[BHTT-EDIT-Hoàn] Nữ phụ lười biếng chỉ muốn hôn hít mèo con | Tỉnh Dã Tư

CHƯƠNG 76 (H nhẹ) - DONE



Cuối hạ, gió đêm gấp gáp cuốn theo tầng tầng sương mù. Màn trời thâm đen như bức lụa chầm chậm được vén ra, trong đó điểm xuyết hàng ngàn vạn ánh đèn rực rỡ, vây quanh một vầng trăng cô đơn uốn cong như mi mắt, huyền hoặc mị lệ đầy sao quấn nguyệt, phồn hoa rực rỡ.

Phố xá dưới chân đèn đuốc giăng mắc, người người nườm nượp, tiếng nói cười hòa cùng tiếng nhạc du dương, náo nhiệt như hội xuân.

Không biết đứa trẻ nào reo lên đầu tiên:
"Nhìn kìa! Pháo hoa!"

Tức khắc, đám đông đồng loạt ngẩng đầu. Trên vòm trời đêm, một đóa kim liên bùng nổ chói sáng rực rỡ, ánh sáng rơi như mưa, chiếu sáng đôi bờ rực lên như ban ngày. Thịnh cảnh tựa mộng, như bước vào bức họa "Bất Dạ Thiên".

Rồi từ trong pháo hoa ấy, dần hiện ra hình thù kỳ lạ: hoặc là thần quân tay cầm bình ngọc, hoặc là long vũ uốn lượn mỗi lần đổi hình lại kéo theo một trận ồ lên trầm trồ của người xem.

Tàn lửa rơi tí tách xuống mặt hồ, loang ra thành từng vệt đỏ hừng hực, khiến mặt nước vốn yên tĩnh như bị thiêu đốt thành máu.

Trên thuyền hoa, Ninh Nguyệt và Tần Thụ mỗi người một chén rượu, lặng lẽ nhìn pháo hoa nở rộ giữa trời đêm.

Một lúc sau, Tần Thụ nhíu mày, nói:
"Sao lại có cả pháo hoa hình Thịnh Tây Chúc vậy trời?"

Ninh Nguyệt im lặng mấy giây, hờ hững nói:
"Đã vậy còn là nguyên bản hình người. Làm thế không sợ ban đêm mộng du hét to gọi ma à?"

Tần Thụ liếc nàng, chẳng buồn phản bác, tiếp tục yên lặng gặm đùi gà.

Ninh Nguyệt cũng chẳng nói gì thêm. Nâng chén ngửa đầu uống cạn, trong lòng lại không ngừng rủa Khúc Kỳ cả trăm lần.

Bảo là cùng nhau nghỉ lễ, kết quả một mình cô ta khoái hoạt tiêu dao, còn ném lại nàng và cái đứa tai họa kia ở chỗ này! Quả thực thấy sắc quên bạn, bạc tình tuyệt nghĩa!

--

So với không khí lễ hội rộn ràng ngoài phố, nơi sâu trong biệt viện lại là một khung cảnh hoàn toàn khác cuồng loạn, hoang đường, đầy động tĩnh ẩn nhẫn dưới lớp vải tơ mỏng manh.

Tầng tầng màn sa mỏng như khói bị kéo rủ xuống, lờ mờ lộ ra hai bóng người đan vào nhau. Tóc đen rũ dài, trải đầy trên giường như suối, như sợi tơ dính ướt.

Gió đêm theo khe cửa sổ khẽ mở lẻn vào, khẽ thổi lay một góc màn sa. Dưới ánh trăng mờ, một vòng eo trắng mịn thấp thoáng rung nhẹ, như thể đang nghênh gió mà khẽ run.

Người nằm phía dưới như cảm nhận được động tĩnh ngoài kia, khẽ nói:
"Hình như bắt đầu bắn pháo hoa rồi."

Eo nhỏ bị đầu gối người kia ma sát từng chút một, nữ nhân chống tay lên thân nàng, tiếng rên khẽ lọt qua cổ họng:
"Đừng phân tâm... nhanh lên..."

Thiếu nữ bên dưới cong môi, ánh mắt hồ ly lười biếng liếc nàng, tay khẽ vuốt đỉnh tai thính của nữ nhân:
"Muốn ta giúp thì... cầu đi."

Nữ nhân cắn môi dưới, ánh mắt lấp lánh ánh nước, như say như không, nhẹ giọng nỉ non:
"... Cầu ngươi."

Tư thái kia, dưới ánh trăng mà nhìn, chẳng khác gì một tiên tử lạc trần, bị yêu nữ kéo xuống mây mà lăn vào chốn hồng trần mềm mại.

Khúc Kỳ nhướng mày, tay vỗ nhẹ eo nàng vài cái. Động tác không nhanh không chậm, lại đủ để khiến đối phương từng chút một mềm nhũn, đến mức rưng rưng nước mắt mà chẳng dám hé răng.

