[BHTT-EDIT-Hoàn] Nữ phụ lười biếng chỉ muốn hôn hít mèo con | Tỉnh Dã Tư

PN 4



Chương 89: Phiên ngoại bốn

Sau khi nhập ma, Ninh Nguyệt triệt để mất kiểm soát, gần như hủy diệt toàn bộ Minh Nguyệt sơn trang.
Chỉ có số ít trưởng lão sống sót, nhờ đủ loại thủ đoạn mới thoát thân. Trong đó có cả Thu trưởng lão.

Vụ đồ sát gây chấn động tu giới, khiến Minh Nguyệt sơn trang nguyên khí đại thương. Phải mất năm năm tu bổ, mới miễn cưỡng quay lại vị trí một trong các đại tiên môn.

Thế nhưng, đối với thượng tầng sơn trang, bị chính đệ tử do mình nuôi lớn phản phệ, lại là nỗi nhục không thể nói thành lời.

Không ai ngờ
Ninh Nguyệt, đứa trẻ ngày ngày trầm mặc chịu đựng, cuối cùng lại có thể bạo khởi như vậy.

Từ đó về sau, kế hoạch "Tạo Yểm" hoàn toàn bị chôn vùi, không ai dám nhắc đến.

Thu trưởng lão co rúm người lại, không dám nhìn thẳng, giọng lí nhí:

"Chuyện năm đó... chính là như thế. Chúng ta và lão trang chủ... cũng là vì tiền đồ Minh Nguyệt sơn trang mà thôi..."

Tần Thụ đứng lặng, ánh mắt trống rỗng như vực sâu đóng băng.

Nàng lảo đảo bám lấy song sắt, tiếng nói run run:
"Chuyện này... là thật sao?"

Thu trưởng lão vội vàng đáp:
"Ta đã nói hết! Không giấu nửa lời! Nếu ngươi không tin, có thể hỏi sư tôn ngươi "

Tần Thụ nghe đến đây, trong lòng dâng lên từng đợt đau nhức, như bị dao cắt từng mảnh, từng mảnh.

Nàng đã làm gì vậy?

Người nàng luôn luôn thương kính sư tôn nàng hóa ra là kẻ bị hại.
Còn những trưởng bối nàng tín nhiệm... mới là hung thủ thật sự.

Bàn tay ấm áp đặt nhẹ lên vai nàng, kéo tâm thần đang hỗn loạn trở lại.
Giọng nói dịu dàng như gió đầu xuân:

"... Ngươi không sao chứ?"

Tần Thụ đột nhiên xoay người, mạnh mẽ siết lấy vai Ninh Nguyệt.
Đôi mắt nàng từng luôn vô tình nay đỏ ngầu như máu, rực lửa bi thương:

"Vì sao... ngươi chưa từng nói cho ta biết?"

Một hàng lệ rơi khỏi đuôi mắt, chạm vào mu bàn tay nàng, nóng đến mức đốt lòng người:
"Sư tôn... vì sao lại giấu ta...?"

Từng tiếng "sư tôn" đánh vào ngực Ninh Nguyệt như đòn trí mạng.
Hốc mắt nàng thoáng đỏ lên, khẽ cắn môi:
"Ta nếu nói, ngươi chắc chắn sẽ theo ta rời khỏi đây."

"Ta vốn đã sớm muốn đi..."

Ánh mắt nàng rơi lên khuôn mặt non nớt năm nào của Tần Thụ, trong đó có thương tiếc, có đau lòng, lại có cả hoài niệm:

"Nhưng ta không ngờ năm ấy khi vừa tròn mười tám tuổi lại gặp được ngươi."

Nàng đưa tay, nhẹ nhàng lau đi giọt lệ nơi khóe mắt Tần Thụ, giọng nói nhẹ đến gần như tan vào gió:

"Ngày ấy, ngươi còn nhỏ như vậy... Ta sao có thể nhẫn tâm để một mình ngươi ở lại Minh Nguyệt sơn trang?"

"Thế nên ta ở lại," Ninh Nguyệt khẽ nói, ánh mắt ôn hòa mà xa xăm, "Một mực chờ ngươi lớn lên. Cuối cùng, cũng đợi được đến ngày ngươi mười tám tuổi... lúc đó, ta mới có thể yên tâm rời đi."

Tần Thụ khẽ run người, con ngươi lay động, những dòng suy nghĩ trong lòng trào dâng cuộn cuộn, nhất thời không thể thốt nên lời.

