[BHTT-EDIT-Hoàn] Nữ phụ lười biếng chỉ muốn hôn hít mèo con | Tỉnh Dã Tư
CHƯƠNG 62
Màu vàng của linh hà nhè nhẹ chảy trôi, tựa như trường lưu tình ý, phun trào linh triều xán lạn soi sáng hang động u ám nơi sâu thẳm.Tô Phù Vãn tựa vào vách đá, cả người cuộn tròn như đứa trẻ trở về mẫu thể, gương mặt chôn vùi giữa hai đầu gối, tóc rối tán loạn phủ xuống đôi mắt trống rỗng.Ngày qua ngày, máu tươi không ngừng chảy ra từ vô số vết thương trên thân thể nàng, thấm đẫm bộ áo trắng như tuyết nguyên bản mới tinh, nhuộm nó thành một màu đỏ lặng lẽ.
Cơn đau đớn không ngừng về đêm khiến nàng đã mất cả khái niệm thời gian.
Nàng chỉ có thể dựa vào những âm thanh lôi minh và tiếng mưa vọng từ cửa động để đoán bên ngoài đang là ngày hay đêm."Ầm ầm "
Hôm nay, có vẻ trời lại mưa.Giữa cơn mê man như nửa tỉnh nửa mơ, nàng nghe thấy bước chân quen thuộc xuyên qua kết giới, nhẹ nhàng tiến về phía mình.Dưới chiếc ô giấy dầu xanh nhạt, thân ảnh dịu dàng như cành lan thanh u trong khe suối hiện ra.
Hạ Chi Dao lại tới.Nàng thu ô, để những giọt mưa li ti trượt dọc theo mặt ô rơi tí tách xuống đất.
Như mọi lần, nàng mang theo một bọc vải nhỏ màu lam, ngồi xuống bên cạnh Tô Phù Vãn, động tác tao nhã không một tiếng động.Bên trong bọc, như thường lệ, có thức ăn nước uống, còn có một bộ xiêm y mới sạch sẽ vừa vặn, mọi thứ đều chỉn chu đến không ngờ.Thế nhưng Tô Phù Vãn chưa từng chạm vào bất cứ thứ gì Hạ Chi Dao mang tới.
Không phải vì nàng không cần mà vì nàng không dám.Từ một thiên chi kiêu nữ, nay chỉ còn là tù nhân thân tàn ma dại, nàng tự biết mình không còn gì để cho đối phương.
Người như nàng... lấy gì đáp lại "lòng tốt" ấy?Sự quan tâm đột nhiên, không lý do kia, càng khiến mọi thứ trở nên đáng sợ.Hạ Chi Dao cúi người về phía nàng, lấy ra một chiếc khăn trắng tinh, nhẹ nhàng lau đi vết máu trên gương mặt Tô Phù Vãn.Nàng chẳng hề tỏ ra ghê tởm hay e ngại bộ dáng bẩn thỉu thương tích đầy mình của đối phương, trái lại, từng động tác đều vô cùng cẩn thận, ôn nhu giống như đang lau mặt cho bảo vật mà nàng che chở nhất.Tô Phù Vãn vẫn ngồi bất động, để mặc người kia muốn làm gì thì làm.
Sau chuỗi tra tấn quá dài và quá đau đớn, nàng đã không còn sức phản kháng.Nhưng Hạ Chi Dao cũng không làm gì quá đáng.
Nàng chỉ im lặng lau sạch vết máu, rồi dùng bàn tay ấm áp nhẹ nhàng áp lên một bên má của Tô Phù Vãn.
Nâng gương mặt kia lên, giọng nói của nàng dịu dàng đến phát lạnh:"Tiểu sư muội bảo ta giết bọn họ, ta đã làm rồi."Tô Phù Vãn thoáng ngẩn ra, sau đó là một cơn rét lạnh chạy dọc sống lưng."...Ngươi... giết người bừa bãi như thế, không sợ chưởng môn phát hiện sao?"Hạ Chi Dao mỉm cười, nụ cười rất dịu dàng, nhưng ánh mắt lại như hồ nước chết:
"Chưởng môn sẽ không biết đâu.
Mà Vãn Vãn... còn có nguyện vọng gì khác không?"Tô Phù Vãn ngẩng đầu lên, đôi mắt vô thần rơi trên người nàng, giọng nói lạnh lùng như gió đông:"Tránh xa ta một chút."Nàng lại ôm lấy đầu gối, thân hình càng co rút chặt hơn, tựa như một con nhím cảnh giác rúc vào góc tường, đem tất cả những ai muốn đến gần đều cự tuyệt từ bên ngoài."Được."Hạ Chi Dao đáp dứt khoát, đứng dậy, lùi lại mấy bước, rồi ngồi xuống một cách lặng lẽ, vẫn đối diện với nàng, chỉ cách nhau vài bước chân.Ngoài trời, sấm chớp rền vang, một đường thiểm điện chẻ xuyên màn mưa tăm tối.
Từng tiếng nổ vang vọng trên vòm trời mịt mùng, cả thế giới như bị nhấn chìm trong cơn mưa bất tận không bao giờ kết thúc.Tô Phù Vãn co rúm lại, thân thể khẽ run, sắc môi đã tái nhợt như không còn chút máu.Cơn đau lại ập đến.Linh mạch bản nguyên trong cơ thể như đã quen đường cũ, lại một lần nữa ép buộc chui vào linh phủ nàng và trong khoảnh khắc, đau đớn như thiêu đốt lan tràn khắp toàn thân.... Đau quá.Cơn đau như từng mũi kim bén nhọn cắm sâu vào từng tấc da thịt.
Nước mắt không kìm được trào ra nơi hốc mắt, nhưng Tô Phù Vãn vẫn cố chấp cắn chặt môi dưới, đem tiếng nức nở nghẹn ngào liều mạng nuốt trở lại.Nàng không muốn ai thấy mình yếu đuối.
Không muốn... để người khác thấy nàng đau.Nhưng hôm nay không biết vì sao cơ thể lại đặc biệt đau đớn. Tựa như từng thớ cơ thần kinh đều bị cào xé, không cho nàng dù chỉ một cơ hội thở dốc."Ô..."Nàng muốn về nhà.
Muốn được nhìn thấy ba và má.Tiếng khóc khẽ, đứt quãng, hòa vào tiếng mưa rơi rền rĩ như trống trận, vang vọng trong không gian trống trải lạnh lẽo, bi thương đến tan nát cõi lòng.Giữa lúc ý thức chập chờn sắp rơi vào mê man, nàng cảm nhận có người đến gần.
Một vòng tay dịu dàng nhưng vững chãi ôm lấy thân thể rét run của nàng.Một mùi hương rất nhạt, như hương hoa khô thoảng qua trong ngày mưa, mang theo cả mùi cỏ dại và bùn đất mát lạnh, nhưng vô cùng an tâm.Một bàn tay nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, tiếng thì thầm như chảy qua vành tai:"Vãn Vãn, đừng sợ. Có sư tỷ ở đây với ngươi.""Không sao đâu... không sao đâu... rồi sẽ ổn thôi."Nàng không biết mình đã khóc bao lâu.Tất cả ý chí như muốn sụp đổ, chìm xuống đáy vực.
Đến khi trong miệng bắt đầu tràn ra mùi tanh ngọt của máu, răng cắn vào da thịt cũng đã ê buốt... người trong lòng vẫn không nói một lời.Hạ Chi Dao chưa từng tránh né.Một lúc lâu sau, tiếng khóc dần lắng xuống.Tô Phù Vãn chậm rãi ngẩng đầu, cảnh vật trước mắt mơ hồ méo mó, rồi dần dần hiện rõ.
Ánh nhìn vô thức rơi vào bả vai Hạ Chi Dao.Dưới lớp áo rách, là dấu răng in sâu máu thấm ướt cả vai áo, nhìn vào mà thấy giật mình.Hạ Chi Dao không nói gì.
Chỉ dùng lòng bàn tay dịu dàng lau đi vết máu bên môi nàng, rồi nhẹ giọng nói:"Không sao, không đau."Tô Phù Vãn cụp mắt, trầm mặc quay đi, không đáp.Hạ Chi Dao lại lấy từ trong bọc vải ra chút đồ ăn, không kỳ vọng như trước, nhưng vẫn hỏi:"Tiểu sư muội... có muốn ăn gì không?"Tô Phù Vãn vẫn như cũ không đáp.