Chỉ đến khi nàng trong ngực như bùn nhão, run rẩy đến không còn chút lực nào, Khúc Kỳ mới hài lòng dừng lại.

Một giây sau, đuôi mèo sau lưng kia lại quấn lấy cổ tay cô, như muốn tiếp tục dây dưa không dứt.

Khúc Kỳ siết nhẹ đuôi, tay kia nâng cằm nữ nhân lên, lạnh lùng hỏi:
"Ngươi còn chưa đủ?"

Thịnh Tây Chúc vùi đầu vào ngực cô, thân thể khẽ chập chùng theo hơi thở. Nàng cọ nhẹ mặt vào lòng bàn tay Khúc Kỳ, khẽ lẩm bẩm:
"Thích... thoải mái..."

Hàng mi khẽ nhấc, đôi mắt ngập nước mông lung, say rượu lại mang theo ẩn tình ngây dại, từng sợi lông mi cong vút như muốn khơi lửa. Dưới ánh trăng, dáng vẻ kia phong tình thấm đẫm, mê hoặc đến nghẹt thở.

Khúc Kỳ đưa ngón tay chạm nhẹ môi nàng, cong môi cười như không cười:
"Đừng để lát tỉnh dậy lại khóc lóc bảo ta làm quá đáng."

Đại ma vương đang say chẳng mấy chốc đã buông lời mạnh miệng:
"Có thể... quá đáng hơn nữa."

Khúc Kỳ dở khóc dở cười:
"... Có muốn nghe lại xem ngươi vừa nói cái gì không?"

Thịnh Tây Chúc nghiêng đầu, ánh mắt mơ màng, hai tai thính trên đỉnh đầu ngoe nguẩy qua lại, mềm oặt như bông.

Khúc Kỳ nhìn vẻ ngây ngô đáng thương của nàng, bỗng dưng có chút áy náy hiếm hoi.

Lão bà cô, uống say liền mềm như nước, ngoan ngoãn phục tùng. Bình thường chỉ cần trêu một chút đã đỏ mặt ngượng ngùng, giờ phút này lại ngoan như cún nhỏ, tùy ý cô khi dễ, đến tận cùng cũng không kêu than một tiếng.

Cô ôm lấy người trong ngực, khẽ vén những sợi tóc dính mồ hôi trên má nàng ra, hạ giọng dỗ dành:

"Được rồi, tổ tông của ta... yên tĩnh một chút được không?"

Thịnh Tây Chúc không đáp, cúi đầu cắn nhẹ ngón tay cô, giọng ngái ngủ:
"Không..."

Khúc Kỳ hôn nhẹ lên má nàng:
"Meo bảo, ngoan nào, ngươi ngoan nhất."

Thịnh Tây Chúc ánh mắt mềm lại, gật đầu thật nghiêm túc.

Khúc Kỳ từ tốn dỗ dành:
"Ngươi ngoan như vậy, chủ nhân nói gì cũng nghe, đúng không?"

Thịnh Tây Chúc đáp khẽ:
"Đúng."

"Vậy thì nghỉ ngơi thật tốt, bảo trọng thân thể, có sức mới tiếp tục được. Biết chưa?"

Thịnh Tây Chúc nghe lời dừng lại, dịch sát người hơn. Trong đôi mắt nàng, phản chiếu ánh trăng rải rác đầy trời, sáng như lưu ly, khiến người không nhịn được mà cúi đầu hôn nàng.

Hai người hô hấp dính sát, chẳng biết từ khi nào đã quấn lấy nhau lần nữa.

Một lúc sau, một bàn tay thấm mồ hôi vén tấm màn tơ lên, lại bị cái đuôi mèo đen nhánh kéo trở về ánh trăng bạc mờ xuyên qua, chiếu lên hai thân ảnh quấn chặt không rời.

Cho đến khi ánh trăng dần khuất sau tầng tầng mây bạc, dư vang mới từ từ dịu xuống.

Khúc Kỳ thở ra một hơi, hài lòng lẩm bẩm:
"Ai nha, mất mạng thật rồi."

Thịnh Tây Chúc men say dần tan, gắt gao vùi mặt vào cổ cô, hai tai hồng rực.

Khúc Kỳ vẫn còn khoái chí nhìn nàng ngượng ngùng, trêu tiếp:
"Meo bảo, ngươi vừa rồi gan to dữ ha..."

Thịnh Tây Chúc nghiến răng, nhẹ nhàng cắn lên ngón tay cô, ánh mắt mang theo cảnh cáo rõ rệt.

Khúc Kỳ cố vùng ra:
"Ách... bị mèo giữ cổ rồi..."

Thịnh Tây Chúc nghiêm giọng:
"Im lặng."

Khúc Kỳ làm bộ ủy khuất:
"Meo bảo hung dữ với ta..."

Thịnh Tây Chúc gắt gao trừng mắt:
"Rõ ràng là ngươi làm bậy trước!"

