[BHTT - Edit Hoàn] Học tỷ không cho phép lại trang A - Tỉnh Dã Tư

Chương 84 (Hoàn chính văn)



Ngu Thiểu đưa tay ngăn Tạ Bất Phi lại, thấp giọng nói: "Vẫn chưa tắm."

Tạ Bất Phi hơi nhíu mày, ánh mắt dừng lại ở vành tai ửng đỏ của cô, giọng nói mang theo chút ý trêu chọc lười biếng:

"Vậy thì...cùng nhau tắm nhé?"

Phòng tắm nhỏ hẹp, hai người chen vào đã là miễn cưỡng. Ngu Thiểu khóa kỹ cửa, thân thể ấm áp tựa sát từ phía sau, khẽ đặt một nụ hôn lên má nàng.

Ngu Thiểu nghiêng đầu, thì thầm: "Phòng tắm cách âm không tốt đâu."

Tạ Bất Phi bật cười khẽ, buông cô ra:

"Vậy mà còn đồng ý với chị à?"

Ngu Thiểu hơi tránh ánh nhìn của nàng:

"Em chỉ đồng ý...đi tắm thôi."

Tạ Bất Phi lùi về sau vài bước, đối diện cô, ngón tay lười nhác quấn lấy dải lụa màu lam nhạt trên cổ áo khẽ kéo, vải mỏng rơi xuống, như làn khói tan bên chân.

Nàng chậm rãi dắt tay Ngu Thiểu, đặt lên cổ áo đang hé mở:

"Giúp chị."

Ngu Thiểu cụp mắt, ánh nhìn lướt qua làn da trắng nõn nơi cần cổ thiên nga, tim khẽ run.

Chiếc sơ mi trắng buông xuống, thân thể mảnh mai mềm mại lộ ra, ấm áp như thiêu đốt đầu ngón tay Ngu Thiểu.

Mùi hương linh lan nhẹ đặc trưng của omega lững lờ trong không khí ẩm nóng của phòng tắm, như vô hình mà quấn lấy.

Lồng ngực Tạ Bất Phi phập phồng, đôi mắt xinh đẹp phủ một tầng hơi nước, giọng nói như thì thầm:

"Giúp chị..."

Không một alpha nào có thể kháng cự khi chính omega của mình chủ động.

Trái tim đập loạn từng nhịp, Ngu Thiểu đưa tay đặt lên vạt áo sơ mi của nàng, từng cúc áo được cởi ra, chậm rãi, cẩn trọng như đang tháo mở một món quà quý giá.

Làn da trắng mịn từng chút lộ ra, ánh đèn trên trần chiếu nghiêng xuống, bao phủ lên vóc dáng dài mảnh như ngọc của thiếu nữ trước mắt.

Tạ Bất Phi rúc vào lòng cô, giọng khẽ run, lông mi dài rung lên:

"Lạnh quá..."

Ngu Thiểu ôm lấy nàng, nhẹ nhàng bế vào bồn tắm.

Cô mở vòi nước nóng, làn nước ấm dần dâng lên trong bồn, tràn qua đôi chân thon dài của Tạ Bất Phi.

Mặt nước trong vắt, lấp lánh phản chiếu lên làn da trắng mịn dưới làn nước, cảnh sắc dưới nước hiện ra rõ ràng không chút che giấu.

Mái tóc đen như rong biển của thiếu nữ nhẹ nhàng lay động theo từng gợn sóng, lúc ẩn lúc hiện.

Tạ Bất Phi dùng tay khẽ vỗ làn nước quanh mình, đôi mắt ướt long lanh nhìn về phía Ngu Thiểu.

Nàng vươn tay ra, khuôn mặt xinh đẹp mang theo vài phần ngây thơ và nũng nịu, giọng mềm như nước:

"Em cũng vào đi mà..."

Ngu Thiểu cúi người, ngồi xổm bên thành bồn tắm.

Cô cảm giác bản thân giống như một du khách tình cờ nhặt được mỹ nhân ngư khi dạo chơi ven biển, một mỹ nhân ngư xinh đẹp, đáng yêu, lại hoàn toàn tin tưởng cô.

Một bảo vật mà chỉ mình cô biết đến, toàn thế giới chỉ có một, khiến người ta không muốn chia sẻ với bất kỳ ai.

