[BHTT-EDIT-Hoàn] Nữ phụ lười biếng chỉ muốn hôn hít mèo con | Tỉnh Dã Tư
PN 1 (H nhẹ)
Chương 79Phản ứng đầu tiên của Khúc Kỳ là chấn động toàn thân sau đó, bản năng sống sót lập tức bật lên, cô bắt đầu giãy dụa quyết liệt.Cứu mạng! Giữa đêm mà lại có người đột nhập hái hoa? Mà lại còn lên tận giường mình ăn đậu hũ?Người kia dường như cũng không cố gắng ép cô quá mức, nên chẳng mấy chốc, Khúc Kỳ thật sự lách được ra khỏi vòng tay ấy.Giữa lúc hỗn loạn, cô nhanh như chớp đẩy đối phương ra, ngẩng đầu lênvà chết đứng tại chỗ.Thịnh Tây Chúc.Cô đang ngồi trên người cô, dáng vẻ nhàn nhã mà áp lực, đôi mắt vàng nhạt hơi nheo lại, gương mặt đẹp đến mức khiến người ta thấy nguy hiểm. Một loại quyến rũ sắc lạnh, nửa người nửa yêu, đập thẳng vào lý trí vốn đã mơ hồ.Thịnh Tây Chúc cúi xuống, chạm nhẹ môi cô, thản nhiên nói một câu:
"Em không ngoan."Dứt lời, ngón tay thon dài kéo sợi dây lưng áo ngủ của Khúc Kỳ, nhẹ nhàng trùm lên mắt cô.Mắt tối sầm lại.Vãiii... đây là thật hả? Hay là ảo giác?Vừa rồi cô còn nhìn thấy rõThịnh Tây Chúc ngồi trên người mình, đầu cài một đôi tai mèo lông xù màu đen, phía sau còn đuôi dài đong đưa lắc lư!Chẳng lẽ là ánh sáng phản chiếu gây ảo giác? Nhưng đôi mắt ấyđôi mắt giờ đây ánh vàng rực rỡ kia xinh đẹp đến mức khiến tim cô run rẩy.Không thể nào... chắc chắn là mơ thôi. Thịnh Tây Chúc sao có thể biến thành neko xuất hiện trong nhà mình chứ?Trên đời này làm gì có yêu quái... Đây là kết quả của việc ban ngày tưởng tượng quá nhiều, tối ngủ lại mộng xuân. Đúng rồi, xuân mộng. Lâu rồi không có mơ kiểu này, nên não mới bẻ lái bay xa.Ngay lúc cô còn đang cố gắng tự thuyết phục mình, "đối tượng thầm mến" đã cúi người áp sát. Hai tay cô bị giữ chặt đưa lên đỉnh đầu, môi lại lần nữa bị khóa chặtmột nụ hôn nóng bỏng, cuồng nhiệt, không cho cô chút cơ hội thở dốc.Khúc Kỳ bị ép ngửa đầu đón lấy từng đợt tấn công. Cô thở hổn hển, đầu óc hỗn loạn, chỉ cảm thấy Thịnh Tây Chúc như muốn ăn sạch mình cả người lẫn hồn vía.Cô không biết rằng lúc này áo ngủ của mình đã hơi mở, cảnh xuân lộ ra rõ ràng không sót một phân. Đôi mắt hồ ly đẹp đến mức câu hồn bị sợi dây che khuất, môi đỏ ướt át, sưng nhẹ, ánh mắt mơ màng.Trông cô lúc này, chẳng khác gì món ngon đang chờ người thưởng thức.Thịnh Tây Chúc như bị mê hoặc. Cô vùi đầu hôn xuống cổ cô, răng nanh khẽ chạm vào làn da trắng nõn, nhẹ nhàng cắngiống như đánh dấu.Khúc Kỳ khẽ giãy dụa, nhưng không tài nào thoát ra được.Cái giấc mơ chết tiệt này cũng quá kỳ quái rồi! Thịnh Tây Chúc nhìn ôn nhu dịu dàng thế, sao lại có thể mạnh như vậy? Ban đêm ăn rau chân vịt đóng hộp à?!Hơi thở lạnh buốt của cô lướt đến xương quai xanh, đầu ngón tay lần theo sống lưng cô mà di chuyển, chạm vào đúng vùng mẫn cảmtừng cử động như có như không lại khiến người ta ngứa ngáy đến tận xương.Cảm giác bị bịt mắt khiến mọi giác quan như phóng đại lên vô hạn. Khúc Kỳ run lên theo bản năng.Giờ khắc này, dường như vai trò đã đảo ngượccô trở thành con mèo nhỏ trong tay Thịnh Tây Chúc, mặc cho cô xoa nắn, trêu đùa.Khúc Kỳ cắn môi, giọng khàn khàn, nghẹn ngào bật ra một câu:"Không đúng rồi... tại sao ngươi lại... thuần thục như vậy?!"Chính cô cũng không biết những chỗ này của mình lại mẫn cảm đến thế... nhưng Thịnh Tây Chúc lại rõ như lòng bàn tay, thủ pháp điêu luyện đến mức khiến người ta muốn rơi nước mắt.Chuyện này... hợp lý nổi không? KHÔNG! Chắc chắn không hợp lý!Thịnh Tây Chúc nghe vậy khẽ cười, ngón tay siết nhẹ lấy vòng eo mềm mại của cô, sau đó cúi người, cắn nhẹ lên môi cô một cái, giọng trầm thấp:
"Bảo bối, em đáng yêu đến phát điên."Khúc Kỳ cảm giác má mình như bị hun nóng. Nơi bị cô chạm qua bắt đầu tê dại, từng chút từng chút lan rộng, giống như có ai châm lửa, thiêu đốt từ trong ra ngoài.Giấc mơ này... quái thật. Nhưng người ấy gọi cô là "bảo bối", gọi rất tự nhiên, giống như đã gọi nhiều lần trong đời trước. Cô ngơ ngẩn nghĩ, nếu đây là mơ... cũng không hẳn là không thể đón nhận.Ngay lúc ấy, Thịnh Tây Chúc bỗng lùi lại.Không gian xung quanh tối đen. Khúc Kỳ còn chưa kịp mở miệng, đã nghe tiếng vải vóc ma sát loạt xoạt trong không khí, sau đó có vật gì đó mềm mại, lạnh lạnh, khẽ chạm vào môi cô.Khúc Kỳ ngẩn ra, cảm giác có thứ gì đó mềm mềm, ươn ướt chạm vào môi. Cô chưa kịp phản ứng, đã thấy nó len lỏi tiến vào, như có sinh mệnh vậy.Cô bất giác ngửa đầu, mơ hồ rên khẽ, bàn tay bị Thịnh Tây Chúc nắm lấy, môi cô còn khẽ lẩm bẩm bên tai: "Đừng sợ."Thứ kia lại lướt dọc xuống làn da cô, lạnh lạnh, trơn trơn, tựa như con rắn nhỏ đang chậm rãi khiêu vũ trên người, đang hôn lên từng tấc da, hôn lên eo lên bụng rồi luồn ra đằng sau quấn chặt lấy Khúc Kỳ.Khúc Kỳ giật nảy mình, cả người căng thẳng. Trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ duy nhất:
"Gì vậy trời?! Cái này khác gì Medusa vậy hả?!"Khúc Kỳ căng thẳng hết da đầu run rẩy : "Không muốn đâu..."Thịnh Tây Chúc vẫn kề sát bên tai cô, như dỗ dành: "Ngoan, không sao, nó sẽ không làm em đau."Lồng ngực Khúc Kỳ hít thở liên tục, và rồi cô cong người lên, làn da trắng ửng hồng lộ ra ngoài chăn, kiều diễm đến cực điểmCô nhỏ giọng thút thít nức nở cầu xin: " Tôi, tôi không thích..."Thịnh Tây Chúc vỗ về hôn lên gương mặt đối phương, hơi thở nhẹ nhàng phở lên thì thầm:"Không được..."Khúc Kỳ vô thức cắn chặt môi dưới, vị mằn mặn của máu lan ra đầu lưỡi. Cô khẽ lắc đầu, động tác nhỏ bé đến đáng thương, nước mắt rơi không kiểm soát, từng giọt như trút cơn hoảng loạn đang dồn nén trong lồng ngực.Cô sợ, cảm giác này... quá lạ lẫm, như bị hút trôi khỏi chính mình, như nghẹt thở giữa một giấc mơ không có điểm dừng.Thịnh Tây Chúc nhìn khuôn mặt cô gái ướt đẫm nước mắt, biểu cảm yếu đuối và bất lực khiến cô khẽ thở dài, ánh mắt trầm xuống, ngón tay cũng dừng lại trong thoáng chốc.Trong một khoảng tối lặng, Khúc Kỳ ngơ ngác chớp mắt. Nỗi sợ trong cô như thủy triều rút dần, để lại một khoảng trống trống rỗng mà nhẹ nhõm. Cô không hiểu, nhưng con "rắn" kia... dường như đã buông tha cho cô.Còn chưa kịp thở phào, một cảm giác mềm mại, như chạm nhẹ của thứ gì có lông xù, lại thoáng lướt qua hông cô."Không phải em thích nhất cái đuôi của tôi sao?" Giọng Thịnh Tây Chúc vang sát bên tai, trầm thấp mà trêu chọc. "Để nó chơi với em một chút, được không?"Ngón chân Khúc Kỳ cong lên đưa lên, không thể cưỡng lại được, úp mặt trong ngực Thịnh Tây Chúc, không ngừng nghẹn ngào, thanh âm nức nở xin tha: "Đừng mà.."Nữ nhân nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô gái, thoả mãn cùng vui vẻ: "Chơi thấy vui không"Khúc Kỳ nào còn sức để trở lại, chỉ có thể nũng nịu mấp máy môi, ý thức nào còn tỉnh táoKhông đợi được người kia đáp lại, Thịnh Tây Chúc gỡ dây thắt che tại mắt Khúc Kỳ, thấy đôi mắt hồ ly ẩm ướt, mắt mơ hồ mũi ửng hồng, nhìn qua rất đáng thương.Cô gục đầu xuống yêu thương từng tấc hôn lên người đẹp. Phía sau, chiếc đuôi mèo càng siết chặt vẫn làm việc cật lực, không chút nào tỏ ra thương xót hay do dự.Bên ngoài phòng, sắc trời mông lung dần bị nhuộm sáng, ánh mây u ám tan đi, nhường chỗ cho một vệt sáng màu vàng bao phủ lấy toàn thành phố. Đến lúc ấy, tiếng khóc yếu ớt mới chậm rãi lắng xuống.Thịnh Tây Chúc ôm lấy người thương đã khóc đến mệt thiếp đi, đưa vào phòng tắm, cẩn thận tắm rửa sạch sẽ. Nhìn từng dấu vết mờ nhạt in sâu trên làn da trắng như tuyết, như thể đang công khai tuyên bố quyền sở hữu lãnh thổ, cô cuối cùng cũng lộ ra vẻ hài lòng. Một cái phất tay, gọi Yểm khí đến che đi toàn bộ.Buổi chiều hai giờ, Khúc Kỳ mệt mỏi hé mắt.Cô cảm thấy mình như thể bị xe cán qua, đau lưng mỏi eo, gần như chẳng còn sức mà cử động y hệt ngày đầu tiên huấn luyện quân sự hồi đại học, đến cả việc bò xuống giường cũng là nhiệm vụ bất khả thi....Không lẽ giữa đêm mình mộng du rồi đi luyện thể?Bất thình lình, những hình ảnh hỗn loạn như mộng như thật từ đêm qua tràn về, cuồn cuộn đổ ập vào trí nhớ, khiến cô trở tay không kịp.Khúc Kỳ cứng đờ cả người, chậm rãi đưa tay che kín mặt.A a a a... Đây là cái quỷ gì vậy? Là mơ mộng lung tung kiểu gì thế này?Người phụ nữ kia, cái đuôi mèo, cả xúc tu... Sao cô lại không biết cái hệ thống mình xuyên phải lại quái đản như thế này?"Meo?"Khúc Kỳ vừa khẽ cử động, quả cầu lông đen trên người cô lập tức ngẩng đầu, lại gần rướn cổ nhìn cô chăm chú.Khúc Kỳ và con mèo đen mắt vàng đối diện nhau. Nhìn vào đôi mắt vàng kia, cô bất chợt cảm thấy... xấu hổ không rõ vì sao.Mèo đen dùng chóp mũi khẽ ngửi cô, sau đó ngoan ngoãn kêu mềm oặt như chào buổi sáng:
"Meo~ ô."Khúc Kỳ vô thức xoa đầu nó:
"...Chào buổi sáng."Con mèo có vẻ rất vui, tiếng kêu cũng đầy sinh khí hơn hôm qua:
"Meo!"Khúc Kỳ mang tâm trạng phức tạp mà vỗ nhẹ quả cầu lông đang bám trên người mình. Tay còn lại lục lọi trên tủ đầu giường, rốt cuộc cũng tìm được điện thoại.Mở màn hình ra vừa thấy chết thật, ngủ một mạch đến tận chiều rồi!Thuận tay lướt vào WeChat, ánh mắt lập tức rơi xuống mấy tin nhắn của "hàng xóm xinh đẹp".Hàng xóm xinh đẹp:
"Làm phiền em rồi, nó có quậy không?"Một tin nhắn khác gửi từ sớm:
"Chào buổi sáng."Khúc Kỳ vừa nhớ lại cảnh tượng mơ hồ tối qua, tay cầm điện thoại khẽ run. Đầu óc bỗng co rút lại, theo phản xạ nhắn một câu:
"Đêm qua chị ở đâu vậy?"Cúi đầu, cô chợt phát hiện con mèo đen cũng đang dòm chằm chằm vào màn hình như thể biết đọc chữ.Cô bật cười khẽ:
"Tiểu bảo bối, ngươi nhìn hiểu được à?""Meo~" mèo đen không rời mắt.Khúc Kỳ cũng nhìn chằm chằm vào màn hình theo. Nhưng chờ mãi, chờ đến khi ánh sáng màn hình tự động tối đi cũng không thấy hồi âm.Cô buồn bực:
"Sao cô ấy không rep mình chứ..."Trong trí nhớ, Thịnh Tây Chúc luôn là kiểu người lạnh nhạt, cao lãnh. Chẳng giống chút nào với... con hồ ly gian trá tối qua cứ hết lần này đến lần khác "khi dễ" cô trong giấc mơ!Không chờ được tin nhắn nào khác, Khúc Kỳ đặt mèo xuống giường, uể oải đứng dậy vào phòng tắm rửa mặt. Đi nửa đường vẫn nhịn không được quay lại xem điện thoại vẫn chưa có tin nhắn. Lòng cô càng rối rắm.Toàn thân mỏi nhừ, tay chân mềm nhũn như không còn sức. Khúc Kỳ hoàn toàn chẳng có hứng nấu nướng, vừa định đặt đồ ăn thì...
"Ting!"Thịnh Tây Chúc rốt cuộc cũng trả lời lại còn gửi giọng nói.Khúc Kỳ lập tức như lâm đại địch, vô thức vặn volume lên mức lớn nhất rồi bấm play.Đầu bên kia rất yên tĩnh. Sau đó, giọng của Thịnh Tây Chúc nhẹ nhàng vang lên, vừa lười biếng vừa mềm mại như có thể câu hồn:
"Ừm? Tôi đang ở ngoài. Tối qua... ngủ ngon không?"Khúc Kỳ suýt chút nữa thì nghẹn nước bọt.Cô cô hồ ly này thật là... còn dám hỏi?Không biết nên đáp thế nào, cô chỉ gõ vu vơ mấy chữ:
"Không có gì đâu, tiện tay hỏi chút thôi."Rất nhanh sau đó, một đoạn ghi âm khác được gửi tới lần này giọng nói còn kèm theo tiếng cười ý nhị:
"Khúc Kỳ, ưm... mơ thấy tôi à?"Khúc Kỳ: "!"Cô lập tức đặt điện thoại xuống, chậm rãi ngẩng đầu nhìn vào gương tủ quần áo gò má hồng bừng, đỏ đến tận mang tai.Người phụ nữ này đáng sợ thật! Sao lại đoán trúng như thế?! Camera theo dõi mình à?!Bị bóc trần tâm sự, Khúc Kỳ xấu hổ đến phát điên, run tay gõ lại:
"Em mới không có đâu!!!"Thịnh Tây Chúc:
"Có mà."Khúc Kỳ:
"Không có thật!"Thịnh Tây Chúc:
"Ừ, vậy là không có rồi."Khúc Kỳ:
"...."Cắn môi một cái, cô do dự một lúc rồi hỏi:
"Khi nào chị về vậy?"Thịnh Tây Chúc:
"Đêm nay. Nếu muốn gửi lại mèo thì đặt nó ở cửa nhà tôi là được."Khúc Kỳ:
"Không biết để thế có ổn không..."Thịnh Tây Chúc:
"Ổn mà. Nó rất ngoan."Khúc Kỳ:
"Ừm... Hôm qua nó siêu dính người ấy, chẳng chạy nhảy gì cả, như kiểu cực kỳ thích em vậy."Thịnh Tây Chúc:
"Em thích nó không?"Hồ ly bánh bích quy:
"Đương nhiên là thích rồi! Mới gặp mà đã thân, đáng yêu thế này ai mà không yêu cho nổi!"Hàng xóm xinh đẹp:
"Vậy tặng luôn cho em nhé, mua một tặng một."Hồ ly bánh bích quy:
"Cái gì mà mua một tặng một? Chị còn nuôi con nào nữa à?"Hàng xóm xinh đẹp:
"Mua chị, tặng nó."Khúc Kỳ ngẩn ra toàn tập.Cái... gì cơ?! Nữ nhân xấu xa này lại đang giở trò "mềm buộc chặt" với cô ư?Như để châm thêm dầu vào lửa, bên kia lại tiếp một tin nhắn:Hàng xóm xinh đẹp:
"Đùa đấy."Khúc Kỳ khịt mũi một tiếng, lập tức trả đòn:"Vậy em chỉ lấy tặng phẩm thôi, vì nó đáng yêu hơn chị nhiều."Tin nhắn đó gửi đi xong, đầu kia... im lặng.Khúc Kỳ thấy mình gỡ được một bàn, lập tức giương cờ chiến thắng, nằm vật trên giường cười ha ha một trận.Đến đùa à? Vậy thử xem ai dỗ được ai!Nhưng vừa cười xong, cô lại sực nhớ... mèo con đâu rồi?Chạy quanh phòng tìm kiếm, cuối cùng cô phát hiện quả cầu lông đen đang cuộn tròn trên sofa, mắt vàng ló ra, ánh nhìn có vẻ... ấm ức?Khúc Kỳ tiến tới ôm nó lên, nhẹ nhàng lắc lắc:"Làm sao thế, bảo bối? Ai chọc giận em rồi?"Mèo đen cụp tai, rầu rĩ:
"Ô..."Khúc Kỳ cầm lấy khuôn mặt tròn của nó, hôn "chụt chụt" mấy cái:"Không được 'emo' nghe chưa? Buổi sáng phải đầy năng lượng, lan toả ra, hiểu chưa? Toả ra đến!"Mèo đen phát ra tiếng nhỏ:
"...Meo."Khúc Kỳ dỗ dành như đang nựng trẻ con:"Bây giờ chị tuyên bố đơn phương rằng em là con mèo đáng yêu nhất thế giới, đáng yêu gấp trăm lần chủ nhân của em. Được chưa?"Mèo đen nghe vậy dường như còn buồn hơn, đầu rũ thấp hẳn xuống:
"A... ô..."Khúc Kỳ dở khóc dở cười:
"Em thích cô ấy tới mức đó à? Cứ hễ chị nói xấu cô ấy là em liền cụp tai không vui."Mèo đen chỉ nhẹ nhàng dụi đầu vào mặt cô, đôi mắt nheo lại đầy thoả mãn.Khúc Kỳ cũng dụi mũi vào nó, vừa thân mật vừa bất ngờ nhớ ra một chuyện:Cô vẫn chưa biết con mèo này tên gì.Lập tức cầm điện thoại nhắn cho hàng xóm xinh đẹp, mang theo chút giận dỗi:"Thịnh tổng, mèo của chị tên là gì vậy?"Chờ mãi... vẫn chưa thấy trả lời.Khúc Kỳ ngồi xếp bằng trên sofa, ôm mèo trong lòng, thì thầm lầu bầu:"Hứ, nhỏ mọn thế sao..."Chuông cửa bất ngờ vang lên. À, là shipper giao đồ ăn.Sau khi nhận hàng, cô vừa quay vào phòng khách thì thấy mèo đen đã tự chạy vào nhà vệ sinh.Tối qua Khúc Kỳ từng lén theo dõi nó, phát hiện con mèo này... không chỉ biết dùng WC mà còn biết ngồi xổm lên bồn cầu một cách chuyên nghiệp, y như người!Khi ấy cô còn đứng ngoài nhìn trộm nó trong ngạc nhiên. Ai ngờ mèo con phát hiện ra, liền nhảy xuống bồn cầu, quay lại meo meo mắng cô không thương tiếc.Khúc Kỳ đắc ý nhớ lại:"Tiểu quỷ tiêu chuẩn kép, em có thể nhìn lén chị, mà chị nhìn lén lại em thì không được?"Mèo đen dùng móng vuốt cào nhẹ cô một cái, sau đó lấy đầu đẩy vào bắp chân, như thể muốn đuổi cô ra khỏi cửa nhà vệ sinh.Và thế là Khúc Kỳ bị mèo đẩy ra ngoài, trơ mắt nhìn cánh cửa WC đóng lại ngay trước mặt mình.Ừ, tiêu chuẩn kép thật rồi. Không cho cô nhìn nó nữa.Vì vậy khi thấy nó vào toilet lần này, cô cũng chẳng bất ngờ gì. Ngồi lại ghế sofa, cô mở hộp cơm trưa vừa được giao, đúng lúc đó điện thoại sáng lên.Hàng xóm xinh đẹp:
"Vợ yêu."Khúc Kỳ:
"???"Hồ ly bánh bích quy:
"Chị... lại phát bệnh rồi à? [ảnh lén lút lút jpg]"Hàng xóm xinh đẹp:
"Tên nó là 'Vợ yêu."Khúc Kỳ nhất thời hoảng hốt, cầm điện thoại lên nhìn chằm chằm cái tin nhắn cuối cùng:
"Tên của nó là Vợ yêu.""... Ừm, tên... rất có cá tính ha." Cô lắp bắp gõ lại, biểu cảm như thể bị sét đánh.