Khúc Kỳ ngụy biện như nước chảy:
"Nhưng mà rõ ràng là ngươi bắt đầu mà! Ta còn khuyên ngươi đó, là ngươi không nghe cơ mà! Ngươi bảo muốn sờ, ta làm sao nỡ không thỏa mãn ước nguyện của vợ chứ?"

Thịnh Tây Chúc nhớ lại hình ảnh lúc say, mặt đỏ bừng, chỉ muốn tìm cái hố mà chui:
"... Được rồi, đừng nói nữa."

Khúc Kỳ thấy nàng xấu hổ sắp "xã tử tại chỗ", lại còn cười trộm, bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì, nghiêm túc dặn:
"Về sau tuyệt đối không được uống say trước mặt người khác, biết chưa?"

Trước mặt cô thì không sao, nhìn bộ dạng nekomimi đáng yêu này mà để người ngoài thấy... mất thể diện chết đi được!

Thịnh Tây Chúc ngoan ngoãn gật đầu, nhỏ giọng đáp:
"Chỉ có ngươi mời rượu, ta mới uống."

Người khác nào dám ép nàng uống rượu chứ.

Khúc Kỳ trong lòng chấn động:
"! Nàng thật yêu ta!"

Không nhịn được, lại xông đến ôm hôn dồn dập:
"Con mèo nhỏ, tới đây! Tỷ tỷ muốn hôn đến khi môi ngươi sưng mới thôi!"

Thịnh Tây Chúc bị cô hôn đến nước bọt đầy mặt, đành bất đắc dĩ đưa tay bụm miệng nàng lại.

Hai người lăn qua lộn lại trong ánh trăng dịu dàng, cuối cùng cùng Thanh Phong Minh Nguyệt chìm vào giấc ngủ một đêm đẹp như mơ.

Hôm sau, Khúc Kỳ và Thịnh Tây Chúc trở lại Nguyệt Cung. Tây Chúc vào triều, Khúc Kỳ thì quay về tẩm điện của mình, lao tới mảnh đất nhỏ thân yêu một mẫu ba phần ruộng của nàng.

Từ xa nhìn lại, đồng ruộng xanh mướt, lác đác vài bóng người cần cù cày cấy.

Khúc Kỳ vẫy tay về phía lão Thiết canh cổng:
"Hello a, lão Thiết! Tạm ngưng công việc chút, tập hợp mọi người, ta có thông báo quan trọng!"

Nội ứng cương thi vô cùng hào hứng, bật dậy hú một tiếng:
"Ngao ô "

Khúc Kỳ lại gọi thêm mấy cương thi đang vùi đầu trồng trọt, tụ họp ở khoảng đất trống giữa ruộng.

Vừa nghe không phải làm việc, một đám cương thi vui mừng đấm ngực dậm chân, vẫy tay loạn xạ trông chẳng khác gì một bầy tinh tinh đen sì trong sở thú.

Quý Lĩnh người sống duy nhất với tứ chi khỏe mạnh trong đám đứng giữa bầy cương thi lúc nào cũng thấy lạc lõng. Cậu gãi đầu, lúng túng hỏi:
"Tiểu sư tỷ, gọi tụi em tới có việc gì thế?"

Khúc Kỳ nghiêm mặt, ho vài tiếng, ra hiệu mọi người yên lặng, rồi mới nghiêm túc tuyên bố:
"Khụ khụ, tính ra cũng gần một năm từ khi ta đến Nguyệt Đảo. Một năm nay mọi người làm việc chăm chỉ, ta đều ghi nhận trong lòng. Để khuyến khích tinh thần lao động, hôm nay ta quyết định trao thưởng cho các nhân viên ưu tú! Người được chọn sẽ nhận phần thưởng cực kỳ phong phú!"

Bọn cương thi nhất loạt hú lên:
"Ô ô !"
"Ngao ngao ô !"

Khúc Kỳ đưa tay ra hiệu yên lặng, giọng vang dội:
"Đầu tiên, xin chúc mừng Quý Lĩnh tiểu sư đệ của chúng ta!

Quý Lĩnh kinh ngạc bước lên sân khấu, còn chưa hiểu ra chuyện gì thì Khúc Kỳ đã cười tươi rói đi tới, đích thân trao cho cậu lá cờ thêu chữ "Chăm chỉ đội quân danh dự", kèm theo một túi linh thạch to oạch đầy đến miệng.

Khúc Kỳ vỗ nhẹ vai hắn trấn an:
"Tiểu sư đệ, tuy ngươi là người vào muộn nhất ở đây, nhưng luôn chăm chỉ làm việc, cực khổ rồi!"

Quý Lĩnh mắt rưng rưng, giọng đầy xúc động:
"Không khổ cực, ta thật sự rất vui khi được cùng mọi người phấn đấu nơi này."

Khúc Kỳ gật đầu hài lòng:
"Tốt, rất có tinh thần! Đây là phần thưởng của ngươi tổng cộng 114514 khối linh thạch, cùng với lá cờ ta tự tay thêu. Tất cả đều cho ngươi."

