[BHTT-EDIT-Hoàn] Nữ phụ lười biếng chỉ muốn hôn hít mèo con | Tỉnh Dã Tư
CHƯƠNG 53
Khúc Kỳ cảm giác toàn thân nhẹ bẫng, như đang lơ lửng giữa một tầng mây mềm mại, vô lực mà cũng yên bình.Cơ thể không còn nghe theo sai khiến, đã hóa thành vô số điểm sáng trong suốt, dịu dàng xoay quanh bên người Thịnh Tây Chúc, giống như muôn vì sao vây quanh duy nhất một vầng trăng của riêng mình.Ý thức dần rời xa nàng. Ánh mắt cũng trở nên mờ nhạt.Khúc Kỳ chưa từng có lúc nào cảm nhận rõ ràng đến vậy, rằng sinh mệnh đang trượt khỏi tay mình với tốc độ không thể níu kéo. Lạ thay, điều đó không đáng sợ. Không đau đớn. Không kháng cự.Nhưng chính bởi sự yên ả ấy, cô lại càng thêm thống khổ.Từ sâu trong nội tâm, từng lớp từng lớp cảm xúc không thể kìm nén bắt đầu tuôn trào, lo lắng, bi thương, tiếc nuối, không nỡ rời xa... từng thứ một, nặng trĩu đến xé lòng.Rõ ràng, cô từng nói sẽ mãi mãi bầu bạn cùng "lão bà".Rõ ràng, còn rất nhiều chuyện vẫn chưa kịp cùng cô trải qua.Rõ ràng, còn chưa tận mắt nhìn thấy Thịnh Tây Chúc hoàn thành giấc mộng đời mình.Rõ ràng... tương lai vẫn còn vô vàn khả năng nhưng nàng, lại không còn tư cách để chứng kiến nữa.Suy nghĩ bắt đầu mơ hồ, cảm xúc cũng dần dần chìm vào vùng đầm lầy sền sệt và mờ đục, càng lún càng sâu, chẳng thể nào tỉnh lại.Dù vậy... cho dù có vạn lần không nỡ, Khúc Kỳ vẫn không hối hận với quyết định của mình.Ánh mắt bắt đầu vặn vẹo.Hình ảnh cuối cùng đọng lại trong tầm mắt, là đôi con ngươi kia của Thịnh Tây Chúc, ánh vàng xưa nay vững như tĩnh thủy, nay lại vỡ òa hai hàng lệ nóng.Khúc Kỳ vô thức đưa bàn tay đã trong suốt của mình về phía nàng, cố gắng lau đi nước mắt ấy... nhưng lần nào cũng chỉ là xuyên qua, không thể chạm tới.Bên tai bỗng vang lên tiếng rên rỉ hỗn loạn, kéo theo một âm thanh lạnh như băng, cơ giới mà lãnh khốc:"Tích.""Chúc mừng kí chủ, nhiệm vụ đã hoàn thành ——"--Yên Thành.Quý Lĩnh xách theo một hộp bánh ngọt, vội vàng băng qua phố xá xe ngựa tấp nập, đứng dừng trước một tòa đại trạch khí thế uy nghiêm.Hắn hít sâu một hơi, cẩn thận sửa lại áo mũ chỉnh tề, nhưng rất nhanh, như chợt nhớ ra điều gì, toàn thân bỗng chùng xuống, trên mặt hiện lên vẻ bất đắc dĩ.Do dự một lát, cuối cùng vẫn là nâng tay gõ cửa."Cốc, cốc!"Cùng lúc đó, trong sân viện rộng lớn, một con mèo trắng mắt vàng đang nằm phơi nắng giữa nắng sớm, bỗng giật mình dựng thẳng tai, ngẩng đầu về phía cửa lớn."Meo?"Nó nhảy xuống khỏi bụi hải đường, bước chân nhẹ như gió xuyên qua hành lang sâu hun hút. Khi rẽ vào một khúc quanh, thân hình mèo trắng chớp lóe, hóa thành một tiểu cô nương mặc hắc y, bước nhanh về phía cổng.Cô bé dán tai vào cửa, giọng giòn tan vang lên:"Ai nha?"Quý Lĩnh nghe thấy thanh âm quen thuộc, trong lòng dâng lên chút ấm áp, song vẫn không khỏi tiếc nuối. Hắn cất tiếng:"A Lan, là ta."Sau cánh cửa, A Lan hừ khẽ một tiếng, giọng đầy ghét bỏ:
"Lại là ngươi à, tới làm gì?"Quý Lĩnh dựa vào cửa, nở nụ cười ôn hòa:
"Ta mang chút bánh ngọt... cho sư tỷ."Lời còn chưa dứt, A Lan đã trực tiếp kéo then cửa ra. Bên ngoài, vị tiểu tu sĩ phong trần mệt mỏi còn chưa kịp phản ứng, liền theo quán tính loạng choạng bước hụt, suýt nữa ngã sấp vào trong.A Lan nghiêng đầu tựa bên tường, trên khuôn mặt là nụ cười không chút che giấu niềm vui khi thấy người khác gặp nạn.Quý Lĩnh miễn cưỡng đứng vững, thế nhưng vẻ mặt vẫn ôn hòa như cũ, mỉm cười nói:"Đa tạ A Lan cô nương.""Xem nể tình ngươi mang bánh ngọt tới cho tỷ tỷ ta, lần này miễn cưỡng để ngươi bước vào sân." A Lan một tay chống nạnh, một tay chìa ra, "Đưa bánh đây. Ngươi có thể đi rồi."Quý Lĩnh lại siết chặt chiếc bọc vải, kiên trì nói:"A Lan cô nương, có thể hay không... để ta đích thân giao cho sư tỷ?"A Lan trừng to đôi mắt mèo màu vàng, hung hăng nhìn chằm chằm hắn:"Đương nhiên là không được! Tỷ tỷ đã nói rõ ràng cô không muốn gặp lại các ngươi. Nhất là người của Vấn Kiếm Tông. Ngươi nên thức thời một chút, quay về đi."Nụ cười trên mặt Quý Lĩnh khẽ khựng lại, ánh mắt đen lặng lẽ xao động, mang theo một tia bi thương:"... Sư tỷ thật sự nói như vậy sao?"A Lan không chút do dự gật đầu:"Đương nhiên là thật. Ta gạt ngươi để làm gì? Chính miệng tỷ tỷ nói với ta, hiện tại, ngoài ta ra, nàng không muốn gặp bất kỳ ai. Nhất là các ngươi."Quý Lĩnh chấn động. Hi vọng trong mắt như từng chút từng chút bị dập tắt, hắn ngây ngốc đứng nơi cửa, như một con rối mất đi sinh khí.A Lan thấy thế, dứt khoát đoạt lấy bọc vải trong lòng hắn, ra hiệu xua đuổi:"Đi đi, đừng đến quấy rầy tỷ tỷ nữa."Quý Lĩnh nhìn nàng một cái thật sâu, cuối cùng gượng cười:"... Ta hiểu rồi. Vậy... lần sau ta lại đến."Vừa quay người đi, liền nghe A Lan gọi với theo sau lưng:"Ngươi đến bao nhiêu lần cũng vô dụng! Tỷ tỷ sẽ không bao giờ muốn gặp ngươi đâu!"Bước chân Quý Lĩnh thoáng dừng lại, nhưng rồi vẫn tiếp tục rời đi. Từng bước, từng bước chậm rãi như người mất hồn, bóng lưng lặng lẽ kéo dài trong nắng sớm, lộ ra vài phần thất hồn lạc phách.A Lan đóng sập cửa lại, lập tức ôm chặt bọc bánh vào lòng, chân sáo chạy vào bên trong."Tỷ tỷ —— xem ta mang gì ngon cho tỷ tỷ ăn nè —— "Nàng vừa hát vừa khảy mấy viên sỏi dưới chân, lại giật giật mép nước hồ chọc cho mấy con cá chép nhảy múa. Đi ngang qua vườn hoa hải đường, bước chân A Lan mới chậm lại.Nàng cẩn thận vuốt vuốt lại mái tóc trên trán, đổi sang bộ dạng dịu dàng lanh lợi, lúc này mới khẽ đẩy cánh cửa một căn phòng."Tỷ tỷ."Trên chiếc giường êm, nữ hài đang nửa nằm nửa ngồi quay đầu lại. Mái tóc dài đen như mực phủ xuống vai, đôi mắt hồ ly mang theo chút mông lung và ủ rũ, rõ ràng là vừa mới tỉnh ngủ."