[BHTT] [EDIT HOÀN] - Phúc Hắc Cố Sự - Mị Cốt

Chương 28: Là hai người



Chương 28: Là hai người

Cố Ân Nam ngồi lên xe, Kiều Mộng Tiêu liền khởi động động cơ.

Trên suốt chặng đường, hai người không nói gì với nhau. Cố Ân Nam thi thoảng quay đầu nhìn sang người phụ nữ bên cạnh, nhưng Kiều Mộng Tiêu chỉ tập trung lái xe, làm bộ như không biết có ai đang nhìn mình.

Thế là, Cố Ân Nam đành lại quay mặt đi, nhìn ra cảnh vật ngoài cửa sổ.

Ánh đèn đường lấp lánh xen lẫn với bầu trời sao mênh mông, tạo nên một cảnh tượng vừa kỳ lạ vừa yên tĩnh.

Không lâu sau, xe đã đến nhà Cố Ân Nam.

Ngôi biệt thự này, từ sơn tường đến thiết kế sân vườn, đều theo gợi ý của Cố Ân Nam. Về phần ba mẹ cô, cơ bản là chẳng quản gì, nghe con gái muốn tự tay trang trí, liền vui vẻ giao toàn bộ công việc cho cô.

Vậy là, ngôi nhà được Cố Ân Nam "biến hóa" thành hình dạng kỳ lạ nhưng độc đáo.

Tông màu chủ đạo của biệt thự là màu đất nung, nâu nhạt và mà trắng ngà. Thảm cỏ xanh biếc, hàng rào gỗ trắng, mái nhọn đỏ sẫm tinh xảo... nhìn từ xa, giống như một chiếc bánh ngọt hoa tươi sô-cô-la vừa cắt xong, vừa lãng mạn vừa mang chút cảm giác cổ tích.

Xe dừng lại, Cố Ân Nam bước xuống. Nghĩ một chút, cô quay lại nhìn Kiều Mộng Tiêu: "Các cậu lát nữa đi đâu? Nhà cậu chắc cũng không còn ai ở nữa rồi."

"Tôi đã đặt khách sạn rồi." Kiều Mộng Tiêu đáp.

"Ở nhà tôi đi." Cố Ân Nam trả lời thẳng thắn.

"Không cần." Kiều Mộng Tiêu từ chối.

"Ở nhà tôi chẳng lẽ uỷ khuất cậu sao?" Cố Ân Nam vô thức nhíu mày.

"Vậy thì ăn xong rồi đi cũng được." Cố Ân Nam nghĩ một chút, rồi nói: "Nhà rộng thế này, chỉ mình tôi ở, rất tịch mịch."

Kiều Mộng Tiêu suy nghĩ một lát, rồi nói: "Được thôi."

Thấy Kiều Mộng Tiêu cuối cùng cũng đồng ý, Cố Ân Nam cảm thấy trong lòng hơi phấn khích. Tại sao lại phấn khích? Cô cũng không rõ, nhưng có lẽ vì từ khi quen biết đến giờ, hai người luôn có khúc mắc, giờ lại hóa giải hiểu lầm, nên đối với đối phương nảy sinh cảm giác mới mẻ.

Lái xe vào gara xong, Kiều Mộng Tiêu và Cố Ân Nam cùng bước vào nhà.

Vào cửa, thay giày, bật đèn, trước mắt là một không gian trắng tinh khôi, phòng khách rộng rãi và bếp mở nối với cửa sổ lá chớp, hòa quyện với cảnh vật tự nhiên bên ngoài, vừa thanh thoát vừa dễ chịu.

"Quả đúng là nhà họ Cố, thật sự giàu có." Kiều Mộng Tiêu nhìn quanh nhà, thốt lên.

