[BHTT-EDIT-Hoàn] Nữ phụ lười biếng chỉ muốn hôn hít mèo con | Tỉnh Dã Tư
CHƯƠNG 50
Trên bầu trời đêm, vầng minh nguyệt treo cao, ánh trăng tái nhợt trải khắp vùng hoang vu tĩnh mịch. Trong ánh sáng bạc ấy, hai bóng người – một trước một sau – như lướt qua hư không, lao đi giữa vùng đất hoang dã vô định.Khúc Kỳ bị Thịnh Tây Chúc nắm chặt tay, không biết đang chạy về đâu. Cô gần như dùng hết toàn lực mới có thể miễn cưỡng theo kịp bước chân như gió cuốn của meo meo.... Lạ thật, meo meo trước kia có chạy nhanh đến thế không?Bóng lưng người nữ nhân ở trước gần trong gang tấc, mái tóc đen dài như thác đổ tung bay sau lưng, sợi tóc đung đưa trong ánh trăng trắng bạc, như từng dòng nước chảy chầm chậm lướt qua không trung.Cảnh tượng ấy giống như một giấc mộng không có hồi kết – một đêm dài bất tận, chỉ có hai người họ nắm tay nhau, cuồng loạn chạy trốn khỏi thế giới hoang đường và mơ hồ này... Lại có phần lãng mạn đến điên cuồng.Cô rốt cuộc nhịn không được mở miệng hỏi:
"Meo meo, chúng ta rốt cuộc định đi đâu vậy?"Thịnh Tây Chúc không quay đầu lại, chỉ lạnh nhạt đáp:
"Rời khỏi Nhân Gian giới."Khúc Kỳ trong lúc chạy vẫn cố nhìn quanh, giờ phút này dù có mơ hồ thế nào cũng nhận ra nơi này đã không phải chợ quỷ.Cô đã quay lại Nhân Gian giới. Nhưng vì sao? Vì sao tỉnh dậy lần này lại có cảm giác như đã bỏ lỡ mấy chương vậy?Nhớ đến hành vi cổ quái của Thủ Nhất lúc trước, Khúc Kỳ theo bản năng nghiêng người xích lại gần Thịnh Tây Chúc, giọng run run:
"Meo meo, vừa rồi ta thấy sư phụ ta cũng ở trên xe... Nàng nói ngươi sẽ tới tìm ta... Làm sao nàng biết?"Thịnh Tây Chúc ánh mắt thoáng trầm xuống.Trước đây nàng luôn cảm thấy trưởng lão kia có gì đó không đúng, rõ ràng chỉ là Đại Thừa kỳ, nhưng lại được các trưởng lão khác vô cùng kính trọng, hành vi thường ngày đều khiến người khó nắm bắt.Bây giờ ngẫm lại, những lần thiên vị Khúc Kỳ quá mức khi xưa... rất có thể đều là vì mục đích khác.Giọng Thịnh Tây Chúc lạnh lẽo:
"Về sau đừng tin sư phụ và sư đệ của ngươi nữa."Khúc Kỳ ngẩn người, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu:
"Được."Thịnh Tây Chúc nhìn nàng:
"Ngươi sao không hỏi lý do? Vừa nghe đã tin luôn?"Khúc Kỳ liếc nhìn nàng, mỉm cười nhẹ nhàng:
"Bởi vì ta biết ngươi tuyệt đối sẽ không hại ta."Meo bảo của cô đối xử với cô tốt như vậy, làm sao có thể lừa gạt?
Huống hồ, lời nói cuối cùng của Thủ Nhất trên xe cũng khiến Khúc Kỳ có một cảm giác bất an. Thế giới xuyên thư này, e rằng không đơn giản như cô từng nghĩ.Điều khiến cô càng lo sợ hơn là khi ở trên xe, cô từng bị người điều khiển thân thể, hoàn toàn mất đi quyền khống chế bản thân.Cô sợ một ngày nào đó, mình sẽ làm ra chuyện gì tổn thương người khác... mà chính mình lại không biết gì cả.Thịnh Tây Chúc liếc nhìn nàng, ánh mắt nhu hòa đi vài phần:
"Ừ."Khúc Kỳ lại nói:
"Nói đến mới nhớ, ta vừa rồi thấy một con quái vật đen sì to đùng... Nó giết sạch đám người bao vây xe ngựa, sau đó bỗng dưng biến mất luôn. Meo meo, ngươi lúc đó tới có thấy nó không? Có bị thương không?"Thịnh Tây Chúc im lặng một thoáng rồi lắc đầu:
"Không."Khúc Kỳ thở phào:
"Không có là tốt rồi! Vậy chúng ta chạy nhanh thêm chút nữa đi, tìm chỗ nào vắng vẻ ẩn thân, nhỡ đâu bị đuổi kịp thì hỏng mất.."Chưa dứt lời, một vật phá gió bay tới, "vút" một tiếng rơi xuống sát bên chân nàng.Khúc Kỳ vội cúi đầu nhìn là một mũi tên lông quạ, cắm sâu xuống đất chỉ cách bắp chân cô có vài tấc. Nếu lệch thêm chút nữa thôi, trúng chính là chân cô rồi!Khúc Kỳ: "..."Miệng quạ đen hôm nay chắc chắn là không thể mở nữa.Trên bầu trời, một tiếng hô vang như sấm sét truyền xuống, chấn động cả vùng đất:"Vấn Kiếm Tông phản đồ Khúc Kỳ, cấu kết tà vật, đào tẩu không chịu xét xử. Hôm nay tiên minh sẽ đích thân truy bắt ngươi, xử lý nghiêm khắc!"Khúc Kỳ lập tức trợn to hai mắt.Chỉ thấy nơi chân trời, hàng loạt bóng người cưỡi kiếm mà đến, từng đoàn từng đoàn đông nghịt, gần như che kín cả bầu trời.Toàn thân bọn họ mặc bạch y, mặt mày nghiêm nghị, ánh mắt nhìn xuống cô đầy uy áp.Khúc Kỳ vừa nhìn kỹ, lập tức toát mồ hôi lạnh, những người này phần lớn đều là Đại Thừa kỳ, người dẫn đầu thậm chí có khí tức Độ Kiếp kỳ!Với tu vi hiện tại của nàng, dù liều mạng cũng chưa chắc chống nổi một Đại Thừa kỳ, huống chi là mấy chục người...Đúng lúc đó, Thịnh Tây Chúc đưa tay ôm lấy eo nàng, giọng thấp dịu dàng mà kiên định:
"Đừng sợ. Đi."Chân nàng điểm đất, mang theo Khúc Kỳ nhẹ nhàng lướt đi. Bóng áo tung bay, động tác linh hoạt như dã miêu, thành thạo né tránh từng đợt tên bắn vùn vụt sau lưng.Vô số mũi tên sắc bén xé gió lao tới, vụt qua bên người hai người, cắm sâu vào lòng đất khô cằn, bụi mù tung lên từng đợt.Khúc Kỳ nuốt nước bọt đánh "ực" một cái.... Ghê thật, nếu toàn bộ tên kia đồng loạt bắn trúng, chắc hai người nàng có thể bị xuyên thành tổ ong vò vẽ!May mà bọn họ tuy đông nhưng lại vô dụng. Trên trời nhìn xuống, tuy khí thế ngất trời, nhưng bắn thì chẳng trúng cái nào, ngay cả một con mèo nhỏ như meo meo cũng có thể ung dung né tránh như thế, đúng là một lũ "chỉ số hình thể" thua xa Biên đại sư!Cô hai mắt lấp lánh, quay sang nhìn mèo chủ tử bên cạnh, tràn đầy sùng bái:
"Meo meo, ngươi thật lợi hại!"Thịnh Tây Chúc khẽ liếc nhìn nàng, vẻ mặt không đổi, nhưng lại lặng lẽ đưa tay ôm chặt nữ hài vào lòng, vững vàng che chắn sau lưng. Khóe môi nàng hơi cong, như có như không nhếch lên một tia ý cười.Cầm đầu tu sĩ thấy hai người bọn họ lông tóc vô thương, sắc mặt lập tức trầm xuống.Hắn vốn muốn bắt sống, nhưng không ngờ nữ nhân Yểm này lại thoải mái đến vậy, nhẹ nhàng né được toàn bộ công kích, bọn họ bắn cả trăm mũi tên mà ngay cả vạt áo cũng không chạm vào được.Nhục nhã!Tu sĩ kia lạnh giọng ra lệnh:
"Đuổi theo, tận lực không hạ tử thủ. Bắt sống!"Phía sau đồng loạt vang lên tiếng đáp:
"Tuân lệnh!"Lũ tu sĩ lập tức tăng tốc. Phi kiếm dưới chân rạch xuyên qua mây mù như tia sét, hóa thành muôn vạn vệt sáng xé rách màn đêm, tựa như sao băng dày đặc đổ xuống, vây thẳng hai người Khúc Kỳ và Thịnh Tây Chúc!Ánh mắt Thịnh Tây Chúc lạnh đi, đưa tay kéo Khúc Kỳ ra sau lưng, chắn chắn trước mặt nàng.Nếu một mình, nàng hoàn toàn có thể dùng tốc độ thoát khỏi đám truy binh này dễ như trở bàn tay. Nhưng nếu vậy, nàng cũng sẽ phải để lộ toàn bộ thực lực và cả thân phận trước mặt Khúc Kỳ.Một thoáng do dự vụt qua đáy mắt.Mà lúc này, đám tu sĩ kia đã bao vây các nàng tầng tầng lớp lớp, như những bức tường đồng vách sắt siết lại không kẽ hở.Tên tu sĩ cầm đầu rẽ đám người, chậm rãi tiến lên, ánh mắt trầm lạnh quét qua hai người. Hắn nghiêm giọng quát:
"Phản đồ, khuyên hai người các ngươi sớm đầu hàng, đừng để đến bước đường cùng!"Khúc Kỳ nghe vậy, chậm rãi từ sau lưng Thịnh Tây Chúc bước ra, giọng cô nhẹ nhàng mà rõ ràng vang lên giữa không gian căng thẳng:
"Ta làm việc trước nay không thẹn với lòng, sao lại bị gọi là phản đồ? Chỉ dựa vào một câu của ngươi, liền có thể định tội chúng ta?"Tên tu sĩ kia giận dữ quát:
"Ngươi... Ngươi rõ ràng biết nhân tộc và ma tộc từ xưa nước lửa không dung, lại còn dám ngấm ngầm cấu kết với tà vật! Ngươi rốt cuộc có âm mưu gì? Ngươi xứng đáng với những người vô tội đã chết dưới tay ma vật sao?!"Khúc Kỳ ánh mắt bình tĩnh, ngữ khí không hề dao động:
"Ma tộc chưa chắc toàn là ác, nhân tộc cũng chưa chắc đều là thiện. Chẳng qua chỉ khác lập trường mà thôi. Hà tất phải vơ đũa cả nắm?"Tu sĩ cười lạnh một tiếng:
"Ngươi mở miệng là bênh vực Ma tộc, thật là ngu xuẩn đến cực điểm!"Khúc Kỳ hừ lạnh:
"Ta không thiên vị bất kỳ chủng tộc nào, cũng chẳng quan tâm giữa hai tộc có bao nhiêu ân oán sâu nặng. Ta chưa từng ra tay giết người, ta chỉ muốn cùng bằng hữu sống một cuộc đời tự do, phóng túng, như vậy thì có gì sai?"Tu sĩ đối diện siết chặt song quyền, sắc mặt càng lúc càng giận dữ. Trên trán hắn từng sợi gân xanh nổi rõ, run rẩy như sắp nổ tung.Hắn cao giọng quát lớn:
"Cho dù ngươi chưa từng giết người, nhưng Yểm ở sau lưng ngươi đã lạm sát hàng vạn tu sĩ vô tội! Nàng chính là tai họa hủy diệt Nhân Gian giới! Ngay cả như thế, ngươi vẫn nguyện ý cùng nàng đồng hành? Không sợ đồng lõa theo tà?"... Yểm ở sau lưng ta?Khúc Kỳ khựng lại, hơi ngẩng đầu lên nhìn về phía sau.Đập vào mắt cô là đôi con ngươi u ám của Thịnh Tây Chúc, sâu không thấy đáy. Khúc Kỳ ngẩn người, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu, thành thật nói:
"Ngươi nhầm rồi. Nàng không phải Yểm gì cả, chỉ là một con mèo nhỏ thôi."Meo meo yếu ớt đáng yêu như vậy, làm sao có thể là Yểm mà họ đang nói đến?Không thể nào! Nhất định là bọn họ đang cố tình ly gián!Tu sĩ cười phá lên, tiếng cười vang vọng giữa màn đêm:
"Mèo con?! Ngươi còn muốn tiếp tục giả ngây giả dại đến bao giờ? Ngươi đúng là không cứu nổi!"Sau lưng hắn, đám tu sĩ áo trắng đồng loạt tiến lên, kiếm khí sắc lạnh đồng loạt chỉ về phía hai người. Từng mũi kiếm lóe sáng hàn quang trong ánh trăng, tạo nên một áp lực nặng nề như sấm chớp sắp giáng xuống.Khúc Kỳ siết chặt nắm tay.Cô biết, bản thân chẳng có phần thắng nào trong cuộc chiến này nhưng chỉ cần còn một chút hy vọng, cô nhất định phải giữ lại một điều quan trọng nhất:Bảo vệ người mình yêu.Cô nhắm mắt, hạ giọng thì thầm với người sau lưng:
"Meo meo, ngươi phải biến thành mèo."Thịnh Tây Chúc khựng lại, trầm giọng hỏi:
"... Vì sao?"Khúc Kỳ nắm chặt lấy tay nàng, thấp giọng thúc giục, giọng nói gấp gáp như sắp rơi nước mắt:
"Đừng hỏi. Mau biến thành mèo!"Một lát yên lặng.Sau cùng, Thịnh Tây Chúc hóa thành một con mèo đen tuyền, nhẹ nhàng nhảy vào lòng Khúc Kỳ.Ngay sau đó,Khúc Kỳ ôm chặt mèo con, hai tay nâng cao quá đầu, tận lực dùng hết toàn bộ sức lực ném mạnh về phía trước!"Đi mau!"Một đường vòng cung xinh đẹp xé gió lao ra khỏi vòng vây. Mèo đen vững vàng rơi xuống mặt đất, bốn chân tiếp đất nhẹ nhàng. Đôi mắt vàng kim tròn xoe kinh ngạc trừng lớn, nhìn về phía sau.Giữa hàng ngũ tu sĩ dày đặc, một giọng hét cuồng loạn vang lên:
"Meo meo, ngươi chạy mau! Ở đây có ta giữ lại!"Tình thế diễn ra quá nhanh, đến cả những tu sĩ cũng không kịp phản ứng, chỉ có con mèo đen xuyên qua một khe hở nhỏ giữa trận pháp mà thoát thân.Mèo đen quay đầu nhìn lại, thấy bóng dáng mảnh khảnh của nữ hài, cô độc đứng giữa vòng vây như bị nuốt chửng bởi biển người.Bóng lưng ấy tuy nhỏ bé, nhưng trong mắt Thịnh Tây Chúc lại chói sáng vô cùng. Cô như một vệt sáng cuối cùng giữa màn đêm u tối vô biên chói mắt, kiên cường, khiến người không thể dời mắt.Khúc Kỳ từ từ siết chặt chuôi mê hoặc bên hông. Ánh mắt cô không hề hoảng sợ, chỉ có một loại bình thản lạ thường và một niềm quyết tâm chưa từng có.Bởi vì trong tim nàng, người cô yêu quan trọng hơn cả mạng sống.Các tu sĩ sắc mặt lạnh lùng, linh áp hùng hậu như núi lở, từ thổ địa phía trên tràn xuống, phủ kín cả không gian. Bọn họ lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, không chút lưu tình vung kiếm thẳng vào giữa đám người nữ hài. Đao quang kiếm ảnh đan xen, máu tươi trong nháy mắt hóa thành mưa, cuồng loạn tung tóe khắp bốn phương tám hướng.Khúc Kỳ miễn cưỡng đánh lui mấy tên tu sĩ đầu tiên, nhưng cuối cùng vẫn là sức cùng lực kiệt, địch không lại số đông. Hàng trăm, hàng ngàn luồng kiếm khí lạnh lẽo như băng xuyên thấu thân thể cô trong khoảnh khắc. Trên làn da trắng mịn, từng mảng huyết sắc trào ra như cánh hoa tan nở.Thân ảnh mảnh mai chấn động rồi ngã xuống, như thể vừa cắt đứt mọi liên hệ với trần gian. Mèo đen tròn mắt, đồng tử co rút kịch liệt.Trong dự cảm đau đớn dữ dội truyền đến, Khúc Kỳ nửa khép hai mắt, thân thể bê bết máu đổ rạp xuống nền đất lạnh lẽo. Trước mắt cô mờ mịt, cảnh vật vỡ vụn thành từng mảnh ánh sáng lấp loáng. Đau quá.Nữ hài khẽ thì thào, thanh âm như gió thoảng qua tai:
"Đặc meo, ta quả nhiên chống không nổi bao lâu..."Nhưng chỉ cần có thể giúp Meo Meo thoát thân, cô coi như... đã hoàn thành nhiệm vụ.Một đạo kiếm minh bén nhọn xẹt ngang bên tai, mang theo sát khí lạnh lẽo. Khúc Kỳ chậm rãi nhắm mắt, chuẩn bị đón lấy kết cục cuối cùng.Bỗng nhiên,..
Không gian lặng đi như chưa từng có tiếng gió.
Lạnh như băng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt qua gương mặt nàng, sau đó kéo cô vào một vòng ôm trầm tĩnh."... Ngươi thật ngốc."Mùi hương quen thuộc như tuyết đầu mùa len lỏi vào hơi thở. Khúc Kỳ khẽ thở ra, mơ hồ lẩm bẩm:
"Ta đây là... tiến vào đèn kéo quân sao..."Cô cố mở mắt, tầm nhìn mông lung như sương mù, chỉ thấy đôi con ngươi vàng óng nhàn nhạt phát sáng."Meo Meo... Ta đã bảo ngươi đi mà..."Ngón tay lạnh lẽo của nữ nhân khẽ đặt lên môi nàng, lắc đầu ra hiệu đừng nói gì. Trong đôi mắt lạnh lùng kia, rõ ràng có ánh lệ lấp lánh.Từ sau lưng nữ nhân, những móng nhọn đen nhánh từ từ hiện ra, giang rộng như cánh xương dữ tợn. Trong khoảnh khắc, chúng khép lại, bao bọc cả hai vào trong bóng tối tĩnh mịch.Từ chốn sâu nhất của bóng tối, hàng trăm xúc tu ngoằn ngoèo nhô ra, uốn éo như sinh vật có tri giác. Trong chớp mắt, chúng xuyên thủng trái tim vô số tu sĩ.Chuyện xảy ra quá bất ngờ khiến trong đám đông vang lên mấy tiếng thét xé gan rách ruột.Chỉ một giây sau ,
Âm thanh sền sệch vang lên. Từng xúc tu vô tình nghiền nát đầu những kẻ xấu số. Máu thịt văng tung tóe như mưa máu giữa cơn ác mộng.Những tu sĩ còn sống sót lảo đảo thụt lùi, sắc mặt tái mét như gặp quỷ thần.Yểm - một cái tên khiến người ta sợ hãi đến tột cùng, như quái vật bước ra từ bóng tối sâu thẳm nhất của thế gian. Khi không còn ràng buộc nào giam giữ nó, thứ tồn tại kia tựa như thịnh nộ của trời đất bộc phát, không ai có thể cản nổi.Nó như đã giận dữ đến cực điểm. Những xúc tu tăm tối cuồng loạn vũ động, tần suất công kích càng lúc càng dày đặc, sắc bén không thể ngăn cản. Một khắc trước vẫn còn là biển người hùng hậu, giờ phút này chỉ còn sót lại một vùng núi thây biển máu.Máu tươi tuôn trào như một con trường hà vô tận, chậm rãi thấm đẫm mảnh đất dưới chân. Khắp nơi là sắc đỏ nồng nặc, như địa ngục vừa mở cổng.Một tu sĩ Độ Kiếp kỳ bị thương nặng, hai mắt đỏ ngầu, tròng mắt muốn rách toạc ra. Trước mặt hắn là cảnh tượng không thể dùng lời diễn tả một con quái vật khổng lồ, như vực sâu biết thở, đang điên cuồng giết chóc.Hắn rốt cuộc không thể kháng cự, run rẩy quỳ rạp trên mặt đất, rơi vào cơn cuồng loạn tuyệt vọng.Những xúc tu đen nhánh kia giống như vô hạn vô biên. Dù có bị chém đứt bao nhiêu lần, chúng vẫn ngay lập tức sinh trưởng trở lại, phân liệt, tái sinh, tiếp tục phát động công kích. Năng lực phục hồi mạnh mẽ đến mức không thể tưởng tượng nổi, vượt ngoài lý giải của nhân loại.Đây không phải là một trận chiến. Đây là một chiều tàn sát.Vòng bóng tối bao trùm lấy Khúc Kỳ, tách cô khỏi toàn bộ máu tanh bên ngoài. Ngoại trừ đôi mắt dịu dàng của nữ nhân kia, cô không thấy gì cả.Vết thương nơi thân thể dường như được tưới lên một thứ dịch thể nào đó, đau đớn bắt đầu dần tan biến. Mơ hồ trong ý thức, cô vẫn có thể nghe thấy bên ngoài từng tiếng hét thảm đứt ruột, cùng những âm thanh nhớp nháp ghê rợn vang vọng.Không rõ thời gian trôi qua bao lâu...
