[BHTT] [EDIT HOÀN] - Phúc Hắc Cố Sự - Mị Cốt

Chương 18: Sự việc có điều bất thường



Chương 18: Sự việc có điều bất thường

"Bà chủ, hương vị thế nào?" Cù Vãn cầm đũa, nhìn thấy Cố Ân Nam gắp một miếng thịt nhai kỹ, liền cẩn thận hỏi.

"Ừ..." Cố Ân Nam gật đầu đầy ý tứ, rồi nói: "Ngon đấy, giá mà tôi có tay nghề như em thì tốt biết mấy."

"Bà chủ quá khen, thực ra những món này rất đơn giản thôi." Cù Vãn cầm hộp cơm nhỏ của mình, e dè trả lời.

"Không đơn giản đâu... Lần trước mẹ tôi ốm, tôi chủ động nấu một nồi cháo cho bà, vui mừng mang tới, vậy mà đoán xem bà nói câu đầu tiên sau khi nếm một miếng là gì?" Cố Ân Nam nhìn Cù Vãn, cười khổ hỏi.

"Bà nói... gì cơ ạ?" Cù Vãn vẫn thận trọng hỏi.

"Bà bảo, gần đây đồ ăn do giúp việc nấu sao mà dở thế? Đuổi hết đi!" Cố Ân Nam đặt đũa xuống, bắt chước giọng mẹ mình nghiêm nghị mà nói.

Cù Vãn nghe xong, liền bật cười.

"Ôi, lúc đó tôi tổn thương lắm, cháo tôi nấu cực cực khổ khổ thế mà bị chê rẻ rúng như vậy." Cố Ân Nam nhướng mày, bĩu môi, rồi lại nheo mắt xem thường.

"Không sao đâu, nấu ăn ngon hay dở cũng chẳng nói lên điều gì cả." Cù Vãn an ủi.

Thật ra, cô gái Cù Vãn này tạo cho người khác cảm giác rất dễ chịu. Sự dịu dàng, điềm tĩnh ấy khiến người ta có cảm giác muốn che chở. Cố Ân Nam không khỏi nghĩ, nếu ai đó có được Cù Vãn làm bạn gái, chắc hẳn trong đời sẽ ngập tràn những bong bóng hồng hạnh phúc mỗi ngày.

"À đúng rồi, sao em không ăn món này?" Cố Ân Nam chỉ vào đĩa thịt xào cay hỏi.

Cù Vãn mỉm cười trả lời: "Dạo này em ăn chay."

Cố Ân Nam chỉ còn cách gật đầu.

"Bà chủ..." Một lúc sau, Cù Vãn đặt bát đũa xuống.

"Ừ?" Cố Ân Nam nhìn cô ấy, chưa hiểu.

"Ở đây này." Cù Vãn chỉ vào khóe miệng.

Cố Ân Nam nhận ra có nước sốt dính trên mặt, hơi ngại ngùng mở ngăn kéo, định lấy giấy lau. Nhưng cô còn chưa kịp lấy, Cù Vãn đã chủ động đưa giấy cho cô.

Quả thật, rất chu đáo.

Nhưng ngay lúc đó, cửa văn phòng bỗng bị đẩy mở.

Cố Ân Nam ngẩng đầu, thấy người vào là Kiều Mộng Tiêu.

Kiều Mộng Tiêu vẫn rạng rỡ như thường.

Tóc mềm mại như trong quảng cáo dầu gội, làn da trắng nõn như trong quảng cáo dưỡng da đã qua chỉnh sửa, thân hình hoàn hảo như nữ nhân vật game, gương mặt tinh xảo đến mức không thuộc thế giới này. Người phụ nữ này, 360 độ hoàn hảo, khiến Cố Ân Nam cảm giác tuổi trẻ của mình như một vũng bùn.

"Sao không gõ cửa vậy?" Cố Ân Nam đặt đũa xuống, bắt đầu càu nhàu.

"Căng thẳng vậy à? Chẳng lẽ giờ tan ca vẫn còn bàn công việc?" Kiều Mộng Tiêu liếc nhìn Cù Vãn, rồi nói: "Hơn nữa còn tranh thủ giờ ăn cơm mà bàn việc? Thì ra, tiểu thư Sóc nhỏ còn chăm chỉ hơn tôi tưởng!"

Kiều Mộng Tiêu bước vào, nửa cười nửa mỉa mai.

"Cũng không phải, cậu ăn chưa? Chưa thì ngồi xuống ăn cùng đi." Cố Ân Nam nói, rồi quay lại vỗ vai Cù Vãn: "Thư ký Cù nấu ăn cũng khá đấy, cậu không nên bỏ qua."

"Vậy à, tôi phải thử xem sao." Kiều Mộng Tiêu đặt hộp cơm của mình sang một bên, bước tới.