Quý Lĩnh suýt nữa bị túi linh thạch đè sập, mặt mày chấn kinh:
"Tiểu sư tỷ, có thể nào... quá nhiều rồi chăng?"

Khúc Kỳ dõng dạc vỗ tay, cao giọng tuyên bố:
"Không nhiều, đây là thứ ngươi xứng đáng nhận được. Ở Kim Lâu Yến ngươi chắc chắn chẳng được bao nhiêu tiền lương. Không sao, giờ ngươi đã đổi máng ăn khác, thì chính là người một nhà. Về sau sư tỷ sẽ không bạc đãi ngươi."

Dưới đài lập tức vang lên tiếng vỗ tay như sấm động.

Quý Lĩnh mắt đỏ hoe, bước xuống đài. Sau hắn, Hatsune Miku và nội ứng đại ca cũng lần lượt nhận được phần thưởng. Những người còn lại đều lĩnh được tiền thưởng cuối năm, ai nấy đều vui mừng hớn hở.

Khúc Kỳ tiếp tục:
"Được rồi, mọi người nhìn về phía ta. Ta tuyên bố một việc quan trọng mấy ngày tới, các ngươi không cần làm việc!"

Cô dừng lại một chút, rồi cười rạng rỡ:
"Năm ngày nữa, ta và bảo bối của ta sẽ kết hôn. Nhớ đến dự hôn lễ nhé!"

Đám đông lập tức xôn xao.

Nội ứng đại ca hô to:
"Oa ô? Ngao ngao ngao ——"

Khúc Kỳ nghe xong liền giận dữ chỉ thẳng:
"Cái gì mà 'phát xong tiền thưởng liền tranh thủ vơ vét tiền mừng'? Trong mắt các ngươi ta là loại người như thế à?"

Đám người đồng loạt gật đầu không chút do dự.

Khúc Kỳ: "... Được rồi, coi như là sai lầm trong việc tính toán."
Cô nghiêm mặt lại, tuyên bố:
"Ban thưởng thu hồi, nghỉ lễ cũng huỷ bỏ, toàn bộ quay lại làm việc!"

Dưới đài lập tức vang lên tiếng khóc than rung trời:
"Ô ô ô ô ——"

Khúc Kỳ lộ ra biểu cảm hài lòng như đã tính trước tất cả:
"Được rồi, giải tán!"

Đám cương thi mặt mày thê lương, rời đi với dáng vẻ cúi đầu tiu nghỉu.

Khúc Kỳ khoanh tay, vui vẻ nhìn theo bóng lưng bọn họ:
"Xem ra, ta quả thật có chút thiên phú làm cán bộ lãnh đạo."

Một bên, Quý Lĩnh lẩm bẩm:
"... Thật độc ác."

Không những thu lại tiền thưởng, mà còn nhân tiện huỷ luôn ngày nghỉ. Nước đi này tàn nhẫn đến tê rần một chiêu thao túng đúng chuẩn tư bản, chỉ có tiểu sư tỷ mới dám làm như thế.

Hắn lặng lẽ tiến đến gần Khúc Kỳ, nhỏ giọng hỏi:
"Tiểu sư tỷ... ngươi thật sự muốn thành thân với... Thịnh Tây Chúc?"

Khúc Kỳ nghiêm mặt, giọng đầy chắc chắn:
"Không sai. Bọn ta đã bàn bạc kỹ càng."

Dù ở bất kỳ kiếp nào, bọn họ cũng đều tổ chức hôn lễ. Lần này, tất nhiên cũng không thể ngoại lệ.

Quý Lĩnh quan sát biểu cảm cô, thấy toàn thân tiểu sư tỷ như phủ một lớp bong bóng màu phấn hồng, liền gật đầu:
"Hảo, chỉ cần tiểu sư tỷ nguyện ý, vậy ta an tâm."

Trong lòng hắn, tiểu sư tỷ mãi mãi là người lợi hại nhất, cũng là người thân thiết nhất. Chỉ tiếc, hắn chịu sự khống chế của Kim Lâu Yến, có lúc không thể giúp đỡ sư tỷ, cho nên luôn cảm thấy mình nợ cô rất nhiều.

Ở Vong Tích Phong mấy năm kia, Khúc Kỳ lúc nào cũng sống trong cảnh bị xa lánh. Những tháng ngày đó chắc chắn không vui vẻ gì.

Còn Thịnh Tây Chúc tuy nhìn qua hơi... đáng sợ, nhưng Quý Lĩnh vẫn cảm nhận được: cô ấy thật lòng muốn cùng sư tỷ nắm tay đi đến cuối đời. Mà chỉ cần tiểu sư tỷ vui vẻ, hắn cũng không còn gì để oán trách.

Khúc Kỳ xúc động, ra sức vỗ vai hắn:
"Hảo sư đệ, nhất định phải tới uống rượu mừng đó nha!"

