[BHTT - EDIT - HOÀN] Đồ Đệ, Vi Sư Trở Về Sủng Ngươi - Tễ Thập Tam
Chương 32: Ước Định
Chử Hoài Sương nhớ rất rõ, dù là Du Khuynh Trác của kiếp nào, chỉ cần rơi vào tình cảnh bế tắc với nàng, đều mong sớm ngày hợp tịch.Hơn nữa, hợp tịch đại điển là cách cao nhất để tu sĩ tam tộc người, yêu, ma bày tỏ tình yêu với người mình yêu. Một khi hợp tịch thành công, bất kể đồng tính hay dị tính, họ sẽ trở thành đạo lữ danh chính ngôn thuận, đời này kiếp này không rời xa, người ngoài cũng không có quyền chia rẽ.Ánh tà dương rực rỡ chiếu lên mặt Chử Hoài Sương, nàng cảm thấy hai má hơi nóng.Đây là lần thứ hai nàng đích thân hỏi Du Khuynh Trác có muốn hợp tịch với mình không. Dù sao cũng có chút căng thẳng, hỏi xong, nàng lặng lẽ quan sát Du Khuynh Trác, chờ nàng dứt khoát đáp “Tốt”.Nhưng Du Khuynh Trác nghe xong lại ngẩn ra, nụ cười vụt tắt, như thể vừa nghe điều gì cực kỳ nghiêm túc.Trong ánh mắt mong chờ của Chử Hoài Sương, nàng lắc đầu, nhẹ giọng: “Sư phụ, hợp tịch đại điển không phải trò đùa đâu.”Chử Hoài Sương ngẩn người, vội đỡ vai nàng: “Ta không lừa ngươi! Nếu ngươi muốn, ngày mai chúng ta đi tìm Chưởng môn, rồi đến Đạo Tông tìm Đại trưởng lão, nhờ nàng sắp xếp tiệc rượu…”“Ta tuy luôn thích ở bên sư phụ, nhưng ở chung và hợp tịch là hai chuyện khác nhau. Sư phụ hẳn rõ hơn ta,” Du Khuynh Trác cắt lời, “Sư phụ, ta có thể ngủ cùng ngài mỗi tối, nhưng hợp tịch là đại sự. Mấy ngày qua ta xem điển tịch về lễ nghi, trừ phi một bên trưởng bối đều mất, nếu không, phải được hai nhà đồng ý mới tổ chức hợp tịch đại điển.”Thấy Chử Hoài Sương lộ vẻ nghi hoặc, Du Khuynh Trác thuận thế nép vào lòng nàng: “Sư phụ… Hoài Sương, tại Nạp Tân Đại Điển, ngài thu ta làm đồ đệ trước đi. Còn hợp tịch đại điển, giờ chưa được, xin ngài tha thứ cho ta.”Chử Hoài Sương vẫn mơ hồ, vỗ lưng nàng, kinh ngạc hỏi: “Sao vậy?” Nghĩ một lát, “Khuynh Trác, ngươi sợ rượu hợp cẩn à? Không sao đâu, chúng ta đổi thành nước trái cây hay trà. Tu sĩ uống rượu hợp cẩn chỉ là nghi thức, ta biết ngươi không uống rượu được, sẽ không ép ngươi.”“Không phải vấn đề uống rượu,” Du Khuynh Trác cười lắc đầu, giọng cung kính hơn, “Sư phụ, giờ ta chưa tiện nói lý do… Nhưng trừ hợp tịch, ngài muốn ta làm gì, ta đều không từ chối.”Nàng ngước mắt, thoáng nhìn xích ngọc hình vảy cá treo trên gáy Chử Hoài Sương, trong mắt lướt qua tia thất lạc. Rồi nàng đưa tay vuốt má ửng hồng của nàng, giọng dịu xuống: “Vì sư phụ là người ta thích nhất mà.”Chử Hoài Sương không chịu nổi lời ấm áp, mềm mại như vậy. Nghe xong, nàng luống cuống tay chân, không thốt nổi lời đáp, càng đừng nói truy hỏi nguyên do.Nàng đang sững sờ thì Du Khuynh Trác đã hôn nhẹ lên má phải nàng. Tiếng “chụt” nhẹ vang bên tai, ngoan ngoãn mà mang chút làm nũng, khiến tâm trí nàng rối bời.