Ninh Nguyệt dịu dàng vỗ nhẹ lên má nàng, giọng nói như đang trấn an chính mình:

"Nhưng khi đó ta chẳng qua chỉ là một đệ tử vô danh, năng lực có hạn. Mà Minh Nguyệt sơn trang quyền thế ngập trời, một mình ta sao có thể đối kháng? Ta sợ... sợ mình không đủ sức bảo vệ ngươi."

"Thà để ngươi ở lại sơn trang, sống yên ổn dưới danh nghĩa đệ tử chân truyền, còn hơn là bị liên lụy cùng ta, trở thành phản đồ bị mọi người đuổi giết."

Nàng khẽ cười, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đầy cay đắng:

"Ngươi không giống ta. Ta tư chất bình thường, sớm muộn cũng chỉ là vật hy sinh. Nhưng ngươi thì khác ngươi thông minh, xuất chúng, là người mà trưởng lão kỳ vọng sẽ kế thừa vị trí trang chủ. Bọn họ sẽ không dám bạc đãi ngươi."

Không gian trở nên lặng ngắt.

Tần Thụ nước mắt mơ hồ, nhưng trong lòng lại dần dần rõ ràng. Từng mảnh ký ức như được xâu chuỗi lại, cuối cùng dẫn về một điểm:

Hóa ra, mọi thứ đều có nguyên do từ đầu.
Hóa ra, nàng từng nghi ngờ, từng chất vấn, từng giận dữ... đều là sai lầm.

Chẳng trách Ninh Nguyệt thích uống rượu, rồi càng lúc càng sa sút, cả ngày lười biếng dửng dưng, luôn miệng nói muốn rời khỏi nàng.
Hóa ra... nàng sớm đã không chịu đựng nổi.

Ngay từ đầu, Ninh Nguyệt đã tính toán tất cả. Chỉ là âm thầm chờ thời cơ, để rút lui trong lặng lẽ.

Nàng vì bảo vệ Tần Thụ mà nhẫn nhịn đủ điều, chịu bao khổ sở.
Vậy mà Tần Thụ lại hết lần này đến lần khác nghi ngờ, trách móc nàng. Thậm chí từng lời từng chữ đều như lưỡi dao xoáy sâu vào lòng người kia.

Nàng thẹn với Ninh Nguyệt. Càng thẹn với chính bản thân mình.

Một lúc sau, Tần Thụ khàn giọng hỏi:

"Vậy... sau này tại sao ngươi không nói? Vì sao để ta hiểu lầm, khiến ngươi chịu nhiều oan ức đến vậy?"

Ninh Nguyệt nhún vai, giọng nhàn nhạt:
"Vì không cần thiết."

"Lúc gặp lại, ta và ngươi đã là người đứng hai đầu chiến tuyến. Ngươi là Tần trưởng lão cao quý được người kính ngưỡng, còn ta chỉ là một kẻ bị xem như phản đồ. Ta không muốn làm vấy bẩn đạo tâm của ngươi."

"Ân tình lúc hoạn nạn, chi bằng quên đi như cá về biển cả."

Tần Thụ trừng lớn mắt, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Ninh Nguyệt lúng túng đưa khăn tay nhét vào tay nàng, cúi đầu nói nhỏ:
"Đừng nhìn ta kiểu đó, ta đâu có trách ngươi."

Nàng ngừng một lát, rồi cười khẽ:
"Mọi thứ đều là ta tự nguyện. Với lại... hiện tại ta sống cũng không tệ lắm."

Câu nói còn chưa dứt, cả người đã bị kéo vào một cái ôm chặt chẽ.

Tần Thụ ôm lấy nàng, hai tay gắt gao siết chặt vai, như muốn đem nàng hòa tan vào xương tủy.
Từng lời, như rút ra từ tận sâu tim phổi:

"... Thật xin lỗi. Đều là tại ta hồ đồ, khiến sư tôn phải chịu khổ."

Ninh Nguyệt sững người, kìm nước mắt lại, cố gắng giữ bình tĩnh:

"Người không biết thì không có tội, ngươi không cần tự trách."

Ngay lúc ấy, một tiếng hừ lạnh truyền tới từ phía sau song sắt:

"Tần Thụ, Ninh Nguyệt! Quả nhiên các ngươi câu kết làm loạn!"

Tần Thụ chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt băng lãnh như sương tuyết:

"Sư tôn ta chưa từng làm sai. Sai là các ngươi những kẻ khoác áo đạo mạo, lòng dạ đê tiện!"

Ánh nhìn của nàng đen kịt như vực thẳm, khiến Thu trưởng lão bất giác run lên.

