[BHTT - EDIT - HOÀN] Đồ Đệ, Vi Sư Trở Về Sủng Ngươi - Tễ Thập Tam
Chương 93. Bạch Lang
Cảm nhận linh lực thuần túy cuồn cuộn không ngừng tụ về đan điền, Chử Hoài Sương có một cảm giác vi diệu khó tả.Trước đây, khi gặp những tu sĩ dựa vào tà thuật để tăng cảnh giới chóng vánh, nàng từng nói với Du Khuynh Trác rằng phương thức tu luyện này không ổn, cảnh giới dù cao nhưng hư nhược, chỉ để nhìn chứ không dùng được.Nhưng giờ đây, khi chính nàng tận mắt chứng kiến mình đột phá đến Động Hư kỳ, cảnh giới vẫn tiếp tục tăng trưởng thuận lợi, trong lòng nàng không khỏi có chút chột dạ.Sau khi tiêu hao hết mảnh long tức kết tinh vừa dùng, Chử Hoài Sương bất an mở mắt.Vũ Tụ mỉm cười nhìn nàng: “Cảm giác thế nào?”“… Ta không thích phương thức tu luyện này lắm,” Chử Hoài Sương nhíu mày. “Hơn nữa, ta cảm thấy mình không đủ tư cách sử dụng tài nguyên tu luyện nơi đây.”“Không đủ tư cách?” Vũ Tụ bật cười, tiện tay bẻ một mảnh kết tinh lớn hơn, nhét vào tay Chử Hoài Sương. “Ngươi có lẽ chưa rõ. Với thể chất và tư chất của ngươi, vốn không chịu nổi sự ăn mòn của Dục Linh Huyết. Nếu không nhờ vị đại nhân kia nhắc nhở đồ nhi ngươi đổi huyết, nhiều nhất ba năm nữa, ngươi sẽ chết trong đau đớn, ngay cả Thuận Tức Quả cũng không cứu được.”Sắc mặt Chử Hoài Sương đột nhiên thay đổi, đôi tai sói sau lưng sợ hãi co rúm.“Tiền bối… không phải đang lừa ta chứ?” Nàng cố gắng giữ bình tĩnh, cẩn thận hỏi.“Ta lừa ngươi làm gì,” Vũ Tụ khẽ hừ. “Ta chỉ muốn nói, ngươi xứng đáng dùng tài nguyên nơi này. Vì đạo lữ mà ngay cả mạng cũng không tiếc, nếu ngươi không xứng, thì ai xứng?”Thấy Chử Hoài Sương vẫn ngẩn người, Vũ Tụ giật lấy mảnh long tức kết tinh, nhét mạnh vào miệng nàng, thiếu kiên nhẫn nói: “Còn không mau ăn! Tiểu đồ nhi của ngươi đang chờ ở trà quán kia kìa!”Chử Hoài Sương ngậm kết tinh, thầm nghĩ: Sao cảm giác con Ô Tước này còn gấp gáp hơn cả nàng?Không còn cách nào, nàng đành bắt đầu tu luyện tại đây.Nàng không ngừng nghỉ tu luyện, không biết đã qua bao lâu. Mỗi lần mở mắt, cảm thấy cảnh giới vẫn có thể tăng, nàng lại bẻ một mảnh long tức kết tinh mới để ăn, rồi tiếp tục chìm vào trạng thái tu luyện.Nàng rất rõ, chỉ cần Vũ Tụ không bảo dừng, nàng đừng hòng rời khỏi nơi này. Con đại Ô Tước này dường như đặc biệt ám ảnh với việc giúp nàng sớm tăng cảnh giới. Chử Hoài Sương nghĩ mãi, nhưng không hiểu lý do vì sao.Trong thời gian này, Chử Hoài Sương chỉ cảm thấy cơ thể mình như một cái động không đáy. Nàng thậm chí có ảo giác rằng, dù có ăn hết toàn bộ long tức kết tinh xung quanh, cảnh giới của nàng vẫn sẽ không ngừng tăng.May mà đó chỉ là ảo giác. Khi cảnh giới của nàng lần lượt đột phá Động Hư, Độ Kiếp, Đại Thừa, rồi thẳng tiến đến Nhất Kiếp Tán Yêu, tốc độ hấp thu long tức kết tinh của đan điền nàng bắt đầu chậm lại.