[BHTT - EDIT - HOÀN] Kính Vị Tình Thương - Thiên Lao

Thiên lao



Sợ bị khóa mà thiên lao play đã phải dời chiến địa :))

Kinh thành Vị Quốc gần phương nam, sang tháng tư đã có thể mặc quần áo mùa hạ.

Bên trong thiên lao Đại Lý Tự cùng bên ngoài lại như hai thế giới khác biệt, dù có bọc chặt chăn bông cũng có thể cảm nhận được hàn khí xâm nhập tận xương tủy, không rõ len lỏi từ đâu, theo lỗ chân lông thấm sâu vào trong thân thể.

Gian tù này Tề Nhan đã từng tới hai lần, một lần là chính mình bị giải vào, lần khác là đến thăm Tiểu Điệp, tâm tình lần này so với hai lần trước đúng là hoàn toàn bất đồng.

Khi đó trời đông giá rét, trong thiên lao có vài bếp lửa đỏ rực, không ảm đạm lạnh lẽo như giờ...

Tề Nhan thầm tính toán, tiện tay cầm lấy sợi xích sắt quanh cổ tay, dùng chỗ nhọn khắc lên tường thêm một vạch, đã khắc đủ ba chữ "Chính" [1]. Bản thân đã bị giam trong thiên lao Đại Lý Tự suốt mười lăm ngày, cũng chẳng có ai đến thăm.

[1] 正 là chữ "chính", chữ có 5 nét, mỗi nét đại biểu cho 1 ngày.

Tề Nhan trong lúc vô ý nghe được mấy tên cai ngục thì thầm với nhau, nói là bệ hạ hạ chỉ, bất luận ai cũng không được tới thăm hỏi.

Cũng không biết có phải là báo ứng hay không? Vài tháng trước bản thân còn hạ lệnh ngục tốt không được cùng mười lăm tên tham quan kia trò chuyện nửa câu, bọn họ bị dồn đến mức có kẻ phải cởi dây lưng tự vẫn, vậy mà chỉ chớp mắt... liền đến phiên nàng.

Thật lòng mà nói, đây là một kiểu tra tấn tinh thần. Vài ngày đầu còn đỡ, nhưng càng về sau, Tề Nhan đã có chút phân không rõ ngày tháng, chỉ có thể dựa vào chút ánh sáng mờ nhạt lọt qua khe cửa sổ để đoán biết sắc trời, khi tối khi sáng, liền ứng theo đó mà khắc lên tường từng vạch.

Sau khi Nam Cung Tĩnh Nữ dọn đi, phòng giam phía trước chẳng còn lại đồ vật hay thư tịch gì, chỉ sót lại một bộ chiếu, một tấm chăn bông, và vài món đồ dùng rửa mặt đơn giản.

Tề Nhan buồn đến hốt hoảng, càng dằn xé nội tâm nàng là: Mười lăm ngày, nàng đều đợi không được Nam Cung Tĩnh Nữ.

Nam Cung Tĩnh Nữ không tới, suốt mười lăm ngày, đã không tuyên án, cũng không đến thăm.

Thời gian chính là thứ thần kì như vậy, rõ ràng là Tề Nhan mang theo vô vàn áy náy, ôm hẳn ý niệm phải chết để hồi kinh, cũng chỉ muốn đổi lại một cái liếc mắt của Nam Cung Tĩnh Nữ, sẻ chia giúp nàng một chút áp lực.

Tề Nhan biết: thân là khâm phạm triều đình nếu đào tẩu, các triều thần sẽ gây áp lực lên người Nam Cung Tĩnh Nữ. Tội hành thích vua không nhỏ, Nam Cung Tĩnh Nữ thả mình đi, nàng ắt phải gánh chịu hậu quả khôn lường.

Chỉ là, theo thời gian ngày một qua đi, ngay khi Tề Nhan chỉ chờ mong chết cho xong việc, Nam Cung Tĩnh Nữ cũng bủn xỉn mà không ban cho nàng.

Trong lòng Tề Nhan, dần dần sinh ra một cỗ oán khí.

Tề Nhan hiểu, chính mình không có tư cách oán nàng, hận nàng. Nàng ấy thả bản thân nàng đi, là chính nàng nhất quyết một mình quay lại, trên đường trở về cũng đã chuẩn bị tinh thần, lòng nàng vẫn đau như cắt.

