[BHTT - Edit hoàn] - Nhân vật phụ cũng cần yêu - Nhược Thấm
Chương 07 - Chị em vùng lên
Từ ngày cả hai nói chia tay, Hạ Thi Khâm đã thật lâu chưa về nơi đây - căn hộ nằm trên tầng cao của một tòa nhà, chỗ từng là nơi ở chung của cô và Liễu Tuyệt Luân. Có lẽ là một kiểu tâm lý "e sợ" đi, nhưng vì có nó mà Hạ Thi Khâm mới cảm thấy mình có lương tâm một chút, ít ra cô còn cái cảm giác áy náy khi chia tay Liễu Tuyệt Luân, một cách đột nhiên và dứt khoát như thế, hơn nữa còn vào sinh nhật Âm lịch của cô nàng.
Khi vừa bước ra khỏi thang máy dành riêng cho người sống trong tòa nhà, Hạ Thi Khâm liền kinh ngạc phát hiện. Tất cả quần áo, đồ dùng cá nhân của cô đều bị gói vào năm chiếc túi đựng rác màu đen cực lớn, chất thành đống ở cửa thang máy này. Cái đống đó cao cũng chừng một người, rộng bằng cả hai người lận. Không cần nghĩ cũng biết đây chắc chắn là "tác phẩm" của Liễu Tuyệt Luân, cô ấy mang tất cả bỏ ra đây để người dọn dẹp tới vứt. Cô dường như có thể tưởng tượng ra cảnh Liễu đại tiểu thư mặt đầy lửa giận, vừa mắng chửi cô, vừa oán hận ném tất cả quần áo và đồ dùng giá trị xa xỉ của cô vào đống rác để giải hận này.Vì cô chưa trở về, nên chắc chắn người dọn dẹp không dám mang đồ của cô vứt đi, vì thế chỉ có thể chất ở cửa thang máy, để khi cô đến sẽ tự mình "phát hiện". Có điều, nếu cảnh tượng vừa rồi đã khiến Hạ Thi Khâm phải kinh ngạc, vậy thì khi cô mở cửa và nhìn vào phòng khách, thì có lẽ diễn cảm trên mặt không thể chỉ hình dùng bằng kinh ngạc nữa --Việc như thế này đúng là chỉ có đại tiểu thư Liễu Tuyệt Luân mới "sáng tạo" ra được, cả thế giới cũng chẳng có người thứ hai!Trên sàn phòng khách rộng cỡ một sàn nhảy nhỏ, là các chuỗi vòng cổ ngọc trai bị kéo đứt, rồi các loại nhẫn, bông tai, trâm cài áo, còn có cả những mặt trang sức được đính trên các vòng cổ kim cương, bạch kim... Đủ kiểu châu báu đó đều bị Liễu Tuyệt Luân dùng ghép thành một hàng chữ lớn – "GO TO HELL".Đây là toàn bộ số trang sức mà cô đã tặng cho Liễu Tuyệt Luân trong suốt sáu năm qua, tính ra tổng giá trị cũng không dưới mấy ngàn vạn. Vậy mà bị vị đại tiểu thư kia kéo đứt, rồi phá hỏng hết. Ngọc trai thì bị biến thành hạt lựu, đá quý thì bị biến thành đá cuội rải đầy trên sàn nhà. Hạ Thi Khâm cười khổ lắc đầu, qua đó là có thể tưởng tượng được, ngày đó sau khi cô đi rồi Liễu Tuyệt Luân đã phẫn hận đến cỡ nào, hận tới có thể ăn tươi nuốt sống cô luôn.May là Liễu Tuyệt Luân không làm việc ngốc khác, cô ấy là người rất quý trọng danh tiếng, sẽ không làm ẩu để người khác chê cười. Có thể phẫn nộ đến mức này xem ra tâm tình của cô ấy cũng không tệ lắm. Hạ Thi Khâm nghĩ, có lẽ Liễu Tuyệt Luân cũng chẳng yêu cô bao nhiêu, hay đến nỗi không có cô