Đến khi đạt Tam Kiếp Tán Yêu, Chử Hoài Sương đột nhiên mở mắt, không kiểm soát được hóa về yêu thân Bạch Lang, đứng giữa hang động, đôi mắt mờ mịt.Lúc này, Vũ Tụ đang ngủ gà ngủ gật đứng dậy, ngáp dài, xoa xoa lông gáy của Bạch Lang: “Được rồi, đến lúc đưa ngươi ra ngoài.”Chử Hoài Sương muốn nói “Ừ” hoặc “Tốt”, nhưng vừa mở miệng đã thành: “Gào.”Chử Hoài Sương: ?!Vừa rồi nàng phát ra… âm thanh gì?Sói tru?!Thấy ánh mắt phức tạp của nàng, Vũ Tụ không nhịn được, phì cười, rồi ôm bụng cười lớn.“Ngươi tốt xấu gì cũng hơn trăm tuổi, sao tiếng kêu lại non nớt thế? Ha ha ha!”Chử Hoài Sương cúi đầu nhìn móng vuốt trắng của mình, bề ngoài bình tĩnh, nhưng trong lòng tủi thân.Đây không phải lần đầu nàng bị chê tiếng kêu. Nếu mãi không thể hóa hình người, cũng không nói được tiếng người, không biết tiểu đạo lữ mỗi ngày nghe nàng “Gào gào gào” sẽ nghĩ gì…“Yêu hóa là tác dụng phụ, sẽ kéo dài bảy ngày,” Vũ Tụ ngừng cười, giải thích. “Sau bảy ngày, ngươi có thể hóa hình người và nói được tiếng người.”Không có Chử Hoài Sương bên cạnh, Du Khuynh Trác nào còn tâm trạng ăn uống. Trước mặt bày đầy món ngon, nhưng nàng chẳng buồn nhìn, vội gọi bà chủ trà quán, lo lắng hỏi: “Tỷ tỷ, Tộc trưởng tiền bối đưa sư phụ ta đi đâu?”Bà chủ mỉm cười: “Tiểu cô nương đừng lo, A Tụ có tấm lòng nhân hậu, tuyệt đối không làm gì tổn thương sư phụ ngươi.”Nghe vậy, Du Khuynh Trác càng cuống, lập tức rời ghế, định đi tìm Chử Hoài Sương.Bà chủ rõ ràng đã được Vũ Tụ dặn dò, thấy thế liền thi pháp, giữ cơ thể Du Khuynh Trác cố định.“Tiểu cô nương, nghe ta khuyên một câu. Ngươi cứ ăn no, khi bụng đầy, A Tụ sẽ đưa sư phụ ngươi đến đón ngươi.”Du Khuynh Trác không thể cử động, cũng không tiện nổi giận, đành tức tối cầm một đĩa bánh, nhét vào miệng nhai ngấu nghiến. Dù món ăn thơm ngọt, nàng ăn chẳng thấy mùi vị.Bà chủ ngồi một bên, thong thả tính sổ như không có chuyện gì.Du Khuynh Trác chẳng có khẩu vị, chỉ ăn được gần nửa đĩa, ánh mắt liên tục ngó lên trời, hy vọng thấy con đại Ô Tước kia mang Chử Hoài Sương về.“Vừa nãy ta nghe sư phụ ngươi nói, nàng còn là đạo lữ hợp tịch của ngươi?” Bà chủ bất chợt hỏi.Du Khuynh Trác thu ánh mắt, lặng lẽ gật đầu.Cảnh Ngoại Yêu Vực hiếm có người ngoài vào, dân bản địa cũng ít ra ngoài, nói công khai cũng chẳng sao.“Nàng chắc chắn rất tốt với ngươi, đúng không?” Bà chủ mỉm cười. “Nếu không, sao ngươi lại lo cho nàng như vậy.”Nụ cười của bà khiến Du Khuynh Trác không đoán được ý tứ, chỉ cảnh giác nhìn bà.Bà chủ rót thêm trà cho nàng: “Nếu đã vậy, sau khi rời Yêu Vực, ngươi phải cố gắng ở bên nàng. Ngươi còn trẻ, đang ở giai đoạn dễ bốc đồng, đừng hành động theo cảm tính. Dù nàng rất thương ngươi, thân phận hiện tại của nàng khá nhạy cảm, không thể theo ngươi làm loạn. Nếu ngươi thực sự muốn giao chiến với Tà tu, hãy bàn bạc kỹ với nàng.”Du Khuynh Trác khẽ cau mày, cảm giác như đang bị bà chủ và Tộc trưởng thay nhau dạy dỗ.Nhưng nghĩ lại, bà chủ nói có lý, nàng đành gật đầu đồng ý.Bà chủ đối xử với nàng rất nhiệt tình, không mạnh mẽ như Vũ Tụ. Sau vài chén trà, Du Khuynh Trác dần thả lỏng cảnh giác, lại cầm đồ ăn trên bàn.