[BHTT]-[Edit] HOÁN ĐỔI ẢNH HẬU - Quân Sola [Chương 36-?]
Chương 98
sáng không?" Nguyễn Dạ Sênh dừng bước, sau một lúc lâu, quay lại nhìn Hề Mặc. Cô lại tươi cười: "Muốn." Là tự cô nghĩ ngợi lung tung nên mới khiến mình rơi vào buồn bực. Nhưng cô thích người kia, chỉ cần có chút dịu dàng, cũng có thể làm cô thấy rạo rực. Đắng cay ngọt bùi, ngũ vị đều nếm trải. Đây chính là thứ xa xôi không thể với tới, có tên là tình đơn phương. "Vậy sau khi trang điểm xong thì đi xuống." Hề Mặc nhẹ giọng nói: "Tôi chờ cô ở lầu một." Nguyễn Dạ Sênh gật gật đầu, quay người đi, bước chân nhẹ hẫng.Hề Mặc đi xuống lầu một chờ Nguyễn Dạ Sênh. Trong lúc đó nàng đặc biệt chú tâm đến cửa ngoài của khách sạn, phát hiện có hai người ánh mắt sáng như đèn, vẫn hết sức thận trọng chăm chú nhìn ra cửa, trên tai còn đeo tai nghe. Nàng cảm thấy có lẽ là cảnh sát mặc thường phục.Sáng sớm khách ra ra vào vào, cảnh sát vẫn còn đang kiểm tra tình huống xuất nhập ở cửa, rất có thể bọn họ vẫn chưa bắt được Đinh Kỳ Hồng cho nên mới chưa thu đội. Qua một lúc, nàng nhìn thấy Thôi Gia Ngư, bên cạnh còn có một tiểu cảnh sát. Sắc mặt Thôi Gia Ngư rất không tốt, nét tinh xảo trên mặt cũng hiện ra vẻ mỏi mệt, tiểu cảnh sát bên cạnh hình như đang khuyên cô nghỉ ngơi, tuy nhiên bị cô từ chối. Hề Mặc lo lắng Thôi Gia Ngư phát hiện ra nàng đang nhìn cô, vội vàng cúi đầu nhìn điện thoại.Thôi Gia Ngư đi đến một nơi yên lặng không có người, Thành Dự bên cạnh đưa cho cô một ly cà phê, nói: "Sếp, đừng căng thẳng, sức khỏe mới quan trọng." Thôi Gia Ngư nhíu mày uống cà phê: "Một người sống sờ sờ, lẽ nào lại bốc hơi khỏi khách sạn?" Mặc dù cô có dựa vào lời khai của Cố Tê Tùng, cẩn thận kiểm tra từ tầng 16 trở lên nhưng ở những tầng khác cô cũng không hề buông lỏng cảnh giác. Mỗi một phòng đều phái người đến kiểm tra, cũng hỏi rõ từng người, kết quả phòng trống không người thì không nói nhưng những căn phòng có khách đăng ký, khi đến kiểm tra thì cũng chỉ khách thuê phòng.Thành Dự nói: "Sếp, chị xem có phải là Đinh Kỳ Hồng đó đi vào một phòng rồi ở đó uy hiếp khách thuê phòng, làm cho họ nói dối chúng ta là không có người nào khác hay không?" "Cậu có bị ngốc không?" Thôi Gia Ngư nói: "Nếu thật sự là uy hiếp khách thuê phòng, bà ta lại không ở bên cạnh người đó, khi khách có cơ hội gặp được cảnh sát còn không nhanh chóng cầu cảnh sát giúp đỡ?" "Vậy có lẽ bà ta bắt người quan trọng của họ làm con tin, ví dụ như con của họ, khi con nhỏ của họ ở trong tay bà ta, đương nhiên sẽ không dám khai ra với chúng ta, chỉ có thể mặc cho bà ta điều khiển." Thôi Gia Ngư hơi đau đầu: "Nếu quả thật là như vậy, khi đến kiểm tra thì khách thuê phòng chắc chắn sẽ có biểu hiện khác thường, ví dụ như lo lắng. Nhưng những người khi đó có biểu hiện lo lắng chúng ta đều đã cẩn thận kiểm tra, họ đều lo lắng về những lí do khác chứ không phải là vì Đinh Kỳ Hồng." "Cũng có thể là do người đó diễn xuất tốt." Thành Dự nói tiếp: "Chúng ta không thể nhìn ra, dù sao ở đây có rất nhiều diễn viên của đoàn phim." Thôi Gia Ngư quay lại nhìn, liếc Thành Dự một cái: "Được thôi, nếu như bắt theo con tin giữ bên người để uy hiếp khách thuê phòng, vậy Đinh Kỳ Hồng đó và con tin ở sát bên nhau, đó chính là hai người sống. Mỗi gian phòng chúng ta đều đã kiểm tra qua, hai người đó có thể núp ở chỗ nào? Dưới gầm giường thì không cần nói, có thể là trốn ở dưới đó chúng ta đã nhìn rồi, mà gầm giường đó quá thấp, người muốn trốn cũng không được." Thành Dự bị nghẹn lời, dừng một lát, nói: "Vậy giống như là đã bốc hơi, tà môn sao. Ở cửa ra chúng ta cũng đã canh giữ, càng không có chút thân ảnh nào của Đinh Kỳ Hồng." Thôi Gia Ngư không lên tiếng, vừa nhìn cửa khách sạn, vừa uống cà phê. Nguyễn Dạ Sênh sau khi trang điểm xong, từ tầng 15 đi xuống, khi cô bước đến bên cạnh Hề Mặc, cũng đưa mắt nhìn về phía cửa. Hề Mặc gõ vài chữ lên điện thoại, đưa cho Nguyễn Dạ Sênh xem: "Đinh Kỳ Hồng vẫn chưa tìm được." Nguyễn Dạ Sênh nhìn, thấy cũng không có gì bất ngờ, ánh mắt ra hiệu cho Hề Mặc, Hề Mặc nhanh chóng xóa mấy chữ kia, hỏi nàng: "Đi đâu ăn sáng?" "Cứ đến phòng ăn của khách sạn đi, yên tĩnh được một chút." Nguyễn Dạ Sênh nói: "Ăn xong tôi muốn đến trường quay nhìn một chút." "Hôm nay không phải được nghỉ sao?" Hề Mặc nói, cùng Nguyễn Dạ Sênh đi đến phòng ăn. "Dù sao cơ thể cũng không có vấn đề gì nên muốn đi xem một chút, cứ ở khách sạn sẽ buồn chết." Giọng nói Nguyễn Dạ Sênh nhẹ hơn rất nhiều. Thật ra là cô muốn đi gặp Trầm Khinh BiệtTrầm Khinh Biệt gửi tin nhắn đến, nói hôm nay cô ấy phải đi, lại không tiện nói tạm biệt với cô, chỉ có thể gửi tin nhắn nói một tiếng. Nghiêm Mộ qua vài ngày nữa cũng sắp đóng máy, hơn nữa cô và Hề Mặc nghỉ phép nên lịch quay của Nghiêm Mộ rất dày, sáng sớm đã phải chạy đến trường quay, lấy quan hệ giữa Trầm Khinh Biệt và Nghiêm Mộ, có lẽ sẽ đến trường quay nghỉ ngơi một lúc rồi mới đi. "Vậy tôi đi cùng với cô." Hề Mặc gần như rất tự nhiên đưa ra một câu. Nguyễn Dạ Sênh cười cười. Hai người ăn sáng xong, Cố Tê Tùng lấy xe đưa hai người đến trường quay. Hôm nay người ở trường quay so với ngày thường ít hơn, Hề Mặc tìm thống trù hỏi vài câu, thống trù nói trước vẫn phải ở trên núi ở gần đây xây dựng bối cảnh ngoài trời, đã gần xong rồi, rất nhanh sẽ đi vào sử dụng, đoàn phim ở bên này điều động người qua đó, nhân viên đạo cụ cũng đi đến vài người, còn phải ở đó thêm mấy ngày.Nói đến đây, thống trù lại kẽ nói: "Nguyễn Nguyễn, cảnh sát hôm qua có đi kiểm tra phòng, tôi cảm thấy hình như đã có chuyện gì xảy ra. Nói là kiểm tra chứng minh thư nhưng mà sáng sớm tôi đi hỏi, rất nhiều người nói là cảnh sát cho bọn họ xem tấm hình của một người phụ nữ, hỏi có nhìn thấy hay không, phụ đó không phải là tội phạm giết người hay tội trạm trốn ngục đấy chứ?""Tôi cũng không rõ lắm." Hề Mặc giả vờ không biết: "Cũng có cảnh sát đến phòng tôi hỏi." "Việc này quá dọa người." Thống trù đưa điện thoại cho Hề Mặc nhìn: "Mặc dù chưa có thông báo rõ ràng nhưng trên mạng đã có rất nhiều người tiết lộ, nói đoàn phim chúng ta tối qua bị cảnh sát tra xét, còn có người nói ở đoàn phim có người chết, cảnh sát mới đến đây, trên dưới đoàn phim gặp phải điềm gỡ, đây không phải là đang nói hươu nói vượn sao? Hất nước bẩn rõ ràng như