tôi là mẹ Trương Hạo, tôi cũng uống thuốc cho xong!" Kiều Ngọc Anh nói xong, lại cúi đầu ăn cơm."Ừ, xã hội bây giờ là thế, bại hoại, bại hoại!" Tần Đại Trụ phụ họa."Tôi không hiểu nổi, sao cùng giới lại có thể yêu nhau được? Hoàn toàn trái lẽ trời. Nếu con gái tôi mà thích phụ nữ, tôi sẽ đánh chết nó!" Kiều Ngọc Anh nghĩ rồi buông thêm.Cố Ân Nam chỉ cảm thấy, nghe bọn họ nói những lời kia, lồng ngực cô co thắt từng hồi, rất khó chịu.Nắm đũa chọc vào cơm, cô chỉ cảm thấy, chẳng còn chút khẩu vị nào.Quay sang nhìn Kiều Mộng Tiêu bên cạnh, nhưng lại không thấy nàng lộ vẻ gì khác thường."À này, bạn học Cố, nhìn cháu cũng không còn nhỏ, có bạn trai chưa?" Kiều Ngọc Anh bất ngờ đổi chủ đề, hỏi Cố Ân Nam."Cháu... chưa có. Cháu muốn trải nghiệm thêm đã, chuyện yêu đương để sau. Với lại, phụ nữ đâu nhất thiết phải dựa vào đàn ông mới sống được." Cố Ân Nam gượng cười."Haiz, con gái bây giờ, tôi thật chẳng hiểu nổi. Mộng Tiêu nghĩ thế, cháu cũng nghĩ thế, chẳng biết nói sao. Thế hệ chúng tôi, lấy chồng sinh con là chuyện hệ trọng nhất đời. Con gái mà đến tuổi còn chưa lấy chồng thì khó mà có người để ý. Với lại, các cháu chẳng phải thích chưng diện sao? Lấy chồng sinh con sớm thì dáng dễ hồi phục, không nhanh già..." Kiều Ngọc Anh đã mở miệng thì không hãm được."Dì à, ăn cơm thì đừng nói mãi mấy chuyện này nữa được không?" Kiều Mộng Tiêu cuối cùng cũng nhịn không nổi."Được rồi, ăn cơm đi—" Kiều Ngọc Anh nói, nhưng vẫn liếc nàng một cái.*****
"Dẫn ai về thế? Con cuối cùng cũng có bạn trai rồi hả?"Kiều Mộng Tiêu chỉ đành bất lực đáp: "Không, là bạn gái.""Thật là..." Thế là, Kiều Ngọc Anh liền cụt hứng. Bà bình thản với hai chữ "bạn gái" không phải vì đặc biệt cởi mở, mà vì trong đầu bà đã tự động gán nó vào mục "bạn nữ giới". "Vậy khoảng chừng mấy giờ thì các con đến?""Bọn con chuẩn bị xuất phát ạ." Kiều Mộng Tiêu đáp. "Đừng nhớ con quá đấy nhé.""Lại giở trò này nữa à!" Kiều Ngọc Anh cười khẽ, dặn thêm mấy câu cẩn thận trên đường rồi mới cúp máy."Haizz... phải làm sao bây giờ..." Cố Ân Nam thấy Kiều Mộng Tiêu cúp điện thoại liền ngã xuống sofa, ôm ngực than thở."Sao thế?""Kiều lão đại, cậu nói xem, bao giờ hôn nhân đồng giới mới được hợp pháp hóa đây? Thật lòng mà nói, mình chẳng thích kiểu sống phải lén lút thế này chút nào. Mình chỉ muốn đường hoàng dẫn chị ra ngoài, gặp họ hàng bạn bè thì có thể hiên ngang giới thiệu: 'Đây là vợ tôi, Kiều Mộng Tiêu!'