"Hoang... hoang đường!" Thu trưởng lão tức tối quát, "Ngươi dám nói vậy với ta? Từ giờ Minh Nguyệt sơn trang sẽ không có chỗ cho ngươi dung thân!"

Tần Thụ cười nhạt, mặt không đổi sắc:

"Với ta, Minh Nguyệt sơn trang chỉ là một đám ô hợp. Không ở cũng chẳng sao."

Thu trưởng lão tức đến run rẩy, sắc mặt tím tái.

Ninh Nguyệt từ trong vòng tay nàng thoát ra, tròn mắt kinh ngạc:
"Ngươi nghiêm túc? Ngươi không định tiếp tục ở Nhân Gian giới tu luyện?"

Tần Thụ cụp mắt nhìn nàng, bình thản mà kiên định:
"Ừ, ta không đi."

Ninh Nguyệt há miệng, sửng sốt trong chốc lát. Đầu ngón tay khẽ cuộn lại, giọng nói hơi khàn:

"... Vậy cũng tốt. Dù sao chỗ này ta nuôi nổi ngươi."

Tần Thụ nghe xong, bật cười khẽ. Nụ cười ấy tựa như mùa xuân nở rộ trên cành hoa lê thanh khiết và lay động lòng người:

"Tất cả... đều nghe theo sư tôn."

Gương mặt Ninh Nguyệt ửng hồng, lập tức tránh ánh mắt nàng. Nàng quay đầu về phía song sắt, lớn tiếng quát:

"Người đâu! Gia hình!"

Đám ngục tốt lập tức ùa tới, từ góc phòng kéo ra một thùng nước lớn, không chút lưu tình tạt thẳng vào người Thu trưởng lão.

"Aaaaa!!!"

Một tiếng kêu thảm thiết vang dội, khiến người nghe mà rợn tóc gáy.

Ninh Nguyệt chép miệng, thong thả nói:
"Thùng này là nước muối. Tạt vào vết thương thì đau lắm. Chờ lát nữa còn có roi hình và độc cổ tiếp đãi hắn."

Tần Thụ gật đầu, ánh mắt chuyên chú nhìn nàng, không rời một khắc.

Ninh Nguyệt liếc sang, hỏi:
"Ngươi nhìn ta đăm đăm làm gì?"

Tần Thụ nhẹ nhàng đáp:

"Chỉ là... ta cảm thấy... sư tôn như vậy sạch sẽ, thẳng thắn, đáng kính. Thật sự rất tốt."

Ninh Nguyệt hừ nhẹ, giọng không giấu vẻ đắc ý:
"Những năm qua, ta cũng giết không ít tu sĩ chính đạo."

Tần Thụ chẳng chút do dự, gật đầu đầy tiêu chuẩn kép:
"Không sao cả, chỉ cần sư tôn vui là được."

Ninh Nguyệt: "..."

Nàng liếc nàng một cái, rồi chủ động kéo tay áo Tần Thụ:

Nàng liếc nàng một cái, rồi chủ động kéo tay áo Tần Thụ:
"Đi thôi, chỗ này âm khí quá nặng, ra ngoài trò chuyện tiếp."

Tần Thụ ngoan ngoãn đi theo nàng ra khỏi thiên lao, không hề để tâm đến những tiếng kêu gào chói tai phía sau.

Bên ngoài, tuyết phủ trắng xóa cả đình viện, gió lạnh se sắt lướt qua mái tóc hai người, khiến không khí giữa họ càng thêm yên tĩnh.

Ninh Nguyệt buông tay áo nàng ra, ngẩng đầu nhìn trời tuyết mênh mang. Trong lòng nàng dâng lên một cảm giác vừa lạ lẫm vừa quen thuộc, hỗn loạn mà phức tạp.

Một lúc lâu sau, Tần Thụ khẽ hỏi, giọng nhẹ như gió:
"... Sư tôn... vẫn còn nguyện ý thu ta làm đồ đệ không?"

Ninh Nguyệt cúi đầu nhìn nàng, khóe môi nhếch lên bất đắc dĩ:
"Ngươi đã gọi ta là sư tôn như vậy, ta còn có thể nói gì nữa đây?"

Nàng dừng một chút, rồi nói tiếp,
"Tần trưởng lão à, hiện tại ta còn gì để dạy ngươi nữa đâu."

Tần Thụ vẻ mặt nghiêm túc, nói từng chữ như đinh đóng cột:
"Một ngày làm thầy, cả đời là thầy."