Quý Lĩnh gật đầu, rồi như nhớ ra gì đó, bèn rụt rè hỏi:
"À đúng rồi... sư tỷ, ta cảm giác nơi này cứ là lạ, không hợp nhau chút nào... có thể đổi công việc được không?"

Khúc Kỳ tò mò:
"Không hợp thế nào? Nói rõ chút ta nghe xem?"

Quý Lĩnh rầu rĩ nói:
"Âm dương cách biệt, lời ta nói tụi nó không hiểu, lời tụi nó nói ta cũng không hiểu. Làm việc thì chỉ có một mình, không sao hòa nhập được."

Khúc Kỳ liếc mắt nhìn đám cương thi đang làm việc ngoài đồng, nói như khuyên nhủ:
"Ngươi nhìn đi, da tụi nó đều màu xanh. Hay là... ngươi cũng biến xanh một chút, có vẻ dễ hòa đồng hơn đấy?"

Quý Lĩnh: "Nhưng mà ta là người sống nha! Da làm sao mà đổi xanh được?!"

Khúc Kỳ nhìn cái đầu tóc thưa thớt của hắn, ánh mắt sáng lên:
"Mặc đồ xanh, hoặc... đội nón xanh, được không?"

Quý Lĩnh: "... Quấy rầy."
Hắn thề lần sau sẽ không bao giờ hỏi tiểu sư tỷ mấy vấn đề kiểu này nữa.

--

Tin tức đại hôn của Yểm Đế nhanh chóng lan khắp Ma giới lẫn Nhân Gian.

Dân chúng xôn xao bàn tán: người chúc phúc, kẻ nghi ngờ, thậm chí có người khóc lóc vật vã như thể chính mình thất tình.

Chưa đầy một ngày, tiêu đề "Thịnh Tây Chúc đại hôn" đã chiếm trọn top đầu các bảng tin tức Ma Giới.

Phía dưới bài đăng, phần bình luận sôi trào như lửa đổ dầu:

"Cho hỏi có phải tám mươi tám tân nương không, vị nào mới là chính thất?" "Còn ai vào đây nữa! Chính là nữ nhân áo đỏ được Tôn Thượng ôm lấy hôm cưỡi ngựa đó!" "... Sụp đổ rồi, Tôn Thượng sao lại thích loại ngực to não cá vàng, quyến rũ hoặc chủ như vậy chứ! Phản đối, xin ngừng hô hấp!" "Tôi không đồng ý! Khúc Kỳ là chuẩn mực thẩm mỹ độc quyền của Đông Á!" "Diễn tiếp đi! Đám mộng nữ mộng nam im lặng một chút! Nữ chính của ta là Khúc Kỳ, không phục thì treo cổ đi!" "Hận mấy người thịnh ma quá! Mau có ai dựng giùm ta một bộ 'thịnh công văn học' được không? Tôi đã bảo rồi, Thịnh ma đáng ra phải bị đánh gãy chân từ đầu! Tổn thất thứ nhất: tam giới biến ấm!" "Cắn chết tôi đi! Cờ CP [thiên đế × mỹ đế] là thật! Hai người đó xứng đôi như vậy, ai dám phản đối nữa thì kéo đi thẩm vấn luôn! Mọi người nhanh tay đọc 'Hồ giả mèo uy' đi, văn trấn vòng của tụi tui đó!" "Không ngờ cười đến cuối cùng lại là 'mỹ đế giải' tụi bây. Có chút nghĩ..."

Giữa lúc đám dân mạng còn đang mải tranh cãi không thôi, thì một tài khoản đã ngủ quên cả vạn năm... đột ngột đăng tải một bài viết mới.

Chính là tài khoản của Yểm Đế.

Thịnh Tây Chúc:
@hồ_ly_bánh_bích_quy: "Hắc hắc, yêu ngươi! [so tâm 💞]"

Hồ ly bánh bích quy nhanh chóng chia sẻ lại bài viết:
@Thịnh Tây Chúc "Gả cho."

Hai chữ đơn giản vừa tung ra đã ngay lập tức nổ tung bảng tìm kiếm!

Toàn mạng... tê liệt.

Dân mạng đang ăn dưa ngơ ngác:
"Đây là hai người... đang giành nhau hack tài khoản người yêu à?!"

Ngày đại hôn, Nguyệt Cung bày tiệc linh đình, tân khách chen chúc.

Ninh Nguyệt bước vào lễ đường, vung tay ném phong bì đỏ cho người hầu bên cạnh:
"Cho hai trăm."

Tần Thụ theo sát sau nàng, như cái máy đưa lên hồng bao, vừa đi vừa liếc nhìn bốn phía.

Hôn lễ được tổ chức tại đại điện Nguyệt Đảo.

Cả cung điện được giăng đèn kết hoa, bày biện tinh xảo, bàn tiệc xếp dài như vô tận, đám khách mời chen kín từ triều thần, Ma Tôn, hộ pháp, bằng hữu của hai cô dâu... cho đến công nhân viên các bộ phận.