thì không thể sống được. Vậy cũng tốt, cô ấy không yêu mình, mình cũng chẳng yêu cô ấy.Sau đó Hạ Thi Khâm đi một lượt nhìn lướt qua thư phòng và phòng ngủ, rồi mới rời khỏi căn hộ đi xuống lầu. Lúc ngồi vào xe rồi cô không nén được nên gọi điện cho Liễu Tuyệt Luân, Hạ Thi Khâm tự lấy lý do cho mình rằng, chia tay rồi không nhất định phải làm kẻ thù. Đối với một người kinh doanh như cô, có thể có bạn bè vĩnh viễn, nhưng tuyệt đối không bao giờ có kẻ thù vĩnh viễn. Bởi nguyên tắc của cô là bất cứ việc gì cũng phải giải quyết một cách khéo léo, lưu lại đường sống cho mình. Huống chi... cũng một tháng rồi không liên hệ với cô ấy. Các cô đã ở bên nhau lâu như vậy, những năm qua cô đã quen với việc có Tuyệt Luân ở cạnh rồi. Một tháng rồi không liên lạc gì, không biết cô ấy có bình an không, đây cũng là lần đầu tiên cả hai lâu như thế chẳng nói chuyện với nhau.Đáng tiếc đại tiểu thư kia không chịu nghe điện thoại, rõ ràng là cố ý không nhận, chắc vẫn còn tức giận rồi ~ Ở bên Liễu Tuyệt Luân nhiều năm như vậy, chẳng lẽ Hạ Thi Khâm còn không hiểu tính cô ấy sao. Trong khoảng thời gian này ai mà đụng vào chắc chắn sẽ bị Liễu đại tiểu thư kia "chăm sóc" tận tình, thật đúng là đại tiểu thư!Kết quả là, Hạ Thi Khâm nhất định sẽ không tự đưa mình cho người khác mắng. Sau khi ngắt điện thoại thì nhắm mắt nghỉ ngơi, rồi nói với thư ký: "Thư ký Vương, cô gọi điện cho Tuyệt Luân đi. Ừm, tùy ý nói gì cũng được."Đối với những yêu cầu kỳ quặc của cấp trên, thư ký Vương chưa bao giờ thắc mắc, hay là nói nửa lời, lập tức lấy điện thoại của mình trong cặp công văn ra, mở loa ngoài rồi gọi điện cho Liễu Tuyệt Luân.Vì thế mấy giây sau, Hạ Thi Khâm đã được kiến thức tới Liễu đại tiểu thư "giận chó đánh mèo" như thế nào qua chiếc điện thoại ấy. Nghe cái giọng điệu sắc nhọn cay nghiệt kia kìa, xem ra cô ấy cực kỳ "tràn trề sức sống" nha. Có vẻ vị đại tiểu thư này quả thật rất ổn. Lúc chưa gọi điện được cho Liễu Tuyệt Luân thì thậm chí Hạ Thi Khâm còn thấy có cảm giác bồn chồn mà trước giờ cô chưa từng có, đến khi xác định được Liễu Tuyệt Luân không sao rồi thì của Hạ Thi Khâm lại thấy rất an lòng.Chỉ mới nói vài câu đã cúp, cũng chẳng thèm hỏi thăm gì tới mình, xem ra mình có quan tâm cô ấy cũng là uổng công. Hạ Thi Khâm đột nhiên không đầu không đuôi nói: "À, thư ký Vương, cái phần tài liệu kia tôi không tìm thấy trong căn hộ, có lẽ đã mất rồi. Phiền cô vất vả tăng ca mấy ngày làm lại, cuối tháng sẽ có thưởng lớn."Thư ký Vương liếc nhìn Hạ Thi Khâm, bà biết Hạ Thi Khâm không phải là người hay vứt đồ bừa bãi, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì, hôm nay Hạ Thi Khâm cũng rất khác thường. Sau đó trả lời: "Vâng, tôi biết rồi."