Ninh Nguyệt lập tức cắt lời:
"Thôi đi, ta không muốn làm trưởng bối của ngươi."

Tần Thụ sững người, ánh mắt thoáng tối lại, mang theo vài phần tự trách:
"Sư tôn... vẫn còn oán ta. Đều là lỗi của ta..."

Ninh Nguyệt vội xua tay:
"Không có, không có! Ta không có oán ngươi. Ta chỉ... không muốn làm trưởng bối của ngươi mà thôi!"

Tần Thụ thoáng ngẩn ra, rồi khẽ gật đầu, giọng nghiêm trang:

"Vậy thì, như trước kia ở Tây Hoài... chúng ta tiếp tục làm bạn, được không?"

Ninh Nguyệt: "..."

Nàng khẽ day trán, có chút bất lực. Một lát sau, nàng hỏi:
"Ngươi có biết vì sao Vô Tình đạo của ta lại tan vỡ không?"

Tần Thụ lập tức ngẩng đầu, đôi mắt sáng rực nhìn nàng, ngữ khí đầy nghiêm túc:
"Chắc hẳn là... sư tôn đã có người trong lòng?"

Ninh Nguyệt thản nhiên đáp, không hề tránh né:
"Nếu ta nói là có thì sao?"

Tần Thụ suy nghĩ vài giây, nghiêm túc nói:
"Vậy thì... đương nhiên ta phải chúc mừng sư tôn."

Ninh Nguyệt sững sờ nhìn nàng, như thể không tin vào tai mình.

Tần Thụ lại nghiêm túc hỏi tiếp:
"Ta có thể hỏi người kia là ai không? Nếu hắn không xứng với sư tôn, ta tuyệt đối không đồng ý cửa hôn sự này."

Ninh Nguyệt: "... Tần Thụ, ta thật sự rất muốn đánh ngươi."

Tần Thụ nghiêng đầu, vẻ mặt mơ hồ: "?"

Ninh Nguyệt thở dài bất lực.

Tiểu đồ đệ của nàng cái gì cũng tốt thông minh, lý trí, mạnh mẽ, biết phân biệt đúng sai. Chỉ là... năm đó tu Vô Tình đạo quá sâu, giờ đối với chuyện tình cảm lại ngây ngô đến mức đáng thương.

Nàng từng tận mắt nhìn đứa trẻ ấy lớn lên từng ngày, từ non nớt dần trưởng thành. Dung mạo càng lúc càng xuất chúng, lông mày ngày một trầm ổn, khí chất vững vàng điềm tĩnh, khiến biết bao người thầm thương trộm nhớ.

Thế nhưng chỉ khi ở bên Ninh Nguyệt, Tần Thụ mới giống như đứa trẻ năm xưa ngoan ngoãn, ỷ lại, nhìn nàng bằng ánh mắt sáng rỡ và tín nhiệm tuyệt đối.

Mỗi lần Ninh Nguyệt rơi vào bóng tối, chịu đựng thống khổ đến phát điên, trong đầu nàng luôn hiện lên đôi mắt đen nhánh của tiểu đồ đệ ấy như một ngọn đèn yếu ớt soi sáng biển sương mù trong lòng nàng.

Nàng chưa từng nghĩ, có một ngày bản thân lại vì chính người đồ đệ mình nuôi lớn mà khiến đạo tâm hỗn loạn.

Chuyện như vậy... thiên hạ nói là loạn luân cũng chẳng sai.

Thế tục không thể dung.
Nhưng... Ninh Nguyệt từ trước đến nay chưa từng quan tâm thiên hạ nghĩ gì.

Đời người vốn ngắn ngủi, sao phải sống theo ánh mắt người đời?

Thích... thì là thích thôi.
Đã động tâm thì không quay đầu lại.

Đã từng, nàng không thể cho Tần Thụ một tương lai rực rỡ dưới ánh sáng chính đạo.
Mà nay... rốt cuộc có thể bắt đầu lại, từ đầu đến cuối, không giấu giếm điều gì nữa.

Tần Thụ nhẹ giọng hỏi:
"Sư tôn... là không muốn nói cho ta biết sao?"

Ninh Nguyệt mỉm cười, ánh mắt mang theo một tia dịu dàng hiếm thấy:
"Đương nhiên ta muốn nói. Người kia xa tận chân trời..."

Tần Thụ nghiêng đầu nhìn quanh, trầm tư một thoáng:
"Nhưng... ở đây đâu có ai khác?"

