[BHTT] [EDIT HOÀN] - Phúc Hắc Cố Sự - Mị Cốt

Chương 14: Hành động mang tính bảo vệ



Chương 14: Hành động mang tính bảo vệ

Ngày hôm sau, sau khi xử lý xong công việc ở công ty, Cố Ân Nam gọi điện cho Mục Tư Diêu.

"Alô, Diêu Diêu, tối nay cậu thật sự đến được chứ?" Cố Ân Nam ngả người ra ghế sofa trong văn phòng, vừa cào móng tay một cách chẳng có hình tượng gì, vừa hỏi.

"Được, không thành vấn đề." Mục Tư Diêu đáp dứt khoát.

"Nhưng còn Mật Mật thì sao? Không sao chứ?" Từ sau khi Mục Tư Diêu sinh con, việc hẹn cô ấy ra ngoài trở nên không tiện lắm.

"Ôi giời, cậu khỏi lo! Nói thật chứ, từ khi cậu xuất viện quay lại công ty, ngày nào mình cũng chỉ quanh quẩn ở nhà với Mật Mật thôi. Lâu quá không ra ngoài, mình sắp bị trầm cảm luôn rồi ấy!" Thật ra, Mục Tư Diêu là kiểu người như vậy, miệng thì hay than phiền rằng có con rồi chất lượng cuộc sống xuống dốc không phanh, nhưng trong lòng lại vô cùng nâng niu con gái.

Ban đầu, Mục Tư Diêu cũng thuê bảo mẫu cho con, nhưng vì không yên tâm nên mặc dù có bảo mẫu, cô vẫn kè kè 24/24, nhiều việc còn đích thân làm. Đến mức bảo mẫu nhà cô bắt đầu lẩm bẩm: đã muốn tự mình chăm con, vậy thuê tôi về làm gì chứ? Rốt cuộc là có ý gì đây, tiền nhiều không biết tiêu vào đâu à?

"Thế thì tốt. Nhưng nhớ đấy, đừng có cho tớ leo cây, không thì bà đây ném cậu xuống sông Hoàng Phố luôn!" Cố Ân Nam vừa xoắn xoắn một lọn tóc vừa nói.

"Nam Nam, cậu đúng là chẳng thay đổi gì, vẫn hung dữ như thế!" Nghe vậy, Mục Tư Diêu tặc lưỡi mấy tiếng rồi cảm thán từ đầu dây bên kia.

"Haha, thế cậu chuẩn bị xong chưa?" Cố Ân Nam hỏi.

"Tất nhiên, cậu yên tâm đi! Chị đây từng là diễn viên cấp quốc gia hẳn hoi đó nha!" Mục Tư Diêu đầy tự tin vỗ ngực.

"Này, mình hỏi thật, mặt cậu trát sơn hả? Sao da mặt dày thế..." Cố Ân Nam đầy vẻ khinh bỉ đáp lại.

"Thì... sao cũng được, nhưng hồi trước mình là nhân vật nòng cốt của câu lạc bộ kịch nói trường mình, chuyện đó không chối cãi được chứ? Hơn nữa, lúc thầy giáo muốn quay phim ngắn, chẳng phải cũng chọn mình làm nữ chính sao? Khi đó thầy còn khen mình rằng nếu đi làm diễn viên, chắc chắn sẽ đứng trên đỉnh cao sự nghiệp nữa đấy!" Mục Tư Diêu tiếp tục nói sạo.

"Được rồi được rồi, diễn viên lớn của mình, tối nay phải dựa vào cậu đó nha!" Cố Ân Nam cười híp mắt đáp.

"Biết rồi. Nhưng nói nghe nè, rốt cuộc cậu định hù dọa ai thế?" Mục Tư Diêu tò mò hỏi.

"Một người phụ nữ." Cố Ân Nam trả lời hết sức mơ hồ.

Ra khỏi văn phòng, Cố Ân Nam vốn định đi thẳng, nhưng nghĩ đi nghĩ lại rồi quay lại, rút ngăn kéo lấy đồ trang điểm, đứng trước gương dặm lại.