Thị nữ mặc áo trắng như tuyết, đeo hoàn bội leng keng, xuyên qua giữa các dãy bàn, chia đồ ăn, rót rượu, nhẹ nhàng linh hoạt như cá bơi.

Hai người Ninh Nguyệt và Tần Thụ vừa ngồi xuống đã thấy một thân ảnh quen thuộc Ma Tôn Tiểu Bạch đang tay trái ôm mỹ nhân, tay phải ôm mỹ nhân khác, cười đến quên cả trời đất.

Tiểu Bạch phát hiện có người nhìn mình, liền vẫy tay thật nhiệt tình:
"Hi, Nguyệt Nguyệt! Ủa? A Thụ cũng đến à!"

Tần Thụ ngẩn người:
"... Nàng là ai vậy?"

Ninh Nguyệt liếc hắn một cái như nhìn người tối cổ:
"Đây là Ma Tôn đại danh đỉnh đỉnh của Ma giới nhà ta, ngươi không nhận ra?"

Tần Thụ lắp bắp:
"... Ma Tôn chẳng phải chỉ là một đứa trẻ thôi sao?"

Tiểu Bạch nghe thấy, lập tức phản đối đầy kiên quyết:
"Ta hơn một trăm tuổi rồi đó nha! Chỉ là... trông hơi trẻ thôi!"

Tần Thụ nghẹn họng:
"... Thật có lỗi."

Tiểu Bạch xua tay:
"Không sao~ Ta thấy ngươi đẹp trai nên tha thứ đó~"

Tần Thụ bị nàng làm cho lúng túng không ít, không khỏi lẩm bẩm:
"Không ngờ người Ma tộc cũng có người tính tình... dễ thương như vậy."

Ninh Nguyệt cười nhẹ:
"Ta đã nói rồi, không phải Ma tộc ai cũng khát máu tàn nhẫn. Ngươi xem Khúc Kỳ hiện tại cũng là ma tu, nhưng ngươi tưởng tượng nổi nàng thành hung thần ác sát sao?"

Tần Thụ nghiêm túc tưởng tượng, sau đó toàn thân run lên, lập tức lắc đầu như trống bỏi.

Một lúc sau, một nữ tử áo tím tay cầm quạt xếp bước đến, theo sau là một tiểu nam hài mặc lục y, đầu đội nón cỏ, cả người nhìn cứ như bù nhìn trong ruộng thành tinh.

Nàng áo tím thanh nhã ngồi xuống, đôi mắt đào hoa ẩn ý đưa tình. Tiểu Bạch nhìn nàng một lúc rồi nghiêng đầu hỏi:
"Vào thu rồi mà ngươi còn cầm quạt, không lạnh sao?"

Nữ tử áo tím mỉm cười nhẹ nhàng:
"Không lạnh, bởi vì... ta đã chết rồi. Nhiệt độ chẳng còn ý nghĩa với ta nữa."

Tiểu Bạch sững người:
"!! Xin nén bi thương..."

Nữ tử áo tím vẫn cười:
"Không sao, ta quen rồi. Mà, xin hỏi quý danh các vị?"

Mọi người lần lượt báo tên.

Nàng gật đầu lễ phép:
"Kẻ hèn này là Lâm Chỉ Nguyệt, chợ quỷ chủ, cũng là bạn cũ của Thịnh Tây Chúc."

Tiểu nam hài ngồi kế bên yếu ớt tiếp lời:
"Ta là Quý Lĩnh, Khúc Kỳ là sư tỷ của ta."

Tiểu Bạch chớp mắt, đột nhiên reo lên:
"Chà chà! Một bàn này đúng là đủ kiểu chủng tộc ha~"

Bàn tiệc phía bên lập tức náo động, tràn đầy không khí vui vẻ:

"Ngươi hảo, ngươi hảo!"
"Hạnh ngộ hạnh ngộ nha~!"

Bàn tiệc phía bên lập tức náo động, tràn đầy không khí vui vẻ:

"Ngươi hảo, ngươi hảo!"
"Hạnh ngộ hạnh ngộ nha~!"

Nhưng đúng lúc đó, người chủ trì giọng sang sảng hô lớn một tiếng, nghi lễ hôn lễ chính thức bắt đầu.

Hai tân nương được thị nữ dìu ra, chậm rãi bước lên đài cao.

Khi mọi người thấy rõ tạo hình của hai cô, dưới đài lập tức xôn xao không ngớt.

Một người mặc phượng bào đỏ rực, khăn choàng vai cùng váy dài thướt tha như đuôi chim loan, gót sen bước nhẹ trong đôi hài thêu chỉ vàng, từng bước đi như hoa sen nở rộ. Khăn trùm đầu che khuất dung nhan, chỉ thấy trâm ngọc khẽ lay, tay áo nhẹ bay, tư thái duyên dáng như tranh vẽ.

