[BHTT] [EDIT] [HOÀN] Ngây Thơ Nữ Xứng Bị Bắt Đương Bá Tổng
Chương 45
Đông Liễm nghiêm túc hỏi Du Chỉ Duệ:
"Thế nào mới được xem là có thành ý?"Du Chỉ Duệ nhẹ nhàng cầm lấy tay Đông Liễm, rồi đặt tay cô lên chiếc nút áo trước ngực mình.Nàng hơi nâng ngón tay lên, rồi lại run rẩy buông xuống: "......"Dù không thật sự hiểu thành ý phải như thế nào, nhưng ít nhất chắc chắn không phải là vào lúc này này.. Đông Liễm lại đang tháo nút áo của nàng?!Du Chỉ Duệ ngẩng mặt nhìn Đông Liễm, ánh mắt long lanh như phủ một lớp hơi sương mỏng.Nàng rất thành thật nên cũng nhỏ giọng nói rõ ràng: "Tôi cảm thấy... nếu cài thêm nút áo thì có lẽ sẽ thể hiện được thành ý hơn."Thế nhưng lời vừa dứt đầu ngón tay của Đông Liễm lại nhẹ nhàng như cánh bướm.Chẳng mấy chốc, chiếc nút áo thứ hai của Du Chỉ Duệ cũng bị cởi ra. Nước cờ hiểm đã bắt đầu.Đông Liễm ngẩng lên nhìn nàng, dường như khẽ nở một nụ cười."Tiểu Du tổng.""Những chiêu quyến rũ đó đều là tôi cố tình dẫn dụ em.""Vậy làm sao có thể là tôi phải cài lại nút áo chứ?"Đông Liễm đặt tay lên hai chiếc nút áo trước ngực Du Chỉ Duệ, khẽ nắm lấy phần cổ áo mỏng manh yếu mềm của nàng, rồi nhẹ nhàng kéo nhẹ một chút.Ánh mắt Du Chỉ Duệ có phần hoảng hốt, tạm dừng lại ở đầu ngón tay của Đông Liễm, rồi lại lướt xuống mép áo, sau đó dừng luôn ở gót chân cô. Nàng do dự rất lâu, cuối cùng mới lấy hết dũng khí, khẽ gật đầu, lí nhí nói:"Ừm... như vậy... đúng là không sai.""Chỉ là... tại sao...""Người quyến rũ là chị...""Nhưng đến khi cởi... thì lại là... nút áo của tôi..."Giọng nói Du Chỉ Duệ càng lúc càng nhỏ, cuối câu như trôi lơ lửng trong không trung, chỉ còn lại chút âm hơi mong manh như không thể nghe thấy.Ẩn ý thì rõ ràng, nàng đang trách Đông Liễm đã là người chủ động quyến rũ, sao lại để nàng là người bị cởi nút áo?Đông Liễm nghiêm túc nhìn Du Chỉ Duệ, nghiêng người lại gần. Đuôi mắt cô cong lên một chút, như mang theo ý cười không rõ ràng."Thì ra Tiểu Du tổng suy nghĩ là chuyện này sao."Cô vừa nói, đầu ngón tay cũng phối hợp khẽ chuyển động, vẽ trong không trung một đường cong uyển chuyển như cánh bướm lượn. Đường cong nhẹ nhàng ấy cuối cùng dừng lại ngay trên chiếc nút áo trên ngực mình.Đông Liễm thong thả tháo nút áo, vừa làm vừa nói với Du Chỉ Duệ:"Vậy thì như em mong muốn."Chiếc nút áo đầu tiên được mở ra một nửa.Vốn dĩ động tác nàng dứt khoát, gọn gàng đầy khí thế, nhưng vừa hành động được nửa chừng thì lại bị Du Chỉ Duệ trong cơn hoảng hốt ngăn lại."Lạch cạch."Như một chú mèo nhỏ cuống cuồng vươn móng vuốt, Du Chỉ Duệ luống cuống kéo lấy vạt áo của Đông Liễm, níu lại một cách lúng túng."... Chuyện này... không quá thích hợp đâu... Đông Liễm."Ngón tay đang đặt trên chiếc nút áo bị Đông Liễm khẽ móc nhẹ một cái, Du Chỉ Duệ lập tức né tránh ánh mắt, lúng túng đến mức không biết nên ấn giữ lại hay buông ra, cuối cùng chỉ đành dời tầm nhìn mơ hồ sang chiếc rương hành lý bên cạnh, lảng sang chuyện khác:"... Hôm nay đi công tác vất vả quá... Tôi nghĩ... chúng ta nên tranh thủ thời gian thu dọn một chút, rồi lên giường nghỉ ngơi.""......"Không khí lặng đi trong chốc lát.