[BHTT-EDIT-Hoàn] Nữ phụ lười biếng chỉ muốn hôn hít mèo con | Tỉnh Dã Tư
CHƯƠNG 74
Sau cái chết của Kim Lâu Yến, Tiên Minh sụp đổ. Các tiên môn danh giá như rắn mất đầu, hỗn loạn không phương hướng, chỉ có thể miễn cưỡng cố thủ được vài ngày trước khi toàn diện tan rã.Tin chiến thắng lan khắp Ma giới như lửa cháy lan đồng cỏ.Trong nháy mắt, khắp nơi sôi trào. Từ vương thành đến thôn làng hẻo lánh, tất cả đều ngập trong tiếng reo hò.Trận Tiên - Ma đại chiến lần thứ hai, cuối cùng lấy ma tộc làm người kết thúc. Chiến thắng này, là màn hạ màn huy hoàng nhất.Khúc Kỳ cưỡi ngựa sóng vai Thịnh Tây Chúc, dẫn đầu đại quân khải hoàn tiến về Ma giới chủ thành.Sau lưng họ, thiết kỵ trùng trùng, tinh kỳ bay phấp phới, vó ngựa đen nhánh cuốn lên bụi đất và máu khô, đại quân hùng tráng như sóng lớn cuốn về thành trì.Còn chưa đến cổng thành, Khúc Kỳ đã nghe thấy tiếng reo hò che trời lấp đất.Trên con phố dài mười dặm, người dân như nước lũ, từng nhóm chen chúc nhau, giơ cao hoa tươi, miệng cười rạng rỡ, ánh mắt rực rỡ tôn kính nhìn về phía đoàn quân khải hoàn.Khi trông thấy Thịnh Tây Chúc cưỡi ngựa dẫn đầu, tiếng hét chói tai vang lên liên tiếp, như muốn lật tung cả mặt đất."Tôn thượng uy vũ! Tôn thượng uy vũ!"
"Ta đã nói mà! Tôn thượng nhất định có thể đánh cho đám chính phái ấy không còn mặt mũi sống tiếp!"
"Có Thịnh Tây Chúc đại nhân, tộc ta mới là kẻ thắng thật sự!"Tiếng tung hô cuộn trào như thủy triều. Khúc Kỳ ngả đầu về phía sau, che tai lại, mắt mở lớn kinh ngạc:"Trời ơi, nhiều người thật! Còn náo nhiệt hơn cả fan meeting ấy!"Thịnh Tây Chúc ngồi sau lưng cô, nghe vậy liền vươn tay che hai tai cô lại, giọng dịu dàng:"Thế này, có dễ chịu hơn một chút không?"Tiếng ồn bị đôi tay nàng cách ly, Khúc Kỳ thoải mái nép vào lòng nàng, cong mắt cười:"Dễ chịu lắm. Meo bảo thật là chu đáo."Đúng lúc này, nàng cảm giác hai má như bị gì đó chạm nhẹ. Quay đầu lại, một đóa hoa hồng nở rộ rơi đúng lên vai Thịnh Tây Chúc, tôn lên gương mặt nàng diễm lệ như ngọc, lại lạnh lùng như tuyết.Ngay sau đó, càng lúc càng nhiều đóa hoa được ném lên, như một cơn mưa rực rỡ phủ khắp đoàn quân.Hoa rơi lên vai binh lính, vương trên mũ giáp, vẽ lên chiến bào đẫm máu một tầng sắc màu mộng ảo.Mà trong tất cả người được ném hoa, Thịnh Tây Chúc hiển nhiên là người nhiều nhất.Nàng xưa nay đã xinh đẹp dị thường mi dài mắt sáng, làn da trắng như tuyết, dung nhan như tranh thủy mặc, lạnh lùng lại khiến người ta mê đắm.Không ít người đứng ngoài phố chỉ để nhìn nàng một cái, trong mắt ngập tràn ngưỡng mộ và sùng kính.Cả con phố, trong khoảnh khắc, biến thành một biển hoa chào đón người chiến thắng.Ma tộc dân phong bưu hãn, phóng khoáng chẳng kiêng dè. Vô số thiếu nam thiếu nữ khi nhìn thấy Tôn Thượng cao cao tại thượng liền xuân tâm nhộn nhạo, trong ánh mắt vừa thẹn thùng vừa nóng bỏng, thi nhau ném đủ thứ lễ vật lên.Khúc Kỳ ngồi trong ngực Thịnh Tây Chúc, vô duyên vô cớ bị ném trúng mấy lần. Cô vừa buồn bực vừa tò mò cúi đầu nhặt lên xem, nào là hoa tươi, linh thảo, túi thơm, bùa hộ mệnh tự tay thêu thùa... tất cả đều tinh xảo vô cùng.Cô còn chưa kịp cảm thán, tay lại nhặt lên một cuốn họa sách.Mở ra vừa nhìn, suýt nữa sặc nước miếng trên bìa in bốn chữ to tướng:《 Yểm Đế Giá Trên Trời Tiểu Trốn Vợ 》Bên dưới là hình vẽ cực kỳ sống động: Thịnh Tây Chúc đôi mắt đỏ ngầu, vẻ mặt bá đạo, một tay bóp eo một thiếu nữ lạ mặt, ép người ta vào tường, môi khẽ nhếch nụ cười quỷ dị tà khí mười phần.Khúc Kỳ cười đến co quắp, vỗ đùi:"Ha ha ha ha! Fan của ngươi hình như có hiểu lầm rất lớn với ngươi đó nha!"Trong đầu cô hiện lên hình ảnh Thịnh Tây Chúc cười kiểu này, không khỏi rùng mình. Cười kiểu này là chỉ có thể là bị tẩu hỏa nhập ma hoặc bị đoạt xá!Thịnh Tây Chúc cúi đầu liếc một cái, ánh mắt dừng trên bức tranh:"Nữ nhân này là ai?"Khúc Kỳ giả vờ vô tội:"Ai biết được. Có lẽ là một vị giai lệ trong hậu cung ngươi?"Thịnh Tây Chúc nhíu mày, tay siết eo cô thật chặt, sát tai thì thầm:"Chỉ có mình ngươi. Không có người khác."Khúc Kỳ cố tình trêu ghẹo, vờ giận dỗi:"Tôn thượng, phía dưới nhiều người mê đắm ngài như vậy, chẳng lẽ không động lòng lấy một người?"Thịnh Tây Chúc tiện tay ném họa sách đi, hàng mi dài cụp xuống, nhẹ nghiêng đầu, hôn lên má cô một cái:"Chỉ động tâm với ngươi."Bên dưới phố lập tức vang lên một trận hít khí lạnh. Ánh mắt vô số người nhìn về phía Khúc Kỳ, lập tức từ hâm mộ chuyển sang ghen tị trắng trợn.Khúc Kỳ nghiêng đầu về phía Thịnh Tây Chúc, cười càng đắc ý:"Thật thất lễ, chúng ta... thế mà yêu đó~"Đám người giận đến nghiến răng:"Y——!!"Thịnh Tây Chúc ôm cô chặt hơn, khóe môi nhếch lên nụ cười bất đắc dĩ.Lúc này, dân chúng vẫn như cũ không ngừng ném lễ vật nhưng không hiểu sao, lễ vật bỗng dưng càng lúc càng kỳ quặc.Một quả dưa hấu to đùng đột ngột bay tới, trực tiếp đập trúng Khúc Kỳ.Khúc Kỳ trừng mắt:"Cái quỷ gì! Ném trái cây là sao? Các ngươi rốt cuộc là thầm mến, hay muốn ám sát ta?"Phía dưới cười khan một mảnh, đồng loạt giả chết.Tạo phản rồi! Một đám điêu dân!Khúc Kỳ giận đến lồng ngực phập phồng, trừng lớn mắt, giống như một con tiểu hồ ly đang thở phì phì.Sau lưng truyền đến một tiếng cười khẽ, ngắn ngủi nhưng rõ ràng.Cô xoay người lại, nổi giận đùng đùng, ngón tay đâm vào ngực đối phương chỉ trỏ:"Hư miêu miêu! Ngươi cũng cười ta? Ta bị đập mà, không đau lòng ta chút nào sao?"Thịnh Tây Chúc thu liễm nụ cười, dịu dàng nắm lấy tay cô, bàn tay khép lại ngón tay đang chỉ loạn lên.Đôi mắt cô cong lên, thần sắc ôn nhu dung túng đến cực điểm, bên môi điểm một tia cười nhàn nhạt. Trong biển người vạn trượng, chỉ nhìn cô.Giống như một con bạch hạc giữa tầng mây, hạ xuống trần thế, chỉ để đứng bên cạnh người mình thương.Khúc Kỳ hơi khựng lại, mặt đỏ hồng, giọng nhỏ đi:"Cái này còn... tạm được đi."Tiếng hoan hô bốn phía như sóng trào cuốn đến, không dứt.Khúc Kỳ nghe được rất nhiều người hô vang tên Thịnh Tây Chúc, từng câu từng chữ đều phát ra từ nội tâm, sùng kính không gì sánh được.Cô quay đầu lại, nhìn bóng lưng người phía sau.Nàng tay nắm dây cương, chân đạp bạch mã, thân khoác áo huyền y, giày đen như mực. Ánh nắng rơi xuống, khắc rõ từng đường nét kiêu ngạo và tuấn mỹ, như một thiếu niên anh hùng được thời đắc ý.Trong khoảnh khắc ấy, Khúc Kỳ như lại thấy được Tiểu Tiên Quân kinh tài tuyệt diễm năm xưa người từng khiến trăm nhà tiên môn phải nghiêng mình, khiến toàn thiên hạ vì nàng mà đàm luận.Trong mắt Khúc Kỳ, Thịnh Tây Chúc vốn nên kiêu ngạo như thế, đứng trên đỉnh cao, được vạn người yêu mến, sùng kính.Dẫu nửa đời trước nàng từng chịu đủ đau khổ, lang bạt vô định, nhưng hiện tại tâm nguyện đã được đền bù, ân oán cũng đã khép lại cũng coi như một loại viên mãn.Tối đó, người Ma tộc đích thân đưa hai người vào Ma Cung, mở tiệc yến linh đình, rượu thịt đầy bàn, đèn đuốc sáng choang.Khúc Kỳ bên này đang hồ ăn hải uống, miệng còn đang nhai thịt, thì bên kia Thịnh Tây Chúc đã cùng Ma Tôn Tiểu Bạch nghiêm túc bàn chuyện chính sự.Ma Tôn cẩn thận dò xét:
"Tôn thượng cảm thấy... Nhân Gian giới hiện giờ nên xử trí thế nào?"Thật ra ngay từ đầu Ma tộc và Thịnh Tây Chúc vốn là quan hệ hợp tác, sau đó mới dần dần quy thuận, thần phục dưới trướng Nguyệt Cung. Dù từng cùng nhau sinh tử nơi chiến trường, nhưng Thịnh Tây Chúc suy cho cùng không phải người Ma tộc, giữa đôi bên vẫn còn khoảng cách.Hiện tại chiến sự kết thúc, đại cục đã định, chuyện phân chia địa bàn tất nhiên trở thành chủ đề khó tránh.Khúc Kỳ vừa nhét thêm một miếng bò kho vào miệng, vừa nghe thấy câu hỏi, còn tưởng đang chia bánh vậy. Lúc cô đang gặm, Thịnh Tây Chúc chợt quay đầu, ánh mắt dừng trên người cô.Khúc Kỳ mơ màng ngẩng đầu, miệng còn nhai:
"Ngô?"Thịnh Tây Chúc nhịn không được, đưa tay gõ nhẹ cằm cô một cái, khẽ hỏi:"Muốn chỗ nào?"Khúc Kỳ nghiêng đầu nghĩ nghĩ, lầm bầm:"Tây Hoài đi... ta thích thành kia lắm.""Ân, vậy thì Tây Hoài."Khúc Kỳ nuốt xong lại nói:
"Nghe nói Đàm Châu cũng nhiều món ngon..."
"Được.""Yên Thành ta cũng rất thích!"
"Có thể."Ma Tôn bên cạnh rốt cuộc không nhịn được, khẽ ho một tiếng:"Tôn thượng, ngài... không muốn giữ lại chỗ nào cho bản thân sao?"Thịnh Tây Chúc thản nhiên liếc cô một cái.Ma Tôn:
"... Hảo đi, xem ra thật sự không cần."(Nhưng trong lòng âm thầm gào thét: Ngài sủng như vậy thật đáng ghét đó!!!)Thịnh Tây Chúc chỉ giữ lại hai châu một biển để tặng người trong lòng. Còn lại tất cả đều nhường cho Ma tộc.Bề ngoài thì Ma tôn là người đại thắng, nhưng kỳ thực dân gian tín vọng, lòng người hướng về lại nghiêng hẳn về phía Thịnh Tây Chúc. Dù sao, nếu không có hai người họ, Ma tộc căn bản không thể ngăn được Kim Lâu Yến.Bởi vậy, Tiểu Bạch chủ động nhận lời: từ nay về sau nếu hai người muốn đến bất cứ nơi nào chơi, chỉ cần lộ thân phận là được nghênh đón. Còn nếu muốn vật gì, Ma giới sẵn sàng hai tay dâng lên.Khúc Kỳ ăn uống no nê, đợi Thịnh Tây Chúc ký kết xong mọi hiệp nghị, hai người ở lại Ma Cung mấy ngày rồi trở về Nguyệt Cung.Lần này trở về, Thịnh Tây Chúc không còn giấu giếm nữa. Trên đại điện, nàng đường hoàng nắm tay Khúc Kỳ, đứng giữa đài cao, trước mặt toàn thể văn võ bá quan tuyên bố:"Đây là chủ nhân khác của Nguyệt Cung. Kể từ hôm nay, thấy nàng như thấy ta."Toàn triều lập tức nổ tung:
"Ngọa tào! Không phải là cái vị yêu phi kia năm đó đã chết rồi sao?! Sao lại sống dậy thế này?!"Thế là trên đảo Nguyệt, rất nhanh lại rộ lên tin đồn:
《Tôn thượng cùng yêu phi hai ba chuyện》 bản mới toanh, tình tiết kích thích hơn, ân oán sâu hơn, hường ngọt hơn.Không quá ba ngày, phố lớn ngõ nhỏ đâu đâu cũng thấy fanart, đồng nhân truyện, thậm chí còn có kịch truyền thanh.Lần này, Yểm Đế không còn là kẻ bá đạo trốn vợ, mà là người tự mình dắt tay vợ lên ngai vàng, trước mặt thiên hạ, yêu không giấu giếm.Trên phố, đồng nhân văn về hai người họ đang nổ như pháo.Có bản ngược cẩu tâm:
"Nghe nói năm đó Tôn thượng tự tay giết chết nữ nhân kia, về sau hối hận khôn nguôi, cuối cùng nghịch thiên cải mệnh, đem người sống lại!"Có bản tương ái tương sát:
"Yêu nữ kia thật ra là gián điệp Kim Lâu Yến phái tới mê hoặc Tôn thượng. Ai ngờ vừa chạm mặt liền động tâm, bị Tôn thượng lấy mị lực hàng phục hung hăng!"Có bản Hải Đường xuân mộng:
"Yêu phi kia quyến rũ hoặc chủ, Tôn thượng bị nàng câu dẫn đến thần hồn điên đảo, ngày đêm vùi trên giường, không thể rời thân..."Tổng kết các bản:
"Thật là yêu đến cốt tủy, một tình yêu ngược tâm sâu sắc. Nàng thật sự, rất yêu nàng!"Khúc Kỳ nghiêm túc đọc hết mấy thiên đồng nhân, vỗ bàn kết luận:"...Kỳ thực mỗi bản đều có lý. Không hề sai chút nào. Một đôi CP, ba loại phong vị. Cắn đâu cũng thấy lời."Thịnh Tây Chúc vừa vào tẩm điện, đã thấy Khúc Kỳ cuộn người trên giường, thần thái mông lung, ánh mắt dán vào sách, hiếm khi trầm mặc như vậy.Trong chốc lát, nàng chợt hiểu vì sao thế nhân đều gọi Khúc Kỳ là hồng nhan họa thủy.Ánh nến lờ mờ, yêu nữ kia lười biếng tựa trên giường, một tay chống cằm, đôi chân trắng nõn như ngó sen nhẹ lắc lư phía sau, mắt hồ ly nửa khép lười biếng. Trên người chỉ khoác tấm hồng sa mỏng như khói, tóc dài như mực rủ từ vai xuống, làm nổi bật làn da trắng như ngọc, vừa gợi cảm lại vừa mị hoặc.Nghe thấy tiếng bước chân, Khúc Kỳ khẽ ngẩng đầu, ánh mắt lấp lánh nhìn nàng, thần sắc kia giống hệt mấy bức tranh sắc trong đồng nhân.Thịnh Tây Chúc thoáng dừng lại một chút.Một giây sau, nàng liền thấy Khúc Kỳ cười cong mắt, nụ cười kia không chút tạp niệm, vừa thuần khiết vừa sinh động trong khoảnh khắc, toàn bộ phong tình như bị rút đi, chỉ còn lại một người, một cõi."Nhìn ngây người luôn à?" Khúc Kỳ ngoắc ngoắc ngón tay, đắc ý chọc ghẹo:
"Tiểu tử, bị bản yêu mê rồi phải không?"Thịnh Tây Chúc: "..."