“Cái kia, cái kia…” Chử Hoài Sương nhất thời lắp bắp, mãi mới thốt ra một câu, “Vậy… chúng ta về Tiên môn trước đi.”Bị nàng nắm tay lên núi, Du Khuynh Trác tròn mắt, nhớ lời Ỷ Thuần Chân Nhân từng nói, thuận miệng: “Sư phụ, Ỷ Thuần Chân Nhân đích thân kể ta nghe, nàng và A Tích muội muội là đôi đạo lữ do duyên trời định. Chỉ vì A Tích còn nhỏ, họ làm sư đồ trước, đợi A Tích trưởng thành mới tổ chức hợp tịch đại điển.”Chú ý thấy sắc mặt Chử Hoài Sương đột nhiên biến đổi, nàng cố ý dừng lại: “Sư phụ, chúng ta cũng làm sư đồ trước, đợi hai, ba năm nữa rồi hợp tịch, ngài thấy sao?”Chử Hoài Sương từng nghe Ỷ Thuần Chân Nhân nói chuyện này, không nghĩ nhiều, gật đầu: “Vậy cũng được. Hai, ba năm nữa, ngươi trưởng thành, cũng quen thuộc Huyền Nhân Cung. Đến lúc tổ chức hợp tịch đại điển sẽ thuận tiện hơn nhiều.”Nhưng trong lòng, nàng nhớ tiểu đạo lữ thực tế đã hai mươi tuổi linh cốt, không hiểu sao sinh ra cảm giác kỳ lạ, như thất lạc.Thực ra, Chử Hoài Sương chỉ mong được gần gũi bảo vệ tiểu đạo lữ, không để tà tu cướp nàng đi lần nữa, chứ không phải vội vàng tổ chức hợp tịch đại điển.Điều nàng cần làm trước tiên là loại bỏ tay chân của tà tu trong Huyền Nhân Cung. Chỉ khi dẹp sạch đám tà tu đáng chết này, hợp tịch đại điển mới có thể yên tâm tiến hành.Kiếp trước, hợp tịch đại điển dẫn đến bi kịch, kiếp này tuyệt đối không được lặp lại!Sau khi thân mật xong, Du Khuynh Trác cùng Chử Hoài Sương tiếp tục bước trên đường núi. Nàng cảm thấy những câu hỏi dò vừa rồi của Chử Hoài Sương rất bất thường.Du Khuynh Trác ở bên Chử Hoài Sương đủ lâu. Chử Hoài Sương có thể không hiểu nàng, nhưng nàng lại nhìn thấu vị Đại trưởng lão ngoài lạnh trong nóng, tính cách cấm dục này.Tự miệng đồng ý cho nàng cùng nghỉ ngơi, tự miệng hỏi nàng có muốn hợp tịch không. Những điều này không phải việc Hoài Sương hiện tại nên đáp ứng. Sư đồ chưa thành đạo lữ mà chung gối là điều cấm kỵ; với tư cách người thừa kế Chử thị Chưởng môn, hợp tịch cùng một yêu tộc thân phận chưa rõ lại càng trái với gia quy Chử thị.Dù kiếp này Chưởng môn và Chưởng môn phu nhân ngầm thừa nhận hai người là đạo lữ, nhưng giờ vẫn còn xa mới đến lúc đồng ý cho hợp tịch đại điển.Vậy mà Hoài Sương lại đề cập những chuyện này, như thể vội vàng muốn giữ nàng bên mình, không dám để nàng rời xa dù chỉ một khắc. Giọng nàng mơ hồ gấp gáp, như sợ nàng không đồng ý.Nghĩ đến đây, Du Khuynh Trác nắm chặt tay Chử Hoài Sương, cố ý áp sát lòng bàn tay nàng.Một lớp mồ hôi mỏng!Du Khuynh Trác lòng thót lại. Tu luyện giả thủy linh căn hiếm khi đổ mồ hôi tay, trừ phi hoảng loạn.Chẳng lẽ Hoài Sương đã phát hiện điều gì?Ví dụ… phát hiện nàng cũng là người sống lại?Về đến trưởng lão cư, Chử Hoài Sương lấy hộp cơm ra, đặt bữa ăn mới mua trước khi xuống núi trước mặt Du Khuynh Trác.Du Khuynh Trác cảm ơn, cầm bát lên, thấy món chay hun khói nhiều gấp đôi hôm qua, ngạc nhiên chưa kịp hỏi thì Chử Hoài Sương nói: “Ngươi ăn nhiều vào, chúng ta cùng trưởng lão Mị Vụ, Mị Vũ thay ca. Lát nữa phải tuần tra Miếu Nhiên đảo cả đêm, còn ngủ ngoài trời.”Nói xong, Chử Hoài Sương đi thu dọn đồ. Dù chỉ ngủ ngoài một đêm, nàng恨不得 (hận không thể) mang cả điện phủ vào bí cảnh.Nhớ khẩu vị tiểu đạo lữ ngày càng lớn, nàng thu xếp xong, còn lấy từ ngăn chứa đồ đầu giường ra ít bánh ngọt dễ no, chuẩn bị cho nàng ăn khuya khi đói.Nàng mải mê thu dọn, không biết nơi này chẳng ai đến, nên không thả linh thức, cũng không hay Du Khuynh Trác đã đứng ở cửa, chăm chú nhìn nàng không chớp mắt.Nhìn Chử Hoài Sương bận rộn, Du Khuynh Trác mím môi, càng chắc chắn suy đoán vừa nãy.Hoài Sương hẳn đã biết thân phận của nàng, nhưng rốt cuộc nàng bị phát hiện khi nào?Chắc không phải ban đêm, nàng không nói mơ như Hoài Sương.Cũng không thể là ban ngày, ban ngày nàng tỉnh táo, luôn dùng giọng trẻ con trò chuyện với Hoài Sương. Dù nhắc đến chuyện kiếp trước, nàng đều lấp liếm qua loa, tuyệt không nói nhiều.Nhưng nếu Hoài Sương thực sự biết thân phận nàng, hai người có thể sớm hợp tịch.Du Khuynh Trác vuốt vòng chứa đồ trên cổ tay, nhớ lại lời Lang Mật nói.“A Âm, coi như cô cô cầu ngươi, đừng đi theo con đường của các tiền bối.”“Xích Long tộc tuyệt không cho phép tộc nhân mang ma kính chi phích! Cô cô là con của một đôi thê thê, từ khi sinh ra đã chịu giày vò, tên bị xóa khỏi gia phả, bị đuổi vào hoang dã. Nếu không nhờ huynh trưởng… phụ thân ngươi âm thầm chăm sóc, cô cô e là đã chết từ nhỏ!”Sau khi Chử Hoài Sương rời Tửu phường, nàng và Lang Mật đã trò chuyện, hiểu rõ nhiều chuyện trong tộc.Vừa nãy trên đường núi, Du Khuynh Trác khéo léo từ chối Chử Hoài Sương cũng vì những lời này.Lang Mật từ khi hộ tống nàng đến Thúy Trúc thôn, đã ẩn cư ở Đông Lĩnh Sơn, nhìn nàng lớn lên từng chút, đương nhiên biết chuyện giữa nàng và Chử Hoài Sương trong tháng qua.Giờ Du Khuynh Trác đã hiểu, Lang Mật trước đây hạ Tình Chú với Chử Hoài Sương, khiến một đôi Xích Long tộc động tình sẽ phun máu tươi, ngoài việc chưa tin tưởng Chử Hoài Sương, lý do quan trọng hơn là sợ hai nàng yêu nhau, hợp tịch, rồi bị Xích Long tộc hãm hại.Dù nàng là Thiếu chủ Xích Long tộc, con gái ruột Tộc trưởng – Lang Âm.Hiện tại cảnh giới nàng còn thấp, bên ngoài trông vẫn như trẻ nhỏ, yêu thân chưa mọc đủ vảy. Trong mắt những kẻ có thể là tà tu hoặc người chính đạo của Xích Long tộc, dù mang “Dục Linh Huyết”, nàng chỉ là một nha đầu có thể tùy tiện bắt đi lợi dụng.Thấy Chử Hoài Sương sắp quay lại, Du Khuynh Trác lập tức tránh khỏi cửa phòng, trở về chòi nghỉ ăn cơm.Hôm nay, nàng và Lang Mật đã ước định ba năm. Nếu ba năm sau, thực lực nàng đủ khiến tộc nhân kinh sợ, nàng sẽ dùng danh nghĩa Xích Long tộc chính thức cầu hôn Chử thị.Còn hiện tại, mục tiêu của nàng chỉ là qua Nạp Tân Đại Điển, chính thức bái Chử Hoài Sương làm sư phụ, tiếp tục yêu đương cùng nàng.Giờ Tuất, màn đêm buông xuống, lối vào bí cảnh tối đen như không thấy năm ngón tay.Chử Hoài Sương nắm tay Du Khuynh Trác, cùng nhóm đệ tử Đạo Tông cầm đèn xuyên qua đường núi, đến đây.