Kẹp mi cong hơn, chuốt dài và dày hơn, kẻ eyeliner đậm thêm, phủ thêm lớp nền, viền môi sắc nét hơn.

"Cmn, con nhỏ này đúng là đẹp chết người!" Cố Ân Nam xõa tóc, hất một cái trước gương, lại còn chớp mắt rồi chu môi hôn gió.

"Cốc cốc cốc!" Lúc này, có người gõ cửa.

"Cái gì thế này, sao cứ thích chọn đúng lúc phụ nữ ở không gian riêng tư mà gõ cửa, muốn chết à!" Cố Ân Nam úp gương nhỏ xuống bàn, vừa lẩm bẩm vừa cất đồ trang điểm vào ngăn kéo.

"Vào đi." Sau đó, cô cầm bút lên, ngồi ngay ngắn trên ghế với dáng vẻ nữ thần.

Người bước vào là thư ký mới – Cù Vãn.

"Sếp, mấy cái này em đã sắp xếp xong rồi." Cù Vãn đặt một chồng tài liệu lên bàn làm việc.

"Ừ." Cố Ân Nam gật đầu.

"Sếp hôm nay thật sự rất đẹp." Lúc này, Cù Vãn ngọt ngào bổ sung thêm một câu.

Nghe xong, trong lòng Cố Ân Nam vô cùng sảng khoái.

Con bé này được đấy, có mắt nhìn người! Trong lòng cô cười thầm mà gật gù.

Nhưng ngoài mặt thì chỉ khẽ cười, bình thản nói: "Được rồi, vuốt mông ngựa không phải là con đường đặc biệt để được tăng lương đâu."

Cù Vãn nghe xong cũng chẳng tỏ vẻ ngại ngùng, chỉ tiếp tục nói: "Em không nịnh đâu, thật lòng đấy."

Trong lòng Cố Ân Nam lúc này đã cười đến bay thẳng ra ngoài vũ trụ.

Chỉ là, hai tiếng sau, cô lại chẳng còn cười nổi nữa.

Kiều Mộng Tiêu ăn mặc vô cùng đơn giản: chỉ một chiếc áo thun màu hồng tím cùng quần short jeans loang. Nhưng dù quần áo giản dị đến đâu, cũng vẫn làm nổi bật những đường cong gợi cảm mềm mại.

Người phụ nữ này chắc chắn là yêu nghiệt rồi! Nhất định là yêu nghiệt!

Khi Kiều Mộng Tiêu vô cùng tao nhã bước xuống xe, dựa vào cửa xe, vẫy tay với cô, trong lòng Cố Ân Nam như nổ tung. Nhưng công bằng mà nói, người phụ nữ này thật sự xinh đẹp quyến rũ, lại còn mang vẻ đẹp cao quý sang chảnh.

"Gần đây cậu có xem Họa Bì không?" Thế nhưng, câu đầu tiên Kiều Mộng Tiêu nói đã khiến Cố Ân Nam nghẹn họng.

"Tại sao cậu lại hỏi vậy?"

"Đấy." Kiều Mộng Tiêu chỉ vào má mình.

Không nghi ngờ gì, nàng đang châm chọc lớp trang điểm của Cố Ân Nam.

"Cậu!" Cố Ân Nam dựng hết lông lên.

"Lên xe đi." Kiều Mộng Tiêu tháo kính râm, xoa xoa thái dương.

Cố Ân Nam suýt nữa phun máu tại chỗ. Họ Kiều này hôm nay vậy mà lại để mặt mộc!

Mấu chốt là, Kiều Mộng Tiêu mặt mộc còn trẻ trung hơn cả khi trang điểm, da dẻ mịn màng căng bóng, giống hệt như một sinh viên còn đang tung tăng trong giảng đường đại học.

Lên xe, đóng cửa, thắt dây an toàn. Cố Ân Nam nhìn cánh tay thon dài trắng nõn của Kiều Mộng Tiêu đặt trên vô lăng, sau đó ánh mắt lại lướt đến khuôn mặt trắng mịn không tì vết kia, nhìn một chút không khỏi xuất thần..