Cô muốn giấu Tạ Bất Phi đi, giấu vào nơi sâu kín nhất của lòng mình.

Tạ Bất Phi đỏ mặt trong ánh mắt dịu dàng của cô, nhẹ cắn môi dưới, thì thầm:

"Em... em sao cứ im lặng nhìn người ta như vậy?"

Ngu Thiểu nắm lấy tay nàng, khẽ cúi đầu hôn lên mu bàn tay một cái, rồi chân trần bước vào bồn tắm.

Tạ Bất Phi vòng tay ôm lấy cô, tìm kiếm hương cỏ cây thanh đạm đặc trưng của alpha, từng chút một hôn dọc theo cổ.

Môi đỏ ấm áp lướt qua vùng gáy, từng nụ hôn nhẹ tựa lông vũ, giọt nước từ chóp mũi ửng hồng chảy xuống làn da.

Sương mù mờ ảo tràn ngập trong không gian nhỏ hẹp, tất cả trước mắt như được phủ lên một lớp lụa mỏng mờ ảo. Sóng nước lăn tăn khẽ động, ánh sáng lấp lánh phản chiếu lên mặt nước như hoa văn vỡ vụn.

Sau một lúc, Ngu Thiểu ghé sát tai Tạ Bất Phi, thì thầm nhắc nhở:

"Học tỷ...có người đang ngủ đó."

Tạ Bất Phi cúi đầu, một tay vội che miệng, không kìm được bật ra tiếng nức nở khe khẽ:

"Ưm...ưm..."

Đuôi mắt nàng dần dần ửng đỏ, ánh nước long lanh đọng lại nơi khóe mi.

Đẹp đến nao lòng.

"Chị nói là phải nhỏ tiếng thôi mà."

Tạ Bất Phi mở to mắt, hàng mi dài khẽ run, giận dỗi lườm cô một cái rồi nghiến răng cắn nhẹ lên bả vai alpha.

Ngay sau đó, lực cắn vô thức trở nên mềm đi, như mèo con không thật sự tức giận, chỉ nhẹ nhàng ngậm lấy mà thôi.

Ngu Thiểu không tỏ vẻ gì, nghiêng đầu hôn nhẹ lên mái tóc đen ướt át của nàng.

...

Mười giờ sáng, Cố Thúy Lan gõ cửa phòng Ngu Thiểu, gọi lớn:

"Thiểu Thiểu, Tiểu Phi, ăn sáng nào!"

Bà trở lại phòng khách, tiếp tục bận rộn dọn bữa sáng đã chuẩn bị sẵn.

Chẳng bao lâu sau, hai người một trước một sau bước ra khỏi phòng, người đi trước thần sắc rạng rỡ, người phía sau thì ngáp mãi không thôi.

Cố Thúy Lan xoay người lại, nhìn thấy quầng thâm dưới mắt Tạ Bất Phi, không khỏi giật mình hỏi:

"Tiểu Phi, con ngủ không ngon sao?"

Tạ Bất Phi khựng lại, vẻ mặt thoáng mất tự nhiên: "Không đâu ạ! Dì, con chỉ là... hơi mất ngủ thôi."

Cố Thúy Lan hỏi tiếp: "Sao lại mất ngủ? Giường không quen à?"

Tạ Bất Phi lúng túng siết chặt tay áo. Một bên, Ngu Thiểu mở miệng đỡ lời:

"Chị ấy không quen giường."

Tạ Bất Phi vội vàng gật đầu hùa theo:"Đúng...đúng ạ, chắc con ở thêm vài hôm là quen thôi."

"A, ra là vậy." Cố Thúy Lan gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, dịu dàng nói "Nếu có chỗ nào không thoải mái, cứ nói với dì nhé."

Tạ Bất Phi liên tục gật đầu, cảm kích nhìn bà.

Cố Thúy Lan sau khi chuẩn bị xong bữa sáng liền ra ngoài đi làm.

Tạ Bất Phi nhìn theo bóng lưng bà rời đi, khẽ thở phào, rồi bưng ly sữa đậu nành còn bốc hơi lên uống một ngụm.

Ngu Thiểu vừa mở gói bánh bao được bọc trong túi nhựa, vừa cố tình hỏi:

"Học tỷ, tối qua ngủ không ngon à?"