... Allan, sáng sớm em ồn ào cái gì vậy?"A Lan bước tới, thần bí giơ bọc bánh lên:"Tỷ tỷ! Ta mang bánh ngọt tới cho tỷ ăn nè!"Khúc Kỳ nhướng mi, tùy ý liếc nhìn, lười biếng ngáp một cái:"Ừm, để đấy đi."A Lan không đi ngay, ngồi xuống bên mép giường, trong ánh mắt lộ ra vài phần lo lắng:"Tỷ tỷ... lại nằm mơ sao?"Khúc Kỳ gật đầu:"Ừ. Ta lại mơ.""Ngủ tận một ngày đấy." A Lan nhanh mồm nhanh miệng, "Ngủ mãi như vậy, ta thật sợ có một ngày tỷ không tỉnh lại nữa!"Khúc Kỳ nghe vậy lại bật cười, nụ cười có phần nhàn nhạt, lại cũng có gì đó rất nhẹ nhàng:"Không tỉnh nữa... cũng không phải chuyện xấu."A Lan mím môi, ỉu xìu hỏi:"Tỷ lại mơ thấy nữ nhân kia? Nữ nhân trong mộng mà tỷ nói... xa lạ nhưng khiến tỷ đau lòng ấy?"Thái dương ẩn ẩn nhói đau, Khúc Kỳ đưa tay day day, thấp giọng lẩm bẩm:"Ta... cứ cảm thấy mình đã từng biết nàng."Từ ba năm trước khi dọn đến Yên Thành, Khúc Kỳ liền trở nên ngày càng thích ngủ. Có thể ngủ từ bình minh đến tận hoàng hôn, và mỗi lần ngủ... lại càng dài, càng sâu.Có lẽ vì ngủ quá nhiều, thân thể cô cũng dần trở nên yếu ớt. Mỗi ngày đều phải nằm trong phòng, uống đủ loại thuốc đắng mới có thể duy trì tỉnh táo một thời gian ngắn.Cô luôn có một cảm giác, một ngày nào đó, cô sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.Trong giấc mơ, cô luôn gặp một nữ nhân tóc đen, mắt vàng. Nữ nhân ấy... mang gương mặt mà cô yêu nhất.Các nàng trong mộng yêu nhau tha thiết, cùng nhau trải qua vô vàn chuyện.Chỉ tiếc rằng... mỗi khi tỉnh lại, cô sẽ quên hết tất cả. Quên tên nàng kia, quên dáng vẻ, quên từng khoảnh khắc từng hơi thở của yêu thương.Nữ nhân kia tựa như một giấc mộng, biến mất không dấu vết, để lại Khúc Kỳ một mình bừng tỉnh trong căn phòng vắng lặng.Hiện thực có bao nhiêu khổ sở, thì giấc mộng dịu dàng lại càng trở nên ngọt ngào. Cô thậm chí bắt đầu nghĩ rằng, nếu cứ ngủ mãi không tỉnh, cũng chưa chắc là điều tệ. Ít nhất... trong mộng, cô còn có thể nhìn thấy người mà mình muốn gặp.A Lan nhẹ nhàng đặt bọc vải nhỏ lên đùi nàng, khẽ lầm bầm như không tán đồng:"Trong mộng... tất cả đều là giả mà."Khúc Kỳ liếc mắt nhìn nàng, không nói gì. Cô cúi đầu mở bọc vải ra, một làn hương thơm nồng đậm mùi quế lập tức lan tỏa.A Lan ghé đầu lại nhìn, kinh ngạc reo lên:"Oa! Bánh quế nè! Nhìn ngon ghê!"Khúc Kỳ lại chẳng có chút hứng thú, đưa tay đẩy hộp bánh ra, thản nhiên nói:"Ngươi ăn đi. Ta... không thấy ngon miệng."A Lan bĩu môi, gương mặt ủ rũ:"Vậy à... thôi được."Khúc Kỳ lặng lẽ nhìn nàng, giọng nói khẽ khàng:"Không phải ngươi mang tới, đúng không? Là Quý Lĩnh đưa chứ gì?"A Lan thoáng sững lại, có phần chột dạ:"A... tỷ tỷ làm sao đoán được vậy?"Khúc Kỳ xoay người, ánh mắt nhìn ra ngoài khung cửa sổ, nơi chim hót hoa nở:"Ngươi nói dối quá kém."Thân ảnh mảnh mai của nàng co lại trên chiếc giường mềm, trông thật đơn độc, tựa như một vầng mây mỏng sắp tan biến trong ánh nắng nhạt.A Lan hơi mím môi, trong lòng bỗng sinh cảm giác buồn bã khó tả.--Mấy năm trước, nàng chỉ là một con mèo trắng, lang thang khắp thành Tây Hoài, chịu đói chịu rét. Ngày ấy, Khúc Kỳ đã dang tay cứu nàng, từ đó A Lan liền khắc ghi trong lòng, một lòng chỉ muốn được ở cạnh người ấy.Chỉ đáng tiếc... bên cạnh Khúc Kỳ khi đó còn có một nữ nhân khác. Một người khiến nàng chán ghét vô cùng.Nữ nhân đó không chỉ hay tranh giành sự chú ý của Khúc Kỳ, mà thậm chí còn từng muốn ném nàng từ trên cầu xuống nước! A Lan biết mình không đấu lại "nữ nhân xấu xí kia", cái kẻ lúc nào cũng mang theo mùi trà đắng chát, đành cắn răng rời đi.Nàng biết Khúc Kỳ là tu sĩ. Từ đó về sau, nàng bắt đầu khổ luyện tu hành. Có lẽ ông trời thương xót, một lần tình cờ, nàng tìm được cơ duyên tu luyện hóa hình thành người.Ba năm trôi qua như chớp mắt. Khi nàng đặt chân đến Yên Thành, giữa biển người mênh mông, nàng bất ngờ nhìn thấy bóng hình quen thuộc ấy.Trong lòng nàng vui mừng như điên, chẳng lẽ... ông trời lại một lần nữa cho nàng cơ hội?Nhưng khi nàng tới gần, mới phát hiện Khúc Kỳ... đã không còn nhớ gì nữa.Không nhớ Tây Hoài, không nhớ những chuyện từng xảy ra. Càng không nhớ nữ nhân vẫn luôn kề cận bên mình.Với Allan, đó vừa là may, vừa là họa.Từ ngày hôm ấy, nàng lén chôn một lời nói dối:"Tỷ tỷ, ta là con mèo mà tỷ từng nuôi nha. Ngươi không nhớ ta sao?"Khi bế lấy nàng, ánh mắt Khúc Kỳ khẽ chớp, dường như có chút hồi tưởng:"Ta nhớ là... ta từng nuôi một con mèo đen thì phải?"A Lan mặt không đổi sắc, giọng điệu chắc chắn:"Ngươi nhớ nhầm rồi. Vẫn luôn là mèo trắng."Ánh mắt vàng kim ấy nhìn nàng chăm chú. Một lúc sau, vẻ mặt Khúc Kỳ dần dịu lại, nhẹ giọng:"... Vậy sao."Có lẽ là vì một lý do nào đó, Khúc Kỳ giữ nàng bên cạnh. Cũng có thể... là vì lòng cảm thấy quen thuộc.--Qua thời gian, A Lan dần nhận ra Khúc Kỳ đã thay đổi rất nhiều.Năm xưa, cô là một nữ hài hoạt bát và rạng rỡ, đôi mắt hồ ly trong suốt tràn đầy sức sống. Một nụ cười, một cái chau mày cũng khiến người ta thấy ấm áp.Nay... nắng đã tắt trong mắt nàng.Hiện giờ, Khúc Kỳ cũng rất ít khi cười.Vẫn là đôi mắt hồ ly xinh đẹp ấy, nhưng trong đáy mắt lại phảng phất vết tích của nỗi thương nhớ sâu đậm. Tình trạng mất ngủ liên miên khiến nguyên khí cô suy kiệt, thân thể càng ngày càng gầy yếu. Tựa như đã chẳng còn hứng thú với thế gian, đến cả giọng nói và nét mặt cũng trở nên lãnh đạm, thờ ơ.Cô thường lặng lẽ ngồi một mình bên cửa sổ, ngắm nhìn thế giới ngoài kia, như thể đang đợi một ai đó, người có thể đánh thức cô khỏi cơn mộng mị chưa bao giờ thật sự kết thúc.A Lan từng nghĩ mình sẽ là người đó.