Gọi mèo là "Vợ yêu", chị Thịnh này thật sự bị gì rồi?!Đúng lúc đó, mèo con từ nhà vệ sinh lạch bạch đi ra, nhảy tót lên sofa, trèo vào lòng em.Khúc Kỳ vừa húp một ngụm canh nóng, vừa nghiêm túc nhìn nó:
"Nghe nói em tên là... Vợ yêu?"Tiểu hắc miêu ngoan ngoãn ngồi xổm trước mặt em, ngẩng đầu nhìn, mắt tròn xoe, vàng óng ánh: "Meo ô~"Cô không nhịn được đưa tay xoa xoa cái tai nhọn của nó, làm bộ gọi thử:
"Vợ yêu ~~~"Mèo đen lập tức sáng mắt, hí hửng nhào đến dụi mặt vào má cô, đuôi vẫy tít như chong chóng: "Meooo ~"Bị nó dính quá mức, em cũng bị lây theo, mềm lòng nghĩ bụng:
Phản ứng nhiệt liệt vậy, chắc tên nó đúng là "Lão Bà" thật rồi...Thế là cô cứ thế gọi "Vợ yêu" cả buổi chiều, gọi tới gọi lui không biết mệt, cho đến tận lúc mặt trời lặn mới nuối tiếc ôm mèo con đem trả lại nhà bên cạnh.Khúc Kỳ lưu luyến không rời, vẫy tay chào tạm biệt:
"Gặp vợ yêu sau nha~ Có dịp nhớ qua nhà chị chơi nữa~"Mèo con vẫy đuôi đáp lại: "Meo!"Cô suýt khóc:
"Vợ yêu, em dắt chị đi luôn đi, không có em chị sống không nổi đâu..."Mèo đen nhìn cô đầy im lặng, cuối cùng đưa móng vuốt nhỏ vỗ nhẹ lòng bàn tay như đang vỗ về.Khúc Kỳ đỏ mắt đóng cửa lại, còn chưa kịp nguôi ngoai vì chia xa "vợ yêu", điện thoại lại sáng màn hình.Thịnh Tây Chúc:
"Tôi sắp về tới rồi."Khúc Kỳ:
"À à, mèo em đã để lại ở cửa nhà chị nha."Thịnh Tây Chúc:
"Cảm ơn em. Em có muốn ăn gì không, tôi mang qua?"Khúc Kỳ nghĩ một chút, gõ:
"Muốn uống cà phê sữa ở tiệm Thiên Thạch dưới nhà."Thịnh Tây Chúc:
"Được."Ước chừng mười phút sau, cửa nhà bị gõ "cốc cốc".Khúc Kỳ chạy ra nhìn qua mắt mèo, liền thấy Thịnh Tây Chúc đứng đó cả người mặc bộ vest trắng tinh chỉnh, trông vừa chững chạc vừa lạnh lùng, tay xách túi giấy, mặt vẫn mang vẻ mỏi mệt sau chuyến đi dài.Khúc Kỳ vội vàng mở cửa:
"Chị về rồi à!"Ánh mắt Thịnh Tây Chúc quét một lượt từ trên xuống dưới người em, khẽ gật đầu:
"Ừ, vừa về."Khúc Kỳ nhìn về phía căn hộ đối diện, gật gù:
"Chắc chị thấy Lão Bà rồi ha?""Có."
Thịnh Tây Chúc hơi mím môi, ánh mắt nhìn cô đầy ẩn ý, mang chút vẻ không vui:
"Gọi mèo là 'Lão Bà', còn gọi chị là... 'Thịnh tổng'?"Cô đơ người tại chỗ, theo bản năng lẩm bẩm:
"Vậy... em cũng gọi chị là Lão Bà luôn nhé?"Khóe môi Thịnh Tây Chúc cong lên, cười như không cười:"Được."Tim Khúc Kỳ đập hụt một nhịp.
"... Em giỡn á nha chị! Đùa thôi á!"Thịnh Tây Chúc không đáp, chỉ đưa túi giấy trong tay ra:
"Cà phê sữa em đòi đây."Khúc Kỳ lập tức sáng mắt, đưa tay định lấy:
"Cảm ơn chị! Yêu chị luôn!"Nhưng bàn tay kia của Thịnh Tây Chúc vẫn giữ chặt túi, không buông, còn nghiêng đầu nhìn cô chằm chằm:
"Gọi lại thử xem, em nên gọi tôi là gì?"Khúc Kỳ nghẹn một giây, nhỏ giọng thử thăm dò:
"... Lão Bà?"Thịnh Tây Chúc bật cười khẽ, lúc này mới buông túi cà phê:
"Ngày mai gặp."Cô xoay người, bước đi rất tự nhiên, để lại Khúc Kỳ đứng ngây ra ở cửa, tay chống má, mặt đỏ như luộc trứng gà.A a a a!! Thịnh Tây Chúc đúng là đáng sợ muốn chết!Cô bạn thân trong group chat, nick "Kình rơi nam bắc" gửi tới một tin nhắn:
"Mẹ ơi, chị ấy bắt bà gọi 'Lão Bà'? Quỷ kế đa đoan đúng kiểu tổng tài nữ chính luôn rồi."Hồ ly bánh bích quy (Khúc Kỳ):
"Cũng chưa chắc, mấy chị em thân thiết cũng hay gọi nhau kiểu 'bà bà', 'vợ yêu' mà."Kình rơi nam bắc:
"Thôi đi bà nội, hai người bây giờ mà gọi là 'khuê mật' thì chắc tôi cũng là thiên sứ."Hồ ly bánh bích quy:
"... Ơm, chắc... cũng hơi hơi vậy mà?"Kình Rơi Nam Bắc: "Chà, bà bị động vậy không được đâu. Muốn theo đuổi thì phải chủ động lên chứ! Đừng cứ ngồi đó chờ đợi!"Hồ Ly Bánh Quy: "...thì tôi đâu có định theo đuổi ai đâu..."Kình Rơi Nam Bắc: "Vậy trước giờ có ai từng tán tỉnh bà chưa? Nghĩ lại xem họ làm thế nào?"Khúc Kỳ lập tức rơi vào trầm ngâm.Có lẽ vì ngoại hình ổn, tính cách cũng dễ chịu, hồi đi học đúng là từng có kha khá người tỏ tình với cô, nam có, nữ cũng có. Cụ thể thì... hình như là tặng mấy món quà linh tinh, còn có thư tay và thiệp chúc mừng gì đó?Cô nghĩ ngợi một lúc, vẫn không rõ Thịnh Tây Chúc thích cái gì cụ thể, thế là dứt khoát bắt tay làm mấy món bánh handmade xem sao.Trên đời này, không ai có thể cưỡng lại sức hút của bánh quy ngon cả!Vậy là cô chui vào bếp, mày mò cả đêm.Sáng thứ Hai, mọi người lê lết tới công ty, văn phòng bao trùm bởi không khí uể oải, mệt mỏi đến mức sống dở chết dở.Giờ nghỉ trưa, Khúc Kỳ với Tiểu Triệu ngồi trong khu pantry vừa nhâm nhi trà vừa tán chuyện tám nhảm, không khí vô cùng thư giãn."...À đúng rồi Khúc, hôm nay sinh nhật chị hả?" Tiểu Triệu đang nói giữa chừng thì bỗng nhớ ra, cười hì hì, "Chúc mừng sinh nhật nha!"Khúc Kỳ sững người, gương mặt hoàn toàn dửng dưng: "Em không nhắc thì chị cũng quên béng mất rồi ấy. Từ hồi đi làm tới giờ, bận đến mức chẳng còn nhớ nổi ngày tháng nữa. Mấy năm rồi không tổ chức sinh nhật gì cả."Tiểu Triệu đề nghị: "Hay là sau giờ làm tụi mình đi ăn một bữa mừng sinh nhật chị Khúc nhỉ?"Khúc Kỳ uể oải lắc đầu: "Thôi khỏi đi, không còn sức đâu. Mỗi người về nhà nghỉ ngơi còn hơn. Mà khoan, sao em biết hôm nay là sinh nhật chị?"Tiểu Triệu: "Sếp vừa mới nhắn trong group chat đấy, còn tag hẳn tên chị để chúc mừng sinh nhật nữa cơ."Khúc Kỳ suýt sặc trà, kinh ngạc ngẩng đầu: "Hả? Ổng trước giờ đâu có tốt bụng vậy đâu ta?"Tiểu Triệu đầy cảm xúc nói: "Nghe bảo là đề xuất của sếp Thịnh đó. Muốn tạo cảm giác thân thiện, để mọi người xem công ty như nhà mình, đi làm như về nhà vậy á."Khúc Kỳ cười khan: "Cái nhà này á... cho tôi xin, khỏi về cũng được."Tiểu Triệu vừa định nói thêm thì ánh mắt đột nhiên dừng lại phía sau lưng Khúc Kỳ. Cô vội bật dậy, đứng nghiêm: "Chào sếp Thịnh!"Khúc Kỳ khựng lại một nhịp, xoay người nhìn Thịnh Tây Chúc đang đứng ở cửa, khoanh tay, vẻ mặt vẫn lạnh tanh như mọi khi.Vừa nhìn