." Cố Ân Nam vừa nói vừa lăn một vòng trên sofa, đặt đầu lên đùi Kiều Mộng Tiêu."Kiều lão đại, tâm nguyện lớn nhất hiện giờ của mình là hai chúng ta được mặc những chiếc váy cưới đẹp nhất thế giới, mời mọi người đến dự, để ai nấy đều công nhận và chúc phúc cho chúng mình. Mình không cần thứ tình yêu kiểu trời long đất lở gì cả, chỉ cần nắm tay cậu đi đến cuối con đường. Khi cậu mệt mỏi, ngột ngạt khó thở, mình sẽ là dưỡng khí của cậu; khi mình xui xẻo, chông gai, cô độc, thì cậu sẽ là ngọn núi của mình." Càng nói, tâm trạng Cố Ân Nam lại càng trĩu nặng.Đôi lúc, cô cảm thấy cuộc đời mình toàn những điều trắc trở. Khi những trắc trở ấy quấn chặt lại trong lòng, người ta sẽ trở nên yếu đuối. Mà khi yếu đuối, rất dễ muốn buông bỏ niềm tin, lý tưởng, thậm chí cả sinh mệnh.Thế nhưng, Cố Ân Nam lại nghĩ, thà rằng mình chịu thêm nhiều khổ cực trong công việc, miễn là có thể dùng những khổ cực ấy để đổi lấy việc xã hội bớt kỳ thị những người đồng tính."Yên tâm đi, mình sẽ luôn ở bên cậu. Chỉ là, so với tờ giấy chứng nhận kết hôn, thì e rằng quan niệm con người mới là trở ngại lớn nhất. Cho dù luật pháp cho phép, nhưng nếu những người xung quanh không chấp nhận, vẫn ôm định kiến, thì cũng vô ích thôi. Giờ đừng nghĩ nhiều quá nữa, đi nào." Kiều Mộng Tiêu gõ nhẹ vào trán Cố Ân Nam rồi đứng dậy.Ngôi nhà của Kiều Ngọc Anh là do Kiều Mộng Tiêu mua, thoạt nhìn bên ngoài cũng không tệ, nhưng vào trong mới thấy cách bày trí, sửa sang khá xuề xòa."Dì vốn sinh ra trong gia đình nghèo khó, nên thói quen tiết kiệm ăn sâu rồi. Giờ tuy không cần sống kham khổ nữa, nhưng vẫn giữ thói quen ấy. Nên mình cũng để mặc dì thôi. Ngay cả đồ đạc trong nhà cũng do dì tìm thợ mộc quen biết làm cho, nói là như vậy rẻ hơn." Thấy Cố Ân Nam lộ vẻ ngạc nhiên, Kiều Mộng Tiêu chủ động giải thích.Cố Ân Nam nghe xong chỉ gật gù. Đúng vậy, đa phần người từng khổ cực đều thế. Dù đã có tiền, họ vẫn thích đi mua đồ giảm giá, đi chợ mặc cả từng đồng."Vì vậy, nếu dì có hỏi cậu cái gì bao nhiêu tiền, thì đừng nói thật, kẻo dì cho là cậu tiêu xài hoang phí." Kiều Mộng Tiêu vừa dừng xe, vừa nhắc nhở."OK!" Cố Ân Nam cười lớn, rồi cùng Kiều Mộng Tiêu vào nhà.Vừa bước vào, hương thức ăn đã lan tỏa khắp nơi.Cố Ân Nam vừa đổi giày vừa hít hà, mở miệng khen ngay: "Wow! Thơm quá!""Ô, thì ra là cháu à!" Nghe tiếng, Kiều Ngọc Anh ló đầu ra nhìn rồi chợt nói."Dì và cậu ấy quen nhau sao?" Kiều Mộng Tiêu đi đến cạnh dì, mở tủ lạnh định lấy nước uống."Dì ơi, không có coca hả?" Nhưng vừa mở tủ, Kiều Mộng Tiêu liền sững sờ."Uống coca làm gì, vừa đắt lại vừa hại sức khỏe, toàn chất phụ gia. Trên kia có nước cam dì tự làm, mang ra uống đi."Thế là, Kiều Mộng Tiêu đành lặng lẽ bê cái chậu to nước cam tự chế của dì đặt lên bàn, rồi khẽ lắc đầu với Cố Ân Nam."Bác gái, chúng ta... từng gặp rồi sao?" Cố Ân Nam ngẫm một lát, rồi hỏi."