Người này cái gì cũng tốt, chỉ tiếc vừa mở miệng là hết sạch phong tình.Nàng bước đến ngồi bên giường, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Khúc Kỳ ôm cổ kéo xuống, hai người lập tức dính lấy nhau như sam.Thịnh Tây Chúc cúi đầu trao cho cô một nụ hôn ngắn, sau đó cũng học cô dựa lưng xuống giường, gối đầu lên tay Khúc Kỳ, cùng nhau nằm nghiêng bên cạnh.Lúc ấy đã là cuối hạ. Nắng chiều vừa qua, ve vẫn còn kêu ngoài tán cây. Gió mang theo mùi gỗ mát lướt qua cửa sổ. Trên giường êm, hai người nằm sóng vai, nhìn trần nhà phản chiếu ánh sáng mờ, thi thoảng lại có mây trôi qua yên tĩnh như một giấc mộng dài.Thịnh Tây Chúc vô thức dụi mặt vào lồng ngực Khúc Kỳ, cảm giác giống như đang làm nũng mèo con. Ngón tay Khúc Kỳ nhẹ nhàng luồn vào tóc nàng, từng nhịp, từng nhịp chậm rãi vuốt ve.Với Khúc Kỳ, ở cùng Thịnh Tây Chúc dù chẳng làm gì, cũng đã là hưởng thụ.Giọng nói mềm mại lười biếng vang lên bên tai nàng:
"Nói mới nhớ, Tây Hoài sắp tới có lễ hội hoa đăng. Chúng ta đi xem lần nữa nhé?""Được." Thịnh Tây Chúc đáp.Khúc Kỳ khẽ ngáp, rồi tự nhiên đặt cằm lên đỉnh đầu nàng:
"Đúng rồi, còn một việc... ta suýt nữa quên mất."Thịnh Tây Chúc ngẩng đầu:
"Chuyện gì?"Khúc Kỳ híp mắt cười khẽ, nhẹ giọng thì thầm:
"Còn nhớ hệ thống từng nói với ta tên tác giả nguyên tác không?""Thịnh Hạ Dạ Lai."Khúc Kỳ khẽ gật đầu:
"Ừm. Lúc đó ta chỉ cảm thấy cái tên ấy rất quen, nhưng thế nào cũng không nhớ nổi... Mãi đến hôm nay mới chợt nghĩ ra."Thịnh Tây Chúc nghiêng đầu nhìn cô:
"Ngươi từng đọc sách khác của nàng?"Khúc Kỳ lắc đầu:
"Không. Ta nhớ rất rõ, đó là quyển tiểu thuyết đầu tiên của cô ta."Rồi cô khẽ nhíu mày:
"Chỉ là... cái bút danh ấy, khiến ta nhớ đến một người."Thịnh Tây Chúc hơi nheo mắt:
"Ai?"Khúc Kỳ đưa tay nhẹ nhàng nhéo nhéo má nàng, cố ý làm ra vẻ trêu chọc:
"Chuyện của sáu, bảy năm trước rồi. Khi ấy ta đang học lớp 12, vì gia đình thay đổi công việc nên phải chuyển đến một trường cấp ba khác. Lớp trưởng ở lớp mới ấy... tên là Thịnh Hạ."Thịnh Tây Chúc nhìn cô không chớp:
"Chuyện đã lâu vậy, ngươi nhớ rõ thế cơ à?"Khúc Kỳ cúi mắt, cười giả lả:
"Không thể không nhớ mà~ Mèo bảo của ta sẽ không vì một cái tên mà ghen đấy chứ?"Thịnh Tây Chúc không đáp, mặt vẫn lạnh như trước.Khúc Kỳ thấy nàng tức giận, chỉ cảm thấy như đang nhìn thấy một con mèo nhỏ mặt thối xù lông, nhịn không được cúi xuống hôn một cái:
"Xem cái gì, mèo nhỏ! Cho ta hôn một cái!"Thịnh Tây Chúc giơ tay cản lại, thấp giọng răn:
"Không được làm bậy."Khúc Kỳ phớt lờ, thẳng tay gạt tay nàng ra, một trận mưa to gió lớn hôn lung tung, hôn đến khi người ta choáng váng đầu óc, mơ màng cả hồn, cô mới chịu dừng lại.Thịnh Tây Chúc mím môi, đôi môi ướt sũng, ánh mắt thoáng qua vài phần hờn dỗi, có chút ảo não nhưng cũng không giận thật được.Khúc Kỳ đắc ý cười cười:
"Rồi rồi, ta đang kể tới đâu rồi nhỉ?"Cô chống đầu, ánh mắt dần trở nên sâu hơn:
"Ta nhớ Thịnh Hạ là bởi vì chuyện xảy ra trên người nàng, rất đáng thương.""Xảy ra chuyện gì?" Thịnh Tây Chúc hỏi.Khúc Kỳ không vòng vo, kể lại ngắn gọn:
"Lúc ấy, vì hoàn cảnh gia đình, nàng bị bắt nạt trong trường mà là kiểu bắt nạt công khai, kéo dài, và nhiều người tham gia.""Ta từng cố gắng giúp, an ủi nàng, nhưng... không làm được gì cả. Lúc đó ta không đủ mạnh, không thể thay đổi. Đành trơ mắt nhìn nàng từ một học sinh ưu tú, từng chút một sụp đổ thành tích tụt dốc không phanh, cả người như lún sâu vào vực tối."Rồi cô dừng một chút, giọng khẽ trầm xuống:
"Cho đến một ngày, Thịnh Hạ đột nhiên biến mất. Không ai biết nàng đi đâu.""Vài tuần sau, ta nhìn thấy tên ba của nàng xuất hiện trên hot search."Thịnh Tây Chúc hơi biến sắc.Khúc Kỳ khẽ thở dài, ánh mắt trầm tĩnh dị thường:
"Ta nhớ cái tên ấy là vì... năm đó, ông ta từng xông vào lớp học, chửi mắng om sòm. Từ đó trong trường truyền tai nhau rằng ba của Thịnh Hạ là một tên nghiện rượu vô lại.""Sau này, có người nặc danh đăng lên bức tường confession toàn bộ thông tin của nhà họ. Kèm theo là các loại ảnh chế, lời nhạo báng, thậm chí có người photoshop mặt nàng và cha nàng thành những hình ảnh ghê tởm... Người làm việc đó bị nhà trường điều tra ra, cuối cùng bị cưỡng chế thôi học.""Cũng từ đó, cái tên ấy 'Thịnh Hạ' khắc sâu trong đầu ta."Khúc Kỳ dừng một nhịp, hạ thấp giọng:
"Cho đến cái ngày ta nhìn thấy ông ta lại xuất hiện trên hot search ta gần như không tin vào mắt mình.""Có chuyện gì xảy ra?""Một nhân viên hộp đêm tố cáo nơi làm việc chứa chấp hàng loạt hành vi phi pháp, đồng thời buôn bán trẻ vị thành niên, bắt ép các thiếu niên bán thân vì lợi nhuận.""Cảnh sát ập vào lập tức, bắt hết cả ổ tội phạm. Có hơn trăm nạn nhân, phạm vi ảnh hưởng lớn, kéo dài nhiều năm. Những kẻ liên quan đều bị phán án cực nặng người đứng đầu bị tuyên án tử hình, chỉ trong một tuần sau đã thi hành.""Mà điều khiến người ta căm phẫn nhất là ba của Thịnh Hạ cũng nằm trong số đó."Thịnh Tây Chúc nghẹn họng, nhất thời không thốt nên lời.Khúc Kỳ nhẹ giọng, giống như đang thuật lại một câu chuyện cũ mơ hồ:
"Ông ta vì không chịu nổi nợ cờ bạc, đã bán chính con gái ruột của mình cho công ty đó. Đẩy nàng vào hố sâu, không đường quay lại."Không khí trong phòng bỗng nhiên như bị rút cạn. Dưới ánh nến lặng lẽ lay động, Thịnh Tây Chúc nhắm mắt lại, cảm thấy có thứ gì đó như sóng ngầm đang khuấy đảo trong lòng.Cô rốt cuộc đã hiểu... vì sao tên tác giả lại là "Thịnh Hạ Dạ Lai".
Vì sao Khúc Kỳ lại nhớ kỹ đến vậy.
Vì sao những chi tiết trong sách... giống như đang vạch trần một đời người.Sự kiện bị phơi bày sau đó, bởi vì thương tích của người bị hại quá nghiêm trọng, hắn lập tức bị cảnh sát bắt giam, cuối cùng bị kết án tù chung thân.Khúc Kỳ đến lúc này mới thật sự ý thức được, Thịnh Hạ đã trải qua những gì sau khi mất tích."Về sau ta cũng từng định tìm lại lớp trưởng," cô khẽ thở dài, "Nhưng lúc đó không ai còn liên lạc được với nàng. Mọi phương thức liên hệ đều bị đổi hết, cũng không rõ nàng còn ở thành phố kia hay không."Khúc Kỳ chống cằm, giọng nhẹ như lông vũ bay: "Chỉ mong bây giờ nàng sống tốt. Không còn vì quá khứ mà phải đau khổ nữa."Thịnh Tây Chúc vẫn lặng im nhìn cô, giọng nói rất khẽ: "Ngươi đã làm rất tốt rồi."Khúc Kỳ cười khổ: "Nếu như khi đó ta có thể làm bạn với nàng... Ít nhất cũng có thể khiến nàng dễ chịu hơn một chút."Ánh mắt cô dần tối lại, rồi đột nhiên siết chặt nắm tay, giọng đầy tức giận: "Cũng may cha nàng sau khi bị bắt không lâu đã vì ẩu đả trong tù mà bị đánh chết. Hừ, đáng đời!"Thịnh Tây Chúc gật đầu, không phản bác.Khúc Kỳ lại tiếp tục: "Từ đó về sau, mỗi khi thấy có bạo lực học đường, ta đều không thể làm ngơ. Ta luôn cảm thấy, nếu như giả vờ không thấy, có khi sẽ hủy hoại cuộc đời của một người. Cho dù người đứng xem không phải chịu trách nhiệm trước pháp luật, nhưng trong lòng và đạo đức... sẽ mãi bị dằn vặt."Thịnh Tây Chúc dịu dàng xoa đầu cô: "Ngươi làm rất đúng."Khúc Kỳ chớp chớp mắt, rồi bất giác nghiêng đầu hỏi: "Ngươi có cảm thấy tác giả nguyên tác sẽ có liên quan gì đến Thịnh Hạ không?""Có khả năng." Thịnh Tây Chúc đáp, "Ta cũng không chắc. Lúc đọc quyển sách này, ta đã thấy kỳ lạ vì lại có một nữ phụ trùng cả tên lẫn họ với ta."Khúc Kỳ cười bất đắc dĩ: "Cái tên này của ta vốn dĩ hiếm lắm mà!"Thịnh Tây Chúc trầm ngâm: "Có khi... thật sự là cùng một người."Khúc Kỳ ngây ra: "Nếu vậy, chẳng phải nói, Thịnh Hạ cũng đang ở thế giới này?"Thịnh Tây Chúc gật đầu: "Hệ thống từng nói tác giả có mưu đồ khác, điều đó chứng tỏ thế giới này vốn là được tạo ra có mục đích. Nhưng nếu mục đích ấy không liên quan đến ta và ngươi, thì cũng lý do vì sao đến giờ nàng vẫn chưa can thiệp gì đến chúng ta."Khúc Kỳ suy nghĩ một lúc, ánh mắt chợt trợn to hoảng hốt: "Nếu như Thịnh Hạ thật sự là tác giả... thì chẳng phải nàng là mẹ ruột của ngươi?!"Thịnh Tây Chúc: "..."-Tô Phù Vãn co quắp trên mặt đất, ánh mắt chăm chú nhìn dòng sông ánh vàng lưu động ở phía xa.Nàng cảm nhận được cơn đau rát trên thân thể đang dần dần dịu đi, các vết thương chậm rãi khép miệng, giống như chính dòng sông ấy cũng đang dần cạn kiệt từng giọt linh lực cuối cùng.