"Vì sao không được?! Nếu cậu không ghét người cùng giới, vì sao không thể chứ? Tuyệt Luân, cậu thích tớ đi, thích tớ đi được không!"Chính những lời này của Đổng Tiệp khiến Tuyệt Luân thấy cô vừa thô lỗ, lại vừa không tôn trọng mình. Vì thế nổi tính đại tiểu thư, nhướng mày nhẹ giọng mắng: "Cứ thích con gái thì ai là con gái cũng thích sao? Ở trong mắt cậu tớ là người tùy tiện như vậy à? Đổng Tiệp, hôm nay cậu nói chuyện hơi quá đáng đấy! Cậu về đi, cậu uống say rồi, những lời này tớ sẽ coi như chưa từng nghe thấy, không tiễn!"Qua nhiều năm, mỗi khi Tuyệt Luân nhớ lại cảnh tượng đó, lúc ấy cảm xúc của Đổng Tiệp rất kích động, vẻ mặt cô ấy cũng bối rối, rõ ràng đã có chuyện xảy ra. Nhưng khi đó Tuyệt Luân lại không để ý, ngược lại còn cự tuyệt tình cảm của bạn thân mình. Sau đêm hôm ấy, Đổng Tiệp biến mất, không có ai biết cô ấy đã đi đâu, toàn bộ phương thức liên lạc cũng đều bị cắt đứt, cô ấy biến mất như chưa từng tồn tại trên đời. Liễu Tuyệt Luận và Hâm Nghiên đã dùng tất cả các mối quan hệ của mình tìm kiếm trong vài năm trời, nhưng vẫn không thấy Đổng Tiệp.Nếu ngày hôm đó cô có thể quan tâm tới Đổng Tiệp hơn một chút, nếu ngày hôm đó cô không điêu ngoa như vậy, có lẽ Đổng Tiệp cũng sẽ không bỏ đi. Trước mặt những người khác Tuyệt Luân luôn ngang ngạnh mắng Đổng Tiệp, nói tốt nhất cô ấy đừng có trở về, nhưng chẳng ai biết, cô vì chuyện này mà bao lần rơi nước mắt.Trước giờ nữ hoàng giao tiếp Liễu Tuyệt Luân vẫn luôn rất chảnh, có thể không hề nương tay bỏ rơi người, càng không nể mặt mũi ai mỗi khi từ chối. Nhưng chuyện của Đổng Tiệp lại luôn là nỗi áy náy trong lòng Tuyệt Luân, bốn năm trôi qua rồi, giờ cuối cùng Đổng Tiệp đã quay về!Nhưng mà Liễu đại tiểu thư vẫn đỏng đảnh, dù thực ra yếu ớt vô cùng. Tính cách đại tiểu thư này đã được nuôi dưỡng hai mươi mấy năm rồi, nên dù trong lòng có vạn lời xin lỗi, cô vẫn không thể nói ra được. Muốn cô nhận sai xin lỗi á -- quay đầu, ngước cằm lên bốn mươi lăm độ, Xí! Vì thế nên dù ngày hôm qua Đổng Tiệp giải vây giúp cô, còn quan tâm chăm sóc đưa cô về tận nhà, nhưng Liễu Tuyệt Luân vẫn phụng phịu, chẳng nói được lời cảm ơn nào. Đặc biệt là ở lúc mà cô bị thất tình, lại gặp người mà trước kia cô từng từ chối, cái cảm giác ấy thực sự là vừa chua vừa chát, ngoài lặng lẽ rơi lệ ra, cô thực sự chẳng nói lên lời.Đến cả buổi hẹn uống trà trưa hôm nay, cũng là do Đổng Tiệp mời. Khi Tuyệt Luân đến, dù biết không cần thiết phải xấu hổ, nhưng cô vẫn thấy ngượng ngùng, đó cũng là một trong những ưu điểm của cô, dù tính có chua ngoa nhưng không quá ngạo mạn, đến nỗi chẳng biết sửa sai. Liễu Tuyệt Luân và Đổng Tiệp ngồi đối diện với nhau một lúc lâu rồi, nhưng vẫn chưa ai mở lời nói.Cuối cùng, vẫn là Tuyệt Luân hít một hơi dài, sau đó đưa tay lên cẩn thận vuốt ve mặt Đổng Tiệp: "Mấy năm qua cậu đã đi đâu, mọi người tìm cậu khắp nơi. Nhìn cậu giống như vừa từ Châu Phi về vậy, gầy và đen đi rất nhiều."Đừng nghĩ Đổng Tiệp học võ thì sẽ không biết cách ăn mặc, kỳ thật cô quan tâm tới dưỡng da và trang điểm hơn bất kỳ ai, bằng không làm sao có thể kết thân được với ba cô nàng cực kỳ xinh đẹp kiều mỵ mỗi người một vẻ kia chứ.Đổng Tiệp sờ sờ mặt của mình, cười nói: "Tớ già rồi mà, còn cậu, vẫn xinh đẹp mê người như trước."Xinh đẹp ư? Liễu Tuyệt Luân tự giễu, nếu thật vẫn xinh đẹp mỹ lệ như trước, thì sao giờ lại bị người ta xem thường, vứt đi như giầy cũ chứ. "Có thật vẫn đẹp không..." Khuôn mặt nhỏ của Tuyệt Luân nhăn lại, tự lẩm bẩm một mình."