Tề Nhan thầm than một tiếng, giương mắt nhìn lên ô cửa sổ nhỏ, chỉ vào chính ngọ, ánh mặt trời mới có thể xuyên qua khung cửa, rọi xuống một vệt sáng mờ nhạt.

Tề Nhan chống tay lên cánh cửa gỗ thô ráp của nhà giam, một bàn tay nắm lấy thanh gỗ, ngón tay siết rồi lại buông, gom đủ can đảm mới thốt lên câu nói đầu tiên từ khi bị giam: "Có ai không...?"

Ngục tốt nghe được âm thanh cũng giật mình, một lúc lâu mới nhớ tới trong phòng giam còn có Tề Nhan. Cũng không trách được ngục tốt, chỉ vì Tề Nhan từ khi bị giam đến nay đều quá mức an tĩnh.

Ngục tốt đứng dậy, bước đến gần Tề Nhan: "Có chuyện gì?"

Tề Nhan lại chần chừ một lát, chậm rãi nói: "Ta tưởng...... nhìn thấy bệ hạ."

Người nọ theo bản năng mà châm biếm Tề Nhan trong lòng, bệ hạ há là thứ một tù nhân nói thấy là có thể thấy?

Bất quá tên ngục tốt tốt xấu gì cũng nghĩ đến thân phận ngày xưa của Tề Nhan cùng thái độ của bệ hạ khi xử lý nàng, vì vậy không nói ra, mà cuối cùng trả lời: "Ngài đây chính là đang làm khó ta, tiểu nhân thân phận thấp kém, bệ hạ làm sao nói thấy là có thể thấy?"

Đôi mắt Tề Nhan hiện lên sắc bi thương, cũng chẳng phản bác, im lặng xoay người về tới một góc phòng giam nhỏ thuộc về nàng.

Bên ngoài là một ngày rực rỡ, Tề Nhan lại co ro đắp chăn ngủ vùi trong một góc.

Ban đêm, Tề Nhan bị lạnh đến tỉnh giấc, hai ống tay áo trên người ướt đẫm nước, nửa đêm trong ngục tối mới là lúc tra tấn người nhất. Tề Nhan không dám ngủ tiếp, nàng sợ nếu mình bị đông chết ở thiên lao liền không còn được gặp lại nàng ấy nữa.

Nàng đứng lên, khẽ vươn vai duỗi chân, xích sắt trên tay chân va vào nhau loảng xoảng, có chút chói tai.

Đột nhiên, Tề Nhan đờ ra như bị người điểm huyệt, nàng lùi vội vài bước nhìn về phía ngoài ô cửa sổ nhỏ, trong màn đêm lóe lên một tia sáng mờ nhạt đang đi về hướng này.

Biểu tình Tề Nhan bỗng sinh động lên, trực giác nói cho nàng: là nàng ấy tới, nữ đế Nam Cung Trăn Trăn.

Quả nhiên, chưa đầy thời gian nửa chén trà sau, Tề Nhan nghe được tiếng la của ngục tốt đột nhiên im bặt, rồi nghe được tiếng thỉnh an.

Nàng ấy tới, khoác trên mình bộ triều phục đế vương lộng lẫy, xuyên qua hành lang dài tối tăm ở thiên lao, đến trước phòng giam của Tề Nhan.

Cách lan can, một người nghèo túng lôi thôi, một người tinh xảo đến không tì vết; một đôi mắt hỗn loạn chất chứa ngàn ngôn vạn ngữ nồng hậu áy náy xen lẫn chút mong đợi nhàn nhạt, một gương mặt lạnh lùng với cặp mắt tĩnh lặng.

Khi cách mấy tháng lại gặp nhau lần nữa, người đã từng cùng chung chăn gối, giờ lại cách nhau một đạo lan can.

Tề Nhan giật giật khóe miệng, một chữ lại không nói nên lời.

Nam Cung Tĩnh Nữ chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua nàng một cái, liền dịch khai ánh mắt: "Chìa khóa."

Ngục tốt mở khóa cửa ngục, thức thời mà lui xuống.

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Các ngươi cũng đều lui xuống."

Chúng cung nhân: "Vâng."