“Tiền bối từng gặp người Xích Long tộc mà Tộc trưởng nhắc đến sao?” Du Khuynh Trác vừa ăn vừa hỏi.“Sao, ngươi muốn nghe chuyện cũ của nàng ta?” Bà chủ cười khanh khách hỏi lại.“Ta đoán Tộc trưởng mang chúng ta đến đây là không muốn chúng ta giẫm lên vết xe đổ,” Du Khuynh Trác thẳng thắn nói ra suy nghĩ. “Những lời Tộc trưởng nói, như cảnh cáo, nhưng không giống lời của người ngoài cuộc.”Bà chủ suy nghĩ một lát: “Ừ, A Tụ đúng là từng trải qua một chuyện. Câu chuyện nàng kể cho các ngươi thực ra còn có một kết cục bi thảm.”Du Khuynh Trác ngừng ăn, chuẩn bị tư thế lắng nghe.Nàng không phải muốn nghe chuyện mới mẻ, chỉ tò mò về người tộc nhân có số phận tương tự mình, rốt cuộc đã kết thúc ra sao.“Đó là nỗi đau của A Tụ, nên nàng không muốn nhắc,” bà chủ nói. “Năm đó, người Xích Long tộc kia trốn vào vùng biển ngầm của Xích Long tộc, dùng bí pháp tự hủy hồn phách, thân thể bị yêu vật dưới biển nuốt chửng. Hôm đó, A Tụ tận mắt chứng kiến, biết đó là cách giải thoát, nên không ngăn cản.”Du Khuynh Trác kinh ngạc: “Hóa ra Tộc trưởng từng rời Yêu Vực vì người Xích Long tộc đó?!”“Đúng vậy,” bà chủ cười. “Sau đó nhiều năm trôi qua, ngoại giới cho rằng người mang Dục Linh Huyết đã ngã xuống, tranh chấp dần lắng. A Tụ mất rất nhiều thời gian thu thập tàn hồn của nàng ta, rồi trở về Yêu Vực, từ đó không rời đi nữa.”Du Khuynh Trác trầm mặc một lúc, hỏi: “Tộc trưởng từng có tình cảm với người Xích Long tộc đó sao?”“Ta nghĩ là có,” bà chủ gật đầu. “A Tụ từng đổi huyết với người kia, nhưng không chịu nổi sự ăn mòn của Dục Linh Huyết, giấu nàng ta suốt một năm, suýt chết. Người Xích Long tộc biết chuyện, đổi huyết lại, rồi dứt khoát rời Yêu Vực.”“Người yêu của nàng đã chết, A Tụ thường tự trách mình vô dụng, không bảo vệ được nàng ta,” bà chủ tiếp tục. “Vì thế ta mới khuyên ngươi đừng vội. A Tụ mang sư phụ ngươi đi, chắc chắn có lý do.”Du Khuynh Trác thầm nghĩ: Chẳng lẽ đại Ô Tước muốn truyền công cho Hoài Sương?Nhưng nàng lại cảm thấy không phải. Vũ Tụ không phải người hào phóng vô cớ. Hơn nữa, Yêu Vực không liên quan đến ngoại giới, dù Vũ Tụ từng trải qua chuyện này, nàng cũng chẳng cần làm việc dư thừa.Trà và đồ ăn đã hết, nhưng Chử Hoài Sương vẫn chưa về.Bà chủ sai thị nữ thay ấm trà mới, rót đầy cho Du Khuynh Trác: “Uống thêm chén nữa, sư phụ ngươi sẽ trở lại.”Du Khuynh Trác uống trà trong thất thần, đợi thêm một lúc, liền gục xuống bàn chợp mắt, quyết định thong thả chờ. Đêm qua nàng ngủ không ngon, nhân cơ hội này bù giấc.Nàng bị một bàn tay mềm mại lay tỉnh. Mở mắt, nàng thấy một móng vuốt lông xù đang phe phẩy trước mặt.