Người còn lại thì mặc váy lụa trắng như tuyết, từng tầng lớp lụa mỏng chồng xếp như cánh hoa nhụy nở, khí chất thanh khiết mà huyền ảo. Cô phủ một lớp đầu sa mỏng, tóc đen ba nghìn xõa dài sau lưng, dung nhan lạnh lùng như ánh trăng phản chiếu trên mặt nước.

Tiểu Bạch mắt sáng rực như đèn pha:
"Trời ơi trời ơi, Thịnh Tây Chúc mặc cái gì mà đẹp dữ vậy?! Xem sướng con mắt!"

Ninh Nguyệt gật gù như chuyên gia thời trang:
"Chưa từng thấy qua, tám phần là Khúc Kỳ tự tay thiết kế... Đúng là đồ yêu tinh mới nghĩ ra nổi kiểu này."

Hai người bước lên đài cao, dưới tiếng tuyên thệ trịnh trọng của người chủ trì, cùng nhau cúi đầu xá thiên địa cao đường.

Do phụ mẫu song phương đều không có mặt Thịnh Tây Chúc thì không rõ tung tích của mẫu thân Thịnh Hạ, còn Khúc Kỳ từ nhỏ lớn lên ở Vong Tích Phong nên nghi thức phần "bái cao đường" được rút ngắn, trực tiếp tiến đến phần "phu thê giao bái".

Hai nàng đối diện, xoay người cúi đầu hành lễ.

Ai ngờ ngay khoảnh khắc đó, tân nương áo đỏ bỗng dưng vươn tay xốc khăn trùm đầu mình lên.

Không đợi đám người kịp hoàn hồn chỉ thấy nàng nghiêng người hôn ngay một cái lên môi tân nương áo trắng bên cạnh.

Khán phòng lặng như tờ, sau đó thì... bùng nổ!

Thịnh Tây Chúc hơi giật mình, theo phản xạ vươn tay đỡ lấy eo nàng kia. Màu môi nhàn nhạt bị điểm lên dấu chu sa đỏ tươi, đẹp đến diễm lệ lóa mắt.

Dưới đài vang lên một tràng "á á á á á á ——" hỗn độn.

Thịnh Tây Chúc nhẹ nhàng chạm mũi Khúc Kỳ, bất đắc dĩ thở dài:

"Lại nghịch nữa rồi."

Khúc Kỳ le lưỡi cười trêu:
"Người ta chỉ muốn ngắm ngươi mặc hỉ phục càng sớm càng tốt! Gấp muốn chết luôn! Ta là vội vã quốc vương mà!"

Nói xong lại rút khăn che đầu phủ xuống, làm như chưa có gì xảy ra.

Thịnh Tây Chúc bất lực mà cong khóe môi.

Khán giả dưới đài nhìn nhau cười rộ lên, như được ăn kẹo đường giữa mùa đông.

Trên đài cao, người chủ trì vui mừng lớn tiếng tuyên bố:

"Đưa vào động phòng ——"

Hai vị tân nương được thị nữ dìu về tân điện, mà hôn lễ rốt cuộc chính thức bắt đầu tiệc rượu.

Tiếng người ồn ào, ly chạm ly, rượu rót liên tục, cả hội trường náo nhiệt vô cùng.

--

Tiểu Bạch ôm mặt thổn thức:
"Trời ơi, xem xong rồi muốn... lấy vợ quá đi thôi!"

Lâm Chỉ Nguyệt nhướng mày:
"Ồ? Vậy chẳng phải Ma giới sắp có thêm một vị ma hậu?"

Ninh Nguyệt khoanh tay cười khẩy:
"Ma hậu gì chứ? Nàng còn ba nghìn mỹ nữ hậu cung chưa tiêu hóa xong đấy, có mà chịu lập hậu?"

Tần Thụ và Quý Lĩnh:
(Mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, chuyên tâm... ăn.)

Tiểu Bạch làm nũng:
"Ai nha, ta chỉ là muốn cho mỗi nữ hài một ngôi nhà ấm áp thôi mà~"

--

Tẩm điện yên tĩnh, ánh nến long phượng hắt lên vách tường những quầng sáng đỏ ấm.

Hai vị tân nương ngồi trên giường, mặt đối mặt.

Khúc Kỳ có vẻ không thể nhịn thêm được nữa, nắm lấy tay áo Thịnh Tây Chúc kéo kéo, trầm giọng giục:

"Nhanh nhanh nhanh, cho ta nhìn một cái!"

Thịnh Tây Chúc khẽ cười, từ tốn vươn tay vén chiếc hồng khăn trên đầu mình. Ánh sáng dịu dàng rọi lên gương mặt tươi tắn như hoa nở của cô, đôi mắt trong suốt như nước mùa thu nhìn thẳng vào Khúc Kỳ.

Vẫn là ánh mắt ấy, vẫn là vẻ mong chờ xen lẫn vui mừng như mỗi lần họ... kết hôn.

Khúc Kỳ bị nàng nhìn đến đỏ mặt, chớp chớp mắt:

"Rõ ràng không phải lần đầu lập gia đình, mà ta vẫn thấy... khẩn trương chết đi được."