Điều đó có vẻ như đồng nghĩa với việc, linh mạch bản nguyên đã gần như khô cạn, không còn cần thiết phải tiếp tục hấp thu linh khí từ cơ thể nàng nữa.Kể từ sau khi Nhân Gian giới thất thủ, Ma tộc chiếm lấy toàn bộ lãnh thổ rộng lớn này, cuối cùng cũng có thể đường hoàng bước ra dưới ánh mặt trời.Bọn họ buộc nhân loại rời bỏ mảnh đất của chính mình cũng giống như trăm năm trước, Nhân Gian giới từng cao ngạo áp bức, đẩy Ma tộc xuống vùng tối tăm lạnh lẽo dưới lòng đất.Nhân loại giờ đây không còn khả năng phản kháng, bởi vì linh mạch đã hầu như cạn kiệt.Các tu sĩ mạnh mẽ một thời chỉ trong một đêm hóa thành người thường. Không thể chấp nhận hiện thực tàn khốc, nhiều người lần lượt chọn kết liễu bản thân. Một số người khác ngoan cường sống sót, lang thang khắp nơi tìm cách khôi phục linh mạch.Tô Phù Vãn không biết gì về những chuyện ấy.Nàng chỉ nhớ, hình như đã mấy ngày Thịnh Hạ không đến tìm nàng nữa không một lời, không một dấu hiệu, cũng không rõ đi đâu.Không còn phải đối mặt với sự áp chế từ Thịnh Hạ, nàng mơ hồ cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng cùng lúc lại là sự trống rỗng và bất an. Bởi vì đối phương rời đi, đồng nghĩa với việc nàng lại trở thành kẻ cô độc trong thế giới này.Đúng lúc ấy, bên ngoài kết giới truyền đến tiếng bước chân.Tô Phù Vãn phản xạ ngẩng đầu lên, thân thể khẽ run là Thịnh Hạ sao?Nhưng rất nhanh, nàng nhận ra tiếng bước chân dồn dập, rõ ràng không chỉ một người.Đã lâu không tiếp xúc với người ngoài, Tô Phù Vãn lập tức căng thẳng, bản năng rúc người lại, chỉ hé ra một đôi mắt đề phòng nhìn về phía cửa động."... Ai? Ai ở đó?"Mấy đệ tử mặc đồng phục Vấn Kiếm Tông như những vì sao băng tiến vào cửa động, dễ dàng xuyên qua kết giới vốn đã suy yếu."Tiểu sư muội, chúng ta tới đón ngươi trở về."Tô Phù Vãn toàn thân run lên, từ từ ngẩng đầu: "... Trở về?"Trước mắt nàng là mấy nội môn đệ tử từng thường xuyên vây quanh lấy sư huynh sư tỷ nàng nịnh bợ, giờ phút này lại đứng trước mặt, ánh mắt mang theo lo lắng:"Tiểu sư muội, ngươi sao rồi? Làm sao lại thành ra thế này?"Tô Phù Vãn khẽ rụt người về sau, bờ môi trắng bệch run rẩy: "... Các ngươi là..."Thời gian đã trôi qua quá lâu, nàng gần như không còn ấn tượng rõ ràng về những người này chỉ mơ hồ nhớ rằng dường như từng có vài người trong số họ suốt ngày quấn lấy sư huynh sư tỷ nàng."Tiểu sư muội chắc hẳn đã chịu khổ rất nhiều. Không sao, có chúng ta ở đây rồi." Một nữ đệ tử bước tới, nắm lấy tay nàng như muốn đỡ nàng đứng dậy."Không nên chậm trễ, mau đưa nàng ra ngoài trước đã."Tô Phù Vãn trong lòng khẽ chần chừ.Nàng bị nhốt ở đây lâu đến thế, vì sao giờ này Vấn Kiếm Tông mới nghĩ đến chuyện tới cứu? Sự nghi ngờ và đề phòng trong lòng nàng dâng lên, nàng yếu ớt giãy dụa, nhưng thân thể vốn đã quá suy nhược, căn bản không thể chống lại hành động của bọn họ.Nữ đệ tử kia ôm lấy nàng, cẩn thận quan sát: "Tiểu sư muội gầy quá rồi."Tô Phù Vãn sắc mặt trắng bệch, giọng khàn khàn: "Đừng... đừng đụng vào ta..."Nàng không muốn đi theo họ. Trong lòng nàng, bản năng cảm thấy có gì đó rất sai.Một sư huynh khác mỉm cười, vỗ vai nàng: "Tiểu sư muội, ngoan ngoãn nghe lời, chúng ta sẽ không bạc đãi ngươi đâu."Trong đáy mắt hắn, thoáng qua một tia tham lam lạnh buốt.ô Phù Vãn toàn thân phát run, bắt đầu giãy dụa kịch liệt:
"Đừng! Các ngươi buông ta ra!"Trong mắt nữ đệ tử kia thoáng qua vẻ tức giận, tay siết chặt cánh tay nàng:
"Hôm nay, ngươi không đi cũng phải đi!"Tô Phù Vãn đau đớn hét lên một tiếng, gần như bị kéo lê ra ngoài. Mắt thấy sắp bị lôi khỏi hang động, nàng cúi gằm mặt, nghẹn ngào khóc nức:
"Thịnh Hạ... cứu ta... Thịnh Hạ... Làm ơn... cứu ta..."Một sư tỷ nghi hoặc cúi người lại gần:
"Tiểu sư muội đang nói gì vậy?"Bất ngờ, Tô Phù Vãn cúi đầu cắn mạnh vào cánh tay nàng ta."A!" Sư tỷ kia đau đớn hét lên, vung tay tát thẳng vào mặt nàng:
"Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!"Đúng lúc ấy, bên ngoài cửa hang bỗng dâng lên một trận gió mát. Trong gió lẫn theo mùi hoa nhàn nhạt, dịu nhẹ như gợn sóng trong đêm hè.Toàn thân Tô Phù Vãn khẽ run, lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt đẫm nước như bừng sáng tia hy vọng.Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, rồi dừng lại ngay trước mặt bọn họ.Mấy người trong hang kinh ngạc quay lại:
"Hạ sư tỷ? Ngươi tới từ khi nào vậy?"Người kia rõ ràng không có dấu hiệu gì, vậy mà lại bất ngờ xuất hiện như bóng ma giữa ánh sáng.Thịnh Hạ bước vào trong, ánh mắt lạnh lẽo lướt qua từng người, cuối cùng dừng lại trên gương mặt đẫm nước mắt của Tô Phù Vãn.Nàng điềm nhiên hỏi:
"Các ngươi đang làm gì vậy?"Sư tỷ vừa bị cắn đột nhiên cảm thấy một luồng áp lực vô hình đè ép, vô thức lùi lại mấy bước, giọng trở nên cảnh giác:
"Chuyện này không liên quan đến Hạ sư tỷ, tốt nhất đừng xen vào việc người khác."Một sư huynh nở nụ cười giả lả:
"Chúng ta chỉ muốn đưa tiểu sư muội ra ngoài thôi mà. Nàng bị nhốt ở đây quá lâu rồi, cũng nên trở lại với ánh sáng chứ."Tô Phù Vãn liều mạng lắc đầu, hai tay run rẩy duỗi về phía nữ nhân trước mặt:
"Thịnh Hạ... cứu ta..."Ánh mắt sư huynh kia trầm xuống, nghiêm giọng:
"Tiểu sư muội, chúng ta đều là vì muốn tốt cho ngươi thôi."Thịnh Hạ bỗng nhiên lạnh giọng cắt ngang:
"Ai cho phép các ngươi động đến nàng?"Mấy người thoáng sững sờ:
"Hạ sư tỷ?"Nữ nhân trước mặt khẽ nhếch môi, nụ cười ôn nhu ngày xưa nay như vỡ vụn, để lộ vẻ điên cuồng và vặn vẹo ẩn dưới lớp mặt nạ dịu dàng."Cút."Một chữ nhẹ như gió, nhưng lại mang theo uy áp như sấm.Mấy người còn chưa kịp phản ứng đã bị một luồng linh lực khổng lồ hất văng ra, nặng nề rơi xuống đất. Lúc họ ngẩng đầu lên trong hoảng loạn, Tô Phù Vãn đã nằm gọn trong vòng tay Thịnh Hạ.Sư tỷ bị đánh bật ra, ho ra một ngụm máu tươi, giọng khàn đặc:
"Quả nhiên... Hạ sư tỷ cũng chỉ vì linh khí mà đến, đúng không?"Sau khi linh mạch suy kiệt, những người này lập tức nhớ ra Tô Phù Vãn mang thể chất Cực Dương mấu chốt duy nhất còn có thể kéo dài sinh cơ tu luyện.Chỉ cần khống chế được nàng, bọn họ liền có hi vọng khôi phục linh lực.Một sư huynh khác nuốt nước bọt đầy khó nhọc:
"... Hạ sư tỷ, chuyện gì cũng nên có trước có sau. Rõ ràng là chúng ta tới trước ngươi không thể ngang nhiên cướp người như vậy!"Thịnh Hạ liếc mắt nhìn bọn họ, đôi đồng tử đen láy như vực sâu khiến người ta rét lạnh sống lưng.Trong lòng nàng, Tô Phù Vãn nắm chặt lấy vạt áo, tựa như một đóa thố ti hoa nhỏ bé yếu ớt trong gió bấc, nước mắt lưng tròng:
"Mau cứu ta... ta không muốn đi với bọn họ..."Thịnh Hạ rũ mắt nhìn xuống nàng:
"Không phải ngươi luôn muốn rời khỏi nơi này sao?"Tô Phù Vãn vội lắc đầu, nước mắt tuôn trào:
"Không... không muốn nữa... Ngươi không đến... ta sợ..."Quá lâu không tiếp xúc với ai, trong đầu nàng gần như không nhớ nổi gương mặt ai khác, chỉ còn Thịnh Hạ là ký ức rõ ràng nhất.Dù nàng từng vô cùng sợ người này nhưng giờ khắc này, lại chỉ có Thịnh Hạ khiến nàng cảm thấy an toàn.Thịnh Hạ khẽ nheo mắt, hỏi nhẹ như gió:"Ngươi... rất nhớ ta đến vậy sao?"Thịnh Hạ bỗng nhiên nắm lấy cằm nàng, mạnh mẽ ép nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt gắt gao khóa chặt đôi con ngươi đang ngập nước kia."Cứ như vậy mà cam tâm làm chó của ta sao?"Tác giả có lời muốn nói:Cookie ở chương 22 đã nhắc qua trưởng lớp rồi nha, chỉ là lúc đó chắc mọi người chưa để ý thôi hhh.Về Thịnh Hạ và cách xây dựng nhân vật của Tô Phù Vãn thì đúng là gây nhiều tranh cãi. Rất nhiều bạn đọc thấy khó tiếp nhận hành vi và động cơ của họ điều này hoàn toàn dễ hiểu. Bởi vì ngay từ đầu, mình đã có ý định viết về hai con người "có thiếu sót", không hoàn toàn đúng sai rạch ròi. Các nàng không phải kiểu nhân vật đại diện cho tam quan chính trực hay hoàn mỹ gì cả, cho nên mới dẫn đến một chuỗi nhân quả "hơi bị lệch chuẩn" như vậy đó.(Thật ra là... mình chỉ đơn giản là muốn viết một cái gì đó nặng khẩu vị và có phần âm phủ một chút thôi xp...)Mọi người cứ thoải mái thảo luận nhé, mình không có vấn đề gì đâu. Chỉ là hy vọng mọi người đừng đánh đồng "tam quan của nhân vật" với "tam quan của tác giả" orz.