Nam Cung Tĩnh Nữ tiến vào phòng giam, sự đẹp đẽ quý giá của nàng cùng hoàn cảnh nơi này hoàn toàn không hợp nhau, Tề Nhan không biết sao cũng vô thức lùi nửa bước, tựa hồ không muốn sự dơ bẩn của mình vấy phải nửa góc áo của đối phương.

Ngón tay giấu trong tay áo rộng của Nam Cung Tĩnh Nữ run lên, siết lại thành quyền.

Tề Nhan: "Bệ hạ..."

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Quỳ xuống." Nhàn nhạt, không mang theo một chút cảm tình.

Tề Nhan trong mắt xẹt qua một tia xót xa khó tả, lại giấu đi trong nháy mắt, theo lời quỳ xuống.

Đánh vỡ sự trầm tịch, chỉ còn tiếng xích sắt leng keng.

......

Thật lâu sau, Nam Cung Tĩnh Nữ mới lại lần nữa mở miệng: "Ngươi còn dám trở về?"

Tề Nhan "Ừm" một tiếng, liền không nói gì nữa.

Nam Cung Tĩnh Nữ giận đến phát cười: "Phụ hoàng có phải ngươi giết hay không?"

Nói xong Nam Cung Tĩnh Nữ chỉ cảm thấy trong lòng căng thẳng, răng cắn lấy môi, nhìn chằm chằm búi tóc tán loạn trên đỉnh đầu Tề Nhan.

Tề Nhan hít một hơi thật sâu, phun ra một chữ: "Phải."

Khuôn mặt Nam Cung Tĩnh Nữ đã gầy đến không còn chút thịt thừa, đôi gò má cao lộ rõ dưới làn da tái nhợt, mãi một lúc lâu sau Nam Cung Tĩnh Nữ mới từ kẽ răng rít lên một câu: "Vậy ngươi còn dám trở về? Có phải là muốn nhìn một chút xem kẻ thù thương tâm khổ sở ra sao, để thỏa mãn lòng báo thù của ngươi!"

Tề Nhan: "Ta..."

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Người tới!"

Ngục tốt cùng cung nhân hối hả chạy tới, nhìn thấy người khác, Tề Nhan liền im miệng.

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Đem nàng áp giải đến hình phòng cho trẫm!"

Ngục tốt: "Vâng!"

......

Tề Nhan bị trói lên cọc chữ thập, tuy rằng thiên lao Đại Lý Tự là nơi giam giữ hoàng thân quốc thích cùng trọng thần, nhưng hình cụ lại không khác biệt gì mấy.

Nam Cung Tĩnh Nữ đoạt lấy roi trên tay viên cai ngục: "Các ngươi đều lui xuống!"

Ngục tốt: "Bệ hạ, việc nhỏ này vẫn là giao cho tiểu nhân đi, hà tất nhọc đến ngài?"

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Cút!"

Ngục tốt: "Vâng, vâng!"

Roi da bị Nam Cung Tĩnh Nữ siết chặt vang lên tiếng ken két, thân thể nàng run rẩy dữ dội nhưng làm thế nào cũng không ra tay được.

Nàng hận mình vô năng, hận mình bất hiếu, ngân ngấn nước mắt lại hỏi một câu: "Phụ hoàng đã gần đất xa trời, ngươi còn hạ thủ được?"

Tề Nhan hạ quyết tâm, đúng sự thật đáp: "Kẻ ác tày trời há có thể chết già?"

"Chát!" một tiếng, ngực Tề Nhan bị nứt ra một đường, máu tươi từ miệng vết thương chậm rãi trào ra.

Nam Cung Tĩnh Nữ không biết, ngục tốt lấy chính là "nhất tế", cũng là chiếc roi lợi hại nhất. Một roi quất xuống da tróc thịt bong, có là nam tử khỏe mạnh cũng chịu không nổi mười roi.

Tề Nhan chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, chịu đựng cơn đau như xé toạc thân thể, nghiến chặt quai hàm không hé một tiếng, lại bị hai roi sau đó của Nam Cung Tĩnh Nữ đánh vỡ.

Tề Nhan "A!" một tiếng thống khổ vặn vẹo thân thể, nhưng lại bị cố định trên cọc không thoát ra được.