Đương nhiên là đẹp, thậm chí còn đẹp hơn trước kia." Đổng Tiệp cảm thán, cô nói thật lòng chứ không phải nịnh nọt, ông trời luôn đặc biệt ưu ái một số người, như với Liễu Tuyệt Luân vậy."Đổng Tiệp ~" Đột nhiên Liễu Tuyệt Luân nói bằng giọng nũng nĩu, giống như đang muốn tìm kiếm nguồn an ủi cho mình: "Có phải tính cách của tớ rất dễ khiến người ta chán ghét không?""Đương nhiên không rồi. Cậu rất tốt, rất đáng yêu." Đổng Tiệp nói."Nếu tốt như vậy, vậy vì sao không thể kiên trì thêm chút nữa, vì sao phải rời đi..." Vẻ mặt Liễu Tuyệt Luân ảm đạm.Lần này Đổng tiệp không trả lời ngay, mà im lặng một lúc rồi mới chậm rãi hỏi Tuyệt Luân: "Những câu hỏi này, cậu thực sự muốn nghe người đáp là tớ ư?"Sao người kia có thể nhẫn tâm như thế, chả lẽ chị ấy không luyến tiếc chút nào ư... Em phải đối với chị sao đây, mới có thể giữ lại được trái tim của chị. Mấy năm qua, vì chị em đã giấu đi chính mình, cố gắng thay đổi triển lãm ra những mặt hoàn mỹ nhất, chỉ để có thể phù hợp với bước đi của chị. Nhưng vì sao vẫn không thể giữ được chị?Tuy rằng Liễu Tuyệt Luân kiêu ngạo, cũng không muốn trở thành kẻ yếu thế trong tình cảm của mình, nhưng mà trái tim cô đã muốn..."Tớ mới là người thê thảm vì thổ lộ rồi bị bạn thân từ chối mà, sao tớ chưa khóc mà cậu đã khóc thế kia." Đổng Tiệp ngồi xuống bên cạnh Liễu Tuyệt Luân, nhẹ nhàng ôm vai cô an ủi.Người ta hay nói, đàn ông thường an ủi bằng cách nói có đầy người khác còn thảm hại hơn họ, còn phụ nữ thì lại an ủi bằng cách nói chính mình còn thảm hại hơn người ta. Câu nói kia đã gợi lại tình bạn tốt đẹp trước đây của hai người, khiến Liễu Tuyệt Luân phải nín khóc cười lên.
Khi vừa bước ra khỏi thang máy dành riêng cho người sống trong tòa nhà, Hạ Thi Khâm liền kinh ngạc phát hiện. Tất cả quần áo, đồ dùng cá nhân của cô đều bị gói vào năm chiếc túi đựng rác màu đen cực lớn, chất thành đống ở cửa thang máy này. Cái đống đó cao cũng chừng một người, rộng bằng cả hai người lận. Không cần nghĩ cũng biết đây chắc chắn là "tác phẩm" của Liễu Tuyệt Luân, cô ấy mang tất cả bỏ ra đây để người dọn dẹp tới vứt. Cô dường như có thể tưởng tượng ra cảnh Liễu đại tiểu thư mặt đầy lửa giận, vừa mắng chửi cô, vừa oán hận ném tất cả quần áo và đồ dùng giá trị xa xỉ của cô vào đống rác để giải hận này.Vì cô chưa trở về, nên chắc chắn người dọn dẹp không dám mang đồ của cô vứt đi, vì thế chỉ có thể chất ở cửa thang máy, để khi cô đến sẽ tự mình "phát hiện". Có điều, nếu cảnh tượng vừa rồi đã khiến Hạ Thi Khâm phải kinh ngạc, vậy thì khi cô mở cửa và nhìn vào phòng khách, thì có lẽ diễn cảm trên mặt không thể chỉ hình dùng bằng kinh ngạc nữa --Việc như thế này đúng là chỉ có đại tiểu thư Liễu Tuyệt Luân mới "sáng tạo" ra được, cả thế giới cũng chẳng có người thứ hai!Trên sàn phòng khách rộng cỡ một sàn nhảy nhỏ, là các chuỗi vòng cổ ngọc trai bị kéo đứt, rồi các loại nhẫn, bông tai, trâm cài áo, còn có cả những mặt trang sức được đính trên các vòng cổ kim cương, bạch kim... Đủ kiểu châu báu đó đều bị Liễu Tuyệt Luân dùng ghép thành một hàng chữ lớn – "GO TO HELL".