Ninh Nguyệt kiên nhẫn nhìn nàng, nhẹ nhàng hỏi lại:
"Có từng nghĩ tới một khả năng không nếu người đó, chính là ngươi thì sao?"

Tần Thụ khẽ "a" một tiếng, ngây ngẩn đứng nguyên tại chỗ. Trong đôi mắt đen nhánh, từng tầng sóng ánh lên, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là chấn động.

Ninh Nguyệt hơi mím môi, cười như không cười:
"Kinh hỉ không? Có nằm ngoài dự đoán không?"

Tần Thụ gật đầu, thành thật đáp:
"Rất... ngoài ý muốn."

Ninh Nguyệt hơi ngừng thở, trong lòng không khỏi khẩn trương:
"Vậy bây giờ... ngươi nghĩ thế nào?"

Tần Thụ cụp mắt, lông mi dài phủ lên mí mắt, lấm tấm tuyết đọng khẽ run rồi rơi xuống.
"Ta không biết... tâm động là cảm giác thế nào."

Nàng ngẩng đầu nhìn thẳng vào Ninh Nguyệt, ánh mắt sáng rực như tuyết đầu mùa rơi trên cánh mai, vừa mong chờ vừa có chút do dự:
"Nhưng nếu là sư tôn thích ta... vậy ta có thể học."
"Chỉ là..." – nàng ngừng lại một nhịp – "Sư tôn có thể chờ ta học được không?"

Ninh Nguyệt khẽ nở nụ cười, ánh mắt ấm áp, lướt qua như gió xuân đầu cành:
"Ta đã chờ ngươi lớn lên, còn có gì mà không chờ được nữa?"

Nàng đưa tay ra, chủ động nắm lấy tay Tần Thụ, khẽ bao bọc trong lòng bàn tay mình.
"Nói rồi đó nhé. Không được đổi ý."

Tần Thụ dịu dàng gật đầu, ngược tay siết chặt lấy nàng, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc:
"Sư tôn, có thể đưa lại thanh Lan Bởi Kiếm cho ta không?"

Ninh Nguyệt nhướn mày:
"Bây giờ ngươi đã mất hết linh lực, cầm kiếm làm gì?"

Tần Thụ ngẩng đầu, giọng nói đầy chững chạc:
"Bởi vì đó là lễ nhập môn người tặng ta. Đối với ta, nó luôn rất quan trọng."

Ninh Nguyệt mỉm cười, đáy mắt khẽ dao động:
"Vậy... về rồi ta sẽ đưa ngươi."

Nàng gãi nhẹ lòng bàn tay Tần Thụ, kéo nàng tiếp tục bước đi.

Hai người dạo bước dưới tàng cây phủ đầy tuyết trắng, bỗng nghe vang lên một tràng tiếng nổ rực rỡ pháo hoa đủ màu sắc vút thẳng lên trời cao, rực rỡ như ngân hà nổ tung, chiếu sáng cả Ma cung giữa trời đông.

Khắp nơi tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ, không khí lễ tết đậm đà đến độ khiến người không khỏi xúc động.

Ninh Nguyệt ngẩng đầu ngắm pháo hoa rực rỡ:
"Nói đến cũng lạ... ngày mai là Tết Nguyên đán rồi. Tối nay nên đón giao thừa thời gian trôi thật nhanh, lại thêm một năm nữa."

Tần Thụ quay đầu, ánh sáng pháo hoa phản chiếu trên khuôn mặt của nàng:
"Đúng vậy."

Từng có một cái Tết, các nàng chen chúc trong một gian phòng nhỏ, nắm tay nhau cùng đón giao thừa.
Sau đó vì muôn vàn biến cố mà chia ly, cách biệt.

May thay, đời này vẫn còn có thể mất rồi lại gặp lại.
Cũng coi như... là một cái kết viên mãn.

Cách đó không xa, truyền đến tiếng gọi to vang dội của Khúc Kỳ:
"Tần Thụ! Ninh Nguyệt! Nhanh tới đây, cùng nhau bắn pháo hoa!"

Ninh Nguyệt cười lên tiếng, kéo tay Tần Thụ chạy về phía trước:
"Chờ bọn ta một chút "

Trên nền tuyết trắng tinh khôi, in dấu hai hàng chân sâu cạn đan xen, kéo dài một đường về phía ánh sáng.

Giống như năm xưa, giữa xuân thu đông hạ,
hai người tay trong tay cùng nhau đi hết chặng đường nhân sinh.

--

Done phiên ngoại nhé các tình yêu

Chương trước Chương tiếp
Loading...