Cho đến khi mọi thứ yên tĩnh trở lại.Móng vuốt đen nhánh dần hé mở. Ánh trăng lạnh lẽo chiếu rọi xuống mặt đất ngập tràn máu tươi, soi rõ vô số thi thể chồng chất quanh họ.Khúc Kỳ khẽ chớp mắt, rồi chậm rãi mở ra đôi mắt đã mỏi mệt.Tầm nhìn rõ ràng dần lên, cô thấy bản thân đang được Boss meo ôm chặt vào lòng. Trong không khí, mùi máu nồng nặc như muốn nghẹt thở, nhưng nơi lòng ngực kia, cô chỉ cảm nhận được hơi ấm.Khúc Kỳ mím môi, khẽ nháy mắt một cái, nhẹ giọng hỏi:
"Ngươi... là Thịnh Tây Chúc, đúng không?"Thịnh Tây Chúc cụp mắt, đầu ngón tay khẽ vuốt lên gò má nàng, âm thanh mang theo chút áy náy không dễ phát hiện:
"... Thật xin lỗi. Ta đã lừa ngươi."Hơi thở của Khúc Kỳ khựng lại. Vành mắt bỗng dưng đỏ hoe.Thì ra... Meo Meo thật sự là Yểm.
Thì ra con mèo nhỏ sống cùng mình, ngoan ngoãn dựa sát trong lòng mỗi đêm... từ đầu đã là ngụy trang.Thịnh Tây Chúc thoáng hoảng loạn, ánh mắt lướt qua một tia bối rối khó nắm bắt:
"Đừng sợ. Ta sẽ không làm hại ngươi."Khúc Kỳ trầm mặc thật lâu. Một lát sau, thanh âm khàn khàn, nghèn nghẹn bật ra từ cổ họng:
"Ta biết."Mèo con là giả.
Nhưng tình cảm phát sinh trong những ngày tháng ở chung... lại chưa từng là giả dối.Trong vòng tay ấm áp của nỗi sợ lớn nhất trong lòng, cô không hề có ý định phản kháng hay né tránh.
Meo Meo là ai, có lẽ đối với cô mà nói, từ lâu đã không còn quá quan trọng.Cho dù nàng là Thịnh Tây Chúc, Yểm trong truyền thuyết lạm sát vô số, hay chỉ là một con mèo nhỏ mềm mại bên gối.
Khúc Kỳ vẫn nguyện ý nghe theo trái tim mình.Cô nâng cánh tay đầy vết thương, chạm nhẹ vào chóp mũi của Thịnh Tây Chúc. Đôi mắt hồ ly tràn đầy ánh lệ, long lanh đến đáng thương."... Bất luận ngươi là ai... Ta vẫn là thích ngươi."Thịnh Tây Chúc khựng lại một chút, chậm rãi siết chặt cánh tay.Giữa khung cảnh núi thây biển máu, nữ nhân phía sau mạnh mẽ ôm chặt lấy nàng, như thể muốn hòa tan cô vào chính thân thể mình.Khúc Kỳ định mở miệng, nhưng trong đầu lại lướt qua một thanh âm cực nhỏ, mơ hồ như đang kéo giật từng sợi thần kinh trong nàng.Ánh mắt cô chợt tối sầm, không khống chế được mà thả tay xuống.Khi lấy lại tinh thần, bàn tay cô đã đặt trên chuôi kiếm bên chân, đang chậm rãi nâng lên nhắm thẳng về phía nữ nhân sau lưng.Khúc Kỳ biến sắc, vội vươn tay còn lại đẩy mạnh Thịnh Tây Chúc ra, cả người lảo đảo ngã nhào xuống đất.Thịnh Tây Chúc tròng mắt run rẩy, hoảng hốt hỏi:
"Ngươi sao vậy?"Khúc Kỳ khó khăn hé miệng:
"Ta bị..."Ta... giống như đang bị ai đó khống chế!Nhưng tay cô lại lần nữa siết chặt thanh Mê Hoặc, lưỡi kiếm sắc lạnh hướng thẳng vào Thịnh Tây Chúc.Trong đầu, âm thanh kia không ngừng vang lên, điều khiển từng động tác của cô như thể cô chỉ là một con rối bị nắm chặt dây điều khiển. Khúc Kỳ, bất lực, lao đến vung kiếm về phía nữ nhân trước mặt!Đúng lúc đó, cô hung hăng cắn mạnh đầu lưỡi. Một tia đau đớn dữ dội lướt qua, giúp cô trong thoáng chốc giành lại thanh tỉnh.Trong cơn hoảng loạn, cô dùng tay còn lại siết chặt lấy mũi kiếm, dùng toàn lực níu giữ."Roẹt!" Mũi kiếm sắc bén cắt toạc lòng bàn tay nàng, da thịt toác ra, máu tuôn như suối, loang đỏ cả tay.Mê Hoặc là thần binh sắc bén không thể ngăn cản, kiếm khí băng hàn xuyên thấu tận xương, khiến cả người Khúc Kỳ đổ mồ hôi lạnh như tắm.Như thể không tin cô có thể thoát khỏi sự khống chế, thanh âm trong đầu càng thêm hỗn loạn, vang dội như thiên la địa võng đè nặng tâm trí nàng.Khúc Kỳ nghiến chặt môi, tay trái dốc toàn bộ sức lực giữ chặt thanh kiếm. Đau đớn từ lòng bàn tay lan rộng khắp toàn thân. Cuối cùng, cô xoay người, giật mạnh tay kia ra sau, hất văng thanh kiếm.Mê Hoặc bay ra thật xa, phát ra tiếng "tranh tranh" sắc lạnh, rồi rơi phập xuống mặt đất.Khúc Kỳ gục đầu, cả người run rẩy, vô lực ngồi bệt xuống đất, không nhúc nhích.Âm thanh ong ong vang vọng trong đầu, cô thở dốc, hai mắt nhắm nghiền.Thịnh Tây Chúc bỗng dưng bật người đứng dậy, siết chặt lấy vai Khúc Kỳ."Khúc Kỳ" từ từ ngẩng đầu lên, đáy mắt chỉ còn một màu đen thăm thẳm.Cô không bị khống chế đẩy Thịnh Tây Chúc ra, lạnh lùng nói:
"Đừng lại gần."Thịnh Tây Chúc bối rối, giơ hai tay lơ lửng giữa không trung, đôi mắt tràn ngập nghi hoặc.
"Khúc Kỳ" ánh mắt băng lạnh:
"Đừng đến gần ta."Thịnh Tây Chúc lắp bắp, run giọng hỏi:
"Ngươi... rốt cuộc làm sao vậy?""Khúc Kỳ" sắc mặt không chút biểu cảm:
"Ta không muốn dính dáng gì đến ngươi nữa. Cầu xin ngươi... buông tha cho ta đi."Thịnh Tây Chúc trừng lớn hai mắt.Nàng nhìn bàn tay trái Khúc Kỳ máu me đầm đìa, nghẹn ngào:
"Ít nhất... để ta giúp ngươi xử lý vết thương..."Nhưng "Khúc Kỳ" lại không bị khống chế bật ra một câu:"Không cần. Một quái vật như ngươi, kẻ tùy tiện sát hại người vô tội... ai sẽ tin tưởng ngươi được chứ?"Khúc Kỳ trong lòng gào lên: Không phải! Không phải như vậy!
Ta chưa từng nghĩ như thế!
Là ai đã cướp đi miệng ta, đang thao túng ta nói những lời này?!Thịnh Tây Chúc như rơi vào hầm băng, không tin nổi, khẽ lắc đầu:
"... Ngươi... ngươi đang nói đùa, đúng không?""Khúc Kỳ" nhếch môi cười:
"Đùa? Ngươi sẽ không thật sự nghĩ ta thích ngươi đấy chứ?""Ngay từ đầu ta đã biết ngươi là ai rồi. Ta chỉ lợi dụng ngươi để tăng tu vi mà thôi. Nhìn ngươi giả làm mèo, lấy lòng ta một cách đáng thương như thế... thật buồn cười."Thịnh Tây Chúc như ngừng thở.
Cô khẽ lắc đầu, thì thầm:
"... Không. Ngươi đang gạt ta...""Khúc Kỳ" lạnh lùng cười:
"Đừng tự lừa mình dối người. Một quái vật như ngươi, vốn không xứng có được tình yêu."Thịnh Tây Chúc nhìn chằm chằm vào mặt Khúc Kỳ, cố tìm một dấu hiệu nào đó cho thấy cô đang nói dối.
Nhưng không hề có. Không một chút sơ hở nào.Một tia Yểm khí chầm chậm chui vào trán Khúc Kỳ, dò xét khắp cơ thể nàng.
Nhưng nó không phát hiện được gì. Mọi thứ đều vô cùng bình thường.
Tựa như... cô thực sự không hề nói dối.Ánh sáng trong mắt Thịnh Tây Chúc từng chút... từng chút... vụt tắt."... Ngươi gạt ta."
"Ngươi từng nói... chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau...""Khúc Kỳ" vô thức cất lời:
"Ta nói thích ngươi, chẳng qua là tiện miệng buột ra thôi. Ngươi mà cũng tin à?""Ta đối với ngươi, từ đầu đến cuối... chỉ là lợi dụng. Chưa từng có chân tâm."
"Giống như ngươi, ngay từ đầu cũng chỉ lợi dụng ta, chẳng phải sao?"Ý thức tỉnh táo của Khúc Kỳ như bị nhốt kín trong thân thể mình, chỉ có thể trơ mắt nhìn một kẻ nào đó mượn tiếng cô để nói ra những lời tàn nhẫn, lạnh lùng.Không!
Sao ta có thể nói với mèo chủ tử những lời đó?!
Meo Bảo, ngươi đừng tin! Ngươi tuyệt đối đừng tin nàng!!Thịnh Tây Chúc đột ngột kéo Khúc Kỳ vào lòng, giữ chặt vai nàng. Ngón tay nàng siết đến trắng bệch."... Vậy lần ngươi cứu ta khi nãy," nàng khẽ hỏi, giọng run run, "cũng chỉ vì lợi dụng sao?""Khúc Kỳ" mím môi, bình tĩnh đáp:
"Đúng vậy. Ta biết ngươi sẽ ra tay cứu ta. Ta chỉ đang lợi dụng điều đó."Không phải!