thấy gương mặt lạnh lùng kia, đầu óc Khúc Kỳ lập tức bị co rút lại: "Chào buổi sáng vợ yêu!"Một câu vừa ra khỏi miệng, phòng giải khát đang ồn ào bỗng im bặt như bị bấm nút pause. Mọi người lập tức quay đầu lại hóng, mắt lấp lánh như ăn được dưa drama siêu ngọt. Tiểu Triệu đứng bên thì gần như trợn trắng mắt.Khúc Kỳ: "..."Trong ánh mắt "thèm khát tin giật gân" của đồng nghiệp, cô ước gì mình có thể cắn đứt cái lưỡi phá hoại kia.Thịnh Tây Chúc liếc cô một cái, giọng điềm nhiên: "Mọi người ra ngoài đi, tôi có chuyện cần nói với Khúc Kỳ."Cả phòng lập tức đồng loạt đứng dậy, từng người một đi ra ngoài như đang tiễn đồng đội lên pháp trường. Ai cũng quay lại nhìn Khúc Kỳ đầy cảm thông và hóng hớt.Không khí lập tức yên ắng trở lại.Khúc Kỳ nhìn Thịnh Tây Chúc từng bước đi tới, như thể đang xem lại phim slow motion đoạn nhân vật chính sắp bị "xử tử". Cô chắp tay đặt lên trán, cúi gập người 90 độ: "Sếp Thịnh, em sai rồi, em thật sự sai rồi!"Thịnh Tây Chúc dừng lại trước mặt cô, tay đút túi quần, giọng lạnh nhạt: "Sai chỗ nào?""Em bị chập mạch, không nên gọi chị... cái đó..." Khúc Kỳ lí nhí, không dám ngẩng đầu, "Sếp yêu quý ơi, chị là người rộng lượng độ lượng, em xin lỗi mà, xem như em có công chăm mèo cho chị, tha thứ cho đứa hàng xóm ngu ngốc này một lần đi. Xin đừng trừ lương của em, được không?"Thịnh Tây Chúc khẽ "ừ" một tiếng, giọng như có chút gì đó khó đoán: "Vậy để tôi cân nhắc đã."Khúc Kỳ lập tức ngẩng đầu, mắt cụp xuống, vẻ mặt cực kỳ tội nghiệp: "Đừng nha... Suy nghĩ là không tốt đâu..."Thịnh Tây Chúc nhìn cô chằm chằm, ánh mắt lóe lên ý cười nhưng vẫn cố giữ vẻ bình thản, khẽ cong môi: "Không trừ lương cũng được."Khúc Kỳ như được cứu sống: "Sếp Thịnh anh minh! Em biết ngay chị là người tốt nhất mà!"Nhưng chưa kịp vui mừng được bao lâu, Thịnh Tây Chúc liền nói tiếp: "Nhưng sẽ có hình phạt khác."Khúc Kỳ lập tức xị mặt: "Trời má..."Thịnh Tây Chúc tựa nhẹ vào bàn, nhìn cô hồi lâu, khóe môi cong lên: "Phạt em... phải đi sinh nhật cùng tôi tối nay, được không?"Khúc Kỳ vừa mới ngồi thẳng lưng lập tức xụi xuống: "... Hả?"Thịnh Tây Chúc ra vẻ suy nghĩ: "Không được cũng không sao, tôi có thể chọn hình phạt khác."Khúc Kỳ nói liền một hơi, sợ đối phương đổi ý: "Được được được! Tất nhiên là được! Sếp Thịnh mà đi sinh nhật cùng em là vinh hạnh to lớn rồi! Em xúc động đến mức muốn khóc luôn ấy, muốn quỳ xuống lạy chị ba cái..."Thịnh Tây Chúc bật cười, nhẹ nhàng cắt ngang: "Vậy thì tối gặp."Khúc Kỳ nhìn theo bóng lưng sếp bước ra khỏi phòng giải khát, sờ sờ ngực mình con tim đập rộn ràng như nai con chạy lạc vào đường cao tốc.Ôi mẹ ơi, Thịnh Tây Chúc vừa nói sẽ cùng mình đi sinh nhật. Đây là thật á? Có thật luôn hả? Nguy hiểm... thật sự quá nguy hiểm rồi!Suốt cả ngày hôm đó, đầu óc Khúc Kỳ chỉ toàn lặp đi lặp lại một câu:
"Hàng xóm xinh đẹp, vợ tương lai, muốn cùng mình ăn sinh nhật! Làm sao giờ? Căng thẳng quá điiiiii a a a a!!!"Cuối cùng cũng chịu đựng được tới giờ tan làm, cô lại như mong muốn lần thứ hai được ngồi ghế phụ xe của Thịnh Tây Chúc, cùng nhau trở về "nhà".
Chỉ khác một điều lần này không còn là không khí ngại ngùng, căng thẳng như lần trước nữa.Mà là cả hai... mỗi người đều ôm trong lòng những suy nghĩ riêng đầy mờ ám.Tiễn "Tổng Thịnh cao cao tại thượng" vào cửa, Khúc Kỳ cố làm ra vẻ như một tiếp viên khách sạn hạng sang, hai tay dang ra đầy kịch tính:
"Chào mừng đã đến! Nhà em hơi bừa một chút, chưa kịp dọn dẹp gì đâu nha~"Thịnh Tây Chúc bình tĩnh cúi xuống thay dép, bước vào như thể đã quá quen thuộc:
"Không sao. Thoải mái là được."Tư thế đó quá mức tự nhiên. Giống như đây không phải lần đầu cô tới nhà vậy.Khúc Kỳ đi theo sau, trong lòng có chút lộn xộn. Nhìn dáng ngồi trên sofa của Thịnh Tây Chúc tao nhã, chuẩn chỉnh, lại không hiểu sao khiến cô liên tưởng đến... con mèo đen nào đó."Hay là đón cả 'vợ nhỏ' của chị qua ăn sinh nhật cùng luôn?" cô hỏi vu vơ, ý chỉ con mèo.Thịnh Tây Chúc dừng lại một chút, rồi đáp: "Không cần đâu. Giờ chắc nó vẫn đang ngủ."Khúc Kỳ ngạc nhiên: "Vậy á? Em thấy nó qua đây hôm đó có ngủ mấy đâu."Thịnh Tây Chúc khẽ nghiêng đầu nhìn cô, khóe mắt cong cong, giọng nói nhẹ hẫng nhưng lại như có ẩn ý:
"Có lẽ vì... nó thích em quá."Khúc Kỳ: "..."Trời ơi mặt cô nóng rồi.
Rõ ràng đang nói chuyện về mèo mà sao lại nghe như... đang tỏ tình vậy trời??? Lạ lắm nha!Đúng lúc này
"Đinh đông"
Chuông cửa vang lên.Thịnh Tây Chúc liếc về phía cửa:
"Chắc là bánh kem tôi đặt đến rồi."Khúc Kỳ bất ngờ: "Ủa? Chị còn đặt bánh nữa hả!"Thịnh Tây Chúc đáp: "Em không thích bánh kem sao?"Khúc Kỳ lập tức cười tít mắt: "Thích chứ! Nhưng không nghĩ chị lại chuẩn bị từ trước..."Thịnh Tây Chúc nhìn cô, giọng trầm thấp dịu dàng:
"Về sau... lúc nào cũng sẽ chuẩn bị."Khúc Kỳ đứng hình, tim đập loạn nhịp.Trong một giây, cô hoài nghi mình đang mơ.
Cái gì mà "về sau"? Là ý gì cơ?
Không khí nguy hiểm quá đi mất!Thịnh Tây Chúc nhẹ nhàng bật cười, đứng dậy ra cửa nhận bánh, đặt lên bàn trà rồi quay lại nhìn Khúc Kỳ đang ngơ ngác:
"Giờ muốn ăn luôn không?"Khúc Kỳ chớp mắt mấy cái mới hoàn hồn, vội vàng nói lắp:
"Không vội! Em... em đi lấy đồ uống trước đã..."Nói rồi liền bật dậy chạy thẳng vào bếp, bước chân như đang thi chạy Olympic.Trong bếp, cô vặn nước lạnh rửa mặt cho bớt nóng, rồi chống tay vào bồn rửa mà thở dốc.Không được hoảng!
Rõ ràng là Thịnh Tây Chúc đang tung chiêu! Mỗi lời mỗi cử chỉ đều mang tính sát thương cao vậy đó!
Nhưng cô Khúc Kỳ cũng không thể cứ mãi bị động! Phải A lên! Chủ động lên!Lấy lại tinh thần, cô mở tủ lạnh, cầm ra hai chai rượu trái cây homemade rồi mang ra phòng khách.Thịnh Tây Chúc thấy bình thuỷ tinh trong tay cô thì nghiêng đầu:
"Cái gì đây?""Em làm đó! Chị thử chút đi."