"Thật ra đôi khi tôi thấy mấy thứ này chỉ là hình thức. Tôi thà nghèo một chút, chỉ mong ba mẹ ở cạnh tôi nhiều hơn. Hơn nữa, tiền đôi khi là thứ xấu xa. Bon họ nghĩ tôi không biết, nhưng thực ra tôi đã biết từ lâu, bọn họ không hợp nhau đã lâu rồi." Cố Ân Nam vừa rửa ly vừa nói, rồi hỏi: "Cậu muốn uống gì không? Có sữa, nước cam, giấm táo, trà lý chua đen, hồng trà, trà xanh, trà Phổ Nhĩ... à, cái này là gì nhỉ..."

Cô lấy ra một gói giấy bọc lá trà từ tủ, xé ra, đưa lên mũi ngửi, rồi như phát hiện ra đại lục mới, quay lại nhìn Kiều Mộng Tiêu.

"Tôi xem xem." Kiều Mộng Tiêu đi đến, nhận gói trà, xem qua rồi nói: "Đây là trà Đại Bàng."

"Giỏi thật, chỉ nhìn qua đã có thể nhận ra!" Cố Ân Nam đặt tay lên vai Kiều Mộng Tiêu, vỗ vài cái như một tên côn đồ.

Nhưng sau đó, cô lại từ từ rút tay về.

Cổ và vai Kiều Mộng Tiêu trông rất đẹp, có lẽ do đường cong quá mức nhu hoà mềm mại và dài thon, khiến người ta cảm thấy một loại cảm giác rất thanh lịch. Thêm làn da mịn màng, cảm giác chạm vào... cực kỳ thích!

"Không phải giỏi, chỉ là hồi nhỏ tôi thường uống. Lúc tôi còn rất nhỏ, bở vì người trong nhà thích uống trà nên tự trồng, loại lúc ấy trồng là loại này, chính là trà Đại Bàng. À đúng rồi, loại trà này còn có tên khác là 'Trà Trường Thọ'." Kiều Mộng Tiêu nói xong thở ra một hơi, nói tiếp: "Đột nhiên thấy thật hoài niệm."

"Trường thọ à, không tệ, không tệ. Vậy chúng ta uống loại này đi!" Cố Ân Nam vuốt tai, nhận lấy trà từ tay Kiều Mộng Tiêu, rồi quay đi đổ nước vào ấm và cắm điện.

"Để tôi làm đi, đại tiểu thư." Kiều Mộng Tiêu nhìn Cố Ân Nam loay hoay một lúc, rồi với tay lấy cái ấm trên bếp.

"Được, cậu làm đi." Cố Ân Nam nhún vai, không tranh với nàng.

Kiều Mộng Tiêu rửa ấm xong, cho nước lạnh vào, ngón tay nhỏ nhắn cầm lên cái kẹp nhỏ, nhặt vài lá trà cho vào rồi mới bật bếp.

Cố Ân Nam cảm thấy, Kiều Mộng Tiêu lúc này khác hẳn so với ban ngày. Ban ngày Kiều Mộng Tiêu tràn đầy sinh khí, khí chất mạnh mẽ, đẹp đến kiêu ngạo.

Nhưng lúc này, Kiều Mộng Tiêu lại cho người cảm giác im lặng thuần mỹ, thuần khiết như tuyết đầu xuân rơi nhẹ. Vai mảnh, eo thon, nhìn thôi cũng quên đời.

Cố Ân Nam bỗng tràn lên trong lòng một nỗi buồn man mác. Ma sui quỷ khiến, cô quay người sang chỗ khác, lấy túi trên ghế, rút ra chiếc vòng cổ mắt mèo xanh, giơ dưới ánh đèn xem kỹ một chút, rồi đặt trong tay, quay lại nhìn Kiều Mộng Tiêu.

Có phải ảo giác không? Sao cảm giác ở với Kiều Mộng Tiêu lại quen thuộc đến thế?

"Kiều Dịch..." Nghĩ vậy, Cố Ân Nam vô thức thốt ra cái tên này.

Sau đó, cô nhận ra Kiều Mộng Tiêu giống như lập tức có phản xạ, quay đầu nhìn cô.

