[BHTT] [EDIT HOÀN] - Phúc Hắc Cố Sự - Mị Cốt

Chương 16. Bệnh viện tuyệt đối là thân gia



Chương 16. Bệnh viện tuyệt đối là thân gia

Cố Ân Nam tỉnh lại thì phát hiện mình lại nằm trên chiếc giường bệnh trắng toát trong bệnh viện. Cô vừa định cử động thì từ mắt cá chân truyền đến một trận đau nhói âm ỉ.

Nhe răng trơn mắt một hồi, cô phát hiện bên ghế nằm cạnh đó có một người phụ nữ đang ngủ gật.

Người phụ nữ khoanh tay trước ngực, mái tóc dài xõa xuống che nửa khuôn mặt, trông có vẻ rất mệt mỏi.

"Kiều Mộng Tiêu?" Cố Ân Nam nghĩ một chút rồi khẽ gọi.

Người phụ nữ đang ngủ gật liền tỉnh lại, vén tóc, nhíu mày mở mắt mơ màng nhìn cô.

"Ừ, là tôi." Kiều Mộng Tiêu đáp, rồi lại đưa tay xoa thái dương.

"Sao cậu lại ở đây?" Cố Ân Nam suy nghĩ một chút rồi hỏi tiếp.

"Vì dạo này tôi khá thích tự ngược bản thân." Kiều Mộng Tiêu đáp nhanh.

"Cái gì? Ý cậu là, ở lại đây chăm sóc tôi cũng tính là tự ngược?" Cố Ân Nam cắn môi, bất mãn nói: "Không ai bắt cậu phải ở lại đây chăm tôi cả, cửa kia kìa, muốn đi thì đi. Tôi chẳng nhúc nhích được, nên ra ngoài rẽ phải, khỏi tiễn."

Nghe xong, Kiều Mộng Tiêu tức khắc thấy bực bội. Có ai như thế không? Mắt cá chân gãy rồi mà vẫn còn sức để dùng cái miệng đuổi người khác đi!

"Chính cậu còn không biết bản thân có bao nhiêu tật xấu sao?" Kiều Mộng Tiêu bỏ ngoài tai mấy lời khó nghe kia, nghiêm mặt trách móc.

"Tôi thì có bệnh gì chứ? Thân thể khỏe mạnh thế này, đúng là cực phẩm hiếm có trên trái đất, OK?" Cố Ân Nam dang tay, vẻ mặt kiêu căng đắc ý.

"Đã là hàng nhái thì nên khiêm tốn một chút." Kiều Mộng Tiêu nhướng mày.

"Cái gì? Hàng nhái á?" Cố Ân Nam trợn tròn mắt.

"Không phải sao? Tự cậu thử tính đi, từ tiểu học đến giờ đã nằm viện bao nhiêu lần rồi? Còn nữa, cậu có biết cậu rất nặng không? Mỗi lần phải vác cậu đến bệnh viện, tôi đều cảm thấy như mình bị giảm thọ không? Nói không ngoa, cậu đúng là người vụng về nhất mà tôi từng gặp. Nhóm lửa có thể gây cháy nhà, nhảy dây thì xuất huyết não, chạy bộ thì sốc phản vệ, lần này lại ngất xỉu té cầu thang gãy xương. Vậy mà cậu còn ảo tưởng mình là nữ Kim Cương bất khả chiến bại. Có phải đọc truyện tranh nhiều quá không hả?" Kiều Mộng Tiêu thấy Cố Ân Nam vẫn không quý trọng thân thể mình như cũ, tức giận đến mức bùng cháy.

Nói mới nhớ, tối qua khi đám phóng viên tách tách chụp hình, Cố Ân Nam vừa quay đầu, còn định nở nụ cười vạn người mê. Nào ngờ, đầu bỗng choáng váng, cả người mất ý thức ngã thẳng xuống bậc đá, làm trật mắt cá chân.

"Khoan đã, cậu nói tôi... nặng?" Trọng điểm của Cố Ân Nam rõ ràng hơi lệch.

"Đúng vậy, nên làm ơn đừng gây thêm phiền phức cho người bên cạnh nữa, hiểu không?" Kiều Mộng Tiêu tức đến nỗi như muốn bốc khói.

"Chờ đã..." Sau một hồi bị mắng tơi bời, Cố Ân Nam mím môi nghĩ ngợi, rồi hỏi: "Cậu vẫn luôn chú ý đến tôi à?"

"Đúng vậy, bởi vì tôi muốn biết rốt cuộc cậu sẽ chết kiểu gì." Kiều Mộng Tiêu quay lưng lại, bước đến bên cửa sổ.

"Không, ý tôi là, sao cậu biết nhiều chuyện về tôi thế? Cả vụ hỏa hoạn nữa. Lẽ nào..." Cố Ân Nam nhớ lại, chuyện năm xưa nhà bị nổ, khiến mắt cô bị thương và mù tạm thời, cô chưa từng nói với ai. Người biết chuyện chỉ có ba mẹ cô, bác sĩ, y tá, và... Kiều Dịch.

"Tôi..." Kiều Mộng Tiêu chợt nhận ra mình lỡ lời, nghẹn lại.