Tạ Bất Phi nghiêng đầu nhìn cô, nhướng mày nói: "Em nghĩ sao?"

Ngu Thiểu cười nhẹ: "Xem ra là ngủ ngon lắm."

Trong đầu Tạ Bất Phi lập tức hiện lên những hình ảnh đêm qua, không khỏi mặt đỏ bừng, đưa tay véo nhẹ má Ngu Thiểu:

"Thiểu Thiểu, dạo gần đây sao em hư vậy hả?"

Nàng vừa lẩm bẩm vừa giả bộ buồn bã:"Hỏng rồi, chẳng lẽ là chị làm em trở nên hư hỏng mất rồi?"

Ngu Thiểu mỉm cười, dịu dàng đáp: "Tỷ tỷ không hư."

Tạ Bất Phi ra vẻ khổ tâm, nói như than thở:

"Chị trước đây thuần khiết lắm đúng không? Từ khi ở bên em, hình như càng ngày càng buông thả bản thân thì phải."

Bỗng dưng như ngộ ra điều gì, nàng đưa ngón tay móc nhẹ cằm Ngu Thiểu, hừ khẽ:

"Đúng rồi! Tất cả là do em, chắc chắn là do em làm chị hư, nên chị mới biến thành thế này!"

Nếu đổi lại là người khác nghe Tạ Bất Phi ngụy biện như thế, e rằng chỉ biết câm nín. Nhưng Ngu Thiểu lại chỉ cười, dịu dàng chiều chuộng nói:

"Được thôi, trách em vậy."

Hai người ở nhà Ngu Thiểu thêm một ngày, rồi lại vội vã quay về trường, tiếp tục ôn tập cho kỳ thi cuối kỳ.

Chẳng mấy chốc, lễ Giáng Sinh cận kề, không khí rộn ràng ngập tràn khắp khuôn viên trường.

Chiều tan học, trên đường trở về ký túc xá, Ngu Thiểu còn nhìn thấy cây thông Noel được dựng bên cạnh cổng lớn. Cây thông xanh mướt treo đầy những món đồ trang trí xinh xắn, lấp lánh, bên cạnh còn có mấy người tuyết tròn vo đang mỉm cười ngây ngô.

Lục Vân nhìn cây thông một lát, thuận miệng hỏi: "Mấy cậu có mong ước gì cho Giáng Sinh không?"

Diêu Như Đông nói: "Ừm... mong ông già Noel phù hộ tớ thoát ế ngay lập tức."

Lục Vân cười nói như đùa: "Thôi đổi ước mơ khác đi, cậu đừng làm khó ông già Noel quá."

Diêu Như Đông: "Đáng ghét! Thế thì tớ ước kỳ thi này mình đứng nhất lớp!"

Lục Vân liếc mắt: "... Vậy hay là tụi mình bàn tiếp xem làm sao giúp cậu thoát ế thì hơn."

Diêu Như Đông tức giận: "Cậu có lễ phép không vậy? Thiểu Thiểu, mau lên tiếng bênh vực tớ đi chứ!"

Một lát sau không nghe thấy hồi âm, Diêu Như Đông quay đầu lại thì thấy Ngu Thiểu đang ngẩn người nhìn cây thông Noel.
Diêu Như Đông nghiêng đầu gọi:

"Thiểu Thiểu? Cậu sao vậy?"

Ngu Thiểu hoàn hồn, lắc đầu nói: "Không có gì. Tớ đang nghĩ không biết nên chuẩn bị quà Giáng Sinh gì thì hợp."

Lục Vân hỏi: "Cậu định tặng quà cho học tỷ à?"

Ngu Thiểu khẽ gật đầu.

Lục Vân và Diêu Như Đông liếc nhau, lộ ra biểu cảm kiểu "cậu hỏi đúng người rồi đấy".

...

Tối Giáng Sinh, tuyết rơi dày đặc hơn hẳn mọi hôm. Những bông tuyết lớn như lông ngỗng trắng xóa, lặng lẽ rơi xuống từ bầu trời, phủ đầy mặt đất.

Tạ Bất Phi khoác áo ngủ dày cộm, cuộn mình trong ký túc xá, vừa nhắn tin trò chuyện với Ngu Thiểu, vừa gặm bánh quy.

Hành lang bên ngoài vang lên tiếng bước chân lộn xộn, trong đó có một người dừng lại trước cửa phòng 401, gõ mấy tiếng.