Đông Liễm nghiêng đầu nhìn nàng, khẽ nói: "Được thôi."Giọng nói rất nhẹ, nhưng thật đến mức khiến Du Chỉ Duệ bất giác thở phào nhẹ nhõm.Nàng dịch dịch chân, vừa định đứng dậy thì ngay sau đó, ngón tay thon dài của Đông Liễm lại khẽ động, chậm rãi kéo nàng lại.Đầu ngón tay như chuồn chuồn lướt nước, theo chiều ngược kim đồng hồ mà vẽ nên một đóa hồng tinh xảo trên làn vải.Chỉ trong nửa giây ngắn ngủi, chiếc nút áo của Đông Liễm..Đã được tháo ra.Du Chỉ Duệ hoàn toàn không ngờ tới hành động kia, như con nai nhỏ giật mình ngẩng đầu lên. Ánh mắt nàng lập tức trừng Đông Liễm, nhưng ánh nhìn lại chẳng mang chút uy hiếp nào, chỉ khiến hai vành tai nhanh chóng đỏ bừng, hoàn toàn mất kiểm soát.Đông Liễm thì ngược lại, vẫn thong thả cài lại cổ áo một cách ung dung, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì. Cô mỉm cười nhìn Du Chỉ Duệ:"Sao vậy?""Không phải vừa nói là muốn thu dọn đồ đạc sao?"Bị bắt quả tang trong lúc đang tháo nút áo người khác, Tiểu Du tổng đành phải lặng lẽ thu lại đầu ngón tay như vừa bị bỏng, cúi đầu quay về phía vali hành lý của mình, chật vật như muốn chạy trốn.Khoảng cách ngắn như vậy, thu dọn hành lý vốn không tốn nhiều thời gian. Đông Liễm làm việc nhanh gọn, lúc Du Chỉ Duệ vẫn còn loay hoay gấp đồ thì cô đã sắp xếp xong và bước vào phòng tắm.Do đặt là phòng giường đôi dành cho tình nhân, nên phòng tắm được thiết kế với vách kính nửa trong suốt. Kiểu thiết kế này, với người lạ thì có thể hơi ngại ngùng, nhưng với các cặp đôi lại vừa vặn thân mật.Tuy nhiên với Du Chỉ Duệ mà nói....Thật sự là vượt quá mức chịu đựng rồi!Hơi nước trong phòng tắm còn chưa kịp bốc lên rõ ràng, Du Chỉ Duệ đang cúi đầu tìm đồ, nhưng chỉ hơi nghiêng người một chút thôi, liền bắt gặp ngay thân ảnh yểu điệu kia, mờ mờ ảo ảo sau lớp kính, khiến mặt nàng lập tức đỏ bừng, tim cũng đập nhanh loạn nhịp.Rõ ràng nàng và Đông Liễm đều là nữ, đều có những thứ như nhau hết. Thế nhưng, không hiểu sao, nàng vẫn cứ cảm thấy.. nóng quá mức.... Có lẽ là hơi nóng trong phòng tắm theo không khí chạy hết sang phía nàng.Những điều khác thì Du Chỉ Duệ thật sự không dám nghĩ tiếp. Nàng vội vàng lắc lắc đầu, hít sâu một hơi, cố gắng khiến bản thân không nhìn về phía phòng tắm nữa.Mãi cho đến khi Đông Liễm bước ra ngoài, nàng mới vội vã ôm lấy chiếc khăn lông, chôn cả khuôn mặt đang nóng bừng vào lớp quần áo, rồi như chạy trốn mà nhanh chóng chui vào phòng tắm.Hôm nay đã cực khổ hoàn thành nhiệm vụ bá tổng của một ngày công tác, cuối cùng cũng có được chút thời gian nghỉ ngơi quý giá.Nhưng cô không ngờ rằng, khi Du Chỉ Duệ bước ra khỏi phòng tắm, bầu không khí lại đột nhiên thay đổi."Đinh! Kiểm tra đo lường đã hoàn tất. Ký chủ tiếp cận vị trí của nữ chính Đông Liễm, kích phát nhiệm vụ tùy cơ. Thỉnh ký chủ lập tức di chuyển đến chỗ Đông Liễm, hung hăng bóp chặt cằm cô ấy, dùng ngón tay cái gợi cảm lướt nhẹ trên môi cô ấy, vuốt ve qua lại. Dùng giọng trầm khàn đầy nguy hiểm thì thầm: 'Không nghe lời, vật nhỏ ai cho phép cô tự tiện bò lên giường tôi?' Sau đó, cúi người bóp cổ Đông Liễm, dùng giọng điệu bá đạo lạnh lùng uy hiếp: 'Nữ nhân, đừng quên thân phận của mình. Cô chỉ là món đồ chơi khiến tôi hứng thú trong chốc lát. Một khi tôi chán rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể vứt bỏ.'"Du Chỉ Duệ sững người, quay đầu nhìn về phía Đông Liễm: "......""