“Hoài Sương về rồi…?” Du Khuynh Trác còn ngái ngủ, ngẩng đầu hỏi. Đột nhiên, lưng nàng bị đẩy nhẹ, cả khuôn mặt chìm vào lớp lông mềm mại.“Gào gào.” Kèm theo tiếng kêu, móng vuốt kia lay tóc nàng hai lần.Du Khuynh Trác nhận ra chủ nhân tiếng kêu, tỉnh hẳn ngủ, kinh ngạc lùi lại. Trước mặt nàng là một con Bạch Lang uy phong, cao bằng hai người, gáy đeo ngọc lân xích. Lúc này, Bạch Lang đang chìa móng vuốt về phía nàng, ánh mắt đầy bất đắc dĩ.Du Khuynh Trác đầu óc mơ hồ, ôm lấy móng vuốt Bạch Lang, kinh ngạc hỏi: “Sư phụ, sao ngươi đột nhiên biến thành thế này?”Chử Hoài Sương tâm trạng phức tạp nhìn sang Vũ Tụ.Bà chủ vừa bưng khay đồ ăn đi ngang, hứng thú nhìn Chử Hoài Sương, cố ý nói: “Ồ, Tam Kiếp Tán Yêu.”Tam Kiếp Tán Yêu?!Du Khuynh Trác không tin nổi vào tai mình, trợn mắt nhìn Chử Hoài Sương, bán tín bán nghi thả linh thức, lặng lẽ kiểm tra cảnh giới của nàng.Quả nhiên là Tam Kiếp Tán Yêu!Thấy Vũ Tụ cười thoải mái, Du Khuynh Trác lập tức hiểu ra.Không quan tâm đối phương có thể dùng chênh lệch cảnh giới áp chế mình, nàng nắm chặt tay, giận dữ nói: “Ngươi đã làm gì sư phụ ta!”Chử Hoài Sương vội vuốt lông cho nàng, theo bản năng muốn giải thích, nhưng vừa “Gào” được nửa tiếng thì bỏ cuộc, định lát nữa dùng Cộng Hồn Châu để kể rõ đầu đuôi.“Không có gì, chỉ vì nể mặt ngươi, tặng nàng chút phần thưởng xứng đáng,” Vũ Tụ tùy tiện tìm chỗ ngồi, trên mặt vẫn mang nụ cười. “Đừng vội tức giận, ngươi cứ về với nàng trước. Nếu muốn cảm tạ ta, bảy ngày sau quay lại rừng Ô Tước.”Du Khuynh Trác vừa trò chuyện với bà chủ, biết tính Vũ Tụ kỳ quái, đành kìm giận, lạnh nhạt hành lễ với nàng và bà chủ, rồi lưu loát trèo lên lưng Bạch Lang, để Bạch Lang chở mình rời trà quán.Các Ô Tước tộc nhân khác trong trà quán vẫn trò chuyện, ăn điểm tâm, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.Bà chủ bưng khay trà đến, như thường lệ ngồi xuống cạnh Vũ Tụ, tựa vào lòng nàng.“A Tụ không sợ họ ra ngoài làm chuyện xấu sao?” Bà chủ cười hỏi. “Tam Kiếp Tán Yêu, cảnh giới cao như vậy, ở Âm U đại lục cũng đủ tung hoành.”“Đứa nhỏ đó sẽ không làm vậy,” Vũ Tụ ôm chặt bà, chống cằm lên mái tóc mềm của nàng, nhìn theo hai sư đồ đi xa, thấp giọng nói. “Nàng giống ta, đối với đạo lữ vừa si tình vừa ngốc nghếch.”“Còn cô nương rồng kia?” Bà chủ hỏi tiếp.Vũ Tụ không đáp, chỉ nhẹ vuốt trán bà chủ, như đang sờ sừng rồng. Một lúc sau, nàng khẽ thở dài: “Đã nhiều năm như vậy, không ngờ Xích Long tộc các ngươi vẫn không thoát được lời nguyền thần huyết.”---Tác giả có lời muốn nói:Thân phận bà chủ, không cần ta nói nhiều đâu nhỉ?