Bạch Y đi ra mở cửa, chỉ một lát sau đã quay lại, tay bưng hai quả táo đỏ bóng.

Tạ Bất Phi ngẩng đầu nhìn, hỏi: "Ở đâu ra vậy?"

"Trưởng khoa mang tới đấy." Bạch Y đặt một quả táo lên bàn của nàng, "Chắc là vì hôm nay là đêm Giáng Sinh. Nhiều câu lạc bộ phát táo cho các thành viên lắm, nghe nói siêu thị cháy hàng luôn rồi."

Chuyện này ở A Đại cũng không có gì lạ, mấy năm nay đều có thông lệ như vậy.

Tạ Bất Phi mấy hôm nay bận bịu ôn thi, đầu óc quay như chong chóng, hoàn toàn quên mất chuyện này. Nàng thoáng nghĩ ngợi rồi lẩm bẩm:

"Hóa ra hôm nay là đêm Giáng Sinh."

Bất chợt, nàng nhớ tới hôm sinh nhật mình, cùng Ngu Thiểu đùa một trò. Nàng vẫn còn nhớ rõ khi đó Ngu Thiểu tặng cho mình một đôi tất. Tạ Bất Phi liền đùa hỏi cô:

"Nếu treo đôi tất này lên cửa, có nhận được quà của ông già Noel không?"

Ngu Thiểu khi ấy chỉ mỉm cười và gật đầu.

Tạ Bất Phi cúi đầu liếc nhìn đôi tất trắng đang đi dưới chân, hình cà ri trên tất như đang lặng lẽ nhìn lại nàng.

Không lẽ bây giờ lại tháo tất ra, giặt sạch rồi treo lên cửa?

Nàng lập tức thu lại suy nghĩ, dở khóc dở cười, khẽ lắc đầu.

Tiếng bước chân qua lại vội vã vọng lên từ hành lang, chẳng bao lâu sau đã có người gõ cửa, nói là đến phát táo.

Tạ Bất Phi là người nhận được nhiều táo nhất, khoảng chừng mười quả.

Bạch Y ôm đống táo đến mệt rã rời, than thở không chút lưu tình:

"Mệt chết mất, kiếp này không muốn làm bạn cùng phòng với hoa khôi siêu nổi tiếng nữa đâu."

Tạ Bất Phi ngồi dậy, vỗ nhẹ lên vai cô ấy, bật cười:

"Vất vả cho cậu rồi. Lần sau để tớ ra mở cửa."

Bóng đêm dần buông, tiếng bước chân ngoài hành lang cũng thưa thớt rồi biến mất.

Hai người rửa mặt đơn giản xong xuôi, chuẩn bị tắt đèn đi ngủ.

Đúng lúc ấy, Bạch Y bỗng ngồi bật dậy, nghiêm túc nhìn về phía cửa. Tạ Bất Phi đang bôi kem dưỡng da, hỏi:

"Sao vậy?"

Bạch Y đưa ngón trỏ lên ra hiệu im lặng, chỉ về phía cửa, hạ giọng: "Cậu nghe thử xem."

Tạ Bất Phi nghiêng đầu lắng nghe, tiếng bước chân khe khẽ, mơ hồ truyền đến từ dưới lầu, cuối cùng dừng lại ngay trước cửa phòng 401.

Cả hai đợi một lúc, ngoài cửa vẫn không có động tĩnh gì.

Tạ Bất Phi nhíu mày: "Lại phát táo nữa hả?"

Bạch Y bất giác rùng mình: "Nhưng...sao người ta lại không gõ cửa?"

Cô ấy rụt người lại, vẻ mặt đầy hoang mang sợ hãi: "Không lẽ...là thứ gì đó..."

Ban đêm yên tĩnh, gió lùa phần phật bên ngoài cửa sổ.

Các cô nghe thấy bên ngoài có tiếng thở khe khẽ, nhỏ đến mức gần như bị hòa tan vào trong gió đêm.

Tạ Bất Phi hơi chột dạ, nhưng cố trấn tĩnh, đưa tay đè vai Bạch Y, nghiêm túc nói:

"... Nhìn tớ, cùng niệm theo một câu: Trên đời này không có ma."

"Trên đời này không có..."