Ôi chao, trí nhớ bọn trẻ bây giờ thật tệ! Dĩ nhiên là gặp rồi! Lần đó, hồi các cháu học cấp hai, con gái dì – Tiểu Thiền giận dỗi bỏ nhà đi, dì đi tìm khắp nơi. Kết quả gặp cháu, cháu còn cùng dì tìm nó suốt một hồi lâu nữa!" Vừa nói, Kiều Ngọc Anh vừa bày đĩa lòng heo xào ra đĩa trắng."A, thì ra là bác! Bác Hoa Lan Trắng!" Nghe xong, Cố Ân Nam nhớ lại, reo lên.Đúng thế, cô từng gặp Kiều Ngọc Anh.Hình như là hồi lớp 6 thì phải. Không rõ từ khi nào, mỗi tối trên đường tan học về, Cố Ân Nam luôn thấy một bác gái bán hoa mộc lan bên đường. Trong cái giỏ nhỏ, những bông hoa trắng tinh khâu thành chuỗi bày ngay ngắn, rất đáng yêu.Thế là, Cố Ân Nam ngày nào cũng mua vài chuỗi mang về, đôi khi còn chuyện trò với bác ấy. Chẳng bao lâu sau, bác không còn xuất hiện nữa. Không ngờ, bác ấy chính là dì của Kiều Mộng Tiêu."Đúng rồi, cuối cùng cũng nhớ ra à?" Kiều Ngọc Anh cười, lau tay vào tạp dề, lại nói: "Không nghĩ tới cháu đã lớn thành thiếu nữ rồi!""Vâng, thoắt cái đã mười hai mười ba năm rồi. Xem ra chúng ta đúng là có duyên!" Cố Ân Nam cười hớn hở, liếc nhìn Kiều Mộng Tiêu đang múc nước cam vào cốc."Dưới bàn trà có kẹo đấy, cháu cứ tự nhiên, lấy mà ăn!" Kiều Ngọc Anh vừa dặn, vừa tiếp tục nấu nướng."Vâng ạ!" Cố Ân Nam liền chạy đi lấy mấy viên kẹo sô-cô-la, sau đó nhảy đến bên Kiều Mộng Tiêu, vỗ vai, nháy mắt nói: "Có duyên có duyên.""Ừ, có duyên. Đây." Kiều Mộng Tiêu mỉm cười, đặt ly nước cam đã rót sẵn trước mặt cô."Dì ơi, còn chú và Tiểu Thiền đâu ạ?" Kiều Mộng Tiêu vừa rót cốc nước lọc vừa hỏi."À, chú của cháu đi nhà người ta đánh cờ rồi, lát nữa mới về. Còn Tiểu Thiền thì hôm nay vừa tìm được việc ở thành phố bên cạnh, nên không về đâu." Kiều Ngọc Anh trả lời."Vậy à? Thế thì con lên phòng sạc điện thoại một lát, rồi xuống sau." Kiều Mộng Tiêu vừa nói vừa bưng ly nước dẫn Cố Ân Nam lên phòng."Vì sao cậu không uống cái này?" Vào đến phòng, Cố Ân Nam giơ ly nước cam hỏi."Cậu uống thử sẽ biết." Kiều Mộng Tiêu mỉm cười, lấy sạc điện thoại cắm vào ổ."Xì... nói nghe như thuốc độc ấy. Nhìn màu đẹp thế này chắc chắn ngon, cậu chỉ là quá kén chọn thôi. Mình thì không..." Vừa nói, Cố Ân Nam vừa nếm thử, kết quả thấy đắng nghét như thuốc nói không chừng thật sự còn có độc. Cô vội đặt ly sang một bên, rồi đánh trống lảng: "Hóa ra đây là phòng cậu à. Trông không giống phong cách của dì cậu chút nào.""Vì phòng này là mình tự thuê người thiết kế." Kiều Mộng Tiêu đáp, chỉ vào