Thịnh Tây Chúc đưa tay nâng chén rượu hợp cẩn, dịu dàng nói:

"Uống chén này là xem như lễ hoàn thành."

Hai người nâng chén, tay chạm tay. Khúc Kỳ nhắm mắt uống một hơi cạn sạch, không hề biết Thịnh Tây Chúc đã kín đáo đổ rượu xuống đất, giả vờ uống như thật.

Mở mắt ra, Khúc Kỳ mặt đã hơi ửng hồng:

"Chúng ta... có phải nên động phòng rồi không?"

Thịnh Tây Chúc khẽ gật đầu, tay nhẹ nhàng kéo màn chu sa xuống, như phủ lên thế gian một tầng mộng ảo. Nàng từ tốn tháo từng lớp trang phục nặng nề trên người, cuối cùng chỉ còn lại bộ áo cưới trắng mỏng như tuyết.

Khúc Kỳ nhìn nàng đến ngẩn người. Nữ tử ấy với dáng người mềm mại như liễu, da trắng như sương, đẹp đến khiến tim run rẩy.

Cô không nhịn được nữa, nhào tới ôm chặt lấy:

"Meo bảo, ngươi mặc váy cưới trắng đẹp đến mức muốn hôn mê luôn! Nhất định là tiên nữ giả trang xuống phàm rồi, ai nhìn mà không yêu cho được!"

Thịnh Tây Chúc híp mắt, chậm rãi nói:

"Thật sao?"

Khúc Kỳ nhìn thẳng vào mắt nàng một lúc, nghi ngờ hỏi:

"Ngươi say rồi?"

Thịnh Tây Chúc không trả lời, chỉ nghiêng đầu, cả người mềm nhũn tựa vào ngực Khúc Kỳ.

Khúc Kỳ lập tức đắc ý:
"Ha! Quả nhiên là say! Lần này đến phiên ta rồi nhé! Ngươi cứ nằm đó an tâm đi!"

Cô còn đặc biệt nhớ rõ lần trước trong giấc mộng Nam Kha, là Thịnh Tây Chúc biểu diễn kỹ năng, còn mình thì bị "xử" đến mức... không dám nhắc lại.

Lần này, cô đã chuẩn bị đầy đủ, rửa tay chờ biểu diễn!

Khúc Kỳ hôn lên má người trong lòng, trịnh trọng niệm khẩu lệnh:

"Cho ta biến!"

Lập tức, bên người cô, Thịnh Tây Chúc nhắm mắt, yên lặng biến ra đôi tai mèo trắng nõn cùng chiếc đuôi mềm mượt.

Khúc Kỳ ánh mắt sáng rực, như phản diện chuẩn bị tung đòn sát thủ, phát ra một tràng cười khặc khặc:

"Lần này không ai cản nổi ta nữa!"

Ánh nến trong phòng lay động, kéo dài thân ảnh hai người nhập vào màn tơ đỏ. Trong gian phòng chốc chốc lại vang lên tiếng cười khẽ, thì thầm trêu chọc.

"Vận may đến, chúc ngươi may mắn tới... Ôi! Hư mèo! Ngươi đồ hỗn đản! Ngươi lừa ta! Rõ ràng nói lần này để ta chủ động mà, ngô ngô ngô ngô!!"

Trong tiếng la thất thanh đầy oan khuất, chỉ nghe một tiếng cười khẽ vang lên, như dỗ dành, như trêu ghẹo:

"Lần sau nhất định..."

Ngoài cửa sổ, một đôi uyên ương đậu trên đầu cành, lặng lẽ nghiêng đầu nhìn vào tẩm điện.

Gió nhẹ lướt qua, lay động màn che, cuốn theo ánh sáng, tiếng cười, và một lời hứa vĩnh viễn chưa chắc đã giữ lời.

【Chính văn hoàn】

---

Editor: Vậy là t đã edit xong bộ này trong vòng 2 năm. T có khá nhiều cảm xúc khi nhìn lại lúc mới bắt đầu edit từ 2 năm trước xong hoãn lại thời gian. Bắt đầu vì rất thích nhân vật Khúc Kỳ - không quá sắc sảo nhưng vô tư vô tâm khéo léo đón nhận mọi thứ tích cực. Hoãn vì nhiều lí do, vì lười, vì suy nghĩ nhiều hạn chế đi hành động cũng như cơ hội khi nó tới. 

Anyways, t giải quyết nốt tồn đọng mấy năm qua và đón nhận phiên bản vượt trội của chính mình =)) Dù t không phải editor quá giỏi, văn không quá xuất sắc như ng khác, nhưng t cố gắng mang lại sản phẩm BHTT hay ho thú vị đến cho mọi người nhé.

Cám ơn mọi ng đã đón nhận bộ BHTT Nữ phụ lười biếng muốn hôn hít mèo con này ạaa!

Chương trước Chương tiếp
Loading...