Bạch Y còn chưa kịp đọc hết câu, điện thoại trên bàn bất ngờ rung lên một cái.

Cô ấy hét toáng lên, lao ra sau lưng Tạ Bất Phi trốn:

"Cứu mạng...!!"

Tạ Bất Phi đè cô ấy lại, hít sâu một hơi, đầu ngón tay nhẹ run mở khóa điện thoại.

Ngu Thiểu: "Em đang đứng trước cửa phòng chị."

Tạ Bất Phi: "..."

Nàng thở phào một hơi, kéo Bạch Y từ sau lưng ra, trấn an: "Đừng sợ, là Ngu Thiểu đến."

"Bạn gái cậu nửa đêm nửa hôm mò đến làm gì?"Bạch Y hoảng hốt hỏi, "Chỉ vì nói là Ngu Thiểu mà cậu tin liền sao? Lỡ đâu có người giả mạo thì sao?"

Tạ Bất Phi thở dài: "Tin nhắn gửi qua WeChat, quỷ mà cũng biết dùng WeChat sao? Nếu cậu sợ thì cứ ở lại trong phòng, tớ ra xem ai."

Bạch Y hoảng hốt: "Đừng, đừng bỏ tớ lại một mình!"

Cô ấy vội đưa tay kéo Tạ Bất Phi lại, nhưng nàng đã bước thẳng ra cửa, để mặc Bạch Y trợn mắt nhìn.

Tạ Bất Phi đi ra, chỉ thấy ngoài cửa có một người mặc áo đỏ.

Nàng sững lại, nín thở, trừng mắt: "Ông già Noel?!"

"Ông già Noel" râu ria rung rung, cất lên một giọng nữ êm tai:

"Học tỷ, là em."

Tạ Bất Phi dở khóc dở cười:

"Thiểu Thiểu, sao em hóa trang thành ra thế này?"

Ngu Thiểu tháo bộ râu dán trên mặt xuống, lộ ra gương mặt thanh tú sạch sẽ, hơi ngượng ngùng nói:

"Em đến...tặng quà cho chị."

Bạch Y lúc này mới hoàn hồn lại, vẻ mặt chết lặng: "Hai người các cậu... đúng là có tình thú đặc biệt thật đấy."

Tạ Bất Phi thuận tay đóng cửa lại, nhốt cô ấy trong phòng.

Bên ngoài tuyết rơi dày đặc, hành lang yên tĩnh chỉ le lói ánh đèn vàng mờ u ám, không một bóng người.

Hai người đi đến khu cầu thang tránh gió, rồi dừng lại.

Tạ Bất Phi đưa tay sờ lên chiếc mũ đỏ trên đầu Ngu Thiểu, nhịn cười nói:

"Em hóa trang thế này, lỡ như bị ai trông thấy lúc đi lên, chẳng phải ngại chết mất sao?"

Ngu Thiểu mặt ửng hồng, khẽ đáp: "Bởi vì học tỷ từng nói...muốn được ông già Noel tặng quà."

Tạ Bất Phi sững người, đôi mắt xinh đẹp ánh lên một tia xao động.

Nàng nhớ lại câu nói đùa lúc sinh nhật, không ngờ Ngu Thiểu lại nghiêm túc đến mức này, thật sự muốn thực hiện cho mình.

Trái tim bỗng đập rộn ràng, nàng đưa tay chạm nhẹ lên gò má Ngu Thiểu, dịu dàng hỏi:

"Lạnh không?"

Ngu Thiểu khẽ cọ cọ ngón tay nàng, đáp nhỏ:

"Không lạnh."

Cô cúi đầu, lấy từ trong áo khoác ra một hộp quà nhỏ được gói rất tinh xảo.

Tạ Bất Phi hỏi: "Đây là quà cho chị sao?"

Chóp mũi Ngu Thiểu bị gió lạnh thổi đến đỏ hồng, cô hơi ngượng, khẽ gật đầu rồi nhẹ nhàng đưa quà cho Tạ Bất Phi.

Tạ Bất Phi nâng món quà lên bằng cả hai tay, cẩn thận như đang cầm một thứ rất quý giá. Hộp quà nhẹ bẫng, khiến nàng thoáng suy đoán không biết bên trong là gì, tim theo đó cũng đập loạn cả lên.