Người có thể khiến Khúc Kỳ một lần nữa nở nụ cười.Tiếc là... cô không phải.Nhưng cũng không sao cả. Bởi vì hiện tại, khi Khúc Kỳ suốt ngày chỉ ở yên trong phòng, thì chỉ có A Lan là người duy nhất có thể ở cạnh cô gần đến vậy.Như vậy... tỷ tỷ chính là của một mình nàng.Bỗng nhiên, Khúc Kỳ quay đầu nhìn nàng, nhẹ giọng hỏi:"Gần đây có tin tức gì thú vị không?"A Lan hơi do dự, rồi đáp:"Có một ít tin tức trong tu tiên giới... Tỷ tỷ muốn nghe không?"Khúc Kỳ dựa vào gối mềm, thần sắc bình lặng:"Ngươi nói đi.""A Lan kể, "Gần đây Ma tộc trắng trợn xâm chiếm lãnh thổ của nhiều tông môn. Có dấu hiệu như thể Tiên – Ma đại chiến lại sắp bùng phát... Nghe nói là mệnh lệnh của Thịnh Tây Chúc."Khúc Kỳ sững người, nhẹ giọng lặp lại:"...Thịnh Tây Chúc."Cái tên ấy, mấy năm nay đã vang dội khắp ba giới. Thịnh Tây Chúc, cái tên khiến cả tu tiên giới nghe đến là kinh hồn táng đởm, một đại ma đầu danh bất hư truyền.Người ta đồn rằng nàng đã chiếm đoạt Nguyệt Đảo, dựng lên một tòa cung điện khổng lồ, lại một mình phá hủy hàng trăm linh mạch, khiến vô số tông môn tan tành. Thực lực quá mức khủng bố khiến vô số kẻ dị chủng từng thù hằn tu sĩ giờ đây cũng cam tâm tình nguyện quy phục nàng, thậm chí đến cả Ma Tôn cũng chủ động kết minh.Bởi vì nàng, Nhân Gian giờ đây dân không yên, lòng người ly tán. Phần lớn sự hỗn loạn đó... đều bắt nguồn từ vị "Ma Vương" này.A Lan tức tối nói:"Cái Thịnh Tây Chúc này chuyên nhằm vào tu sĩ Vấn Kiếm Tông! Tỷ tỷ phải cẩn thận một chút đó, nếu chẳng may gặp nàng... khó tránh khỏi đại họa!"Khúc Kỳ khẽ nhíu mày, nhẹ nhàng đáp:"Nhưng nghe tên nàng... lại giống như một người rất tốt."A Lan lập tức bùng nổ:"Ai nha! Ngươi sao mỗi lần cũng nói giúp cái nữ nhân xấu kia chứ? Ngươi... ngươi chẳng lẽ thực sự thích nàng sao?"Khúc Kỳ vô tội chớp mắt, thản nhiên nói:"Chỉ là trực giác thôi."Cô cũng không hiểu vì sao. Chỉ cần nghe đến cái tên "Thịnh Tây Chúc", trái tim lại đập loạn không thể kiểm soát, hô hấp cũng rối loạn. Nếu không phải rõ ràng cô chưa từng quen biết nữ ma đầu kia, thì đã thật sự hoài nghi giữa hai người từng có quá khứ gì không thể nói thành lời.A Lan nắm chặt lấy tay nàng, gắt gỏng:"Ta là vì tốt cho tỷ tỷ! Nàng là nữ nhân xấu xa! Là đại phôi đản! Là loại người giết người không chớp mắt! Ngươi tuyệt đối không thể thích nàng!"Lần này, nàng nhất định sẽ không để tỷ tỷ gặp lại cái người đó nữa.Tỷ tỷ là của một mình nàng.Những lần nói đến Thịnh Tây Chúc như thế này, hai người đều sẽ cãi nhau. Dần dà, Khúc Kỳ cũng chẳng còn muốn đôi co, chỉ gật đầu qua loa:"Ừ ừ, đúng, ngươi nói đúng."Nàng âm thầm rút tay lại, chuyển chủ đề:"Allan, hôm nay trời đẹp ha."A Lan lập tức bị chuyển hướng, vui vẻ nói:"Đúng rồi đó! Tỷ tỷ muốn ra ngoài một chút không? Ta đi với ngươi!"Khúc Kỳ khẽ bật cười:"Không cần đâu. Ta có phải đứa bé ba tuổi đâu, tự đi cũng được mà."A Lan chu môi:"Sao có thể chứ! Nếu lại như lần trước, tỷ tỷ đột nhiên ngủ gục giữa đường thì làm sao đây?"Khúc Kỳ cười khẽ:"Ta vừa mới tỉnh ngủ mà, làm sao lại ngủ liền được chứ."A Lan vẫn không yên tâm:"Nhưng mà...""Được rồi." Khúc Kỳ nhẹ giọng cắt lời, "Ta tự đi, quyết định rồi. Ngươi cứ ngoan ngoãn ở nhà chờ ta về, nghe lời nha."Bị cô dỗ dành như vậy, A Lan chỉ có thể đỏ mặt, lẳng lặng gật đầu.Nàng lại một lần nữa hóa thành mèo trắng mắt vàng, mềm mại ghé vào chân Khúc Kỳ mà cọ cọ, như thể muốn giữ nàng lại.Khúc Kỳ ngẩng đầu nhìn ánh hoàng hôn đang phủ xuống, sắc đỏ rực cháy như hai con ngươi dung kim của ai đó trong ký ức. Tim cô chợt khẽ chấn động, một cảm giác kỳ lạ dâng lên.Cô vô thức đưa tay vuốt nhẹ đỉnh đầu lông xù của con mèo trắng đang nằm bên cạnh, sau đó khoác thêm một chiếc áo choàng đen mỏng, lặng lẽ rời khỏi phòng.Mèo trắng nằm lại trên giường, ánh mắt buồn bã nhìn theo bóng dáng mảnh khảnh của cô dần khuất xa.Tỷ tỷ luôn đối xử với nàng rất tốt dịu dàng như chủ nhân vuốt ve một con vật nhỏ nhưng nàng biết, sự dịu dàng ấy vĩnh viễn không thể nào bằng một chút thân mật Khúc Kỳ dành cho nữ nhân xấu kia: Thịnh Tây Chúc.Nàng biết, Khúc Kỳ vẫn luôn thích nữ nhân đó. Vì vậy, nàng cố ý học theo, mặc y phục đen giống như Thịnh Tây Chúc, còn để tóc dài theo kiểu người kia từng để. Thế nhưng, dù cố gắng bao nhiêu, ánh mắt Khúc Kỳ chưa từng dừng lại trên người nàng quá một cái liếc nhìn.--Trên đường cái, Khúc Kỳ vừa đi vừa ngắm cảnh. Những năm qua cô gần như không ra khỏi nhà, thể lực đã kém xa trước kia. Làn da trắng bệch như tờ giấy do lâu ngày không tiếp xúc ánh mặt trời, thân hình gầy gò đến mức nhìn qua cứ như sẽ bị gió cuốn đi mất.Cũng may cô vẫn còn tu vi Luyện Hư kỳ, chỉ cần không đột nhiên ngủ quỵ giữa đường, thì ở thế gian này, vẫn đủ sức ứng phó với đa phần tu sĩ.Đi được một đoạn, Khúc Kỳ đột nhiên ngửi thấy một tia khí tức quái dị.Âm lãnh, ẩm ướt, như có tà khí vờn quanh rõ ràng là ma tức.Lông mày Khúc Kỳ khẽ nhíu lại.Yên Thành là một vùng sơn thành xa xôi, gần như biệt lập với thế giới bên ngoài. Ma tộc từ đâu lại lẻn vào đây?Vốn dĩ cô không muốn xen vào chuyện người khác. Nhưng nếu đám ma tu này phá vỡ sự yên bình ở Yên Thành, thì cuộc sống tĩnh lặng hiện tại của cô e cũng không giữ được.Mang tâm thái "thuận đường xử lý", cô lần theo ma tức, quẹo vào một con hẻm vắng vẻ.Trong góc tường, một nữ tử vận lam sa đang ngồi xổm, ngủ gà ngủ gật.Khúc Kỳ vừa bước tới gần, nữ tử ấy liền mở choàng mắt, trong nháy mắt ma tức như rắn quấn quanh cổ nàng, không chút lưu tình siết chặt."