Vụt xuống ba roi, nước mắt Nam Cung Tĩnh Nữ cũng chảy xuống, may mà trong phòng giam đủ tối, người khác không dễ nhìn thấy.

Nam Cung Tĩnh Nữ lại lần nữa huy động chiếc roi, vừa đánh vừa nói: "Người lừa trẫm!"

"Trẫm hận không thể đem ngươi bằm ra nghìn đoạn!"

"Ngươi mưu nghịch hành thích vua, lại dám cùng trẫm bình yên sống qua ngày?!"

"Ngươi nói!"

Mỗi câu rống lên là một roi, bảy roi vút xuống, Tề Nhan đã ngất đi một lần, lại bị đánh tỉnh.

Nam Cung Tĩnh Nữ thấy đầu Tề Nhan vô lực mà rũ xuống, trong lòng cũng luống cuống một trận, nàng dừng vung roi, quên mất hô hấp, đôi mắt không chớp mà nhìn chằm chằm ngực Tề Nhan, muốn nhìn xem nàng có còn hô hấp hay không.

Mảnh vải đã bị đánh nát, vết phỏng cũ bị lộ ra lại bị những lằn roi máu che kín, đây căn bản không phải là bộ ngực mà nữ tử nên có.

Tề Nhan rên rỉ một tiếng, Nam Cung Tĩnh Nữ mới đột nhiên hít vào một hơi, trái tim cũng từ từ thả lỏng.

Tề Nhan vô lực rũ đầu, cảm thụ được cơn đau xé rách truyền đến từ khắp nơi trên thân thể, quần áo trên người bị mồ hôi cũng máu hòa loãng ướt nhẹp.

Ngạo khí đến từ hoàng tộc thảo nguyên cũng bừng lên, nàng suy yếu lại kiên quyết mà nói: "Cha ngươi là ta giết, nợ máu trả bằng máu, ngươi sao không giết ta đi?"

Nam Cung Tĩnh Nữ vứt roi, bước nhanh đến trước mặt Tề Nhan, siết lấy cằm nàng để nàng nhìn thẳng vào chính mình. Một khắc nhìn đến đôi mắt kia của Tề Nhan, Nam Cung Tĩnh Nữ thừa nhận nàng hối hận.

Nàng đọc được sự quật cường giấu trong hận ý cùng xa lạ, các nàng... rốt cuộc trở về không được.

Nam Cung Tĩnh Nữ lại cười chính mình ngu không ai bằng, sớm từ một khắc lúc nàng giết chết phụ hoàng, chính mình cùng nàng liền không có về sau.

Hận ý của Tề Nhan động trúng chỗ đau của Nam Cung Tĩnh Nữ, nàng bóp cằm Tề Nhan, hung tợn mà nói: "Nợ máu trả bằng máu? Ngươi cũng xứng?"

Tề Nhan vô lực mà nhếch nhếch khóe miệng, không tỏ ý kiến.

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Trẫm hận không thể mỗi ngày xẻo lấy một miếng thịt trên người ngươi xuống!"

Tề Nhan liếm liếm khóe môi nứt máu, suy yếu mà đáp: "Tùy ngươi."

Nam Cung Tĩnh Nữ bóp lấy cổ Tề Nhan, nhìn mặt nàng trở nên trướng hồng mới buông ra, lạnh lùng nói: "Trẫm... phải dùng thiên tài địa bảo, sơn hào hải vị giữ ngươi một hơi. Ngươi với trẫm... mối hận này cả đời tính không hết!"

Tề Nhan lại lần nữa ngất đi, Nam Cung Tĩnh Nữ dùng ngón tay nâng cằm nàng lên, xem xét hơi thở của nàng rồi mới buông tay ra.

Nàng giơ tay lau đôi mắt một phen, sai cung nhân tìm tới một bộ quần áo sạch sẽ thay cho Tề Nhan, lại cho truyền vị y nữ từ dân gian, người đã chữa trị cho nàng trong những ngày nàng rời đi, đến tiếp tục trị thương cho Tề Nhan.

Nàng muốn nàng ấy sống, để tiếp tục hành hạ nhau cho đến ngày các nàng cùng chết.

------------------------------------------------------------------------------------------

Dưới đây là hình mình họa từ bộ sách đã được xuất bản, chương 260, artist Melts

Chương trước Chương tiếp
Loading...