Nàng ngẩng đầu, ánh mắt tràn đầy mong chờ: "Chị có thể mở ra xem không?"

"Đương nhiên là được."

Tạ Bất Phi nhẹ nhàng tháo dải ruy băng buộc trên hộp quà, gỡ lớp giấy gói, để lộ một chiếc hộp nhung đỏ sẫm nhỏ nhắn.

Nàng hơi sững lại, đôi mắt ánh lên vẻ ngỡ ngàng, nhìn Ngu Thiểu bằng ánh nhìn ướt át, nửa đùa nửa thật:

"Em định cầu hôn chị sao?"

Ngu Thiểu nghe vậy càng thêm căng thẳng, hít một hơi thật sâu, nghiêm túc nhìn Tạ Bất Phi nói: "Không phải."

Lòng Tạ Bất Phi khẽ trùng xuống một nhịp. Nhưng ngay sau đó lại nghe cô nói tiếp:

"Học tỷ, chị có bằng lòng...đính hôn với em không?"

Đôi mắt Tạ Bất Phi khẽ trợn to, ngơ ngác nhìn cô.

Cô chậm rãi mở chiếc hộp ra, bên trong là một chiếc nhẫn bạch kim nhỏ, nằm ngay ngắn ở chính giữa, ánh lên sắc sáng dịu dàng.

Ngu Thiểu nhìn nàng, ánh mắt kiên định và nghiêm túc, lặp lại lời mình một lần nữa:

"Chị có bằng lòng đính hôn với em không?"

Trong hành lang cũ kỹ, ánh đèn tu sửa lâu ngày lúc sáng lúc chớp, hai người, một người khoác áo ngủ lông xù, một người ăn mặc ngô nghê như ông già Noel đứng đối diện nhau.

Cảnh tượng ấy giống như cảnh lấy từ một bộ phim thần tượng nào đó, nhưng lại chân thật đến khó tin.

Tạ Bất Phi chưa từng rơi vào tình cảnh nào kỳ lạ như thế này.

"Cầu hôn hiện trường", nghĩ đến mà vừa buồn cười vừa cảm động, sống mũi bất giác cay xè.

Gió đêm thoảng qua, vậy mà nàng gần như không cảm thấy lạnh, chỉ thấy gò má nóng rực.

Ngu Thiểu nhìn đôi mắt hoe đỏ của nàng, trong lòng không khỏi căng thẳng.

Học tỷ...sẽ không cảm thấy mọi thứ quá đột ngột, rồi từ chối mình chứ?

Dù sao các nàng mới bên nhau chưa lâu, giờ đã nói đến chuyện đính hôn, đúng là hơi đường đột thật...

Toàn thân Ngu Thiểu cứng đờ, không dám nghĩ nếu Tạ Bất Phi từ chối thì phải làm sao.

Cô cúi đầu xuống, tinh thần cũng như chìm theo, mắt thấy rõ đang dần ủ rũ.

"Chị đồng ý."

Tạ Bất Phi mỉm cười, đôi mắt ươn ướt nhìn cô, nghiêm túc đáp lại:

"Chị đồng ý, đương nhiên là đồng ý."

Ngu Thiểu lập tức ngẩng đầu, ánh mắt sáng bừng hy vọng:

"Tỷ tỷ..."

Tạ Bất Phi nhẹ nhàng vuốt ve những đường vân trên chiếc nhẫn, từng động tác đều cẩn thận và trân quý, như thể trong lòng bàn tay là một món báu vật vô giá.

Nàng lưu luyến ngẩng đầu, đưa tay về phía Ngu Thiểu: "Mau giúp chị đeo vào đi."

Ngu Thiểu mang đôi găng tay đỏ dày cộp, nghe vậy liền luống cuống nâng tay Tạ Bất Phi, cẩn thận đeo chiếc nhẫn vào ngón tay thon dài của nàng.

Bộ dáng nghiêm túc của cô trông như đang thực hiện một thí nghiệm khoa học chính xác.

Tạ Bất Phi xoay tay ngắm nghía, đôi mắt cong cong, nở nụ cười:

"Đẹp lắm, chị rất thích."

Viên kim cương nhỏ lấp lánh trên làn da trắng muốt của nàng, như một vì sao rực rỡ bị hái xuống, rạng ngời giữa đêm đông.