thế, chúng ta làm sao mà quay phim." "Không có gì đâu." Hề Mặc nói: "Việc này cảnh sát chắc chắn sẽ che lấp tốt, sẽ không thông báo với đại chúng. Còn những tin lá cải từ trước đến giờ vốn đã không ít." Hai người nói với nhau một lúc, lúc này Hề Mặc mới đi đến bên cạnh Nguyễn Dạ Sênh, đem một ít tin tức nàng nghe được nói với Nguyễn Dạ Sênh. Hai người đứng ở một bên, nhỏ giọng thì thầm, người ở bên ngoài nhìn thấy là một cảnh vô cùng thân thiết. Trầm Khinh Biệt từ xa xa nhìn thấy, lấy điện thoại ra nói với Úc An đang đứng bên kia: "A Úc, chúng ta chụp cùng một tấm đi?" "Chụp cái gì mà chụp?" Úc An đưa tay lên sóng mũi đỡ gọng kính vàng: "Chị mỗi ngày đi theo em, còn chụp ảnh chung làm gì?" Thị lực Úc An rất tốt, bình thường không đeo kính, lần này đeo kính gọng vàng chỉ là để trang trí mà thôi. Dung mạo của nàng vô cùng tinh xảo, những lúc cùng Trầm Khinh Biệt tham dự những sự kiện quan trọng, nhìn khí chất của nàng, không biết nàng sẽ hiểu lầm nàng và Trầm Khinh Biệt là nữ diễn viên của cùng công ty, sau khi nói chuyện với nàng về sau mới thật sâu kính nể thủ đoạn của nàng. Hình tượng của nàng luôn luôn là người tinh anh quần áo chỉnh tề, phối hợp với mắt kính giọng vàng, nhưng lại toát ra một khí chất hoàn toàn trái ngược sự nhã nhặn bình thường mà thấy được sự yêu mị bên trong.Sáng sớm lúc ra ngoài, Trầm Khinh Biệt còn rất hưng phấn, mở miệng khen nàng nói hình tượng nhã nhặn bại hoại của nàng như vậy đặc biệt xinh đẹp tao khí. Úc An nghe xong đen mặt.Đây là khen sao?Cái miệng của Trầm Khinh Biệt cả ngày cứ chép chép chép, khen nàng so với mắng nàng còn khó nghe hơn, nàng hận là không thể một ngày nào đó đem cái miệng này may lại để khỏi mở ra nữa. "Khó có được một lần đến đoàn phim Tuy Đình, chụp cùng để làm kỉ niệm thôi mà." Trầm Khinh Biệt đến một chỗ, điều chỉnh camera tự sướng cho đến khi bên trên màn hình có thể hoàn toàn nhìn thấy Hề Mặc và Nguyễn Dạ Sênh ở đằng xa đứng nói chuyện, lúc này mới thầm cười trộm.Úc An đứng khoanh tay trước ngực, không nhúc nhích.Trầm Khinh Biệt từ từ chạy về, kéo Úc An một phen: "Chị mau tới đây đi." Úc An bị cô kéo một cái lảo đảo: "Em từ từ đã, giày cao gót của chị cũng sắp gãy rồi." "A, không sao chứ?" Trầm Khinh Biệt sợ đến lập tức dừng tay. "Không sao." Úc An lắc đầu, nàng có thể nói gì đây, một tổ tông như vậy nàng có sao cũng phải thành không sao. Trầm Khinh Biệt dẫn Úc An đi tới phía trước chọn vị trí, giơ điện thoại lên, nói: "A Úc, chị qua đây một chút đi, mặt của chị dán vào em này." Úc An: "..."Cũng không biết nói đến cái gì, ở phía xa, Nguyễn Dạ Sênh cười lên, đến chớp mắt cũng không chớp, nhìn lấy Hề Mặc. Hề Mặc cũng nhìn cô mỉm cười.Tác giả có lời muốn nói: Khanh Khanh làm tốt lắm, khen thưởng đáng yêu trị 【.
Hết chương
Ed: Thuyền A Úc × Khanh Khanh đóng xong rồi, chuẩn bị ra khơi :V
P/s. Tui xin lỗi mọi người, do đợt trước edit khá ẩu không xem kỹ, thật ra thống trù không phải là tên nhân vật và vì cái tên này mà tui đã lầm một số chi tiết, hiện tại đã chỉnh sửa lại xong rồi. Mọi người muốn biết thống trù là gì thì quay lại cuối chương 50 xem giúp tui nhé!!!