Á "Khúc Kỳ giơ hai ngón tay, nhẹ như gảy muỗi, đã dễ dàng búng văng ma tức ra xa. Cô điềm nhiên nói:"Đừng kích động, ta không có ác ý."Nữ tử trừng lớn mắt, thấy rõ dung nhan của cô liền lập tức thất sắc kêu lên:"Khúc, Khúc Kỳ?!"Khúc Kỳ nhíu mày, nghiêng đầu đầy nghi hoặc:"Ngươi là ai? Sao lại biết ta?"Nữ tử run giọng đáp:"Sao có thể không nhận ra ngươi được?! Không đúng... chẳng lẽ ngươi... mất trí nhớ?!"Khúc Kỳ ngẩn người, gãi đầu một cái, có chút chột dạ:"Hình như vậy... Có nhiều chuyện ta thật sự không nhớ nổi nữa."Nữ tử không nói thêm gì, tiến lên tỉ mỉ nhìn cô một lượt. Rồi đột nhiên, cô siết lấy vai Khúc Kỳ, nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào:"Ba năm rồi! Ngươi có biết ba năm nay ta đã sống thế nào không?! Ta vì tìm ngươi mà gần như lật tung cả tứ hải Cửu Châu! Không ngờ ngươi lại trốn ở cái nơi núi rừng hẻo lánh thế này!"Khúc Kỳ càng ngơ ngác:"Tìm ta? Tìm ta làm gì?"Nữ tử lại khóc lại cười, lắp bắp nói:"Bởi vì có người muốn gặp ngươi... Không được! Ta phải nhanh chóng quay về báo cho nàng biết! Ngươi ở đây chờ ta, đừng đi đâu cả, nhất định phải đợi ta quay lại!"Nói rồi, nàng xoay người rời đi như một cơn gió, để lại Khúc Kỳ đứng ngẩn ngơ trong hẻm nhỏ, lòng tràn ngập nghi vấn.Khúc Kỳ mặt đầy dấu chấm hỏi, còn chưa kịp lên tiếng: "Khoan đã, rốt cuộc ngươi là ai?!"Câu nói còn chưa dứt, cô đã thấy nữ tử kia lấy ra một món truyền tống pháp khí, ném thẳng vào tường."Bùm" một tiếng, vách tường lập tức nứt ra một cánh cổng hình bầu dục phát ra vầng sáng màu cam chập chờn như ánh lửa. Tựa như một lỗ hổng không gian, nhè nhẹ rung động giữa hẻm nhỏ tĩnh lặng.Khúc Kỳ trợn mắt: "Oa... Cái này nhìn không giống đạo cụ tu tiên mà giống mấy cái vòng sáng khoa học kỹ thuật phát minh ra ấy chứ?"Nữ tử chỉ tay vào nàng, giọng nói gấp gáp: "Ngươi ở yên đó, đừng có đi lung tung! Ta phải về báo tin, sẽ đưa người tới tìm ngươi!"Nói rồi, nàng nhấc chân bước vào vòng sáng, bỏ lại một câu nói vang vọng lại từ đầu bên kia:"Nhớ tên ta nhé, Ninh Nguyệt!"Phụt.Khúc Kỳ đứng im tại chỗ, biểu cảm như vừa chứng kiến một đoạn kịch câm."...Người này hình như không thông minh lắm thì phải?" Cô lẩm bẩm. "Sao không kéo ta đi luôn cho nhanh, còn bày đặt truyền tống rồi quay lại?"Bất quá cô cũng không tính đi theo một kẻ Ma tộc không rõ lai lịch, cho nên rất nhanh đã đem sự việc vừa rồi ném ra sau đầu. Cô xoay người trở lại con đường chính, tiếp tục đi dạo.--Yên Thành dù nhỏ, nhưng cái gì cũng có tửu quán, trà lâu, câu lan, hí khúc, nơi nào cũng đủ đầy. Quả thực đúng là "chim sẻ tuy nhỏ, ngũ tạng".Khúc Kỳ đi ngang một dãy phố sầm uất, bất giác dừng chân trước một tòa hí lâu được trang trí lộng lẫy, đèn đuốc sáng trưng, người ra kẻ vào tấp nập.Ánh mắt cô dừng lại vài giây trên bảng hiệu, nhớ tới nơi này... từng là chốn cô thường lui tới.Đang định xoay người rời đi, thì một tiểu nhị đã hớn hở chạy tới, cười tươi như hoa:"Khúc cô nương! Đã lâu không gặp nha!"Khúc Kỳ mỉm cười đáp lại: "Cũng vài hôm không tới, mà ngươi còn nhớ ta sao?"Tiểu nhị bĩu môi: "Sao lại không nhớ chứ? Trước kia cô nương là khách quen của chỗ chúng tôi, mỗi lần đến đều chỉ đích danh muốn nghe Nguyệt Tiên cô nương diễn hí!"--Khi bệnh buồn ngủ còn chưa nghiêm trọng, Khúc Kỳ từng đến nơi này nhiều lần. Ban đầu chỉ là vô tình tìm một nơi tiêu khiển, lại bị một bóng hình trên sân khấu làm cho ánh mắt dừng lại mãi không rời.Nữ tử ấy mặc thanh y, tóc dài như thác đổ, đôi mắt mơ hồ phủ sương, dáng vẻ lạnh lùng đến câm lặng khiến cô cảm thấy như đã từng gặp qua ở đâu đó.Từ đó về sau, cô thường xuyên tới nơi này. Tiền bạc vung ra không tiếc, chỉ để được ngồi nơi góc lầu, lặng lẽ nhìn nữ tử ấy diễn xướng.Lúc ấy, khắp Yên Thành đều đồn rằng: Khúc đại tiểu thư người giàu nhất thành đã "nhất kiến chung tình" với đầu bài của hí lâu, muốn rước người về làm thê tử.Nghe lời đồn ấy, Khúc Kỳ chỉ dở khóc dở cười.Thật ra... cô chỉ là cảm thấy dung mạo của Tiểu Nguyệt Tiên, có vài phần giống với cố nhân trong mộng.Mặc dù cô không nhớ rõ mặt mũi người ấy, nhưng trong tâm trí lại luôn khắc ghi vài dấu ấn mơ hồ ví như mái tóc dài chấm gối, ví như đôi mắt màu vàng đẹp mê hồn, hay gương mặt lạnh lẽo như sương tuyết.--Tiểu nhị đầy nhiệt tình mời mọc: "Khúc cô nương muốn vào xem không? Hôm nay Tiểu Nguyệt Tiên lại lên sân khấu đấy!"Khúc Kỳ nghĩ ngợi giây lát, gật đầu: "Vậy thì vào xem một chút đi."Dù sao cũng đang nhàn rỗi vô sự.Tiểu nhị mừng rỡ, vội vàng dẫn đường: "Cô nương mời lên lầu! Nơi nhã gian trước đây ngài thường ngồi, bọn tiểu nhân vẫn giữ nguyên cho ngài."Khúc Kỳ tiện tay ném cho hắn một thỏi bạc vụn, bước lên lầu, phong thái thong dong, quen đường thuộc lối đẩy cửa gian phòng riêng.Cô thoải mái ngả người nằm lên chiếc mỹ nhân tháp gần cửa sổ, dáng vẻ nhàn tản như một vị công tử ăn chơi tiêu dao. Cả người toát lên vẻ ngang ngược mà lười biếng, vừa giống một thiếu gia quyền quý, lại vừa giống một người... đang chờ một điều gì đó từ sâu trong ký ức.Hạt dưa, điểm tâm rất nhanh được đưa lên. Khúc Kỳ cúi đầu nhìn lướt qua, lập tức khẽ sững người, tất cả đều là những món cô thường ăn, hương vị quen thuộc, bài trí vừa vặn tinh tế.Cô khẽ nhướn mày, cười nhạt: "Cũng có lòng thật, những chuyện nhỏ nhặt này mà cũng nhớ kỹ rõ ràng như vậy."Cô không hề biết rằng, đúng khoảnh khắc cô bước vào hí lâu, tin tức đã như cánh chim truyền khắp cả đoàn hát.Trong hậu trường, không ít người vây quanh Tiểu Nguyệt Tiên, ánh mắt nửa trêu chọc nửa sâu xa:"Nhìn kìa, Khúc đại tiểu thư quả nhiên vẫn chưa quên được Nguyệt Tiên cô nương, hôm nay cuối cùng cũng quay lại rồi."Tiểu Nguyệt Tiên khẽ quát, gương mặt như trăng non lạnh lẽo: "Đừng nói năng bậy bạ."Nhưng giọng nói nàng lại không che được chút run nhẹ. Nhịp tim cũng dần dần rối loạn.--Là vườn lê đầu bài, Tiểu Nguyệt Tiên chưa bao giờ thiếu người theo đuổi. Nàng thanh cao mà kiêu ngạo, tuy hiểu rằng trong chốn phong trần phải biết "thuận theo thời thế", nhưng nội tâm vẫn luôn khinh thường đám công tử nhà giàu chỉ biết dựa quyền thế để ép buộc người khác.Lúc ban đầu, nàng cũng từng nghĩ Khúc Kỳ chẳng khác gì những người đó, vung tiền như nước, nhất định là muốn cưỡng ép nàng về phủ làm đồ chơi, mặc sức nhục mạ.Thế nhưng ngày đó, khi Khúc Kỳ đến hậu trường, với dung mạo như trăng rơi tuyết ngừng, khiến Tiểu Nguyệt Tiên nhất thời nghẹn giọng, trái tim rúng động.Sau đó, nghe Khúc Kỳ thản nhiên nói:"Đừng hiểu lầm, ta chẳng qua là cảm thấy... ngươi rất giống một cố nhân."Câu nói ấy, như cơn gió thổi qua mặt hồ, gợi lên từng đợt sóng lăn tăn trong lòng Tiểu Nguyệt Tiên. Từ hôm đó, nàng bắt đầu để tâm đến người này, người khác hẳn với đám ăn chơi nàng từng gặp.Ai ngờ mấy ngày sau, Khúc Kỳ liền không còn đến nữa.Tiểu Nguyệt Tiên ngoài mặt không nói gì, nhưng trong lòng lại âm thầm tiếc nuối. Đêm nào lên sân khấu, cũng không kiềm lòng mà nhìn về vị trí nhã gian tầng hai ấy, nơi nàng từng thấy đôi mắt đen trầm tĩnh như hồ nước thu.Và hôm nay, Khúc Kỳ cuối cùng cũng quay lại.Tiểu Nguyệt Tiên khẽ hít sâu một hơi, giấu kỹ tất cả cảm xúc, đứng dậy chỉnh lại thanh y: trận này, nàng nhất định phải hát cho thật tốt.Thậm chí nàng còn nghĩ, nếu Khúc đại tiểu thư thực sự