Ngu Thiểu hơi đỏ mặt, ngượng ngùng nói:

"Chiếc này là em dành dụm từng đồng lương làm thêm để mua. Không đắt tiền đâu, chắc chắn không bằng mấy chiếc tỷ tỷ từng đeo trước kia."

"Nhưng chẳng phải em từng nói, tiền không thể đo được giá trị của tình cảm sao?"Tạ Bất Phi ngẩng đầu, ánh mắt lấp lánh như sao, nhìn cô trìu mến"Tấm lòng của em, với chị mà nói, làvô giá."

Ngu Thiểu không kìm được cảm xúc dâng trào, giọng khẽ run:

"Sau này có tiền, em sẽ mua cho chị cái tốt hơn."

Tạ Bất Phi cảm động vô cùng, nhẹ nhàng chạm vào chóp mũi đỏ hồng của cô, cười khẽ:

"Thế còn nhẫn của em? Đưa đây, để chị đeo cho."

Ngu Thiểu sững người trong giây lát, rồi lấy từ trong áo ra một chiếc hộp nhẫn khác.

Tạ Bất Phi mở hộp, tháo bao tay của cô xuống, từng chút một cẩn thận đeo chiếc nhẫn vào tay cô.

Giống như trút bỏ một tâm sự nặng nề, trên gương mặt cô là nụ cười dịu dàng và mãn nguyện.

Tạ Bất Phi ngẩng đầu, ánh mắt vừa trêu chọc vừa nghiêm túc:

"Ngu Thiểu, chị nhốt em lại rồi, bây giờ muốn chạy cũng không kịp nữa đâu."

Ngu Thiểu nhìn vào đôi mắt trong veo của nàng, khóe miệng cũng khẽ cong lên, nhẹ nhàng đáp:

"Em sẽ không chạy. Chị có thể giữ em cả đời."

"Nghe ngọt tai thật đấy," Tạ Bất Phi tiến lại gần, ngón tay nâng nhẹ cằm cô, "Nhưng chẳng phải em từng nói, phải chờ bốn năm mới được chính thức cưới à?"

Nàng đang nhắc đến cuộc trò chuyện trước đây về chuyện kết hôn.

Lúc đó, Ngu Thiểu còn cho rằng các cô vẫn còn quá trẻ, kết hôn là chuyện quá sớm để nghĩ đến. Nhưng sau bao biến cố, sau tất cả những gì đã trải qua, suy nghĩ trong lòng cũng thay đổi.

Giờ đây, cô chỉ muốn sớm đem người kia giữ thật chặt trong lòng bàn tay, không buông ra nữa.

Cô cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi Tạ Bất Phi một cái, thì thầm:

"Tỷ tỷ muốn lúc nào, đều được cả."

"Hay là chờ em lớn thêm chút nữa đi."Tạ Bất Phi khẽ cười, bờ môi dịu dàng dán lên, giọng nói mơ hồ, mang theo ý cười.

"Em mới mười tám thôi, bây giờ mà kết hôn thì chị cảm thấy mình như đang phạm tội vậy đó."

Hai người dây dưa triền miên, hôn đến hơi thở hỗn loạn mới tách ra.

Ngu Thiểu thấp giọng phản bác: "Chị cũng chỉ hơn em có một tuổi."

Ngoài trời, tuyết bắt đầu rơi lác đác. Trên màn hình điện thoại, con số nhảy chuyển sang 00:00, lại thêm một ngày mới bắt đầu.

Mà các nàng, còn rất nhiều ngày mai để cùng nhau bước tiếp.

Tạ Bất Phi ôm lấy cổ cô, giọng nói nhẹ như gió thổi: "Giáng Sinh vui vẻ, cô bé Giáng Sinh của chị."

Ngu Thiểu lại cúi đầu hôn nàng, thì thầm bên môi:

"Giáng Sinh vui vẻ."

Từ nay về sau, mong chị mỗi một ngày đều thật vui vẻ.

- Hoàn chính văn -

________________________________

Editor: Ngày mai sẽ edit nốt 6 Phiên ngoại nhée, hẹ hẹ hẹ. Vì bản edit này chưa được beta nên có thể sẽ có nhiều lỗi. Mọi người đọc thấy sai hay không rõ nghĩa ở đâu thì góp ý nha.

Chương trước Chương tiếp
Loading...