Nàng kéo ghế ngồi cạnh Cố Ân Nam, tiêu sái ngồi xuống, gọn gàng tóm mái tóc sang vai, rồi chậm rãi giương mắt nhìn Cù Vãn.

Đôi mắt Kiều Mộng Tiêu như hai máy phát điện siêu mạnh, nhìn đâu ai cũng run rẩy.

Cù Vãn bị nhìn thoáng qua một cái, cảm giác toàn thân bị bao trùm bởi một luồng khí lạnh lạ thường.

Quả thật Kiều Mộng Tiêu rất đẹp, nhưng khí chất từ tận xương tủy còn đáng sợ hơn. Cũng không cần phải nói gì, chỉ cần chuyển động cái muỗng trên cổ tay, hoặc nở một nụ cười nhẹ với bạn, cũng khiến người khác cảm giác mình như bị bàn tay vô hình bóp nặn.

"Cầm lấy." Cố Ân Nam lấy một hộp cơm còn thừa đưa cho Kiều Mộng Tiêu.

"Công ty của cậu thật sự không tệ, tuyển nhân viên đều là mỹ nữ." Kiều Mộng Tiêu mở hộp cơm, lấy nĩa, quay sang Cố Ân Nam nói.

"Kiều đại tiểu thư, câu này của cậu thật êm tai." Cố Ân Nam chống  cằm, sau đó cà lơ phất phơ đáp.

"Cảm ơn khen ngợi, nhưng cũng thật khó cho cậu, ngày nào cũng nghe mấy lời oanh yến các loại, có đau tai không?" Kiều Mộng Tiêu cười, vừa lấy thịt xào cay đưa vào miệng.

Cù Vãn đứng bên nghe, không hiểu sao, dù việc này chẳng liên quan gì đến mình, vẫn cảm giác có chút hụt hẫng.

"Ồ? Cậu không ở bên cạnh tôi, sao biết xung quanh tôi toàn là chuyện vớ vẩn?" Cố Ân Nam nhướn mày, lại gắp thịt xào.

Thịt xào cay là món khoái khẩu của Cố Ân Nam! Dù lớn bao nhiêu, ăn bao nhiêu món ngon, món yêu thích nhất, luôn là số 1, vẫn là thịt xào cay!

Nhưng lần này, tay cô bị Kiều Mộng Tiêu đập một cái không thương tiếc, miếng thịt đầy nước, màu sắc hấp dẫn lại lắc lư trở về đĩa.

Thấy hành động đột ngột của Kiều Mộng Tiêu, sắc mặt Cù Vãn nháy mắt tái xanh.

"Kiều Mộng Tiêu, cậu làm gì vậy!" Cố Ân Nam giận đến nghẹn, bỏ đũa, quay lại nhìn Kiều Mộng Tiêu.

"Thư ký Cù, nhà em hết đường trắng rồi à?" Kiều Mộng Tiêu không để ý Cố Ân Nam đang tức giận, mà quay sang hỏi Cù Vãn.

Cù Vãn không ngờ Kiều Mộng Tiêu lại hỏi bất ngờ như vậy, còn chưa kịp phản ứng, chỉ ấp úng trả lời: "À... đường trắng? À... vâng, đúng..."

"Dù hết đường cũng không được cho mật ong vào lung tung vào thức ăn chứ." Kiều Mộng Tiêu nói, rồi dùng nĩa đảo vài cái trong món ăn, chỉ vào hành nói: "Hai thứ này kỵ nhau, trộn vào cùng nhau sẽ sinh ra độc tố, ăn nhiều sẽ hại người. Nấu ăn ngon là điểm mạnh của em, nhưng làm món ăn phải có tâm, không chỉ vì ngon mà thêm linh tinh. Công việc cũng vậy, cẩn thận là trên hết. Thư ký Cù, làm việc tốt nhất vẫn phải cẩn trọng, hiểu không?"

Lời nói của Kiều Mộng Tiêu khiến Cố Ân Nam sững người. Kiều Mộng Tiêu cũng quá đáng sợ rồi! Lưỡi nàng làm bằng gì mà nhận ra được mùi vị tinh tế thế kia?!

Cù Vãn nghe xong, lập tức câm lặng, chỉ chậm rãi gật đầu. Rồi cô ấy vội nói với Cố Ân Nam: "Bà chủ, xin lỗi, em không cố ý, em thật sự không biết. Sau này nhất định không tái phạm nữa!"

Nhưng mà, bên cạnh, Kiều Mộng Tiêu vẫn thản nhiên dựa người, lười biếng nhìn Cù Vãn, rồi lục trong túi lấy điện thoại, mở ra một bức ảnh. Cô nhìn bức ảnh, lại nhìn Cù Vãn, ánh mắt có phần lạnh lùng.

Liệu đây có phải là cố ý hay không, e chỉ mình cô ấy biết rõ.

*****

Chương trước Chương tiếp
Loading...