Ta chỉ là muốn cứu ngươi thôi..."... Vậy những gì ngươi làm vì ta, đều chỉ là vì lợi dụng?""Đúng." cô không chút do dự.Không phải! Toàn bộ đều là chân tâm của ta! Là thật lòng!Thịnh Tây Chúc cười, nụ cười vẫn dịu dàng, nhưng bi thương đến tận cùng:
"Ngươi đang gạt ta."Từng mảnh ký ức ùa về như sóng trào.Khúc Kỳ từng nhìn nàng bằng ánh mắt ngập tràn yêu thương. Các nàng từng hứa hẹn sẽ cùng nhau đến Nguyệt Đảo ẩn cư. Các nàng từng mơ về một tương lai dài lâu, yên ổn, bên nhau...Làm sao tất cả chỉ là lợi dụng?Nhưng từng lời cay nghiệt vừa rồi của "Khúc Kỳ", như từng nhát dao cắt vào mỗi đoạn hồi ức, tàn nhẫn chà đạp từng giọt chân tình nàng từng trao đi.Khúc Kỳ muốn vươn tay ôm lấy Thịnh Tây Chúc nhưng thân thể lại không nghe theo. Cánh tay đẫm máu kia không bị khống chế, lại một lần nữa đẩy mạnh nữ nhân trước mặt ra xa.Thịnh Tây Chúc khẽ run bờ môi.Trong mắt nàng, ánh sáng cuối cùng cũng tan biến.Trái tim từng rực cháy vì yêu thương... giờ lạnh lẽo như mặt băng.Thì ra thích, và chân tâm, tất cả đều là giả.Nữ nhân chậm rãi ngẩng đầu. Màu vàng chói lòa len lỏi nơi hốc mắt, từng giọt... từng giọt... trượt xuống gò má.Im lặng.Rên rỉ.Đó không phải nước mắt. Đó là máu của Yểm.Khúc Kỳ run lên dữ dội.Không...Thịnh Tây Chúc từng kiêu ngạo đến mức không gì có thể quật ngã. Dù bị móc đan mổ xương, nàng vẫn cắn răng chịu đựng không một lời kêu ca.
Từng lần biến thành mèo con nũng nịu, ấm áp mà ôn nhu.
Thế mà giờ đây, lại vì Khúc Kỳ, vì những lời dối trá không thuộc về nàng... rơi xuống huyết lệ.Tất cả... đều là vì nàng.Ngay khoảnh khắc đó, Khúc Kỳ gần như đau đến nghẹt thở.Thịnh Tây Chúc nhìn nàng. Đáy mắt tối sẫm, như vực sâu không đáy.Nàng đột nhiên đưa tay, bóp chặt lấy cổ "Khúc Kỳ"."Khúc Kỳ" cười rực rỡ, cổ họng khản đặc:
"Thế nào? Ngươi muốn giết ta sao?"Thịnh Tây Chúc mặt không đổi sắc, ánh mắt như hóa đá.Tay nàng siết chặt từng chút một."Khúc Kỳ" mặt dần biến sắc, sắc mặt xanh xao, hô hấp khó khăn, hai mắt mờ đi.Khi cô nghĩ mình sắp bị bóp chết, Thịnh Tây Chúc bỗng nhiên buông tay."Khúc Kỳ" chật vật ngã gục xuống đất. Phía trên, giọng nói của nữ nhân lạnh đến tê tim:
"Ta sẽ không giết ngươi.""... Nhưng ta cũng sẽ không buông tha cho ngươi.""Vậy..." Khúc Kỳ" nở nụ cười chua chát – "ngươi giết ta còn hơn."Ánh mắt Thịnh Tây Chúc chậm rãi rời khỏi người nàng, xúc tu bất chợt quấn lấy tứ chi nữ hài, mạnh mẽ kéo cô về phía trước.Nàng cúi người, bóp chặt cằm "Khúc Kỳ", lực tay gần như muốn nghiền nát chiếc cằm mảnh khảnh ấy:
"Ta sẽ không để ngươi chết một cách đơn giản như vậy đâu.""Khúc Kỳ" che lấy yết hầu, đôi mắt hồ ly cong cong lóe lên một tia yêu dị, như có như không dụ hoặc:
"Vậy ngươi ăn ta đi? Ta là cực âm thể chất, nuốt ta vào chẳng phải có thể giúp ngươi tăng nhanh cảnh giới sao?"Thịnh Tây Chúc nhìn thẳng vào mắt nàng, từng chữ lạnh lùng thốt ra:
"Ngươi không xứng.""Khúc Kỳ" hơi sững lại, sau đó khẽ thở dài, vẻ mặt đầy tiếc nuối:
"Không ăn ta à... Vậy thì mất vui rồi."Dứt lời, cô bất ngờ bóp nát một tấm phù chú giữa ngón tay, động tác nhẹ như không, miệng nở nụ cười ngọt ngào như kẹo đường:
"Tạm biệt nhé, mèo nhỏ."Phù chú vô căn cứ bốc cháy, hóa thành tro bụi giữa không trung. Thân ảnh "Khúc Kỳ" theo đó tiêu tán, dứt khoát không để lại dấu vết nào.Lại là truyền tống phù.Biểu cảm trên mặt Thịnh Tây Chúc trống rỗng đến đáng sợ. Một lúc sau, nàng cuối cùng cũng ngã ngồi xuống đất, cả người cuộn tròn, lặng lẽ rúc lại thành một khối.--Trên đỉnh núi cao chót vót, một lão thái thái tóc bạc phơ đang cầm lấy chiếc gương cổ, ánh mắt trầm tĩnh dõi theo mọi biến hóa trong gương.Đến khi màn kịch hạ xuống, bà khẽ thở dài một hơi:
"Không ngờ Thịnh Tây Chúc lại không ra tay ăn nàng."Tĩnh Thù đứng bên cạnh, mặt đầy nghi hoặc:
"Chưởng môn, vì sao không để Khúc Kỳ ở lại bên cạnh nàng ta? Đợi thời cơ thuận tiện, chẳng phải có thể tùy thời giết Thịnh Tây Chúc sao?"Thủ Nhất lắc đầu, động tác chậm rãi:
"Giờ phút này nếu giết thật Thịnh Tây Chúc, lại trái ngược với tiên đoán của Thiên Cơ kính. Thời khắc nàng phải chết... vẫn chưa tới."Bà vươn tay, nhẹ vuốt một vệt trên mặt kính. Tấm kính trong suốt lập tức hiện ra ba hàng chữ nhỏ lấp loáng như nước.Thủ Nhất thở dài:
"Trăm năm trước, trận chiến Tiên – Ma khiến Nhân Gian giới sinh linh đồ thán. Khi đó, Thiên Cơ kính đã tiên đoán rằng: chỉ có lấy kiếm cốt vô thượng rèn thành thần kiếm, mới có thể tiêu diệt Ma tộc.""Bởi vậy, ta lấy ra kiếm cốt của đồ đệ ta Thịnh Tây Chúc, rèn nên 'Mưa Đêm', thanh kiếm đệ nhất thiên hạ. Quả nhiên, lúc đó mới có thể đánh tan quân Ma."Bà dừng một chút, ánh mắt tối đi, rồi nói tiếp:
"Giờ linh mạch cạn kiệt, nếu không thuận theo tiên đoán thứ hai của Thiên Cơ kính, Nhân Gian giới một lần nữa sẽ rơi vào cảnh xác chất thành núi, máu chảy thành sông."Trên mặt kính lại lóe sáng, từng hàng chữ nhỏ thanh tuyển hiện lên:"Trăm năm sau, linh mạch suy kiệt, Yểm ảnh hoành hành. Phải hiến cực âm thể chất cho Yểm mạnh nhất, mới có thể nghịch thiên cứu giới."Thủ Nhất giọng trầm thấp, lộ ra một tia mỏi mệt:
"Vì cứu thương sinh, Khúc Kỳ nhất định phải bị Thịnh Tây Chúc cắn nuốt... Năm đó ta nhặt nàng về Vong Tích phong, chính là để nàng hấp dẫn Thịnh Tây Chúc."Bà cười nhàn nhạt, trong nụ cười mang theo một tia giễu cợt:
"Ai ngờ được hai đứa đồ đệ tốt của ta, lại sinh ra chân tình... Nếu không khiến các nàng hận nhau thấu xương, sao có thể hoàn thành tiên đoán này?"Đúng lúc này, một thân ảnh tinh tế bỗng hiện ra giữa không trung sau lưng họ.Hai người quay đầu nhìn lại, nữ tử kia chính là Khúc Kỳ, vừa được truyền tống về từ chỗ Thịnh Tây Chúc.Thủ Nhất bước lên, nhẹ vỗ vai nàng:
"Cực khổ rồi."Khúc Kỳ toàn thân run lên, đôi mắt dần dần lấy lại thần sắc.Cô mở to mắt, như muốn xé rách cả mi mắt mà trừng về phía lão thái tóc bạc trước mặt:
"Ngươi .."Thủ Nhất lắc đầu, không đợi cô nói hết, đưa tay điểm nhẹ một cái, lập tức khiến Khúc Kỳ đứng bất động tại chỗ. Một tiếng vỗ tay vang lên như sấm, nữ hài hai mắt tối sầm, ngã xuống đất bất tỉnh.Tĩnh Thù nhíu mày hỏi:
"Chưởng môn, tiếp theo nên làm gì?"Thủ Nhất bước đến gần, đưa tay điểm vào trán Khúc Kỳ một cái. Nhưng vừa chạm đến, sắc mặt bà lập tức trở nên cổ quái.Tĩnh Thù thấy thế liền khẩn trương:
"Xảy ra chuyện gì?"Thủ Nhất nhíu mày trầm giọng nói:
"Ta vốn định xóa bỏ ký ức của Khúc Kỳ về Thịnh Tây Chúc, nhưng không ngờ trí nhớ nàng đã bị hạ cấm chế từ trước. Ta dùng linh lực dò xét nhiều lần vẫn không thể phá được."Tĩnh Thù sững người:
"Không lẽ là do Thịnh Tây Chúc hạ?"Thủ Nhất lắc đầu, sắc mặt nghiêm nghị hẳn lên:
"Không phải. Cấm chế này không mang khí tức của Yểm, ngược lại... rất giống với hơi thở từ Thiên Cơ kính."Bà dừng lại, thu tay về:
"Thôi, tạm thời phong bế ký ức nàng trước. Sau này sẽ tính tiếp."Nói xong, ánh mắt liếc về góc núi nơi Quý Lĩnh đang núp:
"Đem sư tỷ ngươi chăm sóc cho tốt, đưa đến nơi Thịnh Tây Chúc tạm thời không thể tìm được.""Vâng..." Quý Lĩnh chắp tay, sau đó do dự một lát, cuối cùng vẫn cắn răng hỏi:
"Sư phụ... Người từng nói, chỉ cần thuận theo Thiên Cơ kính thì sư tỷ sẽ không bị tổn thương... Có thật vậy không?"Thủ Nhất nghe vậy, chỉ hơi mỉm cười, thong thả bước tới trước mặt hắn, đưa tay nắm lấy sợi bạch tuyến nơi đỉnh đầu Quý Lĩnh, nhẹ giọng mà cay nghiệt:
"Chỉ là một con khôi lỗi, bận tâm đến vậy làm gì? Ngươi thật sự coi mình là sư đệ của nàng sao?"Quý Lĩnh toàn thân run rẩy, trong đôi mắt dịu dàng thoáng hiện một tia hoảng hốt:
"Không... không phải..."Thủ Nhất buông tay, ánh mắt lạnh băng:
"Còn không mau cút đi."Quý Lĩnh cắn môi, hốc mắt đỏ bừng. Hắn cúi người ôm lấy Khúc Kỳ đang hôn mê, chậm rãi rời đi, bóng lưng khẽ run, lặng lẽ tan vào màn sương mù.