Đồ chơi" được nhắc tới là Đông Liễm đang ngồi nghiêng trên giường, khẽ nâng cằm lên đầy ý vị, ánh mắt lãnh đạm lướt về phía Du Chỉ Duệ. Cô giơ ngón tay ngoắc nhẹ, ý bảo: Lại đây.Du đại tiểu thư vừa bước ra từ phòng tắm, thân còn vương hơi sương nóng, chưa kịp suy nghĩ gì nhiều. Nàng chớp mắt mấy cái, rồi như bị mê hoặc, liền lảo đảo đi theo hướng ngón tay câu người ấy của Đông Liễm.Khi Du Chỉ Duệ đứng bên cạnh Đông Liễm, khoảng cách giữa hai người liền bị đối phương tùy ý điều chỉnh.Không hiểu vì sao, có lẽ là do một thủ pháp đặc biệt nào đó chỉ trong chớp mắt, phần thịt mềm trên má Du Chỉ Duệ đã bị Đông Liễm nắm lấy."Tiểu Du tổng.""Tắm lâu như vậy sao?"Gương mặt bị Đông Liễm nhẹ nhàng nhéo lấy, động tác như đang đùa giỡn một món đồ chơi, thoải mái mà có chút trêu chọc.Du Chỉ Duệ đột nhiên hoảng loạn, trong đầu thoáng hiện lên câu thoại mà hệ thống từng bắt nàng nói: "......"Món đồ chơi.Vậy thì...Rốt cuộc ai mới là món đồ chơi ở đây?!Gương mặt bị nhéo đến phồng lên một chút, Du Chỉ Duệ khẽ vươn tay, ngượng ngùng muốn đẩy tay Đông Liễm ra, nhưng... chẳng có chút hiệu quả nào.Càng tệ hơn là hệ thống lại đột ngột xuất hiện, lần nữa bật lên đếm ngược nhiệm vụ cực hạn.Thời gian quá ngắn, Du Chỉ Duệ không còn lựa chọn nào khác. Bất chấp mọi thứ, nàng chỉ có thể miễn cưỡng vươn tay, chạm lên cằm Đông Liễm. Ngón tay mang theo sự lấy lòng, nhẹ nhàng lướt qua khóe môi đối phương, sau đó rất có chừng mực mà khẽ vuốt dọc theo mép môi, động tác mềm nhẹ như mèo con cào ngứa, vừa e dè vừa như có như không."Không... không có tắm lâu đến vậy đâu." Câu nói run rẩy bật ra từ miệng nàng.Rõ ràng tay run đến mức không kiểm soát nổi, vậy mà Du Chỉ Duệ vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, cưỡng ép bản thân nở một nụ cười gượng gạo, đáp lại chủ đề Đông Liễm vừa nhắc đến. Ngay sau đó, nàng đè thấp giọng mình xuống, cố gắng dùng chất giọng khàn nhẹ, nhưng nghe vẫn rõ ràng là của một cô gái đang không ngừng run rẩy."Nhưng mà... Chị..."Nàng tự thêm vào một nhịp dừng, như thể đang cố làm cho câu nói trở nên bớt gượng gạo hơn, dù trong lòng đã rối tung rối mù."Không... không nghe lời, vật nhỏ...""Ai cho phép chị... ừm... cái đó... tự tiện bò lên giường tôi?"Dưới áp lực đè nặng từ hệ thống, Du Chỉ Duệ vừa ấp úng vừa cố gắng nói ra lời thoại đã được lập trình sẵn. Gương mặt đỏ ửng, hơi thở gấp gáp, mỗi từ thốt ra đều khiến nàng cảm thấy xấu hổ đến mức muốn độn thổ.Sau đó nàng gian nan thở ra một hơi, như vừa sống sót qua một trận chiến tâm lý căng thẳng.Lời nói mới vừa thốt ra từ miệng, Du Chỉ Duệ căn bản không dám nhìn thẳng vào Đông Liễm. Nhưng nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành, nàng đành phải cúi đầu, người hơi nghiêng, cong nhẹ eo, dùng đầu ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng chạm vào cổ Đông Liễm, rồi từ đó trượt xuống dưới một chút.Thế nhưng, dù khó khăn lắm mới chạm được một điểm nhỏ, đầu ngón tay lập tức bị Đông Liễm hoàn toàn nắm chặt."Không nghe lời, vật nhỏ?"