"Ta đã nói mà! Tôn thượng nhất định có thể đánh cho đám chính phái ấy không còn mặt mũi sống tiếp!"
"Có Thịnh Tây Chúc đại nhân, tộc ta mới là kẻ thắng thật sự!"Tiếng tung hô cuộn trào như thủy triều. Khúc Kỳ ngả đầu về phía sau, che tai lại, mắt mở lớn kinh ngạc:"Trời ơi, nhiều người thật! Còn náo nhiệt hơn cả fan meeting ấy!"Thịnh Tây Chúc ngồi sau lưng cô, nghe vậy liền vươn tay che hai tai cô lại, giọng dịu dàng:"Thế này, có dễ chịu hơn một chút không?"Tiếng ồn bị đôi tay nàng cách ly, Khúc Kỳ thoải mái nép vào lòng nàng, cong mắt cười:"Dễ chịu lắm. Meo bảo thật là chu đáo."Đúng lúc này, nàng cảm giác hai má như bị gì đó chạm nhẹ. Quay đầu lại, một đóa hoa hồng nở rộ rơi đúng lên vai Thịnh Tây Chúc, tôn lên gương mặt nàng diễm lệ như ngọc, lại lạnh lùng như tuyết.Ngay sau đó, càng lúc càng nhiều đóa hoa được ném lên, như một cơn mưa rực rỡ phủ khắp đoàn quân.Hoa rơi lên vai binh lính, vương trên mũ giáp, vẽ lên chiến bào đẫm máu một tầng sắc màu mộng ảo.Mà trong tất cả người được ném hoa, Thịnh Tây Chúc hiển nhiên là người nhiều nhất.Nàng xưa nay đã xinh đẹp dị thường mi dài mắt sáng, làn da trắng như tuyết, dung nhan như tranh thủy mặc, lạnh lùng lại khiến người ta mê đắm.Không ít người đứng ngoài phố chỉ để nhìn nàng một cái, trong mắt ngập tràn ngưỡng mộ và sùng kính.Cả con phố, trong khoảnh khắc, biến thành một biển hoa chào đón người chiến thắng.Ma tộc dân phong bưu hãn, phóng khoáng chẳng kiêng dè. Vô số thiếu nam thiếu nữ khi nhìn thấy Tôn Thượng cao cao tại thượng liền xuân tâm nhộn nhạo, trong ánh mắt vừa thẹn thùng vừa nóng bỏng, thi nhau ném đủ thứ lễ vật lên.Khúc Kỳ ngồi trong ngực Thịnh Tây Chúc, vô duyên vô cớ bị ném trúng mấy lần. Cô vừa buồn bực vừa tò mò cúi đầu nhặt lên xem, nào là hoa tươi, linh thảo, túi thơm, bùa hộ mệnh tự tay thêu thùa... tất cả đều tinh xảo vô cùng.Cô còn chưa kịp cảm thán, tay lại nhặt lên một cuốn họa sách.Mở ra vừa nhìn, suýt nữa sặc nước miếng trên bìa in bốn chữ to tướng:《 Yểm Đế Giá Trên Trời Tiểu Trốn Vợ 》Bên dưới là hình vẽ cực kỳ sống động: Thịnh Tây Chúc đôi mắt đỏ ngầu, vẻ mặt bá đạo, một tay bóp eo một thiếu nữ lạ mặt, ép người ta vào tường, môi khẽ nhếch nụ cười quỷ dị tà khí mười phần.Khúc Kỳ cười đến co quắp, vỗ đùi:"Ha ha ha ha! Fan của ngươi hình như có hiểu lầm rất lớn với ngươi đó nha!"Trong đầu cô hiện lên hình ảnh Thịnh Tây Chúc cười kiểu này, không khỏi rùng mình. Cười kiểu này là chỉ có thể là bị tẩu hỏa nhập ma hoặc bị đoạt xá!Thịnh Tây Chúc cúi đầu liếc một cái, ánh mắt dừng trên bức tranh:"Nữ nhân này là ai?"Khúc Kỳ giả vờ vô tội:"Ai biết được. Có lẽ là một vị giai lệ trong hậu cung ngươi?"Thịnh Tây Chúc nhíu mày, tay siết eo cô thật chặt, sát tai thì thầm:"Chỉ có mình ngươi. Không có người khác."Khúc Kỳ cố tình trêu ghẹo, vờ giận dỗi:"Tôn thượng, phía dưới nhiều người mê đắm ngài như vậy, chẳng lẽ không động lòng lấy một người?"Thịnh Tây Chúc tiện tay ném họa sách đi, hàng mi dài cụp xuống, nhẹ nghiêng đầu, hôn lên má cô một cái:"Chỉ động tâm với ngươi."Bên dưới phố lập tức vang lên một trận hít khí lạnh. Ánh mắt vô số người nhìn về phía Khúc Kỳ, lập tức từ hâm mộ chuyển sang ghen tị trắng trợn.Khúc Kỳ nghiêng đầu về phía Thịnh Tây Chúc, cười càng đắc ý:"Thật thất lễ, chúng ta... thế mà yêu đó~"Đám người giận đến nghiến răng:"Y——!!"Thịnh Tây Chúc ôm cô chặt hơn, khóe môi nhếch lên nụ cười bất đắc dĩ.Lúc này, dân chúng vẫn như cũ không ngừng ném lễ vật nhưng không hiểu sao, lễ vật bỗng dưng càng lúc càng kỳ quặc.Một quả dưa hấu to đùng đột ngột bay tới, trực tiếp đập trúng Khúc Kỳ.Khúc Kỳ trừng mắt:"Cái quỷ gì! Ném trái cây là sao? Các ngươi rốt cuộc là thầm mến, hay muốn ám sát ta?"Phía dưới cười khan một mảnh, đồng loạt giả chết.Tạo phản rồi! Một đám điêu dân!Khúc Kỳ giận đến lồng ngực phập phồng, trừng lớn mắt, giống như một con tiểu hồ ly đang thở phì phì.Sau lưng truyền đến một tiếng cười khẽ, ngắn ngủi nhưng rõ ràng.Cô xoay người lại, nổi giận đùng đùng, ngón tay đâm vào ngực đối phương chỉ trỏ:"Hư miêu miêu! Ngươi cũng cười ta? Ta bị đập mà, không đau lòng ta chút nào sao?"Thịnh Tây Chúc thu liễm nụ cười, dịu dàng nắm lấy tay cô, bàn tay khép lại ngón tay đang chỉ loạn lên.Đôi mắt cô cong lên, thần sắc ôn nhu dung túng đến cực điểm, bên môi điểm một tia cười nhàn nhạt. Trong biển người vạn trượng, chỉ nhìn cô.Giống như một con bạch hạc giữa tầng mây, hạ xuống trần thế, chỉ để đứng bên cạnh người mình thương.Khúc Kỳ hơi khựng lại, mặt đỏ hồng, giọng nhỏ đi:"Cái này còn... tạm được đi."Tiếng hoan hô bốn phía như sóng trào cuốn đến, không dứt.Khúc Kỳ nghe được rất nhiều người hô vang tên Thịnh Tây Chúc, từng câu từng chữ đều phát ra từ nội tâm, sùng kính không gì sánh được.Cô quay đầu lại, nhìn bóng lưng người phía sau.Nàng tay nắm dây cương, chân đạp bạch mã, thân khoác áo huyền y, giày đen như mực. Ánh nắng rơi xuống, khắc rõ từng đường nét kiêu ngạo và tuấn mỹ, như một thiếu niên anh hùng được thời đắc ý.Trong khoảnh khắc ấy, Khúc Kỳ như lại thấy được Tiểu Tiên Quân kinh tài tuyệt diễm năm xưa người từng khiến trăm nhà tiên môn phải nghiêng mình, khiến toàn thiên hạ vì nàng mà đàm luận.Trong mắt Khúc Kỳ, Thịnh Tây Chúc vốn nên kiêu ngạo như thế, đứng trên đỉnh cao, được vạn người yêu mến, sùng kính.Dẫu nửa đời trước nàng từng chịu đủ đau khổ, lang bạt vô định, nhưng hiện tại tâm nguyện đã được đền bù, ân oán cũng đã khép lại cũng coi như một loại viên mãn.Tối đó, người Ma tộc đích thân đưa hai người vào Ma Cung, mở tiệc yến linh đình, rượu thịt đầy bàn, đèn đuốc sáng choang.Khúc Kỳ bên này đang hồ ăn hải uống, miệng còn đang nhai thịt, thì bên kia Thịnh Tây Chúc đã cùng Ma Tôn Tiểu Bạch nghiêm túc bàn chuyện chính sự.Ma Tôn cẩn thận dò xét:
"Tôn thượng cảm thấy... Nhân Gian giới hiện giờ nên xử trí thế nào?"Thật ra ngay từ đầu Ma tộc và Thịnh Tây Chúc vốn là quan hệ hợp tác, sau đó mới dần dần quy thuận, thần phục dưới trướng Nguyệt Cung. Dù từng cùng nhau sinh tử nơi chiến trường, nhưng Thịnh Tây Chúc suy cho cùng không phải người Ma tộc, giữa đôi bên vẫn còn khoảng cách.Hiện tại chiến sự kết thúc, đại cục đã định, chuyện phân chia địa bàn tất nhiên trở thành chủ đề khó tránh.Khúc Kỳ vừa nhét thêm một miếng bò kho vào miệng, vừa nghe thấy câu hỏi, còn tưởng đang chia bánh vậy. Lúc cô đang gặm, Thịnh Tây Chúc chợt quay đầu, ánh mắt dừng trên người cô.Khúc Kỳ mơ màng ngẩng đầu, miệng còn nhai:
"Ngô?"Thịnh Tây Chúc nhịn không được, đưa tay gõ nhẹ cằm cô một cái, khẽ hỏi:"Muốn chỗ nào?"Khúc Kỳ nghiêng đầu nghĩ nghĩ, lầm bầm:"Tây Hoài đi... ta thích thành kia lắm.""Ân, vậy thì Tây Hoài."Khúc Kỳ nuốt xong lại nói:
"Nghe nói Đàm Châu cũng nhiều món ngon..."