Cũng như mọi lần chỉ khi Hạ Chi Dao thay nàng giết người, nàng mới bố thí cho đôi ba câu nói hờ hững.Thời gian trôi đi, sơn động lại rơi vào tĩnh mịch kéo dài.Rồi, cuối cùng, có một giọng nói yếu ớt vang lên, mơ hồ như vọng ra từ vực sâu:"...Không ăn."Tô Phù Vãn ngừng một chút, sau đó mới thốt ra câu thứ hai, như thể đã phải đấu tranh rất lâu:"Muốn... uống nước."Hạ Chi Dao khựng người.Khoảnh khắc đó, đôi mắt nàng vốn đã ảm đạm như tro tàn bỗng nhiên sáng lên từng chút một.Tựa như thế gian này, cuối cùng cũng có một ánh đèn vừa mới thắp.Tô Phù Vãn cuộn ngón tay, ra vẻ không kiên nhẫn thúc giục: "Nhanh lên."Hạ Chi Dao lấy lại tinh thần, nhanh chóng từ trong bao vải lấy ra một bình nước ấm, cẩn thận từng li từng tí đưa đến bên môi nàng.Tô Phù Vãn khựng lại một chút, rồi liền tay nàng một hơi uống hết phân nửa bình. Cảm giác mát lành dễ chịu trôi xuống cổ họng khô rát, dường như ngay cả vết thương cũng bớt đau đi vài phần.Hạ Chi Dao nhẹ vỗ lưng nàng, thấp giọng dỗ dành: "Đừng vội, uống chậm một chút."Tô Phù Vãn uống xong, lại lần nữa co người thành một đoàn, chỉ để lộ ra đôi mắt đen láy lấp lánh nơi cánh tay, lặng lẽ nhìn nàng chằm chằm.Hạ Chi Dao khẽ cong khóe môi, dịu giọng hỏi: "Có muốn ta giúp ngươi lau người không?""Không muốn."Thấy nàng đã có thể cử động bình thường, Hạ Chi Dao cũng không ép, gật đầu nói: "Vậy ta đi trước. Đồ ta để hết lại đây rồi."Nàng vừa quay người đi, góc áo đã bị ai đó nhẹ nhàng níu lại.Lực rất nhẹ, nhẹ đến mức tưởng như có cũng như không, nhưng nàng vẫn dừng bước.Quay đầu nhìn, chỉ thấy thiếu nữ kia khẽ kéo áo nàng, nửa cắn môi, giọng nhỏ nhẹ mang theo chút buồn buồn: "... Ngươi ngày mai sẽ lại đến chứ?"Hạ Chi Dao đứng yên trong chốc lát, cuối cùng cúi đầu nhìn nàng. Nửa khuôn mặt khuất trong bóng tối, không rõ thần sắc. Rồi bỗng nhiên nàng khẽ cười một tiếng, giọng nói rất nhẹ."Sẽ."Hạ Chi Dao đã rời đi từ lâu.Tô Phù Vãn tựa đầu vào vách đá, thần sắc hoảng hốt, lắng nghe tiếng mưa tí tách ngoài khe núi.Nàng ngẩn người nhìn màn mưa, lại chậm rãi suy nghĩ: ... Hạ Chi Dao bây giờ đối với nàng mà nói, rốt cuộc là gì?Dù sao đi nữa, trong những ngày tháng tẻ nhạt vô vị ấy, cuối cùng cũng có thêm một chút hy vọng mới.Đúng lúc ấy, trước mắt nàng vụt qua một vệt lam nhạt.Tô Phù Vãn lập tức nhìn theo: là cây dù giấy dầu kia.Nàng không nhịn được nghĩ thầm: ... Nàng hình như quên mang theo ô rồi?... Vết cắn kia nhìn vào còn sâu như vậy, dính nước mưa chắc chắn sẽ rất đau...Lấy lại tinh thần, Tô Phù Vãn từ từ nhíu mày.Nhưng nghĩ lại, Hạ Chi Dao vốn không phải người thường, chỉ cần bấm một cái pháp quyết tránh mưa là được rồi. Cũng chẳng đến mức phải khiến nàng lo lắng.--"Tiểu Tiên quân?"Thịnh Tây Chúc khẽ nghiêng người né tránh cô.Khúc Kỳ rất nhanh đã từ một bên khác thò đầu ra, ngón tay nhẹ nhàng níu lấy góc áo Thịnh Tây Chúc:
"Tiểu Tiên quân!""...Ngươi đừng tới đây."Khúc Kỳ cố nhịn cười:
"Người ta đâu có đi mà."Hai người một trước một sau bước dọc hành lang Nguyệt cung.
Ánh tà dương nơi cuối đường chân trời từ từ buông xuống, nhuộm cả tòa cung điện lạnh lẽo, hùng vĩ ấy thành sắc vàng kim ấm áp.Thịnh Tây Chúc bất chợt quay người lại nhìn cô, khẽ nheo mắt:
"Vị cô nương này, xin tự trọng."Khúc Kỳ nhìn nàng, ánh mắt chứa đầy hứng thú hiếm thấy.Yểm sẽ mãi giữ lại dáng vẻ của khoảnh khắc cuối cùng trước khi chết, vì vậy Thịnh Tây Chúc lúc này trông chẳng khác gì so với thuở trước vẫn là dáng vẻ mười bảy, mười tám tuổi.Nhưng giờ nàng đã quên mất đoạn năm tháng hắc ám kia, giữa hàng mày sáng trong như tuyết, phảng phất mang theo chút ngây ngô non nớt. Nhìn kỹ, vẫn là phong thái tuyệt đại của thiên tài kiếm tu năm nào.Vẻ ngây ngô hiếm thấy này ngược lại càng khiến Khúc Kỳ muốn trêu chọc nàng hơn.Khúc Kỳ bèn cố tình cụp mắt, bờ môi hơi cong lên, dáng vẻ dịu dàng đáng yêu như mèo nhỏ dụ người."...Tiểu Tiên quân, chẳng lẽ đang ghét bỏ ta sao?"Thịnh Tây Chúc thấy thế, theo bản năng muốn phủ nhận, nhưng lại lập tức cảnh giác, sắc mặt trở nên lạnh nhạt, đề phòng."Cô nương đừng đem ta ra làm trò đùa."Khúc Kỳ ra vẻ ủy khuất:
"Tiểu Tiên quân hôm nay khách khí quá nha, rõ ràng hôm qua còn gọi người ta là tâm can bảo bối mà."Thịnh Tây Chúc toàn thân chấn động, tay áo khẽ phất, phủ nhận dứt khoát:
"Tuyệt đối không có chuyện đó!"Hôm qua nàng rõ ràng vẫn còn đang viết luận đạo vấn kiếm ở Vong Tích Phong, từ khi nào lại xuất hiện một đạo lữ không rõ lai lịch?!Khúc Kỳ nghiêm túc nói nhăng cuội:
"Ngươi bây giờ ký ức còn ở trăm năm trước, không nhớ rõ ta cũng không sao. Chờ thêm một thời gian nữa ngươi sẽ biết ta chính là đạo lữ định mệnh của ngươi."Sắc mặt Thịnh Tây Chúc cứng lại, giọng nói cũng lạnh hẳn:
"Hoang đường! Kiếm tu một lòng hướng đạo, đại đạo vô tình, làm gì có chuyện tìm đạo lữ?"Khúc Kỳ cố ý gạt hai giọt nước mắt cá sấu, nói như khóc:
"Nhưng bây giờ ngươi đâu còn là kiếm tu nữa... Mà giữa chúng ta, lại đã có chuyện 'vợ vợ chi thực' rồi... Tiểu Tiên quân sẽ không nghĩ đến chuyện vô trách nhiệm với ta đấy chứ?"Nghe đến đó, sắc mặt Thịnh Tây Chúc lập tức trắng bệch, thân hình loạng choạng như sắp ngã.Làm sao có thể?!
Nàng... nàng làm sao lại có thể làm ra loại chuyện vô liêm sỉ đó với người này được?!Khúc Kỳ nhìn biểu tình nàng như thể trời long đất lở, suýt chút nữa bật cười, đành phải cố gắng hồi tưởng vài ký ức bi thương để giữ vẻ mặt nghiêm túc:
"Không tin thì ngươi có thể thúc động nguyên thần, nhìn xem bây giờ bản thân biến thành dạng gì."Thịnh Tây Chúc nhắm mắt lại, một lát sau chậm rãi mở ra.
Đôi mắt đen nhánh tràn đầy vẻ hoang mang."Ta... Đây là sao?!"Khúc Kỳ thở ra nhẹ nhõm:
"Lần này thì ngươi tin ta rồi chứ?"Thịnh Tây Chúc lắc đầu, thần sắc kiên quyết:
"Không. Ta phải quay về Vấn Kiếm Tông, hỏi sư tôn và các sư tỷ muội cho rõ ràng."Khúc Kỳ lập tức đưa tay ra chặn lại vị Tiểu Tiên quân đang hoàn toàn không biết gì, hoảng hốt nói:
"Đừng đi! Các nàng đều là người xấu!"Cô nghiêm mặt:
"Chính các nàng đã hại ngươi thành ra thế này!"Thịnh Tây Chúc nhíu mày:
"Ta không tin."Khúc Kỳ thấy không thể lay chuyển được, dứt khoát bỏ qua luôn.Dù sao, hơn mười năm qua Vấn Kiếm Tông đối với Thịnh Tây Chúc chính là sư ân như biển, tình đồng môn thâm sâu như ruột thịt, sao có thể nói thay đổi là thay đổi ngay được?Đúng lúc này, một thị nữ cúi đầu bước nhanh đến, cung kính nói:
"Tôn thượng, phu nhân."Thịnh Tây Chúc hiện rõ vẻ nghi hoặc.Chưa kịp hỏi gì, Khúc Kỳ đã nhanh chân hơn:
"Thế nào?"Thị nữ đáp:
"Lý Tương quân có việc cầu kiến."Khúc Kỳ suy nghĩ một lát, rồi nói:
"Tôn thượng hôm nay thân thể không khỏe, không nên gặp khách... Ngươi để hắn quay về trước đi."Thịnh Tây Chúc nheo mắt nhìn cô.Nữ nhân này từ đầu đã miệng đầy mê sảng, hành vi thì cổ quái đến cực điểm, thật sự khiến người ta chẳng thể hiểu nổi.Thị nữ hơi ngẩn người, vô thức nhìn về phía Thịnh Tây Chúc. Thấy cô không phản bác gì, liền im lặng lui xuống.Chờ người kia rời khỏi, Thịnh Tây Chúc bỗng quay phắt sang Khúc Kỳ, giọng lạnh lùng nghiêm nghị:
"Ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao mang ta đến nơi này?!""Ta gọi là Khúc Kỳ, là đạo lữ chân chính của ngươi." Khúc Kỳ dở khóc dở cười nói, "Ngươi không nghe thấy nàng gọi ngươi là tôn thượng à? Hơn nữa rõ ràng là ngươi đưa ta đến đây, nơi này là nhà của chúng ta đó."Sắc mặt Thịnh Tây Chúc nghiêm lại, ánh mắt đầy vẻ không tin tưởng.Nhà của nàng rõ ràng là ở Vong Tích Phong, đâu phải cái nơi xa lạ trước mắt này?Khúc Kỳ lười giải thích thêm, bèn nắm tay nàng kéo thẳng về tẩm cung.Thịnh Tây Chúc theo bản năng muốn hất tay cô ra, nhưng ánh mắt lại vô thức dõi theo bóng lưng Khúc Kỳ, chân cũng không tự chủ mà bước theo...