muốn rước nàng đi... nàng cũng không phản đối.Khúc Kỳ bên này thì đơn giản hơn nhiều.Cô chẳng có toan tính gì sâu xa. Chỉ là nghĩ rảnh rỗi thì nghe hát, tiêu bớt chút thời gian. Thế là vừa nhàn nhã ăn hạt dưa, vừa dựa lưng vào mỹ nhân tháp, ánh mắt dõi về sân khấu, dáng vẻ cực kỳ hưởng thụ.Không bao lâu sau, Tiểu Nguyệt Tiên trong bộ thanh y xuất hiện giữa ánh đèn.Chỉ mới mở miệng cất tiếng hát, đã khiến toàn trường xôn xao, giọng nàng mềm mại như nước, cao vút như trăng rọi, vừa cất lời đã khiến người ngẩn ngơ.Khúc Kỳ híp mắt, vỗ tay khen:"Không đâm chút nào! Cho ngươi một khóa tam liên!"Vừa nói vừa cúi đầu tiếp tục nẻ hạt dưa.Thế nhưng ngay lúc đó, trên sân khấu, tiếng ca bỗng nhiên dừng lại.Không gian như bị rút cạn tiếng động.Cả hí lâu vốn đang náo nhiệt chợt im phăng phắc, khiến người ta dựng tóc gáy.Khúc Kỳ chậm rãi ngẩng đầu.Cặp mắt vừa chạm vào sân khấu liền co rút mãnh liệt, phía trên đó, không biết từ lúc nào đã tràn đầy hơi thở đỏ tươi ghê rợn, như máu tràn ra từ kẽ màn.Cùng lúc đó, một tiếng bước chân nhẹ đến mức gần như không thể phát hiện vang lên.Dừng lại trước cửa gian phòng của nàng.Khúc Kỳ lập tức cảnh giác, yết hầu khẽ chuyển động, trầm giọng quát:"Ai đó?!"Không có tiếng trả lời.Chỉ thấy cánh cửa bị đẩy ra chậm rãi.Một bàn tay trắng nhợt, không hề có sắc máu, chậm rãi xuất hiện.Người đến là nữ tử mặc hắc y, thân hình cao gầy yểu điệu, tóc dài bay lượn không gió, khí tức quanh thân như đầm sâu u tối. Hai mắt nữ nhân kia là màu vàng sáng, vừa âm hiểm vừa cố chấp, như muốn xuyên thủng linh hồn người khác.Khúc Kỳ trong khoảnh khắc đó hoàn toàn không động đậy được, sống lưng lạnh toát.Ánh mắt đối phương gắt gao khóa chặt nàng, ánh nhìn như lửa như băng, vừa điên cuồng vừa... quen thuộc.Khúc Kỳ thấy rõ gương mặt người kia, lập tức hồn phi phách tán.Hai chân mềm nhũn, tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực."Mẹ ơi..." cô thì thầm, "đây chẳng phải là lão bà trong mộng của ta sao?!"Tác giả có lời muốn nói:Ngược cỡ đó là đủ rồi hen? Từ đây trở đi, ngọt ngào yêu đương chính thức bắt đầu 🩷
Ký ức sắp sửa trở lại! Chuẩn bị cho một màn mộng hồi tiền thế — bá đạo x độc chiếm nha~---
Editor: Sắp ứ ừ ròoii
"Lại là ngươi à, tới làm gì?"Quý Lĩnh dựa vào cửa, nở nụ cười ôn hòa:
"Ta mang chút bánh ngọt... cho sư tỷ."Lời còn chưa dứt, A Lan đã trực tiếp kéo then cửa ra. Bên ngoài, vị tiểu tu sĩ phong trần mệt mỏi còn chưa kịp phản ứng, liền theo quán tính loạng choạng bước hụt, suýt nữa ngã sấp vào trong.A Lan nghiêng đầu tựa bên tường, trên khuôn mặt là nụ cười không chút che giấu niềm vui khi thấy người khác gặp nạn.Quý Lĩnh miễn cưỡng đứng vững, thế nhưng vẻ mặt vẫn ôn hòa như cũ, mỉm cười nói:"Đa tạ A Lan cô nương.""Xem nể tình ngươi mang bánh ngọt tới cho tỷ tỷ ta, lần này miễn cưỡng để ngươi bước vào sân." A Lan một tay chống nạnh, một tay chìa ra, "Đưa bánh đây. Ngươi có thể đi rồi."Quý Lĩnh lại siết chặt chiếc bọc vải, kiên trì nói:"A Lan cô nương, có thể hay không... để ta đích thân giao cho sư tỷ?"A Lan trừng to đôi mắt mèo màu vàng, hung hăng nhìn chằm chằm hắn:"Đương nhiên là không được! Tỷ tỷ đã nói rõ ràng cô không muốn gặp lại các ngươi. Nhất là người của Vấn Kiếm Tông. Ngươi nên thức thời một chút, quay về đi."Nụ cười trên mặt Quý Lĩnh khẽ khựng lại, ánh mắt đen lặng lẽ xao động, mang theo một tia bi thương:"... Sư tỷ thật sự nói như vậy sao?"A Lan không chút do dự gật đầu:"Đương nhiên là thật. Ta gạt ngươi để làm gì? Chính miệng tỷ tỷ nói với ta, hiện tại, ngoài ta ra, nàng không muốn gặp bất kỳ ai. Nhất là các ngươi."Quý Lĩnh chấn động. Hi vọng trong mắt như từng chút từng chút bị dập tắt, hắn ngây ngốc đứng nơi cửa, như một con rối mất đi sinh khí.A Lan thấy thế, dứt khoát đoạt lấy bọc vải trong lòng hắn, ra hiệu xua đuổi:"Đi đi, đừng đến quấy rầy tỷ tỷ nữa."Quý Lĩnh nhìn nàng một cái thật sâu, cuối cùng gượng cười:"... Ta hiểu rồi. Vậy... lần sau ta lại đến."Vừa quay người đi, liền nghe A Lan gọi với theo sau lưng:"Ngươi đến bao nhiêu lần cũng vô dụng! Tỷ tỷ sẽ không bao giờ muốn gặp ngươi đâu!"Bước chân Quý Lĩnh thoáng dừng lại, nhưng rồi vẫn tiếp tục rời đi. Từng bước, từng bước chậm rãi như người mất hồn, bóng lưng lặng lẽ kéo dài trong nắng sớm, lộ ra vài phần thất hồn lạc phách.A Lan đóng sập cửa lại, lập tức ôm chặt bọc bánh vào lòng, chân sáo chạy vào bên trong."Tỷ tỷ —— xem ta mang gì ngon cho tỷ tỷ ăn nè —— "Nàng vừa hát vừa khảy mấy viên sỏi dưới chân, lại giật giật mép nước hồ chọc cho mấy con cá chép nhảy múa. Đi ngang qua vườn hoa hải đường, bước chân A Lan mới chậm lại.Nàng cẩn thận vuốt vuốt lại mái tóc trên trán, đổi sang bộ dạng dịu dàng lanh lợi, lúc này mới khẽ đẩy cánh cửa một căn phòng."Tỷ tỷ."Trên chiếc giường êm, nữ hài đang nửa nằm nửa ngồi quay đầu lại. Mái tóc dài đen như mực phủ xuống vai, đôi mắt hồ ly mang theo chút mông lung và ủ rũ, rõ ràng là vừa mới tỉnh ngủ."... Allan, sáng sớm em ồn ào cái gì vậy?"A Lan bước tới, thần bí giơ bọc bánh lên:"Tỷ tỷ! Ta mang bánh ngọt tới cho tỷ ăn nè!"Khúc Kỳ nhướng mi, tùy ý liếc nhìn, lười biếng ngáp một cái:"Ừm, để đấy đi."A Lan không đi ngay, ngồi xuống bên mép giường, trong ánh mắt lộ ra vài phần lo lắng:"Tỷ tỷ... lại nằm mơ sao?"Khúc Kỳ gật đầu:"Ừ. Ta lại mơ.""Ngủ tận một ngày đấy." A Lan nhanh mồm nhanh miệng, "Ngủ mãi như vậy, ta thật sợ có một ngày tỷ không tỉnh lại nữa!"Khúc Kỳ nghe vậy lại bật cười, nụ cười có phần nhàn nhạt, lại cũng có gì đó rất nhẹ nhàng:"Không tỉnh nữa... cũng không phải chuyện xấu."A Lan mím môi, ỉu xìu hỏi:"Tỷ lại mơ thấy nữ nhân kia? Nữ nhân trong mộng mà tỷ nói... xa lạ nhưng khiến tỷ đau lòng ấy?"Thái dương ẩn ẩn nhói đau, Khúc Kỳ đưa tay day day, thấp giọng lẩm bẩm:"Ta... cứ cảm thấy mình đã từng biết nàng."Từ ba năm trước khi dọn đến Yên Thành, Khúc Kỳ liền trở nên ngày càng thích ngủ. Có thể ngủ từ bình minh đến tận hoàng hôn, và mỗi lần ngủ... lại càng dài, càng sâu.Có lẽ vì ngủ quá nhiều, thân thể cô cũng dần trở nên yếu ớt. Mỗi ngày đều phải nằm trong phòng, uống đủ loại thuốc đắng mới có thể duy trì tỉnh táo một thời gian ngắn.Cô luôn có một cảm giác, một ngày nào đó, cô sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.Trong giấc mơ, cô luôn gặp một nữ nhân tóc đen, mắt vàng. Nữ nhân ấy... mang gương mặt mà cô yêu nhất.Các nàng