"Được.""Yên Thành ta cũng rất thích!"
"Có thể."Ma Tôn bên cạnh rốt cuộc không nhịn được, khẽ ho một tiếng:"Tôn thượng, ngài... không muốn giữ lại chỗ nào cho bản thân sao?"Thịnh Tây Chúc thản nhiên liếc cô một cái.Ma Tôn:
"... Hảo đi, xem ra thật sự không cần."(Nhưng trong lòng âm thầm gào thét: Ngài sủng như vậy thật đáng ghét đó!!!)Thịnh Tây Chúc chỉ giữ lại hai châu một biển để tặng người trong lòng. Còn lại tất cả đều nhường cho Ma tộc.Bề ngoài thì Ma tôn là người đại thắng, nhưng kỳ thực dân gian tín vọng, lòng người hướng về lại nghiêng hẳn về phía Thịnh Tây Chúc. Dù sao, nếu không có hai người họ, Ma tộc căn bản không thể ngăn được Kim Lâu Yến.Bởi vậy, Tiểu Bạch chủ động nhận lời: từ nay về sau nếu hai người muốn đến bất cứ nơi nào chơi, chỉ cần lộ thân phận là được nghênh đón. Còn nếu muốn vật gì, Ma giới sẵn sàng hai tay dâng lên.Khúc Kỳ ăn uống no nê, đợi Thịnh Tây Chúc ký kết xong mọi hiệp nghị, hai người ở lại Ma Cung mấy ngày rồi trở về Nguyệt Cung.Lần này trở về, Thịnh Tây Chúc không còn giấu giếm nữa. Trên đại điện, nàng đường hoàng nắm tay Khúc Kỳ, đứng giữa đài cao, trước mặt toàn thể văn võ bá quan tuyên bố:"Đây là chủ nhân khác của Nguyệt Cung. Kể từ hôm nay, thấy nàng như thấy ta."Toàn triều lập tức nổ tung:
"Ngọa tào! Không phải là cái vị yêu phi kia năm đó đã chết rồi sao?! Sao lại sống dậy thế này?!"Thế là trên đảo Nguyệt, rất nhanh lại rộ lên tin đồn:
《Tôn thượng cùng yêu phi hai ba chuyện》 bản mới toanh, tình tiết kích thích hơn, ân oán sâu hơn, hường ngọt hơn.Không quá ba ngày, phố lớn ngõ nhỏ đâu đâu cũng thấy fanart, đồng nhân truyện, thậm chí còn có kịch truyền thanh.Lần này, Yểm Đế không còn là kẻ bá đạo trốn vợ, mà là người tự mình dắt tay vợ lên ngai vàng, trước mặt thiên hạ, yêu không giấu giếm.Trên phố, đồng nhân văn về hai người họ đang nổ như pháo.Có bản ngược cẩu tâm:
"Nghe nói năm đó Tôn thượng tự tay giết chết nữ nhân kia, về sau hối hận khôn nguôi, cuối cùng nghịch thiên cải mệnh, đem người sống lại!"Có bản tương ái tương sát:
"Yêu nữ kia thật ra là gián điệp Kim Lâu Yến phái tới mê hoặc Tôn thượng. Ai ngờ vừa chạm mặt liền động tâm, bị Tôn thượng lấy mị lực hàng phục hung hăng!"Có bản Hải Đường xuân mộng:
"Yêu phi kia quyến rũ hoặc chủ, Tôn thượng bị nàng câu dẫn đến thần hồn điên đảo, ngày đêm vùi trên giường, không thể rời thân..."Tổng kết các bản:
"Thật là yêu đến cốt tủy, một tình yêu ngược tâm sâu sắc. Nàng thật sự, rất yêu nàng!"Khúc Kỳ nghiêm túc đọc hết mấy thiên đồng nhân, vỗ bàn kết luận:"...Kỳ thực mỗi bản đều có lý. Không hề sai chút nào. Một đôi CP, ba loại phong vị. Cắn đâu cũng thấy lời."Thịnh Tây Chúc vừa vào tẩm điện, đã thấy Khúc Kỳ cuộn người trên giường, thần thái mông lung, ánh mắt dán vào sách, hiếm khi trầm mặc như vậy.Trong chốc lát, nàng chợt hiểu vì sao thế nhân đều gọi Khúc Kỳ là hồng nhan họa thủy.Ánh nến lờ mờ, yêu nữ kia lười biếng tựa trên giường, một tay chống cằm, đôi chân trắng nõn như ngó sen nhẹ lắc lư phía sau, mắt hồ ly nửa khép lười biếng. Trên người chỉ khoác tấm hồng sa mỏng như khói, tóc dài như mực rủ từ vai xuống, làm nổi bật làn da trắng như ngọc, vừa gợi cảm lại vừa mị hoặc.Nghe thấy tiếng bước chân, Khúc Kỳ khẽ ngẩng đầu, ánh mắt lấp lánh nhìn nàng, thần sắc kia giống hệt mấy bức tranh sắc trong đồng nhân.Thịnh Tây Chúc thoáng dừng lại một chút.Một giây sau, nàng liền thấy Khúc Kỳ cười cong mắt, nụ cười kia không chút tạp niệm, vừa thuần khiết vừa sinh động trong khoảnh khắc, toàn bộ phong tình như bị rút đi, chỉ còn lại một người, một cõi."Nhìn ngây người luôn à?" Khúc Kỳ ngoắc ngoắc ngón tay, đắc ý chọc ghẹo:
"Tiểu tử, bị bản yêu mê rồi phải không?"Thịnh Tây Chúc: "..."
Người này cái gì cũng tốt, chỉ tiếc vừa mở miệng là hết sạch phong tình.Nàng bước đến ngồi bên giường, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Khúc Kỳ ôm cổ kéo xuống, hai người lập tức dính lấy nhau như sam.Thịnh Tây Chúc cúi đầu trao cho cô một nụ hôn ngắn, sau đó cũng học cô dựa lưng xuống giường, gối đầu lên tay Khúc Kỳ, cùng nhau nằm nghiêng bên cạnh.Lúc ấy đã là cuối hạ. Nắng chiều vừa qua, ve vẫn còn kêu ngoài tán cây. Gió mang theo mùi gỗ mát lướt qua cửa sổ. Trên giường êm, hai người nằm sóng vai, nhìn trần nhà phản chiếu ánh sáng mờ, thi thoảng lại có mây trôi qua yên tĩnh như một giấc mộng dài.Thịnh Tây Chúc vô thức dụi mặt vào lồng ngực Khúc Kỳ, cảm giác giống như đang làm nũng mèo con. Ngón tay Khúc Kỳ nhẹ nhàng luồn vào tóc nàng, từng nhịp, từng nhịp chậm rãi vuốt ve.Với Khúc Kỳ, ở cùng Thịnh Tây Chúc dù chẳng làm gì, cũng đã là hưởng thụ.Giọng nói mềm mại lười biếng vang lên bên tai nàng:
"Nói mới nhớ, Tây Hoài sắp tới có lễ hội hoa đăng. Chúng ta đi xem lần nữa nhé?""Được." Thịnh Tây Chúc đáp.Khúc Kỳ khẽ ngáp, rồi tự nhiên đặt cằm lên đỉnh đầu nàng:
"Đúng rồi, còn một việc... ta suýt nữa quên mất."Thịnh Tây Chúc ngẩng đầu:
"Chuyện gì?"Khúc Kỳ híp mắt cười khẽ, nhẹ giọng thì thầm:
"Còn nhớ hệ thống từng nói với ta tên tác giả nguyên tác không?""Thịnh Hạ Dạ Lai."Khúc Kỳ khẽ gật đầu:
"Ừm. Lúc đó ta chỉ cảm thấy cái tên ấy rất quen, nhưng thế nào cũng không nhớ nổi... Mãi đến hôm nay mới chợt nghĩ ra."Thịnh Tây Chúc nghiêng đầu nhìn cô:
"Ngươi từng đọc sách khác của nàng?"Khúc Kỳ lắc đầu:
"Không. Ta nhớ rất rõ, đó là quyển tiểu thuyết đầu tiên của cô ta."Rồi cô khẽ nhíu mày:
"Chỉ là... cái bút danh ấy, khiến ta nhớ đến một người."Thịnh Tây Chúc hơi nheo mắt:
"Ai?"Khúc Kỳ đưa tay nhẹ nhàng nhéo nhéo má nàng, cố ý làm ra vẻ trêu chọc:
"Chuyện của sáu, bảy năm trước rồi. Khi ấy ta đang học lớp 12, vì gia đình thay đổi công việc nên phải chuyển đến một trường cấp ba khác. Lớp trưởng ở lớp mới ấy... tên là Thịnh Hạ."Thịnh Tây Chúc nhìn cô không chớp:
"Chuyện đã lâu vậy, ngươi nhớ rõ thế cơ à?"Khúc Kỳ cúi mắt, cười giả lả:
"Không thể không nhớ mà~ Mèo bảo của ta sẽ không vì một cái tên mà ghen đấy chứ?"Thịnh Tây Chúc không đáp, mặt vẫn lạnh như trước.Khúc Kỳ thấy nàng tức giận, chỉ cảm thấy như đang nhìn thấy một con mèo nhỏ mặt thối xù lông, nhịn không được cúi xuống hôn một cái:
"Xem cái gì, mèo nhỏ! Cho ta hôn một cái!"Thịnh Tây Chúc giơ tay cản lại, thấp giọng răn:
"Không được làm bậy."Khúc Kỳ phớt lờ, thẳng tay gạt tay nàng ra, một trận mưa to gió lớn hôn lung tung, hôn đến khi người ta choáng váng đầu óc, mơ màng cả hồn, cô mới chịu dừng lại.Thịnh Tây Chúc mím môi, đôi môi ướt sũng, ánh mắt thoáng qua vài phần hờn dỗi, có chút ảo não nhưng cũng không giận thật được.Khúc Kỳ đắc ý cười cười:
"Rồi rồi, ta đang kể tới đâu rồi nhỉ?"Cô chống đầu, ánh mắt dần trở nên sâu hơn:
"Ta nhớ Thịnh Hạ là bởi vì chuyện xảy ra trên người nàng, rất đáng thương.""Xảy ra chuyện gì?" Thịnh Tây Chúc hỏi.Khúc Kỳ không vòng vo, kể lại ngắn gọn:
"Lúc ấy, vì hoàn cảnh gia đình, nàng bị bắt nạt trong trường mà là kiểu bắt nạt công khai, kéo dài, và nhiều người tham gia.""Ta từng cố gắng giúp, an ủi nàng, nhưng... không làm được gì cả. Lúc đó ta không đủ mạnh, không thể thay đổi. Đành trơ mắt nhìn nàng từ một học sinh ưu tú, từng chút một sụp đổ thành tích tụt dốc không phanh, cả người như lún sâu vào vực tối."Rồi cô dừng một chút, giọng khẽ trầm xuống:
"Cho đến một ngày, Thịnh Hạ đột nhiên biến mất. Không ai biết nàng đi đâu.""Vài tuần sau, ta nhìn thấy tên ba của nàng xuất hiện trên hot search."Thịnh Tây Chúc hơi biến sắc.Khúc Kỳ khẽ thở dài, ánh mắt trầm tĩnh dị thường:
"Ta nhớ cái tên ấy là vì... năm đó, ông ta từng xông vào lớp học, chửi mắng om sòm. Từ đó trong trường truyền tai nhau rằng ba của Thịnh Hạ là một tên nghiện rượu vô lại.""Sau này, có người nặc danh đăng lên bức tường confession toàn bộ thông tin của nhà họ. Kèm theo là các loại ảnh chế, lời nhạo báng, thậm chí có người photoshop mặt nàng và cha nàng thành những hình ảnh ghê tởm... Người làm việc đó bị nhà trường điều tra ra, cuối cùng bị cưỡng chế thôi học.""Cũng từ đó, cái tên ấy 'Thịnh Hạ' khắc sâu trong đầu ta."Khúc Kỳ dừng một nhịp, hạ thấp giọng:
"Cho đến cái ngày ta nhìn thấy ông ta lại xuất hiện trên hot search ta gần như không tin vào mắt mình.""Có chuyện gì xảy ra?""Một nhân viên hộp đêm tố cáo nơi làm việc chứa chấp hàng loạt hành vi phi pháp, đồng thời buôn bán trẻ vị thành niên, bắt ép các thiếu niên bán thân vì lợi nhuận.""Cảnh sát ập vào lập tức, bắt hết cả ổ tội phạm. Có hơn trăm nạn nhân, phạm vi ảnh hưởng lớn, kéo dài nhiều năm. Những kẻ liên quan đều bị phán án cực nặng người đứng đầu bị tuyên án tử hình, chỉ trong một tuần sau đã thi hành.""Mà điều khiến người ta căm phẫn nhất là ba của Thịnh Hạ cũng nằm trong số đó."Thịnh Tây Chúc nghẹn họng, nhất thời không thốt nên lời.Khúc Kỳ nhẹ giọng, giống như đang thuật lại một câu chuyện cũ mơ hồ:
"Ông ta vì không chịu nổi nợ cờ bạc, đã bán chính con gái ruột của mình cho công ty đó. Đẩy nàng vào hố sâu, không đường quay lại."Không khí trong phòng bỗng nhiên như bị rút cạn. Dưới ánh nến lặng lẽ lay động, Thịnh Tây Chúc nhắm mắt lại, cảm thấy có thứ gì đó như sóng ngầm đang khuấy đảo trong lòng.Cô rốt cuộc đã hiểu... vì sao tên tác giả lại là "Thịnh Hạ Dạ Lai".
Vì sao Khúc Kỳ lại nhớ kỹ đến vậy.
Vì sao những chi tiết trong sách... giống như đang vạch trần một đời người.Sự kiện bị phơi bày sau đó, bởi vì thương tích của người bị hại quá nghiêm trọng, hắn lập tức bị cảnh sát bắt giam, cuối cùng bị kết án tù chung thân.Khúc Kỳ đến lúc này mới thật sự ý thức được, Thịnh Hạ đã trải qua những gì sau khi mất tích."Về sau ta cũng từng định tìm lại lớp trưởng," cô khẽ thở dài, "Nhưng lúc đó không ai còn liên lạc được với nàng. Mọi phương thức liên hệ đều bị đổi hết, cũng không rõ nàng còn ở thành phố kia hay không."Khúc Kỳ chống cằm, giọng nhẹ như lông vũ bay: "Chỉ mong bây giờ nàng sống tốt. Không còn vì quá khứ mà phải đau khổ nữa."Thịnh Tây Chúc vẫn lặng im nhìn cô, giọng nói rất khẽ: "Ngươi đã làm rất tốt rồi."Khúc Kỳ cười khổ: "Nếu như khi đó ta có thể làm bạn với nàng... Ít nhất cũng có thể khiến nàng dễ chịu hơn một chút."Ánh mắt cô dần tối lại, rồi đột nhiên siết chặt nắm tay, giọng đầy tức giận: "Cũng may cha nàng sau khi bị bắt không lâu đã vì ẩu đả trong tù mà bị đánh chết. Hừ, đáng đời!"Thịnh Tây Chúc gật đầu, không phản bác.Khúc Kỳ lại tiếp tục: "Từ đó về sau, mỗi khi thấy có bạo lực học đường, ta đều không thể làm ngơ. Ta luôn cảm thấy, nếu như giả vờ không thấy, có khi sẽ hủy hoại cuộc đời của một người. Cho dù người đứng xem không phải chịu trách nhiệm trước pháp luật, nhưng trong lòng và đạo đức... sẽ mãi bị dằn vặt."Thịnh Tây Chúc dịu dàng xoa đầu cô: "Ngươi làm rất đúng."Khúc Kỳ chớp chớp mắt, rồi bất giác nghiêng đầu hỏi: "Ngươi có cảm thấy tác giả nguyên tác sẽ có liên quan gì đến Thịnh Hạ không?""Có khả năng." Thịnh Tây Chúc đáp, "Ta cũng không chắc. Lúc đọc quyển sách này, ta đã thấy kỳ lạ vì lại có một nữ phụ trùng cả tên lẫn họ với ta."Khúc Kỳ cười bất đắc dĩ: "Cái tên này của ta vốn dĩ hiếm lắm mà!"Thịnh Tây Chúc trầm ngâm: "Có khi... thật sự là cùng một người."Khúc Kỳ ngây ra: "Nếu vậy, chẳng phải nói, Thịnh Hạ cũng đang ở thế giới này?"Thịnh Tây Chúc gật đầu: "Hệ thống từng nói tác giả có mưu đồ khác, điều đó chứng tỏ thế giới này vốn là được tạo ra có mục đích. Nhưng nếu mục đích ấy không liên quan đến ta và ngươi, thì cũng lý do vì sao đến giờ nàng vẫn chưa can thiệp gì đến chúng ta."Khúc Kỳ suy nghĩ một lúc, ánh mắt chợt trợn to hoảng hốt: "Nếu như Thịnh Hạ thật sự là tác giả... thì chẳng phải nàng là mẹ ruột của ngươi?!"Thịnh Tây Chúc: "..."-Tô Phù Vãn co quắp trên mặt đất, ánh mắt chăm chú nhìn dòng sông ánh vàng lưu động ở phía xa.Nàng cảm nhận được cơn đau rát trên thân thể đang dần dần dịu đi, các vết thương chậm rãi khép miệng, giống như chính dòng sông ấy cũng đang dần cạn kiệt từng giọt linh lực cuối cùng.Điều đó có vẻ như đồng nghĩa với việc, linh mạch bản nguyên đã gần như khô cạn, không còn cần thiết phải tiếp tục hấp thu linh khí từ cơ thể nàng nữa.Kể từ sau khi Nhân Gian giới thất thủ, Ma tộc chiếm lấy toàn bộ lãnh thổ rộng lớn này, cuối cùng cũng có thể đường hoàng bước ra dưới ánh mặt trời.Bọn họ buộc nhân loại rời bỏ mảnh đất của chính mình cũng giống như trăm năm trước, Nhân Gian giới từng cao ngạo áp bức, đẩy Ma tộc xuống vùng tối tăm lạnh lẽo dưới lòng đất.Nhân loại giờ đây không còn khả năng phản kháng, bởi vì linh mạch đã hầu như cạn kiệt.Các tu sĩ mạnh mẽ một thời chỉ trong một đêm hóa thành người thường. Không thể chấp nhận hiện thực tàn khốc, nhiều người lần lượt chọn kết liễu bản thân. Một số người khác ngoan cường sống sót, lang thang khắp nơi tìm cách khôi phục linh mạch.Tô Phù Vãn không biết gì về những chuyện ấy.Nàng chỉ nhớ, hình như đã mấy ngày Thịnh Hạ không đến tìm nàng nữa không một lời, không một dấu hiệu, cũng không rõ đi đâu.Không còn phải đối mặt với sự áp chế từ Thịnh Hạ, nàng mơ hồ cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng cùng lúc lại là sự trống rỗng và bất an. Bởi vì đối phương rời đi, đồng nghĩa với việc nàng lại trở thành kẻ cô độc trong thế giới này.Đúng lúc ấy, bên ngoài kết giới truyền đến tiếng bước chân.Tô Phù Vãn phản xạ ngẩng đầu lên, thân thể khẽ run là Thịnh Hạ sao?Nhưng rất nhanh, nàng nhận ra tiếng bước chân dồn dập, rõ ràng không chỉ một người.