Quái lạ thật, chẳng lẽ yêu nữ này đã hạ mê hồn dược hay dùng khôi lỗi thuật với nàng?Về đến tẩm cung, Khúc Kỳ lập tức như cá trở về nước, nhào thẳng lên giường êm, thoải mái nằm xoãi ra như thể đã quá quen thuộc.Tóc cô xõa dài trên giường, đen bóng như lụa. Một chân co lại trên đệm, một chân lơ lửng giữa không trung, tùy tiện đến mức không chút kiêng dè. Váy lụa trượt xuống để lộ một đoạn bắp chân trắng nõn, nhìn đặc biệt nổi bật.Thật sự là... chẳng có chút hình tượng nào cả!Thịnh Tây Chúc nhìn một lúc, sắc mặt lạnh đi, vội vàng dời mắt.Nàng ngồi xuống bên bàn, lưng thẳng như tùng, im lặng quan sát khắp nơi.Rõ ràng là khung cảnh xa lạ chưa từng thấy, vậy mà lại phảng phất mang theo cảm giác như đã từng quen thuộc trong mơ hồ.Khúc Kỳ vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, lười biếng gọi:
"Tiểu Tiên quân, lại đây ngồi đi."Nàng nằm dài đó như con mèo nhỏ lười biếng, lại khiến người ta có cảm giác muốn đến gần, muốn chạm vào.Thịnh Tây Chúc liếc nhìn một cái, lập tức quay mặt đi:
"Không."Nàng đã hạ quyết tâm phải giữ khoảng cách với yêu nữ này, kẻo lại bị làm cho tâm trí rối loạn.Thấy Thịnh Tây Chúc làm ra vẻ nghiêm chỉnh như vậy, Khúc Kỳ lại càng muốn trêu đùa. Cô vươn mũi chân, nhẹ nhàng chạm vào lưng nàng một cái.Thịnh Tây Chúc lập tức cứng đờ toàn thân, quay phắt lại, mắt trừng lớn:
"Ngươi làm gì?!"Khúc Kỳ rụt chân lại, giả vờ vô tội chớp mắt:
"Ai nha, đâm nhầm rồi~ Tiên quân đừng giận."Thịnh Tây Chúc trừng mắt nhìn cô một lúc, sau cùng tức giận đi tới đối diện ngồi xuống, dứt khoát kéo giãn khoảng cách, kiên quyết không để cô chạm đến dù chỉ một vạt áo.Chỉ là như vậy, nàng đành phải đối mặt trực tiếp với Khúc Kỳ đang ngồi đối diện thật sự xấu hổ đến cực điểm.Ngược lại, Khúc Kỳ chẳng chút ngượng ngùng, chống cằm nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt đầy ý cười.Thịnh Tây Chúc bị nhìn đến cả người không được tự nhiên, do dự một lát rồi hỏi:
"Ngươi cứ nhìn ta chằm chằm cười như thế làm gì?"Khúc Kỳ sửng sốt:
"Ta có cười sao?"Thịnh Tây Chúc khẳng định:
"Có."Lúc này Khúc Kỳ mới phát hiện khóe môi mình đã vô thức cong lên, không khỏi bật cười:
"Đều tại ngươi đáng yêu quá, ta mới không nhịn được thôi."Thịnh Tây Chúc: "...Ngươi lại nói bậy."Sắc mặt nàng nghiêm túc, vẫn giữ dáng vẻ lạnh lùng như núi tuyết, nhưng tim lại không kìm được mà đập nhanh hơn vài nhịp.Không hiểu vì sao, yêu nữ này luôn có cách dùng lời nói khiến nàng rối loạn tâm trí.Khúc Kỳ nghiêng đầu, híp mắt cười:
"Tiểu Tiên quân, vì sao cứ như muốn nói lại thôi thế kia? Hay là... ta lại nói gì khiến ngươi động tâm?"Trong lòng Thịnh Tây Chúc khẽ chấn động, bỗng nhiên dâng lên cảm giác như bị nhìn thấu đến tận đáy.Rõ ràng nàng không để lộ bất kỳ biểu cảm gì, vậy mà đối phương lại có thể đoán trúng cảm xúc của nàng?Thật tà môn...! Đây rốt cuộc là yêu pháp gì vậy?!Đối với Thịnh Tây Chúc mà nói, nhân gian tình yêu là thứ vô dụng nhất trên đời.So với việc đắm chìm trong những chuyện tình cảm vụn vặt, nàng thà đem tinh lực dồn hết cho ngộ đạo tu hành, lợi ích thu được mới thật sự lâu dài cả đời.Dù lời Khúc Kỳ là thật hay giả, Thịnh Tây Chúc cũng đã sớm hạ quyết tâm đời này sẽ hoàn toàn hiến dâng cho Kiếm đạo trong lòng, dùng kiếm cứu vãn thương sinh thiên hạ.Nàng không đành lòng nhìn yêu nữ kia hao hết tâm tư mê hoặc mình, lại còn vì tình yêu mà chìm đắm không lối thoát. Thịnh Tây Chúc liền muốn nghiêm túc khuyên bảo một phen, để nữ nhân kia quay đầu mà chăm chú bước vào chính đạo.Thịnh Tây Chúc nghiêm túc nhìn về phía yêu nữ đang nằm trên giường, từng chữ kiên định:
"Khúc đạo hữu, ta đã quyết đoạn tình tuyệt ái, tuyệt đối không thể làm đạo lữ của ngươi. Tình hải vô nhai, mong đạo hữu sớm ngày quay đầu là bờ."Khúc Kỳ: "..."Chết thật, mất trí nhớ rồi còn ra vẻ cùng ta... đòi ly hôn? Nên làm sao đây?Khúc Kỳ chống má, thở dài một hơi như có như không, rồi khẽ nói:
"Tiểu Tiên quân, đại ái hay tiểu yêu đều là yêu, cần gì phải phân chia rõ ràng đến thế? Yêu thương sinh thiên hạ là yêu, yêu một mình ngươi cũng là yêu."Ánh mắt yêu nữ sáng rực như ngọc lưu ly, dõi thẳng vào nàng:
"Nếu để ta chọn... ta muốn cả hai."Thịnh Tây Chúc khẽ sững người, theo bản năng phản bác:
"Không thể đánh đồng như vậy được."Khúc Kỳ lập tức làm bộ u oán, cụp mắt xuống:
"Cho nên ý Tiểu Tiên quân là... không muốn cùng ta kết đạo lữ?"Thịnh Tây Chúc hé miệng, nhưng lại không thể thốt ra được lời phủ nhận dứt khoát.Khúc Kỳ cụp đầu, vai run nhẹ, ngữ khí đầy oán thán:
"Phải rồi, ngươi là tiên quang trăng sáng, tất nhiên sẽ chẳng thèm để mắt tới ta. Nếu ngươi không muốn, ta... đi tìm người khác vậy."Thịnh Tây Chúc nghe xong, bản năng bật thốt:
"Không được!"Khúc Kỳ ngẩng đầu, ánh mắt mơ hồ như sương sớm, quyến rũ như hồ ly, nhìn nàng như thể bị tổn thương đến tận xương tủy:
"Không được? Vì sao không được? Ngươi chẳng quan tâm ta, ta đi tìm người khác thì có gì sai?"Thịnh Tây Chúc chỉ mới nghĩ đến việc người kia cùng kẻ khác thân mật, trong lòng đã như bị kim đâm, vô cùng khó chịu.Chuyện gì thế này... sao nàng lại bị cảm xúc điều khiển như vậy?Nghĩ là thế, nhưng ngoài miệng lại cứng rắn nói:
"...Không thể."Trong lòng Khúc Kỳ vui mừng như mở hội, vô cùng yêu thích dáng vẻ miệng nói không mà lòng lại rất thành thật kia của nàng. Nhưng ngoài mặt thì vẫn tức giận, trừng mắt:
"Ngươi không quan tâm ta, cũng không để ta tìm người khác, vậy rốt cuộc ngươi muốn ta thế nào? Tiên quân thật sự quá bá đạo!"Bờ môi Thịnh Tây Chúc mím chặt thành một đường, hồi lâu mới trầm giọng nói:
"Việc gì phải chấp nhất tình ái? Ta có thể dạy ngươi tu kiếm, ngươi cùng ta nhập đạo."Khúc Kỳ: "..."Ta là từ kiếm tu chuyển nghề thành vong linh pháp sư đó, ngươi còn dạy ta cái gì...Đang lúc hai người giằng co, bên ngoài truyền vào tiếng gõ cửa. Một thị nữ cúi đầu nói vọng vào:
"Phu nhân, thái y cầu kiến."Khúc Kỳ nhìn sang Thịnh Tây Chúc, nghiêm mặt phân phó:
"Ngươi ngồi ở đây, không được chạy lung tung. Chờ ta trở về."Ánh mắt Thịnh Tây Chúc lập tức hiện ra vẻ kiên cường cố chấp đặc trưng của thiếu niên, mày hơi nhíu lại.Dựa vào đâu nàng phải nghe theo bài bố của yêu nữ này?Vì vậy, thừa lúc Khúc Kỳ quay lưng bước đi, nàng liền nhón chân nhẹ nhàng tiến đến bên cửa, áp tai lên nghe trộm.Chỉ nghe bên ngoài có một giọng nam già nua vang lên:
"Phu nhân, nghe nói Tôn thượng hôm nay thân thể bất an, không biết hiện giờ thế nào? Lão thần muốn được xem qua một chút."Giọng Khúc Kỳ lập tức vang lên, mềm mại mà dứt khoát:
"Chỉ là bệnh nhẹ, không đáng lo. Lão tiên sinh không cần phải vất vả. Ngài đến tìm ta, có việc gì sao?"Thái y chầm chậm nói:
"Lão thần gần đây phát hiện một chuyện, vốn định bẩm báo sớm hơn, nhưng vẫn chậm trễ. Hôm nay đặc biệt đến để nói rõ cho phu nhân và Tôn thượng."Dứt lời, ông liền đem những chuyện mà vị đồng liêu trẻ tuổi từng dò xét về Thịnh Tây Chúc và Khúc Kỳ, từng chi tiết một, nhất nhất nói ra.Khúc Kỳ nghe xong, dường như trầm ngâm suy nghĩ một lúc, rồi khẽ cười:
"Lão tiên sinh lần này đến thật đúng lúc. Chúng ta vốn đang lo Tiên minh không chủ động tìm tới, giờ thì hay rồi bọn họ tự mình đưa đầu tới cửa."Lão thái y hỏi:
"Phu nhân cảm thấy hiện tại nên xử lý thế nào mới tốt?"Khúc Kỳ chậm rãi nhấp ngụm trà, hờ hững nói:
"Giữ người kia lại trước. Nếu hắn lại hỏi tới việc đó, ngươi cứ nói với hắn Thịnh Tây Chúc đã tra tấn Khúc Kỳ đến mức không còn hình người, cuối cùng còn đem nàng... nấu lên mà ăn."Lão thái y hít sâu một hơi, mặt cứng đờ:
"Chuyện này... có phải hơi quá đáng sợ rồi không?"Khúc Kỳ dửng dưng đặt chén trà xuống, ngữ khí bình thản:
"Cứ làm theo lời ta nói. Tiên minh rất nhanh sẽ có hành động. Đây là thời cơ tốt."Lão thái y không dám nhiều lời, cúi người thi lễ:
"Vâng."Đợi ông ta rời khỏi, Khúc Kỳ xoay người quay trở lại tẩm cung. Vừa đẩy cửa ra, liền va ngay vào Thịnh Tây Chúc đang đứng sát cửa, ánh mắt hai người chạm nhau.Thịnh Tây Chúc như bị bắt quả tang, cả người sững lại, mắt trợn to.Khúc Kỳ thoáng kinh ngạc, khóe môi nhếch lên, ánh mắt mơ hồ như có ý trêu đùa:
"Tiểu Tiên quân, sao lại đứng canh cửa thế này? Không phải là... đang nghe trộm ta nói chuyện chứ?"Ánh mắt Thịnh Tây Chúc khẽ xao động, rồi rất nhanh thu liễm, ra vẻ bình tĩnh:
"Không có. Chỉ là... trùng hợp muốn ra ngoài thôi."Khúc Kỳ đột nhiên nghiêng người, tiến lại gần nàng một bước, cười như không cười:
"Thật sao?"Thịnh Tây Chúc theo bản năng lùi lại. Nhưng yêu nữ kia lại thuận thế tiến lên, bước từng bước áp sát, khiến nàng lùi mãi đến khi bị dồn vào góc bàn, không còn đường thoái lui. Hai người cách nhau chưa đầy gang tấc, hơi thở giao hòa, không khí thoáng chốc trở nên mập mờ lạ thường.Gương mặt thanh lãnh của Thịnh Tây Chúc dần dần ửng đỏ, nàng lắp bắp:
"Ngươi... ngươi định làm gì?!"Khúc Kỳ khẽ cười, vươn tay cầm lấy một sợi tóc rũ xuống trước ngực nàng, tùy ý xoắn trong tay thưởng thức:
"Không làm gì cả. Chỉ là... muốn nhìn ngươi thôi."Nàng dừng một chút, giọng khẽ khàng mà trêu chọc:
"Hay là... ngươi đang mong ta làm gì đó?"Ánh mắt Thịnh Tây Chúc khẽ run, hai má lập tức đỏ bừng:
"Làm sao có thể!"Khúc Kỳ khẽ nhướng mày, kéo dài giọng như đang đùa:
"Ồ?"Nàng thu tay, cười nhẹ một tiếng, mắt hồ ly cong cong câu người:
"Đúng là khẩu thị tâm phi."Thịnh Tây Chúc hừ lạnh một tiếng, đưa tay đẩy nàng ra, xoay người lên giường ngồi xếp bằng, hai mắt nhắm lại, bắt đầu nhập định tu hành.Khúc Kỳ tiến lại gần nhìn người này thật sự bắt đầu... tu luyện?!Trăng sáng treo cao, giai nhân bên cạnh, thế mà đầu óc nàng lại chỉ nghĩ đến... tu hành?!Khúc Kỳ tức giận đến nghiến răng nghiến lợi:
"Thịnh Tây Chúc, ngươi đúng là khối đầu gỗ!"Thịnh Tây Chúc chẳng buồn đáp, ngồi im bất động như tượng ngọc điêu khắc, cả người như hóa thành một tôn tiên phong đạo cốt.Khúc Kỳ nheo mắt quan sát nàng một lúc lâu, rồi đột nhiên cúi xuống, ghé sát tai nàng, thì thầm:
"Tiểu Tiên quân, có tin ta có thể khiến ngươi loạn tâm loạn trí?"Lông mi Thịnh Tây Chúc khẽ run, nhưng vẫn không nói gì. Trong lòng lại âm thầm cười lạnh với định lực tu hành của nàng, loại trêu chọc thế này... căn bản không lay động nổi!Nàng bắt đầu vận chuyển linh lực nhập phủ, nào ngờ ngay khoảnh khắc ấy, bên cánh tay bỗng truyền đến cảm giác nhồn nhột tựa như có ai đó đang cố tình gãi nhẹ lên da thịt.Thịnh Tây Chúc: "..."Chỉ thế thôi?Còn chưa kịp cười nhạo, bỗng nhiên một xúc cảm mềm mại áp lên trán nàng. Nhẹ như lông vũ, mang theo hơi thở ấm nóng, lướt từ trán xuống chóp mũi, rồi dừng lại trên đôi môi.Lông mi nàng khẽ run, vô thức hé môi muốn nói gì đó lại bị đầu lưỡi đối phương xâm nhập, triền miên mà dịu dàng hôn lên.Thân thể như bị kích hoạt một tầng cảm xúc hoàn toàn khác, bản năng nàng theo thói quen... hôn trả lại.Nhưng rất nhanh, một luồng ý thức như sét đánh giữa đầu nàng bừng tỉnh:
Không đúng!Nàng... sao lại có thể làm chuyện như thế với yêu nữ này?Khúc Kỳ nhẹ nhàng buông môi nàng ra, nhưng không dừng lại. Môi nàng ta lướt dần xuống bên tai, rồi cổ, mỗi một điểm lướt qua đều mang theo hơi nóng khiến người rối loạn tâm trí.Ngón tay thon dài mơn trớn, đẩy vạt áo nàng sang một bên, tháo dây lưng rồi vứt sang mép giường.Môi đỏ như hoa đào chạm nhẹ lên xương quai xanh, tiếp tục hôn xuống... mà mục tiêu hiển nhiên không còn trong phạm vi "vô ý".Ngay lúc đóThịnh Tây Chúc vẫn không động đậy, sắc mặt như băng tuyết, nhưng bờ môi lại khẽ run.Khúc Kỳ áp tai lên ngực nàng, nghe tiếng tim đập hỗn loạn, cười khẽ:
"Tiểu Tiên quân, đúng là không đứng đắn... tim đã loạn cả rồi."Cuối cùng Thịnh Tây Chúc không nhịn được, mở mắt trừng nàng:
"Không cho phép làm càn!"Nàng vừa nói, vừa thấy yêu nữ kia vẫn đang cúi đầu ghé sát dưới thân mình. Một tay chống bên chân nàng, dưới ánh hoàng hôn rọi vào, dung nhan yêu mị ấy như được nhuộm thêm tầng hào quang đỏ rực, đẹp đến mức mê hoặc lòng người.Khúc Kỳ cong môi cười:
"Tiểu Tiên quân, ngươi... thua rồi."