Tạo hóa đúng là quá đỗi khéo léo, tạo ra được một người phụ nữ như Kiều Mộng Tiêu: khuôn mặt đẹp, làn da hoàn hảo, vòng một lại nảy nở, chắc chắn đã hao tổn không ít công sức!

Chỉ cần nhìn là đã có cảm giác ôm vào lòng sẽ vô cùng thoải mái.

Không đúng không đúng, sao mình lại tự dưng đi khen cậu ta chứ!

"Trước tiên đi ăn chút gì nhé?" Kiều Mộng Tiêu hơi nghiêng đầu, mỉm cười hỏi.

"Được thôi, đi ăn cánh gà siêu cay đi." Cố Ân Nam ngoảnh đầu lại, cười tà mị nói: "Cay đến mức đầu lưỡi run rẩy, xứng đáng để cậu thử."

Nếu nhớ không nhầm thì, Kiều Mộng Tiêu từng nói nàng không ăn cay.

"Được." Nhưng điều khiến Cố Ân Nam không ngờ là Kiều Mộng Tiêu lại thoải mái giơ ngón tay làm dấu OK.

Một tiếng sau.

Cố Ân Nam gục xuống bàn, điên cuồng uống nước, còn cái thùng rác bên cạnh thì gần như bị nhét đầy khăn giấy cô đã dùng qua.

Trong khi đó, Kiều Mộng Tiêu ngồi đối diện vẫn giữ dáng vẻ tao nhã vô cùng, ngẩng đầu khỏi đống hài cốt cánh gà trên đĩa, giơ tay lên, cười tươi bảo nhân viên phục vụ: "Phục vụ, cho thêm mười xiên nữa!"

Cố Ân Nam suýt thì đập mặt xuống bàn.

Tại sao... tại sao chứ...

"Tiểu thư, đây là cánh gà của cô." Một lát sau, nhân viên phục vụ quả nhiên mang thêm một đĩa cánh gà đến. Rồi cậu ta ngập ngừng nhìn gương mặt vô hồn của Cố Ân Nam mà hỏi: "Vị tỷ tỷ này, chị có muốn gọi thêm đồ uống gì không?"

Nghe xong, Cố Ân Nam hỗn độn trong gió, bị quật đến choáng váng!

"Tiểu tử thối kia! Vừa rồi cậu gọi tôi là gì cơ?" Đôi mắt kẻ eyeliner đậm của cô trừng về phía nàng, đôi môi tô son đỏ rực phun ra lời như mũi tên độc.

"Chị... chị... chị ạ..." Cậu phục vụ do dự một lát, rồi rụt rè trả lời.

"À, đúng, chị. Tại sao cậu lại gọi tôi là chị, mắt cậu mọc ở dưới lòng bàn chân à?" Cơn giận của Cố Ân Nam bùng nổ.

"Xin lỗi, tiểu thư." Cậu nhân viên run rẩy xin lỗi.

"Hứ." Đợi cậu ta đi rồi, Cố Ân Nam lại gắp một cái cánh gà, đưa lên cắn mạnh một phát, kết quả là ngay giây sau đã bị cay đến nghẹn.

"Phục vụ, cho một cốc nước xoài." Lúc này, Kiều Mộng Tiêu lại giơ tay gọi thêm đồ uống.

Nước mang đến, nàng đẩy cốc sang phía Cố Ân Nam, nói: "Đừng cứng đầu nữa, uống đi."

Cố Ân Nam ngẩng đầu nhìn Kiều Mộng Tiêu, trong lòng thì không cam tâm, nhưng cuối cùng vẫn nhận lấy nhấp một ngụm.

Thôi được, coi như cô nhận thua. Nghĩ lại, mấy năm nay, chính cô cũng thấy mình ngày càng trượt dài theo hướng "nữ D丝"*, hơn nữa còn không sao dừng lại được.
(*D: tiếng lóng Trung Quốc, chỉ dân thường thấp kém, thua kém người khác.)

"Cậu không thấy cay sao?" Cố Ân Nam cuối cùng cũng nhịn không nổi, nhìn Kiều Mộng Tiêu vẫn thản nhiên gặm cánh gà mà hỏi.