trong mộng yêu nhau tha thiết, cùng nhau trải qua vô vàn chuyện.Chỉ tiếc rằng... mỗi khi tỉnh lại, cô sẽ quên hết tất cả. Quên tên nàng kia, quên dáng vẻ, quên từng khoảnh khắc từng hơi thở của yêu thương.Nữ nhân kia tựa như một giấc mộng, biến mất không dấu vết, để lại Khúc Kỳ một mình bừng tỉnh trong căn phòng vắng lặng.Hiện thực có bao nhiêu khổ sở, thì giấc mộng dịu dàng lại càng trở nên ngọt ngào. Cô thậm chí bắt đầu nghĩ rằng, nếu cứ ngủ mãi không tỉnh, cũng chưa chắc là điều tệ. Ít nhất... trong mộng, cô còn có thể nhìn thấy người mà mình muốn gặp.A Lan nhẹ nhàng đặt bọc vải nhỏ lên đùi nàng, khẽ lầm bầm như không tán đồng:"Trong mộng... tất cả đều là giả mà."Khúc Kỳ liếc mắt nhìn nàng, không nói gì. Cô cúi đầu mở bọc vải ra, một làn hương thơm nồng đậm mùi quế lập tức lan tỏa.A Lan ghé đầu lại nhìn, kinh ngạc reo lên:"Oa! Bánh quế nè! Nhìn ngon ghê!"Khúc Kỳ lại chẳng có chút hứng thú, đưa tay đẩy hộp bánh ra, thản nhiên nói:"Ngươi ăn đi. Ta... không thấy ngon miệng."A Lan bĩu môi, gương mặt ủ rũ:"Vậy à... thôi được."Khúc Kỳ lặng lẽ nhìn nàng, giọng nói khẽ khàng:"Không phải ngươi mang tới, đúng không? Là Quý Lĩnh đưa chứ gì?"A Lan thoáng sững lại, có phần chột dạ:"A... tỷ tỷ làm sao đoán được vậy?"Khúc Kỳ xoay người, ánh mắt nhìn ra ngoài khung cửa sổ, nơi chim hót hoa nở:"Ngươi nói dối quá kém."Thân ảnh mảnh mai của nàng co lại trên chiếc giường mềm, trông thật đơn độc, tựa như một vầng mây mỏng sắp tan biến trong ánh nắng nhạt.A Lan hơi mím môi, trong lòng bỗng sinh cảm giác buồn bã khó tả.--Mấy năm trước, nàng chỉ là một con mèo trắng, lang thang khắp thành Tây Hoài, chịu đói chịu rét. Ngày ấy, Khúc Kỳ đã dang tay cứu nàng, từ đó A Lan liền khắc ghi trong lòng, một lòng chỉ muốn được ở cạnh người ấy.Chỉ đáng tiếc... bên cạnh Khúc Kỳ khi đó còn có một nữ nhân khác. Một người khiến nàng chán ghét vô cùng.Nữ nhân đó không chỉ hay tranh giành sự chú ý của Khúc Kỳ, mà thậm chí còn từng muốn ném nàng từ trên cầu xuống nước! A Lan biết mình không đấu lại "nữ nhân xấu xí kia", cái kẻ lúc nào cũng mang theo mùi trà đắng chát, đành cắn răng rời đi.Nàng biết Khúc Kỳ là tu sĩ. Từ đó về sau, nàng bắt đầu khổ luyện tu hành. Có lẽ ông trời thương xót, một lần tình cờ, nàng tìm được cơ duyên tu luyện hóa hình thành người.Ba năm trôi qua như chớp mắt. Khi nàng đặt chân đến Yên Thành, giữa biển người mênh mông, nàng bất ngờ nhìn thấy bóng hình quen thuộc ấy.Trong lòng nàng vui mừng như điên, chẳng lẽ... ông trời lại một lần nữa cho nàng cơ hội?Nhưng khi nàng tới gần, mới phát hiện Khúc Kỳ... đã không còn nhớ gì nữa.Không nhớ Tây Hoài, không nhớ những chuyện từng xảy ra. Càng không nhớ nữ nhân vẫn luôn kề cận bên mình.Với Allan, đó vừa là may, vừa là họa.Từ ngày hôm ấy, nàng lén chôn một lời nói dối:"Tỷ tỷ, ta là con mèo mà tỷ từng nuôi nha. Ngươi không nhớ ta sao?"Khi bế lấy nàng, ánh mắt Khúc Kỳ khẽ chớp, dường như có chút hồi tưởng:"Ta nhớ là... ta từng nuôi một con mèo đen thì phải?"A Lan mặt không đổi sắc, giọng điệu chắc chắn:"Ngươi nhớ nhầm rồi. Vẫn luôn là mèo trắng."Ánh mắt vàng kim ấy nhìn nàng chăm chú. Một lúc sau, vẻ mặt Khúc Kỳ dần dịu lại, nhẹ giọng:"... Vậy sao."Có lẽ là vì một lý do nào đó, Khúc Kỳ giữ nàng bên cạnh. Cũng có thể... là vì lòng cảm thấy quen thuộc.--Qua thời gian, A Lan dần nhận ra Khúc Kỳ đã thay đổi rất nhiều.Năm xưa, cô là một nữ hài hoạt bát và rạng rỡ, đôi mắt hồ ly trong suốt tràn đầy sức sống. Một nụ cười, một cái chau mày cũng khiến người ta thấy ấm áp.Nay... nắng đã tắt trong mắt nàng.Hiện giờ, Khúc Kỳ cũng rất ít khi cười.Vẫn là đôi mắt hồ ly xinh đẹp ấy, nhưng trong đáy mắt lại phảng phất vết tích của nỗi thương nhớ sâu đậm. Tình trạng mất ngủ liên miên khiến nguyên khí cô suy kiệt, thân thể càng ngày càng gầy yếu. Tựa như đã chẳng còn hứng thú với thế gian, đến cả giọng nói và nét mặt cũng trở nên lãnh đạm, thờ ơ.Cô thường lặng lẽ ngồi một mình bên cửa sổ, ngắm nhìn thế giới ngoài kia, như thể đang đợi một ai đó, người có thể đánh thức cô khỏi cơn mộng mị chưa bao giờ thật sự kết thúc.A Lan từng nghĩ mình sẽ là người đó.
Người có thể khiến Khúc Kỳ một lần nữa nở nụ cười.Tiếc là... cô không phải.Nhưng cũng không sao cả. Bởi vì hiện tại, khi Khúc Kỳ suốt ngày chỉ ở yên trong phòng, thì chỉ có A Lan là người duy nhất có thể ở cạnh cô gần đến vậy.Như vậy... tỷ tỷ chính là của một mình nàng.Bỗng nhiên, Khúc Kỳ quay đầu nhìn nàng, nhẹ giọng hỏi:"Gần đây có tin tức gì thú vị không?"A Lan hơi do dự, rồi đáp:"Có một ít tin tức trong tu tiên giới... Tỷ tỷ muốn nghe không?"Khúc Kỳ dựa vào gối mềm, thần sắc bình lặng:"Ngươi nói đi.""A Lan kể, "Gần đây Ma tộc trắng trợn xâm chiếm lãnh thổ của nhiều tông môn. Có dấu hiệu như thể Tiên – Ma đại chiến lại sắp bùng phát... Nghe nói là mệnh lệnh của Thịnh Tây Chúc."Khúc Kỳ sững người, nhẹ giọng lặp lại:"...Thịnh Tây Chúc."Cái tên ấy, mấy năm nay đã vang dội khắp ba giới. Thịnh Tây Chúc, cái tên khiến cả tu tiên giới nghe đến là kinh hồn táng đởm, một đại ma đầu danh bất hư truyền.Người ta đồn rằng nàng đã chiếm đoạt Nguyệt Đảo, dựng lên một tòa cung điện khổng lồ, lại một mình phá hủy hàng trăm linh mạch, khiến vô số tông môn tan tành. Thực lực quá mức khủng bố khiến vô số kẻ dị chủng từng thù hằn tu sĩ giờ đây cũng cam tâm tình nguyện quy phục nàng, thậm chí đến cả Ma Tôn cũng chủ động kết minh.Bởi vì nàng, Nhân Gian giờ đây dân không yên, lòng người ly tán. Phần lớn sự hỗn loạn đó... đều bắt nguồn từ vị "Ma Vương" này.A Lan tức tối nói:"Cái Thịnh Tây Chúc này chuyên nhằm vào tu sĩ Vấn Kiếm Tông! Tỷ tỷ phải cẩn thận một chút đó, nếu chẳng may gặp nàng... khó tránh khỏi đại họa!"Khúc Kỳ khẽ nhíu mày, nhẹ nhàng đáp:"Nhưng nghe tên nàng... lại giống như một người rất tốt."A Lan lập tức bùng nổ:"Ai nha! Ngươi sao mỗi lần cũng nói giúp cái nữ nhân xấu kia chứ? Ngươi... ngươi chẳng lẽ thực sự thích nàng sao?"Khúc Kỳ vô tội chớp mắt, thản nhiên nói:"Chỉ là trực giác thôi."Cô cũng không hiểu vì sao. Chỉ cần nghe đến cái tên "Thịnh Tây Chúc", trái tim lại đập loạn không thể kiểm soát, hô hấp cũng rối loạn. Nếu không phải rõ ràng cô chưa từng quen biết nữ ma đầu kia, thì đã thật sự hoài nghi giữa hai người từng có quá khứ gì không thể nói thành lời.A Lan nắm chặt lấy tay nàng, gắt gỏng:"Ta là vì tốt cho tỷ tỷ! Nàng là nữ nhân xấu xa! Là đại phôi đản! Là loại người giết người không chớp mắt! Ngươi tuyệt đối không thể thích nàng!"Lần này, nàng nhất định sẽ không để tỷ tỷ gặp lại cái người đó nữa.Tỷ tỷ là của một mình nàng.Những lần nói đến Thịnh Tây Chúc như thế này, hai người đều sẽ cãi nhau. Dần dà, Khúc Kỳ cũng chẳng còn muốn đôi co, chỉ gật đầu qua loa:"Ừ ừ, đúng, ngươi nói đúng."Nàng âm thầm rút tay lại, chuyển chủ đề:"Allan, hôm nay trời đẹp ha."A Lan lập tức bị chuyển hướng, vui vẻ nói:"Đúng rồi đó! Tỷ tỷ muốn ra ngoài một chút không? Ta đi với ngươi!"Khúc Kỳ khẽ bật cười:"Không cần đâu. Ta có phải đứa bé ba tuổi đâu, tự đi cũng được mà."A Lan chu môi:"Sao có thể chứ! Nếu lại như lần trước, tỷ tỷ đột nhiên ngủ gục giữa đường thì làm sao đây?"Khúc Kỳ cười khẽ:"Ta vừa mới tỉnh ngủ mà, làm sao lại ngủ liền được chứ."A Lan vẫn không yên tâm:"Nhưng mà...""