Cơn đau đớn không ngừng về đêm khiến nàng đã mất cả khái niệm thời gian.
Nàng chỉ có thể dựa vào những âm thanh lôi minh và tiếng mưa vọng từ cửa động để đoán bên ngoài đang là ngày hay đêm."Ầm ầm "
Hôm nay, có vẻ trời lại mưa.Giữa cơn mê man như nửa tỉnh nửa mơ, nàng nghe thấy bước chân quen thuộc xuyên qua kết giới, nhẹ nhàng tiến về phía mình.Dưới chiếc ô giấy dầu xanh nhạt, thân ảnh dịu dàng như cành lan thanh u trong khe suối hiện ra.
Hạ Chi Dao lại tới.Nàng thu ô, để những giọt mưa li ti trượt dọc theo mặt ô rơi tí tách xuống đất.
Như mọi lần, nàng mang theo một bọc vải nhỏ màu lam, ngồi xuống bên cạnh Tô Phù Vãn, động tác tao nhã không một tiếng động.Bên trong bọc, như thường lệ, có thức ăn nước uống, còn có một bộ xiêm y mới sạch sẽ vừa vặn, mọi thứ đều chỉn chu đến không ngờ.Thế nhưng Tô Phù Vãn chưa từng chạm vào bất cứ thứ gì Hạ Chi Dao mang tới.
Không phải vì nàng không cần mà vì nàng không dám.Từ một thiên chi kiêu nữ, nay chỉ còn là tù nhân thân tàn ma dại, nàng tự biết mình không còn gì để cho đối phương.
Người như nàng... lấy gì đáp lại "lòng tốt" ấy?Sự quan tâm đột nhiên, không lý do kia, càng khiến mọi thứ trở nên đáng sợ.Hạ Chi Dao cúi người về phía nàng, lấy ra một chiếc khăn trắng tinh, nhẹ nhàng lau đi vết máu trên gương mặt Tô Phù Vãn.Nàng chẳng hề tỏ ra ghê tởm hay e ngại bộ dáng bẩn thỉu thương tích đầy mình của đối phương, trái lại, từng động tác đều vô cùng cẩn thận, ôn nhu giống như đang lau mặt cho bảo vật mà nàng che chở nhất.Tô Phù Vãn vẫn ngồi bất động, để mặc người kia muốn làm gì thì làm.
Sau chuỗi tra tấn quá dài và quá đau đớn, nàng đã không còn sức phản kháng.Nhưng Hạ Chi Dao cũng không làm gì quá đáng.
Nàng chỉ im lặng lau sạch vết máu, rồi dùng bàn tay ấm áp nhẹ nhàng áp lên một bên má của Tô Phù Vãn.
Nâng gương mặt kia lên, giọng nói của nàng dịu dàng đến phát lạnh:"Tiểu sư muội bảo ta giết bọn họ, ta đã làm rồi."Tô Phù Vãn thoáng ngẩn ra, sau đó là một cơn rét lạnh chạy dọc sống lưng."...Ngươi... giết người bừa bãi như thế, không sợ chưởng môn phát hiện sao?"Hạ Chi Dao mỉm cười, nụ cười rất dịu dàng, nhưng ánh mắt lại như hồ nước chết:
"Chưởng môn sẽ không biết đâu.
Mà Vãn Vãn... còn có nguyện vọng gì khác không?"Tô Phù Vãn ngẩng đầu lên, đôi mắt vô thần rơi trên người nàng, giọng nói lạnh lùng như gió đông:"Tránh xa ta một chút."Nàng lại ôm lấy đầu gối, thân hình càng co rút chặt hơn, tựa như một con nhím cảnh giác rúc vào góc tường, đem tất cả những ai muốn đến gần đều cự tuyệt từ bên ngoài."Được."Hạ Chi Dao đáp dứt khoát, đứng dậy, lùi lại mấy bước, rồi ngồi xuống một cách lặng lẽ, vẫn đối diện với nàng, chỉ cách nhau vài bước chân.Ngoài trời, sấm chớp rền vang, một đường thiểm điện chẻ xuyên màn mưa tăm tối.
Từng tiếng nổ vang vọng trên vòm trời mịt mùng, cả thế giới như bị nhấn chìm trong cơn mưa bất tận không bao giờ kết thúc.Tô Phù Vãn co rúm lại, thân thể khẽ run, sắc môi đã tái nhợt như không còn chút máu.Cơn đau lại ập đến.Linh mạch bản nguyên trong cơ thể như đã quen đường cũ, lại một lần nữa ép buộc chui vào linh phủ nàng và trong khoảnh khắc, đau đớn như thiêu đốt lan tràn khắp toàn thân.... Đau quá.Cơn đau như từng mũi kim bén nhọn cắm sâu vào từng tấc da thịt.
Nước mắt không kìm được trào ra nơi hốc mắt, nhưng Tô Phù Vãn vẫn cố chấp cắn chặt môi dưới, đem tiếng nức nở nghẹn ngào liều mạng nuốt trở lại.Nàng không muốn ai thấy mình yếu đuối.
Không muốn... để người khác thấy nàng đau.Nhưng hôm nay không biết vì sao cơ thể lại đặc biệt đau đớn. Tựa như từng thớ cơ thần kinh đều bị cào xé, không cho nàng dù chỉ một cơ hội thở dốc."Ô..."Nàng muốn về nhà.
Muốn được nhìn thấy ba và má.Tiếng khóc khẽ, đứt quãng, hòa vào tiếng mưa rơi rền rĩ như trống trận, vang vọng trong không gian trống trải lạnh lẽo, bi thương đến tan nát cõi lòng.Giữa lúc ý thức chập chờn sắp rơi vào mê man, nàng cảm nhận có người đến gần.
Một vòng tay dịu dàng nhưng vững chãi ôm lấy thân thể rét run của nàng.Một mùi hương rất nhạt, như hương hoa khô thoảng qua trong ngày mưa, mang theo cả mùi cỏ dại và bùn đất mát lạnh, nhưng vô cùng an tâm.Một bàn tay nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, tiếng thì thầm như chảy qua vành tai:"Vãn Vãn, đừng sợ. Có sư tỷ ở đây với ngươi.""Không sao đâu... không sao đâu... rồi sẽ ổn thôi."Nàng không biết mình đã khóc bao lâu.Tất cả ý chí như muốn sụp đổ, chìm xuống đáy vực.
Đến khi trong miệng bắt đầu tràn ra mùi tanh ngọt của máu, răng cắn vào da thịt cũng đã ê buốt... người trong lòng vẫn không nói một lời.Hạ Chi Dao chưa từng tránh né.Một lúc lâu sau, tiếng khóc dần lắng xuống.Tô Phù Vãn chậm rãi ngẩng đầu, cảnh vật trước mắt mơ hồ méo mó, rồi dần dần hiện rõ.
Ánh nhìn vô thức rơi vào bả vai Hạ Chi Dao.Dưới lớp áo rách, là dấu răng in sâu máu thấm ướt cả vai áo, nhìn vào mà thấy giật mình.Hạ Chi Dao không nói gì.
Chỉ dùng lòng bàn tay dịu dàng lau đi vết máu bên môi nàng, rồi nhẹ giọng nói:"Không sao, không đau."Tô Phù Vãn cụp mắt, trầm mặc quay đi, không đáp.Hạ Chi Dao lại lấy từ trong bọc vải ra chút đồ ăn, không kỳ vọng như trước, nhưng vẫn hỏi:"Tiểu sư muội... có muốn ăn gì không?"Tô Phù Vãn vẫn như cũ không đáp.