“Chử trưởng lão, lúc hoàng hôn, các sư tỷ báo hướng đông nam có vài người bị bệnh, đan dược họ mang không đủ, mời ngài qua xem,” một đệ tử Đạo Tông đưa lên cầu cứu châu.Chử Hoài Sương nâng cầu cứu châu. Vừa vào bí cảnh cùng Du Khuynh Trác, viên châu lập tức sáng rực, vượt xa linh lực đèn trong tay họ.“Đi,” Chử Hoài Sương gọi linh kiếm, khẽ quát. Du Khuynh Trác lập tức nhảy lên kiếm theo nàng, một tay cầm linh lực đèn, tay kia ôm lấy eo nàng.Ban đêm ở Miếu Nhiên đảo tĩnh mịch hoàn toàn. Du Khuynh Trác tựa mặt vào lưng Chử Hoài Sương, gió lạnh thổi qua, nàng không nhịn được rùng mình.Dù kiếp này không phải thí sinh, không cần mò mẫm tìm chỗ ngủ ngoài trời trong bí cảnh, nàng vẫn không vượt qua nổi nỗi sợ với sự tĩnh lặng này.Linh kiếm bay một lúc, gió lạnh thổi qua, Du Khuynh Trác cảm thấy nỗi sợ trong lòng càng mãnh liệt. Kiếp trước, nàng ở bí cảnh sáu ngày, năm ngày trong đó có Hạ Sâm – kẻ hai mặt – bầu bạn.Nhưng Hạ Sâm là tên lừa đảo lợi dụng xong liền vứt bỏ nàng. Sự tốt đẹp chỉ là bề ngoài. Khi nàng hoảng sợ vào đêm, Hạ Sâm chỉ cười nham hiểm, không biết vô tình hay cố ý nói: “Đừng sợ sớm thế chứ! Nơi này còn nhiều thứ đáng sợ hơn, như yêu thú nuốt sống người, vách núi giẫm một cái là vỡ tan… Ha ha, thú vị lắm! Này, muốn dời sự chú ý không? Tưởng tượng mình rơi từ vách núi xuống, thân thể nhỏ bé, chỉ cần ngã một cái là…”Du Khuynh Trác vô thức nhớ lại những lời này, rồi nghĩ đến nồi cháo độc Hạ Sâm nấu sau đó, khiến nàng mềm nhũn rơi xuống vực sâu, xương gãy nát, suýt chết dưới đáy vực. Nỗi đau không tên lan từ đầu ngón tay.“Hoài Sương…!” Nàng giật mình, vội nắm chặt y phục Chử Hoài Sương, lẩm bẩm tên nàng, càng lúc càng gấp: “Hoài Sương, Hoài Sương… Hoài Sương, ta sợ lắm, có thể ôm ta không?”Chưa dứt lời, Chử Hoài Sương đã ôm nàng, áp sát mi tâm nàng.“Đừng sợ, có ta che chở ngươi.”Rồi Chử Hoài Sương để nàng tựa vào lòng mình: “Ta thoa tinh dầu hoa sen mà ngươi thích, ngươi từng nói thích mùi hương trên người ta. Khuynh Trác, ngửi thử đi.”Hương sen thoảng nhẹ lượn lờ, len vào mũi, thấm sâu vào phổi.Du Khuynh Trác hít một hơi, nỗi hoảng sợ trong lòng dần tan biến, ánh mắt từ từ thanh tỉnh. Nàng áp sát vào chỗ mềm mại trước ngực, khẽ cọ cọ.Nàng vô tình cọ phải chỗ không nên cọ, Chử Hoài Sương cảm thấy cứng người, giật mình, cúi đầu cười khổ: “Khuynh Trác, đừng cọ nữa…”---Tác giả có lời muốn nói:Du Khuynh Trác: Sư phụ, sao ngươi lại mềm mại thế này?
Chử Hoài Sương: Sau này ngươi cũng sẽ có, ngoan, đừng cọ nữa a a a a Bạn đồng tính bảo để số lượng từ ở tiêu đề hơi ngốc nghếch, nên từ hôm nay trở đi tiêu đề sẽ không ghi số từ nữa, che mặt…
Chương mới ngày mai cũng phải dời lại, dọn phòng ngủ mới không khác gì dọn nhà, nghĩ thôi đã thấy mệt muốn xỉu _(:3" ∠)_
Chử Hoài Sương: Sau này ngươi cũng sẽ có, ngoan, đừng cọ nữa a a a a Bạn đồng tính bảo để số lượng từ ở tiêu đề hơi ngốc nghếch, nên từ hôm nay trở đi tiêu đề sẽ không ghi số từ nữa, che mặt…
Chương mới ngày mai cũng phải dời lại, dọn phòng ngủ mới không khác gì dọn nhà, nghĩ thôi đã thấy mệt muốn xỉu _(:3" ∠)_