Khúc Kỳ đổ đầy một ly, hai tay dâng lên, sau đó ngồi xổm bên cạnh, mắt long lanh nhìn đối phương như đang chờ được vuốt đầu.Thịnh Tây Chúc cầm ly, nhấp một ngụm. Gật đầu:
"Ngon lắm."Khúc Kỳ vui vẻ như trẻ con:
"Ngon thì uống nhiều nha~"Thịnh Tây Chúc thấy cô hào hứng vậy cũng không nỡ từ chối, bèn uống hết một ly.Nhưng chỉ vài giây sau... cô khựng lại, cau mày.Nhìn vào chất lỏng trong ly, cô sững người, giọng có chút nghi ngờ:
"...Trong này có... cồn hả?"Khúc Kỳ giải thích: "Chỉ một chút thôi, không phải nhiều... Sao rồi?"Vừa dứt lời, "bịch" một tiếng, Thịnh Tây Chúc ngã gục xuống ghế sofa.
"Em không ngoan."Dứt lời, ngón tay thon dài kéo sợi dây lưng áo ngủ của Khúc Kỳ, nhẹ nhàng trùm lên mắt cô.Mắt tối sầm lại.Vãiii... đây là thật hả? Hay là ảo giác?Vừa rồi cô còn nhìn thấy rõThịnh Tây Chúc ngồi trên người mình, đầu cài một đôi tai mèo lông xù màu đen, phía sau còn đuôi dài đong đưa lắc lư!Chẳng lẽ là ánh sáng phản chiếu gây ảo giác? Nhưng đôi mắt ấyđôi mắt giờ đây ánh vàng rực rỡ kia xinh đẹp đến mức khiến tim cô run rẩy.Không thể nào... chắc chắn là mơ thôi. Thịnh Tây Chúc sao có thể biến thành neko xuất hiện trong nhà mình chứ?Trên đời này làm gì có yêu quái... Đây là kết quả của việc ban ngày tưởng tượng quá nhiều, tối ngủ lại mộng xuân. Đúng rồi, xuân mộng. Lâu rồi không có mơ kiểu này, nên não mới bẻ lái bay xa.Ngay lúc cô còn đang cố gắng tự thuyết phục mình, "đối tượng thầm mến" đã cúi người áp sát. Hai tay cô bị giữ chặt đưa lên đỉnh đầu, môi lại lần nữa bị khóa chặtmột nụ hôn nóng bỏng, cuồng nhiệt, không cho cô chút cơ hội thở dốc.Khúc Kỳ bị ép ngửa đầu đón lấy từng đợt tấn công. Cô thở hổn hển, đầu óc hỗn loạn, chỉ cảm thấy Thịnh Tây Chúc như muốn ăn sạch mình cả người lẫn hồn vía.Cô không biết rằng lúc này áo ngủ của mình đã hơi mở, cảnh xuân lộ ra rõ ràng không sót một phân. Đôi mắt hồ ly đẹp đến mức câu hồn bị sợi dây che khuất, môi đỏ ướt át, sưng nhẹ, ánh mắt mơ màng.Trông cô lúc này, chẳng khác gì món ngon đang chờ người thưởng thức.Thịnh Tây Chúc như bị mê hoặc. Cô vùi đầu hôn xuống cổ cô, răng nanh khẽ chạm vào làn da trắng nõn, nhẹ nhàng cắngiống như đánh dấu.Khúc Kỳ khẽ giãy dụa, nhưng không tài nào thoát ra được.Cái giấc mơ chết tiệt này cũng quá kỳ quái rồi! Thịnh Tây Chúc nhìn ôn nhu dịu dàng thế, sao lại có thể mạnh như vậy? Ban đêm ăn rau chân vịt đóng hộp à?!Hơi thở lạnh buốt của cô lướt đến xương quai xanh, đầu ngón tay lần theo sống lưng cô mà di chuyển, chạm vào đúng vùng mẫn cảmtừng cử động như có như không lại khiến người ta ngứa ngáy đến tận xương.Cảm giác bị bịt mắt khiến mọi giác quan như phóng đại lên vô hạn. Khúc Kỳ run lên theo bản năng.Giờ khắc này, dường như vai trò đã đảo ngượccô trở thành con mèo nhỏ trong tay Thịnh Tây Chúc, mặc cho cô xoa nắn, trêu đùa.Khúc Kỳ cắn môi, giọng khàn khàn, nghẹn ngào bật ra một câu:"Không đúng rồi... tại sao ngươi lại... thuần thục như vậy?!"Chính cô cũng không biết những chỗ này của mình lại mẫn cảm đến thế... nhưng Thịnh Tây Chúc lại rõ như lòng bàn tay, thủ pháp điêu luyện đến mức khiến người ta muốn rơi nước mắt.Chuyện này... hợp lý nổi không? KHÔNG! Chắc chắn không hợp lý!Thịnh Tây Chúc nghe vậy khẽ cười, ngón tay siết nhẹ lấy vòng eo mềm mại của cô, sau đó cúi người, cắn nhẹ lên môi cô một cái, giọng trầm thấp:
"Bảo bối, em đáng yêu đến phát điên."Khúc Kỳ cảm giác má mình như bị hun nóng. Nơi bị cô chạm qua bắt đầu tê dại, từng chút từng chút lan rộng, giống như có ai châm lửa, thiêu đốt từ trong ra ngoài.Giấc mơ này... quái thật. Nhưng người ấy gọi cô là "bảo bối", gọi rất tự nhiên, giống như đã gọi nhiều lần trong đời trước. Cô ngơ ngẩn nghĩ, nếu đây là mơ... cũng không hẳn là không thể đón nhận.Ngay lúc ấy, Thịnh Tây Chúc bỗng lùi lại.Không gian xung quanh tối đen. Khúc Kỳ còn chưa kịp mở miệng, đã nghe tiếng vải vóc ma sát loạt xoạt trong không khí, sau đó có vật gì đó mềm mại, lạnh lạnh, khẽ chạm vào môi cô.Khúc Kỳ ngẩn ra, cảm giác có thứ gì đó mềm mềm, ươn ướt chạm vào môi. Cô chưa kịp phản ứng, đã thấy nó len lỏi tiến vào, như có sinh mệnh vậy.Cô bất giác ngửa đầu, mơ hồ rên khẽ, bàn tay bị Thịnh Tây Chúc nắm lấy, môi cô còn khẽ lẩm bẩm bên tai: "Đừng sợ."Thứ kia lại lướt dọc xuống làn da cô, lạnh lạnh, trơn trơn, tựa như con rắn nhỏ đang chậm rãi khiêu vũ trên người, đang hôn lên từng tấc da, hôn lên eo lên bụng rồi luồn ra đằng sau quấn chặt lấy Khúc Kỳ.Khúc Kỳ giật nảy mình, cả người căng thẳng. Trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ duy nhất:
"Gì vậy trời?! Cái này khác gì Medusa vậy hả?!"Khúc Kỳ căng thẳng hết da đầu run rẩy : "Không muốn đâu..."Thịnh Tây Chúc vẫn kề sát bên tai cô, như dỗ dành: "Ngoan, không sao, nó sẽ không làm em đau."Lồng ngực Khúc Kỳ hít thở liên tục, và rồi cô cong người lên, làn da trắng ửng hồng lộ ra ngoài chăn, kiều diễm đến cực điểmCô nhỏ giọng thút thít nức nở cầu xin: " Tôi, tôi không thích..."Thịnh Tây Chúc vỗ về hôn lên gương mặt đối phương, hơi thở nhẹ nhàng phở lên thì thầm:"Không được..."Khúc Kỳ vô thức cắn chặt môi dưới, vị mằn mặn của máu lan ra đầu lưỡi. Cô khẽ lắc đầu, động tác nhỏ bé đến đáng thương, nước mắt rơi không kiểm soát, từng giọt như trút cơn hoảng loạn đang dồn nén trong lồng ngực.Cô sợ, cảm giác này... quá lạ lẫm, như bị hút trôi khỏi chính mình, như nghẹt thở giữa một giấc mơ không có điểm dừng.Thịnh Tây Chúc nhìn khuôn mặt cô gái ướt đẫm nước mắt, biểu cảm yếu đuối và bất lực khiến cô khẽ thở dài, ánh mắt trầm xuống, ngón tay cũng dừng lại trong thoáng chốc.Trong một khoảng tối lặng, Khúc Kỳ ngơ ngác chớp mắt. Nỗi sợ trong cô như thủy triều rút dần, để lại một khoảng trống trống rỗng mà nhẹ nhõm. Cô không hiểu, nhưng con "rắn" kia... dường như đã buông tha cho cô.Còn chưa kịp thở phào, một cảm giác mềm mại, như chạm nhẹ của thứ gì có lông xù, lại thoáng lướt qua hông cô."Không phải em thích nhất cái đuôi của tôi sao?" Giọng Thịnh Tây Chúc vang sát bên tai, trầm thấp mà trêu chọc. "Để nó chơi với em một chút, được không?"Ngón chân Khúc Kỳ cong lên đưa lên, không thể cưỡng lại được, úp mặt trong ngực Thịnh Tây Chúc, không ngừng nghẹn ngào, thanh âm nức nở xin tha: "Đừng mà.."Nữ nhân nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô gái, thoả mãn cùng vui vẻ: "Chơi thấy vui không"Khúc Kỳ nào còn sức để trở lại, chỉ có thể nũng nịu mấp máy môi, ý thức nào còn tỉnh táoKhông đợi được người kia đáp lại, Thịnh Tây Chúc gỡ dây thắt che tại mắt Khúc Kỳ, thấy đôi mắt hồ ly ẩm ướt, mắt mơ hồ mũi ửng hồng, nhìn qua rất đáng thương.Cô gục đầu xuống yêu thương từng tấc hôn lên người đẹp. Phía sau, chiếc đuôi mèo càng siết chặt vẫn làm việc cật lực, không chút nào tỏ ra thương xót hay do dự.Bên ngoài phòng, sắc trời mông lung dần bị nhuộm sáng, ánh mây u ám tan đi, nhường chỗ cho một vệt sáng màu vàng bao phủ lấy toàn thành phố. Đến lúc ấy, tiếng khóc yếu ớt mới chậm rãi lắng xuống.Thịnh Tây Chúc ôm lấy người thương đã khóc đến mệt thiếp đi, đưa vào phòng tắm, cẩn thận tắm rửa sạch sẽ. Nhìn từng dấu vết mờ nhạt in sâu trên làn da trắng như tuyết, như thể đang công khai tuyên bố quyền sở hữu lãnh thổ, cô cuối cùng cũng lộ ra vẻ hài lòng. Một cái phất tay, gọi Yểm khí đến che đi toàn bộ.Buổi chiều hai giờ, Khúc Kỳ mệt mỏi hé mắt.Cô cảm thấy mình như thể bị xe cán qua, đau lưng mỏi eo, gần như chẳng còn sức mà cử động y hệt ngày đầu tiên huấn luyện quân sự hồi đại học, đến cả việc bò xuống giường cũng là nhiệm vụ bất khả thi....Không lẽ giữa đêm mình mộng du rồi đi luyện thể?Bất thình lình, những hình ảnh hỗn loạn như mộng như thật từ đêm qua tràn về, cuồn cuộn đổ ập vào trí nhớ, khiến cô trở tay không kịp.Khúc Kỳ cứng đờ cả người, chậm rãi đưa tay che kín mặt.A a a a... Đây là cái quỷ gì vậy? Là mơ mộng lung tung kiểu gì thế này?Người phụ nữ kia, cái đuôi mèo, cả xúc tu... Sao cô lại không biết cái hệ thống mình xuyên phải lại quái đản như thế này?"Meo?"Khúc Kỳ vừa khẽ cử động, quả cầu lông đen trên người cô lập tức ngẩng đầu, lại gần rướn cổ nhìn cô chăm chú.Khúc Kỳ và con mèo đen mắt vàng đối diện nhau. Nhìn vào đôi mắt vàng kia, cô bất chợt cảm thấy... xấu hổ không rõ vì sao.Mèo đen dùng chóp mũi khẽ ngửi cô, sau đó ngoan ngoãn kêu mềm oặt như chào buổi sáng:
"Meo~ ô."Khúc Kỳ vô thức xoa đầu nó:
"...Chào buổi sáng."Con mèo có vẻ rất vui, tiếng kêu cũng đầy sinh khí hơn hôm qua:
"Meo!"Khúc Kỳ mang tâm trạng phức tạp mà vỗ nhẹ quả cầu lông đang bám trên người mình. Tay còn lại lục lọi trên tủ đầu giường, rốt cuộc cũng tìm được điện thoại.Mở màn hình ra vừa thấy chết thật, ngủ một mạch đến tận chiều rồi!Thuận tay lướt vào WeChat, ánh mắt lập tức rơi xuống mấy tin nhắn của "hàng xóm xinh đẹp".Hàng xóm xinh đẹp:
"Làm phiền em rồi, nó có quậy không?"Một tin nhắn khác gửi từ sớm:
"Chào buổi sáng."Khúc Kỳ vừa nhớ lại cảnh tượng mơ hồ tối qua, tay cầm điện thoại khẽ run. Đầu óc bỗng co rút lại, theo phản xạ nhắn một câu:
"Đêm qua chị ở đâu vậy?"Cúi đầu, cô chợt phát hiện con mèo đen cũng đang dòm chằm chằm vào màn hình như thể biết đọc chữ.Cô bật cười khẽ:
"Tiểu bảo bối, ngươi nhìn hiểu được à?""Meo~" mèo đen không rời mắt.Khúc Kỳ cũng nhìn chằm chằm vào màn hình theo. Nhưng chờ mãi, chờ đến khi ánh sáng màn hình tự động tối đi cũng không thấy hồi âm.Cô buồn bực:
"Sao cô ấy không rep mình chứ..."Trong trí nhớ, Thịnh Tây Chúc luôn là kiểu người lạnh nhạt, cao lãnh. Chẳng giống chút nào với... con hồ ly gian trá tối qua cứ hết lần này đến lần khác "khi dễ" cô trong giấc mơ!Không chờ được tin nhắn nào khác, Khúc Kỳ đặt mèo xuống giường, uể oải đứng dậy vào phòng tắm rửa mặt. Đi nửa đường vẫn nhịn không được quay lại xem điện thoại vẫn chưa có tin nhắn. Lòng cô càng rối rắm.Toàn thân mỏi nhừ, tay chân mềm nhũn như không còn sức. Khúc Kỳ hoàn toàn chẳng có hứng nấu nướng, vừa định đặt đồ ăn thì...
"Ting!"Thịnh Tây Chúc rốt cuộc cũng trả lời lại còn gửi giọng nói.Khúc Kỳ lập tức như lâm đại địch, vô thức vặn volume lên mức lớn nhất rồi bấm play.Đầu bên kia rất yên tĩnh. Sau đó, giọng của Thịnh Tây Chúc nhẹ nhàng vang lên, vừa lười biếng vừa mềm mại như có thể câu hồn:
"Ừm? Tôi đang ở ngoài. Tối qua... ngủ ngon không?"Khúc Kỳ suýt chút nữa thì nghẹn nước bọt.Cô cô hồ ly này thật là... còn dám hỏi?Không biết nên đáp thế nào, cô chỉ gõ vu vơ mấy chữ:
"Không có gì đâu, tiện tay hỏi chút thôi."Rất nhanh sau đó, một đoạn ghi âm khác được gửi tới lần này giọng nói còn kèm theo tiếng cười ý nhị:
"Khúc Kỳ, ưm... mơ thấy tôi à?"Khúc Kỳ: "!"Cô lập tức đặt điện thoại xuống, chậm rãi ngẩng đầu nhìn vào gương tủ quần áo gò má hồng bừng, đỏ đến tận mang tai.Người phụ nữ này đáng sợ thật! Sao lại đoán trúng như thế?! Camera theo dõi mình à?!Bị bóc trần tâm sự, Khúc Kỳ xấu hổ đến phát điên, run tay gõ lại:
"Em mới không có đâu!!!"Thịnh Tây Chúc:
"Có mà."Khúc Kỳ:
"Không có thật!"Thịnh Tây Chúc:
"Ừ, vậy là không có rồi."Khúc Kỳ:
"...."Cắn môi một cái, cô do dự một lúc rồi hỏi:
"Khi nào chị về vậy?"Thịnh Tây Chúc:
"Đêm nay. Nếu muốn gửi lại mèo thì đặt nó ở cửa nhà tôi là được."Khúc Kỳ:
"Không biết để thế có ổn không..."Thịnh Tây Chúc:
"Ổn mà. Nó rất ngoan."Khúc Kỳ:
"Ừm... Hôm qua nó siêu dính người ấy, chẳng chạy nhảy gì cả, như kiểu cực kỳ thích em vậy."Thịnh Tây Chúc:
"Em thích nó không?"Hồ ly bánh bích quy:
"Đương nhiên là thích rồi! Mới gặp mà đã thân, đáng yêu thế này ai mà không yêu cho nổi!"Hàng xóm xinh đẹp:
"Vậy tặng luôn cho em nhé, mua một tặng một."Hồ ly bánh bích quy:
"Cái gì mà mua một tặng một? Chị còn nuôi con nào nữa à?"Hàng xóm xinh đẹp:
"Mua chị, tặng nó."Khúc Kỳ ngẩn ra toàn tập.Cái... gì cơ?! Nữ nhân xấu xa này lại đang giở trò "mềm buộc chặt" với cô ư?Như để châm thêm dầu vào lửa, bên kia lại tiếp một tin nhắn:Hàng xóm xinh đẹp:
"Đùa đấy."Khúc Kỳ khịt mũi một tiếng, lập tức trả đòn:"Vậy em chỉ lấy tặng phẩm thôi, vì nó đáng yêu hơn chị nhiều."Tin nhắn đó gửi đi xong, đầu kia... im lặng.Khúc Kỳ thấy mình gỡ được một bàn, lập tức giương cờ chiến thắng, nằm vật trên giường cười ha ha một trận.Đến đùa à? Vậy thử xem ai dỗ được ai!Nhưng vừa cười xong, cô lại sực nhớ... mèo con đâu rồi?Chạy quanh phòng tìm kiếm, cuối cùng cô phát hiện quả cầu lông đen đang cuộn tròn trên sofa, mắt vàng ló ra, ánh nhìn có vẻ... ấm ức?Khúc Kỳ tiến tới ôm nó lên, nhẹ nhàng lắc lắc:"Làm sao thế, bảo bối? Ai chọc giận em rồi?"Mèo đen cụp tai, rầu rĩ:
"Ô..."Khúc Kỳ cầm lấy khuôn mặt tròn của nó, hôn "chụt chụt" mấy cái:"Không được 'emo' nghe chưa? Buổi sáng phải đầy năng lượng, lan toả ra, hiểu chưa? Toả ra đến!"Mèo đen phát ra tiếng nhỏ:
"...Meo."Khúc Kỳ dỗ dành như đang nựng trẻ con:"Bây giờ chị tuyên bố đơn phương rằng em là con mèo đáng yêu nhất thế giới, đáng yêu gấp trăm lần chủ nhân của em. Được chưa?"Mèo đen nghe vậy dường như còn buồn hơn, đầu rũ thấp hẳn xuống:
"A... ô..."Khúc Kỳ dở khóc dở cười:
"Em thích cô ấy tới mức đó à? Cứ hễ chị nói xấu cô ấy là em liền cụp tai không vui."Mèo đen chỉ nhẹ nhàng dụi đầu vào mặt cô, đôi mắt nheo lại đầy thoả mãn.Khúc Kỳ cũng dụi mũi vào nó, vừa thân mật vừa bất ngờ nhớ ra một chuyện:Cô vẫn chưa biết con mèo này tên gì.Lập tức cầm điện thoại nhắn cho hàng xóm xinh đẹp, mang theo chút giận dỗi:"Thịnh tổng, mèo của chị tên là gì vậy?"Chờ mãi... vẫn chưa thấy trả lời.Khúc Kỳ ngồi xếp bằng trên sofa, ôm mèo trong lòng, thì thầm lầu bầu:"Hứ, nhỏ mọn thế sao..."Chuông cửa bất ngờ vang lên. À, là shipper giao đồ ăn.Sau khi nhận hàng, cô vừa quay vào phòng khách thì thấy mèo đen đã tự chạy vào nhà vệ sinh.Tối qua Khúc Kỳ từng lén theo dõi nó, phát hiện con mèo này... không chỉ biết dùng WC mà còn biết ngồi xổm lên bồn cầu một cách chuyên nghiệp, y như người!Khi ấy cô còn đứng ngoài nhìn trộm nó trong ngạc nhiên. Ai ngờ mèo con phát hiện ra, liền nhảy xuống bồn cầu, quay lại meo meo mắng cô không thương tiếc.Khúc Kỳ đắc ý nhớ lại:"Tiểu quỷ tiêu chuẩn kép, em có thể nhìn lén chị, mà chị nhìn lén lại em thì không được?"Mèo đen dùng móng vuốt cào nhẹ cô một cái, sau đó lấy đầu đẩy vào bắp chân, như thể muốn đuổi cô ra khỏi cửa nhà vệ sinh.Và thế là Khúc Kỳ bị mèo đẩy ra ngoài, trơ mắt nhìn cánh cửa WC đóng lại ngay trước mặt mình.Ừ, tiêu chuẩn kép thật rồi. Không cho cô nhìn nó nữa.Vì vậy khi thấy nó vào toilet lần này, cô cũng chẳng bất ngờ gì. Ngồi lại ghế sofa, cô mở hộp cơm trưa vừa được giao, đúng lúc đó điện thoại sáng lên.Hàng xóm xinh đẹp:
"Vợ yêu."Khúc Kỳ:
"???"Hồ ly bánh bích quy:
"Chị... lại phát bệnh rồi à? [ảnh lén lút lút jpg]"Hàng xóm xinh đẹp:
"Tên nó là 'Vợ yêu."Khúc Kỳ nhất thời hoảng hốt, cầm điện thoại lên nhìn chằm chằm cái tin nhắn cuối cùng:
"Tên của nó là Vợ yêu.""... Ừm, tên... rất có cá tính ha." Cô lắp bắp gõ lại, biểu cảm như thể bị sét đánh.