"Cô ấy lại không có ở đây, cậu gọi nhầm người rồi." Kiều Mộng Tiêu dừng lại một nhịp, sau đó nói với tốc độ cực kỳ nhanh.

"À, không có gì, chỉ là... tôi lại nhớ cô ấy thôi." Cố Ân Nam chậm rãi chớp mắt, nắm viên đá mắt mèo trong lòng bàn tay.

Kiều Mộng Tiêu quay lại tiếp tục bận rộn với việc của mình.

"Không hiểu sao, khi ở cùng cậu, tôi lại càng nhớ cô ấy nhiều hơn." Cố Ân Nam vừa nói, vừa bước chậm rãi đến gần, tay vẫn nắm viên đá mắt mèo.

"Rất nhiều người đều nói với tôi lời tương tự. Không sao có biện pháp, con người của tôi chình là rất tốt." Kiều Mộng Tiêu tiếp tục nói, vẫn không quay đầu, điều chỉnh lửa bếp từ lớn sang nhỏ.

"Đúng vậy..." Cố Ân Nam đột ngột bước tới phía trước, sau đó đưa đầu chắn trước mặt Kiều Mộng Tiêu: "Có đôi khi đừng quá tốt với người khác, kẻo gây hiểu lầm. Lắm lúc tỏa 'sóng điện' làm người ta tưởng cậu thích họ."

"Hả? Cậu nói như vậy, có phải là kinh nghiệm cá nhân không? Cậu biết đấy, tôi đối tốt với ai không đồng nghĩa với việc tôi có tình cảm với họ." Kiều Mộng Tiêu trêu chọc nói.

"Hừ—tôi thích kiểu người dịu dàng, dễ thương, mềm mại còn có, tốt nhất là thấp hơn tôi một chút, vừa dễ thương vừa mềm mại là tốt nhất." Cố Ân Nam khoanh tay, tỏ vẻ kiêu ngạo: "Cảnh cáo cậu nhé, cậu cũng đừng tự cao tự đại, kẻo nổ tung đấy!"

Kiều Mộng Tiêu nhún vai, không đáp, chỉ rót trà ra hai chén, rồi đưa một chén cho Cố Ân Nam.

"Đắng quá!" Cố Ân Nam nhấp một ngụm, cả khuôn mặt đều nhăn nhó méo sẹo.

"...Vậy thì thôi, đừng uống nữa." Kiều Mộng Tiêu nhấp một ngụm nhỏ, đặt chén trà sang một bên, sau đó hỏi: "Nhà vệ sinh ở đâu?"

Cố Ân Nam cầm chén trà chỉ hướng, rồi nhìn Kiều Mộng Tiêu đi.

Sau đó, Cố Ân Nam đặt cốc xuống, dựa tay lên bàn, cúi đầu, cả người trở nên u uất.

Kiều Mộng Tiêu đi vào nhà vệ sinh, khóa cửa, nhìn vào mình trong gương, bỗng toàn thân khẽ run lên.

Bỗng nhiên, thật sự ghét bản thân quá... ghét... ghét vô cùng.

Bỗng nhiên, rất nhớ Kiều Dịch, rất nhớ rất nhớ.

"Xin chào, tớ giống cậu, đều họ Kiều, từ nay chúng ta làm chị em tốt nhé, được không?!"

Dưới ánh nắng chiều, cô bé tóc dài cúi người dưới gốc cây, giơ tay ra với nàng. Nụ cười rạng rỡ, răng nhỏ chỉnh tề trắng tinh, cảm giác sạch sẽ như pha lê.

"Hả? Ồ, được thôi." Kiều Mộng Tiêu mệt mỏi cả người mềm nhũn, vuốt tóc ngắn rối bù, rồi nắm tay cô bé, cùng đứng dậy.

"Tớ học lớp bên cạnh cậu, nghe nói cậu đánh cầu lông rất giỏi, dạy tớ với được không?" Sau đó, Kiều Dịch đưa cho nàng một gói đồ ăn vặt. Đồ ăn đó rất rẻ, bán năm hào một gói ở cửa hàng phụ. Nhưng vì gia cảnh khó khăn, Kiều Mộng Tiêu nhiều lần muốn mua, nhưng đều nuốt nước bọt mà thôi.