Đây là toàn bộ số trang sức mà cô đã tặng cho Liễu Tuyệt Luân trong suốt sáu năm qua, tính ra tổng giá trị cũng không dưới mấy ngàn vạn. Vậy mà bị vị đại tiểu thư kia kéo đứt, rồi phá hỏng hết. Ngọc trai thì bị biến thành hạt lựu, đá quý thì bị biến thành đá cuội rải đầy trên sàn nhà. Hạ Thi Khâm cười khổ lắc đầu, qua đó là có thể tưởng tượng được, ngày đó sau khi cô đi rồi Liễu Tuyệt Luân đã phẫn hận đến cỡ nào, hận tới có thể ăn tươi nuốt sống cô luôn.May là Liễu Tuyệt Luân không làm việc ngốc khác, cô ấy là người rất quý trọng danh tiếng, sẽ không làm ẩu để người khác chê cười. Có thể phẫn nộ đến mức này xem ra tâm tình của cô ấy cũng không tệ lắm. Hạ Thi Khâm nghĩ, có lẽ Liễu Tuyệt Luân cũng chẳng yêu cô bao nhiêu, hay đến nỗi không có cô thì không thể sống được. Vậy cũng tốt, cô ấy không yêu mình, mình cũng chẳng yêu cô ấy.Sau đó Hạ Thi Khâm đi một lượt nhìn lướt qua thư phòng và phòng ngủ, rồi mới rời khỏi căn hộ đi xuống lầu. Lúc ngồi vào xe rồi cô không nén được nên gọi điện cho Liễu Tuyệt Luân, Hạ Thi Khâm tự lấy lý do cho mình rằng, chia tay rồi không nhất định phải làm kẻ thù. Đối với một người kinh doanh như cô, có thể có bạn bè vĩnh viễn, nhưng tuyệt đối không bao giờ có kẻ thù vĩnh viễn. Bởi nguyên tắc của cô là bất cứ việc gì cũng phải giải quyết một cách khéo léo, lưu lại đường sống cho mình. Huống chi... cũng một tháng rồi không liên hệ với cô ấy. Các cô đã ở bên nhau lâu như vậy, những năm qua cô đã quen với việc có Tuyệt Luân ở cạnh rồi. Một tháng rồi không liên lạc gì, không biết cô ấy có bình an không, đây cũng là lần đầu tiên cả hai lâu như thế chẳng nói chuyện với nhau.Đáng tiếc đại tiểu thư kia không chịu nghe điện thoại, rõ ràng là cố ý không nhận, chắc vẫn còn tức giận rồi ~ Ở bên Liễu Tuyệt Luân nhiều năm như vậy, chẳng lẽ Hạ Thi Khâm còn không hiểu tính cô ấy sao. Trong khoảng thời gian này ai mà đụng vào chắc chắn sẽ bị Liễu đại tiểu thư kia "chăm sóc" tận tình, thật đúng là đại tiểu thư!Kết quả là, Hạ Thi Khâm nhất định sẽ không tự đưa mình cho người khác mắng. Sau khi ngắt điện thoại thì nhắm mắt nghỉ ngơi, rồi nói với thư ký: "Thư ký Vương, cô gọi điện cho Tuyệt Luân đi. Ừm, tùy ý nói gì cũng được."Đối với những yêu cầu kỳ quặc của cấp trên, thư ký Vương chưa bao giờ thắc mắc, hay là nói nửa lời, lập tức lấy điện thoại của mình trong cặp công văn ra, mở loa ngoài rồi gọi điện cho Liễu Tuyệt Luân.Vì thế mấy giây sau, Hạ Thi Khâm đã được kiến thức tới Liễu đại tiểu thư "giận chó đánh mèo" như thế nào qua chiếc điện thoại ấy. Nghe cái giọng điệu sắc nhọn cay nghiệt kia kìa, xem ra cô ấy cực kỳ "tràn trề sức sống" nha. Có vẻ vị đại tiểu thư này quả thật rất ổn. Lúc chưa gọi điện được cho Liễu Tuyệt Luân thì thậm chí Hạ Thi Khâm còn thấy có cảm giác bồn chồn mà trước giờ cô chưa từng có, đến khi xác định được Liễu Tuyệt Luân không sao rồi thì của Hạ Thi Khâm lại thấy rất an lòng.Chỉ mới nói vài câu đã cúp, cũng chẳng thèm hỏi thăm gì tới mình, xem ra mình có quan tâm cô ấy cũng là uổng công. Hạ Thi Khâm đột nhiên không đầu không đuôi nói: "À, thư ký Vương, cái phần tài liệu kia tôi không tìm thấy trong căn hộ, có lẽ đã mất rồi. Phiền cô vất vả tăng ca mấy ngày làm lại, cuối tháng sẽ có thưởng lớn."Thư ký Vương liếc nhìn Hạ Thi Khâm, bà biết Hạ Thi Khâm không phải là người hay vứt đồ bừa bãi, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì, hôm nay Hạ Thi Khâm cũng rất khác thường. Sau đó trả lời: "Vâng, tôi biết rồi."