"Meo meo, chúng ta rốt cuộc định đi đâu vậy?"Thịnh Tây Chúc không quay đầu lại, chỉ lạnh nhạt đáp:
"Rời khỏi Nhân Gian giới."Khúc Kỳ trong lúc chạy vẫn cố nhìn quanh, giờ phút này dù có mơ hồ thế nào cũng nhận ra nơi này đã không phải chợ quỷ.Cô đã quay lại Nhân Gian giới. Nhưng vì sao? Vì sao tỉnh dậy lần này lại có cảm giác như đã bỏ lỡ mấy chương vậy?Nhớ đến hành vi cổ quái của Thủ Nhất lúc trước, Khúc Kỳ theo bản năng nghiêng người xích lại gần Thịnh Tây Chúc, giọng run run:
"Meo meo, vừa rồi ta thấy sư phụ ta cũng ở trên xe... Nàng nói ngươi sẽ tới tìm ta... Làm sao nàng biết?"Thịnh Tây Chúc ánh mắt thoáng trầm xuống.Trước đây nàng luôn cảm thấy trưởng lão kia có gì đó không đúng, rõ ràng chỉ là Đại Thừa kỳ, nhưng lại được các trưởng lão khác vô cùng kính trọng, hành vi thường ngày đều khiến người khó nắm bắt.Bây giờ ngẫm lại, những lần thiên vị Khúc Kỳ quá mức khi xưa... rất có thể đều là vì mục đích khác.Giọng Thịnh Tây Chúc lạnh lẽo:
"Về sau đừng tin sư phụ và sư đệ của ngươi nữa."Khúc Kỳ ngẩn người, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu:
"Được."Thịnh Tây Chúc nhìn nàng:
"Ngươi sao không hỏi lý do? Vừa nghe đã tin luôn?"Khúc Kỳ liếc nhìn nàng, mỉm cười nhẹ nhàng:
"Bởi vì ta biết ngươi tuyệt đối sẽ không hại ta."Meo bảo của cô đối xử với cô tốt như vậy, làm sao có thể lừa gạt?
Huống hồ, lời nói cuối cùng của Thủ Nhất trên xe cũng khiến Khúc Kỳ có một cảm giác bất an. Thế giới xuyên thư này, e rằng không đơn giản như cô từng nghĩ.Điều khiến cô càng lo sợ hơn là khi ở trên xe, cô từng bị người điều khiển thân thể, hoàn toàn mất đi quyền khống chế bản thân.Cô sợ một ngày nào đó, mình sẽ làm ra chuyện gì tổn thương người khác... mà chính mình lại không biết gì cả.Thịnh Tây Chúc liếc nhìn nàng, ánh mắt nhu hòa đi vài phần:
"Ừ."Khúc Kỳ lại nói:
"Nói đến mới nhớ, ta vừa rồi thấy một con quái vật đen sì to đùng... Nó giết sạch đám người bao vây xe ngựa, sau đó bỗng dưng biến mất luôn. Meo meo, ngươi lúc đó tới có thấy nó không? Có bị thương không?"Thịnh Tây Chúc im lặng một thoáng rồi lắc đầu:
"Không."Khúc Kỳ thở phào:
"Không có là tốt rồi! Vậy chúng ta chạy nhanh thêm chút nữa đi, tìm chỗ nào vắng vẻ ẩn thân, nhỡ đâu bị đuổi kịp thì hỏng mất.."Chưa dứt lời, một vật phá gió bay tới, "vút" một tiếng rơi xuống sát bên chân nàng.Khúc Kỳ vội cúi đầu nhìn là một mũi tên lông quạ, cắm sâu xuống đất chỉ cách bắp chân cô có vài tấc. Nếu lệch thêm chút nữa thôi, trúng chính là chân cô rồi!Khúc Kỳ: "..."Miệng quạ đen hôm nay chắc chắn là không thể mở nữa.Trên bầu trời, một tiếng hô vang như sấm sét truyền xuống, chấn động cả vùng đất:"Vấn Kiếm Tông phản đồ Khúc Kỳ, cấu kết tà vật, đào tẩu không chịu xét xử. Hôm nay tiên minh sẽ đích thân truy bắt ngươi, xử lý nghiêm khắc!"Khúc Kỳ lập tức trợn to hai mắt.Chỉ thấy nơi chân trời, hàng loạt bóng người cưỡi kiếm mà đến, từng đoàn từng đoàn đông nghịt, gần như che kín cả bầu trời.Toàn thân bọn họ mặc bạch y, mặt mày nghiêm nghị, ánh mắt nhìn xuống cô đầy uy áp.Khúc Kỳ vừa nhìn kỹ, lập tức toát mồ hôi lạnh, những người này phần lớn đều là Đại Thừa kỳ, người dẫn đầu thậm chí có khí tức Độ Kiếp kỳ!Với tu vi hiện tại của nàng, dù liều mạng cũng chưa chắc chống nổi một Đại Thừa kỳ, huống chi là mấy chục người...Đúng lúc đó, Thịnh Tây Chúc đưa tay ôm lấy eo nàng, giọng thấp dịu dàng mà kiên định:
"Đừng sợ. Đi."Chân nàng điểm đất, mang theo Khúc Kỳ nhẹ nhàng lướt đi. Bóng áo tung bay, động tác linh hoạt như dã miêu, thành thạo né tránh từng đợt tên bắn vùn vụt sau lưng.Vô số mũi tên sắc bén xé gió lao tới, vụt qua bên người hai người, cắm sâu vào lòng đất khô cằn, bụi mù tung lên từng đợt.Khúc Kỳ nuốt nước bọt đánh "ực" một cái.... Ghê thật, nếu toàn bộ tên kia đồng loạt bắn trúng, chắc hai người nàng có thể bị xuyên thành tổ ong vò vẽ!May mà bọn họ tuy đông nhưng lại vô dụng. Trên trời nhìn xuống, tuy khí thế ngất trời, nhưng bắn thì chẳng trúng cái nào, ngay cả một con mèo nhỏ như meo meo cũng có thể ung dung né tránh như thế, đúng là một lũ "chỉ số hình thể" thua xa Biên đại sư!Cô hai mắt lấp lánh, quay sang nhìn mèo chủ tử bên cạnh, tràn đầy sùng bái:
"Meo meo, ngươi thật lợi hại!"Thịnh Tây Chúc khẽ liếc nhìn nàng, vẻ mặt không đổi, nhưng lại lặng lẽ đưa tay ôm chặt nữ hài vào lòng, vững vàng che chắn sau lưng. Khóe môi nàng hơi cong, như có như không nhếch lên một tia ý cười.Cầm đầu tu sĩ thấy hai người bọn họ lông tóc vô thương, sắc mặt lập tức trầm xuống.Hắn vốn muốn bắt sống, nhưng không ngờ nữ nhân Yểm này lại thoải mái đến vậy, nhẹ nhàng né được toàn bộ công kích, bọn họ bắn cả trăm mũi tên mà ngay cả vạt áo cũng không chạm vào được.Nhục nhã!Tu sĩ kia lạnh giọng ra lệnh:
"Đuổi theo, tận lực không hạ tử thủ. Bắt sống!"Phía sau đồng loạt vang lên tiếng đáp:
"Tuân lệnh!"Lũ tu sĩ lập tức tăng tốc. Phi kiếm dưới chân rạch xuyên qua mây mù như tia sét, hóa thành muôn vạn vệt sáng xé rách màn đêm, tựa như sao băng dày đặc đổ xuống, vây thẳng hai người Khúc Kỳ và Thịnh Tây Chúc!Ánh mắt Thịnh Tây Chúc lạnh đi, đưa tay kéo Khúc Kỳ ra sau lưng, chắn chắn trước mặt nàng.Nếu một mình, nàng hoàn toàn có thể dùng tốc độ thoát khỏi đám truy binh này dễ như trở bàn tay. Nhưng nếu vậy, nàng cũng sẽ phải để lộ toàn bộ thực lực và cả thân phận trước mặt Khúc Kỳ.Một thoáng do dự vụt qua đáy mắt.Mà lúc này, đám tu sĩ kia đã bao vây các nàng tầng tầng lớp lớp, như những bức tường đồng vách sắt siết lại không kẽ hở.Tên tu sĩ cầm đầu rẽ đám người, chậm rãi tiến lên, ánh mắt trầm lạnh quét qua hai người. Hắn nghiêm giọng quát:
"Phản đồ, khuyên hai người các ngươi sớm đầu hàng, đừng để đến bước đường cùng!"Khúc Kỳ nghe vậy, chậm rãi từ sau lưng Thịnh Tây Chúc bước ra, giọng cô nhẹ nhàng mà rõ ràng vang lên giữa không gian căng thẳng:
"Ta làm việc trước nay không thẹn với lòng, sao lại bị gọi là phản đồ? Chỉ dựa vào một câu của ngươi, liền có thể định tội chúng ta?"Tên tu sĩ kia giận dữ quát:
"Ngươi... Ngươi rõ ràng biết nhân tộc và ma tộc từ xưa nước lửa không dung, lại còn dám ngấm ngầm cấu kết với tà vật! Ngươi rốt cuộc có âm mưu gì? Ngươi xứng đáng với những người vô tội đã chết dưới tay ma vật sao?!"Khúc Kỳ ánh mắt bình tĩnh, ngữ khí không hề dao động:
"Ma tộc chưa chắc toàn là ác, nhân tộc cũng chưa chắc đều là thiện. Chẳng qua chỉ khác lập trường mà thôi. Hà tất phải vơ đũa cả nắm?"Tu sĩ cười lạnh một tiếng:
"Ngươi mở miệng là bênh vực Ma tộc, thật là ngu xuẩn đến cực điểm!"Khúc Kỳ hừ lạnh:
"Ta không thiên vị bất kỳ chủng tộc nào, cũng chẳng quan tâm giữa hai tộc có bao nhiêu ân oán sâu nặng. Ta chưa từng ra tay giết người, ta chỉ muốn cùng bằng hữu sống một cuộc đời tự do, phóng túng, như vậy thì có gì sai?"Tu sĩ đối diện siết chặt song quyền, sắc mặt càng lúc càng giận dữ. Trên trán hắn từng sợi gân xanh nổi rõ, run rẩy như sắp nổ tung.Hắn cao giọng quát lớn:
"Cho dù ngươi chưa từng giết người, nhưng Yểm ở sau lưng ngươi đã lạm sát hàng vạn tu sĩ vô tội! Nàng chính là tai họa hủy diệt Nhân Gian giới! Ngay cả như thế, ngươi vẫn nguyện ý cùng nàng đồng hành? Không sợ đồng lõa theo tà?"... Yểm ở sau lưng ta?Khúc Kỳ khựng lại, hơi ngẩng đầu lên nhìn về phía sau.Đập vào mắt cô là đôi con ngươi u ám của Thịnh Tây Chúc, sâu không thấy đáy. Khúc Kỳ ngẩn người, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu, thành thật nói:
"Ngươi nhầm rồi. Nàng không phải Yểm gì cả, chỉ là một con mèo nhỏ thôi."Meo meo yếu ớt đáng yêu như vậy, làm sao có thể là Yểm mà họ đang nói đến?Không thể nào! Nhất định là bọn họ đang cố tình ly gián!Tu sĩ cười phá lên, tiếng cười vang vọng giữa màn đêm:
"Mèo con?! Ngươi còn muốn tiếp tục giả ngây giả dại đến bao giờ? Ngươi đúng là không cứu nổi!"Sau lưng hắn, đám tu sĩ áo trắng đồng loạt tiến lên, kiếm khí sắc lạnh đồng loạt chỉ về phía hai người. Từng mũi kiếm lóe sáng hàn quang trong ánh trăng, tạo nên một áp lực nặng nề như sấm chớp sắp giáng xuống.Khúc Kỳ siết chặt nắm tay.Cô biết, bản thân chẳng có phần thắng nào trong cuộc chiến này nhưng chỉ cần còn một chút hy vọng, cô nhất định phải giữ lại một điều quan trọng nhất:Bảo vệ người mình yêu.Cô nhắm mắt, hạ giọng thì thầm với người sau lưng:
"Meo meo, ngươi phải biến thành mèo."Thịnh Tây Chúc khựng lại, trầm giọng hỏi:
"... Vì sao?"Khúc Kỳ nắm chặt lấy tay nàng, thấp giọng thúc giục, giọng nói gấp gáp như sắp rơi nước mắt:
"Đừng hỏi. Mau biến thành mèo!"Một lát yên lặng.Sau cùng, Thịnh Tây Chúc hóa thành một con mèo đen tuyền, nhẹ nhàng nhảy vào lòng Khúc Kỳ.Ngay sau đó,Khúc Kỳ ôm chặt mèo con, hai tay nâng cao quá đầu, tận lực dùng hết toàn bộ sức lực ném mạnh về phía trước!"Đi mau!"Một đường vòng cung xinh đẹp xé gió lao ra khỏi vòng vây. Mèo đen vững vàng rơi xuống mặt đất, bốn chân tiếp đất nhẹ nhàng. Đôi mắt vàng kim tròn xoe kinh ngạc trừng lớn, nhìn về phía sau.Giữa hàng ngũ tu sĩ dày đặc, một giọng hét cuồng loạn vang lên:
"Meo meo, ngươi chạy mau! Ở đây có ta giữ lại!"Tình thế diễn ra quá nhanh, đến cả những tu sĩ cũng không kịp phản ứng, chỉ có con mèo đen xuyên qua một khe hở nhỏ giữa trận pháp mà thoát thân.Mèo đen quay đầu nhìn lại, thấy bóng dáng mảnh khảnh của nữ hài, cô độc đứng giữa vòng vây như bị nuốt chửng bởi biển người.Bóng lưng ấy tuy nhỏ bé, nhưng trong mắt Thịnh Tây Chúc lại chói sáng vô cùng. Cô như một vệt sáng cuối cùng giữa màn đêm u tối vô biên chói mắt, kiên cường, khiến người không thể dời mắt.Khúc Kỳ từ từ siết chặt chuôi mê hoặc bên hông. Ánh mắt cô không hề hoảng sợ, chỉ có một loại bình thản lạ thường và một niềm quyết tâm chưa từng có.Bởi vì trong tim nàng, người cô yêu quan trọng hơn cả mạng sống.Các tu sĩ sắc mặt lạnh lùng, linh áp hùng hậu như núi lở, từ thổ địa phía trên tràn xuống, phủ kín cả không gian. Bọn họ lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, không chút lưu tình vung kiếm thẳng vào giữa đám người nữ hài. Đao quang kiếm ảnh đan xen, máu tươi trong nháy mắt hóa thành mưa, cuồng loạn tung tóe khắp bốn phương tám hướng.Khúc Kỳ miễn cưỡng đánh lui mấy tên tu sĩ đầu tiên, nhưng cuối cùng vẫn là sức cùng lực kiệt, địch không lại số đông. Hàng trăm, hàng ngàn luồng kiếm khí lạnh lẽo như băng xuyên thấu thân thể cô trong khoảnh khắc. Trên làn da trắng mịn, từng mảng huyết sắc trào ra như cánh hoa tan nở.Thân ảnh mảnh mai chấn động rồi ngã xuống, như thể vừa cắt đứt mọi liên hệ với trần gian. Mèo đen tròn mắt, đồng tử co rút kịch liệt.Trong dự cảm đau đớn dữ dội truyền đến, Khúc Kỳ nửa khép hai mắt, thân thể bê bết máu đổ rạp xuống nền đất lạnh lẽo. Trước mắt cô mờ mịt, cảnh vật vỡ vụn thành từng mảnh ánh sáng lấp loáng. Đau quá.Nữ hài khẽ thì thào, thanh âm như gió thoảng qua tai:
"Đặc meo, ta quả nhiên chống không nổi bao lâu..."Nhưng chỉ cần có thể giúp Meo Meo thoát thân, cô coi như... đã hoàn thành nhiệm vụ.Một đạo kiếm minh bén nhọn xẹt ngang bên tai, mang theo sát khí lạnh lẽo. Khúc Kỳ chậm rãi nhắm mắt, chuẩn bị đón lấy kết cục cuối cùng.Bỗng nhiên,..
Không gian lặng đi như chưa từng có tiếng gió.
Lạnh như băng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt qua gương mặt nàng, sau đó kéo cô vào một vòng ôm trầm tĩnh."... Ngươi thật ngốc."Mùi hương quen thuộc như tuyết đầu mùa len lỏi vào hơi thở. Khúc Kỳ khẽ thở ra, mơ hồ lẩm bẩm:
"Ta đây là... tiến vào đèn kéo quân sao..."Cô cố mở mắt, tầm nhìn mông lung như sương mù, chỉ thấy đôi con ngươi vàng óng nhàn nhạt phát sáng."Meo Meo... Ta đã bảo ngươi đi mà..."Ngón tay lạnh lẽo của nữ nhân khẽ đặt lên môi nàng, lắc đầu ra hiệu đừng nói gì. Trong đôi mắt lạnh lùng kia, rõ ràng có ánh lệ lấp lánh.Từ sau lưng nữ nhân, những móng nhọn đen nhánh từ từ hiện ra, giang rộng như cánh xương dữ tợn. Trong khoảnh khắc, chúng khép lại, bao bọc cả hai vào trong bóng tối tĩnh mịch.Từ chốn sâu nhất của bóng tối, hàng trăm xúc tu ngoằn ngoèo nhô ra, uốn éo như sinh vật có tri giác. Trong chớp mắt, chúng xuyên thủng trái tim vô số tu sĩ.Chuyện xảy ra quá bất ngờ khiến trong đám đông vang lên mấy tiếng thét xé gan rách ruột.Chỉ một giây sau ,
Âm thanh sền sệch vang lên. Từng xúc tu vô tình nghiền nát đầu những kẻ xấu số. Máu thịt văng tung tóe như mưa máu giữa cơn ác mộng.Những tu sĩ còn sống sót lảo đảo thụt lùi, sắc mặt tái mét như gặp quỷ thần.Yểm - một cái tên khiến người ta sợ hãi đến tột cùng, như quái vật bước ra từ bóng tối sâu thẳm nhất của thế gian. Khi không còn ràng buộc nào giam giữ nó, thứ tồn tại kia tựa như thịnh nộ của trời đất bộc phát, không ai có thể cản nổi.Nó như đã giận dữ đến cực điểm. Những xúc tu tăm tối cuồng loạn vũ động, tần suất công kích càng lúc càng dày đặc, sắc bén không thể ngăn cản. Một khắc trước vẫn còn là biển người hùng hậu, giờ phút này chỉ còn sót lại một vùng núi thây biển máu.Máu tươi tuôn trào như một con trường hà vô tận, chậm rãi thấm đẫm mảnh đất dưới chân. Khắp nơi là sắc đỏ nồng nặc, như địa ngục vừa mở cổng.Một tu sĩ Độ Kiếp kỳ bị thương nặng, hai mắt đỏ ngầu, tròng mắt muốn rách toạc ra. Trước mặt hắn là cảnh tượng không thể dùng lời diễn tả một con quái vật khổng lồ, như vực sâu biết thở, đang điên cuồng giết chóc.Hắn rốt cuộc không thể kháng cự, run rẩy quỳ rạp trên mặt đất, rơi vào cơn cuồng loạn tuyệt vọng.Những xúc tu đen nhánh kia giống như vô hạn vô biên. Dù có bị chém đứt bao nhiêu lần, chúng vẫn ngay lập tức sinh trưởng trở lại, phân liệt, tái sinh, tiếp tục phát động công kích. Năng lực phục hồi mạnh mẽ đến mức không thể tưởng tượng nổi, vượt ngoài lý giải của nhân loại.Đây không phải là một trận chiến. Đây là một chiều tàn sát.Vòng bóng tối bao trùm lấy Khúc Kỳ, tách cô khỏi toàn bộ máu tanh bên ngoài. Ngoại trừ đôi mắt dịu dàng của nữ nhân kia, cô không thấy gì cả.Vết thương nơi thân thể dường như được tưới lên một thứ dịch thể nào đó, đau đớn bắt đầu dần tan biến. Mơ hồ trong ý thức, cô vẫn có thể nghe thấy bên ngoài từng tiếng hét thảm đứt ruột, cùng những âm thanh nhớp nháp ghê rợn vang vọng.Không rõ thời gian trôi qua bao lâu...