"Lẽ nào họ Kiều của cô không phải trùng hợp? Chuyện năm đó tôi bị nổ nhà, mù tạm thời, tôi chưa bao giờ kể với người ngoài. Người biết chuyện, ngoài Kiều Dịch, thì không còn ai cả. Cô cũng họ Kiều, chẳng lẽ..." Cố Ân Nam đưa tay sờ mũi, ra vẻ thám tử Sherlock Holmes.

"Cậu khỏi đoán, tôi không phải cô ấy." Kiều Mộng Tiêu lập tức quay đầu, lạnh lùng cắt ngang.

"Hừ..." Cố Ân Nam nghe vậy, hừ một tiếng đầy khinh thường, rồi nói: "Dùng ngón chân nghĩ cũng biết chắc chắn cậu không phải. Tôi chỉ muốn nói... hai người có quen nhau không?"

Nghe đến đây, Kiều Mộng Tiêu khẽ thở dài, ngẩng nhìn trần nhà. Một lúc lâu sau, nàng quay người lại, nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: "Không quen."

"Thật sao?" Cố Ân Nam vẫn không chịu bỏ cuộc, hỏi tiếp: "Kiều Mộng Tiêu, tôi biết cậu ghét tôi, nhưng... nếu cậu thật sự quen Kiều Dịch, có thể giúp tôi liên lạc với cô ấy không?"

"Tôi nói rồi, không quen." Kiều Mộng Tiêu vẫn giữ gương mặt vô cảm trả lời.

"Vậy... cậu có thể giúp tôi nhắn lại với cô ấy một chuyện được không?" Cố Ân Nam thẳng thừng bỏ qua câu trả lời của đối phương.

Kiều Mộng Tiêu vẫn không đáp, thậm chí chẳng buồn quay đầu nhìn.

Cố Ân Nam thở dài, nói: "Nếu cậu thật sự quen cô ấy, có thể giúp tôi nhắn là... nếu rảnh, hãy đến thăm tôi. Bởi vì, tôi thật sự rất nhớ cô ấy. Con bé chết tiệt đó, đi gấp quá, chẳng để lại gì cho tôi cả. Thật là... ngay cả sống chết ra sao cũng không biết."

Lời vừa dứt, cả phòng bệnh chìm vào yên lặng.

Một lúc sau, Kiều Mộng Tiêu quay đầu lại, cười nhạt: "Xin lỗi, tôi thật sự không quen."

"Ồ." Cố Ân Nam nghe xong, im lặng thật lâu, trái ngược hẳn với mọi khi, không đấu khẩu nữa, chỉ buồn bã thốt ra một chữ.

Kiều Mộng Tiêu quay lại, định nói gì đó, nhưng thấy Cố Ân Nam chỉ lặng lẽ nhìn chăn bông. Người con gái vốn hay chua ngoa, ngang ngược này giờ lại tĩnh lặng lạ thường.

"Tôi ra ngoài đây." Kiều Mộng Tiêu suy nghĩ một chút, rồi buông một câu, xoay người mở cửa phòng.

"Cảm ơn." Nhưng giọng Cố Ân Nam khẽ vang lên.

Bước chân Kiều Mộng Tiêu khựng lại.

"Lần này là cậu đưa cái thân nặng nề của tôi vào bệnh viện đúng không? Cảm ơn nhé. Tôi sẽ cầu nguyện ông trời, cố gắng không để cậu bị giảm thọ đâu." Cố Ân Nam nói tiếp.

Nghe vậy, Kiều Mộng Tiêu không trả lời, chỉ lặng lẽ bước ra ngoài, khép cửa lại.

"Hừ..." Nhìn cánh cửa đã đóng, Cố Ân Nam khẽ nhếch môi, mặt đầy ủ ê nhìn xuống chân mình, rồi cúi người vỗ vỗ bắp chân, lẩm bẩm: "Đáng ghét, lần sau mà dám yếu đuối như thế nữa, bà đây sẽ đập nát mày!"

Nghĩ một lúc, cô lại bổ sung: "Biết cái búa tạ không? Tao sẽ dùng búa tạ đập chết mày, nên tốt nhất là mau chóng hồi phục đi cho bà!"

"Đúng rồi, lúc nãy cậu ấy nói gì ấy nhỉ? Chạy bộ đến sốc? Là lần thi marathon đó sao? Vậy... lúc đó cũng là cậu ấy đưa mình vào viện?" Nghĩ đến đây, Cố Ân Nam đưa tay chống cằm, lặng lẽ nhìn cánh cửa.

"Mẹ nó, đói quá rồi." Mười mấy phút sau, bụng Cố Ân Nam bắt đầu réo vang.

Đúng lúc này, cửa lại mở ra.

Người bước vào chính là Kiều Mộng Tiêu, trên tay còn cầm đồ ăn sáng.

Cố Ân Nam ngẩn người nhìn nàng.

"Mua cho tôi sao?" Cố Ân Nam chỉ vào ngực mình.

"Đúng vậy, bên trong tôi có thêm vài loại độc dược cao cấp đấy." Kiều Mộng Tiêu đặt bữa sáng lên đầu giường, mỉm cười vẫy tay chào, rồi xoay người bước đi, thật sự rời khỏi.

*****

Chương trước Chương tiếp
Loading...