– – – – ✶✶✶✶✶✶✶ – – – –
"Vì sao không được?! Nếu cậu không ghét người cùng giới, vì sao không thể chứ? Tuyệt Luân, cậu thích tớ đi, thích tớ đi được không!"Chính những lời này của Đổng Tiệp khiến Tuyệt Luân thấy cô vừa thô lỗ, lại vừa không tôn trọng mình. Vì thế nổi tính đại tiểu thư, nhướng mày nhẹ giọng mắng: "Cứ thích con gái thì ai là con gái cũng thích sao? Ở trong mắt cậu tớ là người tùy tiện như vậy à? Đổng Tiệp, hôm nay cậu nói chuyện hơi quá đáng đấy! Cậu về đi, cậu uống say rồi, những lời này tớ sẽ coi như chưa từng nghe thấy, không tiễn!"Qua nhiều năm, mỗi khi Tuyệt Luân nhớ lại cảnh tượng đó, lúc ấy cảm xúc của Đổng Tiệp rất kích động, vẻ mặt cô ấy cũng bối rối, rõ ràng đã có chuyện xảy ra. Nhưng khi đó Tuyệt Luân lại không để ý, ngược lại còn cự tuyệt tình cảm của bạn thân mình. Sau đêm hôm ấy, Đổng Tiệp biến mất, không có ai biết cô ấy đã đi đâu, toàn bộ phương thức liên lạc cũng đều bị cắt đứt, cô ấy biến mất như chưa từng tồn tại trên đời. Liễu Tuyệt Luận và Hâm Nghiên đã dùng tất cả các mối quan hệ của mình tìm kiếm trong vài năm trời, nhưng vẫn không thấy Đổng Tiệp.Nếu ngày hôm đó cô có thể quan tâm tới Đổng Tiệp hơn một chút, nếu ngày hôm đó cô không điêu ngoa như vậy, có lẽ Đổng Tiệp cũng sẽ không bỏ đi. Trước mặt những người khác Tuyệt Luân luôn ngang ngạnh mắng Đổng Tiệp, nói tốt nhất cô ấy đừng có trở về, nhưng chẳng ai biết, cô vì chuyện này mà bao lần rơi nước mắt.Trước giờ nữ hoàng giao tiếp Liễu Tuyệt Luân vẫn luôn rất chảnh, có thể không hề nương tay bỏ rơi người, càng không nể mặt mũi ai mỗi khi từ chối. Nhưng chuyện của Đổng Tiệp lại luôn là nỗi áy náy trong lòng Tuyệt Luân, bốn năm trôi qua rồi, giờ cuối cùng Đổng Tiệp đã quay về!Nhưng mà Liễu đại tiểu thư vẫn đỏng đảnh, dù thực ra yếu ớt vô cùng. Tính cách đại tiểu thư này đã được nuôi dưỡng hai mươi mấy năm rồi, nên dù trong lòng có vạn lời xin lỗi, cô vẫn không thể nói ra được. Muốn cô nhận sai xin lỗi á -- quay đầu, ngước cằm lên bốn mươi lăm độ, Xí! Vì thế nên dù ngày hôm qua Đổng Tiệp giải vây giúp cô, còn quan tâm chăm sóc đưa cô về tận nhà, nhưng Liễu Tuyệt Luân vẫn phụng phịu, chẳng nói được lời cảm ơn nào. Đặc biệt là ở lúc mà cô bị thất tình, lại gặp người mà trước kia cô từng từ chối, cái cảm giác ấy thực sự là vừa chua vừa chát, ngoài lặng lẽ rơi lệ ra, cô thực sự chẳng nói lên lời.