Được rồi." Khúc Kỳ nhẹ giọng cắt lời, "Ta tự đi, quyết định rồi. Ngươi cứ ngoan ngoãn ở nhà chờ ta về, nghe lời nha."Bị cô dỗ dành như vậy, A Lan chỉ có thể đỏ mặt, lẳng lặng gật đầu.Nàng lại một lần nữa hóa thành mèo trắng mắt vàng, mềm mại ghé vào chân Khúc Kỳ mà cọ cọ, như thể muốn giữ nàng lại.Khúc Kỳ ngẩng đầu nhìn ánh hoàng hôn đang phủ xuống, sắc đỏ rực cháy như hai con ngươi dung kim của ai đó trong ký ức. Tim cô chợt khẽ chấn động, một cảm giác kỳ lạ dâng lên.Cô vô thức đưa tay vuốt nhẹ đỉnh đầu lông xù của con mèo trắng đang nằm bên cạnh, sau đó khoác thêm một chiếc áo choàng đen mỏng, lặng lẽ rời khỏi phòng.Mèo trắng nằm lại trên giường, ánh mắt buồn bã nhìn theo bóng dáng mảnh khảnh của cô dần khuất xa.Tỷ tỷ luôn đối xử với nàng rất tốt dịu dàng như chủ nhân vuốt ve một con vật nhỏ nhưng nàng biết, sự dịu dàng ấy vĩnh viễn không thể nào bằng một chút thân mật Khúc Kỳ dành cho nữ nhân xấu kia: Thịnh Tây Chúc.Nàng biết, Khúc Kỳ vẫn luôn thích nữ nhân đó. Vì vậy, nàng cố ý học theo, mặc y phục đen giống như Thịnh Tây Chúc, còn để tóc dài theo kiểu người kia từng để. Thế nhưng, dù cố gắng bao nhiêu, ánh mắt Khúc Kỳ chưa từng dừng lại trên người nàng quá một cái liếc nhìn.--Trên đường cái, Khúc Kỳ vừa đi vừa ngắm cảnh. Những năm qua cô gần như không ra khỏi nhà, thể lực đã kém xa trước kia. Làn da trắng bệch như tờ giấy do lâu ngày không tiếp xúc ánh mặt trời, thân hình gầy gò đến mức nhìn qua cứ như sẽ bị gió cuốn đi mất.Cũng may cô vẫn còn tu vi Luyện Hư kỳ, chỉ cần không đột nhiên ngủ quỵ giữa đường, thì ở thế gian này, vẫn đủ sức ứng phó với đa phần tu sĩ.Đi được một đoạn, Khúc Kỳ đột nhiên ngửi thấy một tia khí tức quái dị.Âm lãnh, ẩm ướt, như có tà khí vờn quanh rõ ràng là ma tức.Lông mày Khúc Kỳ khẽ nhíu lại.Yên Thành là một vùng sơn thành xa xôi, gần như biệt lập với thế giới bên ngoài. Ma tộc từ đâu lại lẻn vào đây?Vốn dĩ cô không muốn xen vào chuyện người khác. Nhưng nếu đám ma tu này phá vỡ sự yên bình ở Yên Thành, thì cuộc sống tĩnh lặng hiện tại của cô e cũng không giữ được.Mang tâm thái "thuận đường xử lý", cô lần theo ma tức, quẹo vào một con hẻm vắng vẻ.Trong góc tường, một nữ tử vận lam sa đang ngồi xổm, ngủ gà ngủ gật.Khúc Kỳ vừa bước tới gần, nữ tử ấy liền mở choàng mắt, trong nháy mắt ma tức như rắn quấn quanh cổ nàng, không chút lưu tình siết chặt."Á "Khúc Kỳ giơ hai ngón tay, nhẹ như gảy muỗi, đã dễ dàng búng văng ma tức ra xa. Cô điềm nhiên nói:"Đừng kích động, ta không có ác ý."Nữ tử trừng lớn mắt, thấy rõ dung nhan của cô liền lập tức thất sắc kêu lên:"Khúc, Khúc Kỳ?!"Khúc Kỳ nhíu mày, nghiêng đầu đầy nghi hoặc:"Ngươi là ai? Sao lại biết ta?"Nữ tử run giọng đáp:"Sao có thể không nhận ra ngươi được?! Không đúng... chẳng lẽ ngươi... mất trí nhớ?!"Khúc Kỳ ngẩn người, gãi đầu một cái, có chút chột dạ:"Hình như vậy... Có nhiều chuyện ta thật sự không nhớ nổi nữa."Nữ tử không nói thêm gì, tiến lên tỉ mỉ nhìn cô một lượt. Rồi đột nhiên, cô siết lấy vai Khúc Kỳ, nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào:"Ba năm rồi! Ngươi có biết ba năm nay ta đã sống thế nào không?! Ta vì tìm ngươi mà gần như lật tung cả tứ hải Cửu Châu! Không ngờ ngươi lại trốn ở cái nơi núi rừng hẻo lánh thế này!"Khúc Kỳ càng ngơ ngác:"Tìm ta? Tìm ta làm gì?"Nữ tử lại khóc lại cười, lắp bắp nói:"Bởi vì có người muốn gặp ngươi... Không được! Ta phải nhanh chóng quay về báo cho nàng biết! Ngươi ở đây chờ ta, đừng đi đâu cả, nhất định phải đợi ta quay lại!"Nói rồi, nàng xoay người rời đi như một cơn gió, để lại Khúc Kỳ đứng ngẩn ngơ trong hẻm nhỏ, lòng tràn ngập nghi vấn.Khúc Kỳ mặt đầy dấu chấm hỏi, còn chưa kịp lên tiếng: "Khoan đã, rốt cuộc ngươi là ai?!"Câu nói còn chưa dứt, cô đã thấy nữ tử kia lấy ra một món truyền tống pháp khí, ném thẳng vào tường."Bùm" một tiếng, vách tường lập tức nứt ra một cánh cổng hình bầu dục phát ra vầng sáng màu cam chập chờn như ánh lửa. Tựa như một lỗ hổng không gian, nhè nhẹ rung động giữa hẻm nhỏ tĩnh lặng.Khúc Kỳ trợn mắt: "Oa... Cái này nhìn không giống đạo cụ tu tiên mà giống mấy cái vòng sáng khoa học kỹ thuật phát minh ra ấy chứ?"Nữ tử chỉ tay vào nàng, giọng nói gấp gáp: "Ngươi ở yên đó, đừng có đi lung tung! Ta phải về báo tin, sẽ đưa người tới tìm ngươi!"Nói rồi, nàng nhấc chân bước vào vòng sáng, bỏ lại một câu nói vang vọng lại từ đầu bên kia:"Nhớ tên ta nhé, Ninh Nguyệt!"Phụt.Khúc Kỳ đứng im tại chỗ, biểu cảm như vừa chứng kiến một đoạn kịch câm."...Người này hình như không thông minh lắm thì phải?" Cô lẩm bẩm. "Sao không kéo ta đi luôn cho nhanh, còn bày đặt truyền tống rồi quay lại?"Bất quá cô cũng không tính đi theo một kẻ Ma tộc không rõ lai lịch, cho nên rất nhanh đã đem sự việc vừa rồi ném ra sau đầu. Cô xoay người trở lại con đường chính, tiếp tục đi dạo.--Yên Thành dù nhỏ, nhưng cái gì cũng có tửu quán, trà lâu, câu lan, hí khúc, nơi nào cũng đủ đầy. Quả thực đúng là "chim sẻ tuy nhỏ, ngũ tạng".Khúc Kỳ đi ngang một dãy phố sầm uất, bất giác dừng chân trước một tòa hí lâu được trang trí lộng lẫy, đèn đuốc sáng trưng, người ra kẻ vào tấp nập.Ánh mắt cô dừng lại vài giây trên bảng hiệu, nhớ tới nơi này... từng là chốn cô thường lui tới.Đang định xoay người rời đi, thì một tiểu nhị đã hớn hở chạy tới, cười tươi như hoa:"Khúc cô nương! Đã lâu không gặp nha!"Khúc Kỳ mỉm cười đáp lại: "Cũng vài hôm không tới, mà ngươi còn nhớ ta sao?"Tiểu nhị bĩu môi: "Sao lại không nhớ chứ? Trước kia cô nương là khách quen của chỗ chúng tôi, mỗi lần đến đều chỉ đích danh muốn nghe Nguyệt Tiên cô nương diễn hí!"