Gọi mèo là "Vợ yêu", chị Thịnh này thật sự bị gì rồi?!Đúng lúc đó, mèo con từ nhà vệ sinh lạch bạch đi ra, nhảy tót lên sofa, trèo vào lòng em.Khúc Kỳ vừa húp một ngụm canh nóng, vừa nghiêm túc nhìn nó:
"Nghe nói em tên là... Vợ yêu?"Tiểu hắc miêu ngoan ngoãn ngồi xổm trước mặt em, ngẩng đầu nhìn, mắt tròn xoe, vàng óng ánh: "Meo ô~"Cô không nhịn được đưa tay xoa xoa cái tai nhọn của nó, làm bộ gọi thử:
"Vợ yêu ~~~"Mèo đen lập tức sáng mắt, hí hửng nhào đến dụi mặt vào má cô, đuôi vẫy tít như chong chóng: "Meooo ~"Bị nó dính quá mức, em cũng bị lây theo, mềm lòng nghĩ bụng:
Phản ứng nhiệt liệt vậy, chắc tên nó đúng là "Lão Bà" thật rồi...Thế là cô cứ thế gọi "Vợ yêu" cả buổi chiều, gọi tới gọi lui không biết mệt, cho đến tận lúc mặt trời lặn mới nuối tiếc ôm mèo con đem trả lại nhà bên cạnh.Khúc Kỳ lưu luyến không rời, vẫy tay chào tạm biệt:
"Gặp vợ yêu sau nha~ Có dịp nhớ qua nhà chị chơi nữa~"Mèo con vẫy đuôi đáp lại: "Meo!"Cô suýt khóc:
"Vợ yêu, em dắt chị đi luôn đi, không có em chị sống không nổi đâu..."Mèo đen nhìn cô đầy im lặng, cuối cùng đưa móng vuốt nhỏ vỗ nhẹ lòng bàn tay như đang vỗ về.Khúc Kỳ đỏ mắt đóng cửa lại, còn chưa kịp nguôi ngoai vì chia xa "vợ yêu", điện thoại lại sáng màn hình.Thịnh Tây Chúc:
"Tôi sắp về tới rồi."Khúc Kỳ:
"À à, mèo em đã để lại ở cửa nhà chị nha."Thịnh Tây Chúc:
"Cảm ơn em. Em có muốn ăn gì không, tôi mang qua?"Khúc Kỳ nghĩ một chút, gõ:
"Muốn uống cà phê sữa ở tiệm Thiên Thạch dưới nhà."Thịnh Tây Chúc:
"Được."Ước chừng mười phút sau, cửa nhà bị gõ "cốc cốc".Khúc Kỳ chạy ra nhìn qua mắt mèo, liền thấy Thịnh Tây Chúc đứng đó cả người mặc bộ vest trắng tinh chỉnh, trông vừa chững chạc vừa lạnh lùng, tay xách túi giấy, mặt vẫn mang vẻ mỏi mệt sau chuyến đi dài.Khúc Kỳ vội vàng mở cửa:
"Chị về rồi à!"Ánh mắt Thịnh Tây Chúc quét một lượt từ trên xuống dưới người em, khẽ gật đầu:
"Ừ, vừa về."Khúc Kỳ nhìn về phía căn hộ đối diện, gật gù:
"Chắc chị thấy Lão Bà rồi ha?""Có."
Thịnh Tây Chúc hơi mím môi, ánh mắt nhìn cô đầy ẩn ý, mang chút vẻ không vui:
"Gọi mèo là 'Lão Bà', còn gọi chị là... 'Thịnh tổng'?"Cô đơ người tại chỗ, theo bản năng lẩm bẩm:
"Vậy... em cũng gọi chị là Lão Bà luôn nhé?"Khóe môi Thịnh Tây Chúc cong lên, cười như không cười:"Được."Tim Khúc Kỳ đập hụt một nhịp.
"... Em giỡn á nha chị! Đùa thôi á!"Thịnh Tây Chúc không đáp, chỉ đưa túi giấy trong tay ra:
"Cà phê sữa em đòi đây."Khúc Kỳ lập tức sáng mắt, đưa tay định lấy:
"Cảm ơn chị! Yêu chị luôn!"Nhưng bàn tay kia của Thịnh Tây Chúc vẫn giữ chặt túi, không buông, còn nghiêng đầu nhìn cô chằm chằm:
"Gọi lại thử xem, em nên gọi tôi là gì?"Khúc Kỳ nghẹn một giây, nhỏ giọng thử thăm dò:
"... Lão Bà?"Thịnh Tây Chúc bật cười khẽ, lúc này mới buông túi cà phê:
"Ngày mai gặp."Cô xoay người, bước đi rất tự nhiên, để lại Khúc Kỳ đứng ngây ra ở cửa, tay chống má, mặt đỏ như luộc trứng gà.A a a a!! Thịnh Tây Chúc đúng là đáng sợ muốn chết!Cô bạn thân trong group chat, nick "Kình rơi nam bắc" gửi tới một tin nhắn:
"Mẹ ơi, chị ấy bắt bà gọi 'Lão Bà'? Quỷ kế đa đoan đúng kiểu tổng tài nữ chính luôn rồi."Hồ ly bánh bích quy (Khúc Kỳ):
"Cũng chưa chắc, mấy chị em thân thiết cũng hay gọi nhau kiểu 'bà bà', 'vợ yêu' mà."Kình rơi nam bắc:
"Thôi đi bà nội, hai người bây giờ mà gọi là 'khuê mật' thì chắc tôi cũng là thiên sứ."Hồ ly bánh bích quy:
"... Ơm, chắc... cũng hơi hơi vậy mà?"Kình Rơi Nam Bắc: "Chà, bà bị động vậy không được đâu. Muốn theo đuổi thì phải chủ động lên chứ! Đừng cứ ngồi đó chờ đợi!"Hồ Ly Bánh Quy: "...thì tôi đâu có định theo đuổi ai đâu..."Kình Rơi Nam Bắc: "Vậy trước giờ có ai từng tán tỉnh bà chưa? Nghĩ lại xem họ làm thế nào?"Khúc Kỳ lập tức rơi vào trầm ngâm.Có lẽ vì ngoại hình ổn, tính cách cũng dễ chịu, hồi đi học đúng là từng có kha khá người tỏ tình với cô, nam có, nữ cũng có. Cụ thể thì... hình như là tặng mấy món quà linh tinh, còn có thư tay và thiệp chúc mừng gì đó?Cô nghĩ ngợi một lúc, vẫn không rõ Thịnh Tây Chúc thích cái gì cụ thể, thế là dứt khoát bắt tay làm mấy món bánh handmade xem sao.Trên đời này, không ai có thể cưỡng lại sức hút của bánh quy ngon cả!Vậy là cô chui vào bếp, mày mò cả đêm.Sáng thứ Hai, mọi người lê lết tới công ty, văn phòng bao trùm bởi không khí uể oải, mệt mỏi đến mức sống dở chết dở.Giờ nghỉ trưa, Khúc Kỳ với Tiểu Triệu ngồi trong khu pantry vừa nhâm nhi trà vừa tán chuyện tám nhảm, không khí vô cùng thư giãn."...À đúng rồi Khúc, hôm nay sinh nhật chị hả?" Tiểu Triệu đang nói giữa chừng thì bỗng nhớ ra, cười hì hì, "Chúc mừng sinh nhật nha!"Khúc Kỳ sững người, gương mặt hoàn toàn dửng dưng: "Em không nhắc thì chị cũng quên béng mất rồi ấy. Từ hồi đi làm tới giờ, bận đến mức chẳng còn nhớ nổi ngày tháng nữa. Mấy năm rồi không tổ chức sinh nhật gì cả."Tiểu Triệu đề nghị: "Hay là sau giờ làm tụi mình đi ăn một bữa mừng sinh nhật chị Khúc nhỉ?"Khúc Kỳ uể oải lắc đầu: "Thôi khỏi đi, không còn sức đâu. Mỗi người về nhà nghỉ ngơi còn hơn. Mà khoan, sao em biết hôm nay là sinh nhật chị?"Tiểu Triệu: "Sếp vừa mới nhắn trong group chat đấy, còn tag hẳn tên chị để chúc mừng sinh nhật nữa cơ."Khúc Kỳ suýt sặc trà, kinh ngạc ngẩng đầu: "Hả? Ổng trước giờ đâu có tốt bụng vậy đâu ta?"Tiểu Triệu đầy cảm xúc nói: "Nghe bảo là đề xuất của sếp Thịnh đó. Muốn tạo cảm giác thân thiện, để mọi người xem công ty như nhà mình, đi làm như về nhà vậy á."Khúc Kỳ cười khan: "Cái nhà này á... cho tôi xin, khỏi về cũng được."Tiểu Triệu vừa định nói thêm thì ánh mắt đột nhiên dừng lại phía sau lưng Khúc Kỳ. Cô vội bật dậy, đứng nghiêm: "Chào sếp Thịnh!"Khúc Kỳ khựng lại một nhịp, xoay người nhìn Thịnh Tây Chúc đang đứng ở cửa, khoanh tay, vẻ mặt vẫn lạnh tanh như mọi khi.Vừa nhìn thấy gương mặt lạnh lùng kia, đầu óc Khúc Kỳ lập tức bị co rút lại: "Chào buổi sáng vợ yêu!"Một câu vừa ra khỏi miệng, phòng giải khát đang ồn ào bỗng im bặt như bị bấm nút pause. Mọi người lập tức quay đầu lại hóng, mắt lấp lánh như ăn được dưa drama siêu ngọt. Tiểu Triệu đứng bên thì gần như trợn