Đến cả buổi hẹn uống trà trưa hôm nay, cũng là do Đổng Tiệp mời. Khi Tuyệt Luân đến, dù biết không cần thiết phải xấu hổ, nhưng cô vẫn thấy ngượng ngùng, đó cũng là một trong những ưu điểm của cô, dù tính có chua ngoa nhưng không quá ngạo mạn, đến nỗi chẳng biết sửa sai. Liễu Tuyệt Luân và Đổng Tiệp ngồi đối diện với nhau một lúc lâu rồi, nhưng vẫn chưa ai mở lời nói.Cuối cùng, vẫn là Tuyệt Luân hít một hơi dài, sau đó đưa tay lên cẩn thận vuốt ve mặt Đổng Tiệp: "Mấy năm qua cậu đã đi đâu, mọi người tìm cậu khắp nơi. Nhìn cậu giống như vừa từ Châu Phi về vậy, gầy và đen đi rất nhiều."Đừng nghĩ Đổng Tiệp học võ thì sẽ không biết cách ăn mặc, kỳ thật cô quan tâm tới dưỡng da và trang điểm hơn bất kỳ ai, bằng không làm sao có thể kết thân được với ba cô nàng cực kỳ xinh đẹp kiều mỵ mỗi người một vẻ kia chứ.Đổng Tiệp sờ sờ mặt của mình, cười nói: "Tớ già rồi mà, còn cậu, vẫn xinh đẹp mê người như trước."Xinh đẹp ư? Liễu Tuyệt Luân tự giễu, nếu thật vẫn xinh đẹp mỹ lệ như trước, thì sao giờ lại bị người ta xem thường, vứt đi như giầy cũ chứ. "Có thật vẫn đẹp không..." Khuôn mặt nhỏ của Tuyệt Luân nhăn lại, tự lẩm bẩm một mình."Đương nhiên là đẹp, thậm chí còn đẹp hơn trước kia." Đổng Tiệp cảm thán, cô nói thật lòng chứ không phải nịnh nọt, ông trời luôn đặc biệt ưu ái một số người, như với Liễu Tuyệt Luân vậy."Đổng Tiệp ~" Đột nhiên Liễu Tuyệt Luân nói bằng giọng nũng nĩu, giống như đang muốn tìm kiếm nguồn an ủi cho mình: "Có phải tính cách của tớ rất dễ khiến người ta chán ghét không?""Đương nhiên không rồi. Cậu rất tốt, rất đáng yêu." Đổng Tiệp nói."Nếu tốt như vậy, vậy vì sao không thể kiên trì thêm chút nữa, vì sao phải rời đi..." Vẻ mặt Liễu Tuyệt Luân ảm đạm.Lần này Đổng tiệp không trả lời ngay, mà im lặng một lúc rồi mới chậm rãi hỏi Tuyệt Luân: "Những câu hỏi này, cậu thực sự muốn nghe người đáp là tớ ư?"Sao người kia có thể nhẫn tâm như thế, chả lẽ chị ấy không luyến tiếc chút nào ư... Em phải đối với chị sao đây, mới có thể giữ lại được trái tim của chị. Mấy năm qua, vì chị em đã giấu đi chính mình, cố gắng thay đổi triển lãm ra những mặt hoàn mỹ nhất, chỉ để có thể phù hợp với bước đi của chị. Nhưng vì sao vẫn không thể giữ được chị?Tuy rằng Liễu Tuyệt Luân kiêu ngạo, cũng không muốn trở thành kẻ yếu thế trong tình cảm của mình, nhưng mà trái tim cô đã muốn..."Tớ mới là người thê thảm vì thổ lộ rồi bị bạn thân từ chối mà, sao tớ chưa khóc mà cậu đã khóc thế kia." Đổng Tiệp ngồi xuống bên cạnh Liễu Tuyệt Luân, nhẹ nhàng ôm vai cô an ủi.Người ta hay nói, đàn ông thường an ủi bằng cách nói có đầy người khác còn thảm hại hơn họ, còn phụ nữ thì lại an ủi bằng cách nói chính mình còn thảm hại hơn người ta. Câu nói kia đã gợi lại tình bạn tốt đẹp trước đây của hai người, khiến Liễu Tuyệt Luân phải nín khóc cười lên.
– – – – ✶✶✶✶✶✶✶ – – – –