Đuôi mắt Đông Liễm khẽ nhếch lên, vẻ mặt ngồi trên giường vẫn không thay đổi, chỉ bình tĩnh nắm lấy đầu ngón tay Du Chỉ Duệ, dẫn dắt nàng tiến thêm một bước, ép sát vào người.Một li, hai li..Đến lúc Du Chỉ Duệ cảm nhận rõ nhịp đập mạnh mẽ của mạch Đông Liễm.Rõ ràng theo cốt truyện nhiệm vụ, nàng mới là người chủ động. Nhưng giờ đây, Du Chỉ Duệ hoàn toàn bị Đông Liễm khống chế, không dám động đậy, chỉ có thể dưới áp lực đếm ngược cấp tốc của hệ thống, miễn cưỡng hé môi, dùng giọng nói yếu ớt ngơ ngác, phát ra hai chữ: "Nữ nhân...""Cũng đừng quên thân phận của chính mình...""Chị chỉ là món đồ chơi khiến tôi nhất thời hứng thú, ngày nào đó chơi chán, không muốn nữa, lúc đó có thể..."Lời nói còn chưa dứt, Du Chỉ Duệ cảm nhận được lực bóp trên ngón tay mình từ Đông Liễm ngày càng mạnh hơn. Bất chợt, nàng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Đông Liễm, đôi mắt không mang chút ẩm độ nào.Không phải ánh mắt đào hoa thường thấy, mà là màu đen trầm lãnh đầy áp chế.Du Chỉ Duệ luống cuống, vội sửa lời:
"Tùy thời có thể đem tôi vứt bỏ!""Đem em vứt bỏ?" Đông Liễm nhắc lại, rồi nhẹ nhàng nâng tay, nắm lấy vành tai Du Chỉ Duệ, trước sau xoa xoa. Giọng cô vững vàng, pha chút nhịp phập phồng nhẹ, nói: "Nào có món đồ chơi nào lại bị chủ nhân vứt bỏ chứ?""......"Đông Liễm mím môi, ngước mắt nhìn nàng chăm chú.Như muốn gọi tên Du Chỉ Duệ, nhưng lại không nói ra, Đông Liễm chỉ còn nghiêng nghiêng mặt bên cạnh nàng. Qua một lát, bỗng nhiên Đông Liễm nhớ ra điều gì đó, bước tới gần, áp sát bên tai Du Chỉ Duệ, rồi môi mỏng nhẹ nhàng chạm vào đó.Chỉ trong chốc lát, lỗ tai Du Chỉ Duệ đã nháy mắt đỏ ửng, xấu hổ đến tận cùng....Ai mà ngờ được......Vừa mới nảy...Đông Liễm lại dán sát lỗ tai nàng và thì thầm một tiếng:--"Chủ nhân."Hơi thở Đông Liễm ngừng lại vài nhịp.Tim Du Chỉ Duệ đập không kìm chế nổi, "Thình thịch" liên hồi. Nàng đỏ mặt, cúi đầu quay đi, tránh né ánh mắt Đông Liễm.Nhưng Đông Liễm không buông tha, tay vừa động, liền kéo Du Chỉ Duệ trở lại, giọng lạnh lùng trầm tĩnh:
"Nhìn tôi."Phát hiện không thể tránh né, Du Chỉ Duệ đành hoang mang, đối mặt trực diện với Đông Liễm. Đầu óc nhỏ bé của nàng vận hành nhanh như chớp, vội nghĩ ra câu thoại bá tổng hỗn loạn để bù đắp: "Đông Liễm... Tôi... tôi gần đây xem nhiều tiểu thuyết... Mấy câu vừa rồi đều chỉ là đùa giỡn, chị đừng thật sự hiểu lầm...""Phải không?"Nhìn Du Chỉ Duệ động đậy mắt liên tục với tần suất cực nhanh, ánh mắt Đông Liễm hơi sắc bén, nhẹ nhàng chống lại, rồi chớp mắt chớp mắt, nói với giọng dịu dàng nhưng đầy ý tứ:
"Tiểu thuyết gì vậy?""Nói cho tôi tên đi," đuôi mắt nàng khinh thường mà phảng phất vẻ khiêu khích, "Tôi cũng muốn xem thử.""....."Lời nói rất bình thường.Ấy vậy mà khi Du Chỉ Duệ nhìn sâu vào ánh mắt Đông Liễm, lại bỗng dưng giật mình kinh hãi, tim như đập hụt mất một nhịp.Du Chỉ Duệ thầm nghĩ trong lòng...Có phải Đông Liễm.. đã đoán được cô ấy đang ở thế giới này như một cuốn tiểu thuyết sao?