trắng mắt.Khúc Kỳ: "..."Trong ánh mắt "thèm khát tin giật gân" của đồng nghiệp, cô ước gì mình có thể cắn đứt cái lưỡi phá hoại kia.Thịnh Tây Chúc liếc cô một cái, giọng điềm nhiên: "Mọi người ra ngoài đi, tôi có chuyện cần nói với Khúc Kỳ."Cả phòng lập tức đồng loạt đứng dậy, từng người một đi ra ngoài như đang tiễn đồng đội lên pháp trường. Ai cũng quay lại nhìn Khúc Kỳ đầy cảm thông và hóng hớt.Không khí lập tức yên ắng trở lại.Khúc Kỳ nhìn Thịnh Tây Chúc từng bước đi tới, như thể đang xem lại phim slow motion đoạn nhân vật chính sắp bị "xử tử". Cô chắp tay đặt lên trán, cúi gập người 90 độ: "Sếp Thịnh, em sai rồi, em thật sự sai rồi!"Thịnh Tây Chúc dừng lại trước mặt cô, tay đút túi quần, giọng lạnh nhạt: "Sai chỗ nào?""Em bị chập mạch, không nên gọi chị... cái đó..." Khúc Kỳ lí nhí, không dám ngẩng đầu, "Sếp yêu quý ơi, chị là người rộng lượng độ lượng, em xin lỗi mà, xem như em có công chăm mèo cho chị, tha thứ cho đứa hàng xóm ngu ngốc này một lần đi. Xin đừng trừ lương của em, được không?"Thịnh Tây Chúc khẽ "ừ" một tiếng, giọng như có chút gì đó khó đoán: "Vậy để tôi cân nhắc đã."Khúc Kỳ lập tức ngẩng đầu, mắt cụp xuống, vẻ mặt cực kỳ tội nghiệp: "Đừng nha... Suy nghĩ là không tốt đâu..."Thịnh Tây Chúc nhìn cô chằm chằm, ánh mắt lóe lên ý cười nhưng vẫn cố giữ vẻ bình thản, khẽ cong môi: "Không trừ lương cũng được."Khúc Kỳ như được cứu sống: "Sếp Thịnh anh minh! Em biết ngay chị là người tốt nhất mà!"Nhưng chưa kịp vui mừng được bao lâu, Thịnh Tây Chúc liền nói tiếp: "Nhưng sẽ có hình phạt khác."Khúc Kỳ lập tức xị mặt: "Trời má..."Thịnh Tây Chúc tựa nhẹ vào bàn, nhìn cô hồi lâu, khóe môi cong lên: "Phạt em... phải đi sinh nhật cùng tôi tối nay, được không?"Khúc Kỳ vừa mới ngồi thẳng lưng lập tức xụi xuống: "... Hả?"Thịnh Tây Chúc ra vẻ suy nghĩ: "Không được cũng không sao, tôi có thể chọn hình phạt khác."Khúc Kỳ nói liền một hơi, sợ đối phương đổi ý: "Được được được! Tất nhiên là được! Sếp Thịnh mà đi sinh nhật cùng em là vinh hạnh to lớn rồi! Em xúc động đến mức muốn khóc luôn ấy, muốn quỳ xuống lạy chị ba cái..."Thịnh Tây Chúc bật cười, nhẹ nhàng cắt ngang: "Vậy thì tối gặp."Khúc Kỳ nhìn theo bóng lưng sếp bước ra khỏi phòng giải khát, sờ sờ ngực mình con tim đập rộn ràng như nai con chạy lạc vào đường cao tốc.Ôi mẹ ơi, Thịnh Tây Chúc vừa nói sẽ cùng mình đi sinh nhật. Đây là thật á? Có thật luôn hả? Nguy hiểm... thật sự quá nguy hiểm rồi!Suốt cả ngày hôm đó, đầu óc Khúc Kỳ chỉ toàn lặp đi lặp lại một câu:
"Hàng xóm xinh đẹp, vợ tương lai, muốn cùng mình ăn sinh nhật! Làm sao giờ? Căng thẳng quá điiiiii a a a a!!!"Cuối cùng cũng chịu đựng được tới giờ tan làm, cô lại như mong muốn lần thứ hai được ngồi ghế phụ xe của Thịnh Tây Chúc, cùng nhau trở về "nhà".
Chỉ khác một điều lần này không còn là không khí ngại ngùng, căng thẳng như lần trước nữa.Mà là cả hai... mỗi người đều ôm trong lòng những suy nghĩ riêng đầy mờ ám.Tiễn "Tổng Thịnh cao cao tại thượng" vào cửa, Khúc Kỳ cố làm ra vẻ như một tiếp viên khách sạn hạng sang, hai tay dang ra đầy kịch tính:
"Chào mừng đã đến! Nhà em hơi bừa một chút, chưa kịp dọn dẹp gì đâu nha~"Thịnh Tây Chúc bình tĩnh cúi xuống thay dép, bước vào như thể đã quá quen thuộc:
"Không sao. Thoải mái là được."Tư thế đó quá mức tự nhiên. Giống như đây không phải lần đầu cô tới nhà vậy.Khúc Kỳ đi theo sau, trong lòng có chút lộn xộn. Nhìn dáng ngồi trên sofa của Thịnh Tây Chúc tao nhã, chuẩn chỉnh, lại không hiểu sao khiến cô liên tưởng đến... con mèo đen nào đó."Hay là đón cả 'vợ nhỏ' của chị qua ăn sinh nhật cùng luôn?" cô hỏi vu vơ, ý chỉ con mèo.Thịnh Tây Chúc dừng lại một chút, rồi đáp: "Không cần đâu. Giờ chắc nó vẫn đang ngủ."Khúc Kỳ ngạc nhiên: "Vậy á? Em thấy nó qua đây hôm đó có ngủ mấy đâu."Thịnh Tây Chúc khẽ nghiêng đầu nhìn cô, khóe mắt cong cong, giọng nói nhẹ hẫng nhưng lại như có ẩn ý:
"Có lẽ vì... nó thích em quá."Khúc Kỳ: "..."Trời ơi mặt cô nóng rồi.
Rõ ràng đang nói chuyện về mèo mà sao lại nghe như... đang tỏ tình vậy trời??? Lạ lắm nha!Đúng lúc này
"Đinh đông"
Chuông cửa vang lên.Thịnh Tây Chúc liếc về phía cửa:
"Chắc là bánh kem tôi đặt đến rồi."Khúc Kỳ bất ngờ: "Ủa? Chị còn đặt bánh nữa hả!"Thịnh Tây Chúc đáp: "Em không thích bánh kem sao?"Khúc Kỳ lập tức cười tít mắt: "Thích chứ! Nhưng không nghĩ chị lại chuẩn bị từ trước..."Thịnh Tây Chúc nhìn cô, giọng trầm thấp dịu dàng:
"Về sau... lúc nào cũng sẽ chuẩn bị."Khúc Kỳ đứng hình, tim đập loạn nhịp.Trong một giây, cô hoài nghi mình đang mơ.
Cái gì mà "về sau"? Là ý gì cơ?
Không khí nguy hiểm quá đi mất!Thịnh Tây Chúc nhẹ nhàng bật cười, đứng dậy ra cửa nhận bánh, đặt lên bàn trà rồi quay lại nhìn Khúc Kỳ đang ngơ ngác:
"Giờ muốn ăn luôn không?"Khúc Kỳ chớp mắt mấy cái mới hoàn hồn, vội vàng nói lắp:
"Không vội! Em... em đi lấy đồ uống trước đã..."Nói rồi liền bật dậy chạy thẳng vào bếp, bước chân như đang thi chạy Olympic.Trong bếp, cô vặn nước lạnh rửa mặt cho bớt nóng, rồi chống tay vào bồn rửa mà thở dốc.Không được hoảng!
Rõ ràng là Thịnh Tây Chúc đang tung chiêu! Mỗi lời mỗi cử chỉ đều mang tính sát thương cao vậy đó!
Nhưng cô Khúc Kỳ cũng không thể cứ mãi bị động! Phải A lên! Chủ động lên!Lấy lại tinh thần, cô mở tủ lạnh, cầm ra hai chai rượu trái cây homemade rồi mang ra phòng khách.Thịnh Tây Chúc thấy bình thuỷ tinh trong tay cô thì nghiêng đầu:
"Cái gì đây?""Em làm đó! Chị thử chút đi."
Khúc Kỳ đổ đầy một ly, hai tay dâng lên, sau đó ngồi xổm bên cạnh, mắt long lanh nhìn đối phương như đang chờ được vuốt đầu.Thịnh Tây Chúc cầm ly, nhấp một ngụm. Gật đầu:
"Ngon lắm."Khúc Kỳ vui vẻ như trẻ con:
"Ngon thì uống nhiều nha~"Thịnh Tây Chúc thấy cô hào hứng vậy cũng không nỡ từ chối, bèn uống hết một ly.Nhưng chỉ vài giây sau... cô khựng lại, cau mày.Nhìn vào chất lỏng trong ly, cô sững người, giọng có chút nghi ngờ:
"...Trong này có... cồn hả?"Khúc Kỳ giải thích: "Chỉ một chút thôi, không phải nhiều... Sao rồi?"Vừa dứt lời, "bịch" một tiếng, Thịnh Tây Chúc ngã gục xuống ghế sofa.