--Khi bệnh buồn ngủ còn chưa nghiêm trọng, Khúc Kỳ từng đến nơi này nhiều lần. Ban đầu chỉ là vô tình tìm một nơi tiêu khiển, lại bị một bóng hình trên sân khấu làm cho ánh mắt dừng lại mãi không rời.Nữ tử ấy mặc thanh y, tóc dài như thác đổ, đôi mắt mơ hồ phủ sương, dáng vẻ lạnh lùng đến câm lặng khiến cô cảm thấy như đã từng gặp qua ở đâu đó.Từ đó về sau, cô thường xuyên tới nơi này. Tiền bạc vung ra không tiếc, chỉ để được ngồi nơi góc lầu, lặng lẽ nhìn nữ tử ấy diễn xướng.Lúc ấy, khắp Yên Thành đều đồn rằng: Khúc đại tiểu thư người giàu nhất thành đã "nhất kiến chung tình" với đầu bài của hí lâu, muốn rước người về làm thê tử.Nghe lời đồn ấy, Khúc Kỳ chỉ dở khóc dở cười.Thật ra... cô chỉ là cảm thấy dung mạo của Tiểu Nguyệt Tiên, có vài phần giống với cố nhân trong mộng.Mặc dù cô không nhớ rõ mặt mũi người ấy, nhưng trong tâm trí lại luôn khắc ghi vài dấu ấn mơ hồ ví như mái tóc dài chấm gối, ví như đôi mắt màu vàng đẹp mê hồn, hay gương mặt lạnh lẽo như sương tuyết.--Tiểu nhị đầy nhiệt tình mời mọc: "Khúc cô nương muốn vào xem không? Hôm nay Tiểu Nguyệt Tiên lại lên sân khấu đấy!"Khúc Kỳ nghĩ ngợi giây lát, gật đầu: "Vậy thì vào xem một chút đi."Dù sao cũng đang nhàn rỗi vô sự.Tiểu nhị mừng rỡ, vội vàng dẫn đường: "Cô nương mời lên lầu! Nơi nhã gian trước đây ngài thường ngồi, bọn tiểu nhân vẫn giữ nguyên cho ngài."Khúc Kỳ tiện tay ném cho hắn một thỏi bạc vụn, bước lên lầu, phong thái thong dong, quen đường thuộc lối đẩy cửa gian phòng riêng.Cô thoải mái ngả người nằm lên chiếc mỹ nhân tháp gần cửa sổ, dáng vẻ nhàn tản như một vị công tử ăn chơi tiêu dao. Cả người toát lên vẻ ngang ngược mà lười biếng, vừa giống một thiếu gia quyền quý, lại vừa giống một người... đang chờ một điều gì đó từ sâu trong ký ức.Hạt dưa, điểm tâm rất nhanh được đưa lên. Khúc Kỳ cúi đầu nhìn lướt qua, lập tức khẽ sững người, tất cả đều là những món cô thường ăn, hương vị quen thuộc, bài trí vừa vặn tinh tế.Cô khẽ nhướn mày, cười nhạt: "Cũng có lòng thật, những chuyện nhỏ nhặt này mà cũng nhớ kỹ rõ ràng như vậy."Cô không hề biết rằng, đúng khoảnh khắc cô bước vào hí lâu, tin tức đã như cánh chim truyền khắp cả đoàn hát.Trong hậu trường, không ít người vây quanh Tiểu Nguyệt Tiên, ánh mắt nửa trêu chọc nửa sâu xa:"Nhìn kìa, Khúc đại tiểu thư quả nhiên vẫn chưa quên được Nguyệt Tiên cô nương, hôm nay cuối cùng cũng quay lại rồi."Tiểu Nguyệt Tiên khẽ quát, gương mặt như trăng non lạnh lẽo: "Đừng nói năng bậy bạ."Nhưng giọng nói nàng lại không che được chút run nhẹ. Nhịp tim cũng dần dần rối loạn.--Là vườn lê đầu bài, Tiểu Nguyệt Tiên chưa bao giờ thiếu người theo đuổi. Nàng thanh cao mà kiêu ngạo, tuy hiểu rằng trong chốn phong trần phải biết "thuận theo thời thế", nhưng nội tâm vẫn luôn khinh thường đám công tử nhà giàu chỉ biết dựa quyền thế để ép buộc người khác.Lúc ban đầu, nàng cũng từng nghĩ Khúc Kỳ chẳng khác gì những người đó, vung tiền như nước, nhất định là muốn cưỡng ép nàng về phủ làm đồ chơi, mặc sức nhục mạ.Thế nhưng ngày đó, khi Khúc Kỳ đến hậu trường, với dung mạo như trăng rơi tuyết ngừng, khiến Tiểu Nguyệt Tiên nhất thời nghẹn giọng, trái tim rúng động.Sau đó, nghe Khúc Kỳ thản nhiên nói:"Đừng hiểu lầm, ta chẳng qua là cảm thấy... ngươi rất giống một cố nhân."Câu nói ấy, như cơn gió thổi qua mặt hồ, gợi lên từng đợt sóng lăn tăn trong lòng Tiểu Nguyệt Tiên. Từ hôm đó, nàng bắt đầu để tâm đến người này, người khác hẳn với đám ăn chơi nàng từng gặp.Ai ngờ mấy ngày sau, Khúc Kỳ liền không còn đến nữa.Tiểu Nguyệt Tiên ngoài mặt không nói gì, nhưng trong lòng lại âm thầm tiếc nuối. Đêm nào lên sân khấu, cũng không kiềm lòng mà nhìn về vị trí nhã gian tầng hai ấy, nơi nàng từng thấy đôi mắt đen trầm tĩnh như hồ nước thu.Và hôm nay, Khúc Kỳ cuối cùng cũng quay lại.Tiểu Nguyệt Tiên khẽ hít sâu một hơi, giấu kỹ tất cả cảm xúc, đứng dậy chỉnh lại thanh y: trận này, nàng nhất định phải hát cho thật tốt.Thậm chí nàng còn nghĩ, nếu Khúc đại tiểu thư thực sự muốn rước nàng đi... nàng cũng không phản đối.Khúc Kỳ bên này thì đơn giản hơn nhiều.Cô chẳng có toan tính gì sâu xa. Chỉ là nghĩ rảnh rỗi thì nghe hát, tiêu bớt chút thời gian. Thế là vừa nhàn nhã ăn hạt dưa, vừa dựa lưng vào mỹ nhân tháp, ánh mắt dõi về sân khấu, dáng vẻ cực kỳ hưởng thụ.Không bao lâu sau, Tiểu Nguyệt Tiên trong bộ thanh y xuất hiện giữa ánh đèn.Chỉ mới mở miệng cất tiếng hát, đã khiến toàn trường xôn xao, giọng nàng mềm mại như nước, cao vút như trăng rọi, vừa cất lời đã khiến người ngẩn ngơ.Khúc Kỳ híp mắt, vỗ tay khen:"Không đâm chút nào! Cho ngươi một khóa tam liên!"Vừa nói vừa cúi đầu tiếp tục nẻ hạt dưa.Thế nhưng ngay lúc đó, trên sân khấu, tiếng ca bỗng nhiên dừng lại.Không gian như bị rút cạn tiếng động.Cả hí lâu vốn đang náo nhiệt chợt im phăng phắc, khiến người ta dựng tóc gáy.Khúc Kỳ chậm rãi ngẩng đầu.Cặp mắt vừa chạm vào sân khấu liền co rút mãnh liệt, phía trên đó, không biết từ lúc nào đã tràn đầy hơi thở đỏ tươi ghê rợn, như máu tràn ra từ kẽ màn.Cùng lúc đó, một tiếng bước chân nhẹ đến mức gần như không thể phát hiện vang lên.Dừng lại trước cửa gian phòng của nàng.Khúc Kỳ lập tức cảnh giác, yết hầu khẽ chuyển động, trầm giọng quát:"Ai đó?!"Không có tiếng trả lời.Chỉ thấy cánh cửa bị đẩy ra chậm rãi.Một bàn tay trắng nhợt, không hề có sắc máu, chậm rãi xuất hiện.Người đến là nữ tử mặc hắc y, thân hình cao gầy yểu điệu, tóc dài bay lượn không gió, khí tức quanh thân như đầm sâu u tối. Hai mắt nữ nhân kia là màu vàng sáng, vừa âm hiểm vừa cố chấp, như muốn xuyên thủng linh hồn người khác.Khúc Kỳ trong khoảnh khắc đó hoàn toàn không động đậy được, sống lưng lạnh toát.Ánh mắt đối phương gắt gao khóa chặt nàng, ánh nhìn như lửa như băng, vừa điên cuồng vừa... quen thuộc.Khúc Kỳ thấy rõ gương mặt người kia, lập tức hồn phi phách tán.Hai chân mềm nhũn, tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực."Mẹ ơi..." cô thì thầm, "đây chẳng phải là lão bà trong mộng của ta sao?!"Tác giả có lời muốn nói:Ngược cỡ đó là đủ rồi hen? Từ đây trở đi, ngọt ngào yêu đương chính thức bắt đầu 🩷
Ký ức sắp sửa trở lại! Chuẩn bị cho một màn mộng hồi tiền thế — bá đạo x độc chiếm nha~---
Editor: Sắp ứ ừ ròoii