Đã lâu không tiếp xúc với người ngoài, Tô Phù Vãn lập tức căng thẳng, bản năng rúc người lại, chỉ hé ra một đôi mắt đề phòng nhìn về phía cửa động."... Ai? Ai ở đó?"Mấy đệ tử mặc đồng phục Vấn Kiếm Tông như những vì sao băng tiến vào cửa động, dễ dàng xuyên qua kết giới vốn đã suy yếu."Tiểu sư muội, chúng ta tới đón ngươi trở về."Tô Phù Vãn toàn thân run lên, từ từ ngẩng đầu: "... Trở về?"Trước mắt nàng là mấy nội môn đệ tử từng thường xuyên vây quanh lấy sư huynh sư tỷ nàng nịnh bợ, giờ phút này lại đứng trước mặt, ánh mắt mang theo lo lắng:"Tiểu sư muội, ngươi sao rồi? Làm sao lại thành ra thế này?"Tô Phù Vãn khẽ rụt người về sau, bờ môi trắng bệch run rẩy: "... Các ngươi là..."Thời gian đã trôi qua quá lâu, nàng gần như không còn ấn tượng rõ ràng về những người này chỉ mơ hồ nhớ rằng dường như từng có vài người trong số họ suốt ngày quấn lấy sư huynh sư tỷ nàng."Tiểu sư muội chắc hẳn đã chịu khổ rất nhiều. Không sao, có chúng ta ở đây rồi." Một nữ đệ tử bước tới, nắm lấy tay nàng như muốn đỡ nàng đứng dậy."Không nên chậm trễ, mau đưa nàng ra ngoài trước đã."Tô Phù Vãn trong lòng khẽ chần chừ.Nàng bị nhốt ở đây lâu đến thế, vì sao giờ này Vấn Kiếm Tông mới nghĩ đến chuyện tới cứu? Sự nghi ngờ và đề phòng trong lòng nàng dâng lên, nàng yếu ớt giãy dụa, nhưng thân thể vốn đã quá suy nhược, căn bản không thể chống lại hành động của bọn họ.Nữ đệ tử kia ôm lấy nàng, cẩn thận quan sát: "Tiểu sư muội gầy quá rồi."Tô Phù Vãn sắc mặt trắng bệch, giọng khàn khàn: "Đừng... đừng đụng vào ta..."Nàng không muốn đi theo họ. Trong lòng nàng, bản năng cảm thấy có gì đó rất sai.Một sư huynh khác mỉm cười, vỗ vai nàng: "Tiểu sư muội, ngoan ngoãn nghe lời, chúng ta sẽ không bạc đãi ngươi đâu."Trong đáy mắt hắn, thoáng qua một tia tham lam lạnh buốt.ô Phù Vãn toàn thân phát run, bắt đầu giãy dụa kịch liệt:
"Đừng! Các ngươi buông ta ra!"Trong mắt nữ đệ tử kia thoáng qua vẻ tức giận, tay siết chặt cánh tay nàng:
"Hôm nay, ngươi không đi cũng phải đi!"Tô Phù Vãn đau đớn hét lên một tiếng, gần như bị kéo lê ra ngoài. Mắt thấy sắp bị lôi khỏi hang động, nàng cúi gằm mặt, nghẹn ngào khóc nức:
"Thịnh Hạ... cứu ta... Thịnh Hạ... Làm ơn... cứu ta..."Một sư tỷ nghi hoặc cúi người lại gần:
"Tiểu sư muội đang nói gì vậy?"Bất ngờ, Tô Phù Vãn cúi đầu cắn mạnh vào cánh tay nàng ta."A!" Sư tỷ kia đau đớn hét lên, vung tay tát thẳng vào mặt nàng:
"Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!"Đúng lúc ấy, bên ngoài cửa hang bỗng dâng lên một trận gió mát. Trong gió lẫn theo mùi hoa nhàn nhạt, dịu nhẹ như gợn sóng trong đêm hè.Toàn thân Tô Phù Vãn khẽ run, lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt đẫm nước như bừng sáng tia hy vọng.Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, rồi dừng lại ngay trước mặt bọn họ.Mấy người trong hang kinh ngạc quay lại:
"Hạ sư tỷ? Ngươi tới từ khi nào vậy?"Người kia rõ ràng không có dấu hiệu gì, vậy mà lại bất ngờ xuất hiện như bóng ma giữa ánh sáng.Thịnh Hạ bước vào trong, ánh mắt lạnh lẽo lướt qua từng người, cuối cùng dừng lại trên gương mặt đẫm nước mắt của Tô Phù Vãn.Nàng điềm nhiên hỏi:
"Các ngươi đang làm gì vậy?"Sư tỷ vừa bị cắn đột nhiên cảm thấy một luồng áp lực vô hình đè ép, vô thức lùi lại mấy bước, giọng trở nên cảnh giác:
"Chuyện này không liên quan đến Hạ sư tỷ, tốt nhất đừng xen vào việc người khác."Một sư huynh nở nụ cười giả lả:
"Chúng ta chỉ muốn đưa tiểu sư muội ra ngoài thôi mà. Nàng bị nhốt ở đây quá lâu rồi, cũng nên trở lại với ánh sáng chứ."Tô Phù Vãn liều mạng lắc đầu, hai tay run rẩy duỗi về phía nữ nhân trước mặt:
"Thịnh Hạ... cứu ta..."Ánh mắt sư huynh kia trầm xuống, nghiêm giọng:
"Tiểu sư muội, chúng ta đều là vì muốn tốt cho ngươi thôi."Thịnh Hạ bỗng nhiên lạnh giọng cắt ngang:
"Ai cho phép các ngươi động đến nàng?"Mấy người thoáng sững sờ:
"Hạ sư tỷ?"Nữ nhân trước mặt khẽ nhếch môi, nụ cười ôn nhu ngày xưa nay như vỡ vụn, để lộ vẻ điên cuồng và vặn vẹo ẩn dưới lớp mặt nạ dịu dàng."Cút."Một chữ nhẹ như gió, nhưng lại mang theo uy áp như sấm.Mấy người còn chưa kịp phản ứng đã bị một luồng linh lực khổng lồ hất văng ra, nặng nề rơi xuống đất. Lúc họ ngẩng đầu lên trong hoảng loạn, Tô Phù Vãn đã nằm gọn trong vòng tay Thịnh Hạ.Sư tỷ bị đánh bật ra, ho ra một ngụm máu tươi, giọng khàn đặc:
"Quả nhiên... Hạ sư tỷ cũng chỉ vì linh khí mà đến, đúng không?"Sau khi linh mạch suy kiệt, những người này lập tức nhớ ra Tô Phù Vãn mang thể chất Cực Dương mấu chốt duy nhất còn có thể kéo dài sinh cơ tu luyện.Chỉ cần khống chế được nàng, bọn họ liền có hi vọng khôi phục linh lực.Một sư huynh khác nuốt nước bọt đầy khó nhọc:
"... Hạ sư tỷ, chuyện gì cũng nên có trước có sau. Rõ ràng là chúng ta tới trước ngươi không thể ngang nhiên cướp người như vậy!"Thịnh Hạ liếc mắt nhìn bọn họ, đôi đồng tử đen láy như vực sâu khiến người ta rét lạnh sống lưng.Trong lòng nàng, Tô Phù Vãn nắm chặt lấy vạt áo, tựa như một đóa thố ti hoa nhỏ bé yếu ớt trong gió bấc, nước mắt lưng tròng:
"Mau cứu ta... ta không muốn đi với bọn họ..."Thịnh Hạ rũ mắt nhìn xuống nàng:
"Không phải ngươi luôn muốn rời khỏi nơi này sao?"Tô Phù Vãn vội lắc đầu, nước mắt tuôn trào:
"Không... không muốn nữa... Ngươi không đến... ta sợ..."Quá lâu không tiếp xúc với ai, trong đầu nàng gần như không nhớ nổi gương mặt ai khác, chỉ còn Thịnh Hạ là ký ức rõ ràng nhất.Dù nàng từng vô cùng sợ người này nhưng giờ khắc này, lại chỉ có Thịnh Hạ khiến nàng cảm thấy an toàn.Thịnh Hạ khẽ nheo mắt, hỏi nhẹ như gió:"Ngươi... rất nhớ ta đến vậy sao?"Thịnh Hạ bỗng nhiên nắm lấy cằm nàng, mạnh mẽ ép nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt gắt gao khóa chặt đôi con ngươi đang ngập nước kia."Cứ như vậy mà cam tâm làm chó của ta sao?"Tác giả có lời muốn nói:Cookie ở chương 22 đã nhắc qua trưởng lớp rồi nha, chỉ là lúc đó chắc mọi người chưa để ý thôi hhh.Về Thịnh Hạ và cách xây dựng nhân vật của Tô Phù Vãn thì đúng là gây nhiều tranh cãi. Rất nhiều bạn đọc thấy khó tiếp nhận hành vi và động cơ của họ điều này hoàn toàn dễ hiểu. Bởi vì ngay từ đầu, mình đã có ý định viết về hai con người "có thiếu sót", không hoàn toàn đúng sai rạch ròi. Các nàng không phải kiểu nhân vật đại diện cho tam quan chính trực hay hoàn mỹ gì cả, cho nên mới dẫn đến một chuỗi nhân quả "hơi bị lệch chuẩn" như vậy đó.(Thật ra là... mình chỉ đơn giản là muốn viết một cái gì đó nặng khẩu vị và có phần âm phủ một chút thôi xp...)Mọi người cứ thoải mái thảo luận nhé, mình không có vấn đề gì đâu. Chỉ là hy vọng mọi người đừng đánh đồng "tam quan của nhân vật" với "tam quan của tác giả" orz.