"Cảm ơn." Kiều Mộng Tiêu nhận đồ ăn, gật đầu nói: "Được thôi, sau này muốn chơi bóng rổ thì tìm tớ là được."

Cứ như vậy thời gian dần qua, họ dần trở thành bạn bè tốt, như hình với bóng.

Đã là chuyện từ rất lâu rồi, a, hình như là khoảng năm lớp một tiểu học. Không, không đúng, thực ra Kiều Dịch học cao hơn một chút, còn nàng là học sinh lớp một.

Nhưng dù chênh nhau một, hai tuổi, họ vẫn chơi cùng nhau và trở thành những người bạn thân nhất.

"Này này, Tiêu Tiêu, cậu có muốn chúng ta luôn ở bên nhau không?" Cuối học kỳ lớp một, Kiều Dịch tìm đến Kiều Mộng Tiêu, còn lấy ra một cây kéo nhỏ.

"Muốn chứ, sao vậy?" Kiều Mộng Tiêu thắc mắc hỏi lại.

"Tớ biết một cách rất linh nghiệm, làm xong là chúng ta sẽ luôn là bạn tốt suốt đời! Cắt một lọn tóc của tớ, một lọn tóc của cậu, buộc lại rồi bỏ vào túi vải, chôn xuống đất là xong!" Kiều Dịch cười rạng rỡ nói. Hôm đó cô bé mặc váy xanh nhạt, viền váy có một vòng lá sen bên cạnh, rất đẹp.

"Được thôi!" Kiều Mộng Tiêu cười đáp.

Nhớ lại những chuyện này, Kiều Mộng Tiêu cúi thấp xuống nước mắt lăn dài trên khuôn mặt nàng.

"Tiêu Tiêu, gần đây tớ gặp một cô bé dễ thương ở bệnh viện, chỉ là... tớ đã lành vết thương, còn cô bé thì chưa. Cậu có muốn cùng tớ đi thăm cô bé không?"

"Ừ, được chứ, khi nào đi?"

"Ngày mai nhé! Trước tiên đi thăm bà của cô bé, rồi mới thăm cô bé!"

"Được, không thành vấn đề!"

Những ký ức ùa về, Kiều Mộng Tiêu hít sâu thật lâu, cuối cùng tâm tình mới bình ổn lại.

Đúng vậy, nàng và Kiều Dịch ... thực sự là hai người khác nhau. Chỉ là rất nhiều chuyện, nàng không biết phải nói thế nào, dù đã trôi qua lâu như vậy. Nếu lúc đó, nàng không thất hứa, đi cùng Kiều Dịch ... thì có lẽ nhiều việc về sau đã không xảy ra.

Sau khi sự việc xảy ra, nàng một mình đến bệnh viện thăm Cố Ân Nam, nhưng vừa bước vào phòng, nghe Cố Ân Nam gọi: "Kiều Dịch, chị đến rồi à? Em chán quá, nhớ chị quá!" Lúc sau, liền xoay người quay đi.

Kiều Mộng Tiêu nhìn đôi bông tai trong tay, đặt trên bồn rửa tay, sau đó vặn vòi nước, lấy nước lạnh vỗ lên mặt.

*****

Tác giả có lời muốn nói:

Ừm... khụ khụ... Chuyện xảy ra trong một ngày mà tôi viết thành mấy chương liền, đừng đánh tôi nhé...
Kiều MM (tức Kiều Mộng Tiêu) thực ra đang đi trên dây thép đó. Có thể tiết lộ một chút là: cô ấy thật sự chỉ là nghĩ quá nhiều, chuyện gì cũng tự nhận là lỗi của mình. Chính vì vậy nên mỗi lần đối diện với Cố Ân Nam, cô ấy luôn đạp phanh gấp, mãi không dám tiến thêm bước nào ==

Chương trước Chương tiếp
Loading...