Cho đến khi mọi thứ yên tĩnh trở lại.Móng vuốt đen nhánh dần hé mở. Ánh trăng lạnh lẽo chiếu rọi xuống mặt đất ngập tràn máu tươi, soi rõ vô số thi thể chồng chất quanh họ.Khúc Kỳ khẽ chớp mắt, rồi chậm rãi mở ra đôi mắt đã mỏi mệt.Tầm nhìn rõ ràng dần lên, cô thấy bản thân đang được Boss meo ôm chặt vào lòng. Trong không khí, mùi máu nồng nặc như muốn nghẹt thở, nhưng nơi lòng ngực kia, cô chỉ cảm nhận được hơi ấm.Khúc Kỳ mím môi, khẽ nháy mắt một cái, nhẹ giọng hỏi:
"Ngươi... là Thịnh Tây Chúc, đúng không?"Thịnh Tây Chúc cụp mắt, đầu ngón tay khẽ vuốt lên gò má nàng, âm thanh mang theo chút áy náy không dễ phát hiện:
"... Thật xin lỗi. Ta đã lừa ngươi."Hơi thở của Khúc Kỳ khựng lại. Vành mắt bỗng dưng đỏ hoe.Thì ra... Meo Meo thật sự là Yểm.
Thì ra con mèo nhỏ sống cùng mình, ngoan ngoãn dựa sát trong lòng mỗi đêm... từ đầu đã là ngụy trang.Thịnh Tây Chúc thoáng hoảng loạn, ánh mắt lướt qua một tia bối rối khó nắm bắt:
"Đừng sợ. Ta sẽ không làm hại ngươi."Khúc Kỳ trầm mặc thật lâu. Một lát sau, thanh âm khàn khàn, nghèn nghẹn bật ra từ cổ họng:
"Ta biết."Mèo con là giả.
Nhưng tình cảm phát sinh trong những ngày tháng ở chung... lại chưa từng là giả dối.Trong vòng tay ấm áp của nỗi sợ lớn nhất trong lòng, cô không hề có ý định phản kháng hay né tránh.
Meo Meo là ai, có lẽ đối với cô mà nói, từ lâu đã không còn quá quan trọng.Cho dù nàng là Thịnh Tây Chúc, Yểm trong truyền thuyết lạm sát vô số, hay chỉ là một con mèo nhỏ mềm mại bên gối.
Khúc Kỳ vẫn nguyện ý nghe theo trái tim mình.Cô nâng cánh tay đầy vết thương, chạm nhẹ vào chóp mũi của Thịnh Tây Chúc. Đôi mắt hồ ly tràn đầy ánh lệ, long lanh đến đáng thương."... Bất luận ngươi là ai... Ta vẫn là thích ngươi."Thịnh Tây Chúc khựng lại một chút, chậm rãi siết chặt cánh tay.Giữa khung cảnh núi thây biển máu, nữ nhân phía sau mạnh mẽ ôm chặt lấy nàng, như thể muốn hòa tan cô vào chính thân thể mình.Khúc Kỳ định mở miệng, nhưng trong đầu lại lướt qua một thanh âm cực nhỏ, mơ hồ như đang kéo giật từng sợi thần kinh trong nàng.Ánh mắt cô chợt tối sầm, không khống chế được mà thả tay xuống.Khi lấy lại tinh thần, bàn tay cô đã đặt trên chuôi kiếm bên chân, đang chậm rãi nâng lên nhắm thẳng về phía nữ nhân sau lưng.Khúc Kỳ biến sắc, vội vươn tay còn lại đẩy mạnh Thịnh Tây Chúc ra, cả người lảo đảo ngã nhào xuống đất.Thịnh Tây Chúc tròng mắt run rẩy, hoảng hốt hỏi:
"Ngươi sao vậy?"Khúc Kỳ khó khăn hé miệng:
"Ta bị..."Ta... giống như đang bị ai đó khống chế!Nhưng tay cô lại lần nữa siết chặt thanh Mê Hoặc, lưỡi kiếm sắc lạnh hướng thẳng vào Thịnh Tây Chúc.Trong đầu, âm thanh kia không ngừng vang lên, điều khiển từng động tác của cô như thể cô chỉ là một con rối bị nắm chặt dây điều khiển. Khúc Kỳ, bất lực, lao đến vung kiếm về phía nữ nhân trước mặt!Đúng lúc đó, cô hung hăng cắn mạnh đầu lưỡi. Một tia đau đớn dữ dội lướt qua, giúp cô trong thoáng chốc giành lại thanh tỉnh.Trong cơn hoảng loạn, cô dùng tay còn lại siết chặt lấy mũi kiếm, dùng toàn lực níu giữ."Roẹt!" Mũi kiếm sắc bén cắt toạc lòng bàn tay nàng, da thịt toác ra, máu tuôn như suối, loang đỏ cả tay.Mê Hoặc là thần binh sắc bén không thể ngăn cản, kiếm khí băng hàn xuyên thấu tận xương, khiến cả người Khúc Kỳ đổ mồ hôi lạnh như tắm.Như thể không tin cô có thể thoát khỏi sự khống chế, thanh âm trong đầu càng thêm hỗn loạn, vang dội như thiên la địa võng đè nặng tâm trí nàng.Khúc Kỳ nghiến chặt môi, tay trái dốc toàn bộ sức lực giữ chặt thanh kiếm. Đau đớn từ lòng bàn tay lan rộng khắp toàn thân. Cuối cùng, cô xoay người, giật mạnh tay kia ra sau, hất văng thanh kiếm.Mê Hoặc bay ra thật xa, phát ra tiếng "tranh tranh" sắc lạnh, rồi rơi phập xuống mặt đất.Khúc Kỳ gục đầu, cả người run rẩy, vô lực ngồi bệt xuống đất, không nhúc nhích.Âm thanh ong ong vang vọng trong đầu, cô thở dốc, hai mắt nhắm nghiền.Thịnh Tây Chúc bỗng dưng bật người đứng dậy, siết chặt lấy vai Khúc Kỳ."Khúc Kỳ" từ từ ngẩng đầu lên, đáy mắt chỉ còn một màu đen thăm thẳm.Cô không bị khống chế đẩy Thịnh Tây Chúc ra, lạnh lùng nói:
"Đừng lại gần."Thịnh Tây Chúc bối rối, giơ hai tay lơ lửng giữa không trung, đôi mắt tràn ngập nghi hoặc.
"Khúc Kỳ" ánh mắt băng lạnh:
"Đừng đến gần ta."Thịnh Tây Chúc lắp bắp, run giọng hỏi:
"Ngươi... rốt cuộc làm sao vậy?""Khúc Kỳ" sắc mặt không chút biểu cảm:
"Ta không muốn dính dáng gì đến ngươi nữa. Cầu xin ngươi... buông tha cho ta đi."Thịnh Tây Chúc trừng lớn hai mắt.Nàng nhìn bàn tay trái Khúc Kỳ máu me đầm đìa, nghẹn ngào:
"Ít nhất... để ta giúp ngươi xử lý vết thương..."Nhưng "Khúc Kỳ" lại không bị khống chế bật ra một câu:"Không cần. Một quái vật như ngươi, kẻ tùy tiện sát hại người vô tội... ai sẽ tin tưởng ngươi được chứ?"Khúc Kỳ trong lòng gào lên: Không phải! Không phải như vậy!
Ta chưa từng nghĩ như thế!
Là ai đã cướp đi miệng ta, đang thao túng ta nói những lời này?!Thịnh Tây Chúc như rơi vào hầm băng, không tin nổi, khẽ lắc đầu:
"... Ngươi... ngươi đang nói đùa, đúng không?""Khúc Kỳ" nhếch môi cười:
"Đùa? Ngươi sẽ không thật sự nghĩ ta thích ngươi đấy chứ?""Ngay từ đầu ta đã biết ngươi là ai rồi. Ta chỉ lợi dụng ngươi để tăng tu vi mà thôi. Nhìn ngươi giả làm mèo, lấy lòng ta một cách đáng thương như thế... thật buồn cười."Thịnh Tây Chúc như ngừng thở.
Cô khẽ lắc đầu, thì thầm:
"... Không. Ngươi đang gạt ta...""Khúc Kỳ" lạnh lùng cười:
"Đừng tự lừa mình dối người. Một quái vật như ngươi, vốn không xứng có được tình yêu."Thịnh Tây Chúc nhìn chằm chằm vào mặt Khúc Kỳ, cố tìm một dấu hiệu nào đó cho thấy cô đang nói dối.
Nhưng không hề có. Không một chút sơ hở nào.Một tia Yểm khí chầm chậm chui vào trán Khúc Kỳ, dò xét khắp cơ thể nàng.
Nhưng nó không phát hiện được gì. Mọi thứ đều vô cùng bình thường.
Tựa như... cô thực sự không hề nói dối.Ánh sáng trong mắt Thịnh Tây Chúc từng chút... từng chút... vụt tắt."... Ngươi gạt ta."
"Ngươi từng nói... chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau...""Khúc Kỳ" vô thức cất lời:
"Ta nói thích ngươi, chẳng qua là tiện miệng buột ra thôi. Ngươi mà cũng tin à?""Ta đối với ngươi, từ đầu đến cuối... chỉ là lợi dụng. Chưa từng có chân tâm."
"Giống như ngươi, ngay từ đầu cũng chỉ lợi dụng ta, chẳng phải sao?"Ý thức tỉnh táo của Khúc Kỳ như bị nhốt kín trong thân thể mình, chỉ có thể trơ mắt nhìn một kẻ nào đó mượn tiếng cô để nói ra những lời tàn nhẫn, lạnh lùng.Không!
Sao ta có thể nói với mèo chủ tử những lời đó?!
Meo Bảo, ngươi đừng tin! Ngươi tuyệt đối đừng tin nàng!!Thịnh Tây Chúc đột ngột kéo Khúc Kỳ vào lòng, giữ chặt vai nàng. Ngón tay nàng siết đến trắng bệch."... Vậy lần ngươi cứu ta khi nãy," nàng khẽ hỏi, giọng run run, "cũng chỉ vì lợi dụng sao?""Khúc Kỳ" mím môi, bình tĩnh đáp:
"Đúng vậy. Ta biết ngươi sẽ ra tay cứu ta. Ta chỉ đang lợi dụng điều đó."Không phải!