Cũng như mọi lần chỉ khi Hạ Chi Dao thay nàng giết người, nàng mới bố thí cho đôi ba câu nói hờ hững.Thời gian trôi đi, sơn động lại rơi vào tĩnh mịch kéo dài.Rồi, cuối cùng, có một giọng nói yếu ớt vang lên, mơ hồ như vọng ra từ vực sâu:"...Không ăn."Tô Phù Vãn ngừng một chút, sau đó mới thốt ra câu thứ hai, như thể đã phải đấu tranh rất lâu:"Muốn... uống nước."Hạ Chi Dao khựng người.Khoảnh khắc đó, đôi mắt nàng vốn đã ảm đạm như tro tàn bỗng nhiên sáng lên từng chút một.Tựa như thế gian này, cuối cùng cũng có một ánh đèn vừa mới thắp.Tô Phù Vãn cuộn ngón tay, ra vẻ không kiên nhẫn thúc giục: "Nhanh lên."Hạ Chi Dao lấy lại tinh thần, nhanh chóng từ trong bao vải lấy ra một bình nước ấm, cẩn thận từng li từng tí đưa đến bên môi nàng.Tô Phù Vãn khựng lại một chút, rồi liền tay nàng một hơi uống hết phân nửa bình. Cảm giác mát lành dễ chịu trôi xuống cổ họng khô rát, dường như ngay cả vết thương cũng bớt đau đi vài phần.Hạ Chi Dao nhẹ vỗ lưng nàng, thấp giọng dỗ dành: "Đừng vội, uống chậm một chút."Tô Phù Vãn uống xong, lại lần nữa co người thành một đoàn, chỉ để lộ ra đôi mắt đen láy lấp lánh nơi cánh tay, lặng lẽ nhìn nàng chằm chằm.Hạ Chi Dao khẽ cong khóe môi, dịu giọng hỏi: "Có muốn ta giúp ngươi lau người không?""Không muốn."Thấy nàng đã có thể cử động bình thường, Hạ Chi Dao cũng không ép, gật đầu nói: "Vậy ta đi trước. Đồ ta để hết lại đây rồi."Nàng vừa quay người đi, góc áo đã bị ai đó nhẹ nhàng níu lại.Lực rất nhẹ, nhẹ đến mức tưởng như có cũng như không, nhưng nàng vẫn dừng bước.Quay đầu nhìn, chỉ thấy thiếu nữ kia khẽ kéo áo nàng, nửa cắn môi, giọng nhỏ nhẹ mang theo chút buồn buồn: "... Ngươi ngày mai sẽ lại đến chứ?"Hạ Chi Dao đứng yên trong chốc lát, cuối cùng cúi đầu nhìn nàng. Nửa khuôn mặt khuất trong bóng tối, không rõ thần sắc. Rồi bỗng nhiên nàng khẽ cười một tiếng, giọng nói rất nhẹ."Sẽ."Hạ Chi Dao đã rời đi từ lâu.Tô Phù Vãn tựa đầu vào vách đá, thần sắc hoảng hốt, lắng nghe tiếng mưa tí tách ngoài khe núi.Nàng ngẩn người nhìn màn mưa, lại chậm rãi suy nghĩ: ... Hạ Chi Dao bây giờ đối với nàng mà nói, rốt cuộc là gì?Dù sao đi nữa, trong những ngày tháng tẻ nhạt vô vị ấy, cuối cùng cũng có thêm một chút hy vọng mới.Đúng lúc ấy, trước mắt nàng vụt qua một vệt lam nhạt.Tô Phù Vãn lập tức nhìn theo: là cây dù giấy dầu kia.Nàng không nhịn được nghĩ thầm: ... Nàng hình như quên mang theo ô rồi?... Vết cắn kia nhìn vào còn sâu như vậy, dính nước mưa chắc chắn sẽ rất đau...Lấy lại tinh thần, Tô Phù Vãn từ từ nhíu mày.Nhưng nghĩ lại, Hạ Chi Dao vốn không phải người thường, chỉ cần bấm một cái pháp quyết tránh mưa là được rồi. Cũng chẳng đến mức phải khiến nàng lo lắng.--"Tiểu Tiên quân?"Thịnh Tây Chúc khẽ nghiêng người né tránh cô.Khúc Kỳ rất nhanh đã từ một bên khác thò đầu ra, ngón tay nhẹ nhàng níu lấy góc áo Thịnh Tây Chúc:
"Tiểu Tiên quân!""...Ngươi đừng tới đây."Khúc Kỳ cố nhịn cười:
"Người ta đâu có đi mà."Hai người một trước một sau bước dọc hành lang Nguyệt cung.
Ánh tà dương nơi cuối đường chân trời từ từ buông xuống, nhuộm cả tòa cung điện lạnh lẽo, hùng vĩ ấy thành sắc vàng kim ấm áp.Thịnh Tây Chúc bất chợt quay người lại nhìn cô, khẽ nheo mắt:
"Vị cô nương này, xin tự trọng."Khúc Kỳ nhìn nàng, ánh mắt chứa đầy hứng thú hiếm thấy.Yểm sẽ mãi giữ lại dáng vẻ của khoảnh khắc cuối cùng trước khi chết, vì vậy Thịnh Tây Chúc lúc này trông chẳng khác gì so với thuở trước vẫn là dáng vẻ mười bảy, mười tám tuổi.Nhưng giờ nàng đã quên mất đoạn năm tháng hắc ám kia, giữa hàng mày sáng trong như tuyết, phảng phất mang theo chút ngây ngô non nớt. Nhìn kỹ, vẫn là phong thái tuyệt đại của thiên tài kiếm tu năm nào.Vẻ ngây ngô hiếm thấy này ngược lại càng khiến Khúc Kỳ muốn trêu chọc nàng hơn.Khúc Kỳ bèn cố tình cụp mắt, bờ môi hơi cong lên, dáng vẻ dịu dàng đáng yêu như mèo nhỏ dụ người."...Tiểu Tiên quân, chẳng lẽ đang ghét bỏ ta sao?"Thịnh Tây Chúc thấy thế, theo bản năng muốn phủ nhận, nhưng lại lập tức cảnh giác, sắc mặt trở nên lạnh nhạt, đề phòng."Cô nương đừng đem ta ra làm trò đùa."Khúc Kỳ ra vẻ ủy khuất:
"Tiểu Tiên quân hôm nay khách khí quá nha, rõ ràng hôm qua còn gọi người ta là tâm can bảo bối mà."Thịnh Tây Chúc toàn thân chấn động, tay áo khẽ phất, phủ nhận dứt khoát:
"Tuyệt đối không có chuyện đó!"Hôm qua nàng rõ ràng vẫn còn đang viết luận đạo vấn kiếm ở Vong Tích Phong, từ khi nào lại xuất hiện một đạo lữ không rõ lai lịch?!Khúc Kỳ nghiêm túc nói nhăng cuội:
"Ngươi bây giờ ký ức còn ở trăm năm trước, không nhớ rõ ta cũng không sao. Chờ thêm một thời gian nữa ngươi sẽ biết ta chính là đạo lữ định mệnh của ngươi."Sắc mặt Thịnh Tây Chúc cứng lại, giọng nói cũng lạnh hẳn:
"Hoang đường! Kiếm tu một lòng hướng đạo, đại đạo vô tình, làm gì có chuyện tìm đạo lữ?"Khúc Kỳ cố ý gạt hai giọt nước mắt cá sấu, nói như khóc:
"Nhưng bây giờ ngươi đâu còn là kiếm tu nữa... Mà giữa chúng ta, lại đã có chuyện 'vợ vợ chi thực' rồi... Tiểu Tiên quân sẽ không nghĩ đến chuyện vô trách nhiệm với ta đấy chứ?"Nghe đến đó, sắc mặt Thịnh Tây Chúc lập tức trắng bệch, thân hình loạng choạng như sắp ngã.Làm sao có thể?!
Nàng... nàng làm sao lại có thể làm ra loại chuyện vô liêm sỉ đó với người này được?!Khúc Kỳ nhìn biểu tình nàng như thể trời long đất lở, suýt chút nữa bật cười, đành phải cố gắng hồi tưởng vài ký ức bi thương để giữ vẻ mặt nghiêm túc:
"Không tin thì ngươi có thể thúc động nguyên thần, nhìn xem bây giờ bản thân biến thành dạng gì."Thịnh Tây Chúc nhắm mắt lại, một lát sau chậm rãi mở ra.
Đôi mắt đen nhánh tràn đầy vẻ hoang mang."Ta... Đây là sao?!"Khúc Kỳ thở ra nhẹ nhõm:
"Lần này thì ngươi tin ta rồi chứ?"Thịnh Tây Chúc lắc đầu, thần sắc kiên quyết:
"Không. Ta phải quay về Vấn Kiếm Tông, hỏi sư tôn và các sư tỷ muội cho rõ ràng."Khúc Kỳ lập tức đưa tay ra chặn lại vị Tiểu Tiên quân đang hoàn toàn không biết gì, hoảng hốt nói:
"Đừng đi! Các nàng đều là người xấu!"Cô nghiêm mặt:
"Chính các nàng đã hại ngươi thành ra thế này!"Thịnh Tây Chúc nhíu mày:
"Ta không tin."Khúc Kỳ thấy không thể lay chuyển được, dứt khoát bỏ qua luôn.Dù sao, hơn mười năm qua Vấn Kiếm Tông đối với Thịnh Tây Chúc chính là sư ân như biển, tình đồng môn thâm sâu như ruột thịt, sao có thể nói thay đổi là thay đổi ngay được?Đúng lúc này, một thị nữ cúi đầu bước nhanh đến, cung kính nói:
"Tôn thượng, phu nhân."Thịnh Tây Chúc hiện rõ vẻ nghi hoặc.Chưa kịp hỏi gì, Khúc Kỳ đã nhanh chân hơn:
"Thế nào?"Thị nữ đáp:
"Lý Tương quân có việc cầu kiến."Khúc Kỳ suy nghĩ một lát, rồi nói:
"Tôn thượng hôm nay thân thể không khỏe, không nên gặp khách... Ngươi để hắn quay về trước đi."Thịnh Tây Chúc nheo mắt nhìn cô.Nữ nhân này từ đầu đã miệng đầy mê sảng, hành vi thì cổ quái đến cực điểm, thật sự khiến người ta chẳng thể hiểu nổi.Thị nữ hơi ngẩn người, vô thức nhìn về phía Thịnh Tây Chúc. Thấy cô không phản bác gì, liền im lặng lui xuống.Chờ người kia rời khỏi, Thịnh Tây Chúc bỗng quay phắt sang Khúc Kỳ, giọng lạnh lùng nghiêm nghị:
"Ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao mang ta đến nơi này?!""Ta gọi là Khúc Kỳ, là đạo lữ chân chính của ngươi." Khúc Kỳ dở khóc dở cười nói, "Ngươi không nghe thấy nàng gọi ngươi là tôn thượng à? Hơn nữa rõ ràng là ngươi đưa ta đến đây, nơi này là nhà của chúng ta đó."Sắc mặt Thịnh Tây Chúc nghiêm lại, ánh mắt đầy vẻ không tin tưởng.Nhà của nàng rõ ràng là ở Vong Tích Phong, đâu phải cái nơi xa lạ trước mắt này?Khúc Kỳ lười giải thích thêm, bèn nắm tay nàng kéo thẳng về tẩm cung.Thịnh Tây Chúc theo bản năng muốn hất tay cô ra, nhưng ánh mắt lại vô thức dõi theo bóng lưng Khúc Kỳ, chân cũng không tự chủ mà bước theo...