"Chuyện nhỏ thôi. Hồi bé tôi còn từng đoạt quán quân cuộc thi ăn ớt nữa cơ." Kiều Mộng Tiêu nhẹ nhàng đáp.

"Thế mà cậu còn nói bí quyết dưỡng da là không ăn cay?!" Mắt Cố Ân Nam trợn to.

"Tôi theo từng giai đoạn, hiểu không?" Kiều Mộng Tiêu chớp mắt phải với cô.

Cố Ân Nam hoàn toàn bị hạ gục.

Ra khỏi quán, trời đã tối, Cố Ân Nam liền chỉ đạo Kiều Mộng Tiêu lái xe đến con sông U Hà trong truyền thuyết.

Xe càng đi càng xa trung tâm, nhiệt độ cũng dần hạ xuống. Không lâu sau, bầu trời đã ngập tràn sao lấp lánh.

"Nơi này thực sự có ma đó, thật đấy. Hôm trước bạn tôi đến đây còn bị dọa sợ chết khiếp cơ mà." Cố Ân Nam ra sức tạo không khí kinh dị.

Thật ra, cô chẳng tin có chuyện ma quỷ gì, bạn bè bị dọa cũng chỉ là do tâm lý ám thị thôi. Ai bảo họ gan to, nửa đêm còn mò đến căn nhà bỏ hoang chơi trò "bút tiên" chứ!

"Á, thật hả? Tôi sợ quá đi mất." Kiều Mộng Tiêu vừa nói vừa quay đầu lại, chớp mắt với cô.

Ngay khoảnh khắc ấy, Cố Ân Nam cảm thấy người phụ nữ này còn đáng sợ hơn cả ma quỷ!

Cuối cùng xe dừng lại bên một con đường nhỏ. Cố Ân Nam và Kiều Mộng Tiêu lần lượt xuống xe, men theo một lối mòn tiến vào.

Nơi này quả thực rất hẻo lánh, trên đường gần như chẳng có xe cộ hay bóng người qua lại.

Hai người đi càng lúc càng xa, lúc này gió bắt đầu thổi mạnh, quét qua cánh tay khiến cả người nổi da gà.

Dòng sông U Hà quả thật rất nhỏ, rất hẹp, chừng ba bốn mét bề ngang, ánh trăng vỡ vụn rơi xuống dòng nước, khiến nó trở nên thăm thẳm u tối.

Đúng lúc đó, bụi cỏ sau lưng bất ngờ xào xạc, dường như có thứ gì đó chuyển động, rồi lại im bặt.

Chưa kịp hoàn hồn thì dưới sông bỗng có thứ gì đó lóe qua, tiếp đó "bõm" một tiếng, mặt nước bắn tung tóe!

Một người mặc quần áo rách rưới từ trong bụi cỏ loạng choạng bước ra, chậm rãi tiến về phía hai người.

Rất tốt, rất tốt, Mục Tư Diêu diễn nhập vai lắm! Trong lòng Cố Ân Nam âm thầm gật gù.

Thế nhưng, gần như theo bản năng, Kiều Mộng Tiêu lập tức nắm chặt tay Cố Ân Nam, kéo cô ra sau lưng mình!

Sức lực Kiều Mộng Tiêu rất mạnh, kéo đến mức Cố Ân Nam suýt ngã nhào, cũng khiến cô kinh ngạc há hốc mồm.

Hành động mang tính bảo vệ như vậy... ai lại dành cho một người mà mình không có tình cảm gì chứ?! Cố Ân Nam ngẩn ngơ đứng phía sau, cảm nhận hơi ấm từ bàn tay Kiều Mộng Tiêu, cả người ngốc lăng.

Trong khi đó, Mục Tư Diêu – trong bộ váy trắng – vẫn ngồi trên xe, nhìn con đường phía trước bị kẹt cứng, cảm giác bất lực tràn đến.

Con đường này sao lại tắc thế chứ!

Thôi bỏ đi, vẫn là gọi điện cho Cố Ân Nam, nói rằng mình sẽ đến muộn vậy.

Mục Tư Diêu thở dài, đập nhẹ lên vô lăng, rồi cầm điện thoại lên, bấm số của Cố Ân Nam.

*****

Chương trước Chương tiếp
Loading...