Ta chỉ là muốn cứu ngươi thôi..."... Vậy những gì ngươi làm vì ta, đều chỉ là vì lợi dụng?""Đúng." cô không chút do dự.Không phải! Toàn bộ đều là chân tâm của ta! Là thật lòng!Thịnh Tây Chúc cười, nụ cười vẫn dịu dàng, nhưng bi thương đến tận cùng:
"Ngươi đang gạt ta."Từng mảnh ký ức ùa về như sóng trào.Khúc Kỳ từng nhìn nàng bằng ánh mắt ngập tràn yêu thương. Các nàng từng hứa hẹn sẽ cùng nhau đến Nguyệt Đảo ẩn cư. Các nàng từng mơ về một tương lai dài lâu, yên ổn, bên nhau...Làm sao tất cả chỉ là lợi dụng?Nhưng từng lời cay nghiệt vừa rồi của "Khúc Kỳ", như từng nhát dao cắt vào mỗi đoạn hồi ức, tàn nhẫn chà đạp từng giọt chân tình nàng từng trao đi.Khúc Kỳ muốn vươn tay ôm lấy Thịnh Tây Chúc nhưng thân thể lại không nghe theo. Cánh tay đẫm máu kia không bị khống chế, lại một lần nữa đẩy mạnh nữ nhân trước mặt ra xa.Thịnh Tây Chúc khẽ run bờ môi.Trong mắt nàng, ánh sáng cuối cùng cũng tan biến.Trái tim từng rực cháy vì yêu thương... giờ lạnh lẽo như mặt băng.Thì ra thích, và chân tâm, tất cả đều là giả.Nữ nhân chậm rãi ngẩng đầu. Màu vàng chói lòa len lỏi nơi hốc mắt, từng giọt... từng giọt... trượt xuống gò má.Im lặng.Rên rỉ.Đó không phải nước mắt. Đó là máu của Yểm.Khúc Kỳ run lên dữ dội.Không...Thịnh Tây Chúc từng kiêu ngạo đến mức không gì có thể quật ngã. Dù bị móc đan mổ xương, nàng vẫn cắn răng chịu đựng không một lời kêu ca.
Từng lần biến thành mèo con nũng nịu, ấm áp mà ôn nhu.
Thế mà giờ đây, lại vì Khúc Kỳ, vì những lời dối trá không thuộc về nàng... rơi xuống huyết lệ.Tất cả... đều là vì nàng.Ngay khoảnh khắc đó, Khúc Kỳ gần như đau đến nghẹt thở.Thịnh Tây Chúc nhìn nàng. Đáy mắt tối sẫm, như vực sâu không đáy.Nàng đột nhiên đưa tay, bóp chặt lấy cổ "Khúc Kỳ"."Khúc Kỳ" cười rực rỡ, cổ họng khản đặc:
"Thế nào? Ngươi muốn giết ta sao?"Thịnh Tây Chúc mặt không đổi sắc, ánh mắt như hóa đá.Tay nàng siết chặt từng chút một."Khúc Kỳ" mặt dần biến sắc, sắc mặt xanh xao, hô hấp khó khăn, hai mắt mờ đi.Khi cô nghĩ mình sắp bị bóp chết, Thịnh Tây Chúc bỗng nhiên buông tay."Khúc Kỳ" chật vật ngã gục xuống đất. Phía trên, giọng nói của nữ nhân lạnh đến tê tim:
"Ta sẽ không giết ngươi.""... Nhưng ta cũng sẽ không buông tha cho ngươi.""Vậy..." Khúc Kỳ" nở nụ cười chua chát – "ngươi giết ta còn hơn."Ánh mắt Thịnh Tây Chúc chậm rãi rời khỏi người nàng, xúc tu bất chợt quấn lấy tứ chi nữ hài, mạnh mẽ kéo cô về phía trước.Nàng cúi người, bóp chặt cằm "Khúc Kỳ", lực tay gần như muốn nghiền nát chiếc cằm mảnh khảnh ấy:
"Ta sẽ không để ngươi chết một cách đơn giản như vậy đâu.""Khúc Kỳ" che lấy yết hầu, đôi mắt hồ ly cong cong lóe lên một tia yêu dị, như có như không dụ hoặc:
"Vậy ngươi ăn ta đi? Ta là cực âm thể chất, nuốt ta vào chẳng phải có thể giúp ngươi tăng nhanh cảnh giới sao?"Thịnh Tây Chúc nhìn thẳng vào mắt nàng, từng chữ lạnh lùng thốt ra:
"Ngươi không xứng.""Khúc Kỳ" hơi sững lại, sau đó khẽ thở dài, vẻ mặt đầy tiếc nuối:
"Không ăn ta à... Vậy thì mất vui rồi."Dứt lời, cô bất ngờ bóp nát một tấm phù chú giữa ngón tay, động tác nhẹ như không, miệng nở nụ cười ngọt ngào như kẹo đường:
"Tạm biệt nhé, mèo nhỏ."Phù chú vô căn cứ bốc cháy, hóa thành tro bụi giữa không trung. Thân ảnh "Khúc Kỳ" theo đó tiêu tán, dứt khoát không để lại dấu vết nào.Lại là truyền tống phù.Biểu cảm trên mặt Thịnh Tây Chúc trống rỗng đến đáng sợ. Một lúc sau, nàng cuối cùng cũng ngã ngồi xuống đất, cả người cuộn tròn, lặng lẽ rúc lại thành một khối.--Trên đỉnh núi cao chót vót, một lão thái thái tóc bạc phơ đang cầm lấy chiếc gương cổ, ánh mắt trầm tĩnh dõi theo mọi biến hóa trong gương.Đến khi màn kịch hạ xuống, bà khẽ thở dài một hơi:
"Không ngờ Thịnh Tây Chúc lại không ra tay ăn nàng."Tĩnh Thù đứng bên cạnh, mặt đầy nghi hoặc:
"Chưởng môn, vì sao không để Khúc Kỳ ở lại bên cạnh nàng ta? Đợi thời cơ thuận tiện, chẳng phải có thể tùy thời giết Thịnh Tây Chúc sao?"Thủ Nhất lắc đầu, động tác chậm rãi:
"Giờ phút này nếu giết thật Thịnh Tây Chúc, lại trái ngược với tiên đoán của Thiên Cơ kính. Thời khắc nàng phải chết... vẫn chưa tới."Bà vươn tay, nhẹ vuốt một vệt trên mặt kính. Tấm kính trong suốt lập tức hiện ra ba hàng chữ nhỏ lấp loáng như nước.Thủ Nhất thở dài:
"Trăm năm trước, trận chiến Tiên – Ma khiến Nhân Gian giới sinh linh đồ thán. Khi đó, Thiên Cơ kính đã tiên đoán rằng: chỉ có lấy kiếm cốt vô thượng rèn thành thần kiếm, mới có thể tiêu diệt Ma tộc.""Bởi vậy, ta lấy ra kiếm cốt của đồ đệ ta Thịnh Tây Chúc, rèn nên 'Mưa Đêm', thanh kiếm đệ nhất thiên hạ. Quả nhiên, lúc đó mới có thể đánh tan quân Ma."Bà dừng một chút, ánh mắt tối đi, rồi nói tiếp:
"Giờ linh mạch cạn kiệt, nếu không thuận theo tiên đoán thứ hai của Thiên Cơ kính, Nhân Gian giới một lần nữa sẽ rơi vào cảnh xác chất thành núi, máu chảy thành sông."Trên mặt kính lại lóe sáng, từng hàng chữ nhỏ thanh tuyển hiện lên:"Trăm năm sau, linh mạch suy kiệt, Yểm ảnh hoành hành. Phải hiến cực âm thể chất cho Yểm mạnh nhất, mới có thể nghịch thiên cứu giới."Thủ Nhất giọng trầm thấp, lộ ra một tia mỏi mệt:
"Vì cứu thương sinh, Khúc Kỳ nhất định phải bị Thịnh Tây Chúc cắn nuốt... Năm đó ta nhặt nàng về Vong Tích phong, chính là để nàng hấp dẫn Thịnh Tây Chúc."Bà cười nhàn nhạt, trong nụ cười mang theo một tia giễu cợt:
"Ai ngờ được hai đứa đồ đệ tốt của ta, lại sinh ra chân tình... Nếu không khiến các nàng hận nhau thấu xương, sao có thể hoàn thành tiên đoán này?"Đúng lúc này, một thân ảnh tinh tế bỗng hiện ra giữa không trung sau lưng họ.Hai người quay đầu nhìn lại, nữ tử kia chính là Khúc Kỳ, vừa được truyền tống về từ chỗ Thịnh Tây Chúc.Thủ Nhất bước lên, nhẹ vỗ vai nàng:
"Cực khổ rồi."Khúc Kỳ toàn thân run lên, đôi mắt dần dần lấy lại thần sắc.Cô mở to mắt, như muốn xé rách cả mi mắt mà trừng về phía lão thái tóc bạc trước mặt:
"Ngươi .."Thủ Nhất lắc đầu, không đợi cô nói hết, đưa tay điểm nhẹ một cái, lập tức khiến Khúc Kỳ đứng bất động tại chỗ. Một tiếng vỗ tay vang lên như sấm, nữ hài hai mắt tối sầm, ngã xuống đất bất tỉnh.Tĩnh Thù nhíu mày hỏi:
"Chưởng môn, tiếp theo nên làm gì?"Thủ Nhất bước đến gần, đưa tay điểm vào trán Khúc Kỳ một cái. Nhưng vừa chạm đến, sắc mặt bà lập tức trở nên cổ quái.Tĩnh Thù thấy thế liền khẩn trương:
"Xảy ra chuyện gì?"Thủ Nhất nhíu mày trầm giọng nói:
"Ta vốn định xóa bỏ ký ức của Khúc Kỳ về Thịnh Tây Chúc, nhưng không ngờ trí nhớ nàng đã bị hạ cấm chế từ trước. Ta dùng linh lực dò xét nhiều lần vẫn không thể phá được."Tĩnh Thù sững người:
"Không lẽ là do Thịnh Tây Chúc hạ?"Thủ Nhất lắc đầu, sắc mặt nghiêm nghị hẳn lên:
"Không phải. Cấm chế này không mang khí tức của Yểm, ngược lại... rất giống với hơi thở từ Thiên Cơ kính."Bà dừng lại, thu tay về:
"Thôi, tạm thời phong bế ký ức nàng trước. Sau này sẽ tính tiếp."Nói xong, ánh mắt liếc về góc núi nơi Quý Lĩnh đang núp:
"Đem sư tỷ ngươi chăm sóc cho tốt, đưa đến nơi Thịnh Tây Chúc tạm thời không thể tìm được.""Vâng..." Quý Lĩnh chắp tay, sau đó do dự một lát, cuối cùng vẫn cắn răng hỏi:
"Sư phụ... Người từng nói, chỉ cần thuận theo Thiên Cơ kính thì sư tỷ sẽ không bị tổn thương... Có thật vậy không?"Thủ Nhất nghe vậy, chỉ hơi mỉm cười, thong thả bước tới trước mặt hắn, đưa tay nắm lấy sợi bạch tuyến nơi đỉnh đầu Quý Lĩnh, nhẹ giọng mà cay nghiệt:
"Chỉ là một con khôi lỗi, bận tâm đến vậy làm gì? Ngươi thật sự coi mình là sư đệ của nàng sao?"Quý Lĩnh toàn thân run rẩy, trong đôi mắt dịu dàng thoáng hiện một tia hoảng hốt:
"Không... không phải..."Thủ Nhất buông tay, ánh mắt lạnh băng:
"Còn không mau cút đi."Quý Lĩnh cắn môi, hốc mắt đỏ bừng. Hắn cúi người ôm lấy Khúc Kỳ đang hôn mê, chậm rãi rời đi, bóng lưng khẽ run, lặng lẽ tan vào màn sương mù.