Quái lạ thật, chẳng lẽ yêu nữ này đã hạ mê hồn dược hay dùng khôi lỗi thuật với nàng?Về đến tẩm cung, Khúc Kỳ lập tức như cá trở về nước, nhào thẳng lên giường êm, thoải mái nằm xoãi ra như thể đã quá quen thuộc.Tóc cô xõa dài trên giường, đen bóng như lụa. Một chân co lại trên đệm, một chân lơ lửng giữa không trung, tùy tiện đến mức không chút kiêng dè. Váy lụa trượt xuống để lộ một đoạn bắp chân trắng nõn, nhìn đặc biệt nổi bật.Thật sự là... chẳng có chút hình tượng nào cả!Thịnh Tây Chúc nhìn một lúc, sắc mặt lạnh đi, vội vàng dời mắt.Nàng ngồi xuống bên bàn, lưng thẳng như tùng, im lặng quan sát khắp nơi.Rõ ràng là khung cảnh xa lạ chưa từng thấy, vậy mà lại phảng phất mang theo cảm giác như đã từng quen thuộc trong mơ hồ.Khúc Kỳ vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, lười biếng gọi:
"Tiểu Tiên quân, lại đây ngồi đi."Nàng nằm dài đó như con mèo nhỏ lười biếng, lại khiến người ta có cảm giác muốn đến gần, muốn chạm vào.Thịnh Tây Chúc liếc nhìn một cái, lập tức quay mặt đi:
"Không."Nàng đã hạ quyết tâm phải giữ khoảng cách với yêu nữ này, kẻo lại bị làm cho tâm trí rối loạn.Thấy Thịnh Tây Chúc làm ra vẻ nghiêm chỉnh như vậy, Khúc Kỳ lại càng muốn trêu đùa. Cô vươn mũi chân, nhẹ nhàng chạm vào lưng nàng một cái.Thịnh Tây Chúc lập tức cứng đờ toàn thân, quay phắt lại, mắt trừng lớn:
"Ngươi làm gì?!"Khúc Kỳ rụt chân lại, giả vờ vô tội chớp mắt:
"Ai nha, đâm nhầm rồi~ Tiên quân đừng giận."Thịnh Tây Chúc trừng mắt nhìn cô một lúc, sau cùng tức giận đi tới đối diện ngồi xuống, dứt khoát kéo giãn khoảng cách, kiên quyết không để cô chạm đến dù chỉ một vạt áo.Chỉ là như vậy, nàng đành phải đối mặt trực tiếp với Khúc Kỳ đang ngồi đối diện thật sự xấu hổ đến cực điểm.Ngược lại, Khúc Kỳ chẳng chút ngượng ngùng, chống cằm nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt đầy ý cười.Thịnh Tây Chúc bị nhìn đến cả người không được tự nhiên, do dự một lát rồi hỏi:
"Ngươi cứ nhìn ta chằm chằm cười như thế làm gì?"Khúc Kỳ sửng sốt:
"Ta có cười sao?"Thịnh Tây Chúc khẳng định:
"Có."Lúc này Khúc Kỳ mới phát hiện khóe môi mình đã vô thức cong lên, không khỏi bật cười:
"Đều tại ngươi đáng yêu quá, ta mới không nhịn được thôi."Thịnh Tây Chúc: "...Ngươi lại nói bậy."Sắc mặt nàng nghiêm túc, vẫn giữ dáng vẻ lạnh lùng như núi tuyết, nhưng tim lại không kìm được mà đập nhanh hơn vài nhịp.Không hiểu vì sao, yêu nữ này luôn có cách dùng lời nói khiến nàng rối loạn tâm trí.Khúc Kỳ nghiêng đầu, híp mắt cười:
"Tiểu Tiên quân, vì sao cứ như muốn nói lại thôi thế kia? Hay là... ta lại nói gì khiến ngươi động tâm?"Trong lòng Thịnh Tây Chúc khẽ chấn động, bỗng nhiên dâng lên cảm giác như bị nhìn thấu đến tận đáy.Rõ ràng nàng không để lộ bất kỳ biểu cảm gì, vậy mà đối phương lại có thể đoán trúng cảm xúc của nàng?Thật tà môn...! Đây rốt cuộc là yêu pháp gì vậy?!Đối với Thịnh Tây Chúc mà nói, nhân gian tình yêu là thứ vô dụng nhất trên đời.So với việc đắm chìm trong những chuyện tình cảm vụn vặt, nàng thà đem tinh lực dồn hết cho ngộ đạo tu hành, lợi ích thu được mới thật sự lâu dài cả đời.Dù lời Khúc Kỳ là thật hay giả, Thịnh Tây Chúc cũng đã sớm hạ quyết tâm đời này sẽ hoàn toàn hiến dâng cho Kiếm đạo trong lòng, dùng kiếm cứu vãn thương sinh thiên hạ.Nàng không đành lòng nhìn yêu nữ kia hao hết tâm tư mê hoặc mình, lại còn vì tình yêu mà chìm đắm không lối thoát. Thịnh Tây Chúc liền muốn nghiêm túc khuyên bảo một phen, để nữ nhân kia quay đầu mà chăm chú bước vào chính đạo.Thịnh Tây Chúc nghiêm túc nhìn về phía yêu nữ đang nằm trên giường, từng chữ kiên định:
"Khúc đạo hữu, ta đã quyết đoạn tình tuyệt ái, tuyệt đối không thể làm đạo lữ của ngươi. Tình hải vô nhai, mong đạo hữu sớm ngày quay đầu là bờ."Khúc Kỳ: "..."Chết thật, mất trí nhớ rồi còn ra vẻ cùng ta... đòi ly hôn? Nên làm sao đây?Khúc Kỳ chống má, thở dài một hơi như có như không, rồi khẽ nói:
"Tiểu Tiên quân, đại ái hay tiểu yêu đều là yêu, cần gì phải phân chia rõ ràng đến thế? Yêu thương sinh thiên hạ là yêu, yêu một mình ngươi cũng là yêu."Ánh mắt yêu nữ sáng rực như ngọc lưu ly, dõi thẳng vào nàng:
"Nếu để ta chọn... ta muốn cả hai."Thịnh Tây Chúc khẽ sững người, theo bản năng phản bác:
"Không thể đánh đồng như vậy được."Khúc Kỳ lập tức làm bộ u oán, cụp mắt xuống:
"Cho nên ý Tiểu Tiên quân là... không muốn cùng ta kết đạo lữ?"Thịnh Tây Chúc hé miệng, nhưng lại không thể thốt ra được lời phủ nhận dứt khoát.Khúc Kỳ cụp đầu, vai run nhẹ, ngữ khí đầy oán thán:
"Phải rồi, ngươi là tiên quang trăng sáng, tất nhiên sẽ chẳng thèm để mắt tới ta. Nếu ngươi không muốn, ta... đi tìm người khác vậy."Thịnh Tây Chúc nghe xong, bản năng bật thốt:
"Không được!"Khúc Kỳ ngẩng đầu, ánh mắt mơ hồ như sương sớm, quyến rũ như hồ ly, nhìn nàng như thể bị tổn thương đến tận xương tủy:
"Không được? Vì sao không được? Ngươi chẳng quan tâm ta, ta đi tìm người khác thì có gì sai?"Thịnh Tây Chúc chỉ mới nghĩ đến việc người kia cùng kẻ khác thân mật, trong lòng đã như bị kim đâm, vô cùng khó chịu.Chuyện gì thế này... sao nàng lại bị cảm xúc điều khiển như vậy?Nghĩ là thế, nhưng ngoài miệng lại cứng rắn nói:
"...Không thể."Trong lòng Khúc Kỳ vui mừng như mở hội, vô cùng yêu thích dáng vẻ miệng nói không mà lòng lại rất thành thật kia của nàng. Nhưng ngoài mặt thì vẫn tức giận, trừng mắt:
"Ngươi không quan tâm ta, cũng không để ta tìm người khác, vậy rốt cuộc ngươi muốn ta thế nào? Tiên quân thật sự quá bá đạo!"Bờ môi Thịnh Tây Chúc mím chặt thành một đường, hồi lâu mới trầm giọng nói:
"Việc gì phải chấp nhất tình ái? Ta có thể dạy ngươi tu kiếm, ngươi cùng ta nhập đạo."Khúc Kỳ: "..."Ta là từ kiếm tu chuyển nghề thành vong linh pháp sư đó, ngươi còn dạy ta cái gì...Đang lúc hai người giằng co, bên ngoài truyền vào tiếng gõ cửa. Một thị nữ cúi đầu nói vọng vào:
"Phu nhân, thái y cầu kiến."Khúc Kỳ nhìn sang Thịnh Tây Chúc, nghiêm mặt phân phó:
"Ngươi ngồi ở đây, không được chạy lung tung. Chờ ta trở về."Ánh mắt Thịnh Tây Chúc lập tức hiện ra vẻ kiên cường cố chấp đặc trưng của thiếu niên, mày hơi nhíu lại.Dựa vào đâu nàng phải nghe theo bài bố của yêu nữ này?Vì vậy, thừa lúc Khúc Kỳ quay lưng bước đi, nàng liền nhón chân nhẹ nhàng tiến đến bên cửa, áp tai lên nghe trộm.Chỉ nghe bên ngoài có một giọng nam già nua vang lên:
"Phu nhân, nghe nói Tôn thượng hôm nay thân thể bất an, không biết hiện giờ thế nào? Lão thần muốn được xem qua một chút."Giọng Khúc Kỳ lập tức vang lên, mềm mại mà dứt khoát:
"Chỉ là bệnh nhẹ, không đáng lo. Lão tiên sinh không cần phải vất vả. Ngài đến tìm ta, có việc gì sao?"Thái y chầm chậm nói:
"Lão thần gần đây phát hiện một chuyện, vốn định bẩm báo sớm hơn, nhưng vẫn chậm trễ. Hôm nay đặc biệt đến để nói rõ cho phu nhân và Tôn thượng."Dứt lời, ông liền đem những chuyện mà vị đồng liêu trẻ tuổi từng dò xét về Thịnh Tây Chúc và Khúc Kỳ, từng chi tiết một, nhất nhất nói ra.Khúc Kỳ nghe xong, dường như trầm ngâm suy nghĩ một lúc, rồi khẽ cười:
"Lão tiên sinh lần này đến thật đúng lúc. Chúng ta vốn đang lo Tiên minh không chủ động tìm tới, giờ thì hay rồi bọn họ tự mình đưa đầu tới cửa."Lão thái y hỏi:
"Phu nhân cảm thấy hiện tại nên xử lý thế nào mới tốt?"Khúc Kỳ chậm rãi nhấp ngụm trà, hờ hững nói:
"Giữ người kia lại trước. Nếu hắn lại hỏi tới việc đó, ngươi cứ nói với hắn Thịnh Tây Chúc đã tra tấn Khúc Kỳ đến mức không còn hình người, cuối cùng còn đem nàng... nấu lên mà ăn."Lão thái y hít sâu một hơi, mặt cứng đờ:
"Chuyện này... có phải hơi quá đáng sợ rồi không?"Khúc Kỳ dửng dưng đặt chén trà xuống, ngữ khí bình thản:
"Cứ làm theo lời ta nói. Tiên minh rất nhanh sẽ có hành động. Đây là thời cơ tốt."Lão thái y không dám nhiều lời, cúi người thi lễ:
"Vâng."Đợi ông ta rời khỏi, Khúc Kỳ xoay người quay trở lại tẩm cung. Vừa đẩy cửa ra, liền va ngay vào Thịnh Tây Chúc đang đứng sát cửa, ánh mắt hai người chạm nhau.Thịnh Tây Chúc như bị bắt quả tang, cả người sững lại, mắt trợn to.Khúc Kỳ thoáng kinh ngạc, khóe môi nhếch lên, ánh mắt mơ hồ như có ý trêu đùa:
"Tiểu Tiên quân, sao lại đứng canh cửa thế này? Không phải là... đang nghe trộm ta nói chuyện chứ?"Ánh mắt Thịnh Tây Chúc khẽ xao động, rồi rất nhanh thu liễm, ra vẻ bình tĩnh:
"Không có. Chỉ là... trùng hợp muốn ra ngoài thôi."Khúc Kỳ đột nhiên nghiêng người, tiến lại gần nàng một bước, cười như không cười:
"Thật sao?"Thịnh Tây Chúc theo bản năng lùi lại. Nhưng yêu nữ kia lại thuận thế tiến lên, bước từng bước áp sát, khiến nàng lùi mãi đến khi bị dồn vào góc bàn, không còn đường thoái lui. Hai người cách nhau chưa đầy gang tấc, hơi thở giao hòa, không khí thoáng chốc trở nên mập mờ lạ thường.Gương mặt thanh lãnh của Thịnh Tây Chúc dần dần ửng đỏ, nàng lắp bắp:
"Ngươi... ngươi định làm gì?!"Khúc Kỳ khẽ cười, vươn tay cầm lấy một sợi tóc rũ xuống trước ngực nàng, tùy ý xoắn trong tay thưởng thức:
"Không làm gì cả. Chỉ là... muốn nhìn ngươi thôi."Nàng dừng một chút, giọng khẽ khàng mà trêu chọc:
"Hay là... ngươi đang mong ta làm gì đó?"Ánh mắt Thịnh Tây Chúc khẽ run, hai má lập tức đỏ bừng:
"Làm sao có thể!"Khúc Kỳ khẽ nhướng mày, kéo dài giọng như đang đùa:
"Ồ?"Nàng thu tay, cười nhẹ một tiếng, mắt hồ ly cong cong câu người:
"Đúng là khẩu thị tâm phi."Thịnh Tây Chúc hừ lạnh một tiếng, đưa tay đẩy nàng ra, xoay người lên giường ngồi xếp bằng, hai mắt nhắm lại, bắt đầu nhập định tu hành.Khúc Kỳ tiến lại gần nhìn người này thật sự bắt đầu... tu luyện?!Trăng sáng treo cao, giai nhân bên cạnh, thế mà đầu óc nàng lại chỉ nghĩ đến... tu hành?!Khúc Kỳ tức giận đến nghiến răng nghiến lợi:
"Thịnh Tây Chúc, ngươi đúng là khối đầu gỗ!"Thịnh Tây Chúc chẳng buồn đáp, ngồi im bất động như tượng ngọc điêu khắc, cả người như hóa thành một tôn tiên phong đạo cốt.Khúc Kỳ nheo mắt quan sát nàng một lúc lâu, rồi đột nhiên cúi xuống, ghé sát tai nàng, thì thầm:
"Tiểu Tiên quân, có tin ta có thể khiến ngươi loạn tâm loạn trí?"Lông mi Thịnh Tây Chúc khẽ run, nhưng vẫn không nói gì. Trong lòng lại âm thầm cười lạnh với định lực tu hành của nàng, loại trêu chọc thế này... căn bản không lay động nổi!Nàng bắt đầu vận chuyển linh lực nhập phủ, nào ngờ ngay khoảnh khắc ấy, bên cánh tay bỗng truyền đến cảm giác nhồn nhột tựa như có ai đó đang cố tình gãi nhẹ lên da thịt.Thịnh Tây Chúc: "..."Chỉ thế thôi?Còn chưa kịp cười nhạo, bỗng nhiên một xúc cảm mềm mại áp lên trán nàng. Nhẹ như lông vũ, mang theo hơi thở ấm nóng, lướt từ trán xuống chóp mũi, rồi dừng lại trên đôi môi.Lông mi nàng khẽ run, vô thức hé môi muốn nói gì đó lại bị đầu lưỡi đối phương xâm nhập, triền miên mà dịu dàng hôn lên.Thân thể như bị kích hoạt một tầng cảm xúc hoàn toàn khác, bản năng nàng theo thói quen... hôn trả lại.Nhưng rất nhanh, một luồng ý thức như sét đánh giữa đầu nàng bừng tỉnh:
Không đúng!Nàng... sao lại có thể làm chuyện như thế với yêu nữ này?Khúc Kỳ nhẹ nhàng buông môi nàng ra, nhưng không dừng lại. Môi nàng ta lướt dần xuống bên tai, rồi cổ, mỗi một điểm lướt qua đều mang theo hơi nóng khiến người rối loạn tâm trí.Ngón tay thon dài mơn trớn, đẩy vạt áo nàng sang một bên, tháo dây lưng rồi vứt sang mép giường.Môi đỏ như hoa đào chạm nhẹ lên xương quai xanh, tiếp tục hôn xuống... mà mục tiêu hiển nhiên không còn trong phạm vi "vô ý".Ngay lúc đóThịnh Tây Chúc vẫn không động đậy, sắc mặt như băng tuyết, nhưng bờ môi lại khẽ run.Khúc Kỳ áp tai lên ngực nàng, nghe tiếng tim đập hỗn loạn, cười khẽ:
"Tiểu Tiên quân, đúng là không đứng đắn... tim đã loạn cả rồi."Cuối cùng Thịnh Tây Chúc không nhịn được, mở mắt trừng nàng:
"Không cho phép làm càn!"Nàng vừa nói, vừa thấy yêu nữ kia vẫn đang cúi đầu ghé sát dưới thân mình. Một tay chống bên chân nàng, dưới ánh hoàng hôn rọi vào, dung nhan yêu mị ấy như được nhuộm thêm tầng hào quang đỏ rực, đẹp đến mức mê hoặc lòng người.Khúc Kỳ cong môi cười:
"Tiểu Tiên quân, ngươi... thua rồi."