chiếc bàn thấp màu trắng ngoài ban công: "Cái bàn đó, lúc dì biết mình mua với giá hai vạn tệ, dì lải nhải cả nửa ngày. Mình bảo với dì rằng với điều kiện kinh tế hiện tại, hai vạn chẳng đáng gì. Vậy mà dì lại nói mình sống sung sướng quá rồi nên quên mất trên đời này vẫn còn nhiều người nghèo khổ. Nói thật, hai năm nay số tiền mình quyên góp chẳng ít đâu.""Khụ, bình tĩnh, bình tĩnh, cậu cũng biết mà, dì của cậu là người từng khổ cực mà." Cố Ân Nam an ủi."Ai mà chẳng từng khổ cực chứ." Kiều Mộng Tiêu đi ra ban công, hít sâu một hơi rồi nói: "Lúc khổ nhất, mua được một cái bánh bao cũng phải chia làm hai nửa, trưa một nửa, tối một nửa. Rõ ràng tiền thuê nhà mỗi tháng chỉ có năm mươi tệ, vậy mà vẫn không thể trả đúng hạn. Có lần sinh nhật lại gặp cảnh mất nước mất điện, khát lắm, muốn uống nước, nhưng vào siêu thị nhìn thấy nước khoáng một đồng một chai, lại liếm môi rồi quay về. Sau đó khi có nước, cũng chẳng kịp nấu, lấy ngay cốc hứng nước máy rồi uống liền. Khi đó, thật sự lòng đã nghĩ đến cái chết. May mắn là đến cuối tháng, ông chủ cuối cùng cũng trả số lương còn nợ."Cố Ân Nam lần đầu tiên nghe Kiều Mộng Tiêu kể về chuyện từng trải, vừa kinh ngạc vừa xót xa.Những ngày tháng như thế, Cố Ân Nam hoàn toàn không thể tưởng tượng được.Từ khi có ký ức, cô đã luôn sống trong cảnh cơm áo không lo.Hồi mẫu giáo, trong lớp cô là đứa ăn mặc đẹp nhất. Bởi vì cô có rất nhiều quần áo xinh xắn, giày xinh, nơ xinh, dây chuyền vòng tay lấp lánh. Đi học về nhà đều có xe đưa đón. Khi đó, các bạn trong lớp đều gọi cô là công chúa.Lên tiểu học, cô vẫn là đứa có gia cảnh khá giả nhất. Có đủ loại hộp bút vừa dễ thương vừa xa xỉ, có đủ thứ đồ dùng học tập kỳ quái; đi siêu thị thì mua toàn đồ ăn vặt mà người khác chỉ thấy trên tivi. Khi đó, bạn bè gọi cô là thiên kim tiểu thư.Lên cấp 2, cô có chiếc điện thoại đầu tiên. Thời đó điện thoại chưa phổ biến, nên cả lớp ai cũng ghen tị, thường vây quanh để sờ thử. Có lần điện thoại bị người ta làm rơi vỡ, lý do người đó đưa ra chỉ là: "Tao ngứa mắt vì nó khoe khoang!"Kỳ nghỉ, cô theo anh họ đi khắp nơi, trong nước ngoài nước đều đến, nên văn tả nghỉ hè lúc nào cũng đầy ắp trải nghiệm. Khi thầy đọc bài văn của cô, cả lớp lại xì xào, có người cay nghiệt bảo cô lại làm màu. Lúc ấy, bạn bè đặt cho cô biệt danh: con đĩ.Lên cấp 3, trường có nam ca sĩ tới biểu diễn, thấy cô thì chủ động bắt chuyện. Fan của anh ta ghen đỏ mắt. Nhưng thật ra, hai người quen nhau chỉ vì anh ta là bạn của anh họ.Vậy mà, mọi người vẫn gán cho cô biệt danh: con điếm.Lên đại học, để sống yên ổn, cô tuyệt đối không khoe gia thế, cũng không để lộ đồ hiệu trước mặt ai, nên lại được yêu mến. Dù có người đào ra thân phận "con nhà giàu", mọi người cũng không thấy xa cách, ngược lại vẫn thích cô. Chỉ thỉnh thoảng có người ghen tỵ nhan sắc, bảo rằng mặt đẹp như hoa kia chắc chắn là do dao kéo.Thực ra, ban đầu Cố Ân Nam thấy rất ấm ức. Cô nghĩ mình có làm gì sai đâu, sao người ta lại nhìn mình như vậy?Đặc biệt có lần, chắc là hồi cấp 2, đi mua sắm với bạn cùng lớp. Cô mua rất nhiều đồ, nhưng bạn kia chẳng mua gì. Cô tò mò hỏi:"Sao cậu không mua gì hết?"Bạn trả lời: "Đắt quá." Cô buột miệng: "Có gì mà đắt đâu?"Từ đó, bạn kia không chơi với cô nữa.Lúc đó, Cố Ân Nam còn nghĩ bạn có vấn đề. Rõ ràng mấy món kia chẳng đắt, chắc chắn chỉ viện cớ để tránh mình thôi.Giờ nghĩ lại, Cố Ân Nam thấy khi đó mình thật trẻ con, bị ghét cũng đáng đời.Chỉ là, cô không ngờ bên cạnh mình lại có người nghèo đến mức giống cảnh ngộ trong phim tài liệu về nạn đói. Lại càng không ngờ Kiều Mộng Tiêu từng là đứa trẻ nghèo khổ đến thế. Thế giới này, chẳng hề tươi đẹp như cô từng nghĩ."Kiều lão đại, mình thật sự ngưỡng mộ cậu!" Nghĩ tới đây, Cố Ân Nam thở ra một hơi, rồi bước tới, vòng tay ôm lấy Kiều Mộng Tiêu từ phía sau. "Cậu thật sự quá giỏi. Đương nhiên, mình cũng rất giỏi, nhìn trúng người lợi hại như thế.""Cậu đúng là lúc nào cũng không quên tự luyến. Chẳng lẽ xung quanh cậu bốn phương tám hướng toàn đặt gương?" Kiều Mộng Tiêu quay đầu hỏi với vẻ trêu chọc."Hả?""Nếu không thì sao việc gì cậu cũng lôi bản thân vào được thế, sóc nhỏ?" Kiều Mộng Tiêu quay lại, chọt ngón tay vào giữa chân mày cô."Còn dám cười mình, mình cắn chết cậu!" Cố Ân Nam trừng mắt, tức giận nhìn chằm chằm Kiều Mộng Tiêu.Sau đó, cả hai cùng xuống lầu giúp Kiều Ngọc Anh làm việc.Đến giờ cơm, quả nhiên chồng của Kiều Ngọc Anh – Tần Đại Trụ – trở về đúng giờ.Mọi người chào hỏi xong, cùng ngồi ăn cơm.Kiều Ngọc Anh rất nhiệt tình, liên tục gắp thức ăn cho Cố Ân Nam và Kiều Mộng Tiêu, hệt như muốn nhét hết cả bàn đồ ăn vào bụng họ vậy."Hôm nay ra ngoài lại đi chơi bời với mấy đám bạn hư hỏng chứ gì?" Sau đó, Kiều Ngọc Anh lại gắp miếng xá xíu bỏ vào bát Tần Đại Trụ."Nói bạn bè người ta vậy khó nghe quá..." Tần Đại Trụ vốn muốn cãi, nhưng bị Kiều Ngọc Anh lườm một cái, lập tức rụt cổ, nuốt hết lời định nói."Con trai của lão Trương về rồi, bà biết không?" Một lát sau, Tần Đại Trụ ngẩng đầu nói."Trương Hạo?" Kiều Mộng Tiêu nhìn sang."Nó về rồi à? Ôi chao, chắc mẹ nó mừng phát điên rồi đi? Có phải lại khoe khắp nơi là con trai mua cho bao nhiêu thứ không?" Kiều Ngọc Anh bỏ hạt đậu nành vào miệng, rồi lại gắp giá trong món thịt bò xào cay."Mừng cái gì, nghe nói Trương Hạo dẫn một người đàn ông về." Tần Đại Trụ tiếp lời."Ý gì vậy?" Kiều Ngọc Anh khựng lại.Kiều Mộng Tiêu và Cố Ân Nam nhìn nhau, cũng ngừng đũa."Có người đến nhà họ định mượn đồ, gõ cửa thì nghe bên trong mẹ Trương Hạo khóc lóc hét: 'Tao không có đứa con bất hiếu như mày! Hai thằng đàn ông quấn lấy nhau không thấy nhục à, còn dám nói muốn sang nước ngoài đăng ký kết hôn? Tao nói cho mày biết, mày mà dám làm thế, tao sẽ uống thuốc chết cho mày xem!'" Tần Đại Trụ vừa kể vừa làm động tác minh họa.Nghe xong, Kiều Ngọc Anh nheo mắt lại, sau đó cảm thán: "Chà... mẹ nó thật là thảm.""Ừ. Năm ngoái bà ấy còn khoe là con trai xem mắt thành công, cuối năm nay sẽ cưới, chẳng mấy mà có cháu bế. Giờ thì..." Tần Đại Trụ lắc đầu."Bất hiếu có ba điều, không có con nối dõi là tội lớn nhất. Huống hồ, đây đâu chỉ là chuyện nối dõi! Còn đi làm cái trò đồng tính, muốn bị trời phạt sao! Mà chuyện này lộ ra, cả nhà bọn họ mất hết mặt mũi chứ còn gì. Nói thật, nếu tôi là mẹ Trương Hạo, tôi cũng uống thuốc cho xong!" Kiều Ngọc Anh nói xong, lại cúi đầu ăn cơm."Ừ, xã hội bây giờ là thế, bại hoại, bại hoại!" Tần Đại Trụ phụ họa."Tôi không hiểu nổi, sao cùng giới lại có thể yêu nhau được? Hoàn toàn trái lẽ trời. Nếu con gái tôi mà thích phụ nữ, tôi sẽ đánh chết nó!" Kiều Ngọc Anh nghĩ rồi buông thêm.Cố Ân Nam chỉ cảm thấy, nghe bọn họ nói những lời kia, lồng ngực cô co thắt từng hồi, rất khó chịu.Nắm đũa chọc vào cơm, cô chỉ cảm thấy, chẳng còn chút khẩu vị nào.Quay sang nhìn Kiều Mộng Tiêu bên cạnh, nhưng lại không thấy nàng lộ vẻ gì khác thường."À này, bạn học Cố, nhìn cháu cũng không còn nhỏ, có bạn trai chưa?" Kiều Ngọc Anh bất ngờ đổi chủ đề, hỏi Cố Ân Nam."Cháu... chưa có. Cháu muốn trải nghiệm thêm đã, chuyện yêu đương để sau. Với lại, phụ nữ đâu nhất thiết phải dựa vào đàn ông mới sống được." Cố Ân Nam gượng cười."Haiz, con gái bây giờ, tôi thật chẳng hiểu nổi. Mộng Tiêu nghĩ thế, cháu cũng nghĩ thế, chẳng biết nói sao. Thế hệ chúng tôi, lấy chồng sinh con là chuyện hệ trọng nhất đời. Con gái mà đến tuổi còn chưa lấy chồng thì khó mà có người để ý. Với lại, các cháu chẳng phải thích chưng diện sao? Lấy chồng sinh con sớm thì dáng dễ hồi phục, không nhanh già..." Kiều Ngọc Anh đã mở miệng thì không hãm được."Dì à, ăn cơm thì đừng nói mãi mấy chuyện này nữa được không?" Kiều Mộng Tiêu cuối cùng cũng nhịn không nổi."Được rồi, ăn cơm